Tung Hoành Cổ Đại

Chương 316

Ôn Yến không dám dừng bước, cô nhanh chóng ôm đứa bé chạy về phía Thái Vi Cung, Lăng Quý Thái phi đứng tại chỗ hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.

Khi thấy Quy Nhi lại nôn ra máu, trái tim kiên định của bà ta đã dao động rồi.

bà ta không dám đánh cượ̣c, vì sợ bản thân sẽ thua cuộc.

Bây giờ bà ta mới hiểu rõ, hóa ra ai cũng có thể làm một con bạc, nhưng làm mẫu thân như bà ta không thể nào gánh chịu được nỗi đau mất con cái.

bà ta muốn nói với Ôn Yến rằng mình hối hận rồi, nhưng Ôn Yến đã không còn ở đây nữa.

Lúc Lăng Quý Thái phi dần hoàn hồn, lấy hết dũng khí bước vào cung của Ôn Yến thì thấy đứa bé đã được Ôn Yến chăm sóc cẩn thận không còn nguy hiểm gì. Thấy bà ta bước vào, Ôn Yến mới nói độc ở đứa bé đã được khống chế rồi.

“Việc đứa bé trúng độc chắc chắn có liên quan đến đồ dùng ở trong cung của ngươỉ.”

Lăng Quý Thái phi vừa yên lòng thì lại nghe câu khẳng định của Ôn Yến.

“Không thể nào, đồ Quy Nhi dùng ta đều cho người kiểm tra hết rồi, sao có thể…”

“Đứa bé chắc chắn bị ngộ độc kim loại nặng, nhưng lần trước là chì còn lần này là đồng. Hơn nữa hàm lượng kim loại trong máu lần này còn cao hơn lần trước, nếu ta đoán không nhầm thì tối hôm qua đứa bé có tiếp xúc với loại độc đó".

“Không thể nào, sao có thể thế được, tối qua Quy Nhi chỉ uống có chút nước, nó…” Lăng Quý Thái phi gần như không thể tin được những gì mình vừa nghe, nhưng bà ta chưa nói hết lời thì bỗng dưng nhớ ra rằng, tối hôm trước khi Quy Nhi trở bệnh nặng thì bà ta đúng là có bón cho đứa bé chút nước, lúc đó bà ta còn vô cùng vui mừng cho rằng Quy Nhi sẽ dần khỏe lại.

“Sao bọn chúng có thể làm như vậy, sao có thể…, Quy Nhi đã hôn mê rồi mà chúng còn muốn xuống tay, chúng muốn dồn Quy Nhi vào chỗ chết ư, lòng dạ bọn chúng thật độc ác, chúng…” Lăng Quý Thái phi giờ đây nói năng lộn xộn, bà ta không biết nên thể hiện sự phẫn uất của mình như thế nào nữa, chỉ có thể liên tục lặp lại câu hỏi tại sao bọn chúng có thể làm như vậy.

“Ta đã khống chế được độc trong người Quy Nhi rồi, nhưng muốn giải độc thì phải cho ta thời gian. Nếu ngươi muốn đứa bẻ khỏe lại thì chắc chuyện trong cung của ngươi không cần ta giúp một tay chứ?” Ôn Yến nhẹ nhàng hỏi, Lăng Quý Thái phi vội vàng gật đầu.

Ôn Yến nói xong liền rời đi, cô có thể biết được cơ thể Quy Nhi có vấn đề trong thời gian ngắn là hoàn toàn do sau khi đứa bé rời đi, Gia Cát Minh đã thử kiểm tra máu của đứa trẻ và phát hiện bị nhiễm độc.

Bây giờ tìm được nguyên nhân của căn bệnh, Ôn Yến phải mau chóng tìm cách giải độc.

“Môn chủ, người cứu Quy Nhi thì người chính là ân nhân của ta và Lương Quang Tường, có chuyện gì người mau dặn dò, chỉ cần người mở lời, chúng tôi quyết không từ chối.” Bỗng Lăng Quý Thái phi kéo tay của Ôn Yến, thật tâm thật lòng quỳ trước mặt Ôn Yến.

“Lăng Quý Thái phi, chuyện hôm nay ngươi có thể không cần nói cho Lương Quang Tường, ta cứu Quy Nhi không phải vì nó là con của hai người.”

“Điều này…” Lăng Quý Thái phi lại thất thần, đây không phải lần đầu tiên Ôn Yến nói những lời như vậy.

Lăng Quý Thái phi cho rằng bản thân khá thông minh, bà ta vẫn có thể đoán được tám chín phần ý tứ trong lời nói của người khác, nhưng lời Ôn Yến nói bà ta lại không đoán ra được gì, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Ôn Yến chẳng có thời gian nói nước đôi với Lăng Quý Thái phi, cô nghĩ như nào thì nói như thế với bà ta.

Tuy có thể ở lại chỗ Ôn Yến đợi đứa bé tỉnh lại, nhưng vì đứa bé, bà ta hiểu rõ rằng mình còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Vậy nên sau khi Ôn Yến rời đi, bà ta quay trở lại tẩm cung của mình. Một canh giờ sau, người của Phi Long môn truyền lời tới rằng Lăng Quý Thái phi đã cho xử tử hai cung nữ.

Khi nhận được tin tức, Ôn Yến đang trông nom Quy Nhi, thấy đứa bé vẫn hôn mê khiến Ôn Yến không khỏi đau lòng.

Thậm chí có lúc cô còn thất thần, cô thấy nếu như Quy Nhi chỉ sinh ra trong gia đình bình thường thì chắc chắn bây giờ sẽ là một đứa bé vô cùng hoạt bát yêu.

Nhưng hiện tại không chỉ hệ thần kinh của đứa bé không ổn định mà trải qua hai lần trúng độc, không biết sau khi chữa khỏi thì các chức năng cơ quan của đứa bé có chịu thương tổn hay không.

Ôn Yến, Gia Cát Minh và Lam ngự y thảo luận rất lâu, cuối cùng đã quyết định được phương pháp chữa trị. An Nhiên ở bên cạnh nghe từ đầu tới cuối, khi thấy bọn họ nói đến điểm mấu chốt thì đôi mắt long lanh phát sáng.

Sau khi tiễn Gia Cát Minh và Lam ngự y đi Ôn Yến mới phát hiện lại thêm một ngày sắp tàn, khi cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi thì bỗng nhiên Lương Quang Tường xông vào Thái Vi cung, đến việc cho người thông báo cũng không làm.

Ôn Yến thấy Lương Quang Tường vội vàng xông vào, cô chẳng nói chẳng rằng mà nhìn chằm chằm ông ta.

Lương Quang Tường thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Yến nhằm vào mình, mọi phiền muộn của ông ta trong khoảnh khắc như bị đóng băng lại, ông ta cúi người hành lễ với Ôn Yến: “Thuộc hạ tham kiến môn chủ.”

Ôn Yến cười nhẹ nhưng không lên tiếng, quay người ngồi lên chiếc ghế ở gần đó.

“Quy Nhi thế nào rồi?” Lương Quang Tường nhìn ra sự tức giận nơi đáy mắt Ôn Yến, nhưng mấy ngày chưa gặp con, nhớ đến những lời Khanh Nhi cho người truyền ra ông ta lại không cách nào kiềm chế được cảm xúc, cũng chẳng thể nào cung kính với Ôn Yến được nữa.

“Vẫn đang hôn mê.” Ôn Yến thẳng tông ta nói, nhưng cô vừa dứt lời thì sự thất vọng trong mắt của Lương Quang Tường lại dâng lên cao hơn.

“Lúc nào nó mới có thể tỉ̀nh lại?” Giọng nói của Lương Quang Tường bắt đầu có chút bức ép.

“...” Không ngờ Ôn Yến cũng không biết đáp lại như thế nào, cô chỉ bình tĩnh nhìn Lương Quang Tường, không lên tiếng.

Cô hiểu rõ Lương Quang Tường căn bản không tin tưởng cô như Lăng Quý Thái phi tin tưởng cô.

“Ta muốn đem đứa bé đi.” Lương Quang Tường thấy Ôn Yến im lặng nên ông ta càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.

“Được.” Ôn Yến không ngăn cản, cho dù cô đã có thể giải độc cho Quy Nhi nhưng cô cũng chẳng thể chắc công ta nếu không đồng ý thì Lương Quang Tường có suy nghĩ lung tung hay không.

Lương Quang Tường không ngờ Ôn Yến sẽ đồng ý nhanh như vậy, rõ ràng người của Khanh Nhi đã nói cho ông ta rằng Ôn Yến giành lấy đứa bé là bởi muốn lợi dụng nó, nhưng bây giờ...

“Ở căn phòng đầu tiên, ngươi đi đi.” Lúc Lương Quang Tường còn đang thất thần thì Ôn Yến mở lời lần nữa.

Lương Quang Tường nhìn Ôn Yến, ông ta mấy lần muốn lên tiếng nhưng không nói được gì, bèn bước vào căn phòng Ôn Yến chỉ, bế Quy Nhi đang nằm trên giường lên rồi đi ra ngoài.

Thấy Ôn Yến vẫn ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách, ông ta tới gần nhỏ giọng nói một câu: “Môn chủ, cáo từ.”

“Không tiễn.” Ôn Yến rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng lên gật đầu nói, dứt lời, cô chẳng có biểu cảm gì mà đọc sách tiếp. Ôn Yến như vậy khiến nghi vấn trong lòng Lương Quang Tường càng tăng thêm, nhưng thấy dáng vẻ Ôn Yến như chẳng muốn nói nhiều với ông ta, cuối cùng im lặng ôm đứa bé rời đi.

Ôn Yến không để ý khi Lương Quang Tường vừa rời đi thì cũng có một bóng hình bé nhỏ biến mất khỏi Thái Vi cung.

Sự xuất hiện của Lương Quang Tường khiến Ôn Yến bất ngờ, cô cảm thấy tầm quan trọng của Quy Nhi đối với hắn nhưng lại sợ hãi sự lựa chọn trước đây của Lăng Quý Thái phi. Hắn đưa Quy Nhi đến chỗ Khanh Nhi, Khanh Nhi sẽ gây khó dễ cho đứa bé đáng thương ấy.

Nhưng Ôn Yến không ngờ rằng Lương Quang Tường lại đưa đứa bé tới cung của Lăng Quý Thái phi, theo những gì người Phi Long môn tới báo thì Lăng Quý Thái phi và Lương Quang Tường xích mích đã lâu, nhưng về sau lại không thấy vấn đề gì nữa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau lại có tin truyền tới rằng Quy Nhi đã tỉnh lại, tình trạng rất khả quan.

Ôn Yến thật lòng thấy vui thay Quy Nhi, nhưng cô cũng thấy lạc lõng, ngày hôm qua lúc Lương Quang Tường tới ắt hẳn đã lấy được thuốc giải từ chỗ Khanh nhi.

Cô muốn đi thăm đứa bé để̉ xem thử thuốc giải của nàng ta như thế nào, nhưng nhớ đến vẻ phòng bị của Lương Quang Tường cuối cùng cô cũng từ bỏ ý định. Còn An Nhiên chẳng biết từ lúc nào đã quay về rồi, vừa về đã quỳ trước mặt Ôn Yến, vô cùng nghiêm túc cầu xin Ôn Yến trừng phạt mình.
Bình Luận (0)
Comment