Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
5
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Tác phẩm: Niên Thiếu Vô Danh
Tác giả: Thi Vô Trà
Số chương: 105
Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại , HE , Giới giải trí, Thanh xuân vườn trường, Gương vỡ lại lành
Editor: Sophie
Nhân vật chính: Phí Bạc Lâm x Ôn Phục
Nhân vật phụ: Tạ Nhất Ninh x Tô Hạo Nhiên
Tóm tắt giới thiệu:
Cánh chim có rời bỏ bầu trời không?
Thông điệp:
Học cách trưởng thành.
Giới thiệu
Chuyến lưu diễn đầu tiên trong đời của Ôn Phục sắp tổ chức nhưng vì chưa đủ nổi tiếng nên không tìm được nhà tài trợ.
Đúng lúc cả đội đang đứng ngồi không yên, một ông lớn trong giới truyền thông bất ngờ ra tay, mang đến khoản đầu tư cả chục triệu như từ trên trời rơi xuống.
Cuối buổi concert trên màn hình lớn bất ngờ chiếu lại một đoạn video, chính là thước phim đã đưa tên tuổi Ôn Phục nổi tiếng khắp mạng xã hội vài năm trước.
Trong video cậu mặc chiếc áo len cũ màu nhạt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Ngồi tựa bên khung cửa sổ trong buổi chiều xanh thẫm, cậu khe khẽ gảy đàn. Nửa khuôn mặt gầy gò thấp thoáng trong ánh sáng, vừa cô độc vừa đẹp đến nao lòng.
Nhưng ít ai biết rằng vẫn còn một bản cũ hơn.
Hình ảnh mờ nhòe lưu lại dáng vẻ của Ôn Phục tám năm về trước.
Khi ấy cậu ngồi trong căn phòng trọ đơn sơ, gương mặt còn non nớt, ngũ quan chưa thực sự nổi bật nhưng đôi mắt lại toả sáng rực rỡ chất chứa ý cười.
Ôm trong tay cây đàn guitar cũ kỹ, cậu khe khẽ đàn lại bản nhạc cũ, nhìn thẳng vào ống kính như đang kể một câu chuyện bằng âm nhạc.
Còn người cầm máy năm đó chính là Phí Bạc Lâm, người sáng lập Công ty truyền thông Tư Phục, cũng là nhà tài trợ lớn nhất cho concert lần này.
Ôn Phục ngày ấy chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang bạt, còn Phí Bạc Lâm cũng chẳng có gì ngoài đôi bàn tay trắng. Suốt những năm tháng đó, cả hai sưởi ấm cho nhau bằng thứ tình cảm dịu dàng và chân thành nhất.
Chỉ hẹn gặp lại ở đỉnh cao rực rỡ, đâu biết phải xa nhau đến ngần ấy năm trời.
Công tử điềm tĩnh, thâm sâu x Cậu bé khờ khạo, kiệm lời.
Review & Spoil
Điều khiến mình chú ý vào truyện này ngay cái nhìn đầu tiên là tag chữa lành. Và thực sự từng mảnh ghép, từng cảm xúc và từng mối quan hệ trong Tuổi trẻ vô danh đã không hề khiến mình thất vọng.
Truyện này không có hào quang nhân vật chính quá mạnh mẽ. Cả công và thụ đều phải trải qua quãng thời gian khó khăn để đạt được ước mơ, để có thể đến với nhau và sẻ chia cho đối phương những gì trọn vẹn nhất mà mình có.
Hai người đều có tuổi thơ và quãng thời gian trưởng thành khó khăn chật vật. Phí Bạc Lâm (công) mất mẹ từ lúc học lớp 10, cha thì ngoại tình từ lâu và đã có gia đình mới từ lúc anh còn nhỏ. Cuộc sống thiếu thốn, không điểm tựa nhưng không vì thế mà bào mòn ý chí và tâm hồn thiện lương của anh.
Mặc dù sống một mình nhưng bên cạnh anh vẫn còn dì Ngô, người dì hàng xóm hết lòng giúp đỡ, bạn bè xung quanh luôn khen ngợi và chia sẻ. Có lẽ nhờ vậy mà Phí Bạc Lâm đủ bao dung và yêu thương để che chở và sưởi ấm cho Ôn Phục (thụ).
Ôn Phục không được may mắn như Phí Bạc Lâm. Gia đình vốn chẳng hạnh phúc, cha mẹ lấy nhau không phải vì tình yêu, mẹ cậu mất sớm, trước lúc đi bà chỉ dặn: "Phải học cho thật giỏi, nhất định phải học thật giỏi. Học là con đường duy nhất để thoát khỏi nơi này. Con phải đi đến một nơi rộng lớn hơn để cất tiếng hát, đã đi được thì đừng bao giờ quay trở lại."
Và cậu đã làm đúng theo ý bà hay số phận đã sắp đặt đúng theo lời bà từng căn dặn. Cậu lạc khỏi nhà, lạc trên con đường vô danh, lạc giữa những tháng ngày chẳng nhìn thấy tương lai.
Và đó cũng là điểm bắt đầu cho khoảng thời gian bên nhau của hai người. Một người như tìm được bến đỗ, tìm được "nhà". Một người có 10 đồng thì dành trọn cho em 10 đồng, nuông chiều nhưng vẫn uốn nắn em nên người.
Đương nhiên truyện tag gương vỡ lại lành nên vẫn phải có những tình tiết chia xa và gặp lại. Nhưng điều mình thích là cách tác giả lồng ghép duyên phận, nhân quả, những lựa chọn và cái giá phải trả. Người còn thương sẽ quay về, quả đắng cũng là quả và ai cũng phải tự hoàn thành bài học của chính mình, bất kể là tốt hay xấu, vô tình hay cố ý.
Nói đây là một hành trình tình yêu ngọt ngào thì không hẳn. Với mình "Tuổi trẻ vô danh" là một ngôi nhà nơi có tình yêu, tình bạn và tình thân. Có những lúc phải rơi nước mắt vì số phận quá nghiệt ngã, nhưng cũng có vô số phân cảnh phải bật cười vì cảm xúc cạn lời của Phí Bạc Lâm, hành động ngố ngố iu iu của mèo con Ôn Phục...
Điểm sáng của truyện chính là hành trình, không phải đích đến. Một cảm xúc rất khác với những lần đọc truyện trước đây của mình. Khi đọc Tuổi trẻ vô danh mình tận hưởng quá trình họ trưởng thành, họ chăm sóc lẫn nhau, cưng chiều nhau chứ không phải hồi hộp đợi xem bao giờ gương vỡ mới lành.
Nếu bạn đang tìm kiếm một truyện chua chua ngọt ngọt, với anh công yêu chiều, dành hết tất cả cho em, một bé thụ ngoan ngoãn với mình anh, kiệm lời nhưng thẳng thắn thì bộ truyện này dành cho bạn.
Và biết đâu, trong hành trình của họ, bạn sẽ tìm thấy một phần tuổi trẻ của chính mình.
Có câu hỏi nào thì mọi người có thể để lại dưới bình luận, mình sẽ cố gắng trả lời nhé!
Đôi lời từ Editor: Mình xin phép giải oan cho Ôn Phục một xíu nha. Ôn Phục thực ra là một em ngoan ngoãn và lương thiện. Em bé không bị rối loạn ngôn ngữ mà em chỉ kiệm lời và còn hơi khờ dại thôi. Trong quá trình edit đôi khi mình sẽ thấy hơi cụt lủn trong câu chữ, mình sẽ thay vài từ cho mềm hoặc sát cảm xúc hơn.
Trong các cuộc trò chuyện với Phí Bạc Lâm hay người lớn tuổi, đoạn nào có thể thêm các từ đệm như ạ, dạ, anh ơi, chị ơi, dì ơi thì mình sẽ thêm nhé. Em khờ dại nhưng không phải là không biết trò chuyện, càng không hỗn với mọi người thân của mình.
Bên cạnh đó, quy tắc edit của mình là cái gì chưa làm được thì vừa khóc vừa làm. Edit đến chương 10 thì mình nhận ra mình sẽ hoàn thiện truyện này nên mình phải làm cho xong trước khi bắt đầu những kế hoạch tiếp theo.
Quá trình edit mình rất gấp gáp, mình làm bất kể ngày đêm. Mình biết truyện vẫn còn nhiều thiếu sót, bản thân vẫn còn nhiều thứ phải hoàn thiện nên mình cũng đang cố gắng từng ngày. Mình rất biết ơn những tình cảm và góp ý chân thành từ mọi người.
Mình mong mọi người có thể đọc truyện trong tâm thế thư giãn và vui vẻ. Đó là món quà lớn nhất đối với mình. Và thực sự mình không mưu cầu nổi tiếng hay gì đâu. Tại vì sau truyện này có lẽ phải một thời gian dài nữa mình mới quay lại edit truyện. Biết đâu lúc đó mình sẽ có thể thay thế từ edit bằng từ dịch 😉
Một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều!