Tung Hoành Cổ Đại

Chương 326

Khanh Nhi một lòng muốn Tống Vĩnh Kỳ hiểu nỗi khổ tâm của mình, nhưng không ngờ sau khi nàng ta nói cái danh Công chúa Vân Thâm ra, Tống Vĩnh Kỳ chỉ hận không thể giết chết nàng ta.

Nếu không phải cái danh Công chúa Vân Thâm này, sao chàng cần nuôi nàng ta trong cung, nếu không phải là Công chúa Vân Thâm, chỉ dựa vào những chuyện độc ác nàng ta làm lúc trước, nàng ta đã sớm đáng chết mười lần tám lần rồi.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận cái danh Công chúa Vân Thâm này dùng rất hay, bây giờ Tống Vĩnh Kỳ không có chứng cứ, nếu liều lĩnh xông vào cung của nàng ta, kết quả cuối cùng lại không điều tra ra gì, thật sự sẽ phải nhận lỗi với Hoàng đế của Nam Chiếu.

“Nếu sư huynh cố ý muốn lục soát, vậy vượt qua ba nghìn hộ vệ của muội trước đi.” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn mình, đáy lòng hơi mất mát, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói.

“Khanh Nhi, muội muốn cho bọn họ vào cung?” Tống Vĩnh Kỳ tức giận nhìn Khanh Nhi, ánh mắt khó tin.

Đó là trước khi phong Khanh Nhi làm Như Quý phi, hai nước đã thương lượng ba nghìn hộ vệ chỉ có thể ở ngoài thành, chỉ có hai thị vệ vào cung theo Khanh Nhi nghe lệnh bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ…

“Ba nghìn thị vệ kia bảo vệ sự an toàn của muội, bây giờ bọn họ đến bảo vệ cung của muội cũng không quá đáng nhỉ?” Khanh Nhi dịu dàng nói, nàng ta vẫn thâm tình nhìn Tống Vĩnh Kỳ, như lời nàng ta nói ra không hề có ý uy hiếp gì cả.

“Bây giờ sự an toàn của muội không có vấn đề gì hết, trẫm sẽ không lấy mạng muội.” Tống Vĩnh Kỳ nói từng câu từng chữ với Khanh Nhi.

“Nhưng muội không muốn huynh lục soát cung của muội, muội cũng đâu làm gì sai?” Khanh Nhi lớn tiếng với Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không hiểu vì sao hôm nay sư huynh cứ muốn làm khó mình, rõ ràng mọi chuyện nàng ta làm đều vì huynh ấy.

“Nếu muội làm sai thì sao? Có phải là sẽ được lục soát không? Vậy ba nghìn thị vệ kia có phải là vô cớ xuất binh không?”

“Dù sao muội là không muốn huynh lục soát, nếu muốn lục soát, cứ vượt qua bọn họ trước đã.” Khanh Nhi cảm thấy mình không có cách nói lý với sư huynh, lại quên thật ra chuyện này là nàng ta ngang ngược không nói lý.

“Khanh Nhi, muội sẽ phải hối hận.” Lời của Tống Vĩnh Kỳ đã rất sâu xa rồi, nhưng Khanh Nhi vẫn cứ ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mọi thứ nàng ta làm vì sư huynh, nàng ta không hề hối hận, tuyệt không hối hận.

Ba nghìn hộ vệ nhanh chóng xuất hiện trong Hoàng thành, ngày Khanh Nhi vào cung bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh của nàng ta bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ không ngờ có thể xông vào hoàng cung của Đại Lương nhanh như vậy.

“Nếu hôm nay các người dám để người xông vào, ngày mai cứ cút về Nam Chiếu hết cho ta.” Khanh Nhi dặn dò thủ lĩnh thị vệ đang thở hổn hển xong thì chuẩn bị xoay người trở về trong cung, nhưng không ngờ bên trong đột nhiên vang lên tiếng trẻ con yếu ớt.

“Phụ hoàng cứu con, Phụ hoàng cứu đệ đệ.”

Giọng nói non nớt như chim trong rừng nỉ non, lại như mũi tên chọc thủng bầu không khí, đâm thẳng vào tim Tống Vĩnh Kỳ.

“Kinh Mặc.” Tống Vĩnh Kỳ phát hiện lúc mình hô lên cái tên này, giọng nói cũng đang run rẩy, chàng căng thẳng nhìn về phía giọng nói phát ra trong đại điện, nơi đó, Kinh Mặc đang chống lên ghế đứng một cách khó khăn, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn về phía chàng lấp lánh như ánh sao trên bầu trời.

“Khanh Nhi, đây là ngươi nói sẽ tốt với trẫm à, Nam Chiếu các ngươi bắt cóc công chúa, bây giờ ba nghìn hộ vệ này còn muốn ngăn cản trẫm nữa sao?” Tống Vĩnh Kỳ kiềm chế suy nghĩ muốn xông vào, cao giọng chất vấn Khanh Nhi.

Lúc Khanh Nhi nhìn thấy Kinh Mặc thì cũng ngơ ngác, nàng ta không biết sao mọi chuyện lại trở thành thế này, rõ ràng bọn chúng không ở trong cung mình, bọn chúng…

“Ngươi ở đây lúc nào, sao ta không biết, ta không có giấu các ngươi đi, cũng không làm các ngươi bị thương, ngươi mau nói với sư huynh đi, ta…” Khanh Nhi ngơ ngác nhìn Kinh Mặc, nàng ta cũng không dám quay đầu lại, vì khi nãy lúc sư huynh chất vấn mình, sát ý ngập trời kia của chàng khiến trái tim nàng ta lạnh lẽo run sợ.

“Phụ hoàng cứu Trọng Lâu với, nàng ta muốn giết Trọng Lâu, Trọng Lâu bị nàng ta nhốt trong phòng tối.”

Nghĩ đến những lời nói ngây thơ Kinh Mặc nói với mình tối hôm trước, Khanh Nhi mong Kinh Mặc có thể giải thích giúp mình một chút, nàng ta có thể không quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng nàng ta không thể khiến sư huynh thất vọng.

Cuối cùng Kinh Mặc cũng lên tiếng trong sự chờ mong của nàng ta, nhưng lời nói ra lại khiến nàng ta như rơi vào hầm băng.

Nàng ta cảm thấy mình hoàn toàn không quen tiểu cô nương trước mặt, rõ ràng nàng ta không làm gì cả, vì sao bây giờ mọi người đều thấy là nàng ta muốn hại chết chị em bọn họ.

“Người đâu, bắt lấy ba nghìn thị vệ này lại cho ta.” Không đợi Tống Vĩnh Kỳ lên tiếng, Lý Trường An thấy tiểu chủ tử yếu ớt lại mệt mỏi cách đó không xa, lập tức quát lên với thị vệ của Phi Long Môn ở sau lưng.

“Các ngươi dám…” Bây giờ thủ lĩnh thị vệ của Khanh Nhi mới hiểu được hình hình, nghe thấy mệnh lệnh của Lý Trường An, gã vô thức kêu lên.

Nhưng lời còn chưa nói xong, gã đã không nói gì nữa, bây giờ sự thật bày ra đó, cho dù Hoàng thượng của Nam Chiếu có ở đây cũng không thay đổi được sự thật Công chúa Vân Thâm giam cầm Hoàng nhi của Hoàng thượng nước Lương.

Cho nên, bây giờ thị vệ của nước Lương có giết bọn họ cũng không quá đáng, sao bọn họ còn có lý do phản kháng chứ.

Buông tay chịu trói là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Không có sự ngăn cản của thị vệ Nam Chiếu, Tống Vĩnh Kỳ ba bước thành hai xông vào cung của Khanh Nhi, ôm chặt Kinh Mặc đang tựa người lên ghế vào lòng.

“Sư huynh, huynh tin muội đi, muội không có, muội thật sự không có giấu chúng đi, muội rất yêu bọn chúng, muội…” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy Kinh Mặc, nàng ta loạng choạng đuổi theo Tống Vĩnh Kỳ, nôn nóng giải thích.

Nhưng Tống Vĩnh Kỳ như không nghe thấy lời nàng ta, chàng ôm Kinh Mạch đi từng bước về phía phòng ngủ của Khanh Nhi theo hướng cô bé chỉ.

“Sư huynh, đó là tẩm điện của ta, huynh vẫn đừng nên đi vào được không?” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ đi về phía tẩm điện, đáy lòng đã không còn hy vọng, nàng ta hiểu rất rõ, có lẽ mình không giữ được bí mật nữa rồi.

Nàng ta không biết sao Kinh Mặc và Trọng Lâu phát hiện bí mật của mình, cũng không biết sao bọn chúng đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, nàng ta chỉ hiểu vì hai đứa nhỏ này, sư huynh lại thất vọng với mình rồi.

Nhưng Khanh Nhi chắc chắn sẽ thất vọng, đừng nói tẩm điện của nàng ta, cho dù là đầm rồng hang hổ, Trọng Lâu ở đó, sao Tống Vĩnh Kỳ có thể không vào chứ.

Lý Trường An xử lý bọn thị vệ ngoài cửa xong, cười đi vào xem Khanh Nhi đi theo phía sau Tống Vĩnh Kỳ như chó nhà có tang, không nhịn được nhắc nhở: “Bây giờ ngươi đuổi theo Hoàng thượng cũng không có tác dụng gì đâu, nếu có thời gian vẫn nên viết bức thư cho người của ngươi gọi là Phụ hoàng ấy, xem ông ta có thể cứu ngươi một mạng không.”

Mưu hại con cháu của Hoàng gia, cho dù nàng ta là công chúa của Nam Chiếu, e rằng cũng khó tránh khỏi cái chết nhỉ?

Khanh Nhi chưa từng nghĩ hai ngày trước Kinh Mặc và Trọng Lâu đi vào cung của mình ra vẻ tốt đẹp với mình, lại có thể bày một ván cờ giết mình.

Hơn nữa, còn làm tổn hại ba nghìn thị vệ của mình.

Tống Vĩnh Kỳ mở cơ quan trên pho tượng dược vương, cửa ngầm trên giường mở ra, nhìn phòng tối mịt mù, chàng đưa tiểu cô nương ôm trong lòng cho Lý Trường An, sau đó dẫn đầu xông vào trong phòng tối.

“Sư huynh, nguy hiểm.” Khanh Nhi thấy bóng dáng của Tống Vĩnh Kỳ biến mất ở cửa động, không nhịn được hoảng hốt kêu thành tiếng.

Nhưng Tống Vĩnh Kỳ đã không nghe thấy giọng nói của nàng ta nữa rồi, bây giờ sao chàng còn quan tâm nguy hiểm hay không chứ, giờ phút này chàng chỉ là một người phụ thân, mà con trai chàng lại ở bên trong phòng tối.
Bình Luận (0)
Comment