Trần Vũ Nhu chân trước vừa đi, Tống Vĩnh Kỳ đã vội vã chạy đến, y khẩn trương nhìn Ôn Yến, rất sợ Ôn Yến có khó chịu gì đó.
Mặc dù cảm tình đối với Trần Vũ Nhu và các cung tần khác không giống nhau, nhưng y vẫn không dám để Ôn Yến tiếp xúc với nàng ta, sau chuyện của Khanh Nhi, y đã không còn tin trên thế giới này có nữ nhân đơn thuần lương thiện, dĩ nhiên, ngoại trừ Ôn Yến.
“Ta không sao.” Ôn Yến cảm thấy mình bị Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm sắp thủng ra cái lỗ luôn rồi, cô bất đắc dĩ giải thích với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ không lên tiếng, chỉ là nhẹ giọng nói một câu: “Sau này vẫn là bớt tiếp xúc với nàng ta đi.”
“Nàng ta sẽ không gây bất lợi cho ta.” Ngữ khí của Ôn Yến rất chắc chắn.
“Con người đều sẽ thay đổi, Trần Nguyên Khánh trước kia cũng không nhằm vào nàng khắp nơi như vậy.” Tống Vĩnh Kỳ thở dài, nhẹ giọng nói.
“Nàng ta và Trần Nguyên Khánh khác nhau, nàng ta thích chàng, cho nên sẽ không làm chuyện tổn thương chàng.” Ôn Yến nói chậm rãi, cho dù cô rất rõ, tự mình nói ra như vậy mà không hề có bằng chứng gì.
“Khanh Nhi cũng nói thích ta, yêu ta yêu đến phát điên.” Tống Vĩnh Kỳ thì ngược lại không có phản bác, chỉ nhẹ giọng nói, thành công khiến Ôn Yến á khẩu không trả lời được.
“Trần Vũ Trúc tính tình không phải như Khanh Nhi, bản tính nàng ta lương thiện, cho nên...”
Lúc Ôn Yến nói chuyện, chua xót trong lòng lại trỗi dậy, lời còn chưa dứt cô đã nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, gương mặt tuấn tú của Tống Vĩnh Kỳ như bị đóng băng, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Ôn Yến không nói nữa, chỉ là nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng thở dài.
Cô vẫn không có cách nào thuyết phục lòng mình, cô vẫn không làm được chuyện dâng Tống Vĩnh Kỳ cho người phụ nữ khác, cho dù cô đã ở bên y rất lâu rồi.
“Nàng vội vàng hy vọng ta gần gũi với Trần Vũ Trúc như vậy sao? Ôn Yến, lòng ta nàng hiểu nhất, nàng...”
Tống Vĩnh Kỳ không nỡ nổi giận với Ôn Yến, nhưng nghĩ đến lời Ôn Yến vừa nói, cuối cùng y vẫn không khống chế được, thấp giọng nói.
Ôn Yến không lên tiếng, chỉ là cúi đầu ngồi ở đó, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ của Ôn Yến, cơn giận trong lòng đột nhiên biến mất, y không nhịn được đến gần cô, vỗ nhẹ vào đầu cô, nói: “Ôn Yến, trừ nàng ra ta không muốn gần gũi với bất kì nữ nhân nào khác nữa, ta sẽ không cho bọn họ một chút hy vọng, bởi vì bất kỳ hy vọng nào cũng sẽ trở thành mồi lửa gây tổn thương nàng.”
Ôn Yến nghe thấy lời của Tống Vĩnh Kỳ, cố gắng nhẫn nhịn mới không để nước mắt mình rơi xuống.
Cô đưa tay ôm eo Tống Vĩnh Kỳ, ôm chặt lấy cơ thể y, giống như muốn dung nạp y vào trong cơ thể mình.
“Cho nên, sau này không được nói như vậy nữa.” Giọng điệu của Tống Vĩnh Kỳ ôn nhu, vô cùng mê hoặc, Ôn Yến dường như muốn chìm đắm trong ôn nhu của y, chỉ là gật đầu không ngừng.
“Kỳ, trước kia chúng ta đã nói rõ, phải bồi thường cho nàng ta, nếu như tình cảm không thể cho nàng ta, cái khác dù sao cũng phải..., nàng ta đã vào cung rồi, không thể để nàng ta ở trong cung bị ủy khuất được.”
“Ta biết, cái này nàng không cần lo lắng.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, thật ra y đã sớm nghĩ xong cách thức bồi thường rồi.”
“Sau này chuyện của Trần Vũ Trúc nghĩ cũng không được nghĩ nữa, nàng ta lại tới cầu kiến nàng trực tiếp không muốn gặp là được.” Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy tâm tình Ôn Yến hôm nay phập phồng có liên quan rất nhiều đến Trần Vũ Nhu, cho nên cẩn thận dặn dò.
“Ta biết rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ nán lại ở trong Thải Vi cung rất lâu mới rời đi, y cứ luôn lải nhải chuyện tình cảm nữ nhân ở hậu cung, y không hy vọng Ôn Yến lo lắng, càng không muốn cô lao tâm phí lực, cho nên cứ nói đi nói lại.
Ôn Yến chưa từng thấy Tống Vĩnh Kỳ ồn ào như vậy, nhưng sự nghiêm túc và khẩn trương của y, vẫn khiến khóe mắt Ôn Yến đỏ hoe.
Cho đến khi trên mặt Ôn Yến lộ ra vẻ mệt mỏi, Tống Vĩnh Kỳ mới quyến luyến rời đi, chỉ là y không nghĩ tới, sẽ gặp Khanh Nhi ở cổng Thải Vi cung.
Khoảng thời gian này Khanh Nhi ít tiếp xúc với bên ngoài, nhiều ngày không gặp, gặp lại nàng ta, khăn che mặt đã tháo xuống, làn da mịn màng, dung mạo xinh đẹp, như phảng phất ánh mặt trời đâm vào mắt Tống Vĩnh Kỳ làm y nhói đau.
“Sư huynh, huynh...” Khanh Nhi cũng không nghĩ tới sẽ gặp Tống Vĩnh Kỳ, trong chớp mắt nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta theo bản năng muốn che kín mặt mình, trước đó từ khi khuôn mặt bắt đầu nứt nẻ, nàng ta vẫn không dám đối diện với Tống Vĩnh Kỳ, lần này thấy Tống Vĩnh Kỳ, bảo vệ mặt dường như đã là bản năng của nàng ta, nàng ta không muốn để sư huynh thấy bộ dạng xấu xí đó.
Chỉ là nàng ta mới vừa nâng tay lên, thì nhớ lại mình đã không giống ngày xưa, gương mặt bây giờ của nàng ta và Khanh Nhi nhiều năm trước không khác nhau gì.
“Ngươi tới làm gì, trẫm đã từng nói, bất kỳ ai cũng không cho phép đến gần Thải Vi cung, ngươi tuyệt đối không phải là ngoại lệ.”
Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, thờ ơ như sương lạnh, lúc nhìn về phía Khanh Nhi đều mang theo địch ý, mặc dù Khanh Nhi đã quen với sự lạnh lùng của Tống Vĩnh Kỳ đối với mình, nhưng mặt vẫn đầy tủi thân, hai mắt lấp lánh nước, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ở trong mắt sư huynh, Khanh Nhi thật sự là tội ác tày trời như vậy sao? Ta đã nói sẽ không làm tổn thương nàng ta, thì sẽ không làm tổn thương nàng ta.”
Trong đôi mắt lanh lợi của Khanh Nhi hiện lên tất cả ủy khuất, nhưng Tống Vĩnh Kỳ làm như không thấy, chỉ nhẹ giọng cảnh cáo nói: “Độc trong người Ôn Yến, ngươi chuẩn bị lúc nào đưa thuốc giải cho nàng ấy?”
Từ ngày bắt đầu biết Khanh Nhi hạ độc Ôn Yến, y vẫn luôn tâm niệm phải giải độc cho Ôn Yến, nhưng Khanh Nhi chỉ bảo đảm trong một tháng độc trong người Ôn Yến sẽ không phát tác, bây giờ...
Kỳ hạn một tháng sớm đã qua, y luôn muốn tìm Khanh Nhi nói chuyện, để nàng ta giải độc cho Ôn Yến.
Nhưng y cũng biết tính tình của Khanh Nhi, cho nên một mực không gặp nàng ta, lần gặp này, y không khống chế được nữa.
“Sư huynh, thì ra huynh còn nhớ ta nắm trong tay sinh tử của người huynh yêu?” Trên mặt Khanh Nhi đều là giễu cợt.
Sư huynh nàng ta, cho dù biết sống chết của Ôn Yến do mình nắm trong tay cũng không muốn đối tốt với nàng ta, y đối với mình thành kiến hẳn là rất sâu, tình cảm nồng nhiệt của nàng ta, lúc nào sư huynh mới có thể cảm nhận được?
“Khanh Nhi, ngươi hẳn nên biết tính tình của trẫm, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ càng, ở trong hậu cung này, chỉ cần Ôn Yến có bất kỳ bất trắc nào, chính là vấn đề của ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Lời của Tống Vĩnh Kỳ, mang theo rét buốt của cuối thu, khiến lòng Khanh Nhi như chìm vào đáy hồ lạnh như băng.
“Sư huynh, muốn ta giải độc cho Ôn Yến, cũng được, chỉ cần huynh đối với ta giống như đối với Lan Quý phi vậy, ta tuyệt đối sẽ tha cho tính mạng của Ôn Yến.” Trong mắt Khanh Nhi ngấn lệ, trên mặt vẫn là nét thâm tình không thay đổi.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi, khóe miệng mang theo nụ cười, nụ cười kia Khanh Nhi chưa từng thấy, nhìn Tống Vĩnh Kỳ như vậy, trong lòng nàng ta sinh ra mong đợi, nàng ta thậm chí hối hận, từ rất sớm trước đó, sau khi Ôn Yến trúng độc nàng ta nên cầm thuốc giải tới uy hiếp Tống Vĩnh Kỳ.
Y thỏa hiệp bởi vì Ôn Yến, mặc dù đây là kết quả mình mong đợi, nhưng nghĩ đến y quan tâm Ôn Yến như vậy, trái tim Khanh Nhi lại đau đớn.
Điều càng làm cho nàng ta sụp đổ là lời nói của y đột nhiên truyền tới tai nàng ta, giọng nói quen thuộc kia chậm rãi vang bên tai, nhưng chỉ có ba chữ như tiếng sấm: “Ngươi không xứng.”
Có người nói là Nhu Quý Phi bởi vì có người nhìn thấy Nhu Quý Phi đang hí hoáy mấy cây thuốc, có người nói là Ôn Yến, bởi vì trong cung ai nấy đều biết y thuật của Ôn Yến xuất thần thế nào, cũng có người nói rằng chỉ có ngự y trong cung mới có thể chế ra được thuốc giải cho chất độc cái chết ba mươi ngày.
Đúng lúc mọi người đã thở phào nhẹ nhõm thì Ôn Yến lại trúng độc bất tỉnh.
Tin tức này được lan truyền khắp hậu cung trước cả khi đến tai Tống Vĩnh Kỳ.
Hơn nữa còn có một mối quan hệ nhân quả: Lan Quý Phi và Lương Quý Phi bị Ôn Yến đầu độc, Ôn Yến giải độc cho hai người họ để lấy lòng Hoàng thượng, Lan Quý Phi và Lương Quý Phi tức giận bèn đầu độc Ôn Yến.
Những lời đồn thổi cứ truyền từ miệng người này sang miệng người khác, thêm mắm dặm muối, cuối cùng truyền thành thành một bộ phim cung đấu.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ vội vã chạy đến cung của Ôn Yến, Gia Cát Minh đang bắt mạch cho Ôn Yến, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đến, vẻ mặt hơi oán trách cùng tức giận.
"Thân thể nàng ấy hiện tại yếu ớt, không chịu nổi bất kỳ độc dược nào dù chỉ một chút, ngài vậy mà lại..."
Chất độc trong người Ôn Yến đối với Gia Cát Minh rất quen thuộc, phương pháp giải độc này Ôn Yến cũng đã bàn bạc với Gia Cát Minh, nên chàng ta xác định đây lại là một màn kịch khác do Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ bày ra, chỉ là khiến Ôn Yến trúng độc, Gia Cát Minh vẫn không thể chấp nhận được, nhất là với thể chất hiện tại của Ôn Yến...
"Cát Minh, ta cũng giống như ngươi, không muốn nàng ấy bị thương một chút nào. Ta bảo nàng ấy vào cung là để bảo vệ nàng ấy, không phải là để làm nàng ấy bị thương, nhưng ngươi cũng biết tính tình của nàng ấy, nếu nàng ấy đã quyết định làm gì, ta căn bản không thể ngăn cản." Tống Vĩnh Kỳ nói xong không nhịn được thở dài.
Lúc trước chàng nào có đồng ý cho Ôn Yến làm như vậy, nhưng Ôn Yến từ trước đến giờ dường như chưa từng quan tâm đến ý kiến của chàng.
Tiếng thở dài của Tống Vĩnh Kỳ làm cho Gia Cát Minh bừng tỉnh từ trong cơn giận, chàng ta cũng hiểu được tính tình Ôn Yến.
“Ngươi có thể giải được loại độc này không?” Trong lời nói của Tống Vĩnh Kỳ mang theo chút thăm dò, tuy rằng biết Ôn Yến có thể là cố ý trúng độc, nhưng chàng vẫn sợ ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…
“Chất độc này đối với thân thể không có ảnh hưởng gì, vì thế Hoàng thượng nên giải quyết những chuyện nên xử lý, sau đó để cho Cát Minh giải độc.” Thiên Sơn vốn luôn canh giữ bên cạnh Ôn Yến nhẹ giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ.
"Cát Minh, trước tiên giải độc đi. Chúng ta giấu bên ngoài tin tức đã giải độc là được." Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Thiên Sơn, y biết rất rõ lúc này Thiên Sơn có thể nói ra những lời như vậy nhất định là do Ôn Yến đã dặn dò. Chất độc ở trong người làm sao mà có thể không ảnh hưởng đến cơ thể.
“Hoàng thượng, Môn chủ đã nói là chờ giải quyết xong việc rồi mới giải độc.” Thiên Sơn hơi nóng vội, Ôn Yến đã từng nói trong triều toàn là cáo già, chuyện chia rẽ Trương Tiên Huy và Lương Khuê không thể mắc bất cứ sai lầm nào nữa, Hoàng thượng quyết định như vậy, sợ là...
“Đây là Hoàng cung của trẫm, cung Thái Vi của trẫm, trẫm muốn tin tức gì truyền ra ngoài thì sẽ là tin tức đó được truyền ra ngoài.” Tống Vĩnh Kỳ rất kiên định và cố chấp, trong lòng chàng Ôn Yến mới là lớn nhất, lại nói trong ngoài cung Thái Vi đều là người của Phi Long môn, chàng có thể yên tâm về lòng trung thành của mấy người Phi Long môn.
"Hoàng thượng, Môn chủ..."
"Môn chủ của ngươi hiện tại đã hôn mê, trong cung Thái Vi này ta nói thế nào thì là thế ấy."
Thiên Sơn cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ đành tuân theo mệnh lệnh của Tống Vĩnh Kỳ.
Là tỳ nữ của Ôn Yến, nàng ta quan tâm đến Ôn Yến không kém gì Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta càng biết rõ rằng gần đây tình trạng thân thể của Ôn Yến đang xấu đi.
“Người đâu, đi cung Lan Chi.” Thấy Gia Cát Minh đã chuẩn bị giải độc cho Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng mới yên lòng, nếu Ôn Yến đã muốn giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt, vậy chàng sẽ tăng tốc độ, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì chuyện của bản thân đã được giải quyết rồi.
Vì vậy, đến cung Lan Chi tra khảo manh mối, tìm ra hung thủ thực sự đã trở thành ưu tiên hàng đầu.
Tống Vĩnh Kỳ mang vẻ mặt tức giận bừng bừng xông vào cung Lan Chi, nhìn Lan Quý Phi đang ngồi trên giường thêu hoa, toàn thân bùng phát lửa giận, chỉ lạnh lùng nhìn Lan Quý Phi, nhưng lại khiến Lan Quý Phi cảm thấy trở nên khó thở..
Mà Lương Quý Phi nghe nói Ôn Yến bị đầu độc bèn sốt sắng đến cung Lan Chi cũng mang sắc mặt trắng nhợt lạnh lẽo nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thậm chí đến cả đứng dậy cũng phải bám vào bên giường,
“Người đâu, lục soát cho ta.” Tống Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Lan Quý Phi và Lương Quý Phi đang run lẩy bấy, lạnh lùng nói.
"Hoàng thượng, ở chỗ này của thần thiếp..., người..." Lan Quý Phi run rẩy bước tới trước mặt Tống Vĩnh Kỹ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Nàng ta là sủng phi của Hoàng thượng, chuyện lục soát cung này quá mất thể diện, nàng ta rốt cuộc vẫn không nhịn được...
"Hoàng thượng, tỷ tỷ đã làm gì mà khiến người tức giận như vậy? Hoàng thượng nên suy nghĩ kỹ lại việc lục soát cung. Rốt cuộc chuyện này liên quan đến thể diện của tỷ tỷ, Hoàng thượng người..." Mặc dù Lương Quý Phi sợ Tống Vĩnh Kỳ, nhưng dù sao Lan Quý Phi cũng đã giúp bản thân làm vài chuyện, nên dù chỉ là ra vẻ bề ngoài, nàng ta cũng nên làm gì đó.