Editor: Sophie
Phí Bạc Lâm hỏi: "Em làm gì vậy?"
Ôn Phục ngậm ngón tay anh, ngọng nghịu trả lời: "Nước miếng sắp chảy ra rồi."
Phí Bạc Lâm không đáp lại. Đầu ngón tay anh ấn vào nướu răng .
Có lẽ hơi mạnh tay, Ôn Phục khẽ nhíu mày vì đau. Đầu lưỡi cậu cuộn lên, l**m qua gốc ngón tay của anh.
Lưỡi của Ôn Phục mềm mại, mang theo chút ẩm ướt và hơi ấm trong khoang miệng. Ngón trỏ của Phí Bạc Lâm bị kẹt trong miệng cậu quá lâu, nên lưỡi Ôn Phục dính chút gió lạnh, lúc l**m lại mang theo cảm giác mát mát.
Trên bàn học cạnh giường còn bật một chiếc đèn ngủ nhỏ. Bóng đèn đã bật quá lâu, sắp hết pin, ánh sáng vàng yếu ớt lan ra phủ lên mép giường, nhập nhoè chỗ sáng chỗ tối.
Phí Bạc Lâm cảm giác mình sắp không nhìn rõ khuôn mặt của Ôn Phục nữa.
Rõ ràng khoảng cách đã rất gần, vậy mà vẫn chưa đủ để anh xác định được vị trí chiếc răng khôn kia.
Ngón trỏ của anh kẹp giữa hàm răng trên và dưới của Ôn Phục, nửa vô tình nửa cố ý lướt qua lưỡi cậu. Mỗi lần chạm tới, Ôn Phục lại không kìm được rụt đầu lưỡi, rồi m*t lấy ngón tay anh.
Vừa lúc này, Ôn Phục lại ngậm lấy ngón tay anh, khẽ phát ra một tiếng m*t vang lên rõ ràng.
Phí Bạc Lâm theo bản năng dùng ngón trỏ và ngón áp út còn lại ở ngoài kẹp lấy cằm Ôn Phục, ép cậu há miệng: "Đừng m*t... ướt quá."
Ôn Phục ngoan ngoãn há miệng nhìn anh.
Đầu ngón tay của Phí Bạc Lâm rời khỏi nướu, nhẹ nhàng lướt qua ấn lên đầu lưỡi cậu. Bàn tay đang giữ cằm Ôn Phục thì không buông.
Anh nghiêng người tới gần, hơi thở của Ôn Phục phả vào dưới mắt anh. Tầm mắt cậu dõi theo đỉnh đầu anh, chớp mắt cụp xuống.
Tầm nhìn của Phí Bạc Lâm dừng ở đôi môi và đầu lưỡi khẽ ửng đỏ, thấy rõ cả ngón tay mình đều ướt đẫm.
"Kỳ Nhất Xuyên..." Anh bỗng nhớ tới cái tên này, mở miệng hỏi:
"Cậu ta đã hôn em như thế nào?"
Ôn Phục cúi đầu, môi mím chặt lấy đầu ngón tay anh. Cảm giác bỏng rát khiến Phí Bạc Lâm giật tay lại, đột ngột ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Em không biết." Ôn Phục dí sát mũi mình vào mũi anh, "Cậu ấy chưa từng hôn em."
"Thật không?" Phí Bạc Lâm nhìn thẳng vào mắt Ôn Phục. Nhãn cầu của hai người khẽ lay động theo ánh mắt của nhau.
"Anh Bạc Lâm," Ôn Phục gọi anh, giọng rất khẽ, rất nhỏ. Vừa hé miệng là môi cậu đã chạm vào môi Phí Bạc Lâm, "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Phí Bạc Lâm tắt điện thoại và ném xuống cuối giường.
"Em đoán thử xem?" Anh bất ngờ dùng bàn tay sạch sẽ còn lại kéo Ôn Phục vào lòng.
Chiếc đàn ghita trong tay Ôn Phục đành phải đặt sang một bên, nhưng ngón tay vẫn lơi lỏng giữ lấy phần lược đàn. Cơ thể cậu thuận thế ngả ra gối, rồi Phí Bạc Lâm như một cái bóng đen khổng lồ phủ lên trên.
Giữa hai người vẫn còn một chút ánh sáng hắt từ chiếc đèn bàn. Ôn Phục nghiêng mặt đi, mượn ánh sáng để quan sát đôi mắt của Phí Bạc Lâm.
"Anh muốn hôn em." Ôn Phục quả quyết kết luận.
Phí Bạc Lâm lắc đầu. Bàn tay khô ráo ấm áp luồn vào dưới vạt áo của Ôn Phục, dò dẫm đi lên. Năm ngón tay như một con rắn linh hoạt trườn lên vùng eo của Ôn Phục: "Không chỉ vậy."
Anh chạm vào khung xương lộ rõ bên sườn.
So với năm 16 tuổi, Ôn Phục ở tuổi 18 đã có những thay đổi nhỏ. Khuôn mặt với đôi mắt nổi bật càng thêm thanh tú, khung xương cơ thể cũng bắt đầu nảy nở. Nhưng có một thứ không đổi chính là vẫn rất gầy.
Vai đã rộng hơn, vóc dáng cũng cao lớn hơn, hiện tại Ôn Phục đã có thể mặc vừa áo của Phí Bạc Lâm mấy năm trước. Thế nhưng khi nằm xuống, anh vẫn dễ dàng chạm đến xương sườn nơi ngực và bụng của cậu.
Bàn tay anh tiếp tục đi lên.
Bàn tay đang cầm đàn ghita của Ôn Phục đột nhiên nắm chặt lại.
"Đoán tiếp đi." Phí Bạc Lâm nói, "Anh còn muốn làm gì nữa."
Ôn Phục không đoán được nữa.
Cậu nghĩ việc thân mật nhất giữa người với người chính là nụ hôn. Hai đôi môi chạm vào nhau, thậm chí cả lưỡi cũng len vào cơ thể của đối phương. Trên thế giới này còn có việc gì thân mật hơn nụ hôn nữa chứ.
Suy nghĩ của Phí Bạc Lâm không chỉ dừng lại ở đó. Chẳng lẽ anh muốn ăn thịt cậu?
Nếu đúng như vậy, Ôn Phục nhịn đau một chút, cũng không phải là không thể để Phí Bạc Lâm nếm thử vài miếng.
"Được ạ." Ôn Phục nói.
"Cái gì?" Động tác của Phí Bạc Lâm khựng lại.
"Làm gì cũng được ạ." Lòng bàn tay đang nắm lấy đàn ghita của Ôn Phục rịn mồ hôi. Cậu buông năm ngón tay ra rồi nắm lấy một vị trí thấp hơn một chút, "Anh muốn... chỗ nào cũng được ạ."
Cậu đang mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, đã bị xù lông. Bên dưới là một chiếc áo phông trắng mặc bừa sau khi tắm xong. Bàn tay của Phí Bạc Lâm nắm lấy một bên xương sườn cậu, khiến chiếc áo bị vén lên quá nửa.
Ôn Phục nói xong câu này, không biết đã chờ bao lâu, có lẽ là hai giây, cũng có thể là nửa phút. Tốc độ thời gian giữa cậu và Phí Bạc Lâm luôn khác lạ. Đôi khi rất nhanh, đôi khi lại rất chậm.
Ôn Phục nghe thấy hơi thở của Phí Bạc Lâm nặng dần. Đúng lúc cậu đang phân vân liệu đó có phải là ảo giác của mình hay không, thì cả cơ thể đột ngột bị kéo xuống.
Bàn tay của Phí Bạc Lâm thò ra từ cổ áo len của cậu, nhẹ nhàng siết lấy cổ. Một nụ hôn đầy hơi thở hỗn loạn phủ xuống.
Nụ hôn lần này dữ dội và kịch liệt hơn hẳn lần chụp ảnh tốt nghiệp. Phí Bạc Lâm thậm chí còn có ý định xâm nhập, c*n m*t và trấn áp.
Anh không cho phép cậu lẩn tránh, cũng không cho cậu thở, không để cậu có một chút cơ hội để hít thở.
Môi anh chặn môi cậu, khiến Ôn Phục chỉ có thể hít thở bằng hơi thở của anh và đáp lại theo sự khám phá của anh.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau trở nên hỗn loạn, anh hôn quá mạnh mẽ, như một cuộc xâm lược. Có một khoảnh khắc cậu thật sự nghĩ rằng anh sẽ ăn thịt cậu, bắt đầu từ lưỡi.
Sau này, khi trải qua nhiều lần như vậy, cậu hồi tưởng lại đêm này mới dần hiểu tại sao nụ hôn của anh lúc này lại mãnh liệt đến thế. Anh đang đánh lạc hướng sự chú ý của cậu, cố gắng dùng một nụ hôn khiến cậu không kịp thở để cậu không kịp phản ứng với sự xâm nhập ở một nơi khác trên cơ thể.
Đây mới là điều Phí Bạc Lâm thực sự muốn làm.
Năm ngón tay cậu nắm lấy đàn guitar cùng với toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể đều co rút tột cùng trong khoảnh khắc đó. Cây đàn trong tay cậu không phải là gánh nặng mà giống như một khúc gỗ cứu mạng.
Cậu nắm chặt, tay dùng lực mạnh bao nhiêu thì nửa th*n d*** càng khó làm quen bấy nhiêu.
Cậu vùng vẫy. Ngón tay của anh vốn dĩ đã được cậu l**m ướt, lại quay trở lại cơ thể cậu, mò mẫm bên trong một cách kỳ lạ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sự phản kháng của cậu bị anh dùng nụ hôn nhấn chìm biến thành những tiếng r*n r* và th* d*c.
Nhận ra bàn tay anh là cố ý, cậu dần im lặng.
Cậu quay mặt đi, trán tựa vào hõm cổ anh, th* d*c từng hồi, thuận theo tần suất ngón tay anh di chuyển trong cơ thể mình.
Cho đến khi ngón tay rút ra, anh bóp lấy đùi cậu. Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, thì một thứ nóng bỏng và cứng rắn khác đã chặn ngang g*** h** ch*n cậu.
Đầu óc cậu vẫn trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ đó là gì, anh đã nâng tay ôm lấy gáy cậu, kéo miệng cậu sát vào vai mình.
Cậu không hiểu ý đồ của anh, ngơ ngác muốn ngẩng đầu hỏi: "Anh Bạc Lâm..."
Giây tiếp theo cậu bật ra một tiếng "a" đau đớn, cúi đầu cắn chặt lấy vai anh.
Phí Bạc Lâm quấn quýt bên cậu, từng nụ hôn rơi xuống, tỉ mỉ hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cậu.
Cậu co người lại, hai chân cong lên kẹp chặt lấy hai bên eo anh, toàn bộ sống lưng đều run rẩy.
Anh cởi chiếc áo len của cậu, giữ lại chiếc áo phông trắng tinh đã giặt đến bạc màu. Bàn tay anh xoa dịu trên lưng cậu, di chuyển từ mắt cậu xuống đến yết hầu.
Anh nghe thấy cậu hít sâu liên tục, th* d*c nức nở như con nai nhỏ bị thương, dồn dập đến mức cả bụng dưới cũng run lên theo từng nhịp.
Bàn tay anh đi xuống, ấn vào giữa xương chậu của cậu. Dưới lớp da mỏng manh, từng cú thúc dồn dập truyền đến. Anh hôn lên tai cậu thì thầm: "Anh muốn làm chuyện này."
Bàn tay cậu vẫn nắm chặt đàn guitar, năm ngón tay ấn lên những dây đàn bị chia làm hai, vô thức gảy nhẹ, tiếc là những dây đàn dù gảy cũng không phát ra âm thanh lớn.
Cậu lắng nghe hơi thở hỗn loạn của chính mình. Mồ hôi chảy dọc trán treo trên hàng mi, chớp mắt một cái, giọt nước rơi xuống, thấm vào vai sau của anh.
Ôn Phục nếm được một chút mùi sắt tanh, hoá ra cậu đã cắn vai anh chảy máu.
"Được..." Cậu nhận ra mình vẫn chưa trả lời anh, bèn buông miệng, dùng hơi thở yếu ớt trả lời, tay kia ôm chặt anh, "Đừng làm em đau quá."
Anh Phí Bạc Lâm phóng túng trên cơ thể cậu, liên tục hôn lên cằm và yết hầu.
Ôn Phục ngửa đầu, mồ hôi lăn dọc theo cổ trượt xuống xương quai xanh. Ánh đèn trong phòng vẫn sáng, cậu nhìn lên chiếc tủ quần áo phía trên, giống như con thuyền nhỏ lắc lư giữa mặt biển mờ ảo trước mắt.
Rồi Ôn Phục nghe thấy tiếng giường khẽ rung, nhịp điệu hệt như chuyển động đang khuấy đảo trong bụng cậu đến rồi đi, sâu rồi lại nông. Mãi đến khi hơi thở đứt quãng, cậu mới nhận ra người đang rung lắc kia chính là mình.
Cậu vô thức bấu chặt vai anh khẽ nói: "Anh Bạc Lâm, em muốn đi vệ sinh..."
Anh Phí Bạc Lâm nhắm mắt lại, sự chú ý của anh luôn tập trung vào một thứ.
Nửa th*n d*** của cậu không có phản ứng.
Bàn tay anh mò theo bụng cậu xuống phía dưới, lúc trêu chọc nhẹ nhàng lúc lại thô bạo, nhưng nơi đó hoàn toàn im lặng không hề đáp lại.
Trong lồng ngực anh bùng lên một ngọn lửa, anh không kiềm được ý muốn cắn cậu thật đau, cắn một miếng thịt trên người cậu để cho cậu biết anh hận chuyện này đến mức phát điên. Muốn chất vấn cậu lý do.
Dựa vào đâu mà rõ ràng trước đó cậu đã đồng ý, vậy mà lời nói không đi đôi với hành động?
Dựa vào đâu mà bề ngoài hoàn toàn thuộc về anh nhưng cơ thể lại thành thật hơn cả lời nói.
Dựa vào đâu mà đã sẵn lòng dâng hiến cho anh nhưng vẫn không hề thích anh.
Phí Bạc Lâm bóp chặt đùi cậu, th*c m*nh hơn bao giờ hết. Bình thường một vết trầy thôi anh còn xót cậu, nhưng hôm nay anh ép cậu phải chịu đựng nỗi đau này, chỉ khi cậu r*n r* anh mới cảm thấy dễ chịu.
Giống như lúc say anh còn hiểu rõ một điều hơn lúc tỉnh, cậu dễ mềm lòng, ngoan ngoãn và chiều chuộng anh không phải vì thích anh, mà vì anh là Phí Bạc Lâm.
Bởi vì anh là Phí Bạc Lâm nên cậu mới đồng ý toàn bộ chuyện này.
Vì không phải là thích nên cậu hoàn toàn không có phản ứng.
Cậu không biết anh đang nghĩ gì. Cậu không nghe thấy câu trả lời của anh, đầu ngón tay đang nắm đàn lia qua lia lại trên cần đàn, để dây đàn sắc bén cứa vào ngón tay mềm mại, cố gắng dùng cơn đau trên tay để làm lu mờ cảm giác tê dại ở bụng dưới.
"Anh Bạc Lâm..." Cậu không nhịn được nữa, tiếng cậu bật ra rất khẽ nhưng lại rất rõ ràng, "Em muốn đi tiểu."
Phí Bạc Lâm mở mắt ra, ánh nhìn vẫn bình tĩnh như mọi khi. Cơn ghen vừa bùng lên trong phút chốc đã được anh giấu thật sâu, để trước mặt Ôn Phục chỉ còn là vẻ ngoài thản nhiên, dịu dàng.
Anh dùng trán cọ vào trán cậu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu đang ôm mình, kéo bàn tay đó chạm vào nửa th*n d*** của cậu, chạm vào nơi không hề có phản ứng.
"Em gái..." Anh hôn cậu, nụ hôn tỉ mỉ như mưa rơi trên mắt và môi cậu. Phí Bạc Lâm giận dữ của vài giây trước đã biến mất, trong mắt cậu lúc này chỉ còn lại một Phí Bạc Lâm với đôi mắt chất chứa nỗi buồn và bất lực.
Cậu được anh dẫn dắt x** n*n cơ thể mình, nghe anh cọ vào mũi cậu nói: "Em gái... thích anh một chút thôi."
Cậu như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt mà chợt hiểu ra.
Khi Phí Bạc Lâm cúi xuống hôn cậu, Ôn Phục khẽ ngẩng đầu đáp lại. Khoảnh khắc ấy, hơi thở hai người hòa vào nhau, nóng hổi và vụng về như hai ngọn lửa tìm đến cùng một nguồn sáng.
Đèn bàn bất chợt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối mờ. Trong không gian nhỏ chỉ còn lại hơi thở quấn quýt và nhịp tim dồn dập.
Bàn tay anh x** n*n cơ thể còn non nớt trong vòng tay mình, trong tiếng th* d*c của cậu, anh cảm nhận được thứ gì đó cứng lại và chạm vào bụng dưới.
Cậu đã có phản ứng.
Sự đáp lại của anh Phí Bạc Lâm cuồn cuộn như vũ bão càn quét cơ thể cậu. Chiếc giường gỗ vốn chỉ đủ chỗ cho hai người va mạnh vào tủ quần áo ở đầu giường.
Ngón tay cậu siết chặt dây đàn, hai chân bắt chéo sau lưng anh co quắp lại, đầu ngón chân cuộn tròn. Cậu vẫy vùng trong từng nụ hôn như những cơn sóng mãnh liệt cuồn cuộn kéo tới.
"Anh Bạc Lâm..."
Như cơn bão vừa dâng cao rồi đột ngột tan biến, một tia sét lóe lên trong đầu cậu, khiến mọi giác quan đều như tê liệt.
Cậu ưỡn người lên rồi lại cong xuống, giống như cả cơ thể đều đang bị đẩy ra xa.
Trước mắt cậu lóe lên một khung cảnh trắng xóa kỳ lạ như ảo giác.
Dây đàn đứt.
Có thứ gì đó ấm áp và lành lạnh chảy vào cơ thể cậu.
Anh dịu dàng c*n m*t tai và môi cậu nhưng cảm thấy cơ thể cậu cứng đờ trong chốc lát.
Anh nghĩ đến điều gì đó, tay mò xuống dưới mới nhận ra hai chân cậu ướt đẫm.
May là giữa chừng anh đã lót một chiếc chăn dưới lưng cậu nên giờ chỉ có một góc vải trên chăn bị ướt.
Anh bế Ôn Phục ngồi lên đùi, một tay ôm lấy cậu, tay còn lại đưa về phía đầu giường để lấy khăn giấy. Cảm nhận được sự im lặng của Ôn Phục, anh thử thăm dò một chút: "Em gái?"
Chưa kịp dứt lời, Ôn Phục đã nhảy phắt khỏi giường, lao vào nhà vệ sinh.
Chạy được hai bước lại quay lại, nhanh như chớp ôm lấy cả quần áo và chăn rồi chạy đi.
Phí Bạc Lâm ngẩn người trong vài giây, rồi lập tức mặc vội quần áo đuổi theo vào phòng vệ sinh.
Máy sưởi trong phòng vệ sinh đang bật. Ôn Phục ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nửa th*n d*** tr*n tr**ng. Trước mặt cậu là cái chậu nhựa thường dùng để giặt đồ lót. Bây giờ trong đó có quần và chăn chất đống. Ôn Phục đang kỳ cọ điên cuồng.
Giặt được một lúc, như thể đang hờn dỗi với ai đó, cậu giật mạnh chiếc áo phông trên người ra khỏi đầu một cách thô bạo, vứt vào chậu kỳ cọ tiếp.
Phí Bạc Lâm giặt một chiếc khăn tắm bằng nước nóng, đi đến ngồi xổm bên cạnh Ôn Phục, nâng gáy lên và rửa mặt cho cậu: "Đừng giặt nữa, để mai hẵng giặt."
Anh nói tiếp: "Mai anh giặt cho."
Ôn Phục liếc anh, rồi cúi đầu tiếp tục giặt: "Không."
"Tại sao?"
"Mai anh sẽ quên." Ôn Phục nói, "Lúc đó lại mắng em tè dầm."
Phí Bạc Lâm cười: "Em nói với anh là được mà."
Ôn Phục nói: "Anh đâu có muốn biết."
Phí Bạc Lâm tò mò: "Sao em biết anh không muốn?"
"Bây giờ anh đang say." Ôn Phục không thèm nhìn anh, bốn chiếc đèn sưởi trên trần chiếu xuống khiến trán cậu rịn mồ hôi, "Chờ anh tỉnh là lại không muốn nữa."
"Được rồi." Phí Bạc Lâm đứng dậy, bật vòi sen xả nước nóng. Anh cũng c** q**n áo của mình, dùng nước rửa sạch vết thương do Ôn Phục cắn trên vai, "Khi tỉnh lại anh sẽ là một kẻ hèn nhát."
"Anh không phải kẻ hèn nhát." Động tác của Ôn Phục khựng lại, mắt vẫn dán vào chậu nước, nhưng giọng đầy kiên định. "Anh chỉ nghĩ phải đợi đến ngày có một cuộc sống tốt đẹp hơn mới dám làm. Anh không muốn có lỗi với em."
"Vậy thế nào mới tính là "cuộc sống tốt đẹp hơn" trong mắt em?" Anh vừa hỏi vừa giơ cao vòi sen.
"Không biết." Ôn Phục nắm chặt chiếc quần đầy bọt xà phòng, "Em cảm thấy bây giờ cũng tốt rồi. Chỉ cần ở bên nhau là rất rất tốt. Nhưng có lẽ anh không nghĩ như vậy."
"Vậy anh nghĩ thế nào?"
"Anh muốn đợi thêm."
"Đợi đến bao giờ?"
"Em không biết." Ôn Phục nhìn vào chậu nước dưới ánh đèn, trầm tư, "Nhưng không sao cả, em sẽ ở bên cạnh anh. Bao lâu cũng được."
Phí Bạc Lâm nhìn tấm lưng trần bóng mịn và mảnh mai của Ôn Phục một lúc rồi bật cười:
"Những lời hay thế này em lại nói với người không thể nghe. Dù sao mai tỉnh dậy anh cũng quên hết, sao bình thường không chịu nói với anh?"
Ôn Phục khẽ "hừ" một tiếng, rồi tiếp tục giặt.
Phí Bạc Lâm cũng học theo cậu "hừ" một tiếng rồi chĩa vòi sen vào Ôn Phục. Nước nóng ào ào rơi xuống, bốc hơi nghi ngút.
Đây là đêm đầu tiên của họ.
Khi tỉnh dậy, chỉ có Ôn Phục là người duy nhất nhớ về kết cục của đêm nay.
Trong cái lạnh cắt da cắt thịt của sương đêm, hơi nước vẫn bốc lên trong phòng tắm. Ôn Phục thì giặt quần áo, còn Phí Bạc Lâm thì đang rửa trôi những dấu vết trên thân thể Ôn Phục.
Editor: Chân thành cảm ơn bạn Joyce Chou rất nhiều vì gửi giúp mình một bản hoàn chỉnh của chương 82 ạ Thịt thà chế biến chưa quen tay nên mọi người gặm đỡ nha