Editor: Sophie
Beta: Sophie
Có lẽ do bị ám ảnh tâm lý quá lớn, Ôn Phục đã đặt bức thư đó vào vị trí sâu nhất trong phòng sách. Sau đó cậu trở về phòng, ngả lưng xuống giường và ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, tại khách sạn nơi Phí Bạc Lâm tạm trú, anh nhận được một gói bưu kiện do Stella gửi từ Bắc Kinh, như một món quà đáp lễ vì lần trước anh đã hào phóng tặng trang phục cho Ôn Phục trong đêm hội Weibo.
Gói bưu kiện này hoàn toàn khác với phong cách nhỏ gọn mà tinh tế, đơn giản mà sang trọng của Stella. Đó là hai thùng lớn, nặng, cao đến đầu gối.
Người phục vụ đã phải tốn khá nhiều sức để đẩy hai thùng hàng đến cửa phòng.
Phí Bạc Lâm nhờ mang một con dao nhỏ đến rồi ngồi xuống sàn mở thùng. Anh thấy bên trong là vô số phong thư, ít nhất cũng phải năm, sáu trăm cái, mỗi cái đều được cẩn thận bọc kín bằng tấm acrylic chống bụi, đó là lý do vì sao gói bưu kiện lại nặng đến vậy.
Ban đầu anh không hiểu những bức thư này gửi cho mình để làm gì, cho đến khi anh tùy tiện cầm một phong bì lên, nhìn qua tấm acrylic bọc kín thấy dòng mã bưu điện "644000" và bốn chữ người nhận Bạc Lâm là nét chữ của Ôn Phục.
Phí Bạc Lâm thoáng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cầm từng phong bì đã được bọc kín để kiểm tra, phát hiện tất cả đều viết cùng một nội dung, mỗi phong bì đều ghi người nhận Bạc Lâm.
Hơn năm trăm bức thư, mỗi bức được sắp xếp cẩn thận theo ngày tháng trong thùng, vừa đúng hai năm Ôn Phục ở nước ngoài.
Năm giờ sáng, Ôn Phục bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu ngủ rất say, mỗi khi ngủ lại cuộn mình trong chăn như một con tôm, đầu chỉ gối vào một góc gối, tóc trên đầu rối tung.
Tiếng chuông reo rất lâu, cậu mới nửa tỉnh nửa mê đưa tay với lấy điện thoại, hàng lông mi dày chỉ hé ra một kẽ hở rất nhỏ, chưa kịp nhìn số, đã ấn nghe rồi đưa điện thoại lên tai, chưa kịp nói "alo" đã suýt ngủ thiếp đi lần nữa.
Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: "... Tiểu Phục."
Ôn Phục bỗng chốc mở bừng đôi mắt.
Phí Bạc Lâm co một chân dựa vào cạnh giường, ngồi trên sàn phòng, xung quanh là vô số phong bì và giấy thư.
Xung quanh chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, một tay anh đặt trên đầu gối, đầu ngón tay còn kẹp một bức thư lỏng lẻo, một tay cầm điện thoại khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bức thư nào đó dưới đất, lắng nghe tiếng hít thở và những tiếng sột soạt từ đầu dây bên kia, là Ôn Phục đã ngồi dậy trên giường.
"Anh?"
Ôn Phục đã tỉnh táo hơn, dụi dụi mắt, rồi đưa tay ấn đèn đầu giường, sau một lúc thích nghi với ánh sáng, cậu đợi mãi mà không thấy Phí Bạc Lâm lên tiếng.
Cậu đưa điện thoại xuống nhìn, xác nhận đó là số điện thoại cũ của Phí Bạc Lâm, rồi lại đưa ống nghe lên tai, im lặng chờ đợi.
"Tiểu Phục..."
Phí Bạc Lâm lại gọi tên Ôn Phục, nhưng vẫn không nói gì thêm.
Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng vô dụng.
Ôn Phục đã lớn lên trong khoảng thời gian anh không nhìn thấy, tất cả những hỉ nộ ái ố mà anh bỏ lỡ trong hàng nghìn ngày đêm đã từ từ tạo nên con người Ôn Phục của ngày hôm nay, mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn rồi.
Ôn Phục khoanh chân ngồi trên giường, hệ thống sưởi sàn trong phòng khiến cậu dù chỉ mặc một chiếc áo ngủ cotton rộng thùng thình cũng không thấy lạnh.
Cậu nghe thấy tiếng thở dồn dập, ngập ngừng của Phí Bạc Lâm, nhưng không biết đêm nay anh đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy cậu im lặng một lúc, rồi chủ động lên tiếng hỏi: "Anh đến đón em về nhà à?"
Châu Kỷ nhận ra, hôm nay trên đường đi Ôn Phục có tâm trạng đặc biệt tốt.
Người này vốn dĩ dù vui hay buồn cũng chỉ có một biểu cảm trên mặt, thế mà hôm nay Ôn Phục lại toát lên một thần thái khác hẳn. Đôi mắt cậu như được phủ thêm một lớp sáng, long lanh hơn trước.
Khi anh đón cậu lên xe, thậm chí có một khoảnh khắc, cách lớp khẩu trang anh nghe thấy Ôn Phục khẽ ngân nga một bài hát.
Anh giật mình, đột nhiên quay đầu lại nhìn Ôn Phục, bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ mặt cậu lại rất bình tĩnh, không giống như đang ngân nga.
Ôn Phục hỏi: "Sao vậy?"
Anh lắc đầu, nghi ngờ là mình đêm qua không ngủ ngon nên bị ảo giác.
Giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng Ôn Phục ngân nga!
Anh hoảng hốt ngoảnh sang, tiếng hát cũng dừng lại. Ôn Phục vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ khẽ chớp mắt nhìn anh, ánh mắt sau lớp khẩu trang hoàn toàn không chút gợn sóng.
Anh hỏi: "Em đang hát à?"
Ôn Phục lắc đầu.
Anh đành cúi đầu xách vali tiếp.
Khi bỏ vali vào cốp xe xong quay lại, Ôn Phục đã yên vị ở chỗ ngồi, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, để gáy hướng về phía anh, lặng lẽ ngẩn người.
Anh ngồi vào ghế, ngả đầu ra sau chuẩn bị nhắm mắt ngủ bù, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ngân nga nho nhỏ từ chỗ Ôn Phục.
!!!
Anh rùng mình: "Ôn Phục?"
Ôn Phục nghe tiếng quay đầu lại, hai hàng lông mi đen dài ẩn dưới bóng chiếc mũ lưỡi trai, lặng lẽ nhìn anh: "Sao vậy?"
Châu Kỷ mấp máy môi: "Em... có nghe thấy ai đang hát không? Vừa nãy?"
Ôn Phục nói: "Không."
Châu Kỷ cứng đờ tại chỗ.
Bây giờ là ban ngày mà ma quỷ hiện hồn rồi!
Lại chỉ hiện hồn với một mình anh!
Ôn Phục thấy anh không nói gì, liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, xem phong cảnh như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc lâu sau, Ôn Phục quay đầu nhìn anh nói: "Trêu anh đấy."
Châu Kỷ: ?
Ôn Phục vẫn bình thản: "Vừa nãy là em hát đấy."
Châu Kỷ: "..."
Đây là cái trò... nghịch ngợm... trẻ con gì vậy.
Anh vừa buồn cười vừa bực mình: "Vui không?"
Ôn Phục ngồi thẳng lại, dựa vào ghế, nói một cách nghiêm túc: "Cũng tạm."
Châu Kỷ: "Hôm nay em rất vui sao?"
"Ừm." Ôn Phục nhìn về phía trước, đôi mắt dường như lóe lên một chút ánh sáng, "Em sắp chuyển nhà rồi."
"Chuyển nhà?" Châu Kỷ hỏi, "Chuyển đi đâu?"
Ôn Phục nói: "Về nhà."
"..."
Máy bay đến Quý Châu vào lúc 12 giờ trưa, vừa hạ cánh, họ đã đến phòng chờ do ban tổ chức sắp xếp, sau đó là bốn giờ đồng hồ trang điểm và làm tóc.
Địa điểm diễn ra show thương mại lần này là một sân khấu khép kín, sức chứa khoảng một đến hai nghìn chỗ ngồi. Vì là một show thương mại nhỏ, Ôn Phục không mang cây đàn guitar cũ ở nhà, mà dùng cây đàn thông thường cho các buổi biểu diễn.
Là ca sĩ nổi tiếng nhất trong buổi diễn, cậu được sắp xếp biểu diễn vào giữa chương trình.
Sân khấu được bài trí khá đơn giản theo yêu cầu của cậu, chỉ có một chiếc giá micro và một chiếc ghế cao.
Khi người dẫn chương trình xướng tên Ôn Phục, khán đài đã sôi sục.
Khi cậu bước ra, đèn trên khán đài vụt tắt, tiếng huyên náo cũng lắng xuống. Ánh sáng chỉ tập trung vào chiếc ghế của Ôn Phục, toàn bộ phòng thu chìm trong bóng tối, chỉ còn lại một điểm sáng duy nhất.
Khuôn mặt Ôn Phục nhỏ và gầy, lông mày và đôi mắt sắc sảo, nhưng chuyên gia trang điểm không bao giờ dùng màu quá đậm, chỉ thường trang điểm nền nhẹ nhàng.
Cũng vì sở thích cá nhân nên chuyên gia trang điểm luôn đánh một lớp highlight trong suốt lên xương lông mày và hai bên cổ của Ôn Phục. Khi cậu cúi xuống hay ngẩng lên là có thể thấy những hạt sáng lấp lánh xung quanh yết hầu và tai.
Hầu hết các tác phẩm của cậu đều do một mình cậu hoàn thiên từ lời, nhạc đến hòa âm phối khí. Lần này, Ôn Phục cũng chọn một bài hát khá kén người nghe của mình, tên là "Con Bướm".
Phần trình diễn trực tiếp ngoài guitar ra, còn có tiếng trống và kèn túi làm nhạc đệm, toàn bộ giai điệu mang lại cảm giác du dương, tươi sáng.
Chỉ đến nửa sau, phong cách mới chuyển hướng, cảm giác bàng hoàng như vừa tỉnh mộng mới dần dần hiện lên.
Cậu vẫn giữ tư thế quen thuộc, chân phải hơi nhấc đặt lên thanh gác chân của ghế cao, đàn guitar đặt trên đùi, ghé sát micro, đọc nhịp điệu đầu tiên của bài hát một cách trầm thấp: "Một, hai, ba... bốn."
Nhạc đệm vang lên, Ôn Phục vừa định cất tiếng hát thì một dây đàn guitar bị đứt, phát ra tiếng "tách" giòn tan.
Cả khán phòng im lặng một giây, Ôn Phục chỉnh lại tai nghe, cúi đầu sát micro: "Xin cứ tiếp tục."
Người phụ trách âm thanh ở hậu trường sững sờ một lát mới phản ứng kịp rằng câu nói này là nói với anh ta, liền vội vàng điều chỉnh lại nhạc đệm.
Thiếu mất một dây, Ôn Phục hạ tông một phần của bài hát, đồng thời vừa hát vừa điều chỉnh những phần khác, gần như là ứng tấu một phiên bản mới của "Con Bướm":
"Gác lầu cũ dưới chân cầu, một chiếc thuyền giấy trên mặt hồ
Trang sách đã ố vàng, là ngọn đồi tuần hoàn
Lắc đầu, nghe thầy giảng mùa xanh mùa đỏ
Lại nhìn xem, con bướm bay đến ô cửa sổ thứ mấy
/
Con hẻm nhỏ về nhà, những năm này phải đi bao lâu
Đàn guitar gảy vài dây, lại hát bao lần chờ đợi
Khi còn bé không hiểu, thời gian trôi như dòng nước
Giống như cánh diều đã thả, đứt dây rồi chẳng quay đầu
Hoàng hôn xuống, ai lại ngồi trước cửa canh giữ
Gió thu thổi nhăn cả nền đất
/
Cháo ngô trên bếp, lá rụng buổi chiều đã mục nát
Ngẫu nhiên ngoảnh đầu, chớp mắt đã mấy mùa thu
Lời thần chú gọi thần hộ mệnh, viết lên con đường trưởng thành
Trước lối cầu thang trống rỗng, đi qua biết bao
Tuổi trẻ không biết buồn
Một con bướm giấy bỏ nhà ra đi
/
Sau này cũng nghe nói
Nỗi nhớ vương vấn chưa nguôi, là tháng năm đã hoen gỉ
Hóa ra tên gọi khác của con bướm, là xuân tươi chẳng thể ở lại
/
Tôi hỏi bướm có về không
Nàng cười tôi hoài niệm"
Tiếng guitar hòa vào dòng chảy của bản nhạc, len lỏi vào từng ngóc ngách của sân khấu nhỏ.
Để phù hợp với bản hòa âm mới, Ôn Phục đã cố tình hạ thấp giọng, tiếng hát như lời than vãn về những kỷ niệm, hòa quyện vào giai điệu theo cách thì thầm.
Kết thúc bài hát, khán giả im lặng trong vài giây rồi những tiếng vỗ tay rải rác vang lên, vài giây sau, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò mới bùng nổ từ mọi phía.
Buổi biểu diễn trực tiếp của Ôn Phục nhanh chóng được lan truyền trên mạng, video đầu tiên được đăng lên đã nhận được hơn mười vạn lượt thích chỉ sau một giờ.
Họa đi liền với phúc, sự cố bất ngờ này sẽ khiến bài hát ít người biết của cậu trở nên nổi tiếng.
Sau buổi biểu diễn Ôn Phục trở về xe, chuyên gia trang điểm đã dọn dẹp xong đồ đạc và chờ sẵn trong xe.
Mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ Quý Châu về Cẩm Thành nên họ đã chọn đi tàu cao tốc.
Địa điểm biểu diễn khá xa ga tàu mà ngày hôm sau lại phải dậy sớm lúc sáu giờ để đón chuyến bay.
Để Ôn Phục có thể ngủ trọn vẹn trên tàu cao tốc, Châu Kỷ và chuyên gia trang điểm thường chọn cách tẩy trang cho cậu ngay trên đường đến ga, để cậu không phải tự loay hoay mất thời gian mà lại còn không sạch.
Tài xế lái xe một cách vững vàng trên đường, Ôn Phục đang ngoan ngoãn cầm bông tẩy trang đã thấm dung dịch để lau mắt theo lời của chuyên gia trang điểm, bỗng nhiên xe rung lắc mạnh, tất cả mọi người trong xe đều đổ về phía trước.
Chuyên gia trang điểm vốn đang cúi người từ ghế sau ra phía trước, nếu không phải Ôn Phục nhanh tay thì cô ấy đã ngã nhào ra phía trước rồi.
Chiếc xe buộc phải dừng lại, nhưng giây tiếp theo chiếc xe thương mại lại nhận thêm một cú va chạm mạnh.
Lúc này, mọi người đều nhận ra, là bị đâm từ phía sau và không chỉ một lần.
Nơi họ dừng không phải là đường cao tốc, không thể có chuyện va chạm liên hoàn.
Giờ lại là buổi tối, nơi đây đã ra khỏi khu vực nội thành, bên ngoài trời đang mưa, không thấy mấy chiếc xe khác, sao lại bị đâm liên tiếp như vậy?
Châu Kỷ mở cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau, hai chiếc xe tư nhân vừa đâm họ từ hai bên quá quen thuộc, rõ ràng là mấy nhóc fan cuồng trước đây!
Đây là trả thù rồi!
Nhanh chóng, tài xế nói với họ từ phía trước: "Bị nổ lốp rồi!"
Anh tức giận, lấy điện thoại ra muốn liên lạc với tài xế khác, nhưng lại nhớ ra đây không phải Cẩm Thành hay Bắc Kinh, lần này Stella không đi cùng, cả đoàn chỉ có một chiếc xe, muốn tìm người khác cũng không biết tìm ai.
Đúng lúc này, hai chiếc xe phía sau lại khởi động, lùi lại một đoạn, lại đạp ga mạnh, đâm thẳng vào đuôi xe của họ!
Thân xe lại trượt một đoạn trên mặt đất, ngay cả lốp xe cũng phát ra tiếng ma sát chói tai.
Dưới hàng rào bê tông bên đường là một con dốc không quá cao, không quá thấp, dưới dốc là một con sông chảy xiết.
Với tình hình này, chỉ cần đâm thêm vài cú nữa, chiếc xe sớm muộn gì cũng lật xuống sông.
Bất kể những fan cuồng phía sau có thực sự muốn trả thù hay chỉ dọa dẫm, điều duy nhất Châu Kỷ dám chắc là hai chiếc xe đó toàn người quen và anh biết rõ nhất không ai trong số họ đủ 15 tuổi, phạm tội cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.
"Chết tiệt!" Anh mở ứng dụng gọi xe, liên tục làm mới, mong có thể gọi được dù chỉ là một chiếc taxi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, "Mấy người đó không cần mạng, chúng ta thì cần! Đúng là một lũ điên!"
Anh vừa cố gắng gọi xe vừa nói với tài xế: "Báo cảnh sát! Báo cảnh sát ngay!"
Có lẽ đoán trước được động thái của họ, sau khi đâm xong cú vừa rồi, hai fan cuồng ở hai chiếc xe phía sau thò người ra khỏi cửa sổ, một tay cầm máy ảnh quay video, một tay giơ ngón giữa về phía họ, huýt sáo hai tiếng rồi lái xe chạy mất.
Anh đã quen với những chuyện này, nhưng vẫn tức gần chết.
Tài xế quay đầu lại từ ghế lái: "Còn báo cảnh sát không?"
Giờ mà báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến, rồi bắt những người kia đi ghi lời khai, xử lý xác minh, rồi lại mất thời gian tranh cãi. Chắc phải đến nửa đêm cả đoàn không được nghỉ ngơi.
Ôn Phục ngày mai chạy show còn mệt hơn, quan trọng là kết quả cuối cùng cũng vậy, đám người đó nhiều nhất là bị giáo dục miệng một trận rồi được thả tự do.
Hơn nữa Ôn Phục rất không thích đến đồn công an.
Anh thở dài, thăm dò hỏi Ôn Phục: "... Thôi nhé?"
Mọi người đã quen với những rắc rối này, đã ăn ý đến mức không cần nói nhiều.
Ôn Phục cúi thấp đầu, gật một cái rồi không phản ứng gì nữa.
Cả đoàn kẹt lại giữa đường đang loay hoay không biết làm thế nào, Châu Kỷ chợt nảy ra một ý, gọi điện cho một tay săn ảnh đã từng lén chụp Ôn Phục một thời gian trước.
Ekip của nghệ sĩ thường có số điện thoại của hầu hết các tay săn ảnh. Đối với một số tin tức không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, tay săn ảnh sẽ cân nhắc giá trị rồi lựa chọn tiết lộ trước cho ekip, nếu ekip muốn xử lý thì sẽ dùng tiền để giải quyết.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tay săn ảnh ở đầu dây bên kia lười biếng nói: "Alo, anh Kỷ à?"
Anh là người có thâm niên trong giới, theo Stella nhiều năm, nửa trợ lý nửa quản lý, khá quen thuộc với những người chuyên chụp lén này.
Anh nói thẳng: "Tiểu Nhiếp, các cậu đang ở Quý Dương à?"
"Anh Kỷ nói gì thế?" Đối phương rõ ràng không định thừa nhận, nói cười vui vẻ, "Tụi em chẳng có việc gì thì chạy đến Quý Dương làm gì?"
"Đừng có giở trò," Anh không có thời gian vòng vo, "Hai hôm trước còn bán ảnh Ôn Phục mua sữa trên mạng mà. Tôi không biết giờ các cậu theo đến đâu rồi, giờ bọn tôi gặp chút rắc rối, kẹt lại trên đường rồi, Ôn Phục còn phải đón chuyến bay, xe các cậu có đủ chỗ không, đủ thì cho tụi tôi đi nhờ một đoạn."
Trong giới này mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Ekip và cánh săn ảnh thường xuyên đối đầu ngầm nhưng dù sao đối phương cũng kiếm tiền bằng cách bán thông tin nghệ sĩ, thật sự gặp khó khăn nhờ vả một tay thường thì không có vấn đề gì.
Anh giải thích ngắn gọn tình hình, đối phương cũng không vòng vo nữa: "Ngồi được, nhưng chỉ đủ nhét hai người thôi, nhiều hơn là quá tải đấy."
Anh nói: "Ngồi được hai người là đủ rồi."
Trong đoàn ngoại trừ chuyên gia trang điểm và stylist, những người còn lại đều là nam. Đã nhiều năm như vậy, đây không phải lần đầu tiên họ gặp tình huống khẩn cấp, đưa Ôn Phục đi là việc cấp bách, những người còn lại ở lại với nhau rồi sẽ có cách giải quyết.
Thấy bên ngoài trời tạnh mưa, anh sợ những fan cuồng kia quay lại gây chuyện, liền định đưa Ôn Phục xuống xe, đi dọc đường tìm một trạm xăng hoặc quán ăn để nghỉ ngơi.
Cũng lạ thật, khu vực này thực ra không hề hoang vắng, chỉ giống như khu vực ngoại ô bình thường, nhưng đoạn đường nơi xe Ôn Phục bị đâm thì đặc biệt hẻo lánh.
Đi qua đoạn đường đó, đi thêm khoảng hai mươi phút nữa, các cửa hàng, khu dân cư lại dần dần xuất hiện.
Anh đội mũ và đeo khẩu trang cho Ôn Phục cẩn thận, hai người đi qua một cây cầu bê tông lớn rồi rẽ vào một quán ăn.
Châu Kỷ gửi địa điểm cho Tiểu Nhiếp, đoán Ôn Phục cũng đói rồi, tiện thể gọi thêm vài món. Trong lúc đợi món, anh hỏi chủ quán nhà vệ sinh ở đâu, dặn Ôn Phục đừng đi lung tung rồi đi giải quyết.
Ôn Phục ngồi trên chiếc ghế nhựa trong quán, mũ lưỡi trai được kéo thấp, không nhúc nhích.
Ngoài trời, mưa lất phất lại rơi, Ôn Phục nhìn đăm đăm vào cây cầu qua con đường.
Bỗng nhiên, ở cuối tầm nhìn, dưới dòng sông có hai bóng người đang vật lộn.
Cậu tưởng mình nhìn nhầm, đứng dậy đi ra dưới mái hiên cửa hàng, nheo mắt cẩn thận quan sát, đúng là có hai người đang ở dưới sông.
Lúc này, mưa càng ngày càng lớn, nước sông sẽ nhanh chóng dâng cao, hai người đó lại cách bờ khá xa, hoàn toàn không thể tự cứu được.
Ôn Phục quay người quét mã trả tiền, rồi lao thẳng vào cơn mưa.
Bà chủ quán là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, vừa bưng món đầu tiên ra thì thấy trên bàn không còn ai cả.
Ôn Phục đang chạy vội vã qua đường dưới trời mưa, bà vội đặt món ăn xuống, gấp gáp đuổi theo ra cửa: "Này cậu thanh niên đi đâu vậy! Trời đang mưa đấy! Cầm lấy cái ô này!"
Tiếng mưa át đi tiếng gọi của bà chủ, Ôn Phục men theo cầu thang gần nhất chạy xuống dưới cầu, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác biểu diễn không dày và chiếc mũ lưỡi trai trên người, đồng thời nhìn rõ những người dưới sông, là một người đàn ông ít nhất đã ngoài ba mươi và một đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Người đàn ông ôm đứa trẻ, hết lần này đến lần khác chìm xuống nước, đứa trẻ trong vòng tay vẫn không ngừng vùng vẫy.
Đôi mắt Ôn Phục chợt mở to, cậu mặc nguyên chiếc áo hoodie mỏng manh màu trắng, lao thẳng xuống dòng sông có nhiệt độ gần như âm độ.