Tung Hoành Cổ Đại

Chương 302

"Thiên Sơn, ngươi có điều gì thì nói đi, không cần phải hành đại lễ như vậy." Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ ý nghĩa của Thiên Sơn đối với Ôn Yến, thấy Thiên Sơn hành đại lễ như vậy, lại không khỏi càng hoảng sợ.

"Hoàng thượng, xin ngài tứ hôn cho ta và Lãnh Ninh." Thiên Sơn cũng không vì Tống Vĩnh Kỳ ngăn cản mà đứng dậy, lại ngẩng đầu trịnh trọng nói với Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Thiên Sơn, lúc lâu không mở miệng.

Thái độ của Lãnh Ninh hôm qua chàng đã thấy rõ ràng, tâm tư của hắn ta chàng có thể đoán được chỉ là không ngờ, Thiên Sơn lại thỉnh chỉ.

"Chuyện này, để ta suy nghĩ đã."

Tống Vĩnh Kỳ không đồng ý, bởi vì Lãnh Ninh là một sự tồn tại giống như phụ tá đắc lực của chàng, mấy năm nay đi theo làm tùy tùng cho chàng, chuyện hắn ta đã hạ quyết tâm, chàng không muốn ở phía sau dùng thánh chỉ ép buộc hắn ta.

Nhưng mà tâm tư của Thiên Sơn đã rõ ràng như vậy, cho nên sau khi trả lời Thiên Sơn, Tống Vĩnh Kỳ cũng có chút không dám đối mặt với Thiên Sơn rồi.

Chàng giống như trốn đi vào trong Thái Vi cung, Ôn Yến ngẩng đầu nhìn mắt chàng, lại nhìn về Thiên Sơn mất mát rời đi phía sau, vừa cười vừa nói: "Hoàng thường là không muốn làm nguyệt lão sao?"

"Ôn Yến, ý tứ của Lãnh Ninh đã rất rõ ràng, hắn ta không muốn liên lụy Thiên Sơn, hắn ta..."

Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ tâm tư Lãnh Ninh nhất, bởi vì bây giờ, hai người bọn họ giống nhau, chàng cũng giống vậy không dám đến gần Ôn Yến, sợ chính mình sẽ hại cô.

"Nhưng mà trong lòng của hắn ta yêu thích Thiên Sơn, hắn ta không muốn không phải vì không muốn, chỉ là vì không muốn làm trễ nãi Thiên Sơn, nhưng mà chàng có nghĩ đến hay không, nếu như Lãnh Ninh không giải được độc, vậy nguyện vọng muốn lấy Thiên Sơn của hắn ta cũng không thành rồi, nếu như Lãnh Ninh chết rồi, Thiên Sơn phải làm sao bây giờ? Gả cho Lãnh Ninh, tốt xấu gì nàng ta cũng là vị vong nhân của Lãnh Ninh, nếu như không lấy chồng, chàng cảm thấy người có thể bỏ qua tính mạng của mình là che chở cho Lãnh Ninh, nàng ta có thể gả cho người khác sao? Đến lúc đó hai người đều tiếc nuối, không bằng thành toàn bọn họ."

Lời nói của Ôn Yến thanh thúy, giống như châu ngọc vang lên bên tai Tống Vĩnh Kỳ, rõ ràng đang nói về Thiên Sơn và Lãnh Ninh, Tống Vĩnh Kỳ lại cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy Ôn Yến đang nói chính là bọn họ.

"Chàng cứ hạ chỉ là được, cái đầu gỗ Lãnh Ninh kia chắc sẽ không biết kháng chỉ, cho nên hắn ta sẽ chỉ có thể lấy Thiên Sơn, mà đây là tâm nguyện của hắn ta, dù cho sẽ trách cứ chàng giúp hắn ta lựa chọn, hắn ta cũng sẽ không trách chàng."

"Kỳ, chúng ta đã như vậy, ta không muốn người bên cạnh chúng ta cũng giống như chúng ta, nhìn bọn họ có thể cùng một chỗ, cũng là tốt.

Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nhả ra, cuối cùng nhịn không được thở dài, dùng mình và tình cảm của chàng nói tốt cho người khác.

Oán hận trong lòng Ôn Yến giống như là bò lên, từng chữ rơi vào trong tai Tống Vĩnh Kỳ, chàng chỉ cảm giác tâm giống như bị một sợ tơ mỏng vô hình quấn quanh, ngay cả thở dốc cũng cảm thấy đau đớn.

"Nàng muốn ta làm thế nào thì ta sẽ làm thế, thành toàn cho bọn họ cũng tốt, cũng sống tốt hơn loại dày vò này của chúng ta." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nói, giống như đang thuyết phục chính mình, nhưng mà thanh âm nhỏ như muỗi, Ôn Yến căn bản không nghe được.

Nhưng mà Ôn Yến nhìn hiểu thần sắc bỏ qua sự kiên trì của Tống Vĩnh Kỳ, cô cười bò lên bả vai của chàng, nói nhẹ bên tai chàng: "Kỳ, thật ra ta rất hâm mộ Thiên Sợ, ta thật sự muốn giống như nàng ta, cũng dũng cảm một lần."

Lúc nói chuyện, tay Ôn Yến tựa như rong biển quấn lên cổ Tống Vĩnh Kỳ, lời của cô giống như châu ngọc rơi vào trong tai Tống Vĩnh Kỳ, đôi môi phun ra từng dòng khí ấm áp chậm rãi đảo qua hai bờ tai của chàng, khiến cho thân thể của chàng căng thẳng.

Chàng thật sự muốn giống như lời của Ôn Yến, không quan tâm dũng cảm một lần, nhưng mà lý trí trong đầu chàng đang kêu gào, không thể, không thể lại tùy hứng, tiếp tục tùy hứng, chàng sẽ một lần nữa mất đi Ôn Yến.

Mà chàng, đã trải qua thời gian dài suy sụp khi mất đi Ôn Yến, chàng đã không dám nghĩ đến một lần nữa mất đi.

Thời gian không có Ôn Yến, chàng giống như một cái xác không hồn, cả thế giới đều tối đen

Chàng không cần tiếp tục thời gian như vậy, cho nên cứ như thế, duy trì một khoảng cách, nhìn cô vui vẻ sống bên cạnh mình, cũng rất tốt.

Chỉ cần cô sống thật tốt, xúc động và khát vọng trong thân thể chàng có thể nhịn được, chỉ cần cô sống thật tốt.

"Ôn Yến, đừng làm rộn."

Tống Vĩnh Kỳ rất lưu luyến cảm giác Ôn Yến đến gần mình, đó là ấm áp và tình cảm mãnh liệt đã lâu, chàng cố nén xúc động trong thân thể, dùng lý trí duy nhất đẩy cánh tay Ôn Yến quấn trên cổ mình ra, sau đó, chật vậy rời đi.

Ôn Yến nhìn bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ, đáy lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cô không biết mình đã làm sai điều gì mà ông trời trừng phạt chính mình như vậy, rõ ràng bọn họ là người yêu, lại không thể ở cùng một chỗ, rõ ràng bọn họ cũng nỗ lực mà sống, nhưng mà cuộc sống lại liên tục chơi đùa bọn họ như vậy, rõ ràng bọn họ cũng làm điều tốt giúp người, mặc dù có quá nhiều người không muốn để cho bọn họ sống tốt.

Nhưng mà, bọn họ có cách gì chứ, bọn họ chỉ có thể ở trong cái cuộc sống tuyệt vọng này, vì lẫn nhau, vì tình cảm của bọn họ tìm một lối thoát.

Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày ông trời sẽ ý thức được chính mình hãm hại bọn họ là không công bằng, sau đó thưởng cho bọn họ một tương lại đoàn tụ sum vầy.

Chỉ là Ôn yến không ngờ được, đoàn tụ sum vây mà cô và Tống Vĩnh Kỳ nguyện ý giành lấy cũng không giống như bọn họ nghĩ.

Lúc Lãnh Ninh nhận được thánh chỉ cà người đều mơ màng,chỉ là thời gian nửa ngày, hắn ta chỉ ngây người ở trong Lãnh phủ nửa ngày, mà Thiên Sơn vốn đã biểu hiện không còn chút tình cảm nào với mình lại muốn thành tân nương của mình rồi, hơn nữa còn là ba ngày sau lập gia đình.

Lãnh Ninh nửa buồn nửa vui, sau nửa canh giờ suy tư, rất quyết đoán cho người đưa mình vào cung.

Lãnh lão gia tử và lão phu nhân cho rằng Lãnh Ninh muốn đi gặp mặt Thiên Sơn, trong lòng vui vẻ không kịp, nhanh chóng cho người đưa hắn ta vào cung, lại không ngờ được Lãnh Ninh lại trực tiếp đi tìm Tống Vĩnh Kỳ.

"Xin hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra." Lãnh Ninh không để ý thương tích trên người, cũng không để ý độc trong người mình, quỳ gốc thẳng tắp trước mặt Tống Vĩnh Kỳ,

Giống như Thiên Sơn, hành đại lễ như vậy, giống như Thiên Sơn, trước đây bọn họ ít khi trịnh trọng hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ như vậy.

"Lãnh Ninh, ngươi vẫn muốn lấy Thiên Sơn, lần này nàng ta chủ động cầu hôn, nếu như ngươi từ chối, vậy dù cho độc của ngươi có được giải, tính tình nàng ta kiêu ngạo như vậy, sợ sẽ không cùng với ngươi nữa."

Tống Vĩnh Kỳ biết băn khoăn trong lòng Lãnh Ninh, nhưng mà lời nói của Ôn Yến giống như ma chú vang lên bên tai chàng, cho nên chàng nhắc nhớ chuyện có thể xảy ra sau khi Lãnh Ninh thỉnh chỉ.

Lãnh Ninh do dự nhìn về phía Tống Vân Khiêm, thật lâu, hắn ta mới quyết định, kiên quyết nói: "Thần đã suy xét kỹ, xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Đây dù sao cũng là chuyện giữa Lãnh Ninh và Thiên Sơn, dù là làm bằng hữu hay là chủ tử, chàng đã nhắc nhở rồi, quyết định đúng là vẫn ở Lãnh Ninh, chàng cũng hiểu rõ, cho dù chính mình không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Lãnh Ninh cũng không để cho Thiên Sơn "thực hiện được."

Tống Vĩnh Kỳ chuẩn bị mở miệng, đã thấy Lộ tổng quản vội vàng từ ngoài cung đi vào, mắt nhìn Lãnh Ninh, có chút khó xử nói với Tống Vĩnh Kỳ: "Hoàng thượng, Thiên Sơn cô nương mang người đến."

Lãnh Ninh nghe thấy lời của Lộ tổng quản, không khỏi kinh ngạc mấy phần, chỉ là ngay cả chính hắn ta cũng không ý thức được, trong con ngươi của hắn ta còn ẩn ẩn chờ mong...
Bình Luận (0)
Comment