Tung Hoành Cổ Đại

Chương 349

“Tỷ tỷ đừng buồn, đệ vốn muốn bỏ độc hại chết các mẫu phi, Phụ hoàng sẽ chỉ có một người là mẫu thân thôi.” Trọng Lâu vừa an ủi Kinh Mặc vừa nói ra lời trong lòng cho Kinh Mặc nghe, mà Kinh Mặc đang đau lòng không ngừng nói cô bé cũng nghĩ như vậy.

Mà những người có mặt lại khiếp sợ vì hành động của hai đứa nhỏ, đáy lòng cũng không nhịn được co rút, đây là logic của bọn nhỏ sao? Cái gì gọi là độc chết các mẫu phi, Phụ hoàng và mẫu thân có thể ở bên nhau, suy nghĩ ác động thế này, vì sao bọn nhỏ lại nói ra đương nhiên như vậy, mà bọn họ nghe thấy bọn chúng nói cũng đúng.

Vào lúc mọi người đang nghi ngờ có phải mình bị hai đứa nhỏ làm lệch lạc rồi không, Trần Nguyên Khánh ôm Trần Vũ Nhu cũng đưa mắt nhìn Kinh Mặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, đôi mắt như ngôi sao mang theo nước mắt, nháy mắt đáng yêu đến khiến tim người ta mềm đi.

“Tỷ tỷ, bây giờ phải sao đây? Phụ hoàng và mẫu thân thật sự ly hôn, chúng ta là đứa nhỏ trong gia đình đơn thân, ta không muốn làm kẻ đáng thương như vậy đâu.” Trọng Lâu nói xong, nước mắt lại rơi xuống, dáng vẻ uất ức khiến trái tim Tống Vĩnh Kỳ thắt lại.

“Kinh Mặc, Trọng Lâu, hai đứa đến đây.”

Tống Vĩnh Kỳ không biết nên an ủi hai đứa nhỏ thế nào, chàng chỉ biết chuyện giữa mình và Ôn Yến, ai cũng không thể nói được, đặc biệt là hai đứa nhỏ, nhưng nhìn dáng vẻ uất ức của hai đứa con, chàng cảm thấy áy náy, áy náy đến chàng muốn dùng mọi thứ của mình để bù đắp cho chúng.

“Phụ hoàng, con không đi qua, bên cạnh Phụ hoàng có thúc thúc xấu xa, khi nãy là thúc ấy đánh mẹ, thúc ấy là người xấu.” Trọng Lâu thấy Tống Vĩnh Kỳ gọi mình thì vội vàng đứng dậy, không ngờ Kinh Mặc đã kéo Trọng Lâu lại, nghiêm túc nói với Tống Vĩnh Kỳ.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn thoáng qua Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh thì khiếp sợ nhìn Kinh Mặc, hắn ta không ngờ Kinh Mặc sẽ nói mình là thúc thúc xấu xa, rõ ràng mấy ngày trước, lúc hắn ta nhìn thấy cô bé ở hậu cung cô bé còn nói hắnh ta là đại anh hùng, là thúc thúc đẹp trai, nhưng bây giờ…

Đứa nhỏ cực kỳ giống muội muội lúc còn nhỏ kia bây giờ đang nhìn mình bằng ánh mắt oán hận, cảm giác này khiến Trần Nguyên Khánh như nghẹn ở cổ họng, hắn ta muốn giải thích, nhưng sau khi mở miệng lại phát hiện mình không thể nào giải thích được.

Bởi vì hắnta không biết rõ tình huống, đơn phương cho rằng là Ôn Yến làm hại muội muội của mình, cũng là hắn ta đang đấu với Thiên Sơn đột nhiên ra tay với Ôn Yến, bây giờ lại chứng minh mọi thứ không có liên quan với Ôn Yến…

Trần Nguyên Khánh chưa bao giờ có cảm giác thế này, hắn ta biết mình sai rồi, nhưng hắn ta vẫn như cũ không muốn thừa nhận.

Ở trong lòng hắn ta, hình tượng của Ôn Yến đã ăn sâu bén rễ từ lâu, cô chính là người phụ nữ hại muội muội, cũng là người phụ nữ cướp đoạt tình yêu của muội muội, người phụ nữ độc ác như cô nên chết đi, nhưng khi Kinh Mặc mang theo uất ức và khó chịu nhìn về phía mình, nhận thức ban đầu của hắn ta bắt đầu dao động.

“Phụ hoàng, độc của mấy mẫu phi đều do bọn con bỏ, bọn con không muốn bỏ độc hại chết bọn họ, bọn con chỉ muốn cho bọn họ biết Phụ hoàng là của mẹ, bọn họ không thể khiến mẹ tức giận, tụi con đã dẫn An Nhiên để rồi, An Nhiên nói những độc này huynh ấy đều có thể giải được.” Kinh Mặc thấy mọi người không nói lời nào, bước đến bên cạnh An Nhiên cách đó không xa, kéo An Nhiên đi lên.

“Hoàng thúc, cháu có thể giải độc của mấy hoàng thẩm.” An Nhiên hơi khó xử, nhưng vẫn nói với Tống Vĩnh Kỳ.

“An Nhiên, cháu đừng hồ đồ theo chúng nó, hai đứa chúng nó…” Tống Vĩnh Kỳ từng thấy bản lĩnh của hai đứa nhỏ song sinh, đến bây giờ vẫn không chắc chắn hai đứa nhỏ nói thật hay giả, nhưng chuyện này quan trọng, không thể để An Nhiên dính dáng vào được.

“Hoàng thúc, khi nãy sư phụ chỉ không nghĩ đến hai loại độc có liên quan đến cà độc dược, nếu sư phụ có thể nghĩ đến Lương hoàng thẩm cũng có thể giải độc rồi, sư phụ cũng từng dạy cháu, cháu lập tức đi viết phương thuốc.”

An Nhiên giải thích xong thì như chạy trốn rời khỏi cái nhìn chăm chú của Tống Vĩnh Kỳ, mà Kinh Mặc và Trọng Lâu vẫn đứng nhìn Tống Vĩnh Kỳ từ xa, vẻ mặt đề phòng, không còn thân thiện giống như lúc trước nữa.

“Kinh Mặc, Trọng Lâu, đến chỗ Phụ hoàng nào.” Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng nói.

“Phụ hoàng, có phải người cũng muốn đánh bọn con không? Lúc trước người nghi ngờ mẫu phi bỏ độc, thúc thúc xấu xa lập tức đánh mẹ, bọn con…” Trọng Lâu sợ nhất là bị đánh, mặt dù bây giờ vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ hiền từ, nhưng cậu bé vẫn lo lắng hỏi.

“Ta…” Trong chốc lát Tống Vĩnh Kỳ không biết nên trả lời thế nào, chàng chỉ có thể nhìn về phía Trần Nguyên Khánh.

Rất rõ ràng, bây giờ Trần Nguyên Khánh đánh Ôn Yến trước mới có quyền lên tiếng nhất.

Nhưng sao Trần Nguyên Khánh sẽ cam lòng nhận sai, cho dù Kinh Mặc làm đáy lòng hắn ta cảm thấy áy náy, cũng không đủ để hắn ta giải thích hoặc xin lỗi vì hành động của mình.

“An Nhiên thế tử, ngài thật sự có thể giải độc cho Nhu Nhi sao? Mong ngài bốc thuốc nhanh lên.” Trần Nguyên Khánh chỉ có thể nói sang chuyện khác, chỉ là hắn ta lại đi xin một đứa nhỏ khác giúp đỡ.

Bây giờ đương nhiên hắn ta đã không dám coi thường An Nhiên, hắn ta từng thấy thuật châm cứu của An Nhiên, đương nhiên hiểu cậu bé có năng lực giải độc cho Nhu Nhi.

An Nhiên cười nhìn Trần Nguyên Khánh, nói một câu: “Ta không giống sư phụ, sư phụ giàu lòng bác ái, cho dù là kẻ thù hay bạn của mình đều sẽ ra tay chữa trị, ta thì phải xem tâm trạng.”

Trong giọng nói của An Nhiên mang theo mấy phần kiêu ngạo, không thể không nói, An Nhiên sau khi học y rõ ràng đã tìm được kiêu ngạo và tự tin của mình trên y thuật, sự kiêu ngạo trong giọng nói cực kỳ giống phụ vương của cậu bé.

“Vậy ngài mau tới khám bệnh cho Nhu Nhi, muội ấy…” Trần Nguyên Khánh không hiểu vì sao An Nhiên lại nói mấy lời nhảm nhí này, hắn ta đã quen thấy Ôn Yến được người nào gọi sẽ lập tức đến, vẫy sẽ lập tức đi, cho nên hoàn toàn không cảm thấy An Nhiên sẽ từ chối mình.

“Trần tướng quân, ta nói rồi, muốn giải độc hay không phải xem tâm trạng, rất rõ ràng, bây giờ tâm trạng ta không tốt.” An Nhiên lại nghiêm túc nhắc nhở Trần Nguyên Khánh.

Vẻ vội vã của Trần Nguyên Khánh đều cương cứng trên mặt, hắn ta không ngờ An Nhiên sẽ từ chối, bây giờ vào lúc này, muội muội của mình đã trúng độc hôn mê, An Nhiên có thể giải độc lại nói tâm trạng của cậu bé không tốt.

“Ngươi…” hắn ta muốn nổi giận với An Nhiên, nhưng An Nhiên là con trai yêu của Trấn Quốc Vương Gia, nếu mình thật sự nổi giận với cậu bé, Trấn Quốc Vương Gia bên kia sẽ khó chịu, chỉ là nếu An Nhiên không giải độc cho Nhu Nhi…

“Bản thế tử là con trai duy nhất của Trấn Quốc Vương Gia, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh kêu ta giải độc cho người phụ nữ này?” An Nhiên không nhịn được cười nhắc nhở.

Cậu bé đã thấy rõ ràng từ trên người sư phụ rồi, người như Trần Nguyên Khánh hoàn toàn không đáng tha thứ, nếu hắn ta mắt cao hơn đầu, đương nhiên phải thừa nhận cái giá vì sự kiêu ngạo của mình.

“Bản thế tử tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, độc của mấy Hoàng thẩm này trúng e rằng chỉ có ta và sư phụ có thể giải độc, nhưng bây giờ sư phụ của ta đã đi rồi…” An Nhiên nói xong thì đứng dậy rời đi, dáng đi ung dung như mọi chuyện trong điện đều không liên quan đến mình.

Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ sẽ không làm khó An Nhiên, còn Trần Nguyên Khánh thấy An Nhiên rời đi thì cuối cùng cũng nôn nóng nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, nói một câu: “Hoàng Thượng, hay là chúng ta mời Ôn đại phu trở về đi?

Trong lời nói của Trần Nguyên Khánh mang theo chút cầu xin, hắn ta không muốn để Ôn Yến trở về, hắn ta hiểu rất rõ sau khi Ôn Yến trở về trái tim của Tống Vĩnh Kỳ sẽ chạy theo, nhưng bây giờ hắn ta cũng không thể trơ mắt nhìn muội muội trúng độc hôn mê, mà thế tử An Nhiên, bọn họ đã kết thù rồi, bây giờ hắn ta chỉ có thể đặt hy vọng lên Ôn Yến, nhưng hình như hắn ta đã quên, lúc trước mình từng làm Ôn Yến bị thương nặng.
Bình Luận (0)
Comment