Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 71

Sau cuộc thi bơi mùa xuân không lâu thì mọi người cùng nhau chào đón tết âm lịch.

Vân Đóa nghỉ ngơi suốt cả kỳ nghỉ Tết, có thể nghỉ ở nhà hơn hai tuần, nghĩ đến điều này cô đã cảm thấy vui vẻ. Bọn cô và nhóm người Đường Nhất Bạch cùng nhau bắt đầu kỳ nghỉ lễ từ đêm ba mươi.

Đường Nhất Bạch tương đối bi kịch, tính luôn cả hôm giao thừa thì kỳ nghỉ của anh chỉ vỏn vẹn ba ngày.

Tết âm lịch hằng năm, một nhà ba người họ Đường đều phải trở về thành phố N đón tết, năm nay cũng không ngoại lệ. Đúng lúc Vân Đóa cũng phải trở về , thế là bốn người họ quyết định đi cùng nhau.

Buổi tối Vân Đóa ở trong phòng thu dọn đồ. Con gái mà, đồ khá nhiều, với lại càng thu dọn thì lại càng nhiều....

Đường Nhất Bạch thì thoải mái hơn, chỉ về có ba ngày, nhà kia thứ gì cũng có, anh cũng không chú trọng nhều như vậy, thích hợp dùng là được rồi. Vì thế chỉ đơn giản cầm lấy những đồ nên dùng, sau đó anh ngồi trong phòng của mình, mở rộng cửa, trong tay cầm một quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phía đối diện một cái.

Đối diện chính là phòng của Vân Đóa.

Cửa phòng cô khép hờ, Đường Nhất Bạch có thể thỉnh thoảng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng xê dịch đồ vật. Anh rất muốn vào trong tham quan một chút nhưng Vân Đóa đã nói: Không cần anh giúp đỡ.

Vì vậy bây giờ Đường Nhất Bạch đang ngồi trong phòng mình, Vân Đóa vừa mở cửa, anh lập tức nhìn về phía cô, tầm mắt dõi theo cô. Vân Đóa luôn cảm thấy mình bị anh dùng ánh mắt đùa giỡn , cô nhịn không được liền bước chân nhanh hơn. Lúc cô trở lại còn liếc mắt cảnh cáo anh.

Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, xem ra cô thật sự không chào đón anh .

Nhị Bạch nhẹ nhàng đi đến, Đường Nhất Bạch nhìn thấy bên cạnh nó không có ai liền suy nghĩ, tiếp theo mở cửa phòng Vân Đóa ra rồi bước vào, sau đó nó xoay người khóa cửa lại.

Trước khi khóa cửa , nó còn liếc nhìn Đường Nhất Bạch qua khe cửa một cái.

Đường Nhất Bạch: --

Người không bằng chó, không bằng chó....

Anh cầm lấy địên thoại đề nghị Vân Đóa lên tiếng nói chuyện.

Vân Đóa nhận lấy, không hiểu hỏi anh: "Có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp? Cách gần như vậy mà còn dùng điện thoại."

Đường Nhất Bạch nói: "Em đến đây, anh cho em xem cái này thú vị lắm."

"Em đang bận."

"Em qua đây một chút."

Vân Đóa có chút không phục:"Sao anh lại không qua đây."

"Được, anh lập tức qua liền."

Vân Đóa: "......" Anh đang đợi câu này sao ?

Lúc này tốc độ của Đường Nhất Bạch có thể so với tia chớp. Sau khi anh mở cửa bước vào, việc đầu tiên là anh đuổi Nhị Bạch ra, sau đó khóa cửa lại.

Vân Đóa nhìn anh đề phòng: "Anh khóa cửa làm gì vậy?" Không phải muốn làm chuyện xấu chứ...

Đường Nhất Bạch xấu hổ ho:"Đề phòng chó." Anh bước lên phía trước nhìn thấy Vân Đóa đang gấp quần áo: "Anh giúp em?"

"Không cần đâu." Vân Đóa dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh hỏi:"Anh muốn nói với em chuyện thú vị gì?"

"Ùhm" Anh mấp máy miệng , nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô, cười : " Anh cảm thấy anh rất thú vị, nếu không tin thì em cứ chơi thử xem?"

"Anh..." Vân Đóa dở khóc dở cười, "Đường Nhất Bạch, em phát hiện anh càng ngày càng giống bị bệnh thần kinh đó!"

Da mặt Đường Nhất Bạch dày, không hề sợ lời nói châm chọc của cô. Anh cúi thấp đầu hôn lên mặt cô, sau đó trước khi cô kịp phản đối đã nhanh chóng ngồi lên ghế giúp cô sắp xếp lại bàn học.

Vân Đóa xoa xoa mặt, cúi đầu im lặng tiếp tục làm việc.

Cô sắp xếp quần áo, nhét cái gối ôm vào va li. Đường Nhất Bạch hiếu kỳ hỏi: "Em về nhà cũng muốn ôm nó sao?"

Vân Đóa lắc đầu nói : "Không phải, cái gối này cũ rồi, đem về nhà. Em sẽ mua lại cái mới."

"Mua cái gối như thế nào?"

"Như thế nào cũng được, chủ yếu ôm thoải mái là được."

"Lớn cỡ nào?"

"Sao cũng được."

Anh mỉm cười nhìn cô:" Một mét.. được không?"

"..." Vân Đóa bị nghẹn, sững sờ nhìn anh, Đường Nhất Bạch phì cười , anh ngồi trên ghế, hai tay giang về phía cô : " Qua đây."

Không qua. Vân Đóa quay lưng lại.

Hai người cách nhau không xa. Đường Nhất Bạch xoay ghế 90 độ đối diện với cô, anh khom lưng, cánh tay dài duỗi ra chính xác kéo lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô về phía mình.

"A !" Vân Đóa mất trọng lượng ngã về phía trước, không nhịn được sợ hãi la lên.

Đường Nhất Bạch kéo mạnh khiến cô trực tiếp ngã vào lòng anh.

Cô ngồi trên đùi anh, theo bản năng ôm lấy cổ anh. Lực kéo vừa rồi đã giảm đi rất nhiều, trái tim treo lơ lửng vẫn chưa hạ xuống, tay anh đã để sau ót cô, chính xác hôn lên môi cô.

Hôn nhiệt liệt mà triền miên.

Đầu lưỡi anh cạy mở đôi môi cô rồi nhanh chóng thâm nhập vào, anh cong đầu lưỡi khẽ phớt qua hàm trên của cô, cô không nhịn được vươn lưỡi ra từ chối anh, lại đúng lúc tạo cho anh cơ hội dây dưa quấn quít chơi đùa đầu lưỡi cô giống như hai chiếc đuôi cá nhỏ nghịch nước. Vân Đóa cuộn đầu lưỡi muốn tách khỏi anh nhưng anh lại dùng đầu lưỡi trêu chọc cái lưỡi nhỏ nhắn của cô từng chút từng chút một.

Vân Đóa bị anh hôn đến mê man, cả người mất đi sức lực, đầu óc trống rỗng. Vốn dĩ muốn đẩy anh ra nhưng cánh tay đặt ở đầu vai anh lại mềm nhũn không có sức lực. Trong mơ hồ, cô cảm thấy dưới đùi có thứ gì cứng rắn cấn vào khiến cô có chút khó chịu. Cô cũng không suy nghĩ đó là thứ gì, chỉ là không thoải mái mà di chuyển người ra.

Đường Nhất Bạch kêu rên một tiếng, âm cuối còn mang theo sự vui thích. Anh thở dốc càng thêm nặng nề, vừa hôn cô vừa tăng thêm lực ấn thắt lưng cô xuống.

Chân Vân Đóa bị ép phải dùng sức đỡ vật cứng rắn kia, cô cảm thấy nó càng ngày càng cứng hơn còn theo chiều hướng càng ngày càng to giống như có sinh mạng vậy. Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng ưỡn eo một chút , nó liền di chuyển theo.

Cô giống như đột nhiên bị cây chày gỗ thúc vào đỉnh đầu một cái, nháy mắt cô liền hiểu ra.

A a a a ! Lưu manh!

Vân Đóa dứt khoát xoay đầu, hai người liền tách xa nhau. Cô đỏ mặt nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng tràn đầy khao khát khó nói nên lời. Anh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hôn cô một cách tự nhiên, vừa hôn vừa gọi cô: "Đóa Đóa, Đóa Đóa của anh..." Trong giọng nói có chút vội vàng, có chút cầu xin, đè nén nhỏ giọng.

Vân Đóa dùng lực đẩy mặt anh ra, thoát khỏi người anh. Cô trốn ở đầu bên kia phòng, đỏ mặt không dám nhìn anh: "Anh ra ngoài đi."

Giờ phút này Đường Nhất Bạch cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh có chút xấu hổ:" Đóa Đóa, anh....."

"Ra ngoài !"

"Được, đừng tức giận, anh lập tức đi ngay." Anh chậm rãi đứng dậy đi đến cửa, lúc mở cửa anh đứng ngay cửa nói: "Chuyện đó, thật xin lỗi...."

Trả lời anh là một cái gối bay đến.

Đường Nhất Bạch nhanh chóng đóng cửa chạy về phòng.

Trở về phòng mình, Đường Nhất Bạch tựa vào giường, nhìn chằm chằm thứ không yên phận giữa hai chân mình cau mày nói: "Mày không thể bình tĩnh một chút được sao?"

Anh nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, nhớ lạit hể nghiệm tuyệt đẹp mới vừa rồi, không nhịn được mà liếm liếm khóe môi, sau đó nghĩ đến chuyện cô đang tức giận thì anh lại cảm thấy phiền muộn.

****

Đêm ba mươi, bọn họ lên máy bay về thành phố N. Đường Nhất Bạch không chắc Vân Đóa có còn giận mình hay không? Suốt cả chuyến bay đặc biệt đường hoàng quy củ, nhẫn nhục chịu khó. Lúc xuống máy bay, Vân Đóa đột nhiên nói với anh : "Tối mai anh có rảnh không?"

"Có chuyện gì?"

"Chuyện là..... ba mẹ em muốn mời anh đến nhà dùng cơm. Nếu như anh không đến được cũng không sao đâu."

"Có thể đi được." Đường Nhất Bạch thầm nghĩ, dù cho có hạ đao mình cũng phải đi!

Anh cẩn thận nhìn Vân Đóa hỏi :"Em... có còn giận không?"

Vân Đóa cúi đầu :"Em không có giận."

Không giận sao? Nhưng biểu hiện hôm qua của em rõ ràng là tức giận đến nỗi muốn thiêu cháy cả phòng. Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, suy nghĩ của con gái quả nhiên thật thần bí khó lường. Đương nhiên anh không thể tranh luận về vấn đề này với cô, cô không tức giận thì mình phải cảm ơn trời đất rồi, cần gì rối rắm những chi tiết kia.

Đêm giao thừa không có khác gì ngày thường, cả nhà cùng nhau vui vẻ ăn cơm tất niên, sau đó cả đêm xem tiết mục cuối năm, điểm khác nhau chính là một góc ở thành thị này có người mà anh nhớ thương. Đường Nhất Bạch vùi mình trên ghế sôpha, vẫn luôn dùng điện thoại để nói chuyện với Vân Đóa. Họ hàng biết được anh đang yêu đương cũng muốn gặp mặt Vân Đóa. Tất cả họ hàng, Đường Nhất Bạch sợ nhiều người như thế sẽ dọa Vân Đóa, có chút khó xử. Sau cùng bà Lộ nói : "Chúng tôi đã gặp qua rồi, là một cô gái rất tốt, rất xinh đẹp, chỉ là có chút xấu hổ. Mọi người nhiều người như vậy lỡ dọa cô gái mà Đậu Đậu vất vả lừa về chạy mất thì tính sao bây giờ?"

Một câu nói đùa khiến mọi người cùng cười vang, Đường Nhất Bạch chắp tay về phía mẹ anh bày tỏ sự biết ơn. Bà Lộ cũng không liếc nhìn anh một cái.

Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Nhất Bạch cầm quà biếu đi đến nhà Vân Đóa.

Đến trước cửa anh có chút thấp thỏm, lo lắng bản thân có chỗ nào làm không tốt, lo lắng ba mẹ Vân Đóa không thích anh. Nhưng sau khi bước vào, sự nhiệt tình của ba mẹ Vân Đóa vượt qua khỏi sự tưởng tượng của anh. Nháy mắt, Đường Nhất Bạch thậm chí có loại ảo giác là minh tinh mở cuộc gặp mặt với người hâm mộ. Anh nghi hoặc nhìn về phía Vân Đóa.

Vân Đóa lặng lẽ nói với anh : "Ba mẹ em đã biết anh là ân nhân cứu mạng em rồi."

" À... chẳng trách." Đường Nhất Bạch nói, lại có chút mâu thuẫn mà hỏi cô : " Chỉ vì những thứ này thôi sao?"

" Không, vốn dĩ bọn họ rất thích anh. Lần trước sau khi mẹ em nhận được đoạn video đó, khỏi phải nói bà vui sướng như thế nào."

Vân Đóa nhịn không được nở nụ cười :"Anh cũng có chuyện sợ sao? Em còn cho rằng anh không sợ trời không sợ đất nữa chứ!"

Đường Nhất Bạch nhân lúc ba mẹ Vân Đóa không chú ý nhanh chóng hôn cô một cái, thấy hai gò má nhỏ của cô đỏ lên, anh cười nói :"Đúng là anh không sợ trời không sợ đất, nhưng anh sợ ba mẹ vợ không thích anh."

"Gì mà ba mẹ vợ, anh cho em chút tôn trọng chứ."

"Có cái gì không tốt, em còn gọi anh là "Ông xã" mà."

Vân Đóa trừng mắt :"Ai gọi anh? Anh nằm mơ đi?"

Đường Nhất Bạch mở điện thoại, chỉnh một bức ảnh cho cô xem. Là đoạn weibo phát lần trước. Anh mỉm cười : " Có hình ảnh, có chứng cứ."

Vân Đóa không thể tin được anh có thể vô sỉ đến mức này, cô tức giận đến nỗi đấm vào vai anh một cái :"Sao anh càng ngày càng không bình thường vậy, chẳng giống anh trước đây gì cả!" Trước kia như một đóa sen cao quý xuất trần, bây giờ thì.... giống một đóa sen dập đầu thuốc....

Đường Nhất Bạch thầm nghĩ, em đáng yêu như vậy, anh vừa nhìn thấy liền muốn đùa giỡn, chuyện này có thể trách anh sao?
Bình Luận (0)
Comment