Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 14

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Những diễn đàn lớn vào dịp cuối năm có thể đủ sức "nuôi sống" KPI trong ba ngày liền. Và trong đêm Weibo lần này, ngoài những chủ đề quen thuộc như so sánh ảnh chụp lén của các ngôi sao, tâm điểm bàn luận trên các diễn đàn lại đổ dồn về phía Ôn Phục.

 

Chỉ cần tùy tiện nhấp vào một diễn đàn, trang chủ đều tràn ngập các bài viết liên quan đến Ôn Phục, ví dụ:

 

[@Momo: Một góc khuất không ai để ý... Tối nay có một hồ ly tinh thay liền ba bộ đồ cao cấp... Một bộ lúc chụp hình xuất phát, một bộ thảm đỏ, một bộ trong khán đài. Nói về "tài nguyên" thì rốt cuộc ai mới là người có tài nguyên thực sự chứ...]

 

Khu bình luận

 

[Lầu 1] @Anh đào thảo đạo: Thế này cũng gọi là tài nguyên à? Tôi cứ tưởng "ngôi sao có tài nguyên" là để chỉ người dính líu với cậu ta chứ. [128 ]

 

[Lầu 2] @Momo: Người đó là ai vậy?

 

[Lầu 3] @Anh đào thảo đạo trả lời @Momo: Nam chính trong phim cổ trang – Kỳ Nhất Xuyên đó. [331 | 81 ]

 

[Lầu 4] @Momo [chủ thớt] trả lời @Anh đào thảo đạo: Thời trang cũng là tài nguyên chứ, sao lại không tính? [82 ]
[...]

 

[@Hạnh nhân latte không đá: Stylist của Ôn Phục là ai thế? Có thể mượn được tận ba bộ ES sao?]

 

Khu bình luận

 

[Lầu 1] @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Không biết, chỉ thấy ES dạo này tự nhiên rớt giá vậy... Chẳng lẽ thương hiệu cao cấp giờ không để tâm dư luận nữa à? Cậu ta chẳng phải mới bị chê bai bằng mấy trăm bình luận hôm trước sao? Giờ đồ hiệu dễ mượn thế à? [19 ]

 

[Lầu 2] @Hạnh nhân latte không đá [chủ thớt] trả lời @Trói buộc thần tượng nhà tôi cả nhà chết: Ủa? Tôi thấy đẹp mà, đâu có rẻ tiền. ES vốn nổi tiếng khó mượn nên tôi mới thắc mắc stylist của cậu ấy làm sao mà mượn được liền ba bộ. [99 ]

 

[Lầu 3] @Đồ Rê Mí của nhà ai trả lời @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Người ta chỉ chê Ôn Phục ít quần áo thôi, chứ có ai bảo đồ cậu ấy ăn mặc quê mùa đâu? Mấy trăm bình luận hôm đó có cái nào nói cậu ấy không đẹp không? Không thể vì cậu ấy ít fan mà bôi đen bừa thế chứ. [212 ]

 

[Lầu 4] @Nữ chính nhà tôi vô địch trả lời @Đồ Rê Mí của nhà ai: Cậu ơi... giải thích với người ta làm gì, nhìn trang chủ là biết fan Kỳ Nhất Xuyên rồi. Đám bài bôi đen Ôn Phục vẫn còn chưa xóa hết đó.

 

[Lầu 5] @Đồ Rê Mí của nhà ai trả lời @Nữ chính nhà tôi vô địch: Bảo sao ID cay nghiệt thế, fan giống hệt idol. Người ngoài nhìn còn tưởng hôm đó dưới lầu phóng viên vây kín là Ôn Phục cầm dao dí bắt idol nhà cậu ta phải tự đi đưa cơm cơ. [82 ]

 

[Lầu 6] @Nữ chính nhà tôi vô địch trả lời @Đồ Rê Mí của nhà ai: Ha ha... Ai bám đuôi ai thì trong lòng tự biết rõ...
[...]

 

Phần lớn vẫn xoay quanh chuyện Ôn Phục ăn uống:

 

[@Momo: Cậu ta đang định xây dựng hình tượng mới sao?
[Ảnh.jpg]
Chẳng phải đang diễn à? Ai lại cúi gằm đầu ăn ngấu nghiến Hamburger trước ống kính như thế chứ?]

 

Khu bình luận

 

[Lầu 1] @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Đúng là lắm trò... Năm 2023 rồi còn tưởng giới giải trí chấp nhận kiểu "ngây thơ vô số tội" này chắc? Ăn uống chẳng có tí thẩm mỹ nào... [88 ]

 

[Lầu 2] @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Nhà hết gạo rồi à... trông chẳng khác gì đứa chạy nạn. [109 ]

 

[Lầu 3] @Người qua đường chính nghĩa: Nghe nói sự kiện năm nay không chuẩn bị đồ ăn, mọi người đều ngồi không từ trưa. Có quản lý của một diễn viên trẻ còn phải lén lút đi xin hamburger. [112 ]

 

[Lầu 4] @Đồ Rê Mí của nhà ai (đổi tên thành: Fan trung thành only Phục): Lầu 1 không thèm giả vờ nữa nhỉ? Block người khác thì nhanh lắm. Mười bài bôi đen Ôn Phục thì tám bài là của mày, hai bài còn lại nick phụ. Sự thật thì không chịu nghe, tin đồn thì bịa đặt, thấy Ôn Phục là phát điên. Idol thì chả ra gì, mày sống không quá ngày mai đâu. [123 ]

 

[Lầu  5] @Thần tượng của tôi sập phòng rồi trả lời @Người qua đường chính nghĩa: Đến xin McDonald's của Ôn Phục hả... Diễn viên trẻ nào thế, ha ha.

 

[Lầu 6] @Người qua đường chính nghĩa trả lời @Thần tượng tôi sập phòng rồi: Một diễn viên của Phong Độ Truyền Thông, nghe nói mới 14 tuổi, đói không chịu nổi nên quản lý mới đi xin hamburger của Ôn Phục.

 

[Lầu 7] @Na na mễ trả lời @Người qua đường chính nghĩa: Vậy Ôn Phục có cho không?

 

[Lầu 8] @Người qua đường chính nghĩa trả lời @Na na mễ: Bạn tôi trong khán đài nói cậu ấy cho hết luôn. [186 ]

 

[Lầu 9] @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất trả lời @Người qua đường chính nghĩa: Cậu ta ăn hai miếng đã hết một cái hamburger, còn lại được bao nhiêu đâu .

 

[Lầu 10] @Người qua đường chính nghĩa trả lời @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Còn lại cũng khá nhiều, cậu diễn viên trẻ kia không ăn hết nên chia cho người xung quanh. Nguyên đống McDonald's đó chắc cũng tầm bốn, năm trăm tệ.
[...]

 

Cũng có bình luận lôi sang chuyện "Tề Phục":

 

[@Mái tóc làm sao để không rẽ ngôi: Ăn McDonald's để phá CP... Cậu ta định sáng lập trường phái mới sao...]

 

Khu bình luận
[Lầu 1] @Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Phá CP cái gì , rõ ràng chỉ là đơn phương thổi phồng thôi. Hot search, trói buộc, bán thảm, tẩy trắng, làm rõ tin đồn... một đường thẳng tắp. Trong CP này ai thiếu nhiệt mà không nhận ra chứ. [145 ]

 

[Lầu 2] @Momo: Hay phỏng vấn thử một fan CP Tề Phục xem cảm nhận thế nào. [79 ]

 

[Lầu 3] @Đồ Rê Mí của nhà ai (đổi tên thành: Fan trung thành Only Phục: Kỳ Nhất Xuyên tự tay mang cơm cho bảo bối nhà tôi cơ mà rõ ràng chỉ là một đường hot search, trói buộc, bán thảm thôi. Ai đời chạy cả nghìn dặm mang cơm cho người ta mà còn bị nói là bám đuôi, không thấy nực cười sao? [24 ]

 

[Lầu 4] @Momo: Lầu 1 và Lầu 3 làm hòa đi. [223 ]

 

[Lầu 5] @Thần tượng tôi sập phòng rồi: Tầng 1 với tầng 3 làm hòa đi.

 

[Lầu 6] @Các cậu đừng đánh nhau nữa: Tầng 1 với tầng 3 làm hòa đi.

 

[Lầu 7] @Gì cũng ăn được: Lầu 1 và Lầu 3 làm hòa đi.

 

[Lầu 8] @Tất cả ngồi xuống nghe tôi nói: Tề Phục là giả, nhưng tầng 1 với tầng 3 thì thật.

 

[Lầu 9] @Tôi cạn lời rồi: Lầu 1 và Lầu 3... tôi còn muốn ship hai người luôn đó.
[...]

 

Về mọi cuộc thảo luận liên quan đến Ôn Phục, bản thân cậu không hề có bất kỳ phản ứng nào, mặc dù khả năng cao là do cậu hoàn toàn không biết gì.

 

Từ khi Ôn Phục ra mắt, Stella đã dặn đi dặn lại rằng đừng chú ý đến những bình luận trên Weibo và các diễn đàn, rất dễ khiến tâm lý nghệ sĩ sụp đổ.

 

Mà Ôn Phục vốn luôn nghe lời, không quan tâm đến mạng xã hội, người quản lý đã nói vậy, cậu càng được lười biếng.

 

Stella và ekip quản lý của Kỳ Nhất Xuyên phối hợp rất ăn ý, tranh thủ cơ hội này tung chiêu marketing. Họ dựa vào độ hot của sự việc, bắt tay với các ekip truyền thông bên ngoài để ngầm phát tán loạt bài viết, trong đó không ít bài nhằm bôi xấu nghệ sĩ phía đối phương.

 

Cả hai bên đều dùng cách "ngược fan" để "thanh tẩy" một phần fan Couple - tức là dùng các bài viết để tẩy não fan, khiến họ cảm thấy một trong hai người bị dư luận chèn ép, thậm chí là bị hãm hại, từ đó khiến fan nảy sinh tâm lý đồng cảm và thương xót, dần dần từ tâm lý "ship Couple" chuyển sang chỉ thiên vị một người, dần trở thành fan only.

 

Khói lửa trên các diễn đàn tan đi sau ba ngày.

 

Ôn Phục vừa ghi hình xong "Giai điệu tranh tài" ở Tr**ng S* về Cẩm Thành, hai ngày trước khi ghi hình còn chạy show thương mại ở một tỉnh lân cận.

 

Máy bay hạ cánh xuống Cẩm Thành vào tháng 12. Sau khi về nhà nghỉ ngơi một đêm, Ôn Phục lại phải bay đến Quý Châu để chạy show ba ngày liên tiếp.

 

Châu Kỷ nói cho cậu biết lịch trình cụ thể của vài ngày tới khi hai người đang đi ra từ lối đi VIP của sân bay.

 

Ôn Phục vừa đội mũ và đeo khẩu trang vừa nói: "Sau này không chạy show nữa."

 

Châu Kỷ nhất thời không phản ứng kịp: "Gì cơ?"

 

Anh sững sờ một lát, nửa hiểu nửa không: "Show thương mại? Sau này không nhận nữa à?"

 

Ôn Phục gật đầu, giọng nói qua lớp khẩu trang càng thêm yếu ớt: "Không nhận nữa."

 

Tuy Châu Kỷ không hiểu vì sao Ôn Phục đột nhiên đưa ra quyết định này, nhưng không nhận những show tạp nham đó sớm một ngày thì tốt một ngày.

 

Anh nhớ lại vài ngày trước khi lên một chuyến bay khác, Ôn Phục đã hỏi anh liệu sau này có thể hủy các show thương mại không. Nghe Châu Kỷ nói có thể hủy nhưng phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, Ôn Phục liền im lặng.

 

Có lẽ lúc đó Ôn Phục đã có ý định không chạy show nữa rồi.

 

Châu Kỷ ngập ngừng: "Thật ra những show mấy ngày tới, tiền bồi thường cũng không nhiều lắm..."

 

Ba show cộng lại ước chừng phải bồi thường mười đến hai mươi vạn tệ.

 

Ôn Phục rũ mắt im lặng vài giây, cuối cùng lắc đầu: "Thôi."

 

Vẫn quyết định đi.

 

Thật ra không cần thăm dò, Châu Kỷ cũng có thể đoán được, Ôn Phục là người không học được cách dùng tiền mua sự an nhàn. Khi nào cậu thà bồi thường tiền cũng muốn nghỉ ngơi thì đó không còn là Ôn Phục nữa rồi.

 

Cùng đi còn có vài nhân viên trang điểm, làm tóc khác, cả đoàn người đi ra thấy hai bên có fan đến đón còn đông hơn trước.

 

Vì trời rất lạnh, có vẻ nhiều fan đã đợi rất lâu, nhìn qua phần lớn đều là nữ, trên tay cầm máy ảnh hoặc thư. 

 

Để họ được về sớm nên trong lúc Châu Kỷ đi đến một hàng bên trái để nhận thư, Ôn Phục cũng đi đến hàng bên phải, lần lượt nhận thư từ tay họ.

 

Có rất nhiều cánh tay đưa ra trước mặt, nhưng tất cả mọi người đều giữ chừng mực, không tùy tiện chạm vào người Ôn Phục.

 

Ôn Phục nhận mỗi bức thư đều khẽ nói một tiếng "cảm ơn", nhưng vì giọng quá nhỏ, fan lại quá nhiệt tình, nên hầu như không ai nghe thấy lời cậu nói.

 

Trong đám đông bỗng xuất hiện một cánh tay có khung xương lớn hơn hẳn những người khác, thẳng tắp đưa bức thư ra trước mắt Ôn Phục.

 

Ôn Phục hơi sững sờ, rồi ngẩng đầu, nhìn theo cánh tay đến chủ nhân của nó, phát hiện là một chàng trai trắng trẻo, sạch sẽ.

 

Trong khoảnh khắc hai người đối mặt, đối phương lại đưa phong bì về phía cậu, có vẻ rất hy vọng cậu sẽ nhận lấy. Ôn Phục nhìn bức thư, rồi lại nhìn chàng trai kia, rõ ràng có chút do dự. 

 

Sau một lát cậu vẫn nhận lấy bức thư, nhanh chóng nhét vào vị trí cuối cùng trong lòng bàn tay.

 

Thư của fan hai bên gần như được nhận cùng lúc. Châu Kỷ đi mở cửa xe trước, Ôn Phục trước khi lên xe chợt nhớ đến bài viết trên diễn đàn mà Tề Nhất Xuyên cho cậu xem ở KFC hôm đó.

 

Cậu dừng bước, từ từ lùi lại giữa hai hàng fan, kéo khẩu trang xuống, cong khóe miệng với bên trái, rồi lại cong khóe miệng với bên phải, sau đó lại nhanh chóng đeo khẩu trang và lên xe.

 

"..."

 

"..."

 

... Cái gì vậy?

 

Fan hai bên im lặng như tờ, chìm trong sự tĩnh lặng.

 

Không ai hiểu hành động vừa rồi của Ôn Phục có ý nghĩa gì.

 

Mãi đến giây cuối cùng khi Châu Kỷ lên xe đóng cửa lại, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hét vang vọng: "Phòng làm việc mau dọn dẹp bọn anti fan đi!!!"

 

Châu Kỷ: "..."

 

Khi xe đã chạy đi, Châu Kỷ thấy fan ở phía sau ngày càng xa mới hỏi Ôn Phục đang ngẩn người bên cạnh: "Em vừa làm gì vậy?"

 

Ôn Phục quay đầu lại: "Hả?"

 

"Chính là vừa nãy..." Châu Kỷ miêu tả, "Lúc em chuẩn bị lên xe, đột nhiên mím môi với họ... có ý gì?"

 

Ôn Phục: "Em đang cười."

 

"..." Châu Kỷ im lặng một lúc, "Vì bài viết trên diễn đàn trước đó à?"

 

Anh hỏi: "Em muốn fan biết rằng em không khó chịu và không ghét họ đúng không?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Châu Kỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần như không có ý cười của Ôn Phục, khẽ thở dài: "Em nghĩ... họ đã hiểu ý của em chưa?"

 

Ôn Phục im lặng, chỉ rũ mắt xuống.

 

"Em..."

 

Châu Kỷ định hỏi cậu có nhớ lần cuối cùng mình cười là khi nào không, nhưng thấy vẻ mặt của Ôn Phục thì lại im lặng.

 

Lần cuối cùng là khi nào nhỉ? Dù sao từ khi Châu Kỷ vào làm trợ lý cho ekip thì anh chưa từng thấy.

 

Dường như trên đời này không có chuyện gì đáng để Ôn Phục cười, những chuyện vui thì có: Nhận giải thưởng đáng vui, viết xong một bài hát mới đáng vui, phát hành album đáng vui, nhưng tất cả đều không đủ để khiến Ôn Phục cười.

 

Sự yên tĩnh của cậu không phải là ngây ngô, mà sự lãnh đạm gần như thiếu cảm xúc đó khiến Ôn Phục như một miếng bọt biển khổng lồ, có thể tiếp nhận mọi sự công kích và trút giận từ người khác, thậm chí còn có thể tự động tiêu hóa và phản ứng một cách máy móc bằng cơ thể mình.

 

Chẳng hạn bị phê bình thiếu lễ phép thì sẽ tự kiểm điểm và xin lỗi, bị nói mặt lạnh lùng thì sẽ cố gắng mỉm cười, bị đánh giá không có "ý thức của một ngôi sao" thì sẽ học cách siêng thay quần áo, nhưng đối với bản thân cậu, dường như không có bất kỳ tác động nào từ bên ngoài có thể làm cảm xúc của cậu dâng trào đến mức bộc lộ ra ngoài.

 

Con người sinh ra có hỉ nộ ái ố, không cười được, đại đa số là vì không đủ hạnh phúc.

 

Châu Kỷ rất khó tưởng tượng Ôn Phục sẽ như thế nào khi cậu hạnh phúc.

 

Những khoảnh khắc đau khổ thì anh đã từng nghe qua.

 

Rất lâu trước đây, Stella và ekip cùng ăn cơm, khi rượu vào cô từng nhắc đến khoảng thời gian Ôn Phục mới ra nước ngoài: "... Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc về nước, hễ không có ai chú ý là chạy ra sân bay, không có tiền mà còn đòi đi máy bay, như một đứa trẻ con vậy! Bị tìm thấy thì bắt về, khóc tu tu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng!"

 

Stella nói câu này với giọng điệu vui vẻ, như thể thực sự coi Ôn Phục là đứa con do mình nuôi nấng, kể lại chuyện cũ của cậu như một người lớn cố ý làm đứa trẻ xấu hổ: "Sau này, tôi đã đích thân sang đó ở cùng nó ba tháng! Nó mới chịu ngoan, thật là khiến người ta không yên tâm chút nào."

 

Mọi người sau khi uống rượu nói cười rồi cũng quên. Chỉ là Châu Kỷ thỉnh thoảng nhớ lại, trong lòng lại không khỏi vẽ nên một khung cảnh tưởng tượng Ôn Phục khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng sẽ trông như thế nào?

 

Xe thương mại chạy đến cổng Vân Hà Tụng, Châu Kỷ lấy hành lý và các đồ dùng xuống xe, thoáng cái Ôn Phục đã chạy qua vạch sang đường chui vào một cửa hàng tiện lợi đối diện mua một hộp sữa Cúc Lạc rồi đi ra.

 

Chỉ trong khoảng thời gian đi qua đường, một hộp sữa đã uống hết. Ôn Phục vẫn cắn ống hút, hút đến khi phát ra tiếng kêu rột rột.

 

Châu Kỷ đưa cậu về nhà, trước khi đi dặn dò: "Tối nay ngủ ngon, mai 11 giờ sáng máy bay cất cánh, anh sẽ đến đón trước hai tiếng... Bữa sáng em muốn ăn gì?"

 

Ôn Phục nghĩ nghĩ: "Sữa và mì."

 

"Được rồi."

 

Sau khi Châu Kỷ đi, Ôn Phục dọn đồ trong vali.

 

Quần áo bẩn lấy ra để một bên ghế sofa, quần áo sạch để một bên khác. Đóng vali lại, dọn dẹp xong xuôi.

 

Đang đi ngang qua bàn ăn để vào tắm, cậu thoáng thấy mẩu giấy nhớ mà Phí Bạc Lâm để lại từ mấy ngày trước. Ôn Phục dừng lại do dự một lúc, rồi quay lại ghế sofa, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, rồi mới yên tâm đi vào phòng tắm.

 

Trong hai mươi phút chờ đợi tóc khô sau khi tắm, Ôn Phục vẫn ngồi trên sàn đọc thư của fan, TV bật "Thanh gươm diệt quỷ" làm nhạc nền.

 

Ôn Phục đọc xong một bức thư sẽ viết một câu cảm ơn ở cuối, đây đã trở thành thói quen.

 

Cho đến khi cậu đọc đến bức thư cuối cùng, ngón tay vừa chạm vào phong bì, liền nhận ra ngay đây là bức thư của fan nam tối nay đã đưa cho cậu.

 

Những ngón tay thon dài của Ôn Phục lơ lửng trên phong bì, rất lâu sau không hạ xuống.

 

Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm, cầm phong bì lên, xé ra và đọc từng dòng.

 

Đọc đến nửa chừng, mắt cậu chợt mở lớn, nội dung bức thư quả nhiên là những lời thổ lộ về một loại tình cảm khó tả của đối phương dành cho cậu!

 

Bức thư viết một cách thẳng thắn và không chút che giấu về nỗi xúc động cùng những tưởng tượng vô tận của người đó dành cho cậu. 

 

Trong thư, người đó nói rằng gặp được cậu giống như được quay về tuổi mười bảy đầy rung động, còn giọng hát của cậu chính là sự hòa quyện giữa nét ngây thơ và khát khao của họ.

 

Người đó cũng bày tỏ mong muốn, nếu có cơ hội sẽ được cùng cậu đi khắp nơi trên thế giới và làm những điều vốn thuộc về một cặp tình nhân.

 

Quả nhiên, cách đàn ông thể hiện tình cảm đều thật là trực tiếp.

 

Đôi mắt Ôn Phục chớp chớp, giống như đang cầm một củ khoai tây nóng bỏng tay, sau một hồi giằng co giữa việc chịu đựng và không chịu đựng, cậu "soạt" một tiếng, ném bức thư xuống sàn, cả người lúng túng lùi về phía sau ghế sofa hai cái.

 

Một tờ giấy mỏng manh như chiếc lá trong gió, bay lơ lửng rồi rơi xuống cách cậu chưa đến nửa mét.

 

Ôn Phục như đối mặt với kẻ thù lớn, ôm gối nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc lâu, chuông báo thức trên điện thoại reo lên, nhắc cậu đến lúc phải sấy tóc rồi.

 

Cậu tắt chuông báo, lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy, chuẩn bị tâm lý xong thì bò đến, thử thăm dò đưa tay ra, lấy nó về đặt lên bàn trà, thở một hơi, vẫn viết một câu cảm ơn.

 

Đang định cất bút và cho bức thư vào phòng làm việc thì Ôn Phục suy nghĩ một lát, rồi thêm một câu vào cuối bức thư: "Tôi không thích cậu."

Bình Luận (0)
Comment