Tim Vũ Dương nhảy thình thịch vì giật mình, hoảng sợ. Da đầu cậu run run, lại lành lạnh. Đầu óc trống rỗng, cậu tuột nhanh xuống chạc cây thứ nhất. Ma sát mạnh với vỏ cây sần sùi làm da cậu chầy chụa nhưng Vũ Dương không hề biết, cậu chỉ còn hành động theo tiềm thức. Ngồi xổm trên chạy cây gần đất nhất chỉ khoảng tầm trên 2m rưỡi một chút, cậu nhìn xung quanh. Vũ Dương không quan tâm là hướng đông tây gì hết, chỉ cần là ít chó nhất. Chọn ngay một hướng, cậu nhảy thẳng xuống nhắm vào 6, 7 con chó tụ một chỗ. Bọn chó loạn xì ngầu tách ra. Vũ Dương tiếp đất bằng 2 chân, nhún xuống có đập vào thân 1 con chó làm nó loạng choạng. Chưa kết thúc cậu ôm đầu lăn 2 vòng triệt tiêu lực nhưng 2 chân vẫn còn run run vì độ cao nhảy hơi qua mức bình thường với thân hình trẻ em.
Chỉ được tầm 1 phút, đã có con chó chạy thẳng đến, nhe răng ra, Vũ Dương vung chân, thế tập gần đây nhất mà cậu đã lặp lại đến 30, 40 lần. Cú đá thấp, nhanh nhắm vào ống đồng phù hợp với cái chân còn đang run. Nếu như trúng đòn là 1 đứa bé gần ngang tuổi thì nó còn đau mà dừng lại hay ngã ra nhưng đây là chó, nó có 4 chân để thăng bằng lại thêm sự khỏe khoắn. Con chó chỉ hơi khuỵu chân xuống 1 chút nhưng răng đã bập ngay vào. Một mảnh áo dính cứng trong hàm nó không nhả, có lẽ cả ít thịt, da máu của cậu cũng đi theo đấy. Sợ chó vì nó cắn nhưng nếu nó đã cắn thì còn sợ nữa không? Andreline bắt đầu bơm lên, đầu óc Vũ Dương bỗng sáng suốt lạ thường. Cùi chỏ tay phải giáng thẳng vào đầu chó, không dừng, lại 1 cùi chỏ nữa. Thêm 1 cùi chỏ nữa cùng lúc với 1 lên gối. Con chó có vẻ choáng, đau nên rút đầu ra kéo theo mảnh áo rách dính chút máu rồi lùi ra sau mấy con chó khác.
Ngay lúc này, cậu không nhận ra nhưng 1 luồng sức mạnh đang chảy trong cơ bắp làm đòn của cậu ngang với một người trưởng thành. Andreline làm thời gian như dài ra, đủ để cậu kịp suy nghĩ rồi hành động. Trước đấy tập với người gỗ là hình người, nhưng giờ đối thủ là chó. Cậu lại đá thấp nhưng lần này nhằm vào hàm con chó ngay trước mặt. Con chó dính đòn bật ra, sủa nhẹ đau đớn.Nhân cơ hội, cậu bước nhanh được 3 bước thì từ bên phải một con chó gần giống chó săn bật thấp, răng trắng nhởn nhắm thẳng vào sườn cậu. Con người gỗ không dạy nhiều tư thế nhưng thực dụng. Cậu lại bước chéo, cùi chỏ gạt mạnh vào 1 bên mồm chó. Mất đà lại thêm đau hàm, con chó rơi nằm ngang xuống sủa rên rỉ. Lại bước tiếp, né tránh vài con chó, cậu đạt được khoảng cách thích hợp. Trong kí ức cậu là mọt sách nên có nhớ được là đòn đá rất mạnh và hiệu quả trong giữ khoảng cách nhưng dễ bị tóm. Nhưng đối đầu với chó, tỉ lệ chân bị cắn trúng và giữ lại giảm đi rất nhiều, cậu bắt đầu đá gần hết tầm có thể để giữ khoảng cách cùng lùi lại. Không có chỉ huy nên đàn chó phản ứng rất chậm. Các con chó phía khác gần đấy mới chỉ nhận ra tình hình. Các con cùng hướng ở gần thì chỉ vừa kịp chuẩn bị để bao vậy cắt đường chạy của cậu. Vũ Dương lùi càng nhanh hơn và ngay khi khoảng cách dài hơn nữa, cậu xoay người chạy thật nhanh. Các con chó theo bản năng bắt đầu vừa sủa ầm ĩ vừa chạy nhanh thành 1 dãy đuổi theo ngay sát. Vũ Dương không dám quay lại, ngay khi trước mắt xuất hiện 1 con chó vàng chưa trưởng thành nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, cậu tóm cổ nó, xoay người ném mạnh về phía đàn chó sau lưng. Không nhìn kết quả cậu chạy như điên.
Nhìn thấy con dốc độ cao hơn bình thường, cậu thả 2 chân sượt nhanh xuống, bụi mù tung lên. Hết đà giữa chừng cậu lại đứng lên chạy nhanh xuống. Những tiếng sủa gâu gâu vẫn còn ngay gần nhưng bé hơn. Nhiều con chó không muốn xống cái dốc này. Chạy một mạch, cho đến khi không còn tiếng chó, cậu vẫn cứ chạy thẳng. Đến khi 2 chân bắt đầu gần như nhũn ra cậu mới dừng lại, nhìn quanh tìm cây thấp để trèo lên. Tựa lưng vào thân cây, cậu thở hồng hộc, nuốt nước bọt, vẫn không thể nghĩ gì khác. Phải đến 10 phút, cậu mới như bình tĩnh lại đến 20 phút cậu mới nhìn quanh tập trung nghe xem có chó ở gần không. Không nhận ra gì, cậu lại im lặng ngồi, não tự động quay lại cảnh tượng vừa nãy. Cậu không thể nhớ tại sao lại đứng im để bị cắn, tại sao phải mất một lúc đến khi con chó đã cắn nát mảnh áo rồi cắn vào da thịt cậu mới phản ứng. Nhưng cậu lại nhớ hết từng đòn đánh, từng cảnh lúc đánh chó và chạy trốn. Cậu nhìn xuống chỗ áo rách, vẫn còn dấu cắn hơi chảy máu nhưng cậu không thấy đau bây giờ và kể cả khi bị cắn, kể cả khi đánh, chạy trốn. Cậu lại ngồi yên, đợi cho vết thương lành rồi mới từ từ trèo xuống. Có vẻ cậu đã đi lạc. Chỉ còn cách đi bừa nhưng tránh hướng chạy đến.
Trời xẩm tối, rồi tối hẳn, ông bắt đầu thắp đèn dầu trong nhà thì có tiếng loạt xoạt. Vũ Dương đang đi bộ nhưng gần như lết về. Hai chân mỏi nhừ chỉ muốn nằm xuống. Cậu đi lạc, phải đến khi gặp một mỏm núi đủ nhìn thấy cảnh núi bên dưới và mái ngói đỏ ở xa cậu mới tìm được hướng đi. Lúc đấy đã hoàng hôn nên cậu quyết định đi về. Cậu có cảm giác đêm đến như ông nói rất nguy hiểm.
Cậu biết giờ nằm vật xuống giường là không muốn đứng dậy để ăn nên ngồi trên ghế. Hai chân run run, Vũ Dương ăn ngấu nghiến. Trong lúc đấy, ông ra ngoài bưng vào bát thuốc thêm ít lá đắp vào chân cậu.
Quá mệt mỏi, ăn xong cậu lên giường đọc sách một lúc rồi lăn ra ngủ như chết.
Ở cách không quá xa trên con đường lên nhà gỗ, gió thổi ngang qua rừng cây, cành lá phất phơ nhưng tịnh không một tiếng động. Trong cái yên tĩnh dị thường, một cái bóng xám mờ mờ như khói mỏng nhạt lơ lửng giữa trời nhưng không bị gió lay chuyển. Nhìn gần sẽ thấy một thứ gọi là đôi mắt xám trắng, không lòng đen đang chậm chầm lướt qua cảnh xung quanh rồi nhìn thẳng về phía nhà gỗ. Đôi mắt nó như xuyên thấu nhìn chằm chằm về phía giường mà cậu đang ngủ.