Editor: Sophie
Beta: Sophie
Trước khi rời bệnh viện, y tá một lần nữa kiểm tra vết thương cho Ôn Phục. Lúc này, Châu Kỷ đã biết chuyện cậu bị thương nên lo lắng hỏi rõ ngọn ngành, đồng thời chờ để báo lại cho Stella, xem cần xử lý thế nào nếu tin đồn lan ra.
Vết thương mà người đàn ông kia gây ra cho Ôn Phục rất nông, máu trên chân cậu chảy khá nhiều nhưng thực tế không đến mức phải khâu. Vả lại, cho dù có cần khâu, Phí Bạc Lâm cũng không muốn cậu phải phẫu thuật ở một nơi xa nhà như vậy.
Khi y tá xác nhận có thể cho cậu xuất viện, tất cả mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong hai giờ ngồi trông Ôn Phục truyền dịch, Châu Kỷ cũng đã liên hệ được xe. Anh rất tinh ý chọn đi cùng đồng nghiệp về trước, để lại không gian riêng tư cho hai người ở lại.
Mấy tiếng sau khi được vớt lên từ dưới sông, dù đã thay quần áo của Phí Bạc Lâm nhưng Ôn Phục không có điều kiện để tắm rửa sạch sẽ, cả người luôn cảm thấy khó chịu, vì vậy lên xe cũng không nói chuyện nhiều.
Phí Bạc Lâm rõ ràng không yên tâm để cậu ở nhà một mình, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Một lúc lâu sau, anh nhìn sang khuôn mặt hơi tái nhợt của Ôn Phục và hỏi: "Cái bát ăn cơm lần trước em rửa sạch chưa?"
Ôn Phục nghĩ một lúc mới hiểu ra anh đang nói đến lần anh đến nhà nấu cơm cho cậu. Nhưng đó là chuyện của tuần trước rồi, Phí Bạc Lâm bây giờ mới hỏi có vẻ hơi đột ngột.
Tuy nhiên, cậu không nghĩ nhiều chỉ gật đầu.
Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Tự em rửa à?"
Ôn Phục vẫn gật đầu.
Phí Bạc Lâm: "Có để trợ lý kiểm tra chưa?"
Thực ra câu hỏi này hoàn toàn có thể hỏi khi Châu Kỷ còn ở đó nhưng Phí Bạc Lâm đã không làm vậy.
Nếu Ôn Phục chịu suy nghĩ thêm một chút và trả lời "không", Phí Bạc Lâm có thể lấy cớ kiểm tra để đến nhà cậu rồi ở lại.
Nhưng Ôn Phục vẫn gật đầu, sau đó ngừng lại một chút, thậm chí còn đặc biệt bổ sung: "Rửa rất sạch ạ."
Phí Bạc Lâm im lặng.
Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Phí Bạc Lâm mãi không nói gì, suýt nữa đã không nhịn được muốn giúp anh lên tiếng khen ngợi Ôn Phục giỏi giang.
"Không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của đứa trẻ đang nhìn mình sao? Khen đi! Mau khen đi!"
Mục đích hướng dẫn thất bại, Phí Bạc Lâm hoàn toàn không nhận ra mình đã bỏ qua sự mong đợi của Ôn Phục. Thấy xe đã vào Cẩm Thành, anh chuyển hướng câu chuyện sang một chủ đề khác: "Ở bệnh viện ăn no chưa?"
Ôn Phục vừa định trả lời "ăn no rồi", thì nghe Phí Bạc Lâm thản nhiên nói: "Nếu chưa no anh lên nấu mì cho em ăn."
Lời định nói ra đã bị nuốt ngược vào bụng. Ôn Phục lắc đầu: "Em chưa no."
Phí Bạc Lâm cụp mắt, giấu đi tia cười vừa lướt qua. Khi ngẩng lên, anh chỉ thản nhiên ra hiệu cho tài xế: "Lái đến Vân Hà Tụng rồi anh về đi, không cần chờ tôi."
Ôn Phục ăn mấy túi McDonald's ở bệnh viện đã no đến tám phần. Quay về nhà cũng đã cách hai ba tiếng, muốn ăn thêm bữa khuya cũng có thể ăn được, chỉ là những năm qua dưới sự giám sát cao độ của Stella, cậu đã lâu không phóng túng như vậy.
Thứ không thiếu trong nhà là mì gói và trứng, có thể để được rất lâu, dù đi diễn mười ngày nửa tháng chưa về cũng không hỏng.
Khi ăn cũng không phiền phức như nấu cơm phải làm thêm món. Mì thả vào nồi vài phút là vớt ra được. Đối với Ôn Phục từ nhỏ đến lớn đây là món ăn vừa tiết kiệm vừa no bụng nhất.
Phí Bạc Lâm đặt mua một ít rau và thịt nguội hun khói dùng để nấu mì trên ứng dụng. Ôn Phục nhân lúc anh nấu mì, ôm theo một chiếc khăn tắm vào phòng vệ sinh để lau người.
Vì vết thương không được dính nước, cậu phải cẩn thận trong từng động tác nên việc lau người diễn ra rất chậm. Khi cậu thay quần áo xong đi ra, món mì của Phí Bạc Lâm cũng đã được dọn ra khỏi bếp.
Phí Bạc Lâm vừa đi vào phòng tắm dọn quần áo bẩn của Ôn Phục vừa nói vọng ra: "Qua đây ăn mì, ăn xong anh gội đầu cho em."
Vết trầy xước do dao ở hai bên eo khiến Ôn Phục không thể tự gội đầu. Hơn nữa, tóc bị ướt dưới sông đã được Phí Bạc Lâm lau khô một cách vội vàng trên xe nên giờ mái tóc đen của Ôn Phục rối hơn bình thường, lấy đi làm chổi lông gà cũng không quá lời.
Trong bát có rất nhiều rau và thịt nguội hun khói vừa được rán. Ôn Phục kéo ghế ra chuẩn bị ăn ngấu nghiến thì giọng nói của Phí Bạc Lâm từ phía sau bay tới: "Ăn chậm thôi, không được vội, không được để thừa rau."
Khóe miệng đang há ra của Ôn Phục thu nhỏ lại một chút.
Trong mười lăm phút Ôn Phục ăn mì, Phí Bạc Lâm vô cùng thành thạo cho quần áo bẩn vào máy giặt, đồng thời dọn dẹp hành lý mà Ôn Phục đã vứt trên ghế sofa.
Sau đó anh vào tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ hoàn toàn mới, vừa vặn với kích cỡ của mình. Bộ đồ này được lẫn trong đống quần áo mà lần trước anh nhờ Stella gửi cho Ôn Phục.
Hiểu quá rõ tính cách cẩu thả của Ôn Phục, lại biết chắc cậu sẽ chẳng mấy để tâm đến đống quần áo kia trừ khi thật sự cần, nên Phí Bạc Lâm không mấy lo lắng bộ đồ ngủ này sẽ sớm bị phát hiện có gì đó bất thường.
Ngay cả vị trí đặt bộ đồ ngủ trong tủ quần áo cũng là do lần trước anh đến đây gấp gọn và sắp xếp.
Để Ôn Phục đi ngủ sớm, sau khi cậu ăn xong mì, Phí Bạc Lâm chỉ mất mười lăm phút để cùng cậu hoàn tất việc vệ sinh cá nhân. Anh kéo chiếc giường xếp từ phòng sách vào phòng tắm, điều chỉnh lại nhiệt độ nước, rồi ngồi xuống trước giường, khẽ gọi: 'Tiểu Phục.'
Ba giây sau, Ôn Phục lặng lẽ bước tới, ngồi trước mặt anh.
Phí Bạc Lâm nói: "Nằm xuống đi."
Ôn Phục ngoan ngoãn nằm xuống.
Đầu tiên Phí Bạc Lâm luồn các ngón tay vào tóc Ôn Phục, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ từ chân tóc lên da đầu: "Trên đầu em có vết thương nào không?"
Ôn Phục ngửa đầu ra sau nhìn anh. Ở tư thế này, hai mắt cậu trông càng to hơn. Vừa lắc đầu, cậu vừa nói: "Không ạ."
Mặc dù Ôn Phục đã trả lời là không, Phí Bạc Lâm vẫn sờ khắp đỉnh đầu cậu, xác nhận xong mới xả nước gội đầu cho Ôn Phục.
Nước ấm vừa phải, đúng nhiệt độ da có thể chịu được. Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Ôn Phục cứ thế mở to mắt nhìn hình ảnh Phí Bạc Lâm phản chiếu trong mắt mình, không nói một lời.
Phí Bạc Lâm cũng im lặng, vẻ mặt điềm tĩnh có vẻ rất tập trung gội đầu cho Ôn Phục, nhưng thực ra trong lòng vui vẻ vô cùng.
Ở trong nhà, dưới ánh đèn, giữa tiếng nước, ngay cả khi họ không nói gì, Phí Bạc Lâm cũng cảm thấy rất tốt.
Gội đầu xong cho Ôn Phục anh mới phát hiện cậu đã ngủ gục trên chiếc giường xếp.
May mắn là có ổ cắm điện gần bệ rửa mặt. Phí Bạc Lâm lấy máy sấy, chuyển sang chế độ im lặng rồi ngồi nguyên tại chỗ sấy tóc cho Ôn Phục.
Trong cơn mơ màng, Ôn Phục cảm thấy mình được ai đó bế lên. Cậu ngửi thấy mùi hương của Phí Bạc Lâm bèn lười biếng không mở mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được Phí Bạc Lâm sắp rời đi, Ôn Phục đưa tay nắm lấy tay áo của anh.
Phí Bạc Lâm quay đầu lại thì thấy Ôn Phục đã tỉnh. Anh không biết cậu tỉnh hẳn chưa, chỉ thấy mắt đã mở, ánh mắt nhìn thẳng, không biết đang mơ màng hay đang nhìn anh chằm chằm.
Phí Bạc Lâm hạ giọng: "Quần áo khô rồi, anh chưa lấy."
Lấy xong còn phải gấp gọn rồi cho vào tủ.
Ôn Phục chần chừ một lúc rồi mới buông tay ra.
Phí Bạc Lâm ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn quanh mọi thứ, giống như lần trước đã làm sau khi dỗ Ôn Phục ngủ. Ánh mắt anh lướt qua từng góc nhỏ của ngôi nhà.
Thực ra cách bài trí trong nhà rất đơn giản. Ôn Phục ngày thường không có nhiều sở thích, yêu cầu cuộc sống cũng chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ.
Về sở thích, ngoài âm nhạc ra thì chỉ có hoạt hình. Âm nhạc trong nhà có phòng sách và phòng đàn riêng, Phí Bạc Lâm lần trước đã dọn dẹp từ đầu đến cuối. Còn hoạt hình thì đối với Ôn Phục chỉ cần một chiếc TV hay thậm chí là điện thoại cũng có thể thỏa mãn.
Tất cả đồ vật ở đây đều được sắp xếp rất đơn giản, thoáng đãng.
Nhưng Phí Bạc Lâm nhìn mãi không đủ, làm sao cũng không đủ.
Đây là nơi Ôn Phục đã sống một mình trong những ngày xa anh, là nơi Ôn Phục đã coi là tổ ấm nhỏ của mình, ngoài anh ra.
Đèn phòng khách lần lượt tắt. Phí Bạc Lâm bước vào phòng ngủ chính, lặng lẽ nhìn Ôn Phục đang say giấc trong bóng tối rồi khẽ lùi ra, khép cửa lại, định tạm ngủ một đêm ở phòng sách.
Ôn Phục đã hai mươi sáu tuổi, trong nhà có bốn phòng, ba chiếc giường, chẳng còn lý do gì để phải chen chúc nhau sưởi ấm như thuở nhỏ.
Cánh cửa vừa khép, trên giường Ôn Phục khẽ động đôi tai.
Phí Bạc Lâm nằm trên chiếc giường hẹp chỉ vừa một người trong phòng sách, tưởng tượng ra cảnh Ôn Phục thường ngày đọc sách mệt rồi cuộn tròn ở đây nghỉ ngơi, anh cúi đầu mỉm cười.
Tối qua anh đã không kiểm soát được cảm xúc, gọi điện cho Ôn Phục nhưng lại không biết nói gì, cho đến khi Ôn Phục hỏi anh có đón mình về nhà không, Phí Bạc Lâm đã không suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Hứa thì dễ nhưng để làm được thì không hề đơn giản.
Bấy lâu nay anh ở nước ngoài, đến khi trở về Cẩm Thành cũng chưa kịp ổn định, làm sao có thể ngay lập tức tạo ra một mái nhà cho Ôn Phục?
Điều anh đã hứa với Ôn Phục là nhà chứ không phải một căn nhà.
Căn nhà thì có thể mua ở bất cứ đâu, nhưng nhà thì khác.
Trong kế hoạch của Phí Bạc Lâm, ngôi nhà của anh và Ôn Phục có thể mang bất kỳ hình dạng nào mà Ôn Phục ưa thích.
Anh chỉ mong đến ngày cả hai đủ yên ổn để cùng nhau chậm rãi vun vén một tổ ấm thật sự, chứ không phải vội vã tạo nên một chỗ ở tạm bợ cho những lúc bất đắc dĩ.
Dẫu mục đích cuối cùng chỉ đơn giản là được ở cạnh nhau, nhưng đã hứa sẽ đón Ôn Phục đi thì anh không thể cứ hết ngày này sang ngày khác ngủ lại nơi đây.
Nhà họ Phí ở Cẩm Thành có một trang viên, từ sau khi ông Phí qua đời, anh đã đuổi hết những người không liên quan đi, nơi đó đã lâu không có người ở. Riêng bản thân anh đã hơn hai mươi năm không quay lại nơi đó.
Anh không có tình cảm với nơi đó, nếu muốn dọn vào ở thì chỉ cần ra lệnh là có người chuẩn bị. Chỉ là không biết Ôn Phục có đồng ý tạm ở cùng anh hay không.
Đang suy nghĩ, Phí Bạc Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ ở phòng bên cạnh.
Cửa phòng trong nhà này là khóa từ, tiếng động chỉ có thể nghe thấy trong khoảnh khắc cửa mở.
Phí Bạc Lâm chớp mắt trong bóng tối, nín thở. Anh nghĩ Ôn Phục muốn dậy đi vệ sinh hay uống nước, nhưng mãi không nghe thấy tiếng bước chân.
Giây tiếp theo, cửa phòng sách lặng lẽ hé ra một khe nhỏ.
Phí Bạc Lâm im lặng.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng đen, xỏ dép lê, nhanh nhẹn lách vào phòng, sau đó từ từ đóng cửa lại.
Ôn Phục mò mẫm tiến về phía giường.
Trong căn phòng tối đen như mực, cậu khéo léo tránh được tất cả các nhạc cụ và bàn ghế. Ngay cả chiếc giá sách xoay chắn ở lối đi, cậu cũng lướt qua mà không gây ra tiếng động nào.
Một con mèo hoang lẩn khuất trong rừng cũng chỉ đến thế.
Phí Bạc Lâm nín thở, bất động giả vờ ngủ.
Nhưng khi Ôn Phục sờ đến giường, cậu dường như chẳng còn bận tâm đến việc có bị phát hiện hay không. Vừa lật chăn lên, cả người đã không chút e ngại lăn vào người Phí Bạc Lâm.
Tiếng động lớn đến mức Phí Bạc Lâm có muốn giả vờ cũng không thể.
Giữa những tiếng cọ xát sột soạt, anh bất lực thở dài, giả vờ như bị đánh thức. Nhưng tay đã vươn ra sau lưng Ôn Phục để đắp chăn cho cậu.
Khi rút tay về, cánh tay Phí Bạc Lâm lướt qua đỉnh đầu Ôn Phục. Cậu nhân cơ hội ngước lên, trong hai ba giây dùng tóc cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
"Làm gì đó?" Phí Bạc Lâm biết rõ nhưng vẫn hỏi, "Sao lại sang đây?"
"Em mơ ngủ." Ôn Phục vùi mặt vào lòng anh, chỉ để lại một mái tóc đen rối bù bên ngoài chăn, giọng ngái ngủ nói, "Em đang mộng du."