"Ta chỉ muốn biết tên của ngươi, vì sao đối với ta như vậy?" Giọng nói Bắc Thần An uất ức
mang theo sự ngọt ngấy mê người, càng có thể kích thích lòng trìu mến
của người khác .
Nữ nhân như vậy, có thể dẫn đến ý nghĩa muốn
bảo vệ của nam nhân nhất, dĩ nhiên, là người đứng xem bên ngoài, Mộ Dung Tiểu Tiểu cho là như thế.
Không biến sắc liếc nhìn về phía sư huynh, hắn sẽ đối đãi như thế nào đây?
"Ngươi không xứng!"
Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng phun ra ba chữ thành công khiến cặp mắt Bắc Thần An mở to, không dám tin lùi ra sau một bước dài.
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu mơ hồ run rẩy, sư huynh thật là, ách, không lưu tình chút nào.
Tựa hồ cảm thấy càng uất ức, hàm răng Bắc Thần An khẽ cắn môi dưới, trong
mắt nước mắt ướt át không rơi cuối cùng rớt xuống, chiếc khăn gấm in hoa mẫu đơn bị cặp tay trắng muốt quấn tới quấn lui.
"Ta chính là công chúa." Tròng mắt vô tội tố cáo nhìn về Dạ Nguyệt Ly, lại mang theo chút tình yêu say đắm.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn trời, xem, vẻ mặt này khống chế thật tốt, vừa nhìn đã biết là cấp độ không thấp .
Đám cung nữ sau lưng vừa thấy công chúa của mình khóc, hoảng sợ! Vội vàng
chen chúc tiến lên an ủi, "Công chúa đừng khóc, thân thể công chúa ngàn
vàng sao có thể chấp nhặt cùng những người vô lễ này."
Có cung nữ còn đưa ngón tay chỉ Dạ Nguyệt Ly quát lên, "Lớn mật, lại dám chọc công chúa khóc, các ngươi thật to gan!"
Đây tuyệt đối là tiểu cung nữ ngu ngốc không biết ‘ Lương thương nhân’ là ai.
Một đám cung nữ nói hết nói rồi khuyên, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn thấy khóe
miệng rút gân co giật, người nào không biết còn tưởng bọn họ thật sự làm gì vị công chúa này.
Lộc Thắng sợ tới mức phát run, trời ôi cô nãi nãi của hắn!
"Làm càn! Một mình cung nữ nho nhỏ như ngươi cũng dám chỉ trích đại nhân Lương thương nhân, ngươi chán sống rồi!"
Ngón tay Lộc Thăng trắng mịn như nữ nhân đi qua cấu cánh tay cung nữ kia
đang chỉ vào Dạ Nguyệt Ly, cấu đau đến mức cung nữ kêu lên tha mạng. Lộc Thăng cũng không nương tay, quát đám thị vệ đang đứng nghiêm đến, "Còn
không mau qua đây tha nô tài lớn mật này bắt đi phòng giặt quần áo, xem
ngươi còn dám vô lễ nữa không!"
Tiểu cung nữ bị dẫn đi kêu khóc om sòm, Bắc Thần An thấy thế nhất thời sửng sốt cư nhiên quên việc mình đang khóc.
Chuyện này là thế nào?
Bình thường nàng rơi nước mắt không phải tất cả mọi người phối hợp nàng, dỗ dành nàng sao?
Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu than nhẹ, thật là trò cười.
Thừa dịp lúc này, Lộc Thăng vội vàng dẫn người xuất cung, công chúa muốn
phát hoả(1) cũng chỉ có thể đợi lát nữa hắn mới bị, hắn tuyệt đối không
thể chậm trễ với người này!
(1) Tức giận
Bắc Thần An
vẫn còn ở tại chỗ sững sờ nhìn bóng lưng cao lớn Dạ Nguyệt Ly rời đi,
khăn gấm trong tay lau lên mặt, đâu còn nhìn ra được dấu vết đã khóc?
"Ngọc nhi, đi nghe ngóng xem người kia là ai."
Sau lưng cung nữ lĩnh mệnh lùi xuống, Bắc Thần An nheo lại con ngươi không
còn một tia đáng thương, trong đó chỉ có một nét vẻ mặt tình thế bắt
buộc!
Trở lại phủ viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền kêu gào, "Không
trở về nữa sẽ phải chết đói rồi." Đi một chuyến hoàng cung giống như đi
đánh trân vậy, quả nhiên hoàng cung thật phức tạp.
Dạ Nguyệt Ly
nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu nhân nhi trong ngực đang xoa bụng nhỏ, cười khẽ một tiếng, "Lập tức liền ăn cơm rồi."
Tuyết lang vẫn
canh giữ ở cửa chờ tiểu chủ nhân của mình trở về, lúc này nhìn thấy Mộ
Dung Tiểu Tiểu liền vui mừng nhảy lên nhảy xuống, trong miệng gầm nhẹ ra âm thanh ‘ ô ô ’, không ai chơi cùng nó thật nhàm chán.
Mộ Dung
Tiểu Tiểu nhảy xuống vòng tay ôm ấp của sư huynh, trấn an sờ sờ đầuTuyết Lang, buồn cười nói, "Mạc Du Ly cùng Tuyên Tuyên không có ở đây?" Nàng
và sư huynh trở lại cũng không thấy hai người này, cũng không biết đường mang Tiểu Bạch đi ra ngoài chơi cùng.
Tuyết Lang lấy lòng liếm
liếm gương mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu, lỗ tai cúi xuống, không tiếng động tố
cáo Mạc Du Ly thấy sắc quên nghĩa.
Dạ Nguyệt Ly mới vừa đi phân
phó người chuẩn bị thức ăn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một màn tiểu
nha đầu của hắn ‘ bị ăn đậu hũ ’, ánh mắt lạnh lùng nhất thời nhìn Tuyết Lang nhanh như một tia chớp.
Bước nhanh đến phía trước không nói hai lời ôm lấy người yêu đi vào nội viện, hắn đã nói không thể buông
lỏng một phút, xem đi, hắn vừa đi ra chỗ khác thì đã có ‘ người ’ thừa
lúc vắng mặt mà đến!
Không rõ vì sao sư huynh đột nhiên đen mặt,
Mộ Dung Tiểu Tiểu an tĩnh vùi đầu vào trong ngực sư huynh, ngáp một cái, có chút buồn ngủ.
"Ăn cơm trước."
Sau khi hành động cho
ăn lần nữa kết thúc, Dạ Nguyệt Ly cùng với Tiểu Nhân Nhi nằm dài trên
giường, hắn muốn bắt đầu kế hoạch dạy dỗ của hắn!
Mộ Dung Tiểu
Tiểu còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra buổi sáng, thân phận ‘ Lương thương nhân’ của sư huynh, còn có chuyện giữa Bắc Thần Thụy với mẫu hậu hắn ta là sao?
Dạ Nguyệt Ly rất bất mãn Tiểu Nhân Nhi ở trong lòng hắn
như đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên khoé môi nhếch lên, cắn một cái bờ
môi Tiểu Nhân Nhi, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đau, thét lên kinh hãi ‘ á
’ một tiếng, "Sư huynh?"
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngửa mặt lên nhìn, Dạ Nguyệt Ly cúi người, thân mình đè lên thân thể nhỏ nhắn của nàng, nhìn
như dán chặt nhau, nhưng không có chút sức nặng nào rơi vào trên người
nàng.
Đầu óc Mộ Dung Tiểu Tiểu trong nháy mắt trống rỗng, đây là
tình huống gì? Nàng có chút thẩn thờ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại
trong không trung cách mặt nàng không tới năm phân.
Hô hấp phun ở trên má đối phương, cái cổ rụt lại, nhiệt độ da thịt có xu hướng tăng lên cao.
Nàng đột nhiên cảm thấy hơi nóng, trên mặt cũng nóng lên, cũng không biết là do xấu hô, hay là do cách nhau quá gần nên mới thấy nóng.
Lông
mi sư huynh dày mà dài, lại có chút mảnh nhỏ, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm mang theo cảm xúc không biết tên nhìn chằm chằm vào tròng mắt nàng, như muốn xuyên thấu qua ánh mắt nàng nhìn thẳng vào trong nội tâm của nàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu rất không thích loại cảm giác bị người nhìn thấu này, nó khiến cho nàng cảm thấy cực kì thất bại. Hơi xoay người, nghĩ thử
chuyển đổi tư thế.
Thân hình cao lớn của Dạ Nguyệt Ly đè lại,
một phần sức nặng cơ thể áp xuống, đủ để giam cầm nàng trong ngực không
cho nàng lộn xộn.
Hôm nay, hắn nhất định phải làm chút gì đó!
Mộ Dung Tiểu Tiểu biết hôm nay nhất định là muốn xuyên phá chút gì, có
chút ảo não vì sao hiện tại không có ai tới gõ cửa cắt ngang toàn bộ
đây.
"Sẽ không có ai tới." Dạ Nguyệt Ly chọc phá tâm tư của người phía dưới.
Hừ, hôm nay ai cũng không thể tới quấy rầy hắn, mà còn câu mới vừa rồi ở
trong cung ‘ nàng chỉ cần có hắn là đủ rồi ’, hắn đều biết rõ .
Hắn không cho phép nàng tiếp tục trốn tránh!
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút sợ hãi, lại mơ hồ có chút mong đợi, nàng
và sư huynh chung đụng với nhau hơn tám năm rồi, có lẽ trước kia nàng
vẫn cho rằng đây là chuyện giữa người thân mật, nhưng càng về phía sau
nàng lại càng hiểu chuyện này không có đơn giản giống như nàng tưởng
tượng. Sư huynh như có như không nhắc nhở cùng tỏ vẻ ái muội để cho nàng sợ hãi rất nhiều nhưng dần dần cũng hiểu ra, nàng cũng chưa bao giờ
ghét việc sư huynh thân mật đối với nàng, có lẽ sâu xa bên trong nàng
cũng hi vọng sư huynh đối với nàng như vậy.
Chứng tỏ đây là nàng thích sư huynh sao?
Giống như bị chính ý tưởng vừa mới của mình chớp mắt lóe lên hù sợ, không
quan tâm đến sức nặng phía trên, giãy giụa lần nữa, "Sư huynh, đừng. .
." Nàng phát hiện trong lòng mình thế nhưng không cách nào ức chế được
rung động đứng lên .
"Nha đầu." Âm thanh Dạ Nguyệt Ly khàn khàn u ám, giống như thanh âm ma mỵ lay động lòng người, xuyên thấu qua vành
tai Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp đâm xuyên qua tuyến ranh rới trong lòng
nàng.
". . . Vâng" Trong đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, máy móc đáp, trong mắt hơi nước mịt mờ.
"Để sư huynh hôn ngươi có được hay không?" Hơi thở ấm áp từ gáy chui vào cổ áo, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy thân thể cũng nóng lên.
Cảm giác
Tiểu Nhân Nhân phía dưới hơi thở dần dần rối loạn, Dạ Nguyệt Ly không
ngừng cố gắng, môi mỏng dán lên da thịt khắp người cùng cả khuôn mặt gò
má, lỗ tai, cần cổ, nhìn da thịt của người nằm phía dưới theo nụ hôn của hắn từ từ biến thành màu đỏ tươi, trong mắt Dạ Nguyệt Ly đã không thể
duy trì bình tĩnh, hô hấp từ từ nặng nề dồn dập.
Bây giờ nàng dù ... thẹn thùng nữa hắn cũng sẽ không bỏ qua nàng.
"Ừ. . ." Đầu óc Mộ Dung Tiểu Tiểu mơ hồ, như thứ keo dán, cố gắng suy nghĩ
xem vừa rồi sư huynh hỏi cái gì, lúc này mới khôi phục chút tiêu cự
trong mắt, đang muốn trả lời.
Dạ Nguyệt Ly cúi người xuống phía dưới, hôn lên bờ môi đỏ hồng của nàng, nuốt hai chữ cự tuyệt vào.
Mộ Dung Tiểu Tiểu theo bản năng né tránh, hít sâu một hơi, cố gắng duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, "Chúng ta. . . Là sư huynh sư muội. . ."
Nhìn con ngươi người phía dưới trợn to mông lung, trong mắt Dạ Nguyệt Ly lóe lên một nụ cười, ngược lại nhẹ tay che đi lông mi người dưới thân.
Nàng chỉ muốn, cùng hắn cảm thụ kĩ càng giờ khắc này là tốt rồi. . .
Trằn trọc trở mình, khẽ hôn cắn nuốt, lưu luyến quên hết tất cả. . .
Trong lòng Dạ Nguyệt Ly cảm thấy thoả mãn thở một hơi, hôn đến rồi, ừm, mùi vị này quá đẹp. . . . . .