Ngày hôm sau, ngay sau khi ăn xong bữa sáng và uống bát thuốc hàng ngày, Vũ Dương đã nôn nóng hỏi ông lão về bắt đầu tu luyện. Vừa phân chia các loại thuốc ra các mẹt khác nhau để phơi khô, ông vừa cười trả lời:
- Được rồi, tu luyện bắt đầu.
Tay phải ông băt đầu bấm niệm đơn giản, tay trái lấy ra một hình người gỗ nhỏ, ngón trỏ tay phải điểm vào người gỗ rồi ném nó xuống đất. Trong tích tắc, người gỗ phóng to thành kích thước ngang Vũ Dương, cơ thể khá giống người thật trừ không có gương mặt. Tiếp đến, nó ngửa mặt lên một ít rồi đưa 2 tay lên trời xong lại đưa 2 tay sang ngang bờ vai. Cứ thế một loạt động tác được thực hiện trôi chảy không ngừng nghỉ rồi lặp lại đến 3 lần. Vũ Dương nhìn xong mà ngớ cả người. Càng nhìn cậu càng không tin vào mắt mình. "Cái này cái này quen quá", một ý nghĩ xẹt qua đầu cậu. Rồi giọng một bài ca quen thuộc vang lên trong đầu cậu:
Cô dạy em bài tập thể dục buổi sáng,
Một hai ba bốn hít thở hít thở hít thở
Một tay đưa cao lên trời
Hai tay giang ngang bờ vai
Ba tay song song trước mặt
Bốn buông cả hai tay
....
"Vl", Vũ Dương chửi thề ra tiếng. Đây là tu luyện cái kiểu gì vậy. Nếu không phải thây ông lão hôm trước bay hôm nay còn làm phép người gỗ thì cậu đã nghĩ đây là chương trình thực tế làm giả mấy quyển sách tu luyện đi lừa người. Cậu qua nhìn ông lão thấy ông nhìn lại với ánh mắt mong chờ thì cậu đã biết phải làm gì rồi. Đứng thả lỏng, cậu bắt đầu hít thở rồi hai tay giơ cao lên trời. Tiếng ca quen thuộc văng vẳng trong tai, Vũ Dương tu luyện.
Lặp lại các động tác đến lần thứ 3 thì cậu tập khá trôi chảy rồi. Cùng lúc cậu cảm thấy hơi nóng từ bát thuốc vừa uống buổi sáng bắt đầu từ bụng lưu chuyển một vòng qua cơ thể, tay,chân chiếu theo từng động tác. Hết 1 vòng động tác, lại đến 1 vòng nữa đến lần thứ 8, cậu bỗng thấy cơ thể nhẹ hơn, các động tác bớt tốn sức hơn dù chỉ một chút. Hết vòng thứ 10, người gỗ dừng lại, bàn tay để ra phía trước ý chỉ cậu dừng lại. Lúc này cơ thể cậu như vừa tắm suối nước nóng, rất nhẹ nhàng thoải mái.
Lần này người gỗ đến gần cậu hơn một chút rồi đột nhiên khuỷu tay gập lại hất thẳng vào ngực gần cổ cậu. Cạch, Vũ Dương khuỵu ngay xuống, miệng ngập nước bọt, răng cắn chặt lại. "Cái gì thế này", cậu chỉ kịp nghĩ như thế rồi cứ giữ tư thế đến mấy giây. Trong kí ức thì cậu cũng chưa từng tập võ thực sự, chỉ biết mấy chiêu cực kì đơn giản mà thằng bạn thân từng dậy nên oánh lộn thì còn phản ứng được chứ gặp người có võ là chết đứng ngay. Con người gỗ dừng lại, 2 tay ngoắc ngoắc tỏ vẻ khiêu chiến. Hơi nóng làm dịu cơn đau ở ngực, cậu đứng dậy, đầu óc bắt đầu hoạt đông phân tích. Đây là tập luyện cho người chưa biết võ, vậy điều cần làm là gì. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu bắt được 1 phán đoán, xem xét lại rồi hành động. Cậu cũng đến gần hơn, lặp lại động tác cùi chỏ đánh vào ngực gần cổ người gỗ tuy động tác chưa thành thục. Người gỗ tất nhiên chẳng lùi lại tí nào, lực cậu sao đủ. Nó lại ngoắc tay khiêu chiến. Cậu lại đánh lặp lại đến 10 lần thì động tác đã tốt hơn rồi. Đến lần 11, người gỗ chợt động phản ứng lại, nó bước chéo cũng dùng cùi chỏ đỡ gạt nhẹ cùi chỏ cậu xuống rồi xoay người, thúc cùi chỏ đấy dập thẳng bụng cậu. Lại gục xuống, bụng đau như thắt. Thằng bạn từng dạy cậu đánh mạnh vào bụng sẽ khiên đối phương rất đau và nó cũng thực hành trên người cậu vài lần. Cái cảm giác quen thuộc này cậu vẫn nhớ. Ôm bụng một lúc, lại chờ cho hơi nóng xoa dịu cơn đau. Cứ như vậy, cậu ăn đòn của người gỗ, lặp lại, đánh nó thì nó sẽ phản công. Thành một vòng liên tục như thế, có lẽ là nhờ bát thuốc nên cậu mới có thể chịu đau và đánh dai đến gần 4,5 tiếng. Nhưng sức người có hạn, cũng đến lúc cậu nằm vật ra. Trong suốt quá trình, ông lão cũng không nhìn quá nhiều nhưng khi cậu nằm xuống, ông cười hiền ngoắc tay gọi cậu vào nhà ăn trưa.
Ăn xong, cậu ngủ một giấc ngắn. Đây là thói quen của cậu, một giấc ngủ trưa ngắn tầm 15 phút rồi lại thức dậy ra uống chè nói chuyện với ông. Ông kể:
- Trước khi tu luyện, cơ thể cũng phải chuẩn bị đầy đủ đến mức nhất định ít nhất là đến mức một người trưởng thành khỏe khắn không luyện thể.
- Vậy sao không luyện thể cùng tu luyện ạ? Sẽ mạnh hơn nhiều. Cậu hỏi
- Luyện thể khá có lợi ích cho tu luyện nhưng tu luyện vốn đã tốn nhiều thời gian, tài nguyên nên chút lợi ích đấy không đủ đề bủ. Đa phần vẫn tập trung vào để đột phá tu luyện. Thêm vào đấy công pháp luyện thể và tu luyện có thể xung đột. Có công pháp luyện thể làm chậm hoặc có thể cắt đứt tu luyện hay còn hút sạch tu vi cho thân thể. Luyện công pháp cấp thấp thì lại quá chậm, nếu tính về hiệu suất và mạnh thêm thì đi kiếm tài nguyên hay luyện phép thuật sẽ tốt hơn.
Ông từ tốn giải thích kĩ càng
Rất quen thuộc truyện tiên hiệp, cậu hỏi:
- Có công pháp song tu không ạ?
- Có rất ít cũng ít người dám tu luyện vì tiến độ chậm và liên quan nhiều đến tài năng, thể chất
- Vậy giờ cháu làm gì ạ? Tập võ với người gỗ ạ?
Ông lại cười nhưng có vẻ gì đó bí hiểm:
- Không giờ cháu sẽ tập chạy đường núi. Chỉ cần xuống hết ngọn này và lên lại trước buổi tối. Tối đến, trong rừng không an toàn đâu.
Nói xong, ông còn cho cậu uống tiếp một bát thuốc quen thuộc và chén chè mới pha. Rồi ông ngồi trên ghế nhìn cậu men theo vách núi đi xuống.
Vũ Dương nhanh chân chạy ở tốc độ vừa phải với một đứa trẻ 9, 10 tuổi liên tục. Cậu định giữ như thế xuống rồi lên núi. Hiểu được tác dụng bát thuốc, cậu mới tính thế này chứ bình thường chắc chạy thế này gần 1 tiếng là đã mệt bở hơi tai chỉ còn cách đi bộ thôi.
"Cũng khá dễ", cậu nghĩ vừa thưởng thức phong cảnh đằng xa thêm gió thổi mát lạnh. Không khí thật trong lành, thời tiết vào tầm xuân nên dù gần trưa chiều vẫn chỉ có những tia nắng nhạt. Cả 1 dải rừng toàn cây cao lớn lá xanh rờn. Đường đất khá khô ráo đôi chỗ rải rác cành cây gãy khô và lá khô từ mùa đông còn lại. Chọn những cái dốc vừa phải cậu lợi dụng, đi nhanh xuống đỡ mất sức. Vẫn cứ như vậy một lúc, cậu xuống được nửa đường. Chân trần hơi chảy máu nhưng mỗi lần chảy nhiều sẽ đóng lại ngay.
Cậu bắt đầu chán rồi nên thi thoảng còn nhảy nhảy hay nhìn ngắm tìm hoa quả ăn được. Cậu bỗng ngửi thấy mùi ngọt ngọt của hoa quả chín. Mùi thơm làm dậy lên sự tò mò, thèm hoq quả của cậu. "Cũng ngay gần, tiện thể xem", cậu chuyển hướng một chút. Chạy được 5 phút, cậu đã trông thấy. Là một vài gốc cây có quả chín lủng lẳng giống nhãn to tròn. Đến gần hơn nữa, cậu chỉ để ý có vài đường vân hơi ánh lên trên vỏ nhãn. Không chắc là có độc hay không nhưng cậu cứ hái thử vài quả rồi cất vào cái túi may trên áo vải gai. Quay người, cậu đi tiếp ghi nhớ chốc sẽ hỏi ông.
- Gâu ..Gru Gâu
Tiếng chó sủa vang lên ngay bên tay phải làm cậu giật bắn cả mình. Quên nói Vũ Dương vốn sợ chó. Cậu quýnh cả lên nhảy về phía cây nhãn trèo thẳng lên chạc cây gần đất nhất. Ngay lúc này thì con chó vừa sủa đã đến gần cây, nó có lông nâu đang thè lưỡi, lại sủa liên tục. Lại thêm vài con đến, có chó lông vàng, có con đen thui. Cả bọn sủa vang cả góc rừng. Máu sợ chó làm Vũ Dương run run khi một đống chó tụ lại thè lưỡi thở, còn sủa điên cuồng ngay dưới chân. Cậu trèo lên chạc cây thứ 3 nhìn vẫn đủ to và vững vàng rồi ngồi đấy suy ngẫm về cuộc đời. Làm sao lại ra đến nông nỗi này. Biết thế không đi vặt nhãn dại. Cậu cứ ngồi đấy bâng khuâng, trong lúc tiện tay bóc nhãn ăn mà không nghĩ. Đến khi nhãn vào mồm, cậu mới thấy vị thơm ngọt đặc trưng của nhãn, nhưng thực sự còn thơm hơn nhiều lại có cả vị ngọt thấm đượm đến cuông lưỡi. "Tuyệt vời", cậu nghĩ rồi ăn liên tục 1 chùm nhãn nhỏ. Ngồi một lúc, cậu đã dần hết sợ bọn chó vì chúng có lên được đâu. Máu trêu chó truyền thống lại nổi lên, "Hú hú", cậu rú lên rồi tập bắn hạt nhãn vào chó. Mấy con trúng đạn nhao nhao lên sủa điên cuồng kéo theo cả bọn chó nhao nhao, loạn cả góc rừng. Người từ xa trăm mét cũng phải nghe thấy. Cậu cười phớ lớ lại ăn lại ném thành thói. "Vụt", "Thập nhãn bình thiên hạ" do Vũ Dương tự đặt tay bắn trúng 10 con chó. "Bách phát bách trúng quả đúng là mình. Từ này chó đến, diệt chó, cẩu đến nướng cẩu." cậu càng cao hứng, quên mất sợ chó là cái gì.
Nhưng từ xưa đến nay có việc gì tốt kéo dài mãi. Đang lúc cậu cao hứng, "GAAAU", một tiếng sủa như sấm giật vang lên chỉ cách tầm 200 mét.
Một tiếng sủa bình thiên hạ, trời đất lặng yên không còn tiếng sủa nào dám đọ sức. Cùng lúc cái kí ức về một con béc giê xẹt qua đầu Vũ Dương.