Tung Hoành Cổ Đại

Chương 348

Tống Vĩnh Kỳ muốn nói nhưng lại không nói gì, chỉ nhìn Trần Nguyên Khánh, đuôi mắt thi thoảng lại nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Yến.

“Tin tức của Trần tướng quân thật nhanh nhạy, muội muội ngươi không có vấn đề gì lớn, chỉ cần uống thuốc, một lát nữa sẽ tỉnh lại.” Trên mặt Ôn Yến vẫn mang ý cười nhàn nhạt, lời nói cũng là dáng vẻ hoàn toàn không liên quan đến mình.

“Ngươi còn mong bản tướng quân sẽ mang ơn ngươi sao? Là ngươi hạ độc muội muội ta, ngươi là một nữ nhân tâm địa độc ác.” Khi Trần Nguyên Khánh nói thì đã ra tay, Ôn Yến cười nhưng không làm gì, Thiên Sơn vốn đã nổi giận đùng đùng bảo vệ phía sau Ôn Yến không kiềm chế được nữa, nàng ta đưa tay tiếp chiêu của Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh chỉ có thể nghênh đón địch, chỉ một lát hai người đã giao chiến với nhau, Ôn Yến cũng tự giác lùi ra khỏi phạm vi công kích của hai người họ.

Dù sao Thiên Sơn cũng là thị nữ môn chủ của Phi Long Môn đã được huấn luyện, cho dù Trần Nguyên Khánh võ nghệ cao cường, sau khi hai người giao đấu hơn trăm chiêu vẫn hạ xuống tầm thường, động tác không khỏi có vài phần nóng nảy. Khi Thiên Sơn không chú ý, hắn bỗng đánh úp về Ôn Yến, cô vốn định lui lại tránh né sự công kích của hắn nhưng không ngờ bỗng nhiên sau lưng lại có một lực thật mạnh đẩy cô về phía trước.

Bây giờ tránh cũng không tránh được tay của Trần Nguyên Khánh nữa, Ôn Yến nhanh chóng nghiêng người, giảm mức độ tổn thương của lực tay hắn xuống thấp nhất.

Chỉ là cánh tay vẫn gắng gượng chịu một đòn, đau đớn nháy mắt ập tới, Ôn Yến nhịn đau nhìn Trần Nguyên Khánh đang đắc ý, nụ cười phách lối trên mặt hắn không chút che giấu.

“Môn chủ.” Thiên Sơn không ngờ Trần Nguyên Khánh lại đột nhiên ra tay với Ôn Yến, thấy Ôn Yến bị đánh một chưởng, nàng cao giọng gọi nhưng rồi lại dồn hết lửa giận và sự buồn bực trong lòng lên Trần Nguyên Khánh. Thiên Sơn ra tay cũng hoàn toàn nằm ngoài sự đoán của hắn ta, không ai ngờ được nàng ấy là thị vệ mà không quan tâm Ôn Yến lại đi tiến công Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh không kịp tránh, mấy lần bị Thiên Sơn công kích, Ôn Yến thấy Trần Nguyên Khánh cũng bị Thiên Sơn đánh vài cái, cuối cùng vẫn nói: “Thiên Sơn, về thôi, chúng ta đi.”

Ban đầu Trần Nguyên Khánh đã rõ không thể hiếu chiến, thấy Thiên Sơn dừng tay, cũng thông minh ngừng lại theo, chỉ là khi nhìn Ôn Yến, ánh mắt vẫn đầy địch ý.

Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn lo lắng cho vết thương của Ôn Yến nhưng vẫn nhịn không nói gì. Bây giờ thấy Thiên Sơn và Trần Nguyên Khánh đã dừng chiến, sự lo lắng trong lòng càng nhiều thêm, chàng ước gì có thể lập tức tới bên Ôn Yến xem cô thế nào, nhưng chàng biết, bây giờ mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô.

Chàng cố gắng che giấu sự đau xót trong mắt, mang theo vài phần đau đớn nói với Trần Nguyên Khánh: “Trần tướng quân đúng là càng ngày càng lớn mật, nàng là môn chủ Phi Long đấy.”

So với thân phận môn chủ của Phi Long, Tống Vĩnh Kỳ càng muốn nói Ôn Yến là nữ nhân của mình, chỉ là chàng rất rõ lúc này chàng chỉ có thể dùng thân phận môn chủ Phi Long để áp chế Trần Nguyên Khánh.

“Một môn chủ Phi Long trăm phương nghìn kế hại người, có gì để người khác phải kiêng kỵ và tôn trọng, Hoàng thượng quá lo lắng rồi.” Trần Nguyên Khánh không cho là đúng chút nào, hắn không phải không biết địa vị của môn chủ Phi Long trong triều, chỉ là nghĩ đến muội muội vì Ôn Yến mà nhiều lần chịu uất ức nên đương nhiên hắn sẽ chọn phớt lờ.

“Trần Nguyên Khánh, môn chủ chúng ta một lần hai lần không so đo với ngươi, ngươi đừng được đà lấn tới, một đứa bé có thể làm đất, ngươi hơn nửa tháng đau đớn khó nhịn, sự báo thù của Phi Long Môn ngươi không chịu nổi đâu.” Thiên Sơn rất khinh thường nhìn Trần Nguyên Khánh đã hếch mặt tới tận trời, càng nói càng không khách sáo.

Trần Nguyên Khánh trừng mắt nhìn Thiên Sơn, chỉ hừ lạnh một tiếng, bây giờ hắn đã rõ giá trị vũ lực của Thiên Sơn, đương nhiên sẽ không đấu với nàng ấy nữa.

“Hoàng thượng, tốt nhất người hãy quản tốt ái tướng tâm phúc của mình, nếu hắn vẫn không biết trời cao đất dày nữa thì hắn sẽ trở thành kẻ địch của Phi Long Môn chúng tôi.” Thiên Sơn không muốn để ý tới Trần Nguyên Khánh nữa, nhắm lửa giận vào Tống Vĩnh Kỳ, chàng không phải tình sâu nghĩa nặng với môn chủ sao, thế mà lại trơ mắt nhìn môn chủ bị bắt nạt, đến giờ vẫn không nói một câu, điều này khiến Thiên Sơn sao lại không đau lòng.

“Thiên Sơn, xem vết thương của chủ nhân ngươi trước đã.”

Cũng như sự bất mãn của Thiên Sơn với chàng, Tống Vĩnh Kỳ bây giờ cũng có rất nhiều bất mãn với Thiên Sơn. Ôn Yến bị thương, nàng ấy cũng nhìn thấy nhưng lại chỉ lo đánh nhau với Trần Nguyên Khánh, đến giờ vẫn không nhìn xem vết thương của Ôn Yến thế nào.

“Không cần người quan tâm.” Thiên Sơn tức giận trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ nhưng vẫn nghe lời đến bên Ôn Yến, Ôn Yến chỉ là sắc mặt tái nhợt lắc đầu với nàng ấy, trong mắt toàn là vẻ đắng chát.

Ôn Yến không nói gì nữa, chỉ dẫn Thiên Sơn rời đi, đến một ánh mắt cũng không nhìn Tống Vĩnh Kỳ dường như thật sự đã cực kỳ thất vọng về chàng.

Tống Vĩnh Kỳ không dám nhìn Ôn Yến rời đi, nhất là bây giờ cô còn đang bị thương, chàng sợ mình chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ không nhịn được đau lòng.

“Trần tướng quân, hôm nay là ngươi đi quá giới hạn.” Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ di chuyển sang Trần Nguyên Khánh, bây giờ trong mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm muội muội nằm trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, đến Tống Vĩnh Kỳ vừa nói gì cũng không ý thức được.

“Nhu Nhi, ca ca đến rồi, ca đến muộn.” Cuối cùng Trần Nguyên Khánh vẫn không khống chế được sự lo lắng trong lòng, chậm rãi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, ôm Trần Vũ Nhu vào lòng.

Cho dù biết độc Nhu Nhi trúng không nặng, chỉ cần uống thuốc là sẽ tỉnh nhưng hắn vẫn tới, bây giờ hắn càng ngày càng không yên tâm để Nhu Nhi ở lại hậu cung. Bây giờ mới mấy ngày mà đã bị đánh gậy rồi hạ độc, cái nào cũng chấn động lòng người.

“Hoàng thượng, mạt tướng cầu xin người bảo vệ tốt cho muội muội thần, nàng đã đủ khổ rồi, khó khăn lắm mới được vào cung ở gần Hoàng thượng, mong Hoàng thượng không phụ tấm chân tình của nàng.”

Nếu có lựa chọn, Trần Nguyên Khánh càng muốn đưa Trần Vũ nhu đi, nhưng nàng kiên trì vào cung, kiên trì ở bên Tống Vĩnh Kỳ. Người làm ca ca như hắn chỉ có thể tác thành, bây giờ thấy muội muội bị tổn thương, hắn thậm chí muốn vứt bỏ tôn nghiêm của mình cầu xin Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩng Kỳ lãnh đạm nhìn Trần Nguyên Khánh một lần nhưng không nói gì.

Con người Trần Nguyên Khánh luôn muốn khoe khoang sự vĩ đại của mình, tấm chân tình của Trần Vũ Trúc trong mắt Trần Nguyên Khánh là không thể phụ, mà tấm chân tình của Ôn Yến với mình cũng không phải là không có nhưng hắn lại muốn chàng coi nhẹ, ngẫm lại thật là nực cười.

“Tỷ tỷ, mẫu thân đi rồi, chúng ta không còn mẫu thân nữa.” Hai đứa bé vẫn luôn nấp trong góc khuất vui vẻ ăn kẹo mừng, vừa nãy chỉ mải ăn, đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng là người đứng xem mới ý thức được, trong lúc vô hình đã trở thành người tham gia vào chuyện này, vì phụ mẫu hai bé dường như thật sự không ở bên nhau nữa rồi.

Giọng nói nhẹ nhàng lo lắng và tủi thân của trẻ con khiến người thương xót, nghe thấy giọng của Trọng Lâu, Tống Vĩnh Kỳ giật mình nhìn hai bé trốn trong góc khuất miệng đầy kẹo ngọt, trái tim chàng bỗng như bị dao cắt, chàng đưa tay muốn gọi hai bé lại nhưng không ngờ Kinh Mặc bên cạnh Trọng Lâu đã khóc lên.

“Đệ đệ, lần này chúng ta sai rồi, chúng ta không nên hạ độc mấy người mẫu phi, nếu không mẫu thân cũng sẽ không bị hiểu lầm, nếu không…”

Giọng Kinh Mặc không lớn nhưng đủ khiến mọi người có mặt đều ngẩn người, mọi suy đoán trong lòng họ lúc trước trong nháy mắt đều thay đổi, ai cũng không ngờ rằng, người gây ra mọi hỗn loạn này lại là hai đứa bé vẫn chưa hiểu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment