Tung Hoành Cổ Đại

Chương 301

"Lời của Trần tướng quân thật sự là khiến hoàng thượng khó xử rồi, thử hỏi hoàng thượng không phải chỉ một nữ nhân muốn tên hiệu này, chỉ là tên hiệu chỉ có một, không phải cũng có thể muốn." Trương Tư Không cuối cùng nhịn không được nhẹ nhàng lên tiếng khiển trách.

"Tư Không đại nhân, Vũ Trúc xuất thân danh môn, đoan phương hữu lễ, dịu dàng hiền thục, khi còn sống lo lắng hết lòng cho hoàng thượng, lại vì hoàng thượng mà chết, chỉ là một cái tên Nguyên Mộ hoàng hậu, muội ấy xứng đáng."

Trần Nguyên Khánh đã sớm nhận định hai chữ Nguyên Mộ này là hai chữ duy nhất có thể xứng với muội muội mình, cho nên đối với nghi vấn của Trương Tư Không, trong lòng hắn ta đều là lửa giận, không chút khách khí nói.

"Trần tướng quân đã cảm thấy Nguyên Mộ phù hợp với muội muội của ngài, không biết Trần tướng quân chuẩn bị cho Dương Bạch Lan tên hiệu gì đây? Hoàng thượng đã muốn truy phòng, hai người vương phi đã mất không ngại cùng một chỗ." Trong lời của Trương Tư Không vốn là nhằm vào Trần Nguyên Khánh, nói xong lời cuối cùng hắn quay đầu nhìn về phía Tống Vĩnh kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ nghe được lời của Trương Tư Không, trong ánh mắt hiện lên một sự kinh hỉ, từ lúc bắt đầu chuẩn bị truy phong cho Trần Vũ Trúc, chàng đã sa vào sự áy náy đối với Ôn Yến, lại đã quên, trước Trần Vũ Trúc còn có một người đã chết vì chàng.

Nếu như định tên hiệu, Dương Bạch Lan hiển nhiên thích hợp hai chữ Nguyên Mộ hơn Trần Vũ Trúc.

Trần Vũ Trúc xuất thân danh môn, Dương Bạch Lan là hòn ngọc quý trên tay Tĩnh Quốc. Trần Vũ trúc từng vì chàng mà tích cực bôn tẩu, bởi vì chàng mà chết, Dương Bạch Lan cứu vương phi và thế tử trấn quốc, cuối cùng liều sức lực cuối cùng giúp hai chân của mình tốt lên, chuyện sâu như vậy, còn sâu hơn Trần Vũ Trúc nhiều.

Huống chi tất cả mọi người đều biết, chàng từng bị Dương Bạch Lan mà suy sụp ba năm.

Bây giờ Trần Nguyên Khánh muốn lấy hiệu Nguyên Mộ cho Trần Vũ Trúc, hắn ta để Dương Bạch Lan ở đâu?

Trương Tư Không nói xong, chúng thần nhìn về phía Trần Nguyên Khánh đã đổi sắc, mà lời nói chém đinh chặt sắt vừa rồi của hắn ta, thái độ đương nhiên của hắn ta, bây giờ cũng biến thành vô cùng không hiểu chuyện, thành bức bách hoàng thượng.

Sắc mặt Trần Nguyên Khánh cứng ngắc, hận không thể một chưởng đánh chết Trương Tư Không, vốn đây là chuyện đã được lên kế hoạch tốt đẹp, nhưng bây giờ thành dáng vẻ này, rõ là...

Tống Vĩnh Kỳ ngồi ngay ngắn trên ngai vàng bởi vì lời nói của Trương Tư Không có chút xuất thần, tất cả mọi người cho là chàng nhớ đến Dương Bạch Lan, chỉ có chàng tự biết, bây giờ chàng cảm kích Ôn Yến đến mức nào, cảm kích Ôn Yến đã từng ngốc một thời gian trong thân thể của Dương Bạch Lan, cảm kích hành vi dũng cảm trước kia của cô, ngay lúc bọn họ không ngờ tới, lúc đó làm ra chuyện nhiệt tình như vậy, sau nhiều năm, vào thời khắc chàng lưỡng nan, cho chàng một sự chèo chống có lực nhất.

"Trần tướng quân vẫn muốn kiên trì đưa cái tên hiệu Nguyên Mộ này cho lệnh muội sao?" Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng mở miệng, trong lời nói ý tứ trào phúng hàm xúc vô cùng sâu.

Chàng không nghĩ đến mình và Trần Nguyên Khánh sẽ đi đến mức này, càng không nghĩ một nử tử dịu dàng như nước trong phủ năm đó lại mang đến cho mình phiền não lớn như thế này, Trần Nguyên Khánh cứ được một tấc lại lấn thêm một thước khiêu khích, dần dần làm mất đi sự áy náy trong lòng chàng đối với Trần Vũ Trúc, bây giờ nhớ đến Trần Vũ Trúc, chàng dường như đã không còn nhớ rõ dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng ta...

Không phải chàng bạc tình bạc nghĩa, mà mỗi lần nhớ đến nàng ta, Trần Nguyên Khánh đều sẽ xông vào, dùng phương thức điêu ngoa nhất đánh nát áy náy của chàng....

"Chuyện này, toàn bộ do hoàng thượng làm chủ." Mặc dù đáy lòng không cam, nhưng mà hắn ta lại chỉ có thể mặc cho Tống Vĩnh Kỳ làm chủ.

Hắn ta có thể giành lại những thứ thuộc về Ôn Yến cho muội muội của mình, lại không thể cướp đoạt cái gì của Dương Bạch Lan, bởi vì hắn ta biết, muội muội của mình không trả giá vì Tống Vĩnh Kỳ bằng Dương Bạch Lan.

Cuối cùng, tên hiệu của Trần Vũ Trúc vẫn định là Kính Trinh, mà tên hiệu của Dương Bạch Lan cũng xác định, là Kính Mộ, Trần Nguyên Khánh biết rõ, Nguyên Mộ Tống Vĩnh Kỳ vẫn là giữ lại cho Ôn Yến, có hiệu Dương Bạch Lan ở đó, hắn ta không có lý do mà nghi vấn.

Cho nên Trần Nguyên Khánh ra khỏi triều đình rất là mất mát, hắn ta cảm thấy có lỗi với muội muội của mình, hắn ta thẫn thờ đi về điện Vũ Trung phía trước, cho đến khi chân của hắn ta chạm vào một đám mềm mềm, hắn ta muốn cất bước không được nữa, hắn ta mới hoàn hồn, nhìn xuống dưới chân.

Kinh Mặc xảo quyệt ngửa đầu nhìn Trần Nguyên Khánh bi thương phát ra thanh âm mềm mềm: "Chú râu ria, chú không vui sao?"

Đối mặt với ý hỏi của Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh không biết phải trả lời thế nào, mà lửa giận do Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ tạo ra trong lòng hắn ta cũng không có chút nào giận chó đánh mèo lên người đứa nhỏ trước mặt.

Hắn ta cúi người nghiêm túc gật đầu, không hiểu sao mà muốn nói chuyện với cô bé nhỏ này, thật giống như nhiều năm trước, muội muội Vũ Trúc của hắn ta cũng là ôm chân hắn ta như thế, mềm mềm hỏi mình có phải là không vui không.

Kinh Mặc nhận được sự trả lời của Trần Nguyên Khánh, lại không nói gì cả, cô bé vươn tay ra, ôm cổ Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh chỉ cảm thấy nước mắt cũng muốn trào ra, cảm giác mềm mại như vậy, sau khi Trần Vũ Trúc lớn lên hắn ta đã không còn nữa.

Quen thuộc như thế lại lạ lẫm như thế.

"Bây giờ tốt hơn chút nào chưa? Bọn họ đều nào, nếu như không vui, thì tìm người ôm ôm." Kinh Mặc nói dứt lời còn đang không ngừng gật đầu, giống như là khẳng định quan điểm của mình.

Trần Nguyên Khánh cười gật đầu, nếu như không phải băn khoăn cô bé là con của Ôn Yến, hắn ta thật sự muốn đưa tay ôm con bé vào lòng.

"Vậy chú vui rồi có phải là muốn thực hiện lời hứa của mình rồi không?" Kinh Mặc nghiêm trang hỏi Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh lại không hiểu ra sao, hắn ta quên mất lúc nào thì mình hứa hẹn với Kinh Mặc.

"Đại Anh Hùng cũng phải giữ lời." Kinh Mặc thấy vẻ mặt Trần Nguyên Khánh mờ mịt, cô bé mất hứng bĩu môi.

"Ta không nói không giữ lời, ta đã hứa cái gì..." Trần Nguyên Khánh nghe Kinh Mặc gọi mình là Đại Anh Hùng, sắc mặt thay đổi, không đợi Kinh Mặc nói tiếp, hắn ta đã gấp gáp hỏi.

"Mứt quả đó, chú đã nói đưa mứt quả cho ta ăn, chính là chú..."

Kinh Mặc nói xong lời cuối cùng, khóe mắt còn mang theo nước mắt, dánh vẻ vô cùng đáng thương, khiến cho Trần Nguyên Khánh cảm giác như mình đã làm chuyện tội ác tày trời gì lắm.

"Ta chưa quên, chưa quên, ta chỉ là quá bận, vẫn không để ý." Trần Nguyên Khánh vội vàng giải thích, chỉ là trong lời nói có mấy phần áy náy.

Lúc ấy đồng ý với cô bé nhỏ này hắn ta thật sự muốn mua mứt quả cho con bé, chỉ là sau khi về nghĩa lạ con bé là con gái của Ôn Yến, hắn ta liền khắc chế chính mình rời xa cô bé, nhưng khi hắn ta nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Mặc lần nữa, hắn ta mới biết, quyết định của mình sai lầm thế nào.

Cô bé này, cực kỳ giống muội muội năm đó, hiểu chuyện, thông minh, nhất cử nhất động của cô bé đều có thể tác động vào lòng mình.

"Chú thật sự là người tốt." Kinh Mặc nhìn dáng vẻ của Trần Nguyên Khánh thật sự muốn mua mứt quả cho mình, vui vẻ không thôi, cô bé không khống chế được muốn khen tặng Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh cũng không biết, trước đồ ăn, Kinh Mặc và Trọng Lâu cho đến bây giờ chưa bao giờ tiếc lời khen của mình, mà lời khen của Kinh Mặc cho hắn ta, lại là một cái ngắn nhất.

Ừ, kỳ thật Kinh Mặc cũng không phải vô cùng thích tên nhóc lỗ mũi hếch lên trời này, chỉ là hắn ta có địch ý với mẹ, cô bé luôn muốn đánh vào trong lòng địch, mới có thể bảo vệ mẹ tốt nhất.

Tống Vĩnh Kỳ sẽ không ngờ Trần Nguyên Khánh ăn khổ ở chỗ mình lại bị con gái của mình tính toán, bây giờ chàng không có tâm tư muốn quản xem hai cái đứa nhỏ kia nghĩ cái gì, chàng vội vàng muốn để cho Ôn Yến biết, chàng giữ được tên hiệu Nguyên Mộ, đợi sau khi Ôn Yến và chàng sau trăm tuổi, chàng sẽ để cho mọi người biết, Ôn Yến là Nguyên Mộ hoàng hậu của mình.

Chỉ là chàng vừa mới vào Thái Vi Cung, Thiên Sơn đã xuất hiện trước mặt chàng, hơn nữa còn quỳ gối thẳng tắp trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment