Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 17

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Ôn Phục vừa cúp điện thoại, Phí Bạc Lâm đã thanh toán xong tiền thuốc và quay lại.

 

Vài phút sau, y tá chuẩn bị xong bình truyền dịch, bưng một rổ thuốc đến để tiêm.

 

Trước khi tiêm truyền, cần phải thử phản ứng da. Kim tiêm thử da nhỏ hơn kim truyền dịch một chút nhưng trông có vẻ sắc nhọn hơn.

 

Ôn Phục ngồi trong phòng tiêm, bên cạnh có Phí Bạc Lâm đứng. Đúng lúc y tá giơ kim lên chuẩn bị tiêm vào tay cậu, Ôn Phục ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm im lặng. Một tay anh đỡ lấy vai Ôn Phục, tay kia đưa lên che mắt cậu lại.

 

Thực ra Ôn Phục không hề sợ tiêm. Mấy năm qua vì lao lực mà cậu đã phải vào bệnh viện không ít lần.

 

Khi không có Phí Bạc Lâm, kim tiêm chọc vào cậu cũng chẳng r*n r* hay th* d*c, cứ thế mà tiêm xong. Nhưng giờ Phí Bạc Lâm ở bên cạnh, dù có sợ hay không, cậu vẫn phải dựa dẫm để anh che mắt, nếu không sẽ cảm thấy như mình bị thiệt thòi.

 

Tóm lại là có một suy nghĩ thế này, con nhà người ta tiêm đều có người lớn che mắt, cậu cũng phải được Phí Bạc Lâm che.

 

Phí Bạc Lâm cũng hiểu suy nghĩ của cậu. Khi Ôn Phục nhìn tới, anh nhẹ nhàng đưa tay lên.

 

Y tá đeo khẩu trang, liếc nhìn Ôn Phục. Cậu cũng đeo khẩu trang nên không bị nhận ra. Y tá ôn tồn cười nói: "Lớn thế rồi mà vẫn sợ tiêm à."

 

Phí Bạc Lâm mỉm cười giải thích: "Trẻ con nũng nịu ấy mà, càng có người lớn bên cạnh lại càng làm nũng."

 

Y tá tiếp tục cười, để Ôn Phục thư giãn: "Lớn thế rồi còn làm nũng với anh trai."

 

Chỉ trò chuyện trong chốc lát, mũi kim đã đâm vào dưới da, thuốc kháng sinh cũng được tiêm vào.

 

Ôn Phục không nói gì, hai mắt nhắm lại trong bóng tối. Hàng lông mi dày của cậu khẽ run, vô tình quét qua lòng bàn tay Phí Bạc Lâm. Đầu ngón tay anh hơi run, anh khẽ áp tay gần hơn một chút, cảm nhận rõ hơn cử động chớp mắt của Ôn Phục.

 

Thử phản ứng da xong, Phí Bạc Lâm bỏ tay xuống. Biểu cảm của Ôn Phục không hề thay đổi, hoàn toàn không giống như bị tổn thương bởi cơn đau do kim tiêm gây ra.

 

Chỗ tiêm sưng lên một nốt nhỏ, mười lăm phút sau y tá mới quay lại.

 

Ôn Phục nắm vạt áo Phí Bạc Lâm và nói: "Em đói rồi."

 

Phí Bạc Lâm tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra hỏi: "Muốn ăn gì?"

 

Vì vị trí khá hẻo lánh, Phí Bạc Lâm không rành các quán ăn quanh đây. Khu vực bệnh viện chủ yếu là quán ăn nhanh bình dân, chắc cũng chẳng có gì ngon, nên anh chỉ có thể gọi đồ mang về.

 

Ôn Phục suy nghĩ một lát: "Hamburger."

 

Ngày hôm đó ở đêm Weibo, cậu thực ra đã không ăn no. Hamburger của McDonald's nhỏ, cậu mới ăn ba cái thì đã có người đến xin.

 

Khi đó cậu nghe nói đối phương là một diễn viên nhí mười bốn tuổi. Ôn Phục suy nghĩ một chút, nhớ lại sức ăn của mình năm mười bốn tuổi, bèn đưa hết đồ ăn còn lại cho đối phương.

 

Cậu hiểu hơn ai hết cảm giác đói bụng ở tuổi mười bốn, mười lăm khó chịu đến thế nào.

 

Tuy nhiên, Ôn Phục đã đoán sai, không phải ai cũng ăn nhiều như cậu năm mười bốn tuổi.

 

Diễn viên nhí kia không ăn hết hamburger được đưa cho, còn Ôn Phục thì ăn chưa đã thèm. Giờ ngồi trong bệnh viện không hiểu sao lại nghĩ đến, bất chợt thấy thèm vô cùng.

 

Phí Bạc Lâm theo thói quen tìm "hamburger" trên ứng dụng gọi đồ ăn. Giao diện hiện ra chỉ có một vài cửa hàng gà rán nhỏ không có có địa chỉ bán tại chỗ và một cửa hàng KFC cách bệnh viện 4.8 km.

 

Phạm vi giao hàng ở đây là trong vòng năm km, trong khi cửa hàng McDonald's duy nhất gần bệnh viện mà anh tìm thấy lại cách 5.1 km.

 

Ánh mắt Phí Bạc Lâm tối sầm, anh thoát khỏi ứng dụng gọi đồ ăn, gọi điện cho tài xế dưới nhà bảo người đó lái xe đến cửa hàng McDonald's cách 5.1 km mua vài phần rồi mang đến.

 

Tắt điện thoại, anh khẽ nói với Ôn Phục: "Xung quanh không có bán hamburger, anh đã bảo tài xế lái xe đi mua, sẽ nhanh hơn gọi đồ ăn mang về."

 

Cửa hàng KFC cách 4.8 km đã bị buộc phải biến mất trong lời nói dối này.

 

Ôn Phục làm sao có thể nhận ra Phí Bạc Lâm có bao nhiêu mưu mẹo, cậu đương nhiên không có ý kiến gì.

 

Khoảng nửa tiếng sau, Châu Kỷ, người đã bàn giao xong mọi việc với tay săn ảnh vội vã chạy đến bệnh viện, tình cờ gặp tài xế của Phí Bạc Lâm dưới tầng, tiện tay xách mấy túi McDonald's còn nóng hổi lên.

 

Sau khi hỏi quầy tiếp tân, Châu Kỷ đi thẳng đến phòng tiêm. Vừa bước vào cửa, anh đã bắt gặp ánh mắt của Phí Bạc Lâm.

 

Đối phương không vội vàng, ra hiệu cho anh đừng gây ra tiếng động, Ôn Phục đã tựa vào vai Phí Bạc Lâm và ngủ thiếp đi.

 

Châu Kỷ không biết hai người này đã có mối liên hệ từ khi nào.

 

Ban đầu anh nghĩ Ôn Phục và Phí Bạc Lâm chỉ là quen biết xã giao qua một lần họp. Hôm nay họ ở cùng nhau chỉ là tình cờ. Anh thậm chí còn lo lắng Ôn Phục có chuyện gì nên buộc phải vào bệnh viện, làm mất thời gian của Phí Bạc Lâm.

 

Nào ngờ khi anh vội vã đến nơi, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng khiến anh gần như chết lặng.

 

Châu Kỷ không tỏ ra ngạc nhiên quá mức, anh hiểu ý đi tới, Phí Bạc Lâm cũng ngầm gật đầu với anh, coi như đã chào hỏi.

 

Mấy túi McDonald's lớn được đặt trên bàn. Phí Bạc Lâm không có ý định nói chuyện nhiều với Châu Kỷ, Châu Kỷ cũng không tiện bắt chuyện, chỉ có thể buồn chán ngồi một bên.

 

Nhớ lại hai người này, Châu Kỷ đương nhiên chỉ có thể nhớ lại cái đêm tháng trước khi Ôn Phục ở trên xe đồng ý với Stella đi họp tài trợ.

 

Khi đó, Ôn Phục đang ăn salad, nghe Stella nói phải đi họp thì phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng sau đó cậu lại đột nhiên đổi ý?

 

Là khi Stella nói ra tên của nhà tài trợ, tức là... khi Ôn Phục biết người tham dự cuộc họp là Phí Bạc Lâm.

 

---!

 

Đôi mắt vốn bình tĩnh của Châu Kỷ đột nhiên mở to, tim đập nhanh dữ dội.

 

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh những túi đồ hiệu chất đống trị giá hàng triệu trong xe của Stella vài ngày trước.

 

Anh đã biết ngay, cái công ty keo kiệt này chắc chắn không thể bỏ tiền ra để mua những thứ đó cho Ôn Phục.

 

Chẳng lẽ...

 

Phí Bạc Lâm và Ôn Phục...

 

Là anh em thất lạc bấy lâu nay?

 

Anh cảm thấy mình như đã chạm vào một góc của bí mật giới nhà giàu. Kết hợp với cuộc sống không họ hàng thân thích của Ôn Phục, Châu Kỷ gần như ngay lập tức khẳng định thân phận của cậu.

 

Gây sốc! Nam ca sĩ lưu lượng hàng đầu lại là con riêng của một gia đình giàu có!

 

Ông trùm truyền thông ra tay, tài trợ hàng chục triệu cho concert để làm gì?

 

Châu Kỷ mang theo bí mật không tầm thường trong lòng, hết lần này đến lần khác đánh giá hai người có cử chỉ thân mật một cách bất thường bên cạnh, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi với Phí Bạc Lâm.

 

Khi ánh mắt Châu kỷ quét qua lần thứ mười một, Phí Bạc Lâm hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"

 

Có chứ, đương nhiên là có.

 

Châu Kỷ thầm nghĩ: "Tổng giám đốc, thiếu gia cậu ấy vẫn chưa chịu về nhà sao?"

 

Không đúng, là Chủ tịch.

 

Không đúng, hình như còn thiếu một nữ chính nữa.

 

Châu Kỷ ho khan một tiếng, dẹp bỏ những suy nghĩ dần đi sai hướng trong lòng: "Ôn Phục không kịp chuyến tàu cao tốc rồi."

 

Phí Bạc Lâm thu ánh mắt về, gương mặt phẳng lặng không gợn sóng: "Tiêm xong tôi sẽ đưa em ấy về Cẩm Thành."

 

Quý Dương không xa Cẩm Thành, đi máy bay chỉ mất một giờ. Hôm nay Phí Bạc Lâm lái xe đến cũng chỉ mất nửa ngày.

 

Anh vốn chỉ muốn xem Ôn Phục, buổi sáng dành nửa ngày xử lý công việc, đặc biệt bảo tài xế lái xe đến. Kết quả là không kịp xem buổi biểu diễn của Ôn Phục ngược lại còn thấy cậu suýt nữa bị người ta đâm chết dưới sông.

 

Nếu không phải đám đông trên cầu gây tắc nghẽn giao thông, anh cũng đã không nhìn thêm vào dòng sông đó.

 

"À..." Châu Kỷ cân nhắc lời nói, giải thích: "Không phải về Cẩm Thành."

 

Không về Cẩm Thành?

 

Phí Bạc Lâm quay lại nhìn, chờ Châu Kỷ nói tiếp.

 

Và những lời Châu Kỷ sắp nói rõ ràng càng khiến anh ấy khó xử trong tình cảnh này: "Lẽ ra Ôn Phục có thể về nghỉ một đêm, nhưng giờ thì không kịp nữa. Tiêm xong cậu phải đi thẳng đến một thành phố khác, rồi liên tiếp hai ngày chạy show thương mại."

 

Phí Bạc Lâm cúi mắt nhìn Ôn Phục rồi lên tiếng, giọng đã hạ thấp đến mức chỉ có thể nhận biết qua khẩu hình miệng: "Không làm nữa."

 

Như thể biết Châu Kỷ đang lo lắng điều gì, anh nói tiếp: "Không cần thanh toán tiền bồi thường hợp đồng."

 

Không phải anh sẽ trả tiền bồi thường, mà là sẽ không có tiền bồi thường.

 

Rất nhanh, Châu Kỷ đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

 

Ôn Phục tỉnh dậy, cùng Châu Kỷ mỗi người một bên, cắm cúi ăn ngấu nghiến phần McDonald's.

 

Trong lúc Phí Bạc Lâm ra ngoài nghe điện thoại, Stella gửi tin nhắn vào nhóm chat nhỏ của đội, thông báo rằng hai buổi diễn thương mại sắp tới của Ôn Phục vừa có thêm nhà đầu tư mới.

 

Thế nhưng nhà đầu tư này lại cho rằng ngày tổ chức không thuận, yêu cầu phải dời lịch. Theo hợp đồng, mọi sự thay đổi lịch trình đơn phương đều bị coi là vi phạm, phía nghệ sĩ có quyền lựa chọn hủy hợp đồng với ban tổ chức nếu phát sinh xung đột.

 

Thế là, một cách hợp lý, buổi biểu diễn "Con Bướm" tối nay đã trở thành buổi biểu diễn thương mại nhỏ cuối cùng của Ôn Phục.

 

[@Châu Kỷ: Công ty trên kia không có ý kiến gì chứ]

 

[@Stella: Cái gì, dám có ý kiến à]

 

[@Stella: Cứ thế không đi thôi]

 

Châu Kỷ mỉm cười nhìn khung chat, cất điện thoại đi thì vừa lúc Phí Bạc Lâm từ xa quay lại.

 

Lúc này, Ôn Phục đang vùi đầu ăn khoai tây chiên và bị nghẹn.

 

Cậu định cầm cốc Coca lạnh bên cạnh để uống, Châu Kỷ liền giơ tay ngăn lại, từ trong túi lấy ra chiếc bình giữ nhiệt mang theo bên mình: "Em còn đang truyền dịch, uống nước ấm đi."

 

Dù sao Phí Bạc Lâm cũng không có ở đây, Ôn Phục liếc nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay Châu Kỷ, nhận lấy rồi đặt lên bàn, sau đó dịch sang một bên, ngồi ở chỗ Châu Kỷ không với tới để chuẩn bị uống Coca.

 

Vừa mới giơ cốc Coca lạnh lên, cậu đột nhiên cảm thấy một luồng ánh mắt lạnh lẽo từ phía trước.

 

Cậu theo bản năng dừng lại, lén lút liếc về phía cảm giác bất ổn đó.

 

Phí Bạc Lâm khoanh tay dựa vào cửa, lòng bàn tay nắm điện thoại, một chữ cũng không nói, chỉ im lặng nhìn cậu với vẻ mặt "anh chờ xem em có dám uống không."

 

Yết hầu Ôn Phục nuốt xuống một cái, cậu chầm chậm đảo mắt đi, định giả vờ như không thấy, đưa cốc Coca đến miệng, mở miệng chuẩn bị uống.

 

Ánh mắt Phí Bạc Lâm không hề dao động, cũng không lên tiếng la mắng, thậm chí còn giữ nguyên tư thế ban đầu, lười nhác không thèm cử động.

 

Ôn Phục giữ cốc Coca im lặng hai giây. Ngay trước khi môi chạm vào thức uống, cậu cúi mắt xuống, lặng lẽ đổi Coca lấy chiếc bình giữ nhiệt và tu một hơi ừng ực.

Bình Luận (0)
Comment