Trong khi chờ đến giờ ăn cơm, Đường Nhất Bạch muốn xem phòng của Vân Đóa một chút. Cũng không có ý nghĩ hạ lưu nào, anh chỉ muốn nhìn nơi mà cô lớn lên.
Dù sao cô cũng xem phòng của anh rồi.
Phòng Vân Đóa trang trí cực kỳ ấm áp, đồ đạc đều sắp xếp gọn gàng, trên giá sách bằng gỗ thô có rất nhiều sách. Tiện tay lấy một cuốn, Đường Nhất nhìn đến trang sách được đánh giấu, bên trong còn kẹp một cánh hoa làm kẹp sách.
Anh nở nụ cười: "Nhất định em là học sinh tốt từ nhỏ."
Vân Đóa có chút đắc ý: "Tạm được, dù sao lớp một đã được đeo khăn quàng đỏ rồi."
"Anh cũng được đeo."
"Thật ra anh giỏi hơn em." Vân Đóa nói: "Lúc em còn nhỏ không đủ giỏi để đi thi lấy giải đặc biệt Olympic. Nói đi, anh có thấy tiếc không? Dù sao trong tư duy người Trung Quốc, học chữ là điều quan trọng nhất, rất nhiều người vì không học được mới đi học thể thao. Em nói lời này không có ý mạo phạm đâu..., đây là sự thật." Cô nói xong, phạm vào bệnh nghề nghiệp, không nhịn được dùng ngôn ngữ phỏng vấn, sau đó cô ví dụ tình huống rất hấp dẫn: "Nếu anh tham gia thi văn hóa giống người khác, không chừng có thể đỗ đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa đấy."
Đường Nhất Bạch cất quyển sách lên giá, anh cười nói: "Trường Bắc Kinh và Thanh Hoa hàng năm có mấy ngàn sinh viên tốt nghiệp chính quy, mà quán quân Olympic bốn năm mới có ba trăm người, anh vẫn thấy lý tưởng của anh cao cả hơn.”
Vân Đóa nở nụ cười, cô thích anh như vậy, kiên định mà ung dung, cơ trí mà phóng khoáng.
Cô tìm một cái thùng lớn, bên trong là đồ cô giữ từ nhỏ đến lớn, mô tô nhỏ của cảnh sát trưởng mèo đen, sticker doraemon và thủy thủ mặt trăng, bưu thiếp hoàn châu cách cách và thần điêu đại hiệp, hộp bút cô bé hoa anh đào, con dấu phim hoạt hình tiểu trư, con rối kentucky, sách dạy trồng trọt, còn có máy chơi game, album ảnh của các minh tinh, đĩa nhạc của Châu Kiệt Luân, ví tiền hơn nửa được đan bằng len, vân vân
Nó giống như một rương kho báu, chứa đầy hồi ức quý giá.
Bé gái đều tình cảm, thích lưu giữ những đồ vật cũ, so với cô, những vật mà Đường Nhất Bạch cất giữ thời thơ ấu có vẻ nghèo nàn, anh toàn vừa chơi vừa phá, giờ nhìn cái thùng đầy đồ của cô, anh thấy rất thú vị, sờ cái này, nghịch cái kia, tưởng tượng một Tiểu Đóa chơi những đồ này, anh không nhịn được mà nở nụ cười, mặt mày cong cong, ánh mắt nhu hòa.
Vừa cười lại vừa tiếc nuối. Thiệt thòi thật, sao anh không biết cô sớm hơn...
Vân Đóa lấy hai quyển album trong ngăn tủ ra, album ảnh lưu lại quá trình trưởng thành của cô rất rõ ràng, ảnh đầu tiên là kỷ niệm cô được 100 ngày - ảnh nude.
Đường Nhất Bạch: "Ha ha"
Cô vốn không cảm thấy gì nhưng anh cười cũng khiến cô mất tự nhiên, vì thế mặt đỏ lên, nhanh chóng lật sang trang khác.
Đường Nhất Bạch cười nói: "Yên tâm, anh sẽ phụ trách với em."
Vân Đóa hừ nhẹ: "Ai thèm anh phụ trách."
"Đừng tức giận, cùng lắm thì cho em xem lại."
Mặt Vân Đóa càng đỏ hơn, xấu hổ nên có chút nóng nảy: "Ai thèm nhìn của anh!"
Đường Nhất Bạch cười tít mắt: "Ý anh là ảnh anh 100 ngày, em nghĩ đi đâu vậy?"
"Anh..."
"Được rồi, đừng tức giận, em đánh anh cho bớt giận đi." Đường Nhất Bạch nói, cầm tay cô đặt vào mặt mình.
Vân Đóa vừa giận vừa buồn cười: "Anh thật xấu."
Đường Nhất Bạch giữ chặt tay cô trên mặt mình, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có chút nóng lên.
Vân Đóa không dám nhìn lại anh, vội cúi đầu lật tiếp quyển album.
Cô mở đến một tấm ảnh, chỉ vào một bé gái nhỏ nhất trong đó nói: "Anh xem, đây là lần chúng ta đến núi Tê Hà đó."
"Cũng là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau." Đường Nhất Bạch dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt nhỏ trong ảnh của cô, đột nhiên anh thở dài, nói: "Anh hối hận rồi."
"Hối hận cái gì?"
"Lúc ấy không nên làm anh hùng mà đi bộ. Anh nên không đi nữa, về nhà cùng em, chờ em lấy thân báo đáp cho anh. Như vậy lúc em bảy tuổi đã là của anh rồi." Như vậy, sẽ không bỏ qua em lâu như vậy.
Nếu vận mệnh đã định sẽ gặp lại em, yêu em, hơn nữa còn không cách nào thoát ra được, anh việc gì phải phản kháng, không bằng giữ em trong tay sớm một chút.
Vân Đóa cúi đầu, che miệng cười: "Giả thiết này không phù hợp, lúc anh bảy tuổi không mặt dày như vậy."
Tiếp tục lật quyển album, ảnh chụp Tiểu Vân nhanh chóng chuyển thành Vân Đóa lúc lớn. Câu nói "con gái 18 tuổi thay đổi lớn" thể hiện rõ trên người Vân Đóa, hồi nhỏ cô vừa gầy vừa nhỏ, đến khi tốt nghiệp trung học đã thành một cô gái xinh đẹp duyên dáng.
Sau đó là đại học. Lật tiếp, đột nhiên Vân Đóa nói: "Đường Nhất Bạch, em muốn nói thẳng với anh một chuyện,
Đường Nhất Bạch đang nắm vai cô, nhẹ nhàng ngửi tóc của cô, anh đáp: "Ừ, chuyện gì?"
"Trước đây không phải em đã nói với anh, anh là mối tình đầu của em sao?"
Động tác của Đường Nhất Bạch ngừng lại, anh có vẻ căng thẳng: "Chẳng lẽ. . . . . . Không phải sao?"
Đã sớm biết là không phải, một cô gái đáng yêu như vậy, chắc chắn đã sớm bị một đám heo theo đuổi rồi... Đường Nhất Bạch tức giận nghĩ mà không biết đang mắng cả chính mình.
Vân Đóa lắc đầu, "Không phải, à, không đúng, là... Em cũng không biết phải nói thế nào nữa. Anh là mối tình đầu của em, nhưng lúc học đại học, em và một bạn nam cùng khoa, thật ra có chút mờ ám."
"Mờ ám đến mức nào?"
"Là vậy, bạn cùng lớp bọn em luôn gắn em với anh ta. Anh ta là hot boy, thật ra có rất nhiều nữ sinh thích, xung quanh em cũng có bạn học thích anh ta, nhưng họ đều gắn em với anh ta." Cô nói xong, chỉ vào một người trong tấm ảnh: "Đó, chính là anh ta."
Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, ừ, quả thật đẹp trai. Tuy nhiên, tên này tồn tại như tình địch, anh sẽ không khen thành lời, liền nói: "Tạm được. Cũng bình thường... Sau đó thế nào?"
"Chuyện này nói ra thật đúng là rất cẩu huyết. Ngay từ đầu em đã thấy phiền, nhưng anh ta đối với em rất tốt, người khác ồn ào mà anh ta cũng không thèm giải thích, em liền nghĩ rằng anh ta thích em. Con gái mà, thật ra đều có lòng hư vinh, nên em thừa nhận, được hot boy thích cũng là chuyện đáng tự hào. Em đoán đây cũng là lý do mà em không có quan hệ tốt với các bạn gái thời đại học, chỉ duy nhất có Trần Tư Kỳ là không rời bỏ em. Nhưng anh ta chưa bao giờ thổ lộ với em, em cũng không nói với anh ta. Đến bước ngoặt rồi, đại học năm ba, em vô ý nhìn thấy anh ta hôn một giáo viên trong trường."
Đường Nhất Bạch kinh ngạc: "Giáo viên?"
"Đúng. Giáo viên kia hơn anh ta sáu hay tám tuổi gì đó, em quên rồi. Nghe nói họ quen nhau khi giáo viên ấy đến làm gia sư cho anh ta, về sau lại ở cùng nhau, nghe Đại Nhất nói thì họ ở chung ngoài trường, nhưng vẫn rất kín đáo, không ai biết. Đây là điều chính anh ta nói với em, anh ta chủ động giải thích, thừa nhận lấy em ra làm lá chắn."
Kết quả này vẫn tốt hơn, ít nhất không phải Vân Đóa chủ động đi hỏi nam sinh kia, Đường Nhất Bạch biết hai chuyện này có bản chất khác nhau. Anh yên tâm hơn một chút, lại hỏi: "Cho nên, có vẻ em cũng không thích hắn ta lắm?"
Vân Đóa lắc đầu: "Không thích. Lúc anh ta giải thích trừ việc em thấy tức giận vì bị lợi dụng thì không còn cảm xúc nào khác, chua xót hay ghen tuông các loại đều không có. Về sau em phân tích lại, cảm giác là do tính cách không hợp. Tuy anh ta đẹp trai nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh như băng, rất âm u, mặt lạnh, em không thích như vậy. Nhưng em vẫn phải thừa nhận, anh ta rất xuất sắc, sau đó được vào Bộ thông tin."
Đường Nhất Bạch cảm thấy may mắn. May là tên hot boy mặt lạnh đó đã có người trong lòng, may mà tính cách của anh ta không phải loại Vân Đóa thích, thậm chí... May mà anh vẫn bám theo Vân Đóa, không để cô bị người khác dụ đi mất.
Vân Đóa thở dài: "Ngay từ đầu em đã phản cảm về việc anh ta lợi dụng em, về sau nghĩ lại, chuyện của bọn họ cũng không dễ dàng, vài ngày trước gặp, anh ta nói anh ta muốn kết hôn nhưng người nhà không đồng ý vì bạn gái hơn anh ta vài tuổi."
Đường Nhất Bạch cũng trình bày: "Anh cũng được một người lớn tuổi hơn tỏ tình."
Vân Đóa thấy hứng thú, nháy mắt nhìn anh: "Vậy anh có phản ứng gì?"
Đường Nhất Bạch bật cười, vuốt chóp mũi cô: "Có thể phản ứng gì chứ, từ chối."
"Từ chối thế nào? Em có cảm giác anh sẽ từ chối rất đặc biệt."
"Ừ, anh nói với cô ấy, 'Sao tôi có thể thích chị được, tôi vĩnh viễn không muốn gặp mặt chị"
Vân Đóa kinh hãi há to mồm: "Anh, anh nói thế sao?"
Đường Nhất Bạch cười khổ: "Tình huống đặc biệt, lúc ấy tâm trạng anh rất tệ, mà tuổi còn nhỏ, đang sốt ruột nên nói chuyện không nể tình. Về sau bọn anh mất liên lạc, nếu gặp lại, anh sẽ nói xin lỗi với cô ấy."
Vân Đóa vội vàng gật đầu: "Đúng là anh đã nợ người ta lời xin lỗi... Em còn tưởng anh rất biết dỗ phụ nữ."
Anh nở nụ cười: "Biết dỗ em."