Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 93

Editor: Sophie

 

Căn bếp nhà Ôn Phục không phải kiểu bếp mở. Phí Bạc Lâm bước vào   khép cửa lại, bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng động bên trong, nhờ vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cậu xem TV.

 

Kỳ Nhất Xuyên thành thạo đeo tạp dề, mở tủ lấy bát rồi bắt đầu nhặt rau.

 

Phí Bạc Lâm liếc qua chiếc tạp dề trên người hắn, còn mình thì mặc nguyên bộ đồ ngủ đen, im lặng lấy gạo rồi đi đến bồn nước bắt đầu vo.

 

Dường như cả hai đều chờ đối phương mở lời trước.

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa nhặt rau vừa cười: "Không ngờ cậu lại biết làm mấy việc này đấy."

 

Phí Bạc Lâm thản nhiên: "Vậy cậu nghĩ mấy năm học cấp ba em ấy ăn cơm ai nấu?"

 

"Không phải ở căn tin sao?" Kỷ Nhất Xuyên vừa nói vừa liếc sang sắc mặt anh rồi bật cười trêu chọc: "Vậy sao mấy năm nay chẳng thấy cậu nấu cho cậu ấy nữa?"

 

Động tác vo gạo của Phí Bạc Lâm khựng lại. Vài hạt gạo trắng trong trượt qua kẽ tay rơi xuống nước. Anh nhìn chằm chằm vào mặt nước trắng đục đáp: "Có việc bận."

 

"Việc gì quan trọng hơn chuyện Ôn Phục ăn uống?"

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa nhặt rau vừa nhanh tay ném vào thùng rác treo cạnh Phí Bạc Lâm. "Năm kia, phim truyền hình của tôi vừa kết thúc, đúng hôm tiệc mừng công thì Ôn Phục lại đang ghi hình. Nghe nói cậu ấy chưa ăn gì mà vẫn phải lên sân khấu, tôi cuống quá liền gói mấy hộp cơm từ bàn tiệc đem qua."

 

Hắn ngửa mặt làm bộ nhớ lại, tay vẫn thoăn thoắt rửa rau: "Hình như cũng ở Tr**ng S* thì phải. Lúc đó tôi vừa từ trong núi ra sau mấy tháng quay phim, chưa gặp cậu ấy lần nào. 

 

Khách sạn tổ chức tiệc mừng công xa chỗ cậu ấy ghi hình lắm, đi tàu điện ngầm thôi cũng mất hai tiếng. Tôi nghĩ mang cơm tới chắc chắn không kịp. Cậu đoán xem? Tôi liều mượn cái xe điện của tổ hậu cần phóng đường tắt mang cơm sang. Có nửa tiếng mà ê cả mông!"

 

Nhớ lại lần đó Kỳ Nhất Xuyên tự bật cười: "Thực ra có gì to tát đâu, nhịn một bữa cơm thôi mà. Nếu là tôi thì chẳng muốn mất công. Nhưng lạ thật, hễ nghe Ôn Phục không ăn tôi lại xót hơn ai hết. Sau còn bị chụp vài lần, trên mạng một đám còn đặt cho bọn tôi một cái biệt danh... Kỳ Sóng Ôn Phục! Dân mạng đúng là buồn cười chết đi được."

 

Hắn vừa nói xong, vẫn giữ nụ cười tươi, khẽ chạm vào Phí Bạc Lâm đang im lặng nhìn chằm chằm vào nồi gạo:

 

"Này, cậu nói xem..."

 

Phí Bạc Lâm ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Kỳ Nhất Xuyên. Nụ cười kia nửa như đùa cợt nửa lại nghiêm túc:

 

"Nếu lúc đó cậu cũng ở đó, cậu có làm như tôi không?"

 

Hai người mắt đối mắt, chẳng ai mở lời. Ánh nhìn của Kỳ Nhất Xuyên dừng lại trên gương mặt Phí Bạc Lâm, còn anh thì hoàn toàn không có ý cười.

 

Anh không muốn trả lời câu hỏi ấy. Thế giới này vốn không có nhiều chữ "nếu" và trong tất cả chuyện liên quan đến Ôn Phục, anh lại càng không đủ tư cách để nói bốn chữ "nếu tôi ở đó".

 

Quá khứ đã xảy ra, tám năm vắng bóng trong cuộc đời Ôn Phục là sự thật không thể thay đổi. Dù bây giờ có nói ra những giả định đẹp đẽ đến đâu, với anh cũng chỉ như số phận đang trêu ngươi.

 

Anh cúi đầu đổ nước trong nồi gạo đi, chỉ buông một câu:

 

"Tôi sẽ không để em ấy phải nhịn đói."

 

Không khí đặc quánh giữa hai người khẽ lay động. Kỳ Nhất Xuyên bật ra một tiếng "hừ", rồi lại trở về vẻ mặt cười cợt:

 

"Cũng đúng, cậu là anh trai nó mà. Nếu cậu ở đó làm gì đến lượt cậu ấy phải nhịn đói mà đi ghi hình. Tôi còn nhớ hồi cấp ba, cậu ấy muốn ăn cơm ở nhà tôi mà cậu còn không đồng ý."

 

Phí Bạc Lâm sửa lại:

 

"Là em ấy cứ nằng nặc đòi về, không phải tôi không cho."

 

"Ừ ừ, cũng như nhau cả thôi." Kỳ Nhất Xuyên cười xoà, rồi như sực nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi:

 

"Mà này, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu từ lâu rồi... Cậu là anh ruột của nó à?"

 

"Không phải." Phí Bạc Lâm đáp.

 

"Anh họ? Anh rể?" Kỳ Nhất Xuyên gặng hỏi tiếp. "Ít nhất cũng phải có chút máu mủ chứ?"

 

Phí Bạc Lâm nghe ra ẩn ý dò xét trong lời nói ấy, không trả lời. Anh chỉ khẽ cười, cúi đầu nhìn dòng nước chảy qua lưới lọc.

 

Mới đó mà đã không ngồi yên được nữa rồi.

 

"Không có." Anh quay người nhìn thẳng vào mắt Kỳ Nhất Xuyên: "Tiểu Phục và tôi không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào."

 

Phí Bạc Lâm nói xong, bê gạo đặt vào nồi cơm điện.

 

Kỳ Nhất Xuyên nhìn anh lướt qua mình, truy hỏi Phí Bạc Lâm: "Thế tại sao cậu ấy lại gọi cậu là anh?"

 

"Em ấy thích." Phí Bạc Lâm không ngẩng đầu, lý lẽ mơ hồ: "Trước mặt người ngoài gọi tôi là anh, lúc không có ai gọi là anh Bạc Lâm, i như một đứa trẻ vậy."

 

Đóng nồi cơm điện lại, Phí Bạc Lâm lại đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu: "Nếu cậu muốn cậu cũng có thể để em ấy gọi như vậy. Nhưng Ôn Phục có đồng ý hay không thì tôi không biết."

 

Trong tủ còn ít thịt bò wagyu gửi bằng đường hàng không, vừa đủ cho ba người. Anh lấy thêm bơ và tiêu đen, định làm món sườn bò áp chảo mà Ôn Phục thích.

 

Anh vừa lấy thịt bò ra liền nghe thấy Kỳ Nhất Xuyên cười khẽ một tiếng: "Tôi thì lại muốn em ấy gọi tôi là anh trai trong những lúc khác."

 

Câu nói đầy ẩn ý.

 

Phí Bạc Lâm đặt tay lên cánh cửa tủ lạnh, thậm chí chưa kịp khép lại, nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt sắc như dao: "Cậu nói gì?"

 

Kỳ Nhất Xuyên cười mà không đáp.

 

Truy hỏi đến cùng vốn không phải cách hành xử của Phí Bạc Lâm. Kỳ Nhất Xuyên chỉ gợi mở đến đó đã đủ nhìn ra thái độ của anh. Trong lòng cả hai đều rõ như gương nên chẳng ai nói thêm câu nào.

 

Nói là vào bếp phụ giúp nhưng thực tế Phí Bạc Lâm chẳng hề làm theo Kỳ Nhất Xuyên. Họ mạnh ai nấy làm, mỗi người trấn một góc bếp, im lặng đến mức như thể không chung một thế giới.

 

Cho đến khi Kỳ Nhất Xuyên múc thức ăn ra đĩa, Phí Bạc Lâm hỏi ngay trước lúc hắn chuẩn bị bưng ra: "Cậu thích em ấy?"

 

"Không được à?" Kỳ Nhất Xuyên như đã dự liệu trước câu hỏi này, cất giọng ngay trước khi bước ra khỏi bếp: "Ôn Phục đâu phải chưa từng yêu đương với đàn ông."

 

Phí Bạc Lâm lúc này đang tắt bếp, nghe thấy câu nói đó liền đột ngột quay đầu lại, ánh mắt găm chặt vào bóng lưng Kỳ Nhất Xuyên.

 

Ngón tay anh bấu chặt vào công tắc bếp, ánh mắt càng dán chặt lên người Kỳ Nhất Xuyên thì lực tay càng siết đến mức trắng bệch. Không biết đã nhìn bao lâu, chỉ đến khi tiếng bíp báo hiệu vang lên Phí Bạc Lâm mới chịu dời mắt, múc thức ăn ra đĩa.

 

Bữa cơm hôm đó yên ắng đến lạ thường. Trên bàn ngoài Kỷ Nhất Xuyên nói liên hồi, hai người còn lại gần như không mở miệng.

 

Ôn Phục và Phí Bạc Lâm đã duy trì trạng thái này suốt những ngày qua, không gây gổ nhưng cũng chẳng thân thiết như trước.

 

Phí Bạc Lâm biết dù Ôn Phục không gây ồn ào cãi vã hàng ngày với anh nhưng trong lòng chưa hề tha thứ, chỉ giữ thái độ hờ hững, không chủ động nói chuyện nếu không cần thiết. 

 

Hai người như một bình hoa đã xuất hiện vết nứt. Vết nứt tuy nhỏ, không ảnh hưởng đến việc cắm hoa nhưng rốt cuộc cũng khiến chiếc bình không còn nguyên vẹn nữa.

 

Mà vết nứt đó chính là tám năm bỏ lỡ. Chừng nào Phí Bạc Lâm vẫn chưa hàn gắn thì sự xa cách giữa hai người vẫn sẽ tồn tại chừng đó.

 

Huống hồ hiện tại trong đầu anh chỉ toàn câu nói cuối cùng của Kỳ Nhất Xuyên trước khi bước ra khỏi bếp.

 

Ôn Phục đâu phải chưa từng yêu đương với đàn ông.

 

Anh thậm chí còn hy vọng mình nghe nhầm. Nếu không tám năm qua rốt cuộc Ôn Phục đã phải trải qua những gì, anh hoàn toàn không biết.

 

Còn trong mắt Ôn Phục, bữa cơm này vô cùng kỳ lạ.

 

Rõ ràng trước khi vào bếp anh còn bình thường nhưng bước ra đã như người bị nhốt trong tủ lạnh hai tiếng, mặt lạnh như băng, lưỡi cũng như bị đông cứng, ngoài việc ăn uống thì không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Còn Kỷ Nhất Xuyên thì nói cười rôm rả, nhưng từ đầu đến cuối không hề trò chuyện với Phí Bạc Lâm.

 

Mấy lần đến chơi sau đó Kỷ Nhất Xuyên toàn cố ý chọn lúc Phí Bạc Lâm đi vắng. Một lần có thể nói tình cờ, hai lần thì không thể.

 

Một lần có thể nói là trùng hợp nhưng hai lần Phí Bạc Lâm mở cửa về nhà đều thấy Kỳ Nhất Xuyên rất tự nhiên coi đây là nhà mình, đùa giỡn với Ôn Phục thì không thể chấp nhận được.

 

Anh bảo Trương Triều đi hỏi lễ tân và thư ký, quả nhiên lễ tân nói công ty quản lý của Kỳ Nhất Xuyên đã nhiều lần lấy lý do tìm kiếm hợp tác để liên hệ với bộ phận nhân sự và thư ký giám đốc điều hành hỏi về lịch trình Phí Bạc Lâm ở công ty.

 

Và công ty quản lý của Kỳ Nhất Xuyên chính là công ty do gia đình Kỳ Nhất Xuyên mở ra, mọi hoạt động trong công ty trừ các quyết định lớn, về cơ bản đều do Kỳ Nhất Xuyên điều động.

 

Nói cách khác, Kỳ Nhất Xuyên cố ý chọn lúc Phí Bạc Lâm vắng mặt để lén lút lẻn vào nhà.

 

Phí Bạc Lâm lau đi lau lại chiếc kính gọng vàng mới của mình 17 lần trong văn phòng. Đến lần thứ 18, anh nói với Trương Triều đang đứng đợi bên cạnh, công ty từ nay về sau không hợp tác với công ty quản lý của Kỳ Nhất Xuyên nữa, từ chối tất cả các cuộc gọi.

 

Đồng thời anh cũng thay đổi lại lịch trình của mình từ đó về sau.

 

Tối nay sẽ phải tham dự buổi tiệc từ thiện B.Z.

 

Ban ngày Phí Bạc Lâm phải đến công ty. Anh vừa ra khỏi nhà chưa được hai tiếng thì Ôn Phục đã được Chu Kỷ đón đi, bắt đầu chuẩn bị trang điểm và trang phục cho thảm đỏ buổi tối.

 

Ôn Phục không có ở nhà nên Phí Bạc Lâm cũng không cần thiết phải quay về. Trương Triều làm theo lời dặn gửi lễ phục và đồng hồ đến studio của Stella, đồng thời liên hệ với người phụ trách và bộ phận vận hành của hãng tại Trung Quốc thông báo để họ lên bài tương tác trên mạng xã hội sau khi bữa tiệc kết thúc.

 

Lễ phục tối nay của Ôn Phục không phải đồ mượn mà chính là do Phí Bạc Lâm với tư cách Khách hàng VIP đích thân chọn mẫu và đặt may riêng theo số đo của cậu.

 

Ôn Phục mặc bộ lễ phục này để xuất hiện, nếu thương hiệu không có động thái trên mạng xã hội, diễn đàn chắc chắn sẽ lại dấy lên đủ loại suy đoán và châm chọc. Những chuyện này không cần Phí Bạc Lâm phải lo, Trương Triều với vai trò trợ lý đã sắp xếp chu toàn tất cả khâu hậu kỳ.

 

Trong khi Ôn Phục ngồi trong phòng trang điểm như một ma nơ canh, để mặc cho chuyên gia tạo kiểu và chuyên gia trang điểm xoay sở thì Phí Bạc Lâm lại ở phòng riêng trên tầng thượng một quán trà, gặp mặt Hứa Uy lần cuối cùng.

 

Mùa đông của người nghèo rất khó khăn. Mười năm trước Phí Bạc Lâm và Ôn Phục cuộn mình trong chăn ôm nhau sưởi ấm. Mười năm sau gia đình Hứa Uy chen chúc trong căn nhà tái định cư ẩm thấp, tối tăm nhưng không thể chống chọi qua cái lạnh khắc nghiệt này.

 

Giữa năm ngoái cha của Hứa Uy được đặc xá vì cải tạo tốt. Suốt năm năm ông ta ở trong tù, gia đình họ Hứa chật vật duy trì cuộc sống nhờ quán mì do mẹ Hứa Uy gánh vác.

 

Trong thời gian đó không rõ bằng cách nào Hứa Uy biết được tin Phí Bạc Lâm thành lập Truyền thông Tư Phục. Khi công ty bắt đầu mở rộng từ Bắc Kinh về Cẩm Thành, hắn lập tức khởi đầu những chuỗi quấy rối không ngừng.

 

Hai tuần trước luật sư của Phí Bạc Lâm đã nhiều lần bí mật tìm gặp mẹ Hứa Uy. Không biết có phải theo sự chỉ đạo của Phí Bạc Lâm hay không nhưng cuối cùng dưới điều kiện đưa ra và sự thuyết phục bền bỉ, bà đã quyết định ly hôn với cha Hứa, cắt đứt hoàn toàn mọi ràng buộc với gia đình đang suy tàn này.

 

Giờ đây trong căn nhà tái định cư nhỏ bé đó chỉ còn cha con Hứa Uy và cô ruột cùng nhau sinh sống.

 

Còn quán mì, ban đầu chính là do Phí Bạc Lâm đưa cho mẹ Hứa Uy để kiếm tiền. Bây giờ mẹ Hứa Uy đã đi, quán mì đương nhiên cũng bị Phí Bạc Lâm thu hồi lại.

 

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, căn nhà tái định cư đó cũng sẽ đuổi cả gia đình họ đi.

 

Trong phòng riêng thoang thoảng mùi trà. Phí Bạc Lâm ngồi trước bàn chậm rãi châm nước. Trương Triều và luật sư đứng hai bên, một người xách vali tiền, một người cầm hợp đồng.

 

Trương Triều kiên nhẫn nhắc: "Sếp Phí, còn chưa đầy một tiếng nữa là đến bữa tiệc, anh có muốn thay lễ phục trước không?"

 

Lễ phục của Phí Bạc Lâm và Ôn Phục đều cùng là một mẫu trên sàn diễn thời trang. Khác biệt duy nhất nằm ở chỗ Phí Bạc Lâm đã đặt mua riêng từ trước khi bộ trang phục ấy kịp xuất hiện trên người mẫu. Trang phục của hai người gần như giống hệt, chỉ thay đổi về số đo và vài đường thêu nhỏ.

 

"Chưa cần." Phí Bạc Lâm chuyên tâm rót trà, hờ hững đáp. "Đừng để bị bẩn ở đây."

 

Tránh lát nữa gặp Ôn Phục lại không còn đẹp.

 

Khi Hứa Uy được phục vụ dẫn vào, chiếc áo bông trên người hắn dính một mảng xám như xi măng. Vừa chạm phải ánh nhìn của Phí Bạc Lâm, hắn liền hiểu người kia đã đợi ngày này từ rất lâu.

 

Tám năm trước, hắn từng hủy hoại kỳ thi đại học của Phí Bạc Lâm. Khi ấy trong mắt hắn, Phí Bạc Lâm chỉ là một con chó mất chủ không chỗ dựa. Tin chắc đối phương cả đời không thể ngóc đầu dậy nên hắn ra sức dùng mọi thủ đoạn để hạ nhục.

 

Sau này khi Phí Bạc Lâm đi làm thêm, đi giao hàng, Hứa Uy đều thấy. Chỉ vì chút chủ quan mà hắn đã để mặc cho Phí Bạc Lâm giẫm mình dưới chân.

 

Bên ngoài sáng sủa, chỉn chu, bên trong lại ẩn giấu một linh hồn thâm độc. Linh hồn ấy ôm trọn hận thù ngút trời, như ngọn lửa ma trơi lay lắt tưởng như vô hại nhưng chỉ cần bắt được cơ hội lập tức bùng lên thiêu rụi tất cả thành tro bụi.

 

Đáng tiếc năm xưa Hứa Uy không hề nhận ra điều này. Đến khi nhận ra hắn đã bị ngọn lửa đó thiêu đốt đến mức không kịp trở tay.

 

"Bạc Lâm..." Hứa Uy vừa vào cửa đã rất thức thời mà quỳ xuống trước mặt Phí Bạc Lâm.

 

Hắn biết rõ Phí Bạc Lâm muốn thấy mình làm gì, giống như năm xưa hắn muốn thấy Phí Bạc Lâm cũng phải làm vậy với mình. Điểm khác biệt là năm xưa Phí Bạc Lâm đầu rơi máu chảy cũng không làm hắn vừa lòng, còn bây giờ Hứa Uy chỉ muốn làm Phí Bạc Lâm vui hơn nữa.

 

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, Phí Bạc Lâm đến Anh một chuyến, ra tay tàn độc tiễn Phí Diễn đi, quay lại liền giải quyết gia đình họ Hứa.

 

Thậm chí không hề lưu luyến tình cảm cũ, cũng không màng đến tập đoàn Phí Thị do Lâm Viễn Nghi một tay gây dựng. Vì báo thù một tập đoàn lớn nói hủy là hủy, tiễn người cha ruột của mình qua đời chỉ trong một đêm.

 

Hứa Uy hận Phí Bạc Lâm, hận tên nghèo hèn lẽ ra phải mặt mũi lấm lem cả đời này lại không chịu chấp nhận số phận, quay lại giáng cho hắn một đòn chí mạng, khiến gia đình hắn tan cửa nát nhà.

 

Nhưng khi khoảng cách thực tế được bày ra rõ ràng trước mắt, Hứa Uy hiểu rằng người không bao giờ có thể ngóc đầu dậy được nữa chính là bản thân mình.

 

Quan trọng hơn thù hận là còn được sống lay lắt.

 

So với việc đi làm thuê vất vả chỉ kiếm ba ngàn tệ một tháng, hắn thà quỳ gối trước mặt Phí Bạc Lâm một lần để xin miếng ăn. Bởi với Phí Bạc Lâm bây giờb chỉ cần buông lơi một chút qua kẽ tay cũng đủ cho cả gia đình hắn tiêu xài cả năm.

 

Phí Bạc Lâm nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngả người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau mỉm cười nhìn hắn.

 

"Cậu ép mẹ tôi ly hôn thì thôi, cậu thu hồi quán mì cũng được nhưng cậu không thể thu hồi nhà."

 

Hứa Uy cúi đầu hạ giọng, gần như rơi nước mắt, vừa khóc vừa than thở như kẻ vô tội: "Thu hồi nhà rồi cậu muốn chúng tôi sống ở đâu? Cậu của cậu lớn tuổi thế, cậu nỡ để ông ấy lang thang đầu đường xó chợ sao?"

 

"Lang thang đầu đường xó chợ?" Phí Bạc Lâm hỏi đầy hứng thú: "Trước khi bố cậu lập nghiệp nhờ Phí Thị, không phải từng mở quán mì sao? Sao mười mấy năm trôi qua quay lại nghề cũ thì lại không còn thể diện nữa?"

 

Hứa Uy cúi đầu: "Hoàn cảnh đã thay đổi rồi Bạc Lâm."

 

Người từng ngồi ghế chủ tịch nở mày nở mặt hơn mười năm, từng sống những ngày huy hoàng, thăng tiến dễ như trở bàn tay, một kẻ làm quan cả họ được nhờ làm sao có thể cam chịu quay về sống với vài trăm tệ lợi nhuận mỗi ngày từ một quán mì tầm thường.

 

Hứa Uy tự tin rằng hắn hiểu rõ Phí Bạc Lâm đang tận hưởng gì lúc này, đó là cảm giác khi hắn phải quỳ rạp dưới chân, là thứ vinh quang rửa sạch nhục nhã năm xưa. Hắn nghĩ Phí Bạc Lâm đang thở phào nhẹ nhõm và câu kế tiếp chắc chắn sẽ là: "Mày có từng nghĩ đến ngày hôm nay phải quỳ dưới chân tao không?"

 

Hắn chờ đợi sự sỉ nhục, tin rằng chỉ cần chịu đựng xong Phí Bạc Lâm kiểu gì cũng cho hắn một chút gì đó.

 

Những kẻ từng là trò giỏi, giữ đạo đức cao đều như thế, dù có làm điều ác cũng phải bù lại ít nhiều để tự trấn an lương tâm.

 

Nhưng ngoài dự đoán, Phí Bạc Lâm thậm chí lười cả việc sỉ nhục. Anh nhấp trà thẳng thừng hỏi:

 

"Muốn tiền không?"

 

Hứa Uy chết sững, rồi ngẩng đầu lê gối tiến lại gần hơn:

 

"Bạc Lâm..."

 

Phí Bạc Lâm hơi nghiêng đầu, Trương Triều lập tức đặt chiếc vali tiền lên bàn trà. Mở ra bên trong là những cọc tiền đỏ rực.

 

Luật sư tiến lên, đặt giấy nợ và hợp đồng xuống, đồng thời để một chiếc hộp nhỏ trước mặt Hứa Uy. Hắn vừa nhìn liền nhận ra ngay, đó chính là hộp tro cốt chứa một nửa di cốt của Lâm Viễn Nghi. Năm xưa trên bãi sông ở Nhung Châu, hắn từng cầm chính cái hộp này nhét vào chai nước suối để chế giễu Phí Bạc Lâm, coi anh chẳng khác nào một con chó hoang.

 

Phí Bạc Lâm cầm mấy cọc tiền, hất cằm về phía hộp tro cốt, giọng thản nhiên:

 

"Dập đầu một cái thật kêu, tôi cho cậu một vạn. Sau cùng ký giấy nợ, cầm tiền rồi biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Như thế sẽ chẳng ai dùng giấy nợ này để kiện cậu."

 

Điều này cũng có nghĩa hôm nay là cơ hội cuối cùng Phí Bạc Lâm cho phép Hứa Uy tìm đến anh xin tiền.

 

Hứa Uy nghiến răng, dập đầu một cái về phía hộp tro cốt.

 

"Không đủ kêu." Phí Bạc Lâm ngả người trên ghế Thái Sư, một tay cầm tiền một tay chống lên tay vịn, đỡ thái dương, nhắm mắt nói: "Dập lại."

 

Cơ mặt Hứa Uy khẽ giật, hắn dập đầu mạnh xuống, mặt đất phát ra một tiếng cốp trầm đục.

 

Phí Bạc Lâm nghiêng nửa người, không mở mắt chỉ cười nhẹ một tiếng, ném cọc tiền trong tay xuống trước mặt Hứa Uy: "Một vạn."

 

Cốp!

 

"Hai vạn."

 

Cốp!

 

"Ba vạn."

 

...

 

Hứa Uy không nhớ nổi cuối cùng mình đã dập bao nhiêu cái, chỉ nhớ rõ số tiền 43 vạn tệ nhận được từ Phí Bạc Lâm. Những cọc tiền được xếp ngay ngắn trong vali. Khi trao vali, Trương Triều còn chu đáo đưa thêm cho hắn hai tờ khăn giấy để lau vết máu rỉ trên trán.

 

Ngẫm lại Hứa Uy mới nhận ra Phí Bạc Lâm vốn chẳng hứng thú gì với việc sỉ nhục mình. Ngay từ đầu việc quỳ gối cầu xin đã là do hắn tự cho rằng nên thế, tự mình diễn vai kẻ hèn hạ. Nụ cười của Phí Bạc Lâm khi ấy thực chất là đang cười vào chính sự chủ động và hạ mình vô nghĩa đó.

 

Mục đích của Phí Bạc Lâm từ đầu đến cuối chỉ là bắt hắn phải cúi đầu sám hối trước tro cốt của Lâm Viễn Nghi. Dù thành tâm hay giả dối, cuối cùng Hứa Uy cũng phải trả giá đến tận cùng mà không cần bất kỳ sự ép buộc nào.

 

Phí Bạc Lâm không cảm thấy chút khoái trá nào trong việc chà đạp hắn. Họ vốn đã khác nhau ngay từ gốc rễ. Anh làm việc luôn có mục tiêu, không phí sức cho trò cợt nhả cũng chẳng cần nhờ việc dẫm nát người khác để đổi lấy cảm xúc rẻ tiền.

 

Sau khi Hứa Uy rời đi, Trương Triều cung kính đặt hộp tro cốt của Lâm Viễn Nghi trước mặt Phí Bạc Lâm. Anh đưa tay ra nhưng dừng lại ngay trước khi chạm vào. Đứng dậy đi rửa sạch tay rồi mới quay lại nhận lấy chiếc hộp.

 

"Đi thôi." Anh gói kỹ hộp tro cốt. "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

 

Cùng lúc Phí Bạc Lâm quay về công ty thay lễ phục, studio cũng tung ra loạt ảnh chính thức của Ôn Phục.

 

Không rõ do cậu cố tình hay là ý đồ của stylist, bộ ảnh lần này vẫn chọn bối cảnh ngoài trời.

 

Trong khung cảnh hoàng hôn đan xen ánh sáng trắng và đen, gương mặt Ôn Phục hiện lên sắc sảo, lạnh lùng dưới bầu trời xanh lam, ánh mắt thờ ơ. Trên ảnh còn có một con bướm ánh kim khẽ đậu xuống, màu sắc đôi cánh lấp lánh trùng khớp với chiếc đồng hồ Blancpain xanh ngọc trên cổ tay cậu.

 

Mỗi khi nhìn những bức ảnh này, Phí Bạc Lâm bỗng chợt ngẩn ngơ: Ôn Phục thực sự đã trưởng thành. Thiếu niên từng co ro trong vòng tay anh để sưởi ấm những ngày đông buốt giá giờ đã trở thành gương mặt được ngưỡng mộ và săn đón trên trang bìa tạp chí nổi tiếng.

 

Điều anh trăn trở theo đuổi suốt tám năm cuối cùng cũng coi như trở thành hiện thực. Hơn 2000 ngày tháng xa cách có lẽ cũng không hoàn toàn vô nghĩa.

 

Anh mở hết 9 bức ảnh chính thức, phóng to, thu nhỏ, lật đi lật lại từng tấm rồi lưu tất cả. Sau cùng anh chọn bức ảnh có con bướm đậu trên ngón tay Ôn Phục làm hình nền.

 

Theo lẽ thường, với thân phận hiện tại Phí Bạc Lâm không cần xuất hiện trên thảm đỏ. Nhưng tối nay anh không chỉ đi mà còn sắp xếp để mình xuất hiện sát ngay trước hoặc sau Ôn Phục.

 

Việc hai người xuất hiện liền kề nhau lại mặc lễ phục gần như giống hệt nhanh chóng làm dậy sóng bàn tán trên các diễn đàn.

 

[Chủ thớt] @momo: Người đi ngay sau Ôn Phục trên thảm đỏ là ai thế? Sao chưa từng thấy?

 

[Lầu 1] @Giáo sư chừa tui ra: Là tân binh chưa ra mắt nào à? Đẹp trai phết, nhìn phát đè bẹp nguyên dàn trai xấu trong nước phía trước luôn.

 

[Lầu 2] @Tôi yêu sữa Jule: Ủa mấy bà coi livestream chỉ nhìn hình không nghe MC nói hả? MC giới thiệu rõ rồi còn gì, Tổng giám đốc điều hành kiêm Nhà sáng lập Truyền thông Tư Phục đó.

 

[Lầu 3] @Ngốc: ? Truyền thông Tư Phục? Có phải cái Truyền thông Tư Phục tui nghĩ tới không?

 

[Lầu 4] @momo: Loại ngưu ma vương này cũng bon chen đi thảm đỏ á?

 

[Lầu 5] @Một nửa của momo là nono: Đâu có, trông như hồng hài nhi, đẹp trai muốn xỉu.

 

[Lầu 6] @Cung Nhị: Xem cười xỉu, đi sát sau Ôn Phục còn chưa đủ, bộ lễ phục cũng giống hệt. Thế này là ai bám ai đây?

 

[Lầu 7] @momo: Đây chẳng phải là một kiểu duyên phận sao...

 

[Lầu 8] @Cột Sống Thẳng: Cái này còn dễ ship hơn "Kỳ Sóng Ôn Phục" chứ đùa?

 

[Lầu 9] @45x: Kỳ Sóng Ôn Phục toang rồi, chèo thuyền Phí Phục nhanh lên.

 

Tối hôm đó một mình Ôn Phục đã lên 9 hot search.

 

#Người Sau Lưng Ôn Phục Là Ai

 

#Ôn Phục Phí Bạc Lâm Đụng Hàng

 

#Ôn Phục Armani Cao Cấp

 

#Ôn Phục Hiệp Sĩ Bướm

 

#Ôn Phục Phí Bạc Lâm Trông Giống Nhau

 

#Ôn Phục Phí Bạc Lâm Cảm Giác CặpĐôi

 

#Phí Bạc Lâm Ôn Phục Phí Phục Tương Ngôn

 

#Kỳ Phục BE

 

#Chỗ Ngồi Ôn Phục

 

Tất nhiên, một mình Phí Bạc Lâm cũng lên không ít hot search.

 

#Phí Bạc Lâm

 

#Thứ Tự Xuất Hiện Phí Bạc Lâm

 

#Phí Bạc Lâm Người Sáng Lập Truyền Thông Tư Phục

 

#Phí Bạc Lâm Đẹp Trai

 

Khi những từ khóa này thi nhau leo lên hot search, Phí Bạc Lâm và Kỳ Nhất Xuyên đang ngồi cạnh nhau theo dõi Ôn Phục lên sân khấu nhận giải.

 

Buổi tiệc từ thiện này cũng giống như các lễ trao giải kiểu chia thịt heo (ai cũng có phần) như Đêm hội Weibo, luôn phải trao cho mỗi nghệ sĩ tham dự một danh hiệu mỹ miều.

 

Giải thưởng năm nay trao cho Ôn Phục vẫn là Nam ca sĩ được khán giả yêu thích nhất năm.

 

Ban tổ chức thích tạo drama, sắp xếp Kỳ Nhất Xuyên và Ôn Phục ngồi chung một bàn. Trong khi đó Truyền thông Tư Phục cũng đã thông báo yêu cầu Phí Bạc Lâm và Ôn Phục cũng ngồi cùng bàn. Thế là khi Ôn Phục lên sân khấu nhận giải, Kỳ Nhất Xuyên và Phí Bạc Lâm kỳ quái ngồi cạnh nhau.

 

Trên sân khấu Ôn Phục đang phát biểu cảm ơn. Dưới khán đài hai người cũng không hề nhàn rỗi. Phí Bạc Lâm vẫn ghi nhớ câu nói lần trước của Kỳ Nhất Xuyên trong bếp.

 

Anh nhìn Ôn Phục dưới ánh đèn, mắt không rời chỉ dùng giọng đủ để hai người nghe: "Cậu nói Ôn Phục từng yêu đương với đàn ông là có ý gì?"

 

Kỳ Nhất Xuyên cười cười như đã dự đoán trước: "Cậu ấy chưa từng nói với cậu sao?"

 

 

[25.12.2015]

 

Em gái,

 

Hôm nay là ngày thứ ba tiễn em đi, anh đã trở lại Nhung Châu.

 

Thời tiết ở đây khá dễ chịu, ấm hơn Cẩm Thành đôi chút, chỉ tiếc là năm nay không có tuyết rơi.

 

Chiều nay bên ngoài cổng Trường Trung học Số 1, học sinh tan học ai cũng cầm theo một quả táo. Hóa ra tối qua là Đêm Giáng Sinh.

 

Đêm qua em hạ cánh an toàn rồi phải không? Ngày đầu ở Hàn Quốc ngủ có ngon không? Đồ ăn bên đó có hợp không?

 

Tối nay anh nấu món mì trộn thịt băm mà em thích nhất, lỡ tay làm thành hai bát ăn mãi không hết. Cuối cùng anh ngồi ngoài ban công nhìn hoàng hôn rất lâu.

 

Hoàng hôn ở Hàn Quốc có đẹp bằng bầu trời Nhung Châu không? Anh mong nó sẽ đẹp. Anh mong em nhìn thấy mọi điều tốt đẹp hơn, hơn cả những ngày em từng ở cạnh anh.

 

Điều duy nhất không tốt là em mới rời xa có hai ngày mà anh đã thấy nhớ em đến quay quắt rồi.

 

Phí Bạc Lâm

Bình Luận (0)
Comment