Từng Niên Thiếu

Chương 56

Những lời anh Tiểu Thuyền nói khiến mắt tôi cay xè, tôi đã nghĩ thông một việc, nếu tôi thích Tần Xuyên, sẽ khiến Tần Xuyên buồn, Dương Trừng buồn, Vương Oánh buồn, khiến tất cả những người bạn bên cạnh tôi vì chuyện này mà không vui, tôi không thể làm thế được, tôi không thể vì hạnh phúc của riêng mình mà làm tổn thương bao nhiêu người như vậy. Tôi nguyện suốt đời sẽ không nói ra chuyện đó, mãi mãi chỉ là bạn tốt của cậu ấy, lẳng lặng bên cậu ấy cũng được.

“Tạ Kiều! Đừng có mà làm biếng! Mau đến giúp một tay đi!” Tần Xuyên đang tức điên hét gọi.

“Biết rồi! Phiền chết đi được!” Tôi cũng gào lên đáp trả, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào mắt Tần Xuyên rồi, bởi vì hơn ai hết, tôi luôn muốn cậu ấy có thể cười vui vẻ.

Thiên Hỉ mua giấy ướt quay về, thận trọng nhét vào ba lô cho anh Tiểu Thuyền, dặn dò anh hết lần này tới lần khác như người vợ trẻ, hộ chiếu phải luôn mang theo người, visa phải cất cho kỹ, túi bên cạnh có thuốc say xe, lên máy bay mà không ngủ được thì đọc sách, tới nơi dù là mấy giờ cũng phải gọi về cho cô ấy để báo bình an.

Anh Tiểu Thuyền chỉ gật đầu rất nhẹ, nghe mãi, khiến cho cái đứa đứng bên cạnh là tôi cũng thấy buồn, còn mắt Thiên Hỉ lại ngập tràn vẻ xót xa. Chúng tôi chỉ được tiễn tới cửa kiểm tra an ninh, không thể cứ nhùng nhằng mãi, anh Tiểu Thuyền đeo ba lô lên, hít sâu một hơi, “Mọi người về đi, anh đi đây. Kiều Kiều, có chuyện gì thì email cho anh, Xuyên Tử, cậu phải giúp tôi chăm sóc cho em ấy.”

“Yên tâm đi, có em đây rồi.” Chẳng mấy khi Tần Xuyên lại nghiêm túc như thế.

Anh Tiểu Thuyền vỗ vỗ vai cậu ấy, sau đó quay lại nhẹ nhàng ôm Thiên Hỉ, “Mạnh khỏe nhé.”

“Anh cũng thế.” Thiên Hỉ mỉm cười đáp.

Chúng tôi nhìn anh Tiểu Thuyền đi qua cửa kiểm tra an ninh, vì muốn được nhìn anh ấy lâu hơn, tôi chạy lên trước mấy bước, đột nhiên, tôi nhớ đến hình dáng anh năm rời khỏi tứ hợp viện nhà chúng tôi, bóng lưng anh và ký ức thời niên thiếu chập vào làm một, ánh mặt trời của tuổi thơ tôi cuối cùng cũng đi xa rồi. Thiên Hỉ không giống tôi, cô ấy đứng bất động, nhưng mặt xị xuống, tôi đi đến bên Thiên Hỉ, huých mạnh cô ấy một cái, “Muốn khóc mình cho cậu mượn vai.”

Cô ấy không hề do dự, gục đầu vào vai tôi, nghẹn ngào thút thít: “Kiều Kiều, Kiều Kiều... không phải mình mau nước mắt, không phải mình yếu đuối, mình chỉ cảm thấy bọn mình thật đáng thương, bọn mình chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, sống cho ra sống hơn, nhưng vì thế mà phải rời xa nhau, bọn mình yêu nhau như vậy mà lại luôn phải nỗ lực bán mạng vì sự rời xa hôm nay, đó là lối thoát duy nhất của bọn mình. Tại sao? Tại sao chỉ có bọn mình phải như thế?”

“Sẽ ổn thôi, tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Mắt tôi đỏ hoe, tôi an ủi Thiên Hỉ, vô thức lặp lại những lời anh Tiểu Thuyền đã nói.

Anh Tiểu Thuyền đi không được bao lâu, Dương Trừng và Vương Oánh cũng nhanh chóng lên đường.

Không ai trong chúng tôi ra tiễn họ, người ta là cành vàng lá ngọc, gia thế lẫy lừng, ra nước ngoài học là một việc trọng đại, căn bản không có chỗ cho những nhân vật nhỏ mọn như chúng tôi. Thiên Hỉ còn gặp được chú Hà và vài người họ hàng của anh Tiểu Thuyền, còn tôi, ngoài lái xe ra thì tôi chẳng biết ai trong nhà Dương Trừng, Tần Xuyên cũng chưa từng gặp người nhà Vương Oánh, tôi cũng chỉ còn lại chút ấn tượng mờ nhạt về người mẹ kiêu ngạo của cô ấy, nhưng sau khi vào học rồi mẹ Vương Oánh không đến thêm lần nào. Thiên Hỉ nói không sai, chúng tôi là những kiểu người khác nhau.

Na Na nhanh nhạy nghe ngóng được một tin, Nhậm Tư Vũ cũng đi du học ở nam California, nghe nói bán mạng ôn thi mới xin được học bổng. Khi Na Na vừa nhắc đến cái tên ấy, tôi chẳng có phản ứng gì, chuyện Nhậm Tư Vũ thích Dương Trừng, bốn năm nay nhiều người biết, cô ta chẳng hề giấu giếm, nhưng cũng không thay đổi được quan hệ của tôi và Dương Trừng. Còn tôi, theo như nhận xét của mọi người thì tôi quá đỗi độ lượng, bất luận bên ngoài đồn đại ra sao tôi cũng chẳng động lòng, nhưng cũng có những kẻ xấu tính bảo, tôi vì muốn được gả vào gia đình có thế lực đó nên chuyện gì cũng sẵn sàng nhịn. Tôi chẳng thèm quan tâm người khác nói gì, bởi vì bản thân tôi rõ nhất, trong tình yêu không có sự độ lượng, chính vì ích kỷ, nên mới sinh ra cảm giác vui sướng tột độ khi chiếm hữu và đau khổ cùng cực khi mất đi, do đó, độ lượng đồng nghĩa với việc không quan tâm.

Trước ngày chia tay Dương Trừng đưa tôi đi ăn một bữa thịnh soạn, anh đặt bàn ở American Club, lần đầu tôi đến đó, còn Dương Trừng lại là khách quen. Giám đốc club đó lịch sự đưa chúng tôi vào trong, tôi nghĩ anh ta chắc hẳn biết rất rõ cuộc sống của Dương Trừng, và anh ta hẳn không tin tôi là bạn gái của anh.

Cũng có thể là sắp biệt ly nên Dương Trừng nói khá nhiều, anh kể cho tôi nghe về các loại rượu vang trong hầm rượu của club này, còn chọn một chai nghe nói có hương vị sôcôla cho tôi uống. Dưới ánh đèn chùm lung linh, Dương Trừng anh tuấn cao quý, tôi ngồi đối diện với anh, ngẩn người nhìn anh, luôn có cảm giác không chân thực, cứ như mình đang xem một bộ phim duy mĩ chứ không phải đang ở trong tình yêu của chính mình.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tôi, Dương Trừng ngước lên, tôi lập tức hoảng loạn, luống cuống chân tay đánh rơi cả dĩa, phục vụ định đến giúp, nhưng Dương Trừng đã nhanh hơn anh ta một bước, nhặt chiếc dĩa lên cho tôi.

“Cảm ơn anh.”

“Kiều Kiều.” Dương Trừng không quay về chỗ, anh ngồi xổm bên cạnh tôi, ngẩng đầu lên khẽ nói: “Em đợi anh về, sau đó... chúng ta kết hôn nhé.”

Lần này, tôi đánh rơi cả dao xuống đất luôn.

Anh cười cười, lại nhặt giúp tôi, xếp cả dao và dĩa lên bàn, quay người đi về chỗ của mình.

Tôi không trả lời, còn anh cũng không nói đến chuyện tương tự nữa.

Giống như mọi lần, ăn cơm xong anh đưa tôi về ký túc, tôi lơ đễnh suốt quãng đường, vừa rồi có phải anh ấy cầu hôn tôi không, có nghiêm túc không, có phải vừa có một người bày tỏ mong muốn được sống trọn đời trọn kiếp với tôi không. Tôi nghĩ mình nên cảm động, thời khắc quan trọng như thế trong cuộc đời một con người, nhưng ngược lại, tôi chẳng cảm động chút nào, lòng tôi ngập tràn cảm giác xót xa. Bởi vì tôi đột nhiên nhận ra, tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn kết hôn với Dương Trừng, chúng tôi yêu nhau ba năm, vậy mà tôi chưa bao giờ có suy nghĩ ấy.

Tôi rất đau lòng, đau lòng cho tình yêu của chúng tôi.

Dưới sân ký túc xá, Dương Trừng cùng xuống xe với tôi, trời có tuyết nhẹ, những bông tuyết nhỏ xíu rơi lên tóc, Dương Trừng đội chiếc mũ áo khoác của tôi lên, “Về đi, đến nơi anh sẽ gọi điện cho em.”

“Vâng.”

“Thôi anh đi nhé.” Dương Trừng giật lùi hai bước.

“Dương Trừng!” Tôi hoang mang gọi giật anh lại, Dương Trừng quay đầu, nghi hoặc nhìn tôi, tôi mím môi nói: “Em hi vọng anh sẽ sống vui vẻ, hi vọng anh sẽ tìm được việc mà mình thật sự thích, thật sự muốn làm.”

Dương Trừng ngẩn người, cứ như lần đầu tiên gặp tôi vậy, quan sát tôi rất kỹ, ánh mắt lấp lánh, nhưng rồi những đốm sáng đó nhanh chóng biến mất trong tuyết lạnh.

“Hi vọng như thế.” Anh nói.

Đó là những lời từ biệt của chúng tôi.

Ngày Dương Trừng và Vương Oánh đi, tôi cùng Tần Xuyên đang ở trong cửa hàng bánh ngọt của Đại Long. Giờ họ lên máy bay, tôi đang nhồm nhoàm ăn một miếng Black forest và một miếng Brownie, còn gọi thêm Tiramisu.

“Kiều Kiều... không phải mình keo kiệt đâu, ăn nhiều đồ ngọt như thế, liệu có tốt không?” Đại Long thận trọng hỏi.

“Có nhiều đâu, không sao.” Tôi đẩy cái đĩa trống trước mặt, “Đại Long, cho mình mấy cái bánh Finger.”

“Cứ để cô ấy ăn đi, xem ra công tử bột đi rồi, cô ấy muốn giải sầu thôi.” Tần Xuyên không quên đá tôi mấy câu.

“Vớ vẩn,Vương Oánh đi rồi nên cậu mới không thiết ăn thiết uống chứ gì.” Tôi phản kích bằng giọng chua loét.

“Bọn tôi xưa nay không buồn nôn như thế!”

“Thế sao, tiễn người ta như thế nào? Vương Oánh có khóc không?”

“Cô ấy? Khóc?” Tần Xuyên cười lớn ba tiếng. “Trước khi cô ấy đi bọn tôi luôn ở bên nhau, còn ở đến tận nửa đêm cơ.”

Đại Long ngồi bên cạnh đỏ bừng mặt, hạ giọng bảo: “Đại ca, nói chuyện này trước mặt Kiều Kiều không hay lắm.”

“Nghĩ lung tung gì thế! Trai tân mà cũng đen tối gớm!” Tần Xuyên vỗ đầu Đại Long một cái, “Bọn tôi ngồi cả đêm đối chiếu sổ sách! Chú cô ấy phát triển về phía Đông, cô ấy bảo tôi qua đó mở thêm cửa hàng!”

“Thật không? Vị trí nào?” Đại Long nghe đến làm ăn thì mắt sáng lên.

“Đông Tam Hoàn, cách CBD rất gần, nghe nói định xây dựng khu mua sắm cao cấp nhất Bắc Kinh, vì vậy Vương Oánh đề nghị chúng ta cũng vào đó, mở một cửa hàng bánh cao cấp. Tôi thấy cần phải đầu tư vào khâu nguyên liệu tươi mới cùng các món đặt riêng. Tôi đã bàn với chị gái rồi, bảo chị ấy đầu tư thêm một khoản, Vương Oánh cũng hùn vốn, Đại Long, tới lúc đó cậu gom tiền mặt của hai cửa hàng ở đây lại, tôi coi như cậu là cổ đông, chúng ta nhất định phải gây dựng được chuỗi cửa hàng lừng lẫy khắp Bắc Kinh.”

Khi nói những chuyện này Tần Xuyên hào hứng sống động, nghiêm túc trượng nghĩa, lại đẹp trai, giống như đang phát sáng.

Tôi thích cậu ấy, thật sự thích cậu ấy.

Nội tâm tôi gào thét như thế, nhưng tôi lại mím chặt môi, chỉ chăm chú nhìn Tần Xuyên mà thôi. Tôi muốn bảo vệ luồng ánh sáng này chứ không muốn trở thành chấm đen trong đó, đây là suy nghĩ vô cùng kiên định của tôi.

“Còn cậu, đến khi ấy thì phụ trách phần ăn, ăn cho béo phì ra, tốt nhất là đến khi thằng công tử bột kia quay về, ôi, cậu đã tương tư thành lợn rồi.” Tần Xuyên bẹo má tôi.

“Cậu đừng tưởng nói thế thì tôi không ăn nữa, muốn bớt phần của tôi không dễ thế đâu, cậu có mở cửa hàng cao cấp thế nào thì tôi cũng sẽ không trả tiền. Đại Long, cho tôi thêm một miếng Napoleon! Cho thêm nhiều bơ! Tôi muốn loại năm lớp ấy.” Tôi đập tay Tần Xuyên.

“Kiều Kiều, cậu còn ăn...” Đại Long hoảng sợ kêu lên.

“Làm đi làm đi!” Tần Xuyên cười ha hả khoác vai tôi, “Nói thật, anh Tiểu Thuyền đi rồi, công tử bột cũng đi rồi, tôi còn lo lắng cậu sẽ buồn hay gì cơ, giờ xem ra... cậu tinh thần dồi dào thế này tôi cũng yên tâm! Sau này chỉ còn hai chúng ta nương tựa vào nhau thôi.”

“Tôi là ai chứ! Thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu vô địch khắp vũ trụ! Thiếu tôi họ mới không có tinh thần ấy!”

“Đại Long! Mang xô ra đây cho tôi nôn một cái!”

“Cút!”

Chúng tôi ôm vai bá cổ cười, nói nhăng nói cuội mấy câu, tôi thật sự chẳng thất vọng cũng không buồn chán, tôi chẳng nhớ nhung một ai hết, chỉ cần Tần Xuyên ở bên cạnh tôi là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment