Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 80

Editor: Sophie

 

Chương trình đã phát sóng trực tiếp tập bán kết. Ôn Phục giành được vị trí hạng nhất với một ca khúc do chính cậu sáng tác.

 

Thời gian của cuộc thi rất gấp rút, mỗi tuần ghi hình một lần. Sau khi ghi hình xong vào buổi tối, Ôn Phục lại vội vã quay về để đi học. 

 

Vừa tắt sóng, cậu đã lập tức mang theo cây đàn guitar,cùng Phí Bạc Lâm ngồi suốt một ngày một đêm trên chuyến tàu hỏa để về trường

 

Khi tàu đến ga là 5 giờ sáng, Cẩm Thành đang đổ mưa lớn.

 

Phí Bạc Lâm gọi xe qua ứng dụng nhưng không được, mà quanh ga cũng chẳng có một bóng người. Anh đeo chiếc ba lô lớn trên lưng, bên trong chứa đầy đồ vệ sinh cá nhân và quần áo của hai người. Ôn Phục thì đeo chiếc đàn ghi-ta cũ, hai người ngơ ngác đứng đối diện nhau ở cổng ga mà chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

 

Đang lúc Phí Bạc Lâm chẳng tìm ra cách về nhà, Ôn Phục bỗng kéo nhẹ tay áo anh.

 

Anh nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy bên kia đường có một quán ăn sáng vừa mở cửa.

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đã không thể về ngay vậy thì đi ăn sáng trước đã.

 

Phí Bạc Lâm vừa định đưa ba lô lên che mưa cho cả hai thì Ôn Phục lại ra hiệu dùng cây đàn ghita của mình.

 

Túi đựng đàn làm bằng vải nylon chống thấm nước, là món đồ mà Ôn Phục đã dành dụm tiền tiêu vặt sau khi tốt nghiệp để mua. Dù là đối với cây đàn hay với túi và hộp đàn, cậu đều nâng niu như báu vật.

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Em nỡ để cái túi bị ướt sao?"

 

Ôn Phục lắc đầu đáp lời: "Không nỡ để anh Bạc Lâm bị ướt."

 

Chiếc ba lô của Phí Bạc Lâm chỉ đủ che cho một người. Nếu thực sự dùng nó, chắc chắn sẽ che hết lên đầu Ôn Phục.

 

Hai người vừa chạy vừa dùng đàn ghita che đầu, băng qua cơn mưa lớn của mùa đông để lao về phía quán ăn sáng.

 

Họ đã ngồi trên tàu suốt 14 tiếng, dọc đường chỉ ăn một hộp mì gói. Lúc này bụng đói cồn cào, mà mùa đông Cẩm Thành thì vừa ẩm vừa lạnh. Quán ăn vừa hấp một xửng bánh bao, họ ngồi xuống ăn liền ba xửng mới chịu buông đũa, cảm thấy cơ thể ấm áp hơn đôi chút.

 

Ăn sáng xong đã là 6 giờ sáng. Trời vẫn chưa có dấu hiệu sáng lên. May mắn là đường phố bắt đầu có nhiều taxi hơn, chuyến xe buýt đầu tiên cũng đã chạy.

 

Trải qua chặng xe buýt rồi tàu điện ngầm hai người mới về đến nhà. Mệt đến mức mí mắt sắp sập xuống, họ vội vàng tắm nước nóng cùng nhau. Ôn Phục nằm gối đầu lên đùi để Phí Bạc Lâm sấy tóc, vừa sấy vừa thiếp đi.

 

Khi tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều. Trên người Ôn Phục phủ một lớp chăn mỏng, bên ngoài lại còn đắp thêm cả chăn bông, Phí Bạc Lâm thì vòng tay ôm chặt lấy cậu.

 

"Đói không?" Thấy Ôn Phục mở mắt, phản ứng đầu tiên của Phí Bạc Lâm là cúi đầu ngửi ngửi tóc cậu, sau khi xác nhận tóc Ôn Phục không còn mùi của khoang tàu hỏa nữa, anh mới yên tâm nói, "Anh đi nấu chút gì đó ăn nhé."

 

Có lẽ vì vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, trong suốt bữa trưa họ chỉ cắm đầu ăn. Mặc dù rất yên tĩnh nhưng ánh nắng sau cơn mưa tràn qua khung cửa sổ cũ kỹ chiếu vào căn phòng, khiến cả hai đều cảm thấy vui vẻ.

 

Cả hai đều hiểu vòng thi bán kết này vất vả vô cùng, nhưng nó lại mang ý nghĩa đặc biệt đối với Ôn Phục.

 

Vô địch vòng bán kết đồng nghĩa với việc Ôn Phục đã đặt một nửa chân vào vị trí quán quân của trận chung kết. Đồng thời có thể nói cậu cũng đã bắt đầu trở nên nổi tiếng.

 

Trong showbiz, bằng cấp vốn không quan trọng nhưng lại tồn tại một kiểu 'sùng bái bằng cấp' thái quá, tài năng cũng không hẳn là thước đo duy nhất, song lại được ca ngợi đến mức cực đoan.

 

Ở tuổi 18, Ôn Phục đã được gắn mác 'học bá Đại học Tứ Xuyên', 'nghệ sĩ sáng tác thiên tài bất ngờ xuất hiện'. Chỉ trong vòng một tháng, sức hút của cậu trên mạng xã hội tăng vọt, còn cuộc sống ngoài đời cũng sôi động chẳng kém.

 

Tối hôm trước cậu vẫn cùng Phí Bạc Lâm ngồi trong chuyến tàu hỏa cứng và lạnh, chen chúc trên chiếc ghế chẳng ai ngó ngàng tới, hai người chia nhau một hộp mì ăn liền. Thế mà sáng hôm sau lúc cả hai vội vã bắt tàu điện ngầm, Ôn Phục đã được nhiều người nhận ra, còn bị chụp ảnh trong khi bản thân chẳng hề hay biết.

 

Khi ở ga điện ngầm, một người đi đường đầu tiên gọi tên Ôn Phục, đồng thời giơ điện thoại chụp, ngay khoảnh khắc đó Phí Bạc Lâm gần như theo phản xạ mà buông tay Ôn Phục ra.

 

Ôn Phục rõ ràng chưa kịp phản ứng, bàn tay vừa buông vẫn còn lơ lửng trong khoảng cách giữa hai người. Lúc cậu ngơ ngác nhìn anh, tấm hình đã bị chụp lại.

 

Ngay sau đó càng ngày càng có nhiều người vây quanh cậu, có cả người hâm mộ và khán giả của chương trình.

 

Dòng người như thủy triều dồn lại nơi sảnh ga, vây chặt lấy Ôn Phục.

 

Phí Bạc Lâm đánh giá tình hình, chọn lùi về phía cột, tựa vào đó lặng lẽ đứng nhìn. Anh để mặc cho đám đông đến rồi đi như sóng cuộn, chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Phục lần lượt chụp hình với từng người hâm mộ, trong mắt dần dần hiện lên một chút ý cười.

 

Tốt lắm.

 

Phí Bạc Lâm cảm thấy bây giờ như vậy là rất tốt, sau này sẽ càng tốt hơn.

 

Ôn Phục vốn dĩ nên được hàng ngàn người yêu mến và bao bọc, bước lên màn ảnh và sân khấu nổi tiếng dưới vô số tiếng vỗ tay, reo hò.

 

Một người tuyệt vời như vậy, vốn dĩ ngay từ đầu đã không nên chỉ có một mình anh được biết và yêu thích.

 

Anh muốn Ôn Phục phải là như thế, từ một khởi đầu không chê vào đâu được, bước l*n đ*nh cao huy hoàng. Đi đến trận chung kết, đi đến ngày ra mắt, đi trên con đường rực rỡ trong ánh sáng vĩnh viễn không bao giờ tắt.

 

Đó là mong muốn của anh, là hình ảnh mà anh tin rằng Ôn Phục xứng đáng được có.

 

Còn bản thân anh, chỉ cần ở bên cạnh, mỉm cười nhìn cậu ngày càng tỏa sáng.

 

Khoảng nửa tiếng sau, tất cả những người trong ga tàu điện ngầm nhận ra Ôn Phục đều đã đến xin chụp ảnh. Phần chụp ảnh của Ôn Phục cuối cùng cũng kết thúc.

 

Ở cửa khoang tàu điện ngầm, nơi đám đông đã tan đi như thủy triều rút, mắt Ôn Phục cuối cùng cũng rảnh rỗi, ngước lên khỏi vô số camera để tìm Phí Bạc Lâm.

 

Anh vẫn luôn ở đó, đứng không xa. Nhìn thấy Ôn Phục rảnh tay, anh lặng lẽ chỉ về cánh cửa toa tàu trước mặt.

 

Vài chục giây sau, họ ngầm hiểu ý nhau bước vào khoang tàu khi cửa mở, ngồi cạnh nhau trên cùng một hàng ghế.

 

Phí Bạc Lâm không quay đầu nhìn Ôn Phục, chỉ giả vờ như hai người xa lạ, sợ xung quanh vẫn còn camera hướng về phía họ. Ôn Phục không hiểu nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết, nhiều hành động giữa họ đã thân mật hơn rất nhiều so với người bình thường.

 

Nếu anh không cẩn trọng lời nói và hành động ở bên ngoài, anh sẽ chỉ gieo tai họa trên con đường nổi tiếng của Ôn Phục, vướng chân sự phát triển của cậu.

 

Anh mỉm cười, khẽ nói nhỏ như thể đang tự lẩm bẩm: "Cảm giác làm ngôi sao lớn thế nào?"

 

Ôn Phục liếc mắt, nhanh chóng rút tay trong túi áo ra nhét vào túi của anh, đan chặt lấy bàn tay Phí Bạc Lâm. Hành động như muốn trách cứ việc vừa nãy anh bất ngờ buông tay mình.

 

Quần áo mùa đông vừa rộng vừa dày, động tác của Ôn Phục rất nhanh. Họ lại ngồi cạnh nhau nên không ai phát hiện ra hai người đang nắm tay trong túi áo khoác của Phí Bạc Lâm.

 

May mà trước khi ra khỏi nhà, Phí Bạc Lâm sợ cậu bị cảm nên đưa thêm cho cậu một chiếc mũ lưỡi trai che gió. Lúc này Ôn Phục cúi đầu giả vờ ngủ gật, tiện thể ngả người dựa vào vai anh.

 

"Sau này phải làm sao đây?" Phí Bạc Lâm ngước nhìn trần toa tàu, không kìm được nụ cười, giả vờ tiếc nuối, "Chẳng lẽ sau này lên sân khấu hát cũng phải nắm tay anh?"

 

Dưới chiếc mũ lưỡi trai phát ra một tiếng "hừ" lạnh lùng. Ôn Phục lười để ý đến anh.

 

Chuyện có thể dắt tay anh đi tổ chức hòa nhạc hay không thì tính sau. Dù sao thì bây giờ cậu cũng có thể nắm tay anh đi đến vòng chung kết.

 

Năm ngày trước họ mới vui vẻ, nhưng năm ngày sau đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Ngày chung kết ấn định vào thứ Bảy tuần sau nữa. Phí Bạc Lâm đã đặt vé máy bay đi Chiết Giang trước đó một tuần. Nào ngờ tới thứ Sáu, đài khí tượng lại dự báo sẽ có bão đi qua. Lớp buổi tối của Ôn Phục kéo dài tới tận 10 rưỡi mới tan. Lịch trình vốn sắp xếp đâu vào đấy bỗng căng như dây đàn.

 

Phí Bạc Lâm mang sẵn hành lý, đợi Ôn Phục ở cổng Đại học Tứ Xuyên để cùng chạy cho kịp chuyến bay đêm. Ai dè chuyến bay bị hoãn, mà hoãn là hoãn liền cả chục tiếng.

 

Hai người vật vờ ở sân bay suốt một đêm đến trưa hôm sau. Nhận ra thời gian ngày một gấp, họ cầm điện thoại liên tục liên hệ với phía chương trình. Nhưng vì sự cố bất ngờ, toàn bộ cơ chế thi không thể vì một mình Ôn Phục mà điều chỉnh. Nếu họ không kịp đến trước giờ lên sóng, chỉ có thể tính là bỏ thi.

 

Cuối cùng họ vội vàng đến phim trường vào lúc 12 giờ đêm thứ Bảy, chỉ nhận được tin tức ekip đã giải tán và buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc.

 

Không khí trong và ngoài trường quay đều u ám.

 

Khán đài không một bóng người, người dẫn chương trình đã rời đi, nhân viên nhìn họ lắc đầu thở dài:

 

"Mở đầu chương trình, MC nói bạn không có mặt. Sau khi phát sóng đến giữa chương trình, số lượng người xem đã giảm một nửa. Nhà tài trợ gọi điện đến mắng không ngớt, nói chúng tôi lừa đảo, vô trách nhiệm, không thông báo trước về việc Ôn Phục vắng mặt. 

 

Cuối cùng ba người đứng đầu cũng đều là kẻ tám lạng người nửa cân, chị Đới đã ký hợp đồng hết rồi. Nếu các bạn đến, tỷ lệ người xem chắc chắn không chỉ có thế này, số phiếu bầu cũng sẽ rất cao."

 

Vốn dĩ là một chương trình tạp kỹ kinh phí thấp. Điểm nhấn chỉ nằm ở vài người. Ôn Phục lại là thí sinh được khán giả mong chờ nhất. Nào ngờ cho đến khi chương trình bắt đầu, MC mới thông báo với khán giả Ôn Phục vắng mặt. Chương trình mới phát sóng được một nửa đã bị mắng đến mức lên top thịnh hành.

 

Người nhân viên ngập ngừng, nói ra điều họ muốn nói nhất với Ôn Phục: "Bạn không ký hợp đồng với chị Đới thực sự là một thiệt thòi. Buổi phát sóng trực tiếp này của chúng tôi cũng coi như hỏng rồi. Sau này trong ngành, họ sẽ..."

 

Nói đến đây, người đó ngừng lại rồi lại thở dài: "Cũng coi như né được một cú sét."

 

Phí Bạc Lâm và Ôn Phục bị vỗ vai hai cái, đứng ở hậu trường ngó ra sân khấu và khán đài trống vắng, không biết nói gì.

 

Ôn Phục chỉnh lại chiếc đàn ghita trên vai. Trong lòng cậu không tồn tại cảm xúc đặc biệt nào.

 

Cậu chưa bao giờ là người có bất kỳ kỳ vọng hay mục tiêu lâu dài nào đối với bản thân. Tính cách này xuất phát từ tuổi thơ không có hy vọng của cậu. Ôn Phục học được cách nắm bắt mọi cơ hội trong hiện tại, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đặt ra đích trong tương lai.

 

Mọi người và mọi việc xuất hiện trong cuộc sống của cậu, trừ Phí Bạc Lâm, thái độ của Ôn Phục luôn là có thì dùng, không có thì buông. Cậu không khao khát những thứ cần phải tranh giành và theo đuổi. Bởi vì cậu ở tận cùng của thế giới này, trong những ngày không đủ ăn Ôn Phục đã sớm hiểu rằng hai chữ "hy vọng" chưa bao giờ thuộc về mình.

 

Phí Bạc Lâm lại có đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

 

Một tuần trước anh còn đang lên kế hoạch cho một tương lai tươi sáng của Ôn Phục. Một tuần sau, Ôn Phục đã bị hủy hoại ngay từ vạch xuất phát chỉ vì một chuyến bay bị hoãn.

 

Dẫu biết showbiz là bãi bể nương dâu, kẻ trước người sau lên xuống bất ngờ. Có khi bước qua làn sóng này, cuộc sống của Ôn Phục rồi cũng bình yên trở lại. Nhưng buổi trình diễn quan trọng nhất của cậu lẽ ra không nên hạ màn như thế.

 

Cuộc đời rực rỡ của Ôn Phục đáng lẽ phải có một khởi đầu suôn sẻ vào năm 18 tuổi, chứ không phải bị dập tắt lưng chừng như bây giờ.

 

Trong vệt sáng hắt ra từ sân khấu, những hạt bụi li ti lơ lửng bay chậm rãi. Phí Bạc Lâm đặt tay lên gáy Ôn Phục, khẽ xoa xoa như muốn trấn an.

 

Hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền sang, mang theo cả sự bối rối và hoang mang. Ôn Phục ôm chặt hộp đàn ghita, ngẩng đầu nhìn anh khẽ nói: "Không sao đâu anh Bạc Lâm."

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu nhìn Ôn Phục. Anh muốn cười nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

 

Sao lại không sao được? 

 

Một tân binh vừa chân ướt chân ráo bước vào nghề, một nhà đầu tư dày dạn kinh nghiệm và một chương trình lần đầu tiên được tổ chức. Sân chơi ấy không chịu quá nhiều chi phối của tư bản, mục tiêu chỉ là tìm kiếm những tài năng mới. 

 

Không bàn đến quy tắc ngầm hay các mối quan hệ, chỉ cần có thực lực là có thể bước ra ánh sáng. Là một sân khấu nơi vàng thật sẽ tự mình tỏa sáng...

 

Tất cả mọi thứ, ngay cả sự xuất hiện của Lôi Đới cũng giống như một bậc thang được chuẩn bị riêng cho Ôn Phục. Một cơ hội thiên thời, địa lợi, nhân hòa như vậy, bỏ lỡ một lần là khó có lần thứ hai.

 

Đôi mắt Ôn Phục quét qua quét lại trên khuôn mặt anh. Cậu vừa định nắm lấy cánh tay Phí Bạc Lâm để nói điều gì đó, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Bạn có phải là Ôn Phục không?"

 

Hai người quay đầu lại, nhìn thấy trợ lý của Lôi Đới.

 

Cô ấy dường như đã đợi rất lâu. Sau khi xác nhận danh tính của họ, cô bình tĩnh gật đầu nói tiếp: "Không biết các bạn còn nhớ tôi không, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lôi."

 

Trên mặt Phí Bạc Lâm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh hiểu đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ.

 

Chẳng ai vô cớ đến điện Kim Loan. Chương trình đã kết thúc, nếu không có lợi ích nào để trao đổi, trợ lý của Lôi Đới đời nào đứng đây đợi họ.

 

[Chẳng ai vô cớ đến điện Kim Loan:
"Điện Kim Loan" (金銮殿) vốn là cách gọi khác của Điện Bảo Hòa (保和殿) trong Tử Cấm Thành, Bắc Kinh. Đây là nơi các hoàng đế nhà Minh, nhà Thanh thiết triều, bàn quốc sự, phong quan, luận công ban thưởng. Vì vậy, "điện Kim Loan" trở thành biểu tượng của triều đình, quyền lực tối cao và trung tâm chính trị trong chế độ phong kiến Trung Hoa.

 

Trong văn chương hoặc báo chí, cụm này thường được dùng ẩn dụ để nói: ở chốn quyền lực hoặc sân khấu lớn, không ai xuất hiện mà không có lý do, không có hậu thuẫn hoặc năng lực.]

 

Anh dẫn Ôn Phục bước lên, gật đầu với đối phương, thẳng thắn nói lời xin lỗi trước: "Chúng tôi rất xin lỗi vì đã đến muộn."

 

Phí Bạc Lâm vẫn muốn hỏi liệu có cơ hội cứu vãn nào không, nhưng đối phương không nói gì, anh cũng không tiện đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

 

Trợ lý xua tay, không nhận lời xin lỗi này, chỉ nói: "Chương trình đã hoàn toàn kết thúc. Rất tiếc là các bạn đã không kịp tham dự trận chung kết cuối cùng.

 

Theo quy tắc sản xuất, lẽ ra Công ty Giải trí Tương Lai không có lý do gì để ký hợp đồng với các bạn. Nhưng Tổng giám đốc Lôi tiếc tài, cho rằng Ôn Phục thực sự là một cây bút trẻ hiếm có.

 

Chỉ cần được bồi dưỡng một chút, cô Lôi tin rằng sau này cậu ấy sẽ có chỗ đứng trong làng nhạc.

 

Về việc hợp tác với các bạn, công ty vẫn muốn trao thêm một cơ hội. Nếu Ôn Phục đồng ý, tổng giám đốc Lôi hiện đang ở studio đợi bạn để trao đổi chi tiết."

 

Ôn Phục trao đổi ánh mắt với Phí Bạc Lâm. Phí Bạc Lâm khẽ gật đầu Ôn Phục mới đồng ý đi cùng trợ lý.

 

Đối phương không yêu cầu Phí Bạc Lâm đi cùng, anh đương nhiên sẽ không bám theo. Trước khi Ôn Phục rời đi, anh ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Nếu cô ấy đưa ra điều kiện, có thể đồng ý thì cứ đồng ý. Không cần lo lắng về tiền bạc, kiếm ít hơn cũng không sao, chỉ cần tổng giám đốc Lôi đồng ý ký hợp đồng với em là được."

 

Chuyện này anh đã nghĩ kỹ từ đầu, vào cái đêm anh chủ động liên lạc với luật sư của bố mình. Anh đã quyết định mình sẽ đến Anh để giải quyết vấn đề của nhà họ Phí và nhà họ Hứa.

 

Việc này là một canh bạc lớn. Nếu có thể lật lại thế cờ, anh sẽ cho Ôn Phục cuộc sống tốt nhất mà anh có thể. Nếu thua, cùng lắm là trắng tay, cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ.

 

Phí Bạc Lâm sẽ không để mình thất bại. Ngay cả vì một nửa tro cốt của Lâm Viễn Nghi, anh cũng sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để đánh bại nhà họ Hứa. Ôn Phục không cần lo lắng về tiền bạc. Dù thành công hay không, dù có dựa vào nhà họ Phí hay không, Phí Bạc Lâm vẫn sẽ là chỗ dựa kinh tế lớn nhất cho Ôn Phục.

 

Anh dù có vô dụng cũng không thể vô dụng hơn bố mình. Bố anh còn có thể tay không xây dựng nên nhà họ Phí nhờ mẹ anh. Anh, con trai của Lâm Viễn Nghi, có thể nghèo cả đời hay sao?

 

Cơm áo rồi sẽ đủ, thời vận cũng sẽ đến.

 

Ôn Phục nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, theo trợ lý rời đi.

 

Lôi Đới ngồi sau bàn làm việc trong studio, lưng tựa vào ghế, hai chân vắt chéo lên bàn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Một lúc sau cửa mở. Cô uể oải mở mắt ra. Ôn Phục đang đứng ở cửa, ôm một chiếc đàn ghita.

 

"Vào ngồi đi." Lôi Đới bỏ chân xuống, ra hiệu trợ lý rót cho Ôn Phục một ly nước.

 

Sau khi rót nước xong trợ lý chủ động rời đi. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Lôi Đới hỏi trước: "Tại sao lại đến muộn?"

 

Ôn Phục nói: "Chuyến bay bị hoãn ạ."

 

Lôi Đới lại nhìn cậu: "Máy bay hoãn thì không biết đến sớm hơn hai ngày à? Cứ phải đến sát giờ, chẳng chừa cho mình một đường lui nào sao?"

 

Ôn Phục lại trả lời: "Em còn phải đi học."

 

"Đi học quan trọng hơn cuộc thi à?"

 

Ôn Phục không nói gì.

 

Trong mắt cậu đây rõ ràng là hai việc khác nhau, không có gì để so sánh.

 

Lôi Đới hỏi như vậy giống như hỏi cậu giữa ăn và ngủ, cái nào quan trọng hơn. Làm sao có thể so sánh được? Con người không ăn thì không được, mà không ngủ cũng không được.

 

Cậu không thể bỏ lỡ chương trình, cũng không thể bỏ bê việc học.

 

"Không giống nhau." Ôn Phục nghĩ đến lời dặn dò của Phí Bạc Lâm, nhận ra mình cần có thái độ tốt hơn nên cậu vẫn chọn trả lời.

 

Ánh mắt sắc lẹm của Lôi Đới hướng về phía cậu: "Nếu điều kiện để tôi ký hợp đồng với cậu là cậu phải bảo lưu việc học thì sao?"

 

Ôn Phục lặp lại câu hỏi này trong đầu, xác định cô ấy nói là bảo lưu chứ không phải thôi học.

 

"Bảo lưu bao lâu ạ?" Cậu hỏi.

 

"Không chắc lắm." Lôi Đới nói một cách mơ hồ.

 

Ôn Phục lắc đầu: "Trong quy chế của trường có ghi, bảo lưu tối đa là hai năm. Nếu nhiều hơn thì chỉ có thể thôi học."

 

"Vậy thì hai năm đi." Lôi Đới định lấy thuốc lá từ trong túi ra, nhưng đột nhiên nhớ ra Ôn Phục mới tròn 18 tuổi vào một tháng trước. Chắc không hút thuốc, vậy cũng không muốn hít phải khói thuốc của cô. Thế là ý định hút thuốc lại bị dập tắt. "Cậu chấp nhận được không?"

 

"Được ạ." Ôn Phục nói.

 

"Ký hợp đồng 10 năm, tính từ lúc ra mắt. 2 năm trước khi ra mắt sẽ đi nước ngoài làm thực tập sinh. Trong thời gian đó, công ty sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả chi phí và sinh hoạt của cậu. Sau khi ra mắt, thu nhập trong 5 năm đầu sẽ chia 9/1 với công ty, công ty 9 cậu 1, chấp nhận được không?"

 

Ôn Phục vẫn đáp: "Được ạ."

 

"Không suy nghĩ thêm sao?"

 

"Anh tôi bảo tôi đồng ý với chị."

 

Đôi mắt Lôi Đới đảo một vòng.

 

Ôn Phục không nói, cô cũng không nhớ đến người anh trai đang chờ ở bên ngoài của cậu.

 

"Trong thời gian làm thực tập sinh, không được liên lạc với bất kỳ ai ngoài người thân, càng không được tiết lộ và trao đổi về cuộc sống thực tập sinh của mình. Đây là thỏa thuận bảo mật. Cậu chấp nhận được chứ?"

 

Ôn Phục vừa định nói "được" thì ngừng lại một chút: "Cả anh Bạc Lâm cũng không được sao?"

 

Lôi Đới: "Anh Bạc Lâm?"

 

Ôn Phục nói: "Là anh tôi."

 

Lôi Đới biết thừa nhưng vẫn cố hỏi: "Cậu ấy là anh ruột của cậu à?"

 

Ôn Phục nói: "Không phải."

 

"Không phải thì không được."

 

Ôn Phục ngẩn ra: "Không được là sao?"

 

"Không được thì chính là không được." Lôi Đới xoay ghế, giọng nói thản nhiên nhưng ẩn chứa uy nghiêm không cho phép cãi lời. "Hai năm thực tập sinh, tuyệt đối không được phép liên lạc với cậu ấy. Sau khi ra mắt, nếu phát sinh quan hệ thân mật nào khác phải báo cáo với công ty, chỉ khi công ty đồng ý mới được tiếp xúc."

 

Lời nói của cô mang theo sự ám chỉ rõ ràng. Nói thẳng ra là không cho phép Ôn Phục hẹn hò với Phí Bạc Lâm, mối quan hệ mà cô cho là "hẹn hò".

 

Ôn Phục nghe hiểu từng chữ, nhưng lại không hiểu nổi yêu cầu này. Có lẽ vì trong đầu cậu không thể chấp nhận được những yêu cầu và điều khoản như vậy: "Không thể liên lạc?"

 

"Ý nghĩa của việc không thể liên lạc khó hiểu lắm sao?" Lôi Đới nói, "Đây là điều khoản cơ bản nhất mà mọi thực tập sinh phải tuân thủ. Trong trường hợp công ty không cho phép, không được có bất kỳ cuộc trò chuyện dư thừa nào với những người không liên quan.

 

Các cậu đem hết sức lực vào chuyện giao du, thử hỏi công ty phải bỏ bao nhiêu công sức, tiền bạc và chỗ ăn chỗ ở để nuôi dưỡng thì được lợi ích gì? Nội dung và mô hình đào tạo thực tập sinh, ngoài phần công ty sẵn sàng công bố, còn lại đều là bí mật nội bộ. Ai dám chắc trong lúc nói chuyện, các cậu không lỡ miệng làm lộ chuyện trong nhà?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

Lý do im lặng không phải vì do dự giữa việc làm thực tập sinh và cắt liên lạc với Phí Bạc Lâm, mà vì cậu đã lỡ hứa với Phí Bạc Lâm sẽ đáp ứng mọi điều khoản của Lôi Đới. Hiện tại cậu không biết mình có nên rời đi hay không.

 

Lôi Đới chỉ nghĩ rằng cậu đang dao động: "Cậu còn trẻ, nhất thời không thể đưa ra quyết định cũng là chuyện bình thường. Đây là chuyện lớn, tôi không thể ép cậu quyết định trong vòng hai ba phút."

 

Cô thò tay vào túi, làm động tác lấy thuốc lá: "Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo là nếu cậu ký hợp đồng với tôi và chịu nghe lời, trong vòng 3 đến 5 năm tôi sẽ đưa cậu l*n đ*nh cao, một đỉnh cao vượt xa những người cùng điều kiện và điểm xuất phát. Còn giữ được bao nhiêu hay đi xa đến đâu thì phải dựa vào sự cố gắng của chính cậu.

 

Tôi cũng đã nói rõ, cậu phải nghe lời, chính là nghe lời tôi. Hiện còn 18 ngày nữa là tới thời điểm bắt đầu đào tạo với đối tác. Tôi cho cậu 1 tuần, đúng ngày này tuần sau, trước 8 giờ phải đến đây trả lời tôi. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp, không trao đổi qua điện thoại.

 

Nếu cậu đã quyết định không đến thì từ nay cũng không cần liên lạc với tôi nữa."

 

Đúng lúc này, trợ lý đi vào mở cửa, chuẩn bị đưa Ôn Phục rời đi.

 

Ôn Phục liếc sang Lôi Đới, thấy người phụ nữ ấy đã kẹp điếu thuốc lên môi.

 

Sẽ không có tuần sau nào cả. Ôn Phục nghĩ thầm trước khi rời đi.

 

Cậu không muốn trở lại nơi này nữa.

 

Phía sau cậu, Lôi Đới và trợ lý trao đổi ánh mắt.

 

Trợ lý đưa Ôn Phục quay lại chỗ cũ. Phí Bạc Lâm vẫn đang đợi ở đó, ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi.

 

Thấy Ôn Phục đến, Phí Bạc Lâm muốn hỏi kết quả thế nào. Ôn Phục cũng đang nghĩ cách lấp l**m. Cả hai đều chưa kịp mở lời, trợ lý đã nói từ phía sau: "Vậy thì tạm thời như vậy. Tổng giám đốc Lôi sẽ đợi câu trả lời của các bạn vào tuần sau."

 

Ôn Phục nhanh chóng quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn trợ lý. Cậu hoàn toàn không có ý định nói với Phí Bạc Lâm về chuyện tuần sau.

 

Trợ lý coi như không thấy.

 

Phí Bạc Lâm vẫn đang trong trạng thái bối rối, sau khi đón Ôn Phục, anh quay sang hỏi trợ lý: "Tuần sau?"

 

Trợ lý mỉm cười: "Tổng giám đốc Lôi đã nói sơ qua về các điều khoản ký hợp đồng của công ty. Vì việc soạn thảo hợp đồng cần thêm thời gian, cộng thêm việc Ôn Phục cũng không thể đưa ra quyết định nhanh chóng, nên cuối cùng đã thống nhất là hẹn các bạn quay lại vào tuần sau để trả lời."

 

Phí Bạc Lâm dùng ánh mắt hỏi Ôn Phục tình hình.

 

Ôn Phục cúi đầu không nói.

 

"Được rồi." Phí Bạc Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn lịch sự bắt tay với trợ lý, "Tuần sau chúng tôi sẽ đến đúng giờ."
Bình Luận (0)
Comment