Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 94

Editor: Sophie

 

Mùa hè năm 2022, bộ phim điện ảnh đầu tiên Kỳ Nhất Xuyên tham gia diễn xuất đã hoàn thành khâu cắt dựng.

 

Khi ekip gửi file đến, hắn đang ở nhà Ôn Phục cắt trái cây cho cậu.

 

Hai người mỗi người ôm nửa quả dưa hấu, ngồi bệt dưới sàn. Ôn Phục chán đến mức ngáp ngắn thở dài, bị Kỳ Nhất Xuyên năn nỉ đủ đường mới miễn cưỡng đồng ý ngồi xem cùng hắn bộ phim thanh x**n t*nh cảm vừa dựng xong mà cậu cho là cực kỳ nhàm chán.

 

Vốn dĩ cậu không hứng thú với thể loại này, nhưng đến cảnh nam nữ chính ngồi trên ban công đầy hoa cỏ ở thị trấn nhỏ tán gẫu, cậu vẫn hơi thất thần.

 

Kế tiếp, màn hình đã nhảy sang cảnh hôn mượn góc máy của Kỳ Nhất Xuyên và nữ chính.

 

Không khí mùa hè đang êm dịu bị nụ hôn bất ngờ ấy phá vỡ.

 

Ôn Phục cúi đầu ăn dưa hấu. Kỳ Nhất Xuyên thấy sắc mặt cậu không ổn bèn dùng vai chạm vào cậu. Khi ấy Ôn Phục hoàn toàn không nghe ra ý dò hỏi trong giọng điệu của hắn, chỉ nghe thấy giọng đối phương bỗng trở nên thận trọng một cách khó hiểu: "Này, Đồ Rê Mí."

 

"Sao vậy?" Ôn Phục không ngẩng đầu lên, múc dưa hấu như đang xới cơm, mặt không chút cảm xúc. Chỉ với vài miếng, cậu đã ăn sạch phần ruột dưa hấu mà Kỳ Nhất Xuyên đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

 

"Cậu từng hôn ai chưa?" Kỳ Nhất Xuyên hỏi.

 

Chính lúc này, động tác ăn dưa hấu của Ôn Phục chợt dừng lại.

 

Cậu không nói gì, ngẩng đầu nhìn lại màn hình, nhìn nam nữ chính và thị trấn nhỏ trong bối cảnh, rồi cúi đầu tiếp tục ăn dưa hấu.

 

Kỳ Nhất Xuyên là một người lanh lợi. Nhìn phản ứng của Ôn Phục hắn đã nhận ra điểm bất thường. Nụ cười của hắn cũng hơi gượng.

 

Nếu Ôn Phục thực sự đã từng yêu, thì nhìn thần sắc của cậu có lẽ kết cục của cuộc tình đó không mấy tốt đẹp. Hơn nữa nếu đối tượng yêu đương của Ôn Phục là nữ, điều đó có nghĩa là Kỳ Nhất Xuyên hoàn toàn hết hy vọng.

 

Kỳ Nhất Xuyên dùng giọng đùa mà thăm dò tiếp: "Không phải chứ? Thằng nhóc này cũng có lúc cây sắt nở hoa sao?"

 

Ôn Phục cạo nốt miếng dưa hấu cuối cùng trên vỏ, khẽ đáp: "Thứ nở ra không phải hoa."

 

Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "Vậy là cái gì?"

 

Ôn Phục buột miệng đáp một câu khó hiểu: "Là lô hội."

 

Kỳ Nhất Xuyên không hiểu, nhưng suy nghĩ của Ôn Phục từ trước đến nay vốn đã khác người. Những người quanh cậu đều thống nhất cho rằng đó là do xem anime quá nhiều.

 

Vì vậy mỗi khi Ôn Phục buột miệng nói ra những câu kỳ lạ, phản ứng của họ thường là không hiểu nhưng vẫn bỏ qua, bao dung và chẳng buồn hỏi thêm.

 

Dù sao với tính cách kiệm lời, hỏi mười câu còn chẳng đáp nổi một, Ôn Phục có bị hỏi cũng sẽ không giải thích.

 

Kỳ Nhất Xuyên cũng không để tâm nữa, đến mức sau này nhớ lại hắn thậm chí chẳng còn ấn tượng gì.

 

Tâm trí hắn vẫn xoay quanh điểm quan trọng nhất: "Cậu từng yêu đương thật à?"

 

Ôn Phục không phủ nhận mà gật đầu nói: "Đã yêu."

 

"Chia tay khi nào?" Kỳ Nhất Xuyên truy hỏi. "Cậu rất thích người đó sao?"

 

Ôn Phục lại im lặng một lúc mới gật đầu.

 

Tim Kỳ Nhất Xuyên thắt lại. Hắn làm bộ hóng chuyện, dí sát lại với vẻ mặt xem náo nhiệt: "Nam hay nữ?"

 

Lần này, Ôn Phục trả lời thẳng thắn: "Nam."

 

Tảng đá trong lòng Kỳ Nhất Xuyên rơi xuống.

 

Hắn hỏi: "Sao lại chia tay?"

 

Ôn Phục im bặt.

 

Hắn hỏi gì thêm Ôn Phục cũng không trả lời nữa.

 

Cuối cùng trước khi rời đi, Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "Cậu chỉ yêu mỗi người đó thôi à?"

 

Ôn Phục nói Đúng.

 

Kỳ Nhất Xuyên lại hỏi: "Sau này còn yêu nữa không?"

 

Ôn Phục sững người.

 

Cậu nhìn Kỳ Nhất Xuyên, không biết nên hiểu câu ấy thế nào, có lẽ nghĩ rằng hắn đang hỏi liệu cậu có tiếp tục yêu người đó, yêu cho đến cái gọi là tương lai hay không.

 

Ôn Phục nói: "Tất nhiên là còn."

 

Rõ ràng Kỳ Nhất Xuyên đã diễn giải ba chữ ấy theo ý riêng của mình, phấn khởi và đầy hy vọng mà rời đi.

 

Mãi cho đến hôm nay.

 

Hắn ngồi bên cạnh Phí Bạc Lâm, nhìn Ôn Phục trên sân khấu, bằng giọng điệu bình thản kể nguyên vẹn khúc nhạc dạo của mùa hè ấy. Nghe thấy Ôn Phục xác nhận "rất thích", tim Phí Bạc Lâm đau nhói như bị kim đâm xoáy.

 

Giống như lưỡi dao đã chờ quá lâu, cuối cùng cũng rơi xuống cổ anh.

 

Thì ra ở nơi anh không hay biết, cậu đã từng chấp nhận một người khác.

 

Giới hạn mà anh không dám bước qua, không dám phá vỡ, nơi Ôn Phục đã từng có ngoại lệ.

 

Và Ôn Phục rất thích người đó.

 

Ôn Phục xưa nay với ai cũng yêu ghét như nhau, vậy mà khi Kỳ Nhất Xuyên hỏi, cậu thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình. Sự "thích" ấy phải sâu đến mức nào mới lay được trái tim vốn ngây thơ, ngốc nghếch của cậu?

 

Đôi môi mím chặt của Phí Bạc Lâm khẽ mở ra, anh gần như không thở nổi.

 

Trên gương mặt anh, dưới vòng vây của biết bao ống kính, hầu như không có dao động. Nhưng trong lòng anh lúc này ghen tuông đến nghẹt thở.

 

Anh luôn thận trọng duy trì khoảng cách giữa mình và Ôn Phục, sợ rằng chỉ cần sơ suất một chút sẽ lộ sơ hở và bị Ôn Phục chán ghét. Nhưng lại có một người, trong suốt tám năm qua đã dễ dàng khiến Ôn Phục vứt bỏ ranh giới, khiến Ôn Phục chịu cúi đầu nhượng bộ, thậm chí khắc cốt ghi tâm.

 

Mỗi lời Kỳ Nhất Xuyên nói ra, anh đều không dám nghĩ kỹ. Chỉ cần nhớ đến vẻ mắt của Ôn Phục khi nhắc tới người kia, nỗi u sầu khi hồi tưởng, dù không ở ngay đó, chỉ nghe mấy câu kể lại thôi, Phí Bạc Lâm đã ghen tị đến phát điên.

 

Bàn tay đặt trên đùi siết lại thành nắm, gân xanh nổi dọc từ mu bàn tay lên đoạn cẳng tay ẩn dưới tay áo vest, như thể có thể tự bấu đến bật máu trong lòng bàn tay.

 

Là do anh đáng đời.

 

Anh nghĩ, anh không trách được bất cứ ai, càng không thể trách Ôn Phục.

 

Anh đã vắng mặt suốt tám năm, bao nhiêu biến cố không thể kiểm soát, bao nhiêu khúc mắc không có cơ hội chen vào.

 

Anh không hề có mặt trong tám năm cuộc đời của Ôn Phục, lấy tư cách gì mà đem những thay đổi nơi cậu ra để oán trách một người đàn ông xa lạ kia.

 

Phải rồi, Phí Bạc Lâm bừng tỉnh, ngay cả tư cách oán hận anh cũng không có.

 

Người tự rút lui trước là anh, người bỏ rơi Ôn Phục trước cũng là anh.

 

Anh có tư cách gì mà hận người đã từng mang đến cho Ôn Phục một ký ức tươi đẹp? Có lập trường gì mà thèm muốn ánh mắt nhớ mãi không quên đó của Ôn Phục? Lại dựa vào đâu mà trách móc người kia đã cướp mất trái tim Ôn Phục?

 

Mọi chuyện bắt đầu từ tám năm trước, chính anh đã tự tay đẩy Ôn Phục đi.

 

Tất cả đều là nhân quả báo ứng.

 

Anh tự gieo nhân, thì đáng đời phải chịu quả là Ôn Phục yêu người khác.

 

Những âm thanh hỗn tạp xung quanh dần nhòe đi. Ánh mắt Phí Bạc Lâm nhìn về Ôn Phục đang nhận giải trên sân khấu cũng mờ đi.

 

Anh thừa nhận tất cả, chấp nhận mọi thứ. Lý trí vẫn đang cố gắng thuyết phục rằng việc Ôn Phục yêu một người khác trong những năm qua là điều tự nhiên, hợp lẽ, là duyên phận và anh không có quyền can thiệp. Nhưng tiếng nói của ghen tuông dần chiếm trọn đại não của anh.

 

Phí Bạc Lâm nghe thấy một ngọn lửa lớn màu xanh lục đang bùng cháy dữ dội trong lồng ngực mình, đốt cháy khiến mắt anh mờ đi, toàn thân lạnh buốt.

 

Ngọn lửa gào lên một câu:

 

Tại sao người khác thì được, còn anh thì không?

 

Phí Bạc Lâm đột ngột buông tay, đứng phắt dậy rời ghế đi ra ngoài. Trên lòng bàn tay có một giọt máu nhỏ men theo ngón tay rơi xuống sàn, móng tay ngón áp út được cắt tròn trịa bị nhuộm một vệt máu đỏ tươi.

 

Ôn Phục nhận giải xong bước xuống sân khấu, về đến bàn không thấy Phí Bạc Lâm đâu. Cậu đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi nghe Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "Tìm anh cậu à?"

 

Ôn Phục gật đầu với Kỳ Nhất Xuyên.

 

Hắn nhún vai: "Hai phút trước đã đi ra ngoài rồi, không nói đi đâu."

 

Quả thực hắn không biết Phí Bạc Lâm đi đâu. Lúc đối phương rời đi, hắn có hỏi một câu. Không biết Phí Bạc Lâm không nghe thấy hay cố ý không trả lời, tóm lại là bỏ mặc hắn ở đây.

 

Dựa vào phản ứng của Phí Bạc Lâm, Kỳ Nhất Xuyên đoán có thể là đối phương không vui vì hắn kể chuyện Ôn Phục từng yêu đương. Nhưng hắn lại nghĩ không đến mức ấy.

 

Chuyện khiến người ta ghét thì hắn chưa từng làm. Nếu Phí Bạc Lâm thực sự bỏ đi chỉ vì một câu nói của hắn, chẳng phải hắn sẽ thành kẻ đầu sỏ chọc giận người ta sao?

 

Thế nên Kỳ Nhất Xuyên cũng mặc kệ, cho rằng có lẽ Phí Bạc Lâm thấy sắc mặt không ổn, sợ Ôn Phục nhìn ra nên mới ra ngoài bình tĩnh lại rồi quay vào.

 

Nhưng họ đợi đến lúc chương trình trong hội trường kết thúc, Phí Bạc Lâm vẫn chưa quay lại.

 

Do Stella đã đặc biệt nhắc nhở xung quanh đều là camera, nếu Ôn Phục lấy điện thoại ra rất dễ bị chụp nội dung trên màn hình, nên cậu cũng không có cơ hội liên lạc với Phí Bạc Lâm.

 

Mãi đến khi chụp ảnh tập thể xong và kết thúc, vừa vào hậu trường Ôn Phục đã thấy Trương Triều đợi cậu ở phòng nghỉ.

 

Trương Triều đứng rất nghiêm, chuyển nguyên văn lời Phí Bạc Lâm cho Ôn Phục, đồng thời cụp mắt xuống, tránh để cảm xúc muốn nựng mèo của mình lộ ra quá rõ:

 

"Tổng giám đốc Phí nói tối nay gặp chút chuyện rắc rối, nhiều khả năng phải về chỗ anh ấy. Nếu cậu muốn thì tài xế sẽ đưa cậu qua đó, nếu cậu muốn về nhà, chỉ cần bảo tài xế, tôi sẽ phụ trách đưa cậu về tận cửa."

 

Ôn Phục hỏi: "Chuyện rắc rồi lắm sao?"

 

Trương Triều liếc qua một cái rất nhanh, rồi lại cúi đầu: "Sắc mặt Tổng giám đốc lúc đi ra không tốt lắm."

 

"Rất không ổn sao?"

 

"Rất tệ."

 

Ôn Phục lùi một bước để tạo khoảng trống cho stylist c** đ*: "Tôi thu xếp rồi qua."

 

Bốn mươi phút sau, một chiếc S600 lái vào bãi đậu xe của khách sạn nơi Phí Bạc Lâm tạm ở.

 

Ôn Phục đi theo chỉ dẫn của Trương Triều vào tòa nhà nơi Phí Bạc Lâm ở. Trước khi Trương Triều rời đi, Ôn Phục đột nhiên gọi anh ta lại.

 

"Anh ấy có uống rượu không ạ?"

 

Bằng bản năng nghề nghiệp, Trương Triều cố nhớ lại: "Trong khoảng thời gian tôi nhìn thấy sếp thì không."

 

Ôn Phục gật đầu, ra hiệu cho đối phương có thể đi.

 

Lời của Trương Triều nói không có kẽ hở nhưng lại rất biết chừa đường lui. Ôn Phục từng bước đi vào thang máy. Số tầng của thang máy càng gần phòng Phí Bạc Lâm, trực giác trong lòng cậu càng mãnh liệt.

 

Cho đến khi nhập mật mã khóa cửa do Trương Triều đưa, vừa mở ra, bị hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Ôn Phục mới hoàn toàn chắc chắn linh cảm của mình là đúng.

 

Trong phòng rất tối, không thể nhìn rõ.

 

Cậu đi qua tiền sảnh, cảm nhận rõ trong căn phòng này có phòng khách, phòng họp, phòng làm việc, thậm chí cả bếp và đảo bếp, diện tích chẳng kém gì một căn chung cư cao cấp.

 

Cậu đi thẳng qua phòng khách, cuối cùng nhìn thấy bóng lưng Phí Bạc Lâm trước cửa sổ kính lớn ở ban công.

 

Ôn Phục bước tới, dép lê chạm phải mảnh thủy tinh trên sàn nhà.

 

Cậu cúi đầu nhìn, hóa ra trên chiếc bàn trà nhỏ sau lưng Phí Bạc Lâm bày đủ các loại rượu.

 

Champagne, Whisky, Vodka và các loại rượu ngoại khác mà cậu không biết tên. Trong số đó có một chai không biết vì sao đã rơi xuống sàn cùng với ly và vỡ tan tành.

 

Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ chính chỗ đó.

 

Phí Bạc Lâm quay lưng lại phía phòng khách, trước mắt là ánh đèn neon rực rỡ của thành phố. Dù bước chân Ôn Phục đã gần kề, anh vẫn cầm ly rượu không hề quay đầu.

 

Cả người anh như tan vào căn phòng không bật lò sưởi cũng chẳng mở điều hòa, tối tăm và lạnh lẽo.

 

Ôn Phục sờ vào miệng các chai rượu ngoại đó, tất cả đều đã được khui. Bóng lưng Phí Bạc Lâm trông thẳng tắp và tỉnh táo, nhưng chắc chắn đã say bí tỉ.

 

Cậu không tiến lại gần nữa mà quay sang phòng ngủ, tự tìm một bộ quần áo của Phí Bạc Lâm rồi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Lúc say Phí Bạc Lâm không thể nói chuyện như lúc tỉnh, chuyện này Ôn Phục đã từng trải qua.

 

Cậu không rõ chỉ mấy tiếng đồng hồ qua anh đã gặp chuyện gì, đã gặp phải điều gì, nhưng muốn moi thông tin từ đối phương thì không phải là chuyện dễ.

 

Phí Bạc Lâm lúc này vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, còn hay giở trò vô lại. Lúc này cậu không dỗ được thì còn bị anh trêu cho một trận, mà lỡ nổi nóng với anh chưa biết chừng anh còn nổi nóng lại. Ôn Phục nghĩ một lát, quyết định đi tắm rồi nghỉ một chút.

 

Quần áo Phí Bạc Lâm để ở khách sạn toàn là đồ công sở, ngoài sơ mi thì là vest. Ôn Phục tắm xong khoác bừa một bộ đi ra.

 

Ngày xưa cậu thường mặc đồ của anh. Lúc hai người còn là mấy cậu nhóc nghèo, cậu thích nhất là lôi đồ anh mặc không vừa nữa để chui vào.

 

Đêm nay cũng mặc lại nhưng không còn vừa vặn như xưa.

 

Không biết là do vóc dáng Phí Bạc Lâm mấy năm nay cao lớn hơn, hay do Ôn Phục gầy đi.

 

Cổ áo và ngực sơ mi đều rộng hơn cậu, tay áo dài, ống quần cũng dài. Ôn Phục không tìm thấy dép lê nên đi chân trần bước ra, thấy Phí Bạc Lâm đã bật điều hòa, trong phòng đang ấm dần lên.

 

Chỉ là phòng khách vẫn không bật đèn.

 

Cậu bất chợt bước ra từ phòng tắm, bóng tối bắt đầu nuốt đi ánh sáng, mắt chưa kịp quen nên không nhìn rõ mọi thứ, chỉ miễn cưỡng nhận ra vị trí của Phí Bạc Lâm qua hơi thở của anh.

 

Ôn Phục men theo tường mà đi. Khi mắt dần quen với bóng tối, cậu quả nhiên thấy anh ngồi trên sofa, hơi nghiêng người, khuỷu tay chống lên gối, tay cầm một vật mỏng, trông khá lơ đãng.

 

Trông như một món đồ được bọc trong nhựa dẻo vì nó vang lên tiếng giấy bạc ma sát sột soạt.

 

Nghe thấy cậu đi tới, Phí Bạc Lâm đặt đồ vật sang một bên, ngẩng đầu nhìn cậu.

 

Ánh mắt Ôn Phục vẫn bị thu hút bởi mấy đồ ở góc sofa.

 

Mờ mờ ảo ảo, cậu thấy vài túi ni lông hình vuông được niêm phong, hình như còn có một vỉ thuốc gì đó.

 

Có lẽ nhận ra ánh mắt tìm tòi của Ôn Phục, Phí Bạc Lâm giơ tay lên, vỗ vỗ vào đùi mình, ra hiệu cho Ôn Phục ngồi xuống.

 

Ôn Phục dời mắt, vòng qua ngồi trên đùi anh.

 

Vừa lại gần, cậu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.

 

Nhưng cậu không giận. Cậu biết giận con người Phí Bạc Lâm lúc này chẳng ích gì: anh bướng bỉnh, xấu xa, lại còn dễ làm mình làm mẩy hơn cậu, đã làm là không màng đến hậu quả.

 

Cậu đưa tay lên gáy anh, dùng giọng điệu trần thuật nói: "Anh lại uống rượu rồi."

 

Phí Bạc Lâm mím môi, nhìn chằm chằm khuy áo sơ mi của cậu. Cả người toát lên vẻ cô quạnh khó tả: "Ngoài 'cậu' và 'Phí Bạc Lâm', em không gọi anh bằng gì khác nữa."

 

Kể từ khi trở về từ Tứ Xuyên, Phí Bạc Lâm chưa từng nghe Ôn Phục gọi anh một tiếng anh Bạc Lâm nào nữa.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Em vẫn còn giận."

 

"Em không biết." Đầu gối Ôn Phục nhấc lên, khẽ chạm vào mép ghế sofa hai bên Phí Bạc Lâm, bình tĩnh trả lời: "Tức giận là như thế này sao?"

 

"Không phải sao?" Phí Bạc Lâm hỏi.

 

"Chúng ta vẫn ăn cơm, nói chuyện, ngủ cùng nhau. Những người khác tức giận cũng như thế này sao?"

 

Tay Ôn Phục đặt lên vai Phí Bạc Lâm. Đêm nay cậu hơi mệt, vừa nói chuyện vừa tựa đầu vào vai trái anh. Giọng nói nhẹ nhàng chảy vào tai trái anh như băng cassette đang phát.

 

Có lẽ vì Phí Bạc Lâm trước mắt không phải là Phí Bạc Lâm bình thường, da thịt họ thản nhiên chạm vào nhau. Ôn Phục đối diện với anh không hề có khoảng cách. Những lời không thể nói khi tỉnh táo lúc này thoát ra không chút ngượng ngùng.

 

"Hình như mỗi lần đối diện với anh, em đều không thể giận được. Nhưng em nghĩ em đáng lẽ phải giận. Anh bỏ rơi em tám năm, không hề bàn bạc với em một câu, thậm chí không nói cho em biết khi nào anh quay về. Mọi thứ của em đều do một mình anh quyết định. Em không nên giận sao?"

 

Ôn Phục nghĩ, lẽ ra cậu cũng nên trả đũa, cũng bỏ đi trong tám năm để Phí Bạc Lâm phải đi tìm. Nhưng cậu lại không nỡ. Đời người còn được mấy lần tám năm để có thể đánh đổi.

 

Đôi mắt Phí Bạc Lâm khẽ mở to trong bóng tối. Anh chưa từng nghe Ôn Phục nói nhiều đến vậy. Điều này hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của cậu. Những lời này lẽ ra Ôn Phục phải trút hết lên anh ngay đêm tuyết rơi, khi sự thật được phơi bày.

 

Cứ như thể người nên say rượu đêm nay đã chuyển từ anh sang Ôn Phục.

 

"Anh nói đi." Cằm Ôn Phục tựa trên vai Phí Bạc Lâm, cậu nhắm mắt, khẽ hỏi: "Phải trả thù anh thế nào đây, Phí Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm lại nghĩ đến người đàn ông xuất hiện trong lời kể của Ôn Phục và Kỳ Nhất Xuyên.

 

Ôn Phục lúc nào cũng vô tình làm xáo trộn mọi thứ trong cuộc đời anh mà chẳng hề hay biết.

 

Mùa đông năm mười sáu tuổi, cậu đột nhiên gõ cửa, đường hoàng dọn vào căn nhà 60 mét vuông của anh như thể đó vốn dĩ là nhà mình. Mười bảy tuổi cậu viết tên anh vào lời ca, hát cho gió và côn trùng dưới bầu trời đêm mùa hạ nghe. Rồi 18 tuổi, cậu thốt ra những lời hứa sẽ theo anh đến tận chân trời góc bể.

 

Rồi mười chín tuổi, Phí Bạc Lâm phạm một sai lầm kéo dài tám năm và Ôn Phục đi yêu người khác.

 

Ôn Phục yêu một người đàn ông mà Phí Bạc Lâm không hề biết, hôn nhau, thậm chí có thể đã làm nhiều điều hơn thế. Và tất cả những điều này đều là những thứ Phí Bạc Lâm không ngừng khát khao nhưng chẳng dám vượt qua.

 

Chỉ cần nghĩ sâu hơn, anh đã ghen tị đến mức đau cả dạ dày.

 

Trớ trêu thay chính lỗi lầm của anh khiến anh không có tư cách để ghen tuông hay oán hận. Anh chỉ có thể thu mình vào góc tối tăm nhất của bản thân, lặng lẽ chờ Ôn Phục tìm đến.

 

Anh bật cười tự giễu: "Em chưa trả thù sao?"

 

Anh vừa nói, mỗi chữ như dùng dao khoét vào tim mình: "Tiểu Phục, hôn một người là cảm giác như thế nào, anh cũng muốn nếm thử."

 

Ôn Phục mở mắt.

 

Mỗi khi đối diện với cảm xúc của Phí Bạc Lâm, cậu luôn nhạy bén và phản ứng theo bản năng như một loài thú hoang. Khi anh dùng giọng điệu như tự xé toạc vết thương để chất vấn, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm anh quan sát một lúc, rồi bất ngờ đưa tay lần tìm vật mà Phí Bạc Lâm đặt ở góc sofa.

 

Ngay khi cậu sờ trúng một vỉ thuốc, Phí Bạc Lâm tóm chặt cổ tay cậu.

 

"Đừng nhìn." Phí Bạc Lâm cúi đầu, bàn tay nắm lấy Ôn Phục khẽ run rẩy, thái độ lạnh lùng: "Không được nhìn."

 

Anh không muốn đối diện với sự thật rằng mình đã chuẩn bị những thứ này, càng không muốn Ôn Phục biết sự tồn tại của chúng.

 

Nhưng Phí Bạc Lâm không thể che đậy hành vi của mình, anh không chỉ mua mà còn đặt chúng ở đây.

 

Nghĩa là anh định dùng.

 

Phí Bạc Lâm không thể phủ nhận việc anh muốn Ôn Phục đến phát điên.

 

Anh vẫn đang vật lộn ở ranh giới của chút lý trí còn sót lại thì nghe Ôn Phục hỏi thẳng: "Mua cho em uống à?"

 

Năm ngón tay ở cổ tay bỗng siết mạnh, anh gần như bóp vào tận xương cổ tay cậu.

 

Một lúc lâu, anh ngước mắt lên hỏi Ôn Phục: "Em uống không?"

 

Ôn Phục không nói gì, mà quay đầu tìm ly rượu Phí Bạc Lâm đã đặt xuống.

 

Tìm được rồi. Cậu cầm lên, lắc lắc nửa ly còn sót, bóc màng niêm phong của viên thuốc, hỏi: "Uống chung với rượu có được không?"

 

"Được." Phí Bạc Lâm lặng lẽ nhìn động tác của Ôn Phục, cho đến khi viên thuốc rơi vào lòng bàn tay cậu, anh đột nhiên ngăn lại: "Em không hỏi đó là thuốc gì sao?"

 

Ôn Phục nhìn anh chằm chằm.

 

Anh đã nói vậy thì hỏi một câu cũng được.

 

"Là gì?" Ôn Phục hỏi.

 

Phí Bạc Lâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt cả hai người đều lạnh lẽo dưới ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ.

 

"Xuân dược." Anh chậm rãi nhả hai chữ.

 

Sắc mặt Ôn Phục quả nhiên sững lại.

 

Rốt cuộc, Phí Bạc Lâm đã xé toạc d*c v*ng mà anh không muốn phơi bày trước mặt cậu.

 

Loại thuốc này anh đã từng thấy ở nước ngoài. Kiểm soát tốt tần suất sử dụng sẽ không gây hại cho cơ thể, nhưng giới hạn cho một lần dùng là tối đa 3 gram.

 

Phí Bạc Lâm đã chú ý đến thứ này từ lúc đó, sau này mang về nước. Từ lúc mua cho đến lúc mang về, anh cũng không hiểu vì sao mình làm vậy. Giờ nghĩ lại, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.

 

So với nỗi đau nhói buốt tận tim nếu lát nữa phát hiện Ôn Phục đối với anh không hề có phản ứng, anh thà tự lừa mình trước.

 

Sự thật không còn quan trọng. Chỉ cần tin rằng Ôn Phục vẫn thích anh, như vậy còn dễ chịu hơn nhiều so với việc mặt với sự thật phũ phàng.

 

Anh đã cho Ôn Phục một cơ hội rồi. Ngay đêm nay, anh đã để cậu quyền quyết định có về nhà hay không, nhưng cuối cùng Ôn Phục lại chọn đến tìm anh.

 

Dù anh có lấy cớ gì đi nữa, rốt cuộc vẫn là Ôn Phục đưa ra lựa chọn.

 

Vậy chẳng thể trách anh được.

 

Hai người nhìn nhau hồi lâu. Không rõ vì sao Phí Bạc Lâm lại cụp mắt xuống: "Em không muốn uống thì thôi."

 

Ôn Phục cầm viên thuốc, ngẩng đầu hỏi: "Anh Bạc Lâm muốn em uống không?"

 

Khoảnh khắc ấy, Phí Bạc Lâm chưa trả lời.

 

Mãi sau anh mới khẽ nói: "Muốn."

Bình Luận (0)
Comment