Tung Hoành Cổ Đại

Chương 315

“Gia Cát Minh, nếu như độc của Lãnh Ninh là độc mà chúng ta từng biết, ngươi nói Quy Nhi có phải cũng bị vậy không?” Ôn Yến bỗng nhiên mở miệng, lời này khiến Gia Cát Minh hơi ngạc nhiên.

Quy Nhi trúng độc hôn mê, hắn và Ôn Yến đã tìm ra nguyên nhân, bọn họ cứ luôn cho rằng Quy Nhi lại bị Khanh Nhi hạ loại độc khác, thế nhưng kiểm tra máu của cậu nhóc, trừ nhiễm kim loại nặng thì không còn gì khác.

Kim loại nặng là chất độc cho nên bọn họ mới...

“Ôn Yến, điều mà người nói có khả năng rất lớn, nếu không làm sao chúng ta không tìm được nguyên nhân, hơn nữa người cũng từng nói, máu của Quy Nhi khác với trước kia.”

“Thiên Sơn, đi tìm Lăng Quý Phi, nói ta đã tìm ra manh mối để giải độc cho Quy Nhi.” Ôn Yến quay đầu phân phó Thiên Sơn nhưng nàng ta lại không có hành động gì, mà chỉ nhìn Ôn Yến, mấy lần muốn nói mà lại thôi.

“Môn chủ, Lăng Quý Thái phi bây giờ đang quỳ trước trước cửa cung của Khanh Nhi.”

“Bà ta qua đó từ khi nào?”

“Sáng hôm nay. Mấy ngay nay đứa bé luôn hôn mê, Lăng Quý Thái phi cũng không đi tìm Khanh Nhi, đêm hôm qua đứa bé đó lại hai lần ói ra máu, bây giờ đã hô hấp đã bình ổn lại rồi.”

Vì thế, Lăng Quý Thái phi thật sự hết đường để đi rồi, mà Khanh Nhi, luôn cười nhạo Lăng Quý Thái phi.

Nàng ta bây giờ kêu Lăng Quý Thái phi quỳ trước cửa cung của mình chẳng qua cũng là muốn trừng phạt Lăng Quý Thái phi trước kia từng đứng chung trận doanh với cô.

Chỉ là khổ cho đứa bé.

“Ôn Yến, chúng ta dù sao cũng chỉ là suy đoán, ngộ nhỡ, đứa bé đó...” Gia Cát Minh nghe thấy lời của Thiên Sơn nói thì có chút khó xử nhìn Ôn Yến.

Hắn nói là sự thật, Ôn Yến mang đứa bé đến đây cũng chưa chắc chữa khỏi cho đứa bé đó, mà Khanh Nhi chắc chắn có thể làm được, bởi vì độc đó là Khanh Nhi hạ.

Càng huống hồ, đứa bé đó là của Lương Quang Tường, chữa khỏi hắn ta chưa chắc trung tâm với Ôn Yến, ngộ nhỡ có điều ngoài ý muốn xảy ra, đến lúc đó hắn ta muốn báo thù, lại trở thành một tâm bệnh trước triều thần.

“Thiên Sơn, ngươi đi theo ta đi.” Ôn Yến liếc Gia Cát Minh một cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô khẽ khàng nói với Thiên Sơn xong thì xoay người xuất cung, Thiên Sơn liền đi theo.

Gia Cát Minh biết quyết định của Ôn Yến, nhưng cái gì cũng không nói, cũng không xuất cung, hắn ở đây đợi Ôn Yến đưa đứa bé trở lại, đến lúc đó hắn có thể giúp được phần nào cũng là tốt rồi.

Có điều nhìn theo bóng lưng của Ôn Yến, hắn vẫn không nhịn được lắc đầu, Ôn Yến đi rồi, hắn mới ý thức được bản thân hắn bây giờ đã không phải y giả đơn thuần của năm đó nữa, hắn đã bắt đầu do dự giữa cứu hay không cứu rồi.

Ôn Yến khi đến cửa cung của Khanh Nhi, Khanh Nhi cũng vừa hay mở cửa cung.

Lăng Quý Thái phi trong lúc tuyệt vọng bỗng nhiên nhìn thấy hai luồng ánh sáng hy vọng, bà ta ôm Quy Nhi đứng lên, nhìn Ôn Yến lại nhìn Khanh Nhi.

Ôn Yến vẫn ăn mặc tùy ý như trước, Khanh Nhi lại một thân phục sức lộng lẫy, dàn da biến dạng dưới lớp vải sa đã được che đậy lại, trạng thái da trên mặt của nàng ta càng lúc càng xấu, điểm này nàng ta trốn không thoát ánh mắt của Ôn Yến.

Cho nên khi thấy Ôn Yến nhìn mặt mình chằm chằm, nàng ta mỉm cười mỉa mai với Ôn Yến, sau đó ý vị thâm trường mỉm cười nhìn Lăng Quý Thái phi.

“Lăng Quý Thái phi vào đi, chuyện người cầu xin ta có thể làm được.” Khi Khanh Nhi nói lời này còn liếc mắt qua đứa trẻ không có chút sinh cơ đang nằm trong ngực Lăng Quý Thái phi, biểu cảm không mấy để tâm.

Lăng Quý Thái phi thấy Khanh Nhi nhìn con của bà ta, tay ôm đứa bé lại càng chặt hơn.

Khanh Nhi thấy bộ dạng căng thẳng của Lăng Quý Thái phi, nụ cười đắc ý trên mặt lại càng đậm, nàng ta cứ chậm chạp không xuất hiện chính là muốn để Lăng Quý Thái phi biết, mạng của con bà ta nằm trong tay nàng ta, nàng ta trước kia nhìn trúng Ôn Yến chẳng qua là phế vật mà thôi.

Chỉ là nụ cười của Khanh Nhi khiến Lăng Quý Thái phi thấy rét lạnh, người làm mẫu thân, cảm giác của bà ta sẽ không sai, Khanh Nhi căn bản không để tâm đến con của bà ta, dù nàng ta biết y thuật nhưng nàng ta không để khiến bà ta an lòng.

Lăng Quý Thái phi cầu cứu Ôn Yến, lúc này hy vọng lớn nhất của bà ta là Ôn Yến có thể nói với bà ta, cô có thể cứu Quy Nhi.

Tuy bà ta cũng biết, Ôn Yến thật sự không có cách, nếu không cô sẽ không luôn không xuất thủ.

Thấy Ôn Yến không có phản ứng, Lăng Quý Thái phi nhận mệnh ôm đứa bé đi vào trong cung của Khanh Nhi.

Khanh Nhi thấy Lăng Quý Thái phi cuối cùng cũng khuất phục, đặc biệt là trước mặt Ôn Yến, nàng ta đắc ý liếc qua Ôn Yến rồi chuẩn bị quay đầu.

Ôn Yến vốn còn đang do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khổ sở của Lăng Quý Thái phi, thấy bước chân của bà ta như đeo chì đi theo Khanh Nhi vào cung điện thì cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nói một câu: “Khoan đã.”

Lăng Quý Thái phi quay lại ngay, trong ánh mắt tuyệt vọng xuất hiện niềm hy vong như ngọn lửa trong bóng đêm, le lói, khiến trái tim của cô rất đau.

“Quý Thái phi, độc trên người Quy Nhi, ta đã có manh mối rồi.”

Ôn Yến nói thật, đến bây giờ cô cũng không nắm chắc có thể giải độc cho Quy Nhi hay không, cho nên cô nói chuyện rất cẩn thận.

Khanh Nhi vốn dĩ còn lo lắng Ôn Yến thật sự có thể tìm ra cách giải độc, lại không ngờ cô lại nói tìm ra manh mối, nghe thấy cô nói thì thì Khanh Nhi bèn bật cười.

“Gan của tỷ tỷ thật lớn, tỷ tưởng rằng có đầu mối thì có thể cứu đứa bé này rồi sao? Tỷ cũng quá ngây thơ rồi.”

Ôn Yến không có lên tiếng, lời của Khanh Nhi không phải không có đạo lý, độc trên người của Quy Nhi bây giờ đã rất nghiêm trọng rồi, nhất định phải giải độc ngay lập tức.

Ôn Yến không nói thêm gì nữa, cô chỉ là đau lòng nhìn Lăng Quý Thái phi, cô không biết bà ta sẽ lựa chọn làm như thế nào, chỉ là bản năng cô cảm thấy, khả năng mình thắng rất nhỏ.

“Ôn đại phu, ta đi theo ngươi.” Lăng Quý Thái phi rất nhanh đưa ra đáp án mà cô không ngờ đến, hơn nữa khi bà ta nói lời này rất kiên định.

“Chẳng trách người khác đều nói bà ngốc, lúc này rôi còn có thể đưa ra quyết định như thế.” Khanh Nhi nghe thấy lời của Lăng Quý Thái phi nói thì sắc mặt có chút đông cứng, hồi lâu nàng ta mới nói lời tàn nhẫn.

Lăng Quý Thái phi không nói gì thêm nữa, chỉ nhận mệnh xoay người đi đến bên cạnh Ôn Yến, nghe thấy lời Khanh Nhi nói, trên mặt bà ta lóe lên vài phần khổ sở.

Ôn Yến đưa tay đón lấy đứa bé trên tay Lăng Quý Thái phi, ôm nó vào lòng rồi mau chóng rời khỏi, Lăng Quý Thái phi cũng vội vàng đuổi theo Ôn Yến, thần sắc kiên định trước nay chưa từng có.

“Các người sẽ hối hận, ta đợi tin đứa bé này chết.”

“Vốn dĩ chính là một nghiệt chủng, chết đi cũng tốt.”

Khanh Nhi nguyền rủa, Ôn Yến và Lăng Quý Thái phi lại coi như không nghe thấy.

Khi sắp đến Thái Vi cung, Ôn Yến mới mở miệng hỏi một câu: “Tại sao lại chọn ta?”

“Độc của Quy Nhi là nàng ta hạ, nàng ta sẽ không để ý đến sống chết của Quy Nhi.” Lăng Quý Thái phi hiển nhiên không ngờ Ôn Yến sẽ hỏi như vậy, bà ta cũng thành thật trả lời.

“Cảm ơn sự tin tưởng của Thái phi, ta sẽ tận lực, nhưng ta không biết kết quả.”

“Ta biết, ta chỉ đang cược, cược Quy Nhi của ta sẽ không rời xa ta.”

Ôn Yến không có nhìn thần sắc của Lăng Quý Thái phi, nhưng cô có thể chắc chắn, bà ta lúc này đang nhìn con của mình, ánh mắt dịu dàng.

Chỉ là còn chưa đến Thái Vi cung, Quy Nhi đột nhiên co giật, miệng trào ra máu đen, trong nháy mắt nhiễm đỏ tay của Ôn Yến.
Bình Luận (0)
Comment