Đang đúng lúc Vũ Dương định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng chân ngoài cửa. Ông lão bước vào nhìn 2 đứa đang nói chuyện cười hiền. Cô gái cũng nhận ra, cất tiếng:
- Con chào thầy.
- Ừ cứ ngồi đấy. Con học châm cứu cũng khá rồi, mấy hôm nữa cùng ta xuống thị trấn chữa bệnh.
Ông liếc nhìn cô gái, nhìn mấy cái kim trong tay cậu rồi cười nói.
"À ra là ông có nhìn thấy", cậu nhận ra nhưng không để trong lòng cùng lúc cũng ngạc nhiên về khả năng theo dõi này.
- Luyện Khí cũng tu thành rồi. Con muốn chọn cách đột phá nào.
Cô nghe vậy cũng suy ngẫm lại một chút rồi trả lời kiên quyết.
- Con muôn dùng ngoại lực trợ giúp.
Ông lão không cười nữa mà nghiêm túc
- Con đã quyết rồi vậy cứ để ta giúp con châm cứu. Thuốc chỉ còn thiếu vài vị. Tiếc là ta không sở trường luyện đan.
- Thầy đã mất sức vậy, con không dám đòi hỏi. Mấy vị thuốc còn lại con đi kiếm nốt. Thứ này con xin giao lại.
Cô dứng dậy cẩn thận đưa quả cầu đen cho ông lão rồi nhanh chóng xuống núi. Không giống như ông lão, cô men theo đường núi xuống nhưng tốc độ rất nhanh so với người thường.
Ông lão lật qua quả cầu đen một chút rồi nói:
- Đây là quỷ khí có chút tác dụng đặc biệt. Nhưng cháu không được để gần người quá lâu sẽ nhiễm chút quỷ khí hại thân thể. Cháu tạm thời để nó trong cái hộp ngọc này.
Ông để quả cầu vào trong hộp ngọc nhỏ màu xanh giống hộp đựng trang sức trước khi để nó lại trên bàn cho Vũ Dương.
- Cháu nhớ ra mình ở đâu đến chưa?
Cậu lắc đầu đáp:
- Cháu chỉ nhớ tên mình là Vũ Dương. Cháu cũng nhớ bị đàn chó đuổi như ông nói.
Nghe đến chó đuổi ông bật cười rồi nói:
- Ông có đi quanh thị trấn dán giấy nhưng cả ngày qua không ai đến hỏi thăm. Cứ để xem vài ngày nữa cũng được, cháu cứ ở đây. Nếu không ai đến thì ở với ông, già rồi có đứa cháu ông cũng mừng.
Vũ Dương gật đầu:
- Vâng, cháu cảm ơn ông.
- Thấy cháu hỏi chuyện rồi đọc sách, chắc tò mò việc tu luyện. Vốn khoảng 7,8 tuổi trẻ em đã có thể bắt đầu. 9,10 tuổi không tính là sớm. Để ông dạy cháu một ít. Trong sách cháu đọc linh khí là gì.
Cậu nhớ lại rồi trả lời theo ý hiểu nhưng cùng lúc như giải thích cho chính mình. Đây là thói quen của cậu tự hỏi tự giải thích. Có nhiều lần trong kí ức đã bị gọi là lạ vì cậu tự nói một mình.
- Là một phần trong tự nhiên, sinh vật sống nào cũng có linh khí. Nó có lẽ là một dạng năng lượng giống như nhiệt năng hay cơ năng. Linh khí thường cũng lưu chuyển trong không khí có thể để tu luyện nhưng nồng độ thấp.
Ông có vẻ hơi ngạc nhiên vì thông thường cũng không ai ở bậc thấp lại trả lời kiểu này. Với họ linh khí ở trong trời đất dùng để tu luyện, đánh nhau vậy đủ rồi. Câu trả lời cũa thằng bé cũng có vài từ chính ông không hiểu lắm chỉ đoán đại khái nên ông biêu lộ vẻ mặt hơi cổ quái.
Cậu tự biết không nên nói quá nhiều vì cách hiểu của cậu phần lớn từ góc độ khoa học đã xây dựng ở thế giới bình thường nên dừng lại, hỏi ông.
- Có gì sai không ạ?
Ông cũng không thấy thằng bé nói gì sai lắm dù có vài thứ ông thấy không cần thiết.
- Không có gì. Cháu hiểu thế được rồi. Tu luyện bước đầu là Luyện Khí theo nghĩa đen.
Cơ thể mở ra các huyệt để hấp thụ linh khí từ ngoài rồi chuyển và giữ lại trong cơ thể gọi là khí. Đến khi khí trong cơ thể đã đầy đủ thì đột phá lên Luyện Linh, bởi vì khí thành linh giống dòng chảy trong cơ thể. Nó gọi là linh lực. Đến lúc này có thể luyện phép thuật.
Vũ Dương nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
- Vậy thì ai cũng tu luyện được sao có người luyện thể?
- Cái này vốn là cái ai cũng biết. Cháu chắc quên nhiều rồi. Cái này khá bí ẩn, không biết ai nghĩ ra dần mọi người luôn gọi là linh căn. Có linh căn mới có thể tu luyện. Không thì phải đi đường luyện thể.
- Cháu có linh căn không ạ?
Nghe hỏi cái này, ông cười vui rồi cẩn thận lựa chọn từ:
- Có, nói theo mọi người thì là ám linh căn mức tốt pha tạp ít. Tuy không thuần nhất nhưng tốc độ tu luyện đủ cao. Dù hệ ám không giỏi công, thủ nhưng khó nắm bắt, nếu luyện công pháp hay chiêu thức thích hợp có thể nấp trong bóng đêm rất tốt.
Ông còn có vẻ định nói thêm gì nữa nhưng chợt dừng lại.
Nghe vậy Vũ Dương cũng khá hài lòng ghi nhớ chốc sẽ đọc quyển "Cơ Bản: tập 4 : Linh Căn, Thể Chất"
- Vậy giờ cháu bắt đầu tu luyện được không ạ?
Rồi cậu chợt nhớ.
-Ông có gì ăn không ạ?
Ông bật cười:
- Được mai ông dạy cháu. Ừ giờ ăn rồi, ông vừa để đồ ăn vào bếp để ông lấy.
Bữa ăn đơn giản có cơm, rau luộc, thịt lợn luộc cùng ít cốm mà chị gái ông nói tên Thanh Huyền để lại và chuối.
Cảm giác như đã lâu rồi được lấp cái bụng, cậu ăn ngon lành không để thừa thứ gì dù bữa ăn khá thanh đạm, không dầu mỡ, không muối. Cũng lần đầu tiên cậu cảm nhận không khí bàn ăn vui vẻ ở thế giới này. Nhìn cậu ăn, ông lão cũng vui hẳn lên, đã lâu lắm rồi ông chỉ ăn rất ít rau quả còn đâu là chuyển linh lực bổ sung cơ thể. Hôm nay ông cũng lại cảm nhận không khí ăn uống vui vẻ cùng người khác.
Ăn xong ông lại sắc bát thuốc cho cậu uống, nói là để chữa trị vết thương bồi bổ cơ thể. Ông còn giã ít lá ngắt sau nhà hòa cùng bột để đắp lên những vết kim để tránh linh khí Thanh Huyền dùng lưu lại trong cơ thể cậu, ảnh hưởng đến tu luyện.
Tối đến ông thắp đèn trên bàn. Đèn nhìn khá giống đèn dầu ngày xưa nhưng dùng loại dầu đốt kì lạ đủ để sáng cả gian ngoài. Ánh sáng trắng vàng phù hợp đọc sách ban đêm lại có hương thơm dịu nhẹ giúp tập trung. Cậu ngồi đọc sách còn ông vào buồng trong tu luyện.
Vẫn còn thói quen thức đến nửa đêm nên cậu ngồi đọc "Cơ Bản: tập 4: Linh Căn, Thể Chất". Có vẻ như linh căn bị gọi thành nhiều loại theo ngũ hành. Tốt nhất là linh căn đơn thuần một hệ, không pha tạp hệ khác. Còn có linh căn ngoài ngũ hành như ám, lôi, phong. Khá giống tiên hiệp bình thường cậu nghĩ. Linh căn pha tạp thì khó lên cấp. Linh căn đơn hệ thì hút luyện 1 loại linh khí dễ, dễ lên cấp, dễ luyện phép thuật hệ đó.
Tuy sách không đề cập đến, nhưng Vũ Dương so sánh giống như so sánh thiết kế sản phẩm. Nếu như theo trong sách, tốt nhất là linh căn 1 hệ thì cùng lúc chỉ có thể luyện 1 hệ đấy, các hệ khác sẽ luyện cực khó hoặc không thể. Vậy nói chính ra là sự trao đổi, có thể dồn 1 hệ hoặc tu nhiều hệ nhưng chậm hơn yếu hơn. Tuy hiểu là mình vẫn thiếu kiến thức, kinh nghiệm ở đây nhưng Vũ Dương vẫn có thể nói một hệ thuần hay pha tạp cái nào tốt còn tùy người luyện, tùy điều kiện tu luyện và tính huống sử dụng. Có những lúc nhiều hệ có thể cứu cái mạng hay tạo chiêu thức đặc biệt. Nhưng tất nhiên cậu cũng hiểu linh căn pha tạp khó lên cấp, nên các môn phái, sư phụ đều muốn chọn linh căn càng thuần hệ càng tốt.
Nếu mở trí tưởng tượng ra mà phân tích, cậu đoán linh căn giống như cái gốc giữ khí giữ linh lực trong cơ thể mà theo trong sách thì là nằm ở đan điền. Thực sự cậu cũng chẳng biết đan điền là ở đâu dù đã cày hết vài quyển tiên hiệp dài mà chỉ đoán là gần bụng. Ngũ hành hay lôi ám chỉ là biểu hiện là tính chất của cái gốc đấy. Gốc tính chất khác nhau thì khí, linh lực có tính chất khác nhau, tốc độ phát triển khác nhau.
Cái gốc đơn hệ là 1 màu thì cái gốc đa hệ nhiều màu. Pha tạp là màu đan vào nhau. Nhưng rõ ràng còn có mức độ pha tạp quyết định mức độ các tính chất ảnh hưởng lẫn nhau và ảnh hưởng đến việc tu luyện một hệ bất kì. Vậy thì nếu như mức pha tạp ít mà nhiều hệ biết đâu còn có lợi hơn hẳn đơn hệ.
Nếu nói sâu về tính chất thì có khi ngũ hành hay phong cũng chỉ là biểu hiện của những tính chất cơ bản nhất. Giống như tính chất kim loại là do tính chất, vị trí của các phân tử tạo thành, cách chúng kết nối.
Tất nhiên mọi thứ là suy đoán.
Nếu suy đoán tiếp thì người không thể tu luyện là không có cái gốc đấy.
Ghi chép lại những suy đoán và tóm tắt kiến thức đọc được vào 1 xấp giấy, cất chúng vào đầu giường cậu tắt đèn đi ngủ.