Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 95

Editor: Sophie

 

Giới hạn của thuốc là ba viên, Ôn Phục đã bẻ liên tiếp hai viên cho vào miệng, nhanh đến mức Phí Bạc Lâm không kịp cản lại.

 

Đến khi cậu định ăn viên thứ ba, Phí Bạc Lâm mới kịp giật lấy: "Đủ rồi."

 

Anh gỡ ly rượu trong tay Ôn Phục, cúi người đặt lại trên bàn kính phía trước. Cơ thể Ôn Phục đối mặt dán chặt vào anh, cọ xát theo mỗi cử động. 

 

Có lẽ nhiệt độ máy lạnh mở hơi cao, lòng bàn tay Phí Bạc Lâm đặt trên lưng Ôn Phục cảm nhận cơ thể dưới lớp áo sơ mi mỏng manh kia đang dần nóng lên.

 

Bình thường tác dụng của thuốc không thể phát huy nhanh đến vậy nhưng bàn tay Ôn Phục ôm vai anh siết chặt, hơi thở cũng dồn dập hơn. Phí Bạc Lâm nghĩ là do cồn đã phát huy tác dụng, anh nhớ tửu lượng của cậu không tốt lắm.

 

Anh nghĩ ra vô số lý do cho tình trạng cơ thể cậu, chỉ duy nhất không dám suy đoán nguyên nhân là bản thân cậu.

 

Chiếc áo sơ mi dưới tay bị anh vò chặt trong lòng bàn tay, Phí Bạc Lâm đặt Ôn Phục ngả xuống ghế sofa. Lúc cậu tự mình mở chân ra, trong lòng Phí Bạc Lâm lại dâng lên một cơn đau âm ỉ như bị búa giáng xuống.

 

Từng có một người đàn ông có thể khiến Ôn Phục tự nguyện tìm hiểu chuyện chăn gối, nhưng giờ đây anh lại phải dùng thủ đoạn này mới có thể khiến cậu mở lòng với mình.

 

Anh không dám nhìn đôi mắt Ôn Phục đang nhuốm màu d*c v*ng chỉ vì tác dụng của thuốc, chỉ áp sát vào má cậu, liên tục hôn nhẹ lên tóc mai và vành tai.

 

Bàn tay Phí Bạc Lâm siết chặt chiếc áo sơ mi dưới thân Ôn Phục, cứ quấn quýt bên tai cậu rất lâu rồi mới hôn lên đôi môi kia.

 

Hóa ra môi Ôn Phục là cảm giác này, mềm mại, ấm áp xen chút mát lạnh, thoang thoảng vị cồn.

 

Trọn vẹn mười năm, Phí Bạc Lâm mới hôn lên được đôi môi này.

 

Phí Bạc Lâm nhớ lại mười năm trước khi Ôn Phục mới đến nhà, toàn thân gầy gò, thiếu dinh dưỡng, lâu ngày không được chăm sóc nên mùa đông môi luôn khô nứt. 

 

Anh đã mua cho Ôn Phục thỏi son dưỡng đầu tiên. Ôn Phục không biết dùng lại thấy tò mò, ngày nào đến lớp cũng chu miệng thật tròn, cẩn thận bôi môi bóng loáng, tự hào như thể cậu là người duy nhất trên thế giới này được dùng thỏi son của Phí Bạc Lâm.

 

Ôn Phục của hiện tại được nuôi dưỡng rất tốt, có mái tóc đen nhánh, đôi môi mềm mại và làn da không còn khô nẻ vào mùa đông vì thiếu dinh dưỡng nữa. Một Ôn Phục ngoan ngoãn như vậy, trong tám năm anh vắng mặt cũng đã được người khác chăm sóc chu đáo.

 

Bàn tay anh thăm dò trong cơ thể Ôn Phục đột ngột siết mạnh.

 

Sau khi hài lòng nghe thấy tiếng Ôn Phục rên khẽ vì k*ch th*ch, Phí Bạc Lâm hỏi: "Em muốn hắn hay anh hơn?"

 

Ôn Phục ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía trần nhà cuối phòng, trên đó phản chiếu dấu vết của vạn ánh đèn ngoài cửa sổ hòa vào nhau, như một vệt nước mờ ảo nhiều màu sắc.

 

Vệt nước đó nhanh chóng biến thành vô số đốm màu sắc dục, dịch chuyển về phía cậu. Bụng dưới Ôn Phục dâng lên cảm giác nóng rát, câu hỏi của Phí Bạc Lâm như có như không bên tai, cậu nghe không rõ bèn mơ hồ nghiêng mặt, vừa mở miệng đã chạm vào khóe môi Phí Bạc Lâm: "Anh nói gì?"

 

Lời cậu chưa dứt lại nghe Phí Bạc Lâm nói: "Thôi đi."

 

Phí Bạc Lâm không muốn tự rước lấy nhục.

 

Tác dụng của thuốc trong cơ thể Ôn Phục dần khuếch tán, cậu nắm lấy vai Phí Bạc Lâm th* d*c từng hơi, như thể bàn tay Phí Bạc Lâm mang theo mồi lửa của d*c v*ng, chạm đến chỗ nào trên cơ thể cậu là đốt nóng chỗ đó.

 

Trong bóng tối cậu nghe thấy tiếng túi bị xé toạc. Ngón tay thon dài của Phí Bạc Lâm mang theo chất lỏng lạnh buốt không ngừng khai phá dưới thân cậu, mỗi đốt ngón tay từng chút từng chút đi vào cơ thể khiến Ôn Phục theo bản năng nhắm mắt và khẽ rên lên.

 

Những nơi chưa từng được đánh thức trong cơ thể bị Phí Bạc Lâm tùy ý mài giũa và trêu chọc. Trán Ôn Phục tựa vào chiếc ghế sofa da màu đen, rượu đã uống bốc hơi thành mồ hôi, từ chân tóc chảy qua xương lông mày, lặng lẽ nhỏ xuống dọc sống mũi.

 

Cảm giác tỉnh táo cực độ và sa đọa cùng diễn ra, cậu cảm nhận rõ ràng từng điểm rơi và nhịp điệu của mỗi đầu ngón tay Phí Bạc Lâm bên trong cơ thể mình, tiếng rên khe khẽ xen lẫn trong hơi thở phát ra trong mơ hồ.

 

Bàn tay cậu nắm chặt mép ghế sofa, rất khó chịu nhưng không biết phải nói gì: "Anh Bạc Lâm..."

 

Phí Bạc Lâm như một bóng đen khổng lồ bao trùm từ phía sau cậu.

 

Ôn Phục nhắm mắt, ngửa thẳng cổ, yết hầu khó khăn lăn xuống dưới từng gân xanh nổi lên, xương hàm dưới bị hàm răng nghiến chặt hiện rõ những đường nét lạnh lùng.

 

Bàn tay với đầu ngón tay ướt át của Phí Bạc Lâm kẹp vào xương hông của cậu, đồng thời tay kia từ phía sau chậm rãi luồn vào giữa những sợi tóc sau gáy Ôn Phục, lần lên đến đỉnh đầu cậu, siết nhẹ, rồi giật mạnh ra sau.

 

"Ưm..."

 

Ôn Phục buộc phải ngửa đầu, tiếng r*n r* nghẹn lại trong cổ họng không thể kiềm chế được nữa mà thoát ra ngoài.

 

Cùng lúc đó, Phí Bạc Lâm dùng một lực mạnh mẽ gần như cướp đoạt, kéo mạnh nửa th*n d*** của Ôn Phục về phía dưới cơ thể mình.

 

Ôn Phục nhíu chặt mày, hàm răng run lên.

 

Sâu quá.

 

Cậu không thể tránh khỏi việc nhớ lại cảnh tượng năm xưa khi cậu vô tình bắt gặp Phí Bạc Lâm tr*n tr**ng trong nhà vệ sinh lúc cậu mới đến nhà anh.

 

Thân hình và kích cỡ vượt quá nhận thức của cậu khi đó, giờ đây đang khuấy đảo trong cơ thể cậu.

 

Trong những cú va chạm và tấn công dữ dội của Phí Bạc Lâm, Ôn Phục theo bản năng tự vệ muốn cong lưng lên, nhưng người phía sau như đã dự đoán trước, di chuyển tay đến dưới cổ họng siết chặt cằm cậu, buộc cậu không thể cúi đầu, càng không thể cong eo, chỉ có thể thả lỏng người để chịu đựng những cú va chạm nóng rực ở bụng dưới.

 

Việc bị ép ngửa đầu quá lâu khiến khóe môi Ôn Phục rịn ra một vệt nước mỏng.

 

Phí Bạc Lâm thành thạo dùng ngón tay cái lau đi chút chất lỏng khó nhận ra đó, sau đó đưa ngón tay vào miệng Ôn Phục, trêu chọc qua lại giống như sự xâm nhập đang diễn ra ở nửa th*n d***.

 

Cơ thể ấm áp và bao dung mà anh ngày đêm khao khát dưới thân khiến Phí Bạc Lâm sinh ra một sự điên cuồng không thể ngừng lại.

 

Đến khi Ôn Phục không nhịn được khép răng cắn anh một cái, cuối cùng anh cũng buông tay, nhưng lại vì cái cắn đó mà trả thù bằng cách th*c m*nh và dồn dập hơn.

 

Khoảnh khắc Phí Bạc Lâm buông tay, Ôn Phục th* d*c, đầu đập vào tay vịn ghế sofa mềm mại, trán cậu không ngừng cọ xát với ghế sofa theo nhịp thúc phía sau của Phí Bạc Lâm, đầu ngón tay cào cấu liên tục. 

 

Tiếng r*n r* bị nén lại nơi cổ họng cũng vỡ ra thành âm thanh run rẩy.

 

"Anh Bạc Lâm..." Ôn Phục nhắm mắt lại, cố gắng phát ra một câu hoàn chỉnh, "Lớn quá... chậm lại."

 

Nói xong câu đó, cậu không thể nói thêm một câu tỉnh táo nào nữa.

 

Phí Bạc Lâm tám năm sau còn hung hãn và mạnh mẽ hơn tám năm trước, Ôn Phục gần như không còn khả năng chống cự, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

 

Cậu không có quá nhiều cảm xúc khi nhớ về đêm đó tám năm trước, lúc đó cậu và Phí Bạc Lâm đều còn rất trẻ.

 

Đó là lần đầu tiên họ l*m t*nh, lăn lộn trên giường một cách bừa bãi, dường như chỉ cần da thịt chạm nhau đã đủ khiến cả cơ thể rạo rực.

 

Cả hai đều mơ hồ trong nhận thức về tình yêu, nên khi đến với nhau cũng đầy vụng dại. Bắt đầu hỗn loạn, kết thúc cũng hỗn loạn, lúc ấy niềm vui hay nỗi buồn dường như chẳng còn quan trọng. 

 

Được sở hữu thân thể đối phương, được cảm nhận hơi thở và sự tồn tại của nhau đã đủ khiến tâm hồn họ rung động đến chao đảo.

 

Thế nhưng bây giờ thì khác, dù là do tác dụng của thuốc hay vì lý do nào khác, d*c v*ng trong Ôn Phục dâng cao, Phí Bạc Lâm cũng như thể bỗng nhiên khai thông trong bóng tối. Cơ thể họ hòa hợp với nhau một cách tuyệt vời, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi vị của đối phương.

 

Cậu không nhớ rõ mình đã run rẩy và giãy giụa bao nhiêu lần, tiếng xé vỏ vang lên trong phòng lặp đi lặp lại trong khoảng khắc cậu tê dại cả da đầu, giống như một cơn ác mộng luẩn quẩn không bao giờ kết thúc. 

 

Tác dụng của thuốc đã hết từ lâu, nhưng Ôn Phục vẫn ôm chặt lấy eo Phí Bạc Lâm, như thể không thể cho thêm nhưng vẫn không muốn dừng lại. 

 

Cậu ngồi trên cơ thể Phí Bạc Lâm, bụng dưới co thắt lại trong cơn cao trào nhưng vẫn sẵn lòng để đối phương tiếp tục đòi hỏi.

 

Ghế sofa da trơn trượt một mảng, thứ cuối cùng ngăn cản họ là bao cao su đã được Phí Bạc Lâm dùng hết trong phòng.

 

Không còn cái nào.

 

Bụng dưới của Ôn Phục đã trở thành khu vực cấm không thể chạm tới, ngón tay Phí Bạc Lâm chỉ cần lướt qua sẽ gây ra một trận run rẩy.

 

Anh ôm chặt Ôn Phục ngồi ngay ngắn trên đùi mình, một tay ôm lấy eo Ôn Phục, tay kia cẩn thận lau cho cậu.

 

Khi anh chạm đến chỗ nhạy cảm, Ôn Phục khẽ run lên, hơi thở của cậu dồn dập và khàn đặc. Cậu muốn né tránh nhưng Phí Bạc Lâm chỉ khẽ đặt tay lên lưng, động tác rất nhẹ mà kiên định, im lặng tiếp tục.

 

Cậu bàng hoàng nhận ra đêm nay Phí Bạc Lâm hầu như không nói một lời. Mọi giằng xé và khao khát đều hóa thành im lặng, dồn nén trong từng hơi thở, từng cái chạm mạnh mẽ đến mức muốn cuốn trôi tất cả.

 

Vào mùa đông, bình minh thường đến muộn, Ôn Phục nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen.

 

Cậu định hỏi Phí Bạc Lâm bây giờ là mấy giờ, vừa hé môi thì một ống hút đã được đưa sát vào miệng.

 

Ôn Phục lập tức quên mất mình muốn nói gì, ngậm lấy ống hút, uống cạn một chai nước đầy ắp.

 

Cậu vòng tay ôm lấy cổ Phí Bạc Lâm, treo mình trên người anh, chậm rãi hít thở trong một lúc lâu.

 

Không khí vấn vít hơi thở ** *n trong phòng vẫn chưa tan hết, Phí Bạc Lâm khẽ vuốt nhịp nhàng dọc tấm lưng trần mịn màng của cậu, như những ngày xưa từng nằm bên cạnh, nhẹ nhàng ru cậu vào giấc ngủ.

 

Trong ái muội xen một khoảng lặng khó gọi tên.

 

"Em đang nghĩ gì thế?" Người đang ôm cậu lên tiếng trước, giọng trầm thấp của Phí Bạc Lâm vang lên ngay trước ngực cậu.

 

Ôn Phục nhìn chăm chú nhìn vào khoảng không vô định phía trước: "Em nghĩ... về lần đầu tiên... như thế này."

 

Lời chưa dứt, dù là người chậm chạp như Ôn Phục cũng cảm thấy cơ thể Phí Bạc Lâm đột nhiên cứng đờ.

 

Ôn Phục chống tay lên vai Phí Bạc Lâm ngồi thẳng dậy, cúi đầu dò xét vẻ mặt anh.

 

Phí Bạc Lâm ngoảnh mặt đi, cố gắng duy trì giọng điệu bình thản hỏi: "Nhất định phải nhớ ngay lúc này sao?"

 

Vừa nói, anh vừa buông vòng tay, trở người với lấy chiếc sơ mi ở cuối ghế sô pha khoác lên người cậu.

 

Ôn Phục mặc anh loay hoay với cánh tay mình, để anh giúp cậu xỏ tay vào ống tay áo. Giống như hồi mùa đông cấp ba, khi Ôn Phục ngủ nướng không dậy nổi, Phí Bạc Lâm sẽ đến giúp cậu mặc quần áo.

 

Ôn Phục im lặng một lát, suy ngẫm: "Nhưng anh tỉnh rồi, lại càng không thể nghĩ."

 

Phí Bạc Lâm bật cười.

 

Anh tỉnh rồi? Cái gì gọi là anh tỉnh rồi? Nói cứ như thể tối nay người uống thuốc là anh vậy.

 

"Tại sao?" Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu, "Em không muốn anh biết sao?"

 

"Là anh không muốn." Ôn Phục đáp.

 

Phí Bạc Lâm suýt chút nữa cười lạnh thành tiếng: "Nếu em biết anh không muốn..."

 

Anh ngừng động tác cài cúc áo cho Ôn Phục, hai tay đặt trước ngực cậu, đầu ngón tay miết nhẹ trên lớp vải sơ mi tinh tế rồi bất chợt cúi thấp đầu.

 

"Sao em không nhìn anh một lần." Giọng anh trầm hẳn xuống.

 

"Gì..." Ôn Phục cụp mắt, đang định hỏi cho rõ câu nói của Phí Bạc Lâm có ý gì thì bất ngờ bị anh ôm ghì lấy, ôm chặt đến nghẹt thở.

 

"Em thích anh một chút đi..." Phí Bạc Lâm vùi mặt vào hõm xương quai xanh của Ôn Phục, hít một hơi thật sâu, sống lưng run lên, mang theo giọng điệu bất lực mà khẩn cầu: "Em gái, em yêu anh một chút đi."

 

Ôn Phục ngơ ngác.

 

"Em còn phải thích anh đến mức nào nữa." Cậu vòng tay ôm lấy sau đầu anh, ánh mắt từ đỉnh đầu chậm rãi trượt về khoảng tối phía trước.

 

"tám năm trước, anh nói mình là kẻ nhát. Khi đó em không tin, chỉ nghĩ anh muốn đợi đến ngày tháng khá hơn rồi mới tính. Nhưng bây giờ điều kiện cũng đã đủ tốt rồi, vậy mà anh vẫn không muốn. Em không hiểu.

 

Em từng nghĩ mình hiểu anh, giờ thì không còn chắc nữa. Cuộc sống càng lúc càng tốt lên, mà em với anh lại càng lúc càng xa.

 

Anh Bạc Lâm... có lẽ cái đêm của tám năm trước anh đã nói đúng. Nếu khi đó em chịu nói sớm hơn, liệu anh có bỏ em mà đi không?"

 

Ban đầu Phí Bạc Lâm vẫn tựa vào Ôn Phục, nhưng càng nghe cậu nói, anh càng thấy nửa hiểu nửa không, dần dần ngẩng đầu lên.

 

"tám năm trước..." Anh cau mày, tim đập dồn dập không lý do, như có tiếng trống vang đánh vào lồng ngực. Trong đầu anh đột nhiên mịt mờ một khoảng trống, ký ức và ý thức đều bị phủ sương, có thứ gì đó sắp sửa bật ra. "Một đêm của tám năm trước?"

 

Anh cố gắng kiềm chế giọng điệu để không lộ sự khác thường, vì vậy Ôn Phục chẳng nhận ra. Ôn Phục vẫn cúi đầu cài nốt cúc áo, vừa làm vừa lẩm bẩm:

 

"Sau này nhớ lại đêm đó mới em phát hiện anh đã bắt đầu lừa em từ khi ấy rồi. Anh nói sẽ quay video cho em, bảo em hát một bài, phải hát cho thật vui như khi nhớ đến anh, còn dặn em đặt tên bài hát đó là Phí Bạc Lâm.

 

Anh biết rõ em vui vì khi nghĩ đến anh thì sẽ được gặp anh. Thế mà tám năm nay em đã hát nó không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa một lần thấy anh. Em nhớ anh nhưng lại chẳng thể gặp thì làm sao mà vui nổi. Thật ra anh lừa em đâu chỉ một lần."

 

Môi Phí Bạc Lâm khẽ mấp máy, ánh mắt chậm rãi lay động trong bóng tối. Ở nơi Ôn Phục không nhìn thấy, hơi thở anh đã trở nên rối loạn.

 

"Nhưng..." Anh muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không thể thốt ra những lời sau đó.

 

Nhưng tại sao anh hoàn toàn không nhớ gì cả.

 

Chỉ mất một giây Phí Bạc Lâm bỗng như bừng tỉnh.

 

Máu trong người dường như đang sôi sục vì bất an. Nhưng anh vẫn giữ cho mình nhịp thở bình tĩnh, dùng giọng nói bình thản như trước để thăm dò: "Là lần anh say rượu đó sao."

 

Anh cố tình nói như một câu khẳng định, giống như đang cùng Ôn Phục hồi tưởng.

 

Ôn Phục cài xong cúc áo, nghiêng người lấy một xấp giấy ăn, bắt đầu lau sạch bụng dưới và bắp đùi, tiếng sột soạt vang lên đều đặn.

 

Lúc này Phí Bạc Lâm mới nhận ra vừa rồi anh đã quên lau sạch cho Ôn Phục. Đêm nay họ quá phóng túng, mọi thứ xung quanh đều trở nên ngổn ngang, bừa bộn.

 

Anh đưa tay lấy giấy ăn, tỉ mỉ lau từng chút một cho Ôn Phục.

 

"Thật ra hôm đó anh làm em đau lắm. Trong nhà chẳng có gì, anh cũng không chuẩn bị. Em còn tưởng anh chỉ hôn em vài cái, giống như hôm chụp ảnh tốt nghiệp thôi, nào ngờ hôm sau anh còn nói mông em mọc nhọt. Nhưng mọc nhọt thì làm sao mà đau đến thế được." Ôn Phục để mặc anh lấy khăn giấy, ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đen láy hắt lên một tia sáng nhỏ từ ánh trăng.

 

Cậu nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc hỏi: "Anh làm gì cũng đều dạy em trước mà. Vậy tại sao hôm đó lại không? Ít nhất nếu anh nói trước, giống như lần này, thì em đã có thể dễ chịu hơn rồi."

 

Tai Phí Bạc Lâm ù đi.

 

Anh lóng ngóng siết chặt khăn giấy trong tay, đặt trên đùi Ôn Phục, cọ qua cọ lại vô nghĩa.

 

"Chúng ta..." Giọng anh run rẩy.

 

Anh khựng lại, ngoảnh mặt đi như để lấy hơi, rồi mới gắng bình tĩnh nói: "Lúc đó... anh thật sự không nghĩ đến."

 

Ôn Phục nắm lấy cổ tay anh, kéo đến chỗ trên người mình còn chưa lau sạch.

 

Nhưng Phí Bạc Lâm không thể tiếp tục nữa.

 

Anh dừng hẳn, ngẩng đầu nhìn cậu, hốc mắt đã đỏ hoe: "Ngần ấy năm, em chưa từng nghĩ... tìm ai khác bên cạnh sao?"

 

Trong lòng anh lúc này không còn giận, cũng chẳng còn ghen. Dù sự thật vẫn chưa hoàn toàn sáng tỏ, nhưng anh mơ hồ hiểu rằng bản thân từng phạm quá nhiều sai lầm, từng gây ra cho Ôn Phục không chỉ một vết thương trong lòng.

 

Ôn Phục lẽ ra đã nên rời bỏ anh từ lâu.

 

Cậu lại chẳng hiểu vì sao anh bỗng nghẹn ngào. Nghe xong câu hỏi đó, Ôn Phục giống như con mèo bị ôm vào lòng, đôi tai và ánh mắt đều rũ xuống, vừa bất lực vừa mông lung, khẽ nghiêng đầu cụp mi mắt: "Tám năm dài lắm sao?"

 

Không đợi anh trả lời, cậu thì thầm: "Ngay cả một Phí Bạc Lâm còn chẳng tìm được, lấy đâu ra thời gian để đi tìm người khác."

 

Editor: Chân thành cảm ơn bạn Joyce Chou rất nhiều vì gửi giúp mình một bản hoàn chỉnh của chương 95. Công đức vô lượng hai ơi Sau một bản dịch mới thì đã không còn thanh thuỷ văn nữa rồi, cháy liền cháy liền

Bình Luận (0)
Comment