Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 16

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Nước sông đục ngầu, hai người đó mặc áo bông dày cộm, người đàn ông một thân đồ đen, chìm nổi trong nước không nói một lời, đứa bé mặc áo bông đỏ, không nhìn rõ giới tính, chỉ nghe thấy tiếng gọi bố vang lên the thé.

 

Chưa được mấy tiếng thì đứa bé sặc nước, cổ họng không thể kêu nữa, chỉ có thể không ngừng vùng vẫy trong vòng tay của người lớn.

 

Họ ở quá xa bờ, Ôn Phục bơi rất lâu mới ngoi lên mặt nước, giật khẩu trang để hít một hơi. 

 

Nghĩ đến lời dặn dò của Châu Kỷ và Stella, để tránh bị nhận ra và gây rắc rối cho ekip, cậu lại nín thở lặn xuống, đeo lại chiếc khẩu trang đã ướt sũng.

 

Bà chủ quán cơm thấy cậu chạy xuống dưới cầu thì liền đuổi theo. 

 

Ban đầu bà lo sợ Ôn Phục làm chuyện gì dại dột, nhưng khi chạy xuống và nhìn thấy cảnh tượng dưới sông thì bà hốt hoảng, vừa vội vàng lấy điện thoại ra, vừa ngẩng đầu hô hoán khắp nơi: "Cứu với! Có người nhảy xuống sông! Cứu mạng!"

 

Nước sông lạnh buốt đến tận xương tủy, chân tay Ôn Phục dần cứng đờ và tê liệt. 

 

Cuối cùng khi sắp mất hết tri giác, cậu cũng bơi đến trước mặt hai người kia. Từ xa, trên bờ vang lên tiếng bà chủ gọi điện thoại: "Alo 110 ạ? Có người chết đuối, đến ngay đi! Ở đây..."

 

Ngày càng có nhiều người kéo đến, nhưng vì họ ở gần giữa sông nên không ai dám xuống. Dòng nước cuồn cuộn vỗ vào tai Ôn Phục, có lúc tràn qua đầu, dội vào tai cậu, tiếng ồn ào trên bờ càng trở nên mơ hồ.

 

Cậu đưa tay ra để đỡ đứa bé mặc áo bông đỏ, nhưng lại bị người cha đá một cú mạnh vào bụng.

 

Mục đích của người đàn ông này là tự sát cùng con mình.

 

Bụng Ôn Phục đau nhói, bị dòng nước xô đẩy lùi lại.

 

Cậu lại bơi tới, cố gắng giành lấy đứa bé đã gần như mất ý thức khỏi tay người cha. Người đàn ông dùng một tay ôm chặt eo đứa bé, tay kia rảnh ra tát mạnh vào mặt Ôn Phục, rồi đẩy vai cậu, liên tục đẩy cậu ra xa.

 

Những người trên bờ lúc này mới hiểu ý đồ của người cha, có người bắt đầu chỉ trích, có người ném những cây sào tre dài xuống sông, kêu gọi Ôn Phục quay lại.

 

Ôn Phục quay lưng lại với bờ sông và cây cầu, một lần nữa giật khẩu trang xuống chỗ không có người để hít một hơi thật sâu, rồi lại đeo khẩu trang lên, dồn hết sức lực để giằng co đứa bé với người đàn ông.

 

Sức của cậu vốn không hề nhỏ, bình thường khi dốc hết sức, những người bên cạnh cũng không đấu lại, huống hồ người đàn ông này đã ngâm mình trong nước nửa ngày với một đứa bé trong vòng tay.

 

Trong lúc giằng co, phía sau bờ sông vang lên tiếng "tùm" của một người vừa nhảy xuống nước.

 

Thấy đứa bé sắp bị Ôn Phục giành mất, người đàn ông rút con dao gọt hoa quả giắt sau lưng ra, bắt đầu đâm bừa vào người Ôn Phục dưới nước.

 

Cái lạnh tột độ làm giảm cảnh giác của con người. 

 

Bụng và chân Ôn Phục bỗng nhiên truyền đến từng cơn đau buốt lạnh lẽo, cậu không nghĩ nhiều, dồn một hơi giành được đứa bé vào lòng, quay đầu bơi vào bờ.

 

Nước sông mờ đục bám trên lông mi, Ôn Phục không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, chỉ có thể dựa vào tầm nhìn mơ hồ để bơi về phía nơi có nhiều người.

 

Trên bờ, tiếng người ồn ã dậy lên.

 

"Muốn chết thì chết một mình, đừng lôi con theo!"

 

"Đúng thế! Trẻ con có tội tình gì! Đồ súc sinh!"

 

"Hắn sợ chết một mình, nên muốn kéo thêm một mạng đi cùng!"

 

"Cậu thanh niên, coi chừng đấy!"

 

Đứa bé áp chặt vào vai Ôn Phục, vòng tay ôm cứng lấy cổ cậu. Rồi bất chợt, nó nghẹn giọng, khàn khàn gào lên:

 

"Anh ơi! Anh ơi!"

 

Phía sau, người đàn ông giơ cao con dao bấm, định đâm xuống đầu Ôn Phục.

 

Ôn Phục quay đầu lại, mũi dao cách cậu chưa đầy một sải tay, chỉ cần một giây nữa sẽ đâm thủng nhãn cầu, đâm vào đầu cậu.

 

Đúng lúc đó, một cánh tay với chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng vắt ngang tầm mắt Ôn Phục.

 

Ngay sau đó, cánh tay đó co khuỷu lại, khuỷu tay giáng một cú thật mạnh vào cằm người đàn ông!

 

Hắn buộc phải ngửa mặt chịu đòn. Cả bàn tay bất ngờ cạch một tiếng bị bẻ quặt ra phía sau, hắn kêu lên thảm thiết, con dao trong tay cũng bị cướp đi, bị ném bay xa xuống sông.

 

Một lực đỡ vòng quanh eo, chân tay Ôn Phục trở nên nhẹ bẫng, cả người cậu được ai đó ôm chặt vào lòng.

 

Cậu vẫn ôm chặt đứa bé, dù được ôm nhưng không ngẩng đầu, chỉ nghiêng sang ngửi mùi hương trên người đối phương, rồi thả lỏng lưng, khẽ nói: "Anh Bạc Lâm."

 

Phí Bạc Lâm đá một cú vào giữa người đàn ông, khiến anh ta trôi dạt về phía lòng sông rồi nhanh chóng lên bờ.

 

Trước khi lên bờ, Ôn Phục đưa đứa bé lên cho những người đang chờ sẵn, rồi tự mình leo lên với sự hỗ trợ của Phí Bạc Lâm.

 

Trên bờ xôn xao không ngớt. Nhưng khoảnh khắc Ôn Phục dựa vào Phí Bạc Lâm để đứng vững, tất cả đều lặng đi trong kinh ngạc.

 

Nửa dưới chiếc áo hoodie trắng của cậu đã thấm máu.

 

Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát dần dần đến gần. Có người hô lớn cảnh sát đến rồi, có người gọi xe cứu thương, Ôn Phục nắm chặt vạt áo của Phí Bạc Lâm, lê bước đi nhặt quần áo đã vứt ở bờ.

 

Cơ thể cậu ngày càng lạnh, hơi lạnh từ đầu đến chân, ý thức cũng không còn rõ ràng nữa.

 

"Anh" Ôn Phục xách quần áo trên tay, quay lại liếc nhìn xung quanh, dựa hẳn vào người Phí Bạc Lâm.

 

Đầu cậu tựa vào vai Phí Bạc Lâm, cảm thấy hơi bối rối khi bị đám đông vây quanh, vì vậy giọng cậu càng nhỏ dần, gần như không nghe thấy: "Em không đến đồn công an... Đừng gọi cảnh sát. Em không muốn gặp."

 

Phí Bạc Lâm cởi áo sơ mi của mình ra, buộc vào vết thương ở eo Ôn Phục: "Chúng ta đi ngay."

 

Anh quay người định cõng Ôn Phục, nhưng khi Ôn Phục vừa đặt tay lên vai anh, cậu lại bất ngờ tuột xuống: "Chờ đã."

 

Đứa bé được cứu lên bờ lúc này đã nôn hết nước và tỉnh lại. Một nửa số người trên bờ ở lại chờ cứu hộ, một nửa vẫn đang tìm cách vớt người cha chưa chết đuối lên.

 

Ôn Phục tách đám đông, cúi đầu, hàng mi ướt đẫm bám vào nhau, che đi đôi mắt cậu.

 

Cậu không quen trở thành tâm điểm của công chúng ngoài sân khấu, đặc biệt là trong những tình huống có khả năng được phát sóng trên tin tức thời sự, đây không phải là nơi cậu nên xuất hiện.

 

Nếu không một sự việc bình thường có thể sẽ bị gán ghép với nhiều lời nghi ngờ không cần thiết, phải chịu những lời gièm pha không đáng có.

 

Vì vậy Ôn Phục chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, không nhìn ai cả, như thể làm vậy có thể khiến cậu trở nên vô hình trong mắt người khác.

 

Cậu với khuôn mặt tái nhợt bước đến trước mặt đứa bé, khoác chiếc áo khoác trên tay lên người đứa bé, rồi mở ví ra - Ôn Phục vẫn luôn giữ thói quen mang theo tiền mặt, không nhiều, vài trăm hoặc một nghìn, nhiều nhất cũng chỉ hơn một nghìn.

 

Cậu dốc hết số tiền mặt trong ví vào tay đứa bé, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cúi đầu, những giọt nước từ mái tóc không ngừng rơi xuống đất dưới chân.

 

Ôn Phục không nhìn thẳng vào bất cứ ai, ngay cả lông mi cũng như đang lẩn tránh.

 

Cậu nhìn chằm chằm những giọt nước dưới đất, nhét tiền vào tay đứa bé, vội vã dặn dò, những lời nói theo những cơn run run trở nên lộn xộn: "Cầm lấy tiền. Đừng về nhà, đừng đưa cho bố... đừng đưa cho bố."

 

Giọng cậu vừa nhỏ vừa nhanh, qua lớp khẩu trang ướt sũng càng trở nên yếu ớt đến gần như không thể nghe thấy.

 

Bên cạnh có một vài người khuyên cậu chờ xe cứu thương, nhưng Ôn Phục nhét tiền xong, không quan tâm đứa bé có nghe thấy hay không liền đứng dậy đi về phía Phí Bạc Lâm.

 

Chưa đi được hai bước, cơ thể cậu đã chao đảo.

 

Phí Bạc Lâm bước đến trước, cõng cậu lên lưng, trước khi xe cảnh sát đến gần nhanh chóng đưa cậu vào xe của mình.

 

Vào trong xe, trước tiên Phí Bạc Lâm tháo chiếc khẩu trang đang dính chặt vào mũi làm cậu khó thở ra.

 

Quần áo Ôn Phục dính đầy nước sông và máu. Phí Bạc Lâm vừa bảo tài xế đến bệnh viện gần nhất, vừa lấy hộp cứu thương trong xe sơ cứu và băng bó đơn giản cho vết thương của Ôn Phục.

 

Vết thương của Ôn Phục không nghiêm trọng lắm. Người đàn ông ngâm nước quá lâu đã kiệt sức, ngoài một nhát đâm khá sâu ở chân, những vết thương khác chỉ ở ngoài da.

 

So với chảy máu và vết đâm, cái lạnh mới là yếu tố lớn nhất khiến thể lực Ôn Phục cạn kiệt.

 

Để vết thương nhanh cầm máu, trong xe tạm thời phải tắt điều hòa. Phí Bạc Lâm cởi hết áo khoác của mình cho Ôn Phục mặc, ôm cậu vào lòng rồi dùng chiếc chăn mỏng bằng len cashmere trên ghế lau khô tóc cho cậu.

 

Ôn Phục khoanh chân tựa vào lòng Phí Bạc Lâm, cúi đầu không nói một lời, vừa hồi phục cơ thể vừa gom góp lại chút thể lực.

 

Khi đã dần hồi phục, cậu khẽ hỏi câu đầu tiên: "Mẹ của cậu bé đi đâu rồi?"

 

Bàn tay Phí Bạc Lâm đang lau tóc dừng lại, anh khẽ nói: "Có lẽ đang đi tìm thằng bé."

 

Đứa bé bị đuối nước là một cậu bé, có lẽ là người ở gần đây.

 

Sau khi Ôn Phục cứu cậu bé lên bờ, có người đã nhận ra cậu bé, xì xào bàn tán với nhau rằng người cha đó làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, rồi trốn chui trốn lủi nhiều năm, không còn đường sống, cuối cùng mới định tự tử cùng con.

 

Những lời đó lọt vào tai Ôn Phục, nhưng từ đầu đến cuối không ai nhắc đến mẹ của đứa bé.

 

"Thằng bé có chết không?" Ôn Phục im lặng một lúc rồi hỏi.

 

Bàn tay của Phí Bạc Lâm dừng lại, anh dùng phần chăn chưa bị ướt quấn quanh người Ôn Phục, bàn tay sờ lên đầu cậu, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* trán cậu, không trả lời câu hỏi của Ôn Phục.

 

Chiếc xe S600 kéo dài lặng lẽ lăn bánh trên đường ở Quý Dương, trong xe một khoảng tĩnh lặng.

 

Ôn Phục hiếm hoi mở lời lần nữa: "Sẽ có người cứu thằng bé chứ?"

 

Lòng bàn tay Phí Bạc Lâm áp lên trán cậu, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu: "Không phải em đã cứu nó rồi sao?"

 

Lông mi Ôn Phục khẽ run lên, cậu mím môi: "Vậy sau này thằng bé cũng sẽ có một anh Lâm phải không?"

 

Phí Bạc Lâm nói: "Sẽ có vào một ngày nào đó."

 

Ôn Phục rúc vào lòng Phí Bạc Lâm, ngửa đầu tựa lên vai anh, nhận ra cơ thể Phí Bạc Lâm giờ đây đã rộng lớn hơn nhiều so với ngày xưa.

 

Góc nhìn của cậu đang đối diện với chiếc cằm có đường nét sắc sảo của Phí Bạc Lâm, vết sẹo trên cằm anh lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng của xe.

 

Ôn Phục giơ tay lên, dùng ngón trỏ v**t v* vết sẹo trên cằm Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm không ngăn cản, chỉ cúi mắt nhìn, mặc cho đầu ngón tay lạnh của Ôn Phục lướt qua vết sẹo trên cằm mình.

 

Buổi chiều anh không có việc gì, cũng không đeo kính, ánh mắt không còn bị lớp kính mỏng cản trở cứ thế nhìn xuống khuôn mặt Ôn Phục, trong đáy mắt là sự kiên nhẫn vô tận và một chút nuông chiều mặc kệ tất cả, giống như đang nhìn một con mèo do chính tay mình nuôi lớn hay một con búp bê được nhặt về và tắm rửa sạch sẽ.

 

Phía sau lưng có vật gì cứng cộm vào giữa xương sống, Ôn Phục dừng lại, hơi nhổm người lên nhìn ra sau, thấy trên cổ Phí Bạc Lâm có đeo một tấm bùa Phật bằng chu sa treo bằng sợi dây màu đen.

 

Tấm bùa này Phí Bạc Lâm đeo rất sâu, mặt dây chuyền nằm giữa hai ngực anh, nếu không cởi áo ra, hoàn toàn không thể phát hiện.

 

Góc dưới bên trái của tấm bùa bị sứt một miếng, có lẽ là do đã đeo quá nhiều năm, hình Phật trên đó cũng đã rất mờ. Ôn Phục cầm tấm bùa lên sờ sờ hỏi: "Nó có phù hộ cho anh không?"

 

Phí Bạc Lâm nhìn tấm bùa nhưng lại nhìn nhiều hơn vào bàn tay đang cầm tấm bùa của Ôn Phục: "Luôn luôn phù hộ cho anh."

 

Khi đến bệnh viện, trước khi xuống xe, Ôn Phục đã đeo một chiếc khẩu trang mới. Trong xe đã bật đủ nhiệt độ để sưởi ấm. Phí Bạc Lâm mặc áo của tài xế đưa Ôn Phục vào phòng khám.

 

Sau khi kiểm tra vết thương, bác sĩ băng bó lại và kê một ít thuốc chống viêm, dặn Ôn Phục phải truyền dịch xong mới được về.

 

Lúc này, Ôn Phục cuối cùng cũng nhớ đến Châu Kỷ đang ở nhà vệ sinh công cộng, nhân lúc Phí Bạc Lâm đi trả tiền, cậu mò mẫm trong mấy lớp quần áo tìm chiếc điện thoại Phí Bạc Lâm đã để sẵn cho cậu.

 

Vừa mở máy gọi đi, cậu đã nghe thấy Châu Kỷ ở đầu dây bên kia sốt ruột giậm chân: "Tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cũng nghe máy rồi."

 

Mười lăm phút trước, Châu Kỷ đi vệ sinh xong quay lại, chỉ thấy trong quán ăn không có ai cả. 

 

Anh đi ra sau bếp hỏi người đầu bếp đang nấu ăn, người đó nói không biết, chỉ thấy cậu thanh niên kia không biết nhìn thấy gì rồi chạy ra ngoài, bà chủ cũng chạy theo, rồi không thấy ai nữa.

 

Châu Kỷ hỏi thăm xong đi ra, vừa gọi điện cho Ôn Phục, vừa thấy có rất nhiều người trên cầu và dưới bờ sông, không suy nghĩ nhiều, liền chạy theo xem.

 

Đến bờ cầu mới biết là có người đuối nước, cảnh sát và xe cứu thương đã đến, những người trên bờ nói chuyện loạn xạ không nghe rõ gì cả. 

 

Châu Kỷ không còn tâm trí nào để hỏi, bên Tiểu Nhiếp gọi đến nói xe đón họ sắp đến nơi, còn Ôn Phục thì vẫn chưa thấy đâu. Đang không biết phải làm sao thì Ôn Phục gọi lại.

 

Châu Kỷ hỏi: "Em đang ở cùng ai vậy?"

 

Ôn Phục mấp máy môi, nói ra một cái tên Châu Kỷ có thể biết: "Phí Bạc Lâm."

 

Châu Kỷ ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm: "Phí tổng à... làm anh sợ chết đi được. Ở đây có người đuối nước, anh cứ tưởng em rơi xuống sông rồi."

 

Nghe thấy Ôn Phục im lặng, anh lại lo lắng: "Sao vậy? Chẳng lẽ em thật sự rơi xuống sông à?"

 

Ôn Phục lắc đầu: "Không."

 

Châu Kỷ lại thở phào một hơi nữa: "Vậy bây giờ em đang ở đâu?"

Bình Luận (0)
Comment