Từng Niên Thiếu

Chương 55

“Tạ Kiều! Tạ Kiều!” Tần Xuyên gào lên gọi tên tôi.

“Tần Xuyên!” Tôi không nén được cũng gào lên, “Tần Xuyên!”

“Thích tới đờ cả người phải không?”

“Cút!”

“Lại bắt đầu xoay rồi!”

“A A A A A A A A A A A! Tần Xuyên, tôi phải giết cậu!”

“Ha Ha, có giỏi thì qua đây!”

“Cậu cứ đợi đấy!”

“Thôi cậu dẹp đi.”

“Tần Xuyên! Đồ khốn! Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ bạo lực! Đồ thần kinh! Tần Thủy Hoàng!”

Cối xay gió càng xoay nhanh, tôi lập tức như tìm lại được giọng của mình, vừa gào lên chửi rủa Tần Xuyên vừa liều mạng kêu thét. Tôi không hiểu đó là một kiểu giải tỏa hay gì nữa, nhưng cả vạn nỗi ấm ức nảy sinh bởi bí mật mà tôi phải chôn giấu trong trái tim kia, cuối cùng cũng được giải phóng ra không trung theo Tam tự kinh mà tôi hét.Về sau Thiên Hỉ kể, rất nhiều người quên cả sợ hãi bởi còn mải tập trung nghe tôi chửi rủa, đặc biệt khi tôi chửi tới câu Tần Thủy Hoàng, mọi người đồng loạt phá lên cười.

Còn tôi lại không hề biết gì, cho tới tận khi cối xay gió dừng lại, vô tình nhìn sang Dương Trừng bên cạnh, khi bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của anh, tôi mới lập tức ngậm miệng vào. Dương Trừng không nói không rằng, tôi và Thiên Hỉ luống cuống cởi dây an toàn, anh Tiểu Thuyền dừng lại để giúp chúng tôi, còn Dương Trừng đi thẳng một mạch.

Hôm đó chúng tôi chơi rất muộn, cảnh đêm ở Carnival rất đẹp, những ánh đèn màu lấp lánh khiến tất cả trở nên rực rỡ xán lạn. Anh Tiểu Thuyền nắm chặt tay Thiên Hỉ, Vương Oánh và Dương Trừng trò chuyện về sự khác biệt giữa World Carnival và công viên Disneyland ở khắp nơi trên thế giới, Từ Lâm cũng thỉnh thoảng đế vào một hai câu, hỏi rất nhiều những vấn đề chẳng ăn nhập gì với câu chuyện mà họ đang nói, đại loại như đít vịt Donald của nước nào là to nhất. Na Na cướp con gấu bông to đùng mà Dương Trừng cho tôi, sau đó quấn lấy Tần Xuyên đòi cậu ấy phải đi gắp thêm một con thỏ bông nữa, còn Tần Xuyên đang mải đấu khẩu với tôi, tôi chẳng nhường cậu ấy câu nào, cứ như hai đứa phải cãi nhau tới khi trời già đất yếu mới thôi vậy.

Mấy người chúng tôi lững thững đi thành từng tốp nhỏ, trong vô thức, bước qua quãng thời gian đẹp nhất trong dáng vẻ cũng đẹp nhất.

Cuối cùng Thiên Hỉ đã được học lên nghiên cứu sinh ở đại học B, bởi thành tích của cô ấy quá xuất sắc, thậm chí còn giành được học bổng.

Cặp tình nhân miệt mài phấn đấu, bị chúng tôi chê cười vì thường xuyên bá chiếm thư viện lẫn phòng tự học, cuối cùng cũng có được những tháng ngày nhàn nhã trước khi tốt nghiệp.

Anh Tiểu Thuyền đưa Thiên Hỉ đi chơi rất nhiều công viên ở Bắc Kinh, đi Cố Cung, Bắc Hải, Đào Nhiên Đình, Ngọc Uyên Đàm, Thiên Hỉ vui mừng kể, những công viên như Tử Trúc Viện, có thẻ sinh viên tiền vé chỉ mất mấy tệ, hai người có thể chơi trong đó cả ngày, người ít cảnh lại đẹp, rất đáng đồng tiền bát gạo.

Na na bĩu môi bảo hai người bọn họ sắp đến giai đoạn nhàn nhã của cặp vợ chồng già về hưu rồi, yêu đương mà như thế thì còn gì ân ái với thú vị nữa. Nhưng tôi lại thấy đó là việc vô cùng thú vị. Giống tôi và Dương Trừng, cố định một, hai tuần gặp nhau một lần, ăn bữa cơm, thỉnh thoảng anh cũng đưa tôi đến những quán bar và câu lạc bộ đêm thời thượng nhất Bắc Kinh ngồi, đó mới thật sự là những việc vô vị. Vốn tôi cũng rất tò mò với những chỗ như Banana, nhưng sau khi đến đó một lần thì không muốn đến thêm nữa, những cô gái vào trong đó người nào cũng trang điểm đậm, mùa đông cũng như mùa hè đều mặc váy siêu ngắn, giống như đang sống trong thế giới ảo tưởng vậy. Ngồi chưa được nửa tiếng tôi đã kêu đau đầu muốn đi ra, Dương Trừng đành gọi lái xe đưa tôi về, còn anh ở lại tiếp tục đợi bạn đến chơi tiếp. Về sau tôi nghe nói Tần Xuyên cũng thường xuyên đến đó, nghĩ đến cảnh cậu ấy bị đám con gái trang điểm đậm đà như ma cà rồng quây quanh tôi lại tức tới không có chỗ xả, hễ gặp Tần Xuyên là mắng xối mắng xả, khiến cậu ấy rất thắc mắc.

Na Na dường như rất hứng thú với những trải nghiệm của tôi ở Banana, kêu lần sau muốn đi cùng tôi và Dương Trừng.

Việc thực tập ở đài Hồ Nam đã bố trí xong, giờ cô ấy ngoài giết thời gian bằng cách xem phim Hàn Quốc, đam mê He was cool, dán thông báo bán mớ sách ôn thi nghiên cứu sinh và đơn thi công chức giờ đã vô dụng thì chẳng còn việc gì khác, do đó, phần lớn thời gian là chạy sang tám chuyện với phòng tôi.

Từ Lâm cũng ở lì trong phòng, tờ tạp chí mà cô ấy bám riết kia phân cho cô ấy về mảng giải trí, gần như ngày nào cũng thai nghén vô số các tin lá cải. Cuối năm là thời điểm mà bộ phim Tuyệt đỉnh công phu của Châu Tinh Trì công chiếu, cô ấy lại là fan ruột của Tinh gia, lòng đầy phấn khích viết một bài khá dài: Từ Đại thoại Tây du đến Tuyệt đỉnh công phu, từ một mình quay đầu đến nắm chặt tay nàng. Kiểu viết về đề tài giải trí mà có mở đầu độc đáo văn vẻ thế này lập tức trở nên rất hot, tờ tạp chí vốn vẫn còn đang do dự trước việc đi hay ở của Từ Lâm, lần này lập tức quyết định ký hợp đồng với cô ấy, cũng đồng nghĩa với việc, bắt đầu từ nay, cái tên Từ Lâm, một trong mười phóng viên giải trí hàng đầu trong tương lai của thành phố Bắc Kinh bắt đầu xuất hiện trong giới tạp chí giấy.

Việc tôi tới làm việc ở tạp chí Văn học về cơ bản cũng đã được quyết định, ra Tết bắt đầu thực tập, vậy là tôi cũng yên tâm theo Na Na cả ngày nằm ở phòng ký túc, cùng xem Khang Hy đến rồi, tôi thấy bộ dạng ngây ngô của Tiểu S rất đáng yêu, nhưng Na Na dè bỉu bảo nhìn kiểu gì cũng không thấy Tiểu S xinh như mọi người vẫn khen.

Vương Oánh không về phòng nữa, một, hai tháng chúng tôi cũng chẳng gặp cô ấy một lần, chiếc giường cô ấy giữ như giữ mạng giờ đã trở thành kho chứa tài liệu của Từ Lâm, sách báo túi tủng đều bị chất đống lên đấy cả. Thường thì khi Tần Xuyên gọi điện cho tôi sẽ kể Vương Oánh thế này thế kia, Vương Oánh đi những đâu, nói thế nào thì hai người bọn họ cũng đã quấn chặt lấy nhau bằng cách mà tôi không thể chen ngang, điều này khiến tôi thất vọng, nhưng tôi lại chẳng biết phải làm gì, và có thể làm gì.

Về sau nghĩ lại thấy, rõ ràng sắp tốt nghiệp tới nơi vậy mà chúng tôi chẳng buồn bận tâm, có lẽ bởi vì chúng tôi không sợ hãi tương lai, cũng không bận tâm tới xã hội và hiện thực, không tin chúng có ma lực lớn, cũng không tin chúng sẽ thay đổi được chúng tôi thành bộ dạng khác lạ tới mức nào.

Mùa đông, anh Tiểu Thuyền lên đường sang Stanford.

Tôi và Tần Xuyên đi cùng Thiên Hỉ ra sân bay tiễn anh. Hôm đó Bắc Kinh rất lạnh, ngay cả không khí cũng âm u, suốt dọc đường Thiên Hỉ cứ dựa vào người anh Tiểu Thuyền, nhẹ nhàng dặn dò anh. Tôi rất khâm phục Thiên Hỉ, tôi có thể nhận ra sự chới với của anh Tiểu Thuyền trước chuyến hành trình ngàn dặm sắp tới, tôi nghĩ Thiên Hỉ chắc chắn còn lưu luyến anh Tiểu Thuyền hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng cô ấy không hề nũng nịu cũng chẳng rơi giọt nước mắt nào, chỉ dùng sự dịu dàng độc nhất vô nhị của mình để đồng hành với anh, vỗ về anh.

Tần Xuyên rất thành thạo những thủ tục xuất nhập cảnh, lại cao to vạm vỡ, tôi gọi cậu ấy đi cùng là vì coi cậu ấy như khuân vác. Thiên Hỉ đột nhiên nhớ ra vẫn chưa để giấy ướt vào ba lô cho anh Tiểu Thuyền, thế là vội vàng chạy ra cửa hàng tiện lợi mua, anh Tiểu Thuyền bảo không cần nhưng cô ấy nhất định không chịu.

Anh Tiểu Thuyền và tôi ngồi trên hàng ghế trong phòng đợi ở sân bay, tôi hoang mang nhìn quanh, “Phải đi rất xa mới có cửa hàng tiện lợi, không mang giấy ướt cũng có sao đâu.”

Anh Tiểu Thuyền nhìn theo bóng lưng của Thiên Hỉ, “Cứ để cô ấy đi, trong lòng buồn nhưng cô ấy lại không muốn thể hiện ra trước mặt mọi người.”

“Hả? Thì ra là thế, cô ấy cũng thật là, sớm biết thế này em và Tần Xuyên đi chuyển hành lý để hai người có thời gian ở riêng với nhau.”

“Không sao, cô ấy lúc nào cũng thế, mạnh mẽ và kiên cường, lúc nào cũng yêu cầu bản thân phải tốt nhất. Rõ ràng rất đau khổ nhưng lại giả vờ như không có gì.”

“Em còn tưởng Thiên Hỉ mạnh mẽ thật cơ.”

“Đúng là rất mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức khiến người ta đau lòng.”

“Anh Tiểu Thuyền, anh yên tâm! Sau khi anh đi Mĩ, em sẽ thay anh chăm sóc Thiên Hỉ!” Tôi vỗ ngực hứa.

Anh Tiểu Thuyền cười khẽ, “Việc ấy thì không cần, nếu cô ấy chờ em tới chăm sóc... ha ha...”

“Anh Tiểu Thuyền...” Tôi dẩu môi lên.

“Đùa thôi, Kiều Kiều, thực ra anh không quá lo lắng cho Thiên Hỉ, không có anh ở bên, cô ấy sẽ thấy mất mát, sẽ thấy buồn, sẽ cô đơn một thời gian, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn cố gắng sống thật tốt. Em ấy, Kiều Kiều, anh lo cho em. Hơn nửa năm nay, quá nhiều việc nên anh chưa có cơ hội nói chuyện với em, em xem nhìn em chỗ nào cũng thấy tâm sự chất chứa. Một cô bé con, vì chuyện gì mà buồn tới thế này?”

“Anh Tiểu Thuyền, nếu em vui, thì sẽ có rất nhiều người không vui, vậy phải làm sao?” Tôi nhìn Tần Xuyên đang đánh vật với đống vali ở phía xa, đau lòng nói.

“Kiều Kiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh Tiểu Thuyền lo lắng hỏi, tôi biết anh ấy thật sự lo cho tôi, anh ấy luôn cười rất hiền hòa, chỉ khi nào gặp phải những khó khăn khúc mắc thật sự anh mới chau chặt mày thế này.

“Không có chuyện gì đâu anh. Chỉ là em... có chút hoang mang, không biết tương lai sẽ ra sao, không biết bản thân mình rốt cuộc nên làm thế nào?”

“À, Kiều Kiều của chúng ta lớn rồi.” Anh Tiểu Thuyền thở phào nhẹ nhõm, anh dịu dàng vuốt tóc tôi, “Kiều Kiều, anh tin em sẽ có một tương lai rất tốt, em là cô bé tốt bụng, em sẽ mang lại hạnh phúc cho người khác, không làm tổn thương bất kỳ ai, sẽ không có ai phải buồn vì em cả. Kiều Kiều, chúng ta thường không biết nên làm thế nào, chưa tới phút cuối, chẳng thể nào biết được mình sẽ ra sao. Sau khi mẹ anh mất, anh đã suy nghĩ rất nhiều, thực ra con người ta sinh ra rồi cũng chết, đứng ở hiện tại nhìn về tương lai thấy toàn những chuyện lớn, nhưng khi nhìn lại lại thấy đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Có những việc mãi mãi không bao giờ hiểu được, nhưng cũng chẳng sao. Vì vậy, Kiều Kiều, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
Bình Luận (0)
Comment