Tung Hoành Cổ Đại

Chương 347

Ôn Yến cũng không ngờ Khanh Nhi lại nói như vậy, trước mắt bao người, cô vẫn đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của Khanh Nhi.

Cô đang định phản bác thì bỗng giật mình, ánh mắt nhìn Khanh Nhi cũng mang theo ý tứ sâu xa.

Ôn Yến đã hiểu, khi tay cô chạm vào Khanh Nhi thì cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Bây giờ trên người cô có mùi mộc hoa cúc, càng có mùi Mạn Đà La, đây là hai loại thuốc Đông Y có thể làm thuốc, cũng có thể là độc khiến người khác hôn mê. Nhu phi trúng độc mộc hoa cúc, mà Lương phi mặc dù bây giờ cô vẫn chưa tra được nhưng hẳn là có liên quan đến Mạn Đà La.

“Tỷ tỷ, tỷ không thể vì Lương phi và Nhu phi là người Hoàng thượng yêu quý nhất mà đối xử với họ như vậy, họ không làm sai gì cả, họ là phi tử của Hoàng thượng, tỷ làm vậy khiến chúng muội…” Khanh Nhi rưng rưng nước mắt nhìn đám phi tần ở xung quanh đang nhìn nàng ta, vẻ mặt đều là sự lo lắng.

Sự lo lắng của nàng ta trong nháy mắt truyền cho tất cả những nữ nhân xung quanh, nếu được Hoàng thượng cưng chiều sẽ bị Ôn Yến hạ độc, bọn họ…

Như Khanh Nhi nói, họ là phi tử của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ vì thu hút sự chú ý của Hoàng thượng mà cố gắng hết sức và đương nhiên thành công là chuyện mà họ vô cùng mong ước, nhưng nếu làm vậy sẽ bị Ôn Yến ghen ghét.

Mà bây giờ Ôn Yến là môn chủ của Phi Long Môn, trông coi phượng ấn hậu cung, sự an toàn của họ chẳng phải sẽ không được đảm bảo sao…

Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn nhìn Ôn Yến, sự thất vọng trong mắt càng ngày càng nhiều, Ôn Yến nhìn vào đôi mắt như hồ nước sâu của chàng thì bỗng hơi bối rối, nhưng cô vẫn ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Cô hoảng loạn nắm chặt tay Thiên Sơn vẫn luôn đứng sau mình, Thiên Sơn vốn đã nổi giận đùng đùng, sau khi Ôn Yến như xin sự giúp đỡ nắm lấy tay mình thì cô ấy hét lớn với Khanh Nhi: “Đều do ngươi làm, ngươi đừng có vu oan cho môn chủ chúng ta, ngươi…”

“Thiên Sơn cô nương thật là…, sao ta lại vu oan cho môn chủ các ngươi được, ta chỉ là biết chút kiến thức về phương diện độc dược, cũng vừa hay lại ngửi thấy mùi hương mộc hoa cúc và Mạn Đà La trên người Ôn môn chủ mà thôi. Ta đã bị hại đến hôn mê, bây giờ tỉnh lại đến cả chuyện mình biết cũng không có tư cách nói sao? Giấu giếm mọi người là ý của Ôn môn chủ?” Lời Khanh Nhi hùng hổ doạ người, nàng ta đứng ở lập trường người bị hại, từng chữ như kim châm ép Ôn Yến không còn đường lui.

Mà trước đây còn có vài người do dự khi nghe Khanh Nhi chỉ trích Ôn Yến như vậy, bây giờ đáy lòng càng chắc chắn mọi chuyện đều do Ôn Yến làm.

“Ngươi đừng cho rằng ta hết cách với ngươi, ngươi…” Thiên Sơn vốn muốn bảo vệ Ôn Yến nhưng không nghĩ mình vừa nói thì Khanh Nhi đã miệng lưỡi sắc bén phản bác, khi nói chuyện, dáng vẻ đáng thương càng có vẻ lẳng lơ và động lòng người không nói thành lời.

Ôn Yến lắc đầu với Thiên Sơn, ý bảo nàng ấy không cần nói nữa, tình hình bây giờ đã sớm nằm ngoài dự đoán của cô, cục diện bây giờ càng không thể vì vài ba câu nói của Thiên Sơn mà thay đổi, cho nên ở đây dũng cảm tranh luận đã trở thành chuyện vô nghĩa nhất.

“Ôn Yến, nàng thật sự cho rằng ta sẽ không làm gì được nàng sao? Phi Long Môn cũng là Phi Long Môn của Đại Lương ta.” Sự tức giận trên mặt Tống Vĩnh Kỳ không che giấu nổi nữa, hiển nhiên chàng không ngờ Ôn Yến sẽ làm vậy, trong lời nói đầy sự thất vọng.

Ôn Yến nhìn khuôn mặt như tro nguội của Tống Vĩnh Kỳ, khoé miệng nở nụ cười mang vài phần mỉa mai, cô nói với chàng: “Hoàng thượng, chàng không tin ta?”

Ánh mắt sáng rực của Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, đáy lòng có vài phần rung động nhưng trên mặt đều là vẻ trào phúng, chàng nói như mỉa mai: “Nàng khiến ta phải tin tưởng một người tâm địa độc ác như nàng thế nào đây? Trẫm thích sự lương thiện của nàng nhưng không ngờ vẻ lương thiện đó lại chỉ là nguỵ trang, Nhu phi và Lương phi làm sai gì sao? Chỉ vì trẫm thích mà nàng đối xử với họ như vậy, nàng bảo trẫm làm sao yên tâm giao hậu cung cho nàng?”

Ôn Yến sững sờ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, dường như có chút không dám tin vào tai mình, cô chậm rãi đi về phía chàng, nhẹ giọng hỏi một câu: “Chàng không tin ta?”

“Nàng dám nói người hạ độc không phải nàng, nàng dám nói nàng không có địch ý với mấy người Lương phi không? Nàng đã quên trước đây nàng đã nói với trẫm, nàng muốn Lương phi chết sao? Bây giờ nàng được toại nguyện rồi.” Tống Vĩnh Kỳ không nhìn Ôn Yến, sự không kiên nhẫn trong lời nói khiến mọi người cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ cũng không muốn để ý tới Ôn Yến.

Tống Vĩnh Kỳ là một người đơn thuần biết bao, trước nay chàng là một người yêu hận rõ ràng, vì yêu Ôn Yến mà dốc hết tất cả, nhưng bây giờ chàng hận Ôn Yến, không để lại một chỗ trống nào.

“Tỷ tỷ còn lời nào muốn nói không?” Khanh Nhi chậm rãi đi tới bên cạnh Ôn Yến, đắc ý thưởng thức dáng vẻ tâm tàn ý lạnh của cô lúc này, nhưng lời nói vẫn dịu dàng uyển chuyển như một muội muội hiểu chuyện lại thân thiết.

“Ta đã không còn lời nào để nói với chàng nữa.” Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, rất quyết tuyệt nói.

Trong mắt Tống Vĩnh Kỳ như đã cháy lên ngọn lửa, chàng tức giận đứng lên, hét với Ôn Yến: “Vậy nàng cút ra khỏi hậu cung cho trẫm, trẫm không cần một nữ nhân lòng dạ rắn rết cai quản hậu cung.”

“Người không cần trưng cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó ra, hậu cung bẩn thỉu xấu ca của người, môn chủ chúng ta không cần.” Thiên Sơn cảm nhận được sự lạnh buốt từ đầu ngón tay Ôn Yến, đương nhiên biết sự giận dữ và thất vọng của Ôn Yến lúc này, nàng ấy cao giọng hét với Tống Vĩnh Kỳ xong thì hất tay Ôn Yến đi ra ngoài điện.

Mặc dù trong điện chật kín người nhưng lại lạnh lẽo, mọi người đều nhìn Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, nhìn khoảng cách giữa họ ngày một xa cách.

Rất nhiều người trong lòng vui vẻ vì mấy ngày trước mọi người vẫn cảm thấy đời này Hoàng thượng sẽ không rời xa Ôn Yến, họ đều cho rằng mình không chờ được tới ngày mây trôi trăng sáng, nhưng bây giờ Hoàng thượng lại muốn Ôn Yến cút ra khỏi hậu cung.

Bọn họ vô cùng thích chữ “cút” này, Ôn Yến chật vật rời đi, cô là môn chủ Phi Long cao cao tại thượng, sao có thể quay lại nữa.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến đưa Thiên Sơn rời đi, dần dần rời xa tầm mắt của mình, đáy lòng bỗng hơi hoảng hốt, chàng đưa tay muốn gọi cô lại nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào, chàng cúi đầu che đi sự lo lắng và đau lòng của mình. Mọi người nhìn dáng vẻ này của Hoàng thượng chỉ cho là chàng cực kỳ thất vọng về Ôn Yến, đến cô rời đi cũng không muốn nhìn.

“Ôn môn chủ làm hại muội muội của ta mà lại muốn toàn vẹn rút lui sao?” Giọng nói Trần Nguyên Khánh vang lên ở cửa đại điện, Ôn Yến đi tới cửa thì thấy đôi mắt tràn ngập tức giận của Trần Nguyên Khánh.

“Trần tướng quân, trẫm đã để nàng rời khỏi hậu cung.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Trần Nguyên Khánh xông vào, có chút không vui nhắc nhở hắn ta.

“Đó là sự trừng trị của Hoàng thượng nhưng nàng hạ độc muội muội mạt tướng, mạt tướng cũng muốn tính sổ với nàng.” Toàn thân Trần Nguyên Khánh đầy sự tàn độc, trong đôi mắt nhìn Ôn Yến mang theo nụ cười quỷ dị.

“Bây giờ Nhu phi là phi tử của trẫm, không nhọc Trần tướng quân bận tâm.” Tống Vĩnh Kỳ lại nói, hiển nhiên đã rất không hài lòng với thái độ của Trần Nguyên Khánh, mà Trần Nguyên Khánh lại như không nghe thấy, chỉ cười nhìn Ôn Yến, hờ hững nói một câu:“Ôn môn chủ, ngươi hại muội muội ta hết lần này đến lần khác. Lần này đến Hoàng thượng cũng không giúp được ngươi, đã đến lúc chúng ta tính sổ rồi.” Khi Trần Nguyên Khánh nói thì đã ra tay với Ôn Yến nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại hét lên: “Dừng tay.”

“Hoàng thượng vẫn muốn giúp tiện nhân này sao?” Trần Nguyên Khánh tức giận nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, mặc dù sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của chàng.
Bình Luận (0)
Comment