Tung Hoành Cổ Đại

Chương 469

Ôn Yến vẫn đang đợi tin tức bên kia của Lan Quý phi và Lương Quý phi, trong lòng đang tính toán phải làm thế nào mới có thể khiến toàn bộ kế hoạch không một sơ hở, nhưng lại không ngờ Trần Vũ Nhu cầu kiến.

Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đều từng hạ lệnh hậu cung phi tần không được tới Thải Vi cung thỉnh an, cho nên chư vị phi tần cũng an phận thủ thường, không ai tới làm phiền Ôn Yến, ai tới cầu kiến cũng đều bị Ôn Yến cự tuyệt, cho đến ngày hôm qua cô gặp Lan Quý phi.

“Tin tức thật nhanh, biết người đã gặp Lan Quý phi, nhất định sẽ tới gặp người.” Trong ngữ khí của Thiên Sơn mang theo vẻ giễu cợt.

Thiên Sơn đối với tất cả nữ nhân trong cung đều mang theo địch ý, nàng ta cảm thấy bọn họ là chướng ngại vật của môn chủ mình, nhất là muội muội của Trần Nguyên Khánh, nàng ta không thể quên được năm đó Trần Nguyên Khánh muốn đưa mình vào chỗ chết, cũng không quên khoảng thời gian này Trần Nguyên Khánh gây phiền phức cho môn chủ.

“Cho nàng ta tới đi, cho dù không có Lan Quý phi, nàng ta cũng sẽ tới.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, ở trong lòng Ôn Yến, Trần Vũ Trúc vẫn là một người phụ nữ ôn nhu khéo léo, chuyện có ân báo đáp này không có trong thế giới của Trần Nguyên Khánh, nhưng Trần Vũ Nhu chắc chắn sẽ không coi thường ân cứu mạng mình.

“Môn chủ, trên thế giới này không có nhiều người tốt như vậy, nàng ta vào cung chính là vì tranh giành sủng ái của hoàng thượng, để nàng ta vào cung lần nữa thì hai người hoặc là có người không có nàng ta, hoặc là có nàng ta không có người.” Thiên Sơn rất nghiêm túc phân tích cho Ôn Yến, nhưng Ôn Yến chỉ cười, không đáp lại, lúc Thiên Sơn còn muốn tiếp tục nói, Trần Vũ Nhu yếu ớt đã chậm rãi đi vào trong Thải Vi cung.

“Tỷ tỷ, muội muội tới là vì cảm tạ ân cứu mạng của tỷ, còn có chính là mong tỷ tha thứ huynh trưởng của muội đã lỗ mãng, huynh ấy cũng là quan tâm muội, không hề có ác ý.” Trần Vũ Nhu cúi người hành lễ với Ôn Yến, sau đó diu dàng nói.

Thiên Sơn nghe thấy lời của Trần Vũ Nhu, khóe miệng không nhịn được giật giật, nếu như nàng ta không phải tỳ nữ của Ôn Yến, nàng ta rất muốn hỏi một câu: Nếu như không phải là ác ý giết người, thì có phải giết người rồi cũng không cần đền mạng không?

“Ta biết, ta không trách hắn, cũng là ta không tốt, tới bây giờ cũng không tìm được thuốc giải ngươi trúng độc năm đó, năm đó làm hại ngươi mất mạng, ta thật xin lỗi.” Ôn Yến lần đầu tiên nhắc tới năm đó với Trần Vũ Nhu, cái chết của bất kì người nào đối với cô mà nói cũng sẽ là một thách thức mới, nhưng thách thức đó tới hôm nay cô vẫn không vượt qua được.

“Cái này không trách tỷ tỷ, muội và ca ca đã từng nói, tỷ đã tận lực, ai cũng biết tỷ là một đại phu giỏi, ai cũng biết tỷ sẽ không bỏ mặc tính mạng của con người.” Trần Vũ Nhu nhẹ nhàng giải thích, nhưng lời nói ung dung kia nói ra từ trong miệng nàng ta, lại không có chút chân thành.

“Trước kia không cứu được ngươi và lần này cứu ngươi, cũng là bởi vì ta là đại phu.” Ôn Yến nhẹ giọng giải thích, cô không chắc lời mình nói Trần Vũ Nhu có thừa nhận hay không, nhưng cô vẫn muốn nói.

“Muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ, muội sẽ nói cho ca ca biết, sau này sẽ không để huynh ấy đối nghịch với tỷ, muội đã biết, ca ca huynh ấy đã sai rất nhiều.” Trần Vũ Nhu nói chuyện nhỏ nhẹ, trên mặt đều là vẻ áy náy.

“Hắn cũng là quá thương ngươi, ngươi có một người ca ca tốt.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, Trần Vũ Nhu gật đầu, trong mắt đã lấp lánh nước vì cảm động.

Sau khi Ôn Yến nói xong, hai người lâm vào trong sự yên lặng kì lạ, bọn họ không phải bạn tốt, càng không phải là bạn hợp tác như Lan Quý phi, giữa bọn họ, ngoài việc có liên quan đến Trần Nguyên Khánh cũng chỉ có Tống Vĩnh Kỳ…

“Tỷ tỷ, muội vào cung đã hơn hai tháng, vẫn luôn hôn mê, cũng chưa gặp Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng ngài ấy, có khỏe hay không...” Trần Vũ Nhu rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi đến, lúc nói chuyện nàng ta ngửa đầu nhìn Ôn Yến, trong mắt tất cả đều là tình ý chan chứa, nóng rực như ánh mặt trời.

Ôn Yến không nghĩ tới nàng ta sẽ nói như vậy, cô nhìn Trần Vũ Nhu, yên lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Gần đây chàng cũng không thường tới Thải Vi cung, ta thật sự không biết chuyện của chàng, ta...”

Cuối cùng Ôn Yến vẫn chọn nói dối, có điều là vì đứa trẻ trong bụng, còn vì mưu đồ của bọn họ, mặc dù biết Trần Vũ Nhu một lòng một dạ yêu Tống Vĩnh Kỳ, cô vẫn phải đề phòng.

Trong đôi mắt lập lánh của Trần Vũ Nhu trong nháy mắt chứa đầy thất vọng, nàng ta nhìn Ôn Yến nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng vẫn sẽ tới chỗ này của tỷ, nhưng Nhu Nghi cung ngài chỉ từng tới một lần, cho nên nếu như tỷ gặp Hoàng thượng, thay muội hỏi thăm.”

“Lần sau Hoàng thượng tới chỗ ta còn không biết là lúc nào nữa, nếu như muội muốn hỏi thăm sức khỏe thì truyền đạt sớm cho Hoàng thượng, hoặc là đi tìm Lan Quý phi càng thích hợp hơn.” Ôn Yến nhìn Trần Vũ Nhu đang nhìn chằm chằm mình với đôi mắt đầy tình ý, đáy lòng dâng lên một trận chua xót, cô giả bộ bình tĩnh, nghiêm túc nói.

“Tỷ tỷ, bọn họ trẻ tuổi không rõ, tỷ và muội cũng không cần nói cái này đâu, năm năm trước người trong lòng Hoàng thượng chính là tỷ, bây giờ người ngài ấy quan tâm nhất cũng là tỷ, muội chỉ muốn...” Thấy Ôn Yến cố làm như không biết, cuối cùng Trần Vũ Nhu không làm bộ nhu nhược nữa, chỉ là giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ.

“Muội muội nếu đã biết người trong lòng chàng là ta, vậy muội muốn ta làm gì cứ nói thẳng mới phải, ta vẫn cảm thấy muội và những nữ nhân trong cung kia không giống nhau, mà ta đối với muội, luôn có chút áy náy, Kỳ cũng vậy.” Lời nói của Ôn Yến thẳng thắn, ở trong lòng cô và Tống Vĩnh Kỳ, bất kể Trần Nguyên Khánh như thế nào, bọn họ trước giờ chưa từng coi Trần Vũ Trúc là kẻ địch.

“Tỷ tỷ, muội biết người Hoàng thượng thích là tỷ, tỷ cũng thích Hoàng thượng, nhưng muội cũng thích ngài ấy, nếu như không phải là không quên được ngài ấy, muội cũng sẽ không trở lại, sẽ không vào cung, muội không mong ngài ấy đối với muội sủng ái bao nhiêu, cũng không mong có thể vượt qua vị trí của tỷ ở trong lòng ngài ấy, muội chỉ mong ngài ấy có thể dành cho muội chút tôn nghiêm tối thiểu. Chỉ cần ở trong cung này không ai cười nhạo muội, muội chỉ đứng ở xa nhìn ngài ấy cũng đã hạnh phúc rồi.” Lời của Trần Vũ Nhu êm ái, từng câu nói thâm tình rơi vào trong lòng Ôn Yến, dày xéo làm lòng cô áy náy, khiến cô cũng không còn dũng khí nhìn Trần Vũ Nhu lấy một cái.”

“Tỷ tỷ, mong tỷ thành toàn.” Thấy Ôn Yến cúi đầu không nói lời nào, Trần Vũ Nhu đột nhiên đứng lên quỳ xuống trước mặt Ôn Yến.

Ôn Yến không nén được kinh sợ, cô vội vàng đứng dậy đỡ nàng ta, nhưng không đối phó được với thái độ kiên định của Trần Vũ Nhu, nàng ta ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Ôn Yến nói: “Nếu như muội biết năm đó các người đã yêu nhau như vậy, muội sẽ không liều mạng trở về, muội không khống chế được mình, muội yêu ngài ấy không hề thua kém tỷ, muội không mong ở bên ngài ấy mãi mãi, chỉ mong ngài ấy có thể nhìn muội một lần, muội sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, muội...” Nói xong lời cuối cùng, Trần Vũ Nhu đã nước mắt đầm đìa, Ôn Yến cũng chỉ có thể quỳ xuống bên cạnh nàng ta.

“Ta sẽ nói tâm tư của ngươi cho Hoàng thượng biết, còn về Hoàng thượng làm gì, ta cũng không chắc, ngươi đi về trước chờ tin tức đi, trước kia ngươi đã từng toàn lực bảo vệ chàng, việc ngươi làm cho chàng ta và chàng đều nhớ, ở trong hậu cung này không có bất kỳ ai dám ức hiếp ngươi.” Ôn Yến nhẹ giọng khuyên bảo càng giống như là lời bảo đảm với Trần Vũ Nhu.

Trần Vũ Nhu nghe Ôn Yến nói thế, cảm động rơi lệ, lại khách khí với Ôn Yến rất lâu mới rời đi, Ôn Yến nhìn bóng lưng Trần Vũ Nhu, vừa nhu nhược vừa kiên trì.

Đáy lòng, đột nhiên có một ý nghĩ kích động, nếu như mình rời khỏi thế giới này, vậy có một nữ nhân như Trần Vũ Nhu yêu chàng, che chở chàng, cô có thể yên tâm rồi phải không?

Nhưng mà, tại sao chỉ cần nghĩ tới khả năng này, tim cô giống như bị ngâm trong bình giấm, chua xót vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment