Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 81

Editor: Sophie

 

Sau khi rời khỏi trường quay, cả hai không nói với nhau câu nào suốt cả quãng đường.

 

Mấy lần Phí Bạc Lâm quay sang nhìn, Ôn Phục đều né tránh ánh mắt anh.

 

Trong lòng anh mơ hồ đoán được chút gì đó. Có lẽ sự khác thường của Ôn Phục có liên quan đến cuộc nói chuyện với Lôi Đới. Nhưng Ôn Phục không nói, thậm chí còn lảng tránh.

 

Phí Bạc Lâm nghĩ hẳn Lôi Đới đã đưa ra một điều kiện nào đó mà Ôn Phục không muốn chấp nhận. Và điều kiện này không liên quan đến tiền bạc, Ôn Phục không phải là người sẽ từ bỏ cơ hội vì tiền.

 

Anh không cố gắng ép Ôn Phục nói ra sự thật, chỉ bóng gió hỏi: "Tuần sau em có muốn đến nữa không?"

 

Ôn Phục lập tức lắc đầu: "Không đến nữa."

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Em không muốn ra mắt nữa sao?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng đáp: "Không ra mắt thì không ra mắt."

 

Có chút hờn dỗi rồi.

 

Hờn dỗi với ai? Chắc chắn không phải với Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm cảm thấy cuộc nói chuyện vừa rồi trong văn phòng của Lôi Đới chắc chẳng mấy dễ chịu.

 

Họ vội vàng đến, chứng kiến cảnh chương trình kết thúc rồi lại vội vàng rời đi. Phí Bạc Lâm vốn muốn tìm một khách sạn để Ôn Phục nghỉ ngơi một đêm, nhưng khi anh tìm kiếm thông tin khách sạn, Ôn Phục cũng ghé vào nhìn giá rồi kéo Phí Bạc Lâm quay lại ga tàu hỏa để về nhà ngay trong đêm.

 

Khi đi ngang qua cổng tòa nhà trường quay, bụng Ôn Phục réo lên. Cả hai đã không ăn gì suốt một ngày.

 

Trên đường lớn lúc rạng sáng có rất nhiều xe đẩy bán đồ ăn đêm. Họ mua hai phần cơm rang giá bảy tệ rồi ngồi dựa vào bồn hoa để ăn.

 

Có đôi khi Phí Bạc Lâm nghĩ Ôn Phục là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trên đời. Người cha đã để lạc Ôn Phục trên phố Nham Tân mới là người kém may mắn nhất.

 

Ôn Phục cũng có những sở thích bình thường như bao thiếu niên mười bảy mười tám tuổi khác: Thích ăn, thích vận động, thích chơi. Thế nhưng từ sau khi tốt nghiệp, nhìn thấy cuốn sổ chi tiêu của Phí Bạc Lâm, cậu chưa một lần mở miệng xin tiền.

 

Vài tháng sống ở Cẩm Thành, mọi chi tiêu của cậu đều tự động quy đổi thành công sức lao động của anh: Một ổ bánh mì chà bông tương đương mười phút chạy xe giao hàng, một khoản học phí bằng tiền một buổi dạy kèm buổi tối.

 

Ôn Phục không còn mở lời xin Phí Bạc Lâm mua đồ ăn vặt hay kem nữa. Ngay cả trong những ngày hè nóng nhất, cậu cũng phải đợi Phí Bạc Lâm ở nhà mới dám bật chiếc điều hòa duy nhất trong phòng.

 

Trước những khách sạn 300 tệ một đêm xung quanh trường quay trong trung tâm thành phố, Ôn Phục cảm thấy nằm giường cứng trên tàu hỏa cũng rất tốt. Ngủ một giấc là có thể về đến nhà.

 

Có những lúc Phí Bạc Lâm lại ích kỷ mà thầm cảm ơn người cha kia: Nếu không phải ông ta để lạc mất Ôn Phục thì làm sao đến lượt anh nhặt được cậu. Chỉ tiếc là anh không thể đưa cậu về Nhung Châu từ khi mới bốn tuổi, để Ôn Phục khỏi phải trải qua hơn mười năm vất vả rồi mới đến bên anh.

 

Thỉnh thoảng anh hy vọng Ôn Phục không cần phải hiểu chuyện như vậy, vì "hiểu chuyện" không phải là một lời khen tốt đẹp. Nó đại diện cho quá nhiều dấu vết của sự nhượng bộ trên người được khen ngợi.

 

Thực tại nghèo túng và vô danh như hai ngọn núi nặng ngàn cân, đè chặt lên đôi vai chàng trai mười chín tuổi. Tương lai thì quá xa, con đường trước mặt lại dài đằng đẵng. Không biết bao lần anh đã trăn trở suy tính để Ôn Phục có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

 

Hiện tại anh có hai lựa chọn: Một là tiếp tục cắn răng chịu đựng, cố gắng đến khi tốt nghiệp đại học, rồi đến thạc sĩ, cố gắng từng bước một để có được thành công, từ một kẻ tay trắng khởi điểm từ con số 0 trở thành một người bình thường trong biển người ngoài kia. Hai là sang Anh đánh cược một lần.

 

Ánh trăng lạnh lẽo của đêm đông hòa lẫn với tiếng tàu hỏa ồn ào, xuyên qua ô cửa sổ lấm tấm nước mưa chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Ôn Phục. Không biết là do đến tuổi dậy thì hay là do hai tháng qua quá bận rộn, hai má Ôn Phục đã gầy đi, khuôn mặt càng thêm sáng, dần dần lộ ra những đường nét khuôn mặt mảnh mai và thanh tú.

 

Phí Bạc Lâm dần chấp nhận sự thật họ đang lớn lên. Đêm đó trên tàu, anh trằn trọc không ngủ, vừa khao khát vừa hoang mang về tương lai của cả hai, ý định ra nước ngoài càng trở nên cấp bách hơn.

 

Vào lúc 2 giờ chiều, 5 phút trước khi đến Cẩm Thành, Phí Bạc Lâm nhận được một cuộc điện thoại ở hành lang tàu hỏa.

 

Luật sư của cha Phí với sự giúp đỡ của nhà họ Trâu, tạm thời lấy lý do xử lý công việc công ty để cùng với một lãnh đạo cấp cao do nhà họ Trâu sắp xếp ở Công ty Phí Thị đi ra nước ngoài, qua đó tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Hứa.

 

Đối phương cho biết chỉ cần Phí Bạc Lâm chuẩn bị sẵn sàng, họ có thể nhờ người ở trong nước giúp xử lý mọi thủ tục liên quan đến việc ra nước ngoài của anh bất cứ lúc nào. Chỉ cần mua vé máy bay, một khi đặt chân đến Anh sẽ có người chịu trách nhiệm toàn bộ lịch trình của anh.

 

Nhưng đối phương cũng nói rất rõ về những rủi ro. Bất kể là ở trong nước hay ở Anh, chỉ cần dính vào mớ hỗn độn của Phí Thị, ở đâu cũng là hiểm nguy.

 

Đừng nói đến Phí Bạc Lâm mới nhúng tay, ngay cả bố Phí, nhà họ Trâu và luật sư cũng có thể đấu đá với nhà họ Hứa đến sứt đầu mẻ trán. Rủi ro lớn nhất là cổ phiếu Phí Thị sẽ lao dốc không phanh, đứng trên bờ vực phá sản, cuối cùng mỗi người đều phải gánh nợ chồng chất, thậm chí phải đối mặt với án tù.

 

Điều duy nhất họ có thể đảm bảo với Phí Bạc Lâm là khi anh ở nước ngoài, tạm thời anh sẽ không bị đe dọa đến tính mạng. Ngay cả khi phải gánh tội danh kinh tế, anh vẫn còn một chút thời gian để thở.

 

Thời gian rất gấp gáp, Phí Bạc Lâm có khoảng nửa tháng để suy nghĩ. Một khi đã đưa ra quyết định, cả hai bên đều phải hành động theo kế hoạch. Có thể nói Phí Bạc Lâm là con át chủ bài duy nhất để cha Phí và nhà họ Trâu lật ngược tình thế.

 

Nếu anh gật đầu, chuyến đi đến nước Anh này sẽ là một trận chiến sinh tử. Còn về thời gian? 3 năm hay 5 năm cũng không chắc. Nếu anh từ bỏ, người của nhà họ Trâu và luật sư sẽ quay lại Cẩm Thành, tiếp tục sống lay lắt dưới sự chèn ép của nhà họ Hứa, bị đá ra khỏi cuộc chơi cùng với cha Phí.

 

Khi Phí Bạc Lâm nhận điện thoại xong trở về chỗ ngồi, Ôn Phục đã thu dọn tất cả đồ đạc của họ vào trong túi. Cậu đeo đàn ghita trên lưng, ôm ba lô trước ngực. Người cậu phồng lên gấp ba lần. Vài người ngồi bên cạnh trêu ghẹo hoặc tò mò liếc qua. Ôn Phục ngồi trên ghế, vẻ mặt như vừa ngủ dậy, lặng lẽ chờ Phí Bạc Lâm quay lại.

 

Phí Bạc Lâm nhìn gương mặt hờ hững, dường như chẳng bận tâm đến chuyện đời của cậu mà muốn bật cười. Bao năm trôi qua, dẫu cơ thể đã phát triển cao lớn đến đâu, trong mắt anh Ôn Phục vẫn mãi là cậu thiếu niên 16 tuổi. Như thể dù trời có sập xuống cũng không chạm được vào thế giới nhỏ bé ấy.

 

Tóc tai rối bời cậu chẳng mấy để tâm, lời bàn tán của người khác, cậu coi như không nghe thấy. Ôn Phục chỉ làm điều mình muốn, mà mong muốn lúc này là chờ Phí Bạc Lâm quay về chỗ cũ. Dù ngay khoảnh khắc tiếp theo tàu hỏa có trật bánh, cậu cũng không hề nhúc nhích nửa bước.

 

Phí Bạc Lâm bước tới, lấy chiếc ba lô từ trong lòng Ôn Phục đeo lên vai mình. Sau khi tàu dừng hẳn tại ga, anh chờ hành khách trong hành lang đi gần hết rồi mới dắt Ôn Phục xuống tàu.

 

Xuống tàu họ lại đến quán ăn sáng và ăn ba lồng bánh bao. Ngày hôm đó họ ăn ba lồng bánh bao đầu tiên của quán, ngày hôm nay họ ăn ba lồng cuối cùng.

 

Sau khi ăn xong và về nhà, đi ngang qua siêu thị nhỏ ngoài khu Phí Bạc Lâm nhìn thấy bia lạnh trong tủ mát. Anh đột nhiên nhớ ra Ôn Phục đã đến tuổi trưởng thành, có thể uống rượu rồi.

 

Ôn Phục chưa từng uống rượu, tửu lượng chắc sẽ kém. Có lẽ vài ngụm là say, biết đâu khi say cậu có thể sẽ nói ra một vài lời thật lòng với anh.

 

Phí Bạc Lâm hoàn toàn không cho rằng lần say rượu ở năm lớp 12 là do anh. Anh chắc chắn bia của Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên có vấn đề . Nếu không một người đàn ông cao 1m87 trẻ tuổi như anh làm sao có thể bị vài lon bia làm cho mất kiểm soát.

 

Khi anh bước vào siêu thị chọn bia trên kệ, anh chẳng hề nhận ra ánh mắt vừa ngờ vực vừa thoáng hoảng sợ của Ôn Phục đang dõi theo từ phía sau.

 

"Anh Bạc Lâm?" Sau khi nhìn một lúc, Ôn Phục vẫn thử dò hỏi, "Anh định mua gì vậy?"

 

"Mua một ít bia." Phí Bạc Lâm nói, "Uống cho dễ ngủ."

 

Anh xoa đầu Ôn Phục rồi trượt xuống xoa gáy cậu: "Nếu em sợ lạnh thì có thể đun nóng lên rồi uống."

 

Ôn Phục do dự vài giây, rồi ngập ngừng: "Thôi..."

 

"Không sao." Phí Bạc Lâm trấn an cậu, "Bia thôi, em sẽ không say đâu."

 

Ôn Phục: "..."

 

Ôn Phục không biết phải nói gì, đành trơ mắt nhìn Phí Bạc Lâm xách một túi bia mang về nhà.

 

Bây giờ là 3 giờ chiều. Hôm nay thời tiết rất đẹp. Họ tắm xong, tranh thủ còn sớm nên rúc vào nhau ngủ một giấc.

 

Khoảng 5 giờ, Ôn Phục bị ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ đánh thức.

 

Dù đã là giữa đông nhưng Phí Bạc Lâm vẫn đắp cho cậu một chiếc chăn rất dày. Dưới nệm còn bật cả chăn điện. Ánh nắng mùa đông hiếm hoi ở Cẩm Thành chiếu lên người cậu. Ôn Phục ngủ say, cả người ấm áp, ngay cả tóc cũng mang theo hơi ấm.

 

Tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, đầu tiên là hít hà nơi đầu mũi, Ôn Phục ngửi thấy mùi mì sốt thịt mà cậu yêu thích nhất, sau đó mới nghe thấy tiếng tắt bếp và máy hút mùi.

 

Cơ thể luôn phản ứng nhanh hơn não. Người vẫn còn ngái ngủ nhưng tay chân đã nhanh nhẹn chui ra khỏi chăn để vào bếp bưng mì.

 

Khi đi ngang qua bàn ăn ở phòng khách, Ôn Phục khựng lại: Trên bàn có một lon bia đã mở.

 

Tim Ôn Phục chùng xuống, cậu lén bước nhẹ hơn, do dự đi vào bếp.

 

Trong tầm mắt cậu, Phí Bạc Lâm có vẻ hoàn toàn bình thường.

 

"Dậy rồi à?" Phí Bạc Lâm thậm chí còn đang thêm nước sốt vào bát của cậu, "Đi đánh răng trước rồi ra ăn mì."

 

Tim Ôn Phục càng chùng hơn.

 

Phí Bạc Lâm mà đã say thì càng tỏ ra bình thường lại càng bất thường.

 

Ôn Phục không biết Phí Bạc Lâm uống bao nhiêu thì say. Dù sao thì lần say trước, đối phương cũng đã uống hết hai lon bia mới có phản ứng.

 

Trong nồi nước sôi ùng ục, mùi lúa mạch ngọt dịu lan ra, dây là anh lo cậu sợ lạnh nên đun hẳn nồi bia nóng, còn bỏ thêm vài lát gừng, chút đường phèn.

 

Bữa tối ấy, cả hai đều ôm tâm sự riêng.

 

Trời mùa đông tối rất nhanh. Khi ánh hoàng hôn cuối cùng vừa chợt tắt, Phí Bạc Lâm đã bắt đầu rót bia cho Ôn Phục.

 

Nhiều lần cậu muốn ngăn anh lại, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị ly bia anh đưa tới chặn ngang.

 

Không còn cách nào khác. Phí Bạc Lâm luôn có khả năng kỳ diệu này, ngay cả thứ bia mà Ôn Phục cho là khó uống nhất trên thế giới, qua tay anh cũng trở nên ngọt ngào và thơm ngon.

 

Cuối cùng tất cả số bia mua về đều không còn một giọt nào. Ôn Phục ăn hết cả táo tàu được đun cùng bia trong nồi. Uống được một nửa, cậu quên sạch chuyện phải ngăn Phí Bạc Lâm uống bia.

 

Đầu óc cậu tuy tỉnh táo nhưng người thì nóng ran. Khi rửa mặt xong đi ra bàn, cậu không thấy Phí Bạc Lâm đâu nữa.

 

Tìm quanh một lúc cuối cùng thấy anh ngồi trên giường, lưng tựa tường, đầu gối co lên, mắt nhắm hờ như đang nghỉ ngơi.

 

"Anh Bạc Lâm?"

 

"Hửm?"

 

Phí Bạc Lâm hơi nghiêng đầu về phía cậu, không mở mắt.

 

Ôn Phục quan sát một lúc rồi khẳng định: "Anh lại say rồi."

 

"Lại?" Phí Bạc Lâm cười khẽ, hơi mở mắt, ánh mắt từ cuối giường dần dần lướt qua người Ôn Phục rồi duỗi thẳng chân, sau đó vẫy tay với cậu, "Lại đây."

 

Ôn Phục thở dài. Vừa định đi qua lại nghe Phí Bạc Lâm nói: "Cầm đàn ghita theo."

 

Ôn Phục hơi ngẩn người: "Mang lên giường ạ?"

 

Phí Bạc Lâm gật đầu, suy nghĩ một chút rồi cố gắng giải thích: "Anh muốn..."

 

Anh ngồi đây, ban đầu là muốn nghĩ về một vài chuyện. Nhưng càng cố nhớ càng không thể nhớ ra được.

 

Trong cơn mơ hồ, anh lờ mờ nhớ ra chuyện đó có liên quan đến cuộc thi của Ôn Phục. Có lẽ đêm nay anh uống rượu cũng chỉ để cậu chịu mở lời với mình. Thế nhưng dưới men say, mọi kế hoạch của Phí Bạc Lâm đều rệu rã, từng mảnh vỡ rơi dần khỏi tâm trí. Càng cố gắng níu kéo và nhớ lại, tất cả lại càng tan biến không để lại dấu vết.

 

Giờ đây khi Ôn Phục xuất hiện trước mắt, ký ức trong anh khẽ bừng tỉnh, nhớ mang máng chuyện đó gắn liền với việc Ôn Phục hát. Nhưng cụ thể là điều gì thì dòng suy nghĩ của Phí Bạc Lâm lại dần chìm xuống.

 

Thế nên trong đầu anh chỉ còn lại một điều: Ôn Phục phải hát. Dù thế nào đi nữa, việc cậu có thể cất giọng hát mới là quan trọng nhất.

 

Anh không thể chờ thêm được nữa, phải nghe cậu hát ngay lúc này thì mới thấy an tâm.

 

Ôn Phục ôm đàn ghita lên giường.

 

Phí Bạc Lâm nhìn cậu, nhìn một lúc rồi đưa tay chạm vào dây đàn.

 

Từ phần đuôi đàn đến lược đàn, các dây mỗi lúc một xích lại gần nhau, rồi đến đầu đàn lại tỏa ra hai phía.

 

Ngón tay Phí Bạc Lâm men theo những sợi dây, từ đuôi đàn dần lên đến đầu. Dây ghita mảnh như lưỡi dao, cứa vào vân tay anh những vệt rát nhẹ. Khi chạm đến chỗ dây đàn tách làm đôi, anh khựng lại. Bàn tay của Ôn Phục ở đó, ngay trước mắt, chỉ một chút nữa thôi là anh đã chạm vào.

 

Phí Bạc Lâm thu tay về, khẽ nói: "Hát cho anh nghe đi."

 

Ôn Phục không chút do dự: "Anh Bạc Lâm muốn nghe bài nào?"

 

"Những bài người khác chưa từng nghe." Phí Bạc Lâm nói, "Chỉ hát cho mình anh nghe."

 

Ôn Phục suy nghĩ một lát. Cậu có cả một đống tác phẩm chưa ra mắt, nhưng tất cả đều còn dở dang. Cảm hứng của cậu chợt đến chợt đi rất nhanh. Thường thì bài hát này chưa viết xong đã nghĩ đến bài tiếp theo, thế nên tới bây giờ không có một tác phẩm mới hoàn chỉnh nào cả.

 

Cậu hỏi trước: "Sau này cũng chỉ hát cho anh Bạc Lâm nghe thôi sao?"

 

Phí Bạc Lâm gật đầu: "Anh muốn em hát nó giống như gọi tên anh vậy."

 

Ôn Phục chỉ có một Phí Bạc Lâm, vì vậy bài hát dành cho Phí Bạc Lâm cũng chỉ có thể hát cho Phí Bạc Lâm nghe.

 

Ôn Phục nói được, hỏi tiếp: "Bài hát chưa viết xong có được không ạ?"

 

"Được." Phí Bạc Lâm trả lời cậu, "Em cứ hát thật vui là được."

 

Anh khựng lại một thoáng, cố gắng tìm cách diễn đạt cảm xúc rõ ràng hơn: "Giống như mỗi khi em nghĩ đến anh vậy."

 

Ôn Phục gật đầu, giả vờ điều chỉnh cảm xúc cho thật vui vẻ.

 

Thực ra không khác gì so với vẻ mặt không cảm xúc một giây trước.

 

Phí Bạc Lâm im lặng một giây: "Em đang vui à?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Vui hơn nữa đi."

 

Ôn Phục lại vui hơn một chút.

 

"..." Phí Bạc Lâm tiếp tục im lặng.

 

Anh đưa ngón tay ra, chạm vào khóe miệng Ôn Phục đẩy lên trên, khiến một bên môi của Ôn Phục cong lên một cách kỳ lạ.

 

"Khi nghĩ đến anh phải vui như thế này này." Anh yêu cầu.

 

"Không đúng." Phí Bạc Lâm nói xong lại tự mình lắc đầu, đẩy khóe miệng Ôn Phục lên cao hơn nữa, khiến nụ cười trên nửa khuôn mặt của Ôn Phục trông càng kỳ dị hơn, "Phải vui như thế này này."

 

Ôn Phục cảm thấy miệng mình sắp bị kéo đến thái dương.

 

Cậu nắm lấy ngón tay của Phí Bạc Lâm bỏ xuống, bình tĩnh nói: "Bây giờ em đang rất vui."

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Tại sao?"

 

Ôn Phục không trả lời mà hỏi lại: "Anh Bạc Lâm có đang vui không?"

 

Phí Bạc Lâm nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Vui."

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Phí Bạc Lâm tò mò. Anh ghé lại gần nhìn vào mắt Ôn Phục, dùng tay gẩy gẩy hàng mi dài như lông quạ của cậu: "Em không hỏi anh tại sao à?"

 

"Anh Bạc Lâm đang nghĩ về em." Đôi mắt Ôn Phục không chớp, mặc cho ngón tay của Phí Bạc Lâm v**t v* mi mắt cậu.

 

Cậu đã nói trúng tâm tư của Phí Bạc Lâm. Anh đứng yên, như thể xấu hổ mà rụt tay lại, dùng sự im lặng cất lời thay tiếng lòng "thật không công bằng".

 

Tại sao Ôn Phục biết anh đang nghĩ gì, còn anh lại không thể nhìn thấu tâm tư của Ôn Phục?

 

Ôn Phục cúi đầu gảy dây đàn, nhanh chóng trả lại sự công bằng cho anh: "Em cũng vậy."

 

"Em cũng vậy?" Phí Bạc Lâm không hiểu.

 

"Em cũng nghĩ về anh." Ôn Phục nói, "Nhưng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh, giống như anh có thể nhìn thấy em vậy."

 

Phí Bạc Lâm: "Vậy thì sao?"

 

"Vậy thì," Ôn Phục dừng động tác gảy đàn, nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Khả năng diễn đạt ngôn ngữ của cậu trước giờ không tốt, chỉ khi sáng tác lời và phổ nhạc mới nhạy bén hơn một chút.

 

Thế là Ôn Phục suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng.

 

"Giống như ban đêm có ánh trăng, ban ngày có nắng vàng."

 

Phí Bạc Lâm khẽ bật cười. Anh nghĩ Ôn Phục cũng đang nói những lời ẩn ý, mơ hồ mà bay bổng như thơ, như khói sương.

 

Anh cố tình truy hỏi đến cùng.

 

"Có ý gì?"

 

"Trong lòng xao xuyến."

 

Ôn Phục chỉ trả lời bốn chữ này, không nói "em", cũng không nói "anh", như thể trạng thái tâm lý này không chỉ dành riêng cho một trong hai người họ.

 

Nụ cười trên môi Phí Bạc Lâm càng lúc càng rõ. Nhưng tối nay anh say hơn cả lần trước nên những lời của Ôn Phục chẳng thể nào xoa dịu được anh.

 

Anh nhìn chằm chằm vào Ôn Phục với ánh mắt long lanh, cố ý nói từng chữ một: "Anh không tin."

 

Ôn Phục thật sự hết cách với anh: "Làm thế nào thì anh mới tin?"

 

"Hát cho anh nghe."

 

Phí Bạc Lâm lục lọi trong quần áo để tìm điện thoại. Tìm thấy rồi anh vội mở camera lên. Anh chưa từng đổi điện thoại, vẫn là đồ cũ nên độ phân giải rất thấp. Trong ống kính, Ôn Phục và bức tường trắng phía sau đều phủ chung một gam màu cũ kỹ, hệt như chiếc điện thoại.

 

Ôn Phục nhìn vào camera không biết phải làm gì.

 

Phí Bạc Lâm ló đầu ra từ phía sau điện thoại trêu: "Em gái?"

 

Ôn Phục ngẩng lên, vừa chạm mắt anh liền giật mình, vội cúi xuống điều chỉnh dây.

 

Vừa thử Ôn Phục vừa thầm nghĩ. Quả nhiên, hễ say là Phí Bạc Lâm lại để lộ những điều vẫn giấu kín trong lòng. Chẳng hạn như bình thường anh luôn giữ vẻ thản nhiên trước mặt cậu, nhưng thực ra lại rất khao khát được cậu công nhận.

 

Anh muốn biết liệu khi ở bên nhau, hai người có thật sự vui vẻ không. Anh muốn Ôn Phục chứng minh sự hiện diện của anh đủ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.

 

Có phải anh sợ cậu không thích anh đúng không? Ôn Phục nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao Phí Bạc Lâm lại sợ cậu không thích anh?

 

Cậu đã tìm được tone nhạc phù hợp. Ngẩng đầu nhìn vào chiếc camera cũ kỹ của điện thoại, trong khung hình mờ ảo, cậu gom hết sức lực để nở một nụ cười: "Bài hát tiếp theo... tên là 'Phí Bạc Lâm'."

 

Điện thoại trong tay Phí Bạc Lâm rung lên. Rồi nhanh chóng được giữ cố định.

 

Tiếng đàn ghita vang lên:

 

"Góc phố hoang tàn, hoàng hôn buông dần

 

Em dùng tâm tư nuôi một cành lan khô

 

Tưởng rằng yêu thầm thật đơn giản, nửa ồn ào nửa tĩnh lặng

 

Tuổi 18, ngày đêm điên cuồng hỗn loạn

 

Dưới chiếc ô, em lấp đầy một nửa không gian

 

Liệu có thể xóa nhòa bão tố trong mắt anh

 

Dùng vạn ngày yêu nhau, đổi một mảnh vụn của đêm mưa

 

Dòng đời trôi theo muôn ngả

 

Con đường phía trước núi non trùng điệp

 

Em đặt bút viết xuống miền Nam, viết nên lần đầu gặp gỡ mang tên anh"

 

Đanh!

 

Tiếng hát đột nhiên dừng lại. Ôn Phục đột ngột quay đầu lại, ôm lấy nửa mặt bên trái của mình.

 

"Sao vậy?" Phí Bạc Lâm đặt điện thoại xuống, nhưng vẫn chưa tắt camera.

 

Ôn Phục cau mày, ấp úng: "Cắn vào má rồi."

 

"Sao lại cắn vào má?" Phí Bạc Lâm gỡ tay Ôn Phục ra, bảo cậu há miệng, "Có phải mọc răng khôn không?"

 

Ôn Phục muốn nói không biết, nhưng miệng đang há không thể nói được, đành ngửa mặt lên để ngón tay Phí Bạc Lâm thò vào.

 

Đồng thời cậu cũng lắc lắc đầu.

 

Ôn Phục đã nhổ ba trong bốn chiếc răng khôn. Tất cả đều do Phí Bạc Lâm đích thân đưa đi vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi những chiếc răng ấy bắt đầu mọc và chèn vào các răng khác. Lần đầu nhổ nha sĩ vô ý để thuốc tê nhỏ xuống lưỡi, từ đó Ôn Phục luôn mang nỗi sợ mỗi khi nhắc đến chuyện nhổ răng.

 

Chiếc răng khôn mọc ngầm cuối cùng vẫn chưa trồi lên và Ôn Phục thì nhất quyết không chịu nhổ.

 

Phí Bạc Lâm nghiêng người đến gần, cẩn thận dùng ngón tay trỏ tách nhẹ khóe miệng cậu. Đầu ngón tay anh lướt theo từng mặt răng, đi sâu vào bên trong, chạm đến phần lợi hơi sưng đỏ.

 

Anh vừa định mở miệng nói, thì vì há miệng quá lâu, Ôn Phục bất ngờ khép môi lại, ngậm lấy ngón tay anh và khẽ m*t.

Bình Luận (0)
Comment