Ngày tiếp theo, ăn xong bữa sáng, ông không bảo cậu luyện tập với người gỗ đang đứng ngoài nhà mà yên lặng cùng cậu ngồi uống chè như chờ đợi cậu nói gì đó.
Vũ Dương vừa uống chè vừa ngẫm lại hôm qua. Mọi thứ như đã diễn ra rất lâu rồi nhưng nghĩ lại cậu càng không tin vào chính mình. Một người sợ chó lại dám xông pha, dánh đấm trong một bầy chó. Cậu cũng có cảm giác có điều gì khác lạ đã giúp cậu làm được điều đấy nhưng không thể chỉ ra rõ ràng là gì. Ngồi nhìn chén chè đã cạn một lúc, cậu vẫn không thể chỉ ra điều cụ thể nên bước ra ngoài luyện tập với người gỗ.
Vũ Dương trước đấy vốn lười tập thể dục vì đọc truyện hay nghịch máy tính vốn thú vị hơn. Ở đây không có máy tính hay mạng, mà tập võ với người gỗ xong cậu luôn có cảm giác thân thể sảng khoái, đầu óc nhẹ nhàng nên nó bắt đầu thành một thói quen buổi sáng. Hôm nay người gỗ bắt đầu di chuyển nhiều hơn một chút, cơ thể nó không còn cứng cáp mà như dẻo, linh hoạt hơn. Vũ Dương cũng bắt chước theo cách nó di chuyển, tránh né. Các đòn đánh hôm qua được dợt lại 1 lượt nhưng sự linh hoạt và cách di chuyển, né tránh của người gỗ lại làm cậu ăn đủ quả đắng. Cậu không cách nào tiến vào cự li gần để dùng các đòn cùi chỏ, chân cậu lại ngắn không có kĩ thuật đá xa.
Đến bài mới, người gỗ lại tung đòn chỏ, gối ngày càng hiểm hóc đã lưu lực nhưng vẫn đủ làm Vũ Dương đau khổ, ôm bụng, ôm người, cắn chặt răng, mồ hôi chảy ròng chịu đựng liên tục. Những đòn thế mới này rất khó tập nên đã gần kiệt sức, cậu mới chỉ học được qua loa.
Nhưng trong lúc luyện tập càng đánh vào thân gỗ mà không để lại chút dấu vết nào, Vũ Dương càng cảm thấy cậu đang bỏ sót điều gì. Đến cả khi gần kiệt sức, cậu vẫn không thoát nổi cảm giác đấy. Đòn cuối cùng, người gỗ bỗng co bé lại rồi nhanh chóng tiếp cận cậu kết hợp bộ pháp và đòn tay. Cậu chưa kịp phản ứng thì đã bị liệng nằm thẳng trên đất, lưng đau rát.
Xoa lưng, cậu rên rỉ một lát rồi mới đứng dây. Cậu nhớ lại rồi bắt chước thì người gỗ lại hóa ra cao hơn cậu phải hơn 1 cái đầu. Lặp lại bộ pháp để tiếp cận, Vũ Dương nhanh chóng chạm được người gỗ nhưng đòn tay dù làm thế nào vẫn không liệng được nó xuống đất. Cậu gồng lực vào tay nhưng vẫn chỉ như muối bỏ bể. Rồi đột ngột như có gì đó nảy ra trong não, cậu vươn tay đến cổ người gỗ định dùng sức ném nó xuống đất. Tất nhiên là không có hiệu quả. Nhưng cậu lại nhìn vào bàn tay thử lại một lần nữa. Cảm giác sần sùi, cứng cáp khi chạm vào người gỗ rất khác. Cứ lặp lại vài lần như vậy, cậu chợt giật người quay ra đằng trước người gỗ tung 1 gối vào bụng nó. Vẫn vậy, nhưng Vũ Dương lại cười nhẹ, vui vẻ. Lần này cậu đã chắc chắn, cái cảm giác va chạm với người gỗ rất khác với hôm qua. Không phải do cảm giác bề mặt là cảm giác lực lúc va chạm. Hôm qua đòn cùi chỏ hay chỉ đơn giản lực quăng của cậu mạnh hơn rất nhiều. Rồi nó gợi lại cảm giác sức mạnh lạ thường chảy từ ngoài vào cơ thể, cơ bắp cậu.
Cậu quay đầu nhìn lại vào ông vẫn đang uống chè, quan sát cậu.
Ông cười cười:
- Hôm qua ông cho cháu thử. Cảm giác đấy thế nào?
Cậu nghĩ một chút rồi nói:
- Thoải mái, rất ... có lực ạ. Cảm giác như cả cơ thể do cháu làm chủ.
Ông đặt cốc chè xuống:
- Đấy chỉ là một phần rất nhỏ sức mạnh của linh lực. Cháu chỉ có thân thể một đứa trẻ con nhưng lại dễ dàng quăng 1 con chó khá to bằng 1 tay, chạy hàng cây số không mệt mỏi. Cháu nhớ lấy, linh lực là bản chất, là căn bản. Chỉ cần nắm giữ thuần thục căn bản của việc dùng lượng linh lực, cháu có thể không cần đến cái gọi là niệm phép mà chiến trong cảnh giới Luyện Linh. Hiểu được nó rất có lợi cho cháu tu luyện hay học phép thuật mạnh hơn.
Rồi ông hơi trầm tư thở dài:
- Tiếc là thời nay đã chẳng mấy còn biết đến căn bản.
Vũ Dương chăm chú nghe từng lời, trong cậu khao khát tiến Luyện Linh điều khiển linh lực bắt đầu nhen nhóm vì cậu muốn trải nghiệm lại cảm giác nắm giữ cả thân thể, cả sự mạnh mẽ mà linh lực mang lại. Vốn đã định mục tiêu lớn là về nhà, cậu chỉ coi tu luyện là một con đường phải đi nhưng mục tiêu nhỏ này lại giúp cậu tìm thấy sự hứng thú trong tu luyện. Lúc này nó chỉ là tàn lửa nhỏ, nhưng tàn lửa sau này sẽ là một ngọn lửa bùng cháy giúp cậu từng bước từng bước vững vàng tiến lên phía trước trên con đường đã chọn ngay cả khi cô độc, ngay cả khi ngã xuống đau đớn, ngay cả khi đã dừng bước lạc lối.