Tung Hoành Cổ Đại

Chương 683

"Lát nữa ta sẽ châm cứu cho Thái tử điện hạ. Sư... Công chúa ngài cũng đi qua xem thử." An Nhiên khẽ nói, trong lòng vẫn rất mong chờ. Thuật châm cứu là thuật tinh tế, tuyệt với nhất trong y thuật của sư phụ, cậu bé hi vọng có thể mượn điều này thức tỉnh lại ký ức của cô.

"Được." Ôn Tư công chúa vội vàng đồng ý, sau đó dẫn An Nhiên đi tới cung điện nghỉ ngơi của Thái tử. Nhìn dáng vẻ mong chờ của Ôn Tư công chúa, An Nhiên lấy kim châm trong tay đưa cho Ôn Tư công chúa, khẽ nói: "Đây là kim châm cần dùng để châm cứu, nó thường dài hơn cũng cứng hơn kim chúng ta hay dùng, bởi vậy nó sẽ kích thích huyệt vị càng đúng chỗ hơn. Cũng bởi vì điều này, yêu cầu về mức độ mạnh yếu, mức độ chính xác lại càng cao hơn. Lần này ta sẽ châm cứu mấy huyện vị kiểm soát dạ dày. Ngươi xem, phải làm như vậy." An Nhiên vừa khẽ nói vừa châm kim ở trên người Thái tử.

Ôn Tư công chúa im lặng nhìn, đôi mắt càng lúc càng sáng. Dáng vẻ An Nhiên châm cứu lập tức hiện ra trong đầu mình, những việc cần chú ý trong việc châm cứu tiếp theo của An Nhiên cũng hiện rõ trong đầu. Cô khẽ nói với An Nhiên: "Mức độ đâm xuống phải nhẹ một chút. Thái tử ca ca đã ba ngày không thể ăn cơm."

An Nhiên khiếp sợ nhìn Ôn Tư công chúa. Ôn Yến đã từng nói với mình những lời tương tự khi mình mới học.

Cậu bé nhìn lướt qua Ôn Tư công chúa, cười và tiếp tục châm kim lên người Thái tử, còn cố ý đặt sai vị trí của kim. Trong đầu cậu bé thậm chí đã nghĩ xong cách cứu chữa. Khi cậu bé chuẩn bị dùng sức, Ôn Tư công chúa khẽ nói một câu: "Thế tử An Nhiên, không cần phải kích thích huyệt vị này, nếu không khả năng Thái tử ca ca hấp thụ thức ăn và thuốc sẽ giảm đi rất nhiều."

Sau khi Ôn Tư công chúa nói xong lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên, dường như có phần không tin vào y thuật của An Nhiên. An Nhiên nhìn Ôn Tư công chúa, ánh mắt càng vui sướng hơn. Khi cậu bé theo Ôn Yến học y đã từng mắc phải sai lầm này. Lúc đó Ôn Yến cũng nói với mình như vậy.

An Nhiên chỉ nhìn thẳng vào Ôn Yến, ánh mắt chăm chú của cậu bé làm Ôn Tư công chúa hơi luống cuống. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, An Nhiên mới là đại phu chữa bệnh cho Thái tử ca ca, vừa rồi mình quan tâm quá mới bị rối loạn.

An Nhiên nhìn Ôn Tư công chúa, khẽ nói: "Lúc đó khi sư phụ dạy ta cũng nói vậy. Nhưng lúc đó sư phụ mở miệng, ta run tay mà đâm xuống. Cũng vì điều này, ta và sư phụ phát hiện ra phương pháp châm cứu tốt hơn."

An Nhiên vừa mới dứt lời, trong đầu Ôn Tư công chúa lại dần hiện ra một vài hình ảnh, là mình và một đứa bé đang thảo luận y thuật.

Cảnh tượng giống hệt với những lời An Nhiên đã nói. Chỉ là sau một lát, cô lại cảm thấy đau đầu.

"Sư phụ... công chúa, ngươi làm sao vậy?" An Nhiên nhìn ra được sự khác thường của Ôn Tư công chúa, lo lắng hỏi.

"Ta không sao. Ngươi cứ châm cứu cho Thái tử ca ca đi. Ta còn muốn học." Ôn Tư công chú bình tĩnh nói, trong đầu đã hiện ra tất cả các động tác tiếp theo của An Nhiên.

Quả nhiên, động tác tiếp theo của An Nhiên giống hệt với diều mình nghĩ. Cô vừa kinh ngạc trước kỹ thuật tinh tế tuyệt vời của An Nhiên và Ôn Yến, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ. Quá khứ mà An Nhiên đã nói, huyệt vị An Nhiên châm cứu đều giống hệt với tỏng suy nghĩ của mình, thật giống như cô vẫn luôn biết phải châm cứu thế nào. Nhưng vì sao trước khi nhìn thấy An Nhiên châm cứu, mình không hề biết gì, thậm chí vì vậy mà không biết cứu chữa cho Thái tử ca ca. Nhưng sau nhìn thấy An Nhiên châm cứu, cô còn biết sau đó phải điều dưỡng cho dạ dày của Thái tử ca ca thế nào, phải vận dụng thuật châm cứu thế nào để kích thích khả năng hấp thụ thuốc. Cô thậm chí biết rõ ràng tất cả mọi chuyện cần thiết để cho Thái tử ca ca khỏe hơn.

Cảm giác thật kỳ lạ. Hình như tất cả những điều này vẫn luôn ở trong đầu mình, An Nhiên xuất hiện chỉ mở ra một chỗ đột phá, sau đó tất cả mọi chuyện đều lập tức tràn vào trong đầu mình.

Chờ An Nhiên châm cứu xong, cậu bé lại nhìn Ôn Tư công chúa, khẽ hỏi: "Sư phụ đều biết chuyện ta cần làm sau đó rồi, đúng không?"

Lần này, An Nhiên gọi sư phụ chứ không phải Ôn Tư công chúa. Cho dù Ôn Tư công chúa từng từ chối cách gọi này, nhưng bây giờ An Nhiên đã chắc chắn người trước mặt này chính là sư phụ của mình.

Mà lần này, Ôn Tư công chúa cũng không từ chối An Nhiên gọi mình là sư phụ nữa.

"Sư phụ, mọi người đều nói thầy thuốc không thể tự chữa cho mình. Ngài có thể để ta bắt mạch cho ngài không? Có lẽ ngài chỉ thật sự đã quên, ta..." An Nhiên cảm giác ra Ôn Yến quen thuộc với thuật châm cứu, cậu bé khẽ hỏi, trong mắt là vẻ tha thiết mong chờ.

"Không cần, ta xác định mình không phải là Ôn Yến. Ta quen thuộc với thuật châm cứu của ngươi, chẳng qua là vì ta tương đối tinh thông với phương pháp kích thích huyệt vị, cho nên..." Ôn Tư công chúa khẽ giải thích nhưng trong mắt đã hơi hoảng loạn.

Trong lòng An Nhiên rất mất mát, nhưng vẫn không nhịn được khẽ nói một câu: "Sư phụ biết rõ mình chính là Ôn Yến, vì sao cứ nhất quyết không chịu thừa nhận? Sư phụ biết có bao nhiêu người yêu thương ngươi, thích ngươi đều đang chờ ngươi về không?"

Lời An Nhiên nói làm trong lòng Ôn Tư công chúa thấy mất mát. Cô tất nhiên hiểu rõ tất cả mọi người đang chờ Ôn Yến về, nhưng Ôn Yến không phải là mình, đó là cái phúc mà nàng đã tốn cả mạng sống của mình để đổi lấy, mình có tài đức gì chiếm làm của riêng?

"Sư phụ, ngươi cần gì phải lừa mình dối người nữa. Nếu ngươi nhận định mình là Ôn Yến, vậy tất cả mọi người sẽ tôn trọng ngươi, kết quả là tất cả đều vui mừng. Đây là chuyện tốt cho ngươi, cho Hoàng thúc, cho Kinh Mặc, Trọng Lâu, cho Niệm Y, cho Thiên Sơn cô cô, cũng cho cả ta nữa. Vì sao ngài không bằng lòng thực hiện chứ?"

An Nhiên mất mát nói. Nhưng sau khi nói xong, trong lòng cậu bé cũng hiểu rõ, sư phụ của cậu bé chính là người luôn bình tĩnh, kìm chế bản thân như vậy. Nếu cô thật sự thừa nhận là sư phụ của mình, vậy thì không phải là sư phụ của mình nữa.

"An Nhiên, cám ơn ngươi đã cứu Thái tử của ta ca ca, ta không thể báo đáp." Ôn Tư công chúa khẽ nói. Tuy hôm nay chỉ là lần đầu tiên châm cứu, Ôn Tư công chúa lại có thể xác định cậu bé sẽ chữa được cho Thái tử ca ca của mình.

"Y thuật của ta đều do sư phụ ban tặng. Sư phụ nói cảm ơn ta là quá khách sáo rồi. Ta sẽ cố gắng hết sức. Chỉ là ta không quan tâm ngài có thừa nhận hay không, ta đều muốn gọi ngài một tiếng sư phụ." An Nhiên khẽ nói xong lại đứng dậy chào. Cậu bé không dám ở lại nữa, cậu bé sợ Ôn Tư công chúa sẽ từ chối. Nếu cô từ chối, cậu bé cũng hết cách.

Ôn Tư công chúa thấy An Nhiên vội vàng rời đi, cũng hiểu cậu bé lo lắng điều gì. Từ trước đến nay cô không biết, hóa ra một tiếng sư phụ lại là chuyện xa xỉ với An Nhiên như vậy.

Ôn Yến à, Ôn Yến, ngươi thật sự là một truyền kỳ, bất kể là Đế Vương nắm giữ thiên hạ, hay chỉ là thần y con bé đều đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.

Ôn Tư công chúa cảm thấy mình không chỉ cực kỳ hâm mộ, thậm chí bắt đầu đố kị với người phụ nữ chưa từng gặp mặt kia.

Tuy cô vẫn luôn nói mình muốn đời này được sống yên ổn, muốn bình yên với người mình yêu suốt cả đời. Nhưng cô cũng rất muốn được giống như Ôn Yến, dốc sức vì người yêu, oanh oanh liệt liệt như vậy mới không uổng phí cuộc đời này.

Sau khi An Nhiên đi rồi, Ôn Tư công chúa suy nghĩ rất nhiều, thậm chí trong giấc mơ cũng rối loạn. Trong mơ, cô nhìn thấy rất nhiều người, Tống Vĩnh Kỳ, An Nhiên, Thiên Sơn, còn có hai đứa trẻ tinh nghịch, còn có rất nhiều rất nhiều người người khác...

Những quá khứ dường như đã từng trải qua này chẳng khác nào những cây kim đâm vào trong đầu Ôn Yến, lấp đầy ký ức của cô.

Những ký ức ăn sâu vào tận xương tủy như thật sự đã cắm rễ trong ký ức của mình vậy.

Sau khi tỉnh lại, cô mất rất lâu mới có thể khiến mình bình tĩnh lại. Những ký ức này đều là ký ức của Ôn Yến, chúng bất ngờ bước vào trong đầu mình, quấn lấy trí nhớ của mình, giống như những điều đó đã từng xảy ra trên người mình, những đau đớn và ngọt ngào đó còn tiến vào tận tim.

Những quá khứ đó như mộng như ảo.
Bình Luận (0)
Comment