Tung Hoành Cổ Đại

Chương 325

Đương nhiên nỗi lo lớn nhất cũng Lương Quang Tường cũng là Ôn Yến, vừa rồi trên triều có người của Phi Long Môn đề nghị cho Lý Trường An thay vua đi tuần.

Y tự nhận trà trộn trong triều đình nhiều năm, kiến thức rộng rãi, nhưng cuối cùng Ôn Yến có tính toán gì, y không hiểu rõ lắm.

Độc của Quy Nhi là đồ đệ của cô giải, cô vốn có thể lấy cái danh ân nhân cứu mạng khiến mình khuất phục trung thành, nhưng cô không làm thế, cô bảo người tới hỏi tung tích của mười lăm cô gái kia, y nói không biết, vậy mà cô cũng tin, dường như bọn họ không còn gặp nhau nữa, lúc trước y muốn cuộc sống thế này, không có quan hệ với Phi Long Môn, sống cùng với người mình yêu và con, nhưng bây giờ y lại cảm thấy hơi khác thường.

Không có lý do gì hết, chỉ cảm thấy không nỡ mà thôi.

Không ai đi dò xét suy nghĩ của Lương Quang Tường cả, mọi người đều hiểu lần này Lương Quang Tường là ngư ông đắc lợi, ngoài cực kỳ hâm mộ ra, còn bắt đầu dần kiêng dè thế lực của Lương Quang Tường sắp lớn mạnh.

Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ không có thời gian quan tâm đến chuyện trên triều đình, nếu năm vạn quân Khắc Châu có thể đổi lấy sự an toàn của hai đứa nhỏ,, chàng sẽ không chút do dự chắp tay đưa quân đội cho người, thậm chí cả ngôi vị Hoàng đế của mình nữa, nếu thật sự trả con về, chàng thật sự muốn giống Ôn Yến nói, tùy hứng một lần, hưởng thụ cuộc sống vốn nên thuộc về mình.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, chàng lục soát hết cả hậu cung vẫn không tìm được chút tung tích của chúng.

Thậm chí chàng còn cảm thấy con của chàng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời chàng, lại đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

Chàng sợ cảm giác như vậy, ngay cả nghĩ chàng cũng không dám nghĩ có một ngày Ôn Yến sẽ rời khỏi mình.

Cho dù là lừa mình dối người, chàng cũng muốn say mê trong giấc mộng ở bên Ôn Yến.

“Hoàng thượng, Môn chủ Ôn có manh mối của hai tiểu chủ tử.” Sau khi bãi triều trên mặt Tống Vĩnh Kỳ lộ vẻ mệt mỏi, sự hoảng hốt, Lộ tổng quản thấy chàng mất hồn nhìn về hướng Thải Vi cung, vội vàng nói.

“Manh mối gì, bây giờ chúng ở đâu?” Tống Vĩnh Kỳ đang mệt mỏi như bị rót thuốc kích thích, chàng hưng phấn lại nôn nóng nhìn Lộ tổng quản.

“Thiên Sơn cô nương nói có lẽ hai tiểu chủ tử ở trong cung của Khanh Nhi, ngày hôm qua Môn chủ Ôn ngửi thấy mùi hương trong giấc mơ.” Lúc Lộ tổng quản nói chuyện trên mặt còn mang theo mấy phần ngạc nhiên, nếu không phải lúc Thiên Sơn nói chuyện rất nghiêm túc, hắn ta thật sự nghi ngờ tai của mình có nghe lầm không.

“Niêm phong cung, điều tra từng tấc đất.” Tống Vĩnh Kỳ không chút do dự nhỏ giọng căn dặn.

“Hoàng thượng, ngài vẫn nên đến cung của Như Quý phi một chuyến đi, người của Lý Trường An đang cãi vã với người của Như Quý phi ở cửa cung.”

Không đợi Lộ tổng quản khuyên bảo Hoàng thượng hành động cẩn thận, đã có thị vệ của Phi Long Môn vội vã đến nói với Tống Vĩnh Kỳ.

“Bọn họ đi lục soát cung rồi?” Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Ôn Yến hành động trước rồi.

“Chúng ta đi qua xem thử?” Tống Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn thoáng qua thị vệ đang thở hổn hển, vội vã rời đi.

“Sư huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi.” Tống Vĩnh Kỳ còn chưa tới cửa cung của Như Quý phi, đã thấy Khanh Nhi uất ức đi về phía mình, tuy khăn che mặt đã che đi khuôn mặt của nàng ta, nhưng dáng vẻ uất ức như hoa lê ướt mưa khiến người ta thấy mà thương xót, còn mang theo vẻ quyến rũ và gợi cảm nói không nên lời.

Khanh Nhi xông về phía Tống Vĩnh Kỳ, uất ức muốn nhào vào lòng chàng, Tống Vĩnh Kỳ nhịn xuống sự chán ghét nơi đáy lòng nghiêng người tránh đi, sau đó từ từ đi đến trước mặt Lý Trường An, nhỏ giọng hỏi một câu: “Sao còn không đi vào? Ngươi đường đường là trưởng lão của Phi Long Môn, ngay cả cung của một phi tần trong hậu cung cũng không đi vào được sao?”

Giọng nói mang theo trách mắng và tức giận rơi vào tai Khanh Nhi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng ta rưng rưng nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, không nói gì cả, chỉ nhìn chàng như thế.

Khanh Nhi hiểu rất rõ, lúc trước chỉ cần mình uất ức nhìn Tống Vĩnh Kỳ như vậy, chắc chắn chàng sẽ khuất phục, bây giờ cho dù chàng thất vọng với mình, nhưng chắc chắn chàng vẫn sẽ vì mình uất ức mà mềm lòng.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ uất ức của Khanh Nhi, đáy lòng vô cùng bực bội, chàng vẫn không quên dáng vẻ hoa lê ướt mưa của tiểu sư muội năm đó, nhưng chàng càng hiểu rõ, Khanh Nhi bây giờ đã không phải cô gái xinh xắn, tốt bụng động lòng người trong trí nhớ năm đó từ lâu rồi.

Nhất là nghĩ đến sự độc ác của Khanh Nhi, nghĩ đến tổn thương nàng ta gây ra với Ôn Yến, nghĩ đến bây giờ hài nhi của bọn họ có thể ở trên tay Khanh Nhi, sao chàng còn có thể thương tiếc được nữa, chàng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Khanh Nhi: “Lục soát đi.”

“Sư huynh, đứa nhỏ không có ở đây, huynh không tìm ra đâu, đó là con của huynh, ta sẽ không làm hại chúng.”

Khanh Nhi nghe thấy lời của Tống Vĩnh Kỳ thì nôn nóng kêu lên, lời nàng ta nói là thật lòng, vì phải cướp lấy trái tim của sư huynh, cho nên nàng ta sẽ lấy lòng hai đứa nhỏ, sẽ không ra tay với chúng, nhưng đứa nhỏ mất tích từ trong cung của nàng ta, khi nãy người nàng ta phái đi hỏi Tống Vân Lễ đã báo cáo, hắn ta khinh thường ra tay với một đứa nhỏ.

Cho nên, chúng vẫn có khả năng ở trong cung của mình, vì thế nàng ta không dám mạo hiểm.

“Sư huynh, huynh không tin muội sao? Bất cứ chuyện gì muội làm đều vì thích huynh, muội sẽ không làm chuyện khiến huynh không vui.” Khanh Nhi thấy Lý Trường An muốn xông vào cung, nàng ta sốt ruột đưa tay ngăn cản, sau đó như cầu cứu nhìn Tống Vĩnh Kỳ.

Trước khi Lý Tường An đến và tin của Tống Vân Lễ được đưa tới, nàng ta từng muốn vào phòng tối xem thử, tuy tối hôm trước đã tìm rồi, nhưng vì sao nghĩ đến phòng tối, nàng ta đã vô cùng hoảng hốt.

“Khanh Nhi, bây giờ chuyện sư huynh thích nhất là lục soát cung của muội, vì con của sư huynh có thể ở bên trong.”

Cuối cùng Khanh Nhi cũng chờ được Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện với mình, nhưng lời chàng nói ra lại khiến nàng ta như rơi xuống địa ngục.

Trong lòng nàng ta rất uất ức, mình làm nhiều như vậy, sư huynh cũng không hiểu mình, còn vì con của Ôn Yến nói ra lời lạnh lùng như vậy.

Nước mắt trong mắt nàng ta rơi xuống như hạt châu đứt dây, mà Lý Trường An đã mang theo người của Phi Long Mô đi từng bước vào trong điện.

“Sư huynh, huynh cứ bắt muội lấy thân phận của mình ép huynh sao? Tẩm cung của Công chúa Vân Thâm nước Nam Chiếu là nơi những người này muốn vào là vào ư? Sư huynh, muốn vào cung của muội điều tra cũng được thôi, mong huynh viết một bức thư cho Phụ hoàng của muội trước, Phụ hoàng đồng ý đương nhiên muốn sẽ không có ý kiến.”

Trước giờ sau khi Khanh Nhi trở về chưa từng muốn sử dụng thân phận Công chúa Vân Thâm, nhất là lúc đối mặt với Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta muốn để sư huynh biết mình vẫn là tiểu sư muội chàng thích năm đó, nhưng bây giờ nàng ta không thể không sử dụng thân phận của mình.

Vì nàng ta hiểu tình huống trong cung hơn bất cứ ai, chỉ cần lục soát cung, đương nhiên bí mật của phòng tối khó mà giữ được.

Tuy tất cả mọi chuyện nàng ta làm đều vì sư huynh, vì nàng ta thích sư huynh, nhưng sư huynh không phải người tàn bạo, nếu nhìn thấy mười lăm thiếu nữ kia, sư huynh có thể sẽ tức giận.

Sư huynh vốn đã hiểu lầm nàng ta rất nhiều, nàng ta không thể để việc này phá hủy hình tượng của mình trong lòng sư huynh được.

Nàng ta hy vọng mình ở trước mặt sư huynh mãi mãi là người xinh đẹp thông minh tốt bụng, nàng ta không muốn cho sư huynh biết chuyện mình lén làm, vì nàng ta yêu sư huynh, nàng ta muốn cho sư huynh ánh mặt trời đẹp nhất, để lại bóng tối sâu nhất cho mình.
Bình Luận (0)
Comment