Túc Hạ

Chương 4

Lâm Kỳ được Nhạc Phong làm cho khoan khoái, một chân đặt ở trên lưng Nhạc Phong cọ tới cọ lui, cọ được hai cái đã bị Nhạc Phong kéo xuống dưới đè lên, nhìn thẳng mặt Lâm Kỳ nói,

“Ta nghĩ muốn vào, cho ta vào được không?”

Mặc dù là hỏi, nhưng nam nhân đang áp trên người kia hô hấp thoáng dồn dập, tiếng nói khàn khàn, còn nhìn xoáy vào mắt của chính mình, làm cho Lâm Kỳ từ sau mông dâng lên một cỗ cảm giác tê dại, một nửa thân thể đã mềm nhũn.

Không đợi Lâm Kỳ trả lời, Nhạc Phong nhẹ nhàng hướng hai bên mở ra bắp đùi của hắn, huyệt khẩu chôn dấu ở đằng sau cứ như vậy liền lộ ra, thời điểm Lâm Kỳ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nhạc Phong cúi đầu hung hăng liếm lên.

“Đồ hổn đản ngươi điên rồi a, nơi đó thực bẩn mà” Lâm Kỳ uốn éo thắt lưng khép hai chân lại, hoàn hảo dùng chân trái đạp nhẹ vào bả vai Nhạc Phong một chút, trong nháy mắt khuôn mặt không kiềm chế được liền đỏ ửng lên.

“Không có a, cùng nó chào hỏi thôi, tí nữa đi vào mong sẽ chiếu cố nhiều hơn đến đệ đệ nhà ta a.”

“Dâm tặc!Ngày thường bộ dáng ngươi nhã nhặn là thế, sao bây giờ lại một bộ hạ lưu như vậy, lão tử nhìn nhầm ngươi rồi!”Lâm Kỳ giận dỗi trừng mắt lườm nam nhân gian tà đang đè lên người hắn, hắn nổi giận liền nắm một cái gối dùng sức ném vào mặt đối phương.

“Tốt lắm tốt lắm đừng nháo loạn,” Nhạc Phong chụp lấy gối đầu ném sang một bên, “Ngoan, đừng lộn xộn, cẩn thận làm đau chân.”

Nói xong lại trườn người thò tay hướng tới ngăn kéo đầu giường lôi ra một bao cao su cùng dịch bôi trơn, đổ dịch bôi trơn vào ngón tay. Lâm kỳ mở chân ra, hồi hộp nhìn từng động tác của Nhạc Phong, nín thở tự hỏi không biết khi nào cúc hoa của mình bị thông đây a. ( Tiêu: Sắp rồi =)))

Nhạc Phong nâng chân trái Lâm Kỳ lên, chính mình ngồi chồm hổm ở giữa hai chân hắn, lại càng cẩn thận đem đùi phải bị thương kia nhẹ nhàng kê lên chân mình, mới đem dịch bôi trơn lành lạnh bôi vào huyệt khẩu.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, khoảnh khắc bị chạm tới, Lâm Kỳ vẫn không tự chủ được huyệt khẩu co rút lại, cúi đầu ô lên một tiếng, sau đó quay đầu sang bên, nghĩ không muốn nhìn người kia nữa.

Nhạc Phong cúi người xuống, thử hôn vào gáy của Lâm Kỳ, ngón tay hướng phía dưới chậm rãi sờ nắn hai quả cầu khí, tiếp theo men vào trong khe mông ướt át kia khuấy động một lúc mới chịu buông tha.

“A Kỳ, cảm giác thật tuyệt…”

Lâm Kỳ nghe được thanh âm Nhạc Phong đồng dạng thở gấp gáp làm cả người run lên như bị kích thích, ngại ngùng mà quay đầu hướng về phía khác hàm ý không muốn đối phương nhìn thấy mặt mình.

“…Mẹ nó lắm mồm vừa thôi, làm nhanh đi, đại gia ta không có thời gian đùa bỡn với ngươi đâu!”

Không đợi nói xong Nhạc Phong một ngón tay liền tăng thêm chút lực đạo khiến Lâm Kỳ không kịp phản ứng, hai tay liền đặt lên trên cổ Nhạc Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Con mẹ nó, nếu ngươi đâm ta, lão tử sẽ cắt đứt đệ đệ của ngươi, biết không hả!”

“Hảo hảo hảo,” Nhạc Phong giữ chặt lấy tay Lâm Kỳ đặt trên hạ thể của mình, “Theo ý ngươi hết được chưa.”

Lâm Kỳ lúc này mới lạch cạch xoay người một chút, quay đầu ra chỗ khác mưu tính muốn đem toàn lực tập trung chú ý đến bình hoa giả tinh xảo dưới ô cửa sổ tao nhã kia. Thế nhưng người quỳ gối giữa hai chân hắn không cho hắn toại nguyện. Bị tách ra hai chân vòng quanh đùi đối phương đang ngồi chồm hỗm phía trước, chân bên phải được Nhạc Phong thương yêu mà dùng bàn tay nâng đỡ, đương nhiên, Lâm Kỳ để ý nhất chính là hai ngón tay đang tác quái chôn ở phía sau huyệt khẩu của mình. Dịch trơn có vẻ rất nhiều, bị chọc vào lại rút ra liên tục, nhũ tiêm Lâm Kỳ hơi lạnh, không được tự nhiên mà cương lên, khẳng định là đang động tình đi, nhưng vạn nhất nếu bị nhân viên dọn phòng phát hiện thì không biết có bao nhiêu khó xử đây a.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Nhạc Phong lại tăng thêm một ngón tay đưa vào, chậm rãi hướng trong vách động trừu sáp.

“Đừng…” Phía sau tuy không đau, nhưng lại cảm thấy chướng chướng hơi khó chịu. Lâm Kỳ nghiêng đầu sang bên nhìn Nhạc Phong liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn đến vật nọ đang không ngừng trướng lên, vừa to lại vừa thô, đến mức đầu đỉnh đã đỏ ửng, cái vật này sẽ cắm vào trong mông của mình a…

“Ta nghĩ đợi, ân….Không biết nên bẻ vật đó của ngươi như thế nào đây a…”

“……” Nhạc Phong không trả lời, chỉ dùng đầu ngón tay hung hăng chuyển động bên trong huyệt khẩu của Lâm Kỳ hai cái, làm cho người dưới thân đột nhiên co rút một trận.

Nhạc Phong rút ngón tay ra, cúi xuống nâng cằm đối phương lên, hung hăng cắn nhẹ một hơi trên môi Lâm Kỳ, hạ giọng nói:

“Lại mạnh miệng, cẩn thận ta giết chết ngươi, nhìn ngươi như thế nào bẻ được ta…”

Nói xong ngồi dậy đem chân Lâm Kỳ mở ra, tư thế chuẩn bị tiến vào, cầm lấy đệ đệ của chính mình, áp lên trên hậu huyệt cọ xát vài cái, liền thẳng lưng ấn vào.

“A…” Thoáng cái bị cự vật to lớn cắm vào khiến cho Lâm Kỳ kinh hô một tiếng lại nhéo cánh tay Nhạc Phong đang chống đỡ bên cạnh gáy của hắn, “Đau…chậm thôi”

Nhạc Phong dừng một chút, vuốt ve bắp đùi Lâm Kỳ ý muốn để cho hắn thả lỏng, tính khí trước sau vẫn chậm rãi trong huyệt động từ từ di chuyển, so với lúc trước vào sâu hơn một chút, Lâm Kỳ liền cau mày kêu ô ô một tiếng, giống như con thú nhỏ bị bắn mà kêu gào, Nhạc Phong thấy cảnh tượng này thực động tình không thôi. Nghĩ muốn dừng một chút cho Lâm Kỳ đỡ đau, Nhạc Phong khởi động thân mình chỉnh tư thế một chút, xê dịch hai đầu gối quỳ ở phía trước, cẩn thận đem chân trái Lâm Kỳ thả xuống lại nhẹ nhàng đặt bên hông chính mình, lúc này mới tiếp tục chuyển động.

Từ góc độ thẳng đứng so với lúc trước đi vào càng sâu, đỉnh đầu như đông cứng lại, trong cổ họng Lâm Kỳ liền run rẩy” Ô ân…” Một tiếng, đột nhiên nơi huyệt động co lại ép chặt tính khí Nhạc Phong một chút, cổ họng Nhạc Phong cũng theo đó căng thẳng một phen, dùng sức nghẹn một hơi hỏi người dưới thân đang nhắm chặt hai mắt,

“Khó chịu sao?”

“Ân…không sao…”

“Có đau lắm không?”

Lâm Kỳ không trả lời, hít một hơi đem thắt lưng nâng lên, nhẹ nhàng dùng đầu gối áp chặt thắt lưng của Nhạc Phong, ý bảo hắn tiếp tục.

Nhạc phong cảm thấy Lâm Kỳ đã chìm trong ***, thân thể mềm nhũn đỏ bừng, bộ dạng yếu ớt đầy vẻ khiêu khích kia thật sự quá mức chọc người mà, cúi thân mình xuống hôn một cái, chính mình cũng thuận theo lại tiếp tục trừu sáp.

“Ô, ô ân…A Phong…” Lâm Kỳ một phen thất điên bát đảo, ngẩng đẩu tựa lên ván giường, lúc sau đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt cùng người kia, không biết vì sao lại nghiêng đầu ngã xuống, Nhạc Phong dừng lại liền bật người chặn ngang đỡ Lâm kỳ nằm xuống, chính mình cũng cúi xuống, một cánh tay vươn ra nâng đầu Lâm Kỳ, tiếp tục ôm đối phương chuyển động.

Tính khí của Lâm Kỳ bị đè ép ở giữa, thân người bên trên cọ xát lúc nhanh lúc chậm, tư vị vừa khó chịu lại vừa thoải mái. Bên tai tất cả đều là tiếng ồ ồ thở dốc của Nhạc Phong, Lâm Kỳ hơi hơi mở mắt, chỉ nhìn thấy Nhạc Phong đặt tay lên trên bả vai mình, sau đẩy cánh tay ra ý bảo thả tay ra, tiếp theo từ dưới nách Nhạc Phong lại đặt tay lên trên bờ vai của hắn.

Nhạc Phong trên lưng chấn động, tiện đà trừu sáp bên trong Lâm Kỳ ngày càng nhanh hơn, ở lúc đối phương làm càn mà hôn lên trên cổ ra sức cắn mút. Động tác quá nhanh cùng sức nặng trước ngực làm cho Lâm kỳ phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, tất cả âm thanh đều chôn ở trên bả vai Nhạc Phong, lại làm cho Nhạc Phong nghe được khó có thể kiềm chế nổi, tay kia dọc từ lưng hắn cùng ga giường đang lúc ra sức đâm chọc, gắt gao ôm lấy thắt lưng Lâm Kỳ tiếp tục trừu sáp.

Lâm Kỳ cùng bị khoái cảm khiến cho có chút không thể chống đỡ, chân trái hoàn hảo vòng ra sau thắt lưng Nhạc Phong, dường như mũi chân không ngừng gắng sức tìm kiếm thứ gì đó, một hồi cọ xát một hồi kẹp chặt, cuối cùng vô tình dừng ở cuối mông của Nhạc Phong, gót chân khó nhịn mà hạ xuống ma xát một chút. Khiến cho Nhạc Phong co rút một trận, thiếu chút nữa liền bắn ra rồi.

“A Kỳ, A Kỳ…”

“Ân…”

“Chân, chân có phải bị ép tới khó chịu hay không…”

“Ân…không sao…”

“Khó chịu sao, có muốn đổi tư thế hay không?”

“Ha…Không…Thích…Mau…”

“Cái gì? Có mệt hay không, đổi tư thế khác được không?” ( Tiêu: Đang sướng mà vẫn còn lo cho vợ thế là tốt đấy ha ha ha)

“ Bốp ——” một tiếng giòn tan thật mạnh vang lên, Lâm Kỳ vừa vỗ một cái lên mông của Nhạc Phong, “ Tên hỗn đản nhà ngươi sao mà phiền phức quá thể, nhanh lên một chút! Muốn chết thì dừng lại thử coi!” Lâm Kỳ trừng mắt lườm Nhạc Phong, mặt ửng hồng, cơ hồ vạn phần khó chịu, vốn phía trước phía sau đều bị cọ xát kích thích, cái loại khoái cảm dồn nén tới mức độ nhất định lại bị Nhạc Phong ngu ngốc lắm mồm đánh tan không còn để lại một chút, làm người nào đó thập phần bất mãn a.

Nhạc Phong khởi động nửa người trên quỳ xuống, ra vẻ ủy khuất mà sờ sờ mông, đem hai chân của Lâm Kỳ đều đặt lên trước ngực, huyệt khẩu ẩm ướt liền hoàn toàn hiển lộ dưới ánh sáng. Nhạc Phong thẳng lưng cọ xát vài vái, Lâm Kỳ đang ngọ nguậy hai chân đúng lúc nhìn thấy động tác như vậy cảm thấy hết sức *** mỹ, lại dường như giận dỗi nghiêng đầu không muốn nhìn hắn.

“Ta là sợ đè ép làm ngươi không thoải mái…”

“Thoải mái, thoải mái muốn chết đi được…Ân…Nhanh…”

“Ha hả,” Nhạc Phong cúi xuống trước đầu gối hắn liếm một hơi, “Thật sự thoải mái như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu thích thú a?”Nói xong không hề báo trước liền cắn xuống.

“Ách…” Lâm Kỳ cúi đầu kêu lên một tiếng, “Ngươi…Không, không nghĩ tới ngươi…Con mẹ nó lúc trên giường lại lắm mồm như vậy…Phiền…Phiền muốn chết!”

Được rồi, xem ra muốn Lâm Kỳ ở trên giường phun ra nhiều lời nói hoa mỹ, chỉ có thể sau này chậm rãi dạy dỗ. Nhạc Phong đem ý niệm này nhét kỹ vào trong đầu, nhìn xuống hai mắt sương mù, cái miệng nhỏ nhắn hé ra một nửa đầy khiêu gợi, cánh tay người kia nắm chặt tại cổ hắn, trước mắt nếu A Kỳ thực thích làm thế, vậy phải cố gắng làm thôi a. ( Tiêu: yếu sinh lý hay sao hả anh???)

Lâm Kỳ bị giày vò liền bắn ra trước, Nhạc Phong đã đem hai cái áo mưa trên đầu tủ dùng hết nhưng vẫn chưa có bắn, một bên ném cái bao dùng xong ra xa, chán ghét mà nghĩ đồ dùng nơi này thật khó xài, một bên đem Lâm kỳ kéo đến mép giường, chính mình đứng ở bên giường, da thịt dán tiếp da thịt lại một lần nữa tiến vào. Tính khí cứng rắn cùng nội vách ẩm ướt không có bao nhỏ ngăn cách làm cho hai người đều rít lên một hơi tràn đầy khoái hoạt.

“A Kỳ…Bên trong thoải mái muốn chết…” Nhạc Phong động tình mà dùng hai ngón tay cái xoa nắn da thịt xung quanh động khẩu một phen, lúc này trong căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của hai người.

“Ân…Ngươi, vậy ngươi bắn nhanh lên, ta chịu không nổi.” Mới vừa lên đỉnh càng làm bên trong phi thường mẫn cảm, lại không có áo mưa cách trở, cự vật kia nhấp nhô một hồi lại đâm vào bên trong tiếp tục chuyển động càng ngày càng nhanh, cảm giác giống như vật nọ đã lớn thêm một vòng.

Nhạc Phong bắt đầu gia tăng lực đạo, Lâm Kỳ nghe được thanh âm đùi cùng đùi va chạm làm hắn có điểm xấu hổ liền lấy tay che mặt.

“A Kỳ, ngươi nói ta bắn làm sao, bên trong, hay là bên ngoài?”

“Tùy. Tùy ngươi…Ngô ân…”

“Vậy, ta đây không khách khí a…” Nhạc Phong đứng lên vừa vỗ chân hắn vừa ra sức trừu sáp, trước đó chưa từng có chiều sâu như vậy liền làm cho Lâm Kỳ không ngừng a a kêu to, trong chốc lát thân người từ trong ra ngoài đều kịch liệt co rút, một cỗ dịch thể ấm nóng khuếch tán bắn vào bên trong huyệt khẩu, đến cả Lâm Kỳ cũng cảm thấy thoải mái mà duỗi thẳng chân. Nhạc Phong ngã lên trên người Lâm Kỳ thở hổn hển, chất lỏng ẩm ướt vừa rồi còn vương trên bụng Lâm Kỳ bị hung hăng liếm một hơi. Mặt hắn vừa mới dịu xuống không tự chủ được liền đỏ ửng lên…

Ngày hôm sau, hai người cũng không liên lạc giống những đôi tình nhân yêu nhau tha thiết khác, một người là Nhạc Phong vì công việc ngày đêm chồng chất, nhiều chuyện quan trọng đều đến tay hắn nên cũng không nói. Mặt khác Lâm Kỳ dò hỏi lấy được danh thiếp của Nhạc Phong, nhưng không có gọi điện thoại hẹn hắn, tổng cảm thấy được đại gia hắn có điểm bực bội a.

Một buổi chiều tối, Lâm Kỳ còn ở trong xưởng lắp ráp, chợt nghe đồng sự lớn giọng gọi “A Kỳ, có người tìm!”

Than thở thầm nghĩ là người nào a, Lâm kỳ dáng vẻ chậm như rùa bò từ dưới xưởng đi ra, vội vàng phủi bụi đang dính trên quần áo lao động, quay người lại phát hiện Nhạc Phong bộ dáng bảnh bao đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Tại sao là ngươi a…” Lâm Kỳ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, vài ngày không gặp về điểm này giống như trong truyền thuyết các cặp đôi thường nhớ nhung nhau đến da diết, thực là đúng quá mà, nói kỹ hơn là trong nháy mắt nhìn thấy người này làm tim hắn đập mạnh liên hồi.

Nhạc Phong không trả lời, tiến lên vài bước đưa tay phủi bụi trên trán Lâm Kỳ,

“Như thế nào, cả đầu đều là một màu vàng thế này?”

Lâm Kỳ nghĩ không nói đột nhiên cảm thấy được một đầu chính mình toàn bụi vàng, đứng bên cạnh bộ dáng anh tuấn của Nhạc Phong thật sự không xứng, tuy rằng đầu tóc có quay trở về bình thường cũng không thể xứng dù chỉ một chút.

“Lão tử thích, không được a!” Lâm Kỳ một phen vuốt ve bàn tay của Nhạc Phong, khó chịu nói.

Nhạc Phong cúi đầu cười cười, “Ngươi còn chưa tan tầm sao, đói bụng không, cùng đi ăn cơm.”

“A, ăn cơm a, vậy chờ ta một chút!” Lâm Kỳ bật người tinh thần sảng khoái, quay về đối đồng sự báo nghỉ, chiếc xe kia chỉ còn một chút linh kiện là xong, ngày mai cũng có thể làm tiếp được.

Hai người một trước một sau đi tới, Lâm Kỳ đột nhiên nâng cánh tay ngửi ngửi mùi trên người mình, lập tức nhăn cái mũi lại, quay lại đối Nhạc Phong nói:

“Ta…Muốn về nhà tắm rửa rồi thay quân áo, được không?”

“Được a” Nhạc phong nghĩ nghĩ một hồi liền nói, “ Như vầy đi, ta biết gần đây có một chợ rau, ta đi mua một ít đồ ăn đến nhà ngươi nấu cơm cho ngươi ăn có được hay không? Ngươi có thể về nhà tắm rửa, ân?”

“Thực sự a, ngươi biết nấu cơm?” Lâm Kỳ bật người, ánh mắt lóe sáng.

“Ân, thời điểm còn ở nước ngoài phải tự lực thôi, không còn cách nào khác phải tự nấu a, vậy cho nên ta mới biết.”

“Tốt tốt, ta ở tiểu khu phía trước, ngươi đi vào ngõ Tây Môn rẽ bên tay trái, số nhà 306, ta không khóa cửa, ngươi cứ thế vào a.”

“Hảo.”

Nhạc Phong xoay người đi tới chợ rau, Lâm Kỳ miệng ngân nga một tiểu khúc vui vẻ chậm rãi hướng vào trong dãy nhà đi tới.

Nhạc Phong xách theo đồ ăn vào cửa thay đổi dép lê, giương mắt liền nhìn thấy chân giả của Lâm Kỳ vừa vất loạn bên cạnh phòng tắm, thoáng chốc lại một lần đau lòng mà cay cay hai mắt. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, cùng với tiếng ca như tiếng bò rống không sai biệt lắm, Nhạc Phong đi tới ngồi xổm xuống, đem chân giả chỉnh sửa hảo một chút, sau đó đặt lại tựa bên cạnh cửa, trong tích tắc đầu óc chợt hiện lên một ý nghĩ, Nhạc Phong ngẩn người, lập tức khóe miệng khẽ mỉm cười.

——Cám ơn ông trời đã cho ta gặp ngươi, Lâm Kỳ…!

–END–
Bình Luận (0)
Comment