Dạ Nguyệt Ly lần thứ
ba lao người tới, thay vào đó tiểu nha đầu lại giống như vừa dùng đinh
đóng mình vào trên ván giường, hắn có kéo thế nào cũng không kéo được
chăn ra.
Dạ Nguyệt Ly dở khóc dở cười, nha đầu ngốc này.
"Tiểu Tiểu, rốt cục muội bị sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hả?" Đường
Tuyên Tuyên cùng Mạc Du Ly vừa đi dạo ở bên ngoài hơn nửa ngày mới trở
về liền nhìn thấy một cảnh kỳ lạ, có chút tò mò với quan tâm hỏi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu núp ở trong chăn bây giờ chỉ muốn tìm chỗ nào chết cho
xong, sao nàng dám nói ra rằng nàng không dám đối mặt với sư huynh?
Đời trước thêm đời này Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng cũng đã gần ba mươi năm chưa
bao giờ có kinh nghiệm trong chuyện này! Chỉ cần vừa nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, trên mặt nàng liền nóng rực.
Không khỏi buồn bực trong lòng, ngượng ngùng như vật thật sự không phải phong cách của nàng!
Bất quá chỉ bị hôn một cái mà thôi, có cái gì lớn lao đâu mà? Lại nói nàng bị sư huynh hôn cũng không cảm thấy chán ghét.
"Không có việc gì." Âm thanh rầu rĩ từ trong chăn truyền tới.
Trong lòng Dạ Nguyệt Ly bất lực than nhẹ, nha đầu này thật là.
Sợ tiểu nhân nhi che kín sẽ bị ngạt thở, hắn lại ngồi vào đầu giường lần nữa, lại muốn kéo chăn ra.
Nhưng trước đó nháy mắt cho Mạc Dạ Ly, ý bảo dẫn người tránh đi.
Mạc Dạ Ly buồn bực than thở, Dạ Nguyệt Ly nhanh như vậy liền có tiến bộ,
xem lại bản thân mình, còn chưa có đụng đến nửa khuôn mặt người ta.
Nhận mệnh kéo Đường Tuyên Tuyên đi, khuyên nhủ, "Ừ, Tiểu Tiểu có thể do không thoải mái, để cho muội ấy nghỉ ngơi sẽ tốt thôi."
Đường Tuyên Tuyên nửa tin nửa ngờ đi theo Mạc Dạ Ly ra ngoài phòng.
Mạc Dạ Ly im lặng nhìn trời, cũng chỉ có Tiểu Lạt Tiêu (Đường Tuyên
Tuyên nhà hắn ) đơn thuần, ai cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ có nàng
vẫn ngốc nghếch không hiểu chút nào.
Thôi, hắn phải dùng bản
lãnh nhiều hơn nữa để cho nàng từ từ hiểu rõ, mặc kệ ra sao thì hắn vẫn
may mắn hơn so với tên Dạ Nguyệt Ly kia, đằng đó mới chỉ là một tiểu oa
nhi tám tuổi, hắn ta phải cố gắng kìm nén đi!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mạc Dạ Ly sáng lên, chợt cảm tràn đầy nhiệt huyết!
Trong phòng.
Sau khi Dạ Nguyệt Ly kéo người ra khỏi chăn liền kinh ngạc một hồi lâu nhìn bộ dạng Tiểu Nhân Nhi, tóc rối bời, trên mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn
đều sự lên án.
Ánh mắt hắn đăm chiêu, sau một chút thời gian, rốt cuộc không nhịn được cười lớn.
"Sư huynh!" Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa tức giận vừa thẹn thùng kêu, nhất thời
liền nghĩ kéo chăn đến che đi bản thân mình ,rõ ràng mặt còn nóng bừng
chưa hết dỏ.
Ngoài cửa Toái Nguyệt cũng kinh hãi vô cùng, gặp quỷ, mười mấy năm nay hắn chưa từng thấy chủ tử cười thành ra như vậy!
Ban đêm.
Phủ viện xuất hiện một người không nên tới lúc này, Tức Mặc Tuyết Dương.
Dạ Nguyệt Ly không có đánh thức tiểu nha đầu trong ngực, một mình đứng dậy đi tới trong viện.
Tức Mặc Tuyết Dương vẫn cái dáng vẻ cười ‘hi hi ha ha’ không có chuyện gì
lớn kia, thấy hai người Toái Nguyệt, Mạc Dạ Ly, tự nhiên muốn chào hỏi
mấy câu, chỉ mới vừa hạ xuống, liền thấy đến chủ tử nhà mình, diện mạo
nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc.
"Chủ tử." Tức Mặc Tuyết Dương cung kính cúi đầu.
"Nói."
"Theo như chủ tử phân phó, tất cả người tinh anh bên trong trang đều điều
động đi, trong vòng nửa tháng tìm ra năm cứ điểm bí mật của Huyết Môn,
hiện đã phá huỷ, không một người còn sống." Tức Mặc Tuyết Dương trầm
giọng hồi báo.
"Mới có năm." Âm thanh lạnh lẽo rét thấu xương, ở trong đêm tối càng trở nên âm u.
Khuôn mặt lạnh như băng, âm thanh âm u băng giá.
"Chủ tử, chuyện tình lần này có chút không đúng lắm." Tức Mặc Tuyết Dương
cũng không bởi vì giọng điệu của chủ tử mà đột biến sợ hãi, báo cáo đâu
ra đấy, nhưng sắc mặt càng cung kính hơn.
"Nói!"
"Những
người đó rất kỳ quái, nói chính xác thì không giống người Huyết Môn
trước đây." Tức Mặc Tuyết Dương cau mày, suy nghĩ xem rốt cuộc phải dùng từ thế nào để hình dung chuyện tình quái dị kia.
Cuối cùng lại sửa lại, "Không giống người sống!"
"Cẩn thận nói xem." Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly u ám.
Lần trước chuyện Môn chủ Huyết Môn đả thương tiểu nha đầu vẫn là một vướng
mắc trong lòng hắn, khi đó trên người tiểu nha đầu bị thương nặng, hắn
không thể làm gì, nhưng hắn chưa từng quên thù này!
Sau khi
tiểu nha đầu khỏi lại, hắn liền lập tức sai người bắt tay vào tìm người, hắn nhất định phải nghiền xương tên kia thành tro! Để tên kia hối hận
đã sống trên đời này! Sau đó tìm thấy cứ điểm nào, ở đó đều trống không
như đột nhiên tan biến. Hắn không vội, những người đắc tội đến hắn đều
chưa từng chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn bao giờ!
Không phải không chịu đi ra sao? Hắn tìm từng cái cứ điểm một, giết sạch người của hắn ta! Cuối cùng tự nhiên có thể tìm tới!
Cảm thấy sát khí từ trên người chủ tử mơ hồ bao phủ toàn thân, sắc mặt Tức
Mặc Tuyết Dương nghiêm túc kể ra tình huống của mấy ngày nay.
Lúc đó hắn ta mang theo các huynh đệ trong trang xông vào cứ điểm Huyết
Môn, rất nhanh liền giết hết một số tên thủ vệ vốn cũng không tính là
nhiều, rồi sau đó phát hiện có tầng ngầm dưới lòng đất, mà xuống phía
dưới cư nhiên còn có người ở đó!
Bọn họ đương nhiên sẽ không để
lọt một tên nào! Nhưng trong khi giết chết đám người kia, bọn họ rất
nhanh đã phát hiện ra một sự thật, những người này rất yếu! Nói chính
xác là chậm chạp trì độn, hành động thong thả, lực công kích không đủ
mạnh, lực chiến đấu như thế sao có thể là đối thủ của bọn họ?
Bên trong trang có người phát hiện không đúng bắt được một tên trong đó
kiểm tra, phát hiện dưới khăn che mặt, sắc mặt tên đó xanh đen hơn nữa
không chút biểu cảm, nhiệt độ cũng thấp hơn so với người bình thường,
máu chảy cũng rất chậm, nhịp tim cũng rất yếu.
Bắt mấy người nữ đến cũng phát hiện tất cả đều như thế.
Lúc đó hắn ta từng hoài nghi có phải những tên đó trúng độc hay không, nhưng nhìn lại không giống.
Mặc dù hắn ta cảm giác kỳ lạ nhưng không bỏ qua cho một tên nào, đồng thời
ra lệnh tất cả huynh đệ lúc giết người cẩn thận một chút, cố gắng không
cần công kích trực tiếp, cũng không cần tiếp xúc với thân thể của đối
phương.
Sau khi đánh bại mấy cứ điểm đều tình trạng như thế, mặc
dù không có xảy ra chuyện tình quá mức kỳ quái, nhưng hắn ta thủy chung
vẫn không yên lòng, liền tự mình đi về một chuyến hồi báo với chủ tử.
Nghe qua Tức Mặc Tuyết Dương nói xong, Dạ Nguyệt Ly vẫn không lên tiếng, con ngươi nheo lại không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Tức Mặc Tuyết Dương cũng không mở miệng hỏi, hắn ta chỉ chờ chủ tử ra mệnh lệnh.
Sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Dạ Nguyệt Ly mở miệng, "Thông báo
Di Tinh trở về, khi cần thiết để Long Thần cũng đi ra đi."
"Chủ tử. . ." Hai mắt Tức Mặc Tuyết Dương mở to, chủ tử nói thật vậy sao?
Bên trong Tiêu Diêu Sơn Trang, tất cả mọi người đều biết có một trụ sở huấn luyện kinh khủng thuộc loại chính bọn họ, tên gọi đảo Ác Ma. Không phải mỗi người đều đi đến, càng không phải ai cũng dám đi, mà người đến đó
có thể bình yên trở về đã ít lại càng ít, nhưng người trở về đều không
ngoại lệ sẽ trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh!
Hắn ta tất nhiên
cũng biết chủ tử từng đến đó, hắn ta cũng không biết rõ chủ tử từng ở đó bao lâu, bởi vì lúc gặp được chủ tử thì chủ tử đã từ nơi đó đi ra, mà
phải biết rằng ở đây người rõ nhất chỉ có Toái Nguyệt, bởi vì Toái
Nguyệt mới là người đi theo bên cạnh chủ tử sớm nhất, nhưng bất kể hắn
ta từng hỏi như thế nào, Toái Nguyệt cũng không chịu tiết lộ nửa điểm.
Hắn ta cũng đồng dạng từng đến đó, không chỉ có hắn ta, mà Toái Nguyệt, Di
Tinh, Long Thần, bốn hộ pháp bọn họ đều đi qua nơi đó! Nhưng điều khác
biệt là thời gian ở đó dài hay ngắn.
Đối với đảo Ác Ma, hắn ta
không hề muốn nhớ lại , đơn giản đối với hắn ta đó là ác mộng của đời
này! Điều giày vò không phải là hàng trăm thú kỳ quái khủng bố, mà là
từng giây từng phút sự sợ hãi không tên ở sâu trong nội tâm, bởi vì mình hoàn toàn không biết ngay sau đó sẽ xuất hiện cái gì!
Sống hay chết, liền chỉ trong nháy mắt!
Hắn ta ở đó chỉ nửa năm liền chịu không được, Toái Nguyệt thì ở một năm, Di Tinh cùng Long Thần đều giống hắn ta ở lại bên trong gần nửa năm, mà sở dĩ hắn ta biết Di Tinh và Long Thần hai người còn sống là bởi vì liên
lạc vẫn chưa từng gián đoạn. Lúc này chủ tử muốn gọi hai người đó trở
lại sao?
Có điều, có bọn họ chuyện tình sẽ dễ làm rất nhiều.
Hơn nữa hắn ta cũng rất nhớ vị huynh đệ kia, càng tưởng niệm người tình trong lòng hắn . . .