Lúc An Nhiên quay lại, Tống Vĩnh Kỳ đang nằm ngả người trên chiếc ghế tre ngoài cửa, vẻ mặt mong đợi nhìn cậu bé.
Y muốn biết tin tức của Ôn Yến, cho dù chỉ là một chút.
An Nhiên nhìn Tống Vĩnh Kỳ, khẽ nói: "Hoàng thúc, ta..."
"Nàng vẫn không muốn thừa nhận nàng là sư phụ của ta, nhưng ta có thể xác định nàng chính là sư phụ của ta, nàng không quên thuật châm cứu, nàng..." An Nhiên hơi kích động nói với Tống Vĩnh Kỳ, hai mắt rưng rưng.
"Ta đã sớm biết nàng chính là Ôn Yến của ta." Tống Vĩnh Kỳ cười. Đó chính là Ôn Yến. Khi bản thân tới gần cô, y đã xác định được điều đó. Bởi vì chỉ có cô mới có thể làm cho y có cảm giác yên lòng. Y không cần bất kỳ kẻ nào xác nhận điều này.
"Nàng cố gắng kìm chế để không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta. Hoàng thúc, ta không biết phải làm thế nào nữa? Điều ta có thể làm chỉ là mượn cơ hội chữa trị cho Thái tử để nhìn thấy nàng. Nhưng ta không bảo đảm có thể khiến cho nàng..." An Nhiên khó xử nhìn Tống Vĩnh Kỳ với ánh mắt áy náy.
Cậu bé đã từng nghĩ, sau khi mình xuất hiện, sư phụ sẽ xúc động, sẽ thừa nhận thân phận của mình. truyện xuyên nhanh
Nhưng cậu bé quên mất, sư phụ yêu Hoàng thúc tới tận xương, Hoàng thúc xuất hiện, sư phụ còn không muốn thừa nhận, vậy mình...
"Không sao. Nếu nàng không muốn lại gần chúng ta, vậy chúng ta lại giữ một khoảng cách với nàng. Ngươi cố gắng chữa trị cho Thái tử điện hạ, chờ hắn khỏe sẽ có thêm người bảo vệ nàng." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Hoàng thúc, sư phụ đang ở trước mặt ngài, ngài lại..." An Nhiên có phần không hiểu. Từ trước đến nay cậu bé đều không tin Hoàng thúc sẽ bỏ sư phụ.
"Nếu là ý muốn của nàng, vậy ta lại giúp nàng đạt được nó." Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói đầy mất mát.
Yêu không được, vậy mình cũng chỉ có thể giúp cô đạt được ý muốn. Cho dù trong lòng mình không muốn như vậy, nhưng vẫn không muốn làm cô thương tâm, không muốn làm cô khó xử.
"Vậy Hoàng thúc sẽ rời khỏi Tử Húc Quốc sao?" An Nhiên khẽ hỏi.
"Chỉ cần nàng ở Tử Húc Quốc, ta sẽ không rời đi. Sau này nàng ở đâu, ta lại ở đó." Tống Vĩnh Kỳ nói chắc chắn. Khi y mới gặp lại Ôn Yến đã có ý định này. Trước kia vì giang sơn mà mình để cho Ôn Yến phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Nếu cô đã quay về, vậy y sẽ vứt bỏ giang sơn, chỉ vì muốn cô gắng bảo vệ cô.
"Hoàng thúc, Đại Lương bên kia..., Trọng Lâu vẫn chỉ là đứa bé." An Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng bất bình cho đứa bé còn nhỏ đã phải mệt mỏi vì việc nước. Nhưng Tống Vĩnh Kỳ chỉ liếc mắt nhìn cậu bé, khẽ nói: "Ta và phụ vương ngươi lúc nhỏ bằng như vậy cũng đã gánh vác trọng trách không hề ít hơn nó."
Năm đó, khi Tiên Đế còn chưa có tham lam, cũng từng thật sự cố gắng bồi dưỡng bọn họ. Lúc đó bọn họ ngoài lo việc nước còn phải học tập. Mặc dù bây giờ Trọng Lâu phải mệt vì việc nước, nhưng Tiêu Tướng, Tĩnh Quốc Hậu và hoàng huynh đều sẽ cố gắng hết sức giúp cậu bé. Cậu bé tuyệt đối sẽ không đáng thương như lời An Nhiên nói.
Hơn nữa, nếu cậu bé sớm muộn gì cũng phải gánh lấy trọng trách về giang sơn, vậy giang sơn bây giờ chính là trách nhiệm mà cậu bé không thể trốn tránh.
Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn nói với mình như vậy. Tuy y cũng hiểu rõ, nếu Ôn Yến biết con mình mệt như vậy, nhất định sẽ oán giận, sẽ lên tiếng bất bình thay cho đứa trẻ.
Bây giờ y thật sự chờ mong Ôn Yến sẽ vì che chở đứa trẻ mà tranh luận với mình vài câu, nhưng hình như điều này chỉ là hy vọng xa vời.
Ôn Tư công chúa đang nghĩ cách vạch rõ giới hạn với mình, làm sao có thể thay đổi ý định chỉ vì một đứa bé.
"Cứ như vậy đi, lúc ta còn có thể bảo vệ nàng, ta lại cố gắng che chở cho nàng." Tống Vĩnh Kỳ thở dài, trong giọng nói mất mát làm người ta nghe thấy cũng muốn rơi nước mắt.
"Hoàng thúc, nàng là công chúa của một nước, nếu nàng không gả cho thúc, cuối cùng cũng sẽ gả cho người khác, nếu đã vậy..." An Nhiên không dám nghĩ tới kết quả này, nhưng lại không thể không nói. Bởi vì Ôn Tư công chúa đã sắp hai mươi tuổi, nếu không phải cô vẫn luôn ở trong núi sâu theo sư phụ học y, nếu không phải bởi vì căn bệnh của Thái tử điện hạ, cô đã sớm lập gia đình.
Chờ Thái tử hết bệnh, điều đầu tiên hắn muốn làm chắc chắn là chọn một phò mã tốt cho Ôn Tư công chúa. Dù sao ai cũng biết Ôn Tư công chúa là muội muội được Thái tử yêu mến nhất.
"Vậy ta cũng sẽ canh giữ cho nàng, ta không thể khiến nàng hạnh phúc, nếu người khác có thể làm được, ta sẽ che chở cho cả người đó nữa. Dốc sức của Đại Lương bảo vệ một hai người, ta còn có thể làm được." Tống Vĩnh Kỳ nói thản nhiên như người kia không phải là người phụ nữ mà y yêu nhất.
An Nhiên còn chưa hiểu về chuyện tình cảm, cậu bé thấy tình yêu chính là tình cảm gắn bó của phụ vương với mẫu phi trong cuộc sống đời thường, cũng là sư phụ vì Hoàng thúc thậm chí quyết đoán vứt bỏ cả tính mạng, còn là Hoàng thúc bây giờ lùi bước để bảo vệ sư phụ.
Nhưng nhìn bóng dáng cô đơn của Hoàng thúc, cậu bé cũng cảm thấy đau lòng.
"Hoàng thúc, ngài không nên để sư phụ gả cho người khác, trừ ngài ra, không ai có thẻ khiến nàng hạnh phúc được." An Nhiên không nhịn được nói. Đây là nhận thức rõ ràng nhất trong lòng cậu bé. Trên thế giới này chỉ có Hoàng thúc là người có thể làm sư phụ hạnh phúc.
An Nhiên vừa dứt lời, trên mặt Tống Vĩnh Kỳ đã lộ vẻ mất mát. Y không có can đảm nói cho An Nhiên biết, từ trước đến nay Ôn Yến ở với mình chưa từng được hạnh phúc, đầu tiên là hết lòng lo lắng cho cái chân của mình, sau lại vì cứu An Nhiên bị hoàng huynh giết chết, sau đó lại bởi vì cái chết của Khanh Nhi. Cô thật vất vả mới quay về, sau khi để lại Niệm Y cho mình lại chết. Y dườn như chỉ có thể mang tới tai họa cho Ôn Yến, những tai họa liên tục không ngừng, hết lần này tới lần khác.
Cho nên, y thật sự không có căn đảm cưới Ôn Tư công chúa. Nếu thật sự có người có thể khiến Ôn Yến hạnh phúc, vậy y bằng lòng tạo điều kiện giúp đỡ.
Cho dù đau lòng, cho dù không muốn, cho dù trong lòng không tình nguyện với chuyện như vậy, nhưng y không thể lại khiến Ôn Yến phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
"An Nhiên, ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi nữa. Chờ tới lúc ngươi lớn, ngươi sẽ biết tại sao hôm nay ta làm vậy. Bây giờ ngươi còn nhỏ, ngươi còn chưa hiểu được chuyện của người lớn đâu."
An Nhiên không nói nữa, bởi vì cậu bé cảm thấy mình nói gì nữa, có lẽ sẽ khóc mất. Trong ấn tượng của cậu bé, Hoàng thúc và sư phụ vẫn luôn ở cùng với nhau. Cho dù bọn họ không ở cùng, Hoàng thúc cũng đang chờ sư phụ. Nếu sư phụ lập gia đình mà đối tượng không phải là Hoàng thúc, vậy cuộc sống của Hoàng thúc sau này sẽ cô đơn và thê thảm tới mức nào.
Cậu bé không dám nghĩ tới, bởi vì sẽ thấy đau lòng, đau lòng vì Hoàng thúc, cũng đau lòng vì sư phụ.
Sau khi nói rõ tâm tư của mình với An Nhiên, Tống Vĩnh Kỳ hình như thật sự quên đi Ôn Tư công chúa, cũng không nghĩ cách xuất hiện ở bên cạnh Ôn Tư công chúa, cũng không quan tâm tới từng hành động của Ôn Tư công chúa nữa. Đương nhiên mỗi ngày Lộ công công đều sẽ báo cáo hành tung của Ôn Tư công chúa, nhưng Tống Vĩnh Kỳ chỉ nghe, nhưng lại không nói một từ nào.
Tống Vĩnh Kỳ trở nên lặng lẽ, chỉ có Niệm Y mới làm cho gương mặt y dịu đi. Nhưng Niệm Y nói nhiều nhất chính là ta nhớ mẹ.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ khỏi bệnh, Tam Hoàng tử tặng một người ăn mặc trang điểm giống với Ôn Yến nhất trong những cô gái. Người đưa tới chính là Lương Quang Tường.
Nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, Lương Quang Tường nghiêm túc hành lễ, cao hứng nói cho Tống Vĩnh Kỳ là y tìm được Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ cười nhìn y, ánh mắt như muốn giết người. Tống Vĩnh Kỳ chỉ khẽ nói: "Sở dĩ Ôn Yến chết là do bị thương trong lúc ngươi và Tống Vân Lễ cấu kết với phản loạn."
Lương Quang Tường chỉ cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh. Y biết lần đó Ôn Yến bị thương, nhưng không ngờ sở dĩ nàng chết là vì...
"Ta không biết, ta..." Lương Quang Tường vội vàng giải thích, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Nếu đúng là vậy, Tống Vĩnh Kỳ sẽ xem mình như kẻ thù.
"Nếu Ôn Yến trở về, ngươi cũng về đây đi." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, ánh mắt lạnh như dao, Lương Quang Tường cảm giác như có gai mọc sau lưng, muốn nói lại không biết phải nói gì.