Editor: Sophie
Beta: Sophie
Tạ Nhất Ninh vừa rời đi, Tô Hạo Nhiên lập tức xoay người từ trên xuống, huýt sáo trêu Ôn Phục.
"Đồ Rê Mí! Đồ Rê Mí!"
Ôn Phục thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng lưng của Tạ Nhất Ninh, quay đầu lại nhìn Tô Hạo Nhiên.
Tô Hạo Nhiên ném một cây kẹo m*t Fujiya lên bàn cậu sau đó cúi người xuống gầm bàn, với tư thế mà hắn cho rằng có thể trốn được camera, lén lút lấy ra cây kẹo m*t thứ hai từ trong túi.
Kẹo m*t Fujiya
Sau khi xé bao bì, hắn giơ que kẹo lên làm động tác cạn ly với Ôn Phục rồi cho kẹo vào miệng, nhướng mày với Ôn Phục.
Ý là bảo Ôn Phục ăn cùng hắn.
Ôn Phục nhìn cây kẹo rồi thẳng tay ném trả lại.
Tô Hạo Nhiên:?
Tô Hạo Nhiên lại ném kẹo qua sốt sắng: "Sao cậu không ăn?"
Ôn Phục không lên tiếng, cúi đầu làm bài tập.
Tô Hạo Nhiên không bỏ cuộc, ngậm kẹo m*t lén lút đi như vịt đến bàn của Ôn Phục.
Hắn bám vào bàn của Ôn Phục, từ từ nhô nửa khuôn mặt lên, lại lấy ra mấy cây kẹo m*t nữa từ trong túi ném hết lên bàn Ôn Phục: "Ăn cùng đi."
Ôn Phục nói: "Không ăn."
"Tại sao?" Tô Hạo Nhiên trợn mắt, "Lần trước cậu cho tôi, tôi đều ăn hết mà."
"Lần trước không phải tôi cho cậu." Ôn Phục không ngẩng đầu, lạnh lùng giải thích, "Là cậu xin tôi."
Lần trước, cũng là lần đầu tiên Ôn Phục được ăn kẹo m*t Fujiya.
Cậu khó khăn lắm mới mang ba cây kẹo m*t mà mình cất giữ từ hôm trước đến trường. Vốn định ăn lúc tan học, vừa ăn xong cây đầu tiên, Tô Hạo Nhiên từ trong lớp đi ra bắt gặp đưa tay xin Ôn Phục.
Ôn Phục đưa cho Tô Hạo Nhiên. Thấy đối phương xé kẹo ra ăn, cậu nhắc nhở: "Đến giờ học rồi."
"Giờ học cũng ăn. Tiết Văn mắt cô Triệu không tốt, không thấy được đâu."
Giáo viên dạy Văn của lớp Sáu tên là Triệu Duyệt, hơn ba mươi tuổi, đeo kính, hơi cổ hủ, tính tình cũng tệ như thị lực.
Lúc đ, Tô Hạo Nhiên nói xong, thấy Ôn Phục không lên tiếng, hắn bèn đảo mắt, nảy ra ý đồ xấu: "Cậu còn không?"
Ôn Phục thành thật gật đầu.
Tô Hạo Nhiên dùng khuỷu tay đẩy cậu: "Ăn cùng tôi đi."
Ôn Phục từ chối: "Không muốn."
"Ăn đi mà!" Tô Hạo Nhiên dụ dỗ cậu, "Hai người ăn cùng nhau kẹo sẽ ngọt hơn, không tin thì cậu thử xem."
Ôn Phục nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Thấy Ôn Phục lung lay, Tô Hạo Nhiên càng hăng hái: "Hơn nữa dù cô Triệu có bắt, tôi ngồi trước cậu, cô ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi trước. Khi tôi bị bắt cậu cứ nhanh chóng ngừng ăn là được."
Con mèo nhỏ mà Phí Bạc Lâm đã kiên nhẫn dạy dỗ suốt nửa tháng ở nhà, lần đầu tiên bị Tô Hạo Nhiên làm hư.
Kết quả là tiết Văn đó cô Triệu vừa vào đã cho kiểm tra đột xuất. Sách vở trên bàn phải dọn hết. Tô Hạo Nhiên thấy không có gì che chắn, lập tức cắn nát viên kẹo trong miệng tạo ra tiếng vang răng rắc.
Cô Triệu ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động.
Tô Hạo Nhiên vốn là tay chơi lão luyện, chẳng cần suy nghĩ đã nhanh chóng chui xuống gầm bàn.
Ánh mắt cô giáo quét một vòng khắp lớp, chỉ còn thấy Ôn Phục đang ngậm cây kẹo m*t, chậm rãi m*t từng chút một.
Phí Bạc Lâm đang dọn dẹp mặt bàn, đột nhiên nghe thấy cô Triệu trên bục giảng gọi về phía này: "Ôn Phục đứng dậy."
Anh liếc sang bên cạnh. Viên kẹo đang ngậm trong miệng Ôn Phục chẳng phải chính là cây kẹo m*t anh đã đưa cho cậu hôm trước hay sao?
Lần đó Ôn Phục phải đứng trong lớp hai tiết. Về nhà còn bị Phí Bạc Lâm mắng một trận, đồng thời bị tịch thu khẩu phần kẹo m*t mỗi ngày, đổi thành một tuần ăn một lần không được phép mang ra ngoài.
Lần này Ôn Phục nói gì cũng không chịu ăn nữa.
Tô Hạo Nhiên cười ha hả ra vẻ áy náy: "Ài không sao đâu! Ăn đi! Lần này có thầy cô nào đến tôi tuyệt đối không trốn nữa, tôi sẽ chắn trước mặt cậu!"
Nói rồi hắn tiện tay chọc vào Lư Ngọc Thu: "Chúng ta đổi chỗ đi."
Lư Ngọc Thu đã quen với việc hắn đòi đổi chỗ. Tô Hạo Nhiên căn bản không phải vì muốn che chắn cho Ôn Phục mà là muốn mặt dày ngồi cạnh Tạ Nhất Ninh một lát.
Nhận được yêu cầu của đối phương, Lư Ngọc Thu lấy đi một cây kẹo m*t trên bàn: "Lần sau đến lượt trực nhật..."
Tô Hạo Nhiên cười lấy lòng: "Tôi giúp cậu làm!"
Lư Ngọc Thu ra hiệu OK, thoải mái đi lên phía trước.
Tô Hạo Nhiên nhổm người ngồi phịch xuống ghế của Lư Ngọc Thu, nháy mắt với Ôn Phục: "Thế nào? Thấy tôi nói được làm được chưa?"
Ôn Phục nhìn chằm chằm vào đám kẹo trên bàn chẳng nói một lời.
Hôm nay là thứ bảy, cả tuần nay cậu chưa được ăn viên nào. Nhưng chỉ cần nhịn thêm đến chiều tan học, về lại cửa hàng tạp hóa là có thể ăn rồi.
Ôn Phục quyết định nhịn.
Một giây sau Tô Hạo Nhiên đưa cây kẹo m*t đã xé bao bì tận tay đến trước mặt Ôn Phục, miệng còn a a a mấy tiếng: "Đồ Rê Mí... ăn... kẹo... đi..."
Ôn Phục: "..."
Tô Hạo Nhiên: "A A A..."
Ôn Phục: "..."
Tô Hạo Nhiên: "A A A..."
"..."
Ôn Phục cầm lấy cây kẹo của Tô Hạo Nhiên, lẳng lặng cho vào miệng.
Vị ngọt của kẹo sữa vừa tan trong miệng thì giọng nói của Cốc Minh Xuân đã vang lên ở cửa: "Tô Hạo Nhiên, Ôn Phục, hai em lập tức ra ngoài nhổ kẹo ra ngay."
Ôn Phục: "..."
Tô Hạo Nhiên: "..."
Một phút sau Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh đang hỏi bài trong văn phòng liền tận mắt thấy Cốc Minh Xuân một tay xách Tô Hạo Nhiên, một tay lôi Ôn Phục, gương mặt nghiêm nghị kéo cả hai đến trước bàn làm việc:
"Đứng thẳng!"
Tạ Nhất Ninh: "..."
Mặc dù người bị bắt là Tô Hạo Nhiên nhưng cô lại cảm thấy xấu hổ thay.
Phí Bạc Lâm: "..."
Mặc dù người bị bắt là Ôn Phục nhưng người cảm thấy mệt mỏi lại là anh.
Mỗi giáo viên trong văn phòng đều bận việc riêng của mình. Tạ Nhất Ninh và Phí Bạc Lâm hỏi bài xong lần lượt quay về lớp.
Tô Hạo Nhiên hứa sau này sẽ không bao giờ ăn kẹo m*t trong giờ học nữa. Ôn Phục hứa sẽ đặt mục tiêu điểm môn Văn từ đậu lên 110 điểm thì hai người mới được giải thoát.
Vừa bước ra khỏi cửa vẻ mặt ủ rũ của Tô Hạo Nhiên lập tức tươi tỉnh. Hắn quay đầu nhìn Ôn Phục nhưng đối phương không nói một lời.
Hắn dùng vai huých Ôn Phục: "Đồ Rê Mí?"
Ôn Phục ngẩng đầu: "Sao thế?"
Tô Hạo Nhiên mặt dày cười toe toét: "Giận rồi à?"
Ôn Phục lắc đầu.
Chỉ là cảm thấy hôm nay về chắc chắn lại không có kẹo ăn nữa.
Cậu và Phí Bạc Lâm hiếm khi trò chuyện trong lớp, chẳng ai biết hai người đang sống cùng nhau.
Buổi sáng Phí Bạc Lâm phải mang đồ ăn cho người khác, nếu có thời gian thì sẽ nấu mì cho cả Ôn Phục và mình. Nếu bận anh sẽ đưa cho Ôn Phục vài tệ để cậu tự ra ngoài mua bánh.
Lúc đi học họ luôn đi riêng. Buổi tối tan học cũng chờ đến khi lớp vắng hẳn mới rời đi nên nên không ai từng thấy họ cùng nhau về nhà.
Vì ngày nào cũng ở bên nhau nên Ôn Phục chẳng có việc gì khác để làm. Phí Bạc Lâm ở nhà thì cậu ở nhà, Phí Bạc Lâm đến tiệm tạp hóa thì cậu cũng đi theo đến đó.
Hai người gần như chẳng còn bí mật nào với nhau cả.
Chính vì thế khi lên lớp họ lại chẳng có chuyện gì để nói.
Ngồi cùng bàn với Phí Bạc Lâm hai tuần, số câu Tạ Nhất Ninh nói với cậu còn nhiều hơn với anh.
Nhưng vừa rồi khi Cốc Minh Xuân đang mắng, Ôn Phục rõ ràng cảm nhận được lúc rời đi Phí Bạc Lâm đã liếc cậu một cái. Cậu vô thức thở dài, ngực nặng trĩu như bị một áp lực vô hình đè xuống.
Tô Hạo Nhiên khoác vai cậu cười hề hề: "Có sao đâu, cùng lắm chỉ đứng trong văn phòng một lát thôi. Lần sau chúng ta..."
"Lại còn muốn có lần sau?"
Hai người đồng loạt dừng bước nhìn sang bên cạnh.
Tạ Nhất Ninh không biết từ đâu xuất hiện, khoanh tay đi đến cạnh Tô Hạo Nhiên, một tay véo tai hắn vừa đi vừa kéo hắn về phía lớp:
"Cậu bớt làm hư Đồ Rê Mí đi. Lần này chỉ vì ăn kẹo mà bị trừ hết số điểm cả nhóm vất vả lắm mới giành được ở Đại hội thể thao. Tất cả là tại cậu đấy!"
"Này, này, Ninh Ninh! Đau, đau, đau! Đau tai!"
"Đau tai? Mặt có đau không?"
"Mặt không đau."
"Đương nhiên là không đau! Cậu có bị đánh đâu!"
"Ninh Ninh..."
Ôn Phục đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng này mới nhận ra là đã tan học.
Phí Bạc Lâm cầm sách sinh học chậm rãi bước qua.
Ôn Phục chắc chắn anh đã thấy mình nhưng Phí Bạc Lâm lại làm như không nhìn thấy, cứ thế đi thẳng không thèm liếc mắt.
"Hả?" Ôn Phục khẽ thắc mắc rồi bước theo, giẫm chân lên bóng của Phí Bạc Lâm. Hai người một trước một sau đi qua từng cột trụ trên hành lang.
Hành lang dần đông người. Ôn Phục mấy lần muốn chen lên đi song song nhưng đều bị dòng người cản lại. Đi được một đoạn cậu nghiêng người ra phía lan can bên phải, từ góc chéo phía sau gọi khẽ:
"Anh Lâm?"
Phí Bạc Lâm cầm sách không đáp.
Ôn Phục lại rụt vào rồi nghiêng sang bên trái, lại gọi: "Anh?"
Phí Bạc Lâm vẫn không nói gì.
Ôn Phục nghĩ một lát rồi như bị xúi giục, nhỏ giọng giải thích:
"Kẹo là Tô Hạo Nhiên cho."
Ý là cậu không cố ý giấu anh để lén ăn kẹo.
Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng dừng lại:
"Thật không?"
Ôn Phục cũng dừng lại, ban đầu chỉ khẽ gật đầu. Nhưng thấy Phí Bạc Lâm không quay lại, cậu vội vàng lên tiếng bổ sung.:
"Thật mà."
Phí Bạc Lâm bước sang một bên, nhân lúc hành lang vắng người thì kéo Ôn Phục lên đi song song với mình:
"Cậu ta cho em là em ăn à?"
Ôn Phục thành thật trả lời: "Cậu ta xé ra rồi."
"Lần sau dù cậu ta có xé ra rồi cũng không được ăn."
"Vâng."
Đi thêm một lát Phí Bạc Lâm đột nhiên lên tiếng: "Khi nhận kẹo có nói cảm ơn không?"
Ôn Phục: "..."
Hình như là không. Cậu hỏi: "Cũng phải nói ạ?"
"Người khác tặng đồ cho em, đương nhiên phải nói."
Phí Bạc Lâm khựng lại, nghĩ đến hai lần Ôn Phục vi phạm kỷ luật trên lớp đều là do có người xúi giục, ánh mắt đột nhiên tối lại.
"Tô Hạo Nhiên thì có thể không nói."
"... Vâng."
Dự báo thời tiết thông báo sau tuần này Nhung Châu sẽ bước vào đợt rét đậm.
May mắn là hôm nay trời nắng to.
Tiết học ngày thứ bảy chỉ đến ba giờ chiều. Sau khi tan học nhóm trực nhật ở lại dọn dẹp, còn những người khác đều rời đi rất nhanh.
Tô Hạo Nhiên sống ở Cẩm Thành, mỗi tuần đều có tài xế riêng đón hắn về nhà. Còn Tạ Nhất Ninh sống trong một căn phòng trọ nhỏ ở khu cảng của Nhung Châu.
Mỗi thứ bảy lúc ba giờ chiều, hắn đều kiên quyết hỏi Tạ Nhất Ninh có muốn về cùng hắn không và câu trả lời của Tạ Nhất Ninh luôn là từ chối.
Nhìn Tô Hạo Nhiên cứ lằng nhằng đi theo Tạ Nhất Ninh ra khỏi lớp, ánh mắt Phí Bạc Lâm quay trở lại Ôn Phục: "Sắp xếp xong chưa?"
Càng ở bên nhau lâu anh càng nhận ra Ôn Phục làm việc khá lề mề.
Ví dụ như bây giờ, chỉ là lấy hai tờ đề thi thử cuối tuần về nhà làm mà Ôn Phục có thể lục lọi trong hộc bàn hai mươi phút.
Và cậu hoàn toàn không cảm thấy có lỗi khi để người khác phải chờ đợi.
Phí Bạc Lâm dựa vào bàn đợi cậu lâu như vậy, cậu vẫn bình tĩnh, thong thả tìm kiếm một quyển sách bài tập đi đi lại lại ba lần.
...
Có lẽ sự vội vàng nhất trong đời cậu chỉ dành cho chuyện ăn uống mà thôi.
Phí Bạc Lâm lại thở dài.
Từ khi có thêm một Ôn Phục bên cạnh, Phí Bạc Lâm ngày nào cũng thở dài một hơi.
Anh rời khỏi bàn, kéo ghế ra, đặt cặp sách xuống nói với Ôn Phục: "Lấy tất cả đề thi trong hộc bàn và trên mặt bàn của em ra, phân loại theo thứ tự Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh. Sau khi phân loại xong, sắp xếp theo thời gian từ khi bắt đầu học kỳ đến bây giờ, từ trên xuống dưới."
Nói xong anh nhìn đồng hồ trên bảng đen: "Làm xong trong vòng mười lăm phút. Anh đi xuống tầng B1 mua một vài thứ."
Ôn Phục mới chuyển đến vào cuối tháng Mười. Đề kiểm tra chỉ trong phạm vi một tháng, mười lăm phút là cậu chắc chắn có thể làm xong.
Phí Bạc Lâm dặn dò xong thì tự mình rời khỏi lớp đi xuống tầng năm.
Năm phút sau anh mỗi bước vượt ba bậc cầu thang, nhanh chóng quay lại, bước vào cửa lớp, trên tay cầm bảy túi hồ sơ trong suốt.
Đúng như dự đoán, đề thi của Ôn Phục vẫn chưa được dọn dẹp xong.
Phí Bạc Lâm bước dài, ngồi lại chỗ, chống một chân ra giúp Ôn Phục dọn dẹp cái mặt bàn lộn xộn như một bãi rác.
Hai người cùng làm, khoảng ba, bốn phút sau, đề thi đã được chia thành bảy phần: Đề kiểm tra thường xuyên của các môn Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh, hai bộ đề thi lớn từ giữa kỳ và một kỳ thi tháng.
Phí Bạc Lâm phân loại và đặt từng bộ đề vào túi hồ sơ, dặn dò Ôn Phục: "Sau này mỗi khi làm xong một bài kiểm tra, bất kể có hoàn thành hay không, chỉ cần cần cất đi thì cho vào túi hồ sơ. Đề thi lớn thì dùng đề Văn dài nhất bọc tất cả các môn lại, mỗi bộ đều đặt vào túi hồ sơ riêng nhớ chưa?"
Ôn Phục chăm chú nhìn anh dán nhãn cho từng túi. Thỉnh thoảng cậu lại liếc sang, trong ánh mắt ngoài sự tò mò còn có chút giác ngộ:
"Thì ra còn có thể làm thế này."
Đề thi được dọn dẹp xong, đương nhiên cũng tìm thấy những tờ mà Ôn Phục cần mang về nhà.
Phí Bạc Lâm cho chúng vào cặp sách của mình đứng dậy nói: "Đi thôi, hôm nay phải đi lấy mấy gói hàng."
Ôn Phục đi theo anh, ngước nhìn lên: "Gói hàng?"
"Ừm." Phí Bạc Lâm bước vào ánh hoàng hôn của hành lang, giả vờ bình thản.
Khóe miệng bên kia khẽ nhếch lên, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác trách nhiệm và tự hào của một người lớn: "Đồ anh mua cho em đã đến rồi."
Ôn Phục đi sát hơn, hai mắt tròn xoe: "Của em ạ?"
Phí Bạc Lâm rốt cuộc vẫn còn trẻ, vừa thấy vẻ mặt này của Ôn Phục, anh đã không kìm được mà bật cười.
Ánh mắt tràn đầy ý cười, nhân lúc không có ai xung quanh, anh đưa tay xoa đầu Ôn Phục: "Ừ, là của em."
Thực ra đó không phải là những món đồ quá đắt đỏ.
Vì đã có ý định để Ôn Phục sống cùng mình lâu dài, Phí Bạc Lâm đã mua một số đồ dùng hàng ngày cho cậu.
Một đôi giày thể thao mùa đông, một bộ bàn ghế ghép, một chiếc áo len, một chiếc quần jean rộng, một chiếc cặp sách và một con heo đất.
Ôn Phục đi theo Phí Bạc Lâm đến trạm chuyển phát nhanh. Cậu nhìn nhân viên chuyển phát lấy ra năm gói hàng. Khi biết cả năm gói đều là đồ mua cho mình, mắt cậu tròn xoe. Trên đường về cậu ôm chúng như báu vật.
Ghế ghép rất nặng. Phí Bạc Lâm thấy hai cánh tay cậu gần như không thể ôm hết năm gói hàng liền đề nghị giúp cậu chia bớt.
Ôn Phục né tránh. Vừa nghiêng đầu nhìn đường vừa di chuyển như chú chim cánh cụt.
Cậu dồn sức, mặt đỏ bừng lắp bắp trả lời: "Không cần đâu... em ôm được... ôm được."