Editor: Sophie
Dây đàn guitar đứt một sợi, ngoài cửa sổ phơi chiếc chăn duy nhất trong nhà, trên lưng thì in dấu răng hằn máu đã đóng vảy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong cơn choáng váng, Phí Bạc Lâm vắt óc suy nghĩ cũng không thể xâu chuỗi ba chuyện này lại với nhau.
Hỏi Ôn Phục, Ôn Phục nói đêm qua mình cũng say chẳng còn nhớ gì.
Thế là từng chuyện từng chuyện kỳ lạ này hoàn toàn trở thành những vụ án bí ẩn không lời giải trong căn nhà hai người đang sống.
Điều duy nhất Phí Bạc Lâm có thể chắc chắn là tửu lượng của mình. Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận thứ này hoàn toàn không tồn tại trong cơ thể mình.
Nếu có cơ hội anh nên xin lỗi Tạ Nhất Ninh, Tô Hạo Nhiên và hai lon bia đã uống cạn trong đêm chụp ảnh tốt nghiệp đó.
Uống một ly đã say không phải do Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên, càng không phải do bia rượu mà là lỗi của riêng anh, Phí Bạc Lâm.
Điều này khiến anh càng tò mò và nghi ngờ về hành vi của mình tối qua khi say. Nhưng lúc quay đầu hỏi Ôn Phục lại khăng khăng nói anh lúc đó hoàn toàn bình thường, không làm gì mất kiểm soát.
"Mọi phương diện đều bình thường à?" Phí Bạc Lâm hỏi.
Nghe thấy câu này động tác trên tay Ôn Phục khẽ khựng lại, sau đó cậu liếc nhìn xuống chân của Phí Bạc Lâm rồi mới trả lời: "Đều bình thường."
Lúc nói câu đó cậu đang dán băng cá nhân. Phí Bạc Lâm tiến lại cầm lấy ngón tay cậu quan sát.
Phần bụng ngón trỏ của Ôn Phục có một vết xước rất dài giống như vừa bị cứa đêm qua, có vài giọt máu rịn ra dưới da, bây giờ vết thương vẫn chưa lành để lại một vết rách nhỏ hơi hồng hồng.
Phí Bạc Lâm lập tức nghĩ đến sợi dây đàn bị đứt.
"Em làm đứt dây đàn à?" Anh vừa dán băng cá nhân cho Ôn Phục vừa hỏi.
Ôn Phục nhìn đôi mắt đang cụp xuống của anh rồi cùng anh nhìn vào vết thương của mình, lắc đầu nói: "Không nhớ."
Xem ra là say thật rồi, Phí Bạc Lâm nghĩ biết đâu tửu lượng của Ôn Phục còn tệ hơn cả anh.
Anh không khỏi nhắc nhở: "Sau này ra ngoài ăn cơm với người khác đừng tùy tiện uống rượu, nguy hiểm lắm."
Ôn Phục chỉ ừm một tiếng.
Xét từ "thành tích" đêm qua quả thật rất nguy hiểm.
Nhưng nếu bạn rượu không phải là Phí Bạc Lâm, Ôn Phục nghĩ chuyện này lại là một chuyện khác, cậu cảm thấy mình sẽ không rơi vào nguy hiểm nào khác ngoài Phí Bạc Lâm.
Nói rồi cậu lại cựa quậy trên ghế sofa.
"Làm sao thế?" Phí Bạc Lâm dán xong băng cá nhân, ngẩng mắt lên phát hiện Ôn Phục sáng nay cứ như mắc chứng tăng động không chịu ngồi im, "Dưới mông mọc gai à?"
Ôn Phục mím môi vốn định không trả lời. Nhưng khi đứng dậy rót nước, cậu lại lén sờ mông mình sau đó quay đầu buột miệng phản bác:
"Không phải gai... là cái chày!"
Phí Bạc Lâm giật mình, như hòa thượng gãi đầu chẳng hiểu gì.
Hôm nay là thứ Hai, Ôn Phục có lịch học tiết đầu lúc 8 giờ. Từ tiết buổi sáng đến 10 rưỡi tối, ngoài 1 tiếng rưỡi nghỉ trưa Ôn Phục học kín cả ngày.
Cả hai đều thức dậy hơi muộn Phí Bạc Lâm nhét cho Ôn Phục 100 tệ để cậu đi taxi đến trường, tiền dư thì cho cậu. Còn anh vì buổi chiều giảng viên chuyên ngành đổi lịch nên có nửa ngày nghỉ, định nhân lúc đó đến tiệm nhạc cụ gần trường để thay dây đàn ghita cho Ôn Phục.
Thay dây rất nhanh chưa đến nửa tiếng. Anh còn kịp mang đàn về nhà.
Còn năm tiếng nữa là đến giờ anh đi dạy kèm, anh định nghỉ ngơi một lát ở nhà rồi ra ngoài mua thức ăn.
Khi thay đồ ngủ và cuộn mình trên ghế sofa để chợp mắt, Phí Bạc Lâm đột nhiên nghĩ đến chuyện vòng chung kết của Ôn Phục.
Chuyện này đến giờ vẫn chưa có kết quả, xem thái độ của Ôn Phục là hoàn toàn không muốn tranh giành nữa.
Nhưng Phí Bạc Lâm cảm thấy đó là vì Ôn Phục chưa thấy hết giá trị của cơ hội. Suốt những năm nay Ôn Phục ngoài ăn ngủ học ra thì chẳng quan tâm đến chuyện gì khác nên rất khó để cậu hiểu cơ hội ra mắt từ vòng chung kết quý giá đến mức nào, càng không biết Lôi Đới là một người quản lý mà biết bao người ao ước mà không với tới.
Ôn Phục giận dỗi nên mới nói không đi nhưng Phí Bạc Lâm cho rằng vẫn phải ráng cố gắng.
Đêm qua anh định chuốc say Ôn Phục để moi thông tin ai ngờ cả hai đều say mèm. Có khi anh đã hỏi Ôn Phục cũng đã nói nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy thì quên sạch.
Bề ngoài Ôn Phục có vẻ rất nghe lời anh nhưng thực tế những chuyện đã quyết tâm không nói thì dù bị ép hỏi cũng không hé nửa lời.
Phí Bạc Lâm suy nghĩ một hồi quyết định mặt dày gọi điện cho Lôi Đới.
Chỉ cần có thể giúp Ôn Phục ra mắt, bất cứ điều kiện gì anh cũng có thể chấp nhận.
Ba giờ chiều vào lúc có thể chắc chắn đối phương đang làm việc, anh lấy danh thiếp trợ lý đưa hôm trước gọi theo số điện thoại in trên đó.
Mới "tút" hai tiếng, điện thoại đã có người nhấc. Giọng của nữ trợ lý vang lên: "Xin chào, đây là văn phòng điều hành nghệ sĩ của Công ty Giải trí Tương lai."
"Xin chào." Phí Bạc Lâm hỏi, "Có thể cho tôi gặp Tổng giám đốc Lôi được không?"
"Anh là...?"
"Tôi là Phí Bạc Lâm." Anh dừng lại rồi bổ sung thêm, "Anh trai của thí sinh vòng bán kết chương trình 'Giọng Hát Mới' Ôn Phục."
Đầu dây bên kia yên lặng một chút rồi nhanh chóng đáp: "Xin đợi một lát."
Hai giây sau điện thoại được kết nối đến văn phòng của Lôi Đới.
"Alo?" Giọng nói dứt khoát của Lôi Đới vang lên.
"Tổng giám đốc Lôi," Phí Bạc Lâm vừa nói chuyện điện thoại vừa đi tìm dây sạc điện thoại của mình, "Tôi là anh trai của Ôn Phục."
Chiếc điện thoại của anh đã cũ đến mức không thể rời sạc. Chỉ cần mở thêm vài ứng dụng hay gọi lâu một chút pin liền tụt nhanh chóng.
Phí Bạc Lâm không muốn đang nói chuyện với Lôi Đới thì máy lại tắt ngang.
Anh cắm sạc vào điện thoại lập tức nóng ran. Bật loa ngoài rồi anh đặt máy lên bàn.
"Tôi biết rồi." Giọng Lôi Đới rất nhanh, đầu dây bên kia còn vang tiếng bút bi sột soạt trên giấy, có vẻ đang cực kỳ bận rộn. "Có chuyện gì không?"
Phí Bạc Lâm mất vài giây để sắp xếp câu từ: "Về việc ký hợp đồng với Ôn Phục, quý công ty đã cân nhắc thế nào rồi ạ?"
Tiếng viết của Lôi Đới dừng lại.
Cô bật cười: "Ôn Phục không nói với cậu à?"
Phí Bạc Lâm ngập ngừng: "Nói gì cơ?"
"Quyền quyết định không nằm ở phía chúng tôi." Lôi Đới đặt bút xuống, xoay ghế về phía khung cửa kính sát sàn. "Điều kiện công ty đã đưa ra, chỉ cần các cậu đồng ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến ký hợp đồng."
"Điều kiện gì... " Phí Bạc Lâm suy nghĩ một chút, để không lãng phí thời gian của Lôi Đới, anh nói một hơi, "Chúng tôi đều có thể chấp nhận."
Lôi Đới lập tức nhận ra anh hoàn toàn chưa nói chuyện với Ôn Phục: "Cậu biết chúng tôi đã đưa ra những điều kiện gì sao?"
Phí Bạc Lâm nói thật: "Không rõ lắm nhưng mà..."
"Trong suốt thời gian làm thực tập sinh cho đến cả sau khi ra mắt," Lôi Đới cắt ngang lời anh, thẳng thừng chỉ ra mâu thuẫn trong buổi thương lượng giữa Ôn Phục và công ty, "Không được phép có quá nhiều giao tiếp hay tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài người thân. Kể cả sau khi ra mắt nếu cần liên lạc cũng phải báo cáo với công ty. Đặc biệt là với cậu, cậu và cậu ấy rốt cuộc là quan hệ gì có cần tôi phải nói thẳng ra không?"
Chỉ vài câu đã làm đầu óc Phí Bạc Lâm trống rỗng. Anh từng nghĩ điều kiện sẽ liên quan đến tiền bạc hay thời hạn hợp đồng, nhưng không ngờ công ty lại kiêng kỵ mối quan hệ giữa anh và Ôn Phục:
"Tôi chỉ là anh trai cậu ấy..."
"Những lời này không cần thiết phải nói." Dù Phí Bạc Lâm có thừa nhận hay không, rõ ràng Lôi Đới không tin lời giải thích này, "Không có huyết thống thì gọi thế nào cũng chỉ là xưng hô. Trò của người trẻ các cậu đừng mang ra trước mặt tôi khi tôi đang làm việc nghiêm túc. Cậu là anh trai hay em trai của cậu ấy cũng vậy, không chung một sổ hộ khẩu trong mắt công ty chỉ đại diện cho rủi ro.
Tôi không thể để nghệ sĩ chưa ra mắt của mình yêu đương ngay từ khi còn là thực tập sinh."
Ba chữ cuối cùng khiến Phí Bạc Lâm sững sờ, anh vội đáp: "Chúng tôi không hề..."
"Đúng hay sai không phải do miệng nói mà là từ hành động." Lôi Đới dứt khoát không muốn đôi co thêm. "Tôi không có thời gian làm trọng tài cho hai người. Chuyện này ai trong sạch thì tự khắc rõ. Tôi nói có cậu cứ khăng khăng nói là không, tôi không ngủ dưới gầm giường nhà các cậu nhưng tôi cũng có mắt.
Sau này cậu ấy ra mắt nếu bị chụp cảnh hai người tay trong tay về nhà, các cậu phủ nhận thì fan có tin không?
Fan không dễ nói chuyện như tôi đâu. Đến lúc đó lượng fan đồng loạt bỏ đi, độ hot của cậu ấy rơi thẳng xuống đáy, công ty bỏ bao công sức nâng đỡ số tiền đầu tư ban đầu đó ai đền? Dựa vào cậu đến trước mặt từng người giải thích sao? Vì tôi là người ký hợp đồng nên phải đánh giá theo tiêu chuẩn của tôi."
Đầu óc Phí Bạc Lâm lúc này rối như mớ bòng bong. Anh bị những điều kiện của Lôi Đới làm cho trở tay không kịp, những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn trước khi gọi giờ hoàn toàn vô dụng.
Lôi Đới là người từng trải, chỉ nói thêm đúng một câu đã đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương. "Điều kiện tôi đã đưa ra rồi, những phương diện khác Ôn Phục đều đồng ý nhưng cậu ấy không đồng ý cắt đứt liên lạc với cậu, cậu tự mình quyết định đi."
Nói rồi cô định cúp máy.
Phí Bạc Lâm vội vàng đưa điện thoại lên tai, sợ rằng giọng nói của mình truyền chậm một giây. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó anh nhanh chóng tìm ra điều kiện có thể điều chỉnh: "Em ấy bắt buộc phải làm thực tập sinh sao?"
Với năng lực của Ôn Phục hoàn toàn có thể ra mắt ngay với tư cách ca sĩ kiêm nhạc sĩ ở giới giải trí trong nước, thay vì ra nước ngoài làm thực tập sinh vài năm theo mô hình dây chuyền rồi lập nhóm với người khác để trở thành idol.
Nếu không làm thực tập sinh thì vấn đề mà Lôi Đới nói cũng có thể được giải quyết dễ dàng. Anh có thể chờ, bao lâu cũng được 5 năm 10 năm. Nếu công ty cảm thấy Ôn Phục chưa đến lúc có thể công khai chuyện tình cảm Phí Bạc Lâm đều có thể kiềm chế bản thân. Anh chỉ cần ở bên Ôn Phục như bây giờ là đủ.
"Nhưng cậu và cậu ấy bây giờ có khác gì đang yêu đương?" Lôi Đới lập tức nhìn thấu suy nghĩ của anh, "Chuyện làm thực tập sinh không phải do chúng tôi quyết định mà do thị trường quyết định.
Tôi là doanh nhân, ở công ty là làm kinh doanh không phải làm từ thiện. Với xuất phát điểm của Ôn Phục nếu muốn ra mắt với tư cách ca sĩ kiêm nhạc sĩ ở thị trường trong nước hiện nay, cậu có biết phải mất bao nhiêu năm tích lũy và cần bao nhiêu cơ hội mới có thể bật lên không?
Xu hướng bây giờ là nhóm nhạc thần tượng, là fan bạn trai bạn gái, là phú ông phú bà. Khán giả chỉ ưa chuộng mô hình thực tập sinh ra mắt theo nhóm.
Tôi ký với Ôn Phục không chỉ vì năng lực. Tôi còn phải cân nhắc tính cách, hình tượng, ngoại hình và những tiềm năng có thể khai thác.
Cậu ấy vừa có khả năng sáng tác vừa có điều kiện tốt, vậy thì tại sao không đưa ra nước ngoài rèn luyện vài năm rồi trở về dẫn cả nhóm ra mắt? Đây mới là cách để khai thác tối đa giá trị của cậu ấy."
"Bây giờ là thời đại của sức ảnh hưởng và độ nổi tiếng, so với ca sĩ biết tự sáng tác thì thị trường ưu ái nhóm nhạc thần tượng hơn. Việc tôi cần làm là tận dụng tối đa mọi điều kiện mà cậu ấy có. Một mình cậu ấy ra mắt thì chỉ kiếm được bằng năng lực của một người.
Nhưng nếu dẫn thêm ba người khác cùng ra mắt, cậu ấy có thể kéo cả ba kẻ vốn chẳng kiếm nổi cùng kiếm tiền.
Hơn nữa trong chuyện lập nhóm thần tượng, thực lực chỉ là thứ yếu, ngoại hình mới là quan trọng. Một nhóm đông người luôn mang lại kết quả kinh doanh lớn hơn một người. Việc gì tôi phải đi ngược lại lợi ích?
Cậu ấy có thể tự mình làm tốt nhưng theo xu thế rõ ràng có thể bay cao hơn, ngay từ đầu đã có độ phủ sóng lớn hơn. Vậy tại sao công ty phải vì một mình cậu ấy mà bỏ gốc tìm ngọn?"
Cô nói chậm lại gần như có ý khuyên nhủ:
"Ôn Phục muốn danh lợi tất nhiên phải chấp nhận đánh đổi. Trên đời này nào có chuyện vừa yêu đương vừa thuận lợi ra mắt lại còn kiếm tiền dễ dàng? Thế giới này không quay quanh hai người các cậu đâu cậu bé ạ. Nếu cậu không thực sự thích cậu ấy đến vậy thì hãy buông tay.
Dù sao từ thực tập sinh đến khi ra mắt còn rất nhiều năm khổ cực, trước khi công ty thu hồi được vốn đầu tư ban đầu cậu ấy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Cậu khổ sở ở bên cạnh cậu ấy cũng chẳng được gì.
Còn nếu cậu thật lòng muốn tốt cho cậu ấy thì càng nên buông tay, để cậu ấy có một tương lai rộng mở hơn. Chứ không phải như bây giờ, ở cùng cậu trong căn phòng chật hẹp ngày ăn hai bữa cơm hộp."
Lôi Đới tự thấy mình đã nói đủ cũng đã giải thích quá rõ ràng. Bình thường cô hiếm khi lãng phí nhiều thời gian và tâm sức cho một người trẻ xa lạ. Nếu không phải tố chất trên mọi phương diện của Ôn Phục thật sự quá tốt thì ngay khi cậu đến muộn trong trận chung kết cô đã cắt đứt cơ hội. Chứ đâu kiên nhẫn hết lần này đến lần khác mà đưa ra cành ô liu như bây giờ.
[Giải nghĩa: Trong văn hóa phương Tây cành ô liu là biểu tượng của hòa bình và thiện chí.
Từ thời Hy Lạp La Mã cổ đại người chiến thắng sẽ giơ cành ô liu để thể hiện mong muốn hòa giải, thay vì tiếp tục chiến đấu.
Trong kinh doanh thì điều này có nghĩa là một bên chủ động đưa ra nhượng bộ, lời xin lỗi hoặc đề nghị hợp tác nhằm làm dịu căng thẳng, khôi phục quan hệ, hoặc tái khởi động một thỏa thuận bị đình trệ.]
Cô vẫn nhớ rõ đứa trẻ tên Phí Bạc Lâm, ấn tượng về anh sâu sắc đến khó quên. Hôm Ôn Phục tham gia vòng sơ tuyển và chung kết, cậu mặc một bộ quần áo mới tinh, mới đến mức vẫn còn hằn rõ những nếp gấp đặc trưng của đồ vừa mua ở trung tâm thương mại. Giày và túi đàn ghita cũng sạch sẽ không dính lấy một hạt bụi.
Đứng cạnh cậu là Phí Bạc Lâm, từ đầu đến chân đều khá cũ nhưng gọn gàng: Chiếc áo len đã xù lông, quần bò bạc màu, trên vai đeo chiếc ba lô cũ, trong tay cầm chiếc điện thoại cũ với miếng dán màn hình đã nứt chẳng biết bao lần.
Cô từng hỏi tuổi thì biết anh chỉ lớn hơn Ôn Phục một tuổi. Vậy mà bất kể là trong vai trò anh trai hay người yêu, Phí Bạc Lâm đều dồn hết khả năng để chăm lo cho Ôn Phục.
Chính vì vậy cô càng không cho phép Ôn Phục, người đã ký hợp đồng với mình còn giữ liên lạc với Phí Bạc Lâm.
Nếu chỉ là tình cảm qua đường thì còn đỡ, nhưng càng là tình sâu ý đậm thì càng dễ bùng cháy và khó dứt ra.
Nếu Phí Bạc Lâm cũng để Ôn Phục mặc đồ cũ, đeo ba lô cũ giống mình, Lôi Đới lại không lo lắng đến vậy, vì trên đời này có rất nhiều người yêu có thể cùng nhau chịu khổ nhưng không thể cùng nhau hưởng phúc.
Cô sợ nhất là kiểu "trai nghèo" như Phí Bạc Lâm, người sẵn sàng dốc hết sức mình, từ bỏ tất cả để trải đường cho đối phương. Hơn nữa Ôn Phục trông có vẻ cũng là một người không thể bạc tình được. Nếu không ra tay dứt khoát ngay từ đầu, tai họa sớm muộn cũng sẽ nảy sinh và vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cô trân trọng tài năng của Ôn Phục, cũng xót xa cho tấm lòng của Phí Bạc Lâm.
"Tất nhiên," Nghe thấy sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia, Lôi Đới vẫn giữ giọng thẳng thắn, "Nếu cậu thật sự có năng lực, hãy tranh thủ lúc còn trẻ mà phấn đấu.
Không cần để Ôn Phục ký hợp đồng với công ty, cũng không cần tìm đến tôi mà vẫn khiến cậu ấy nổi tiếng thì cứ việc cúp máy, từ chối điều kiện của tôi. Tôi sẽ không oán trách nửa lời, sau này gặp lại vẫn sẽ mỉm cười gọi cậu một tiếng Tổng giám đốc Phí.
Nhưng tôi phải nhắc cậu, phấn đấu là chuyện đòi hỏi nhiều nhất ở thời gian và sự kiên nhẫn. Thanh xuân thì ngắn mà giới giải trí lại rất khắc nghiệt.
Ôn Phục có thể chờ cậu nhưng thời gian sẽ không chờ cậu ấy. Dù là nhan sắc hay tài năng, giai đoạn rực rỡ cũng chỉ có vài năm. Nếu quá chậm trễ để nó trôi qua, khán giả quay lưng thì con đường ở giới giải trí cả đời này cũng dừng lại tại đó.
Cậu cần nhớ vợ chồng nghèo trăm sự khổ, câu này đúng với bất kỳ ai phải sống nương tựa vào nhau. Lựa chọn tôi đưa cho cậu rất công bằng. Một là cậu rút lui, tôi sẽ lo cho Ôn Phục một tương lai rộng mở. Chuyện này không thể tuyệt đối bảo đảm, nhưng chỉ cần cậu ấy nghe lời tôi, kết quả sẽ chắc chắn không tệ.
Hai là cậu tự mình gánh lấy, đánh cược tuổi trẻ của Ôn Phục, xem cậu có thể thành công khi còn trẻ, một tay đưa cậu ấy trở thành ngôi sao hay không.
Nhưng một tay che trời không phải chuyện dễ dàng. Ngay cả con của người giàu nhất bước chân vào giới này cũng chưa chắc đã có được tài nguyên tốt. Cho dù có thắng, liệu cậu có đủ quan hệ, đủ nguồn lực để cậu ấy đứng ngang hàng hay chỉ được chút danh hão?"
Lời này cũng là để nhắc nhở Phí Bạc Lâm rằng cho dù có dám đánh cược và giành phần thắng, có đạt được thành công anh vẫn khó mà sở hữu đủ quan hệ và nguồn lực trong giới như Lôi Đới.
"Những gì cần nói tôi đã nói hết" Lôi Đới dứt lời, lần này thật sự định cúp máy. "Cậu hãy suy nghĩ kỹ đi."
Bên kia không trả lời, yên tĩnh như đã cúp máy từ lâu. Nhưng Lôi Đới biết Phí Bạc Lâm vẫn đang lắng nghe, chính vì đã nghe lọt tai những lời cô nói nên anh mới im lặng như vậy.
Cô hạ điện thoại xuống, vừa định chạm ngón tay vào nút cúp máy, trong ống nghe lại truyền đến một giọng nói rất bình tĩnh: "Không cần suy nghĩ nữa."
"Cái gì?"
Lôi Đới do dự một chút, cô thậm chí còn nghi ngờ mình có nghe nhầm không, lại đưa điện thoại lên tai: "Cậu nói gì cơ?"
"Không cần suy nghĩ nữa." Phí Bạc Lâm lặp lại, giọng nói bình tĩnh không chút do dự, "Cậu ấy sẽ đi theo chị."
Không nghe Lôi Đới tiếp lời, anh hỏi bước tiếp theo: "Tôi cần chuẩn bị những gì?"
Lôi Đới biết Phí Bạc Lâm cuối cùng sẽ đồng ý nhưng không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy. Cô nghĩ ít nhất cũng phải đợi hai ba ngày, đợi đứa trẻ này băn khoăn, lo lắng cho thật thấu đáo, cuối cùng mới cân nhắc lợi hại rồi miễn cưỡng đến đàm phán với cô.
"Không nghĩ thêm nữa sao?" Cô hỏi.
"Không cần." Phí Bạc Lâm lại đặt điện thoại lên bàn, nhìn dãy số điện thoại chưa kịp lưu vào danh bạ trên màn hình, "Chị đã sắp đặt từng bước đi tốt nhất cho Ôn Phục, thì tôi cũng phải chọn con đường tốt nhất cho cậu ấy."
Thực ra con đường của Ôn Phục không hề có sự lựa chọn nào cả, Ôn Phục không nên đưa ra lựa chọn, cậu vốn dĩ nên đi trên con đường tốt nhất.
"Quyết sớm một ngày thì chuẩn bị sớm một ngày." Phí Bạc Lâm nói, "Có cần tôi ký giấy bảo đảm không?"
Lôi Đới hơi kinh ngạc sau đó mới hiểu Phí Bạc Lâm nói "giấy bảo đảm" là có ý gì.
"Nếu cậu không đề cập, có thể tôi đã yêu cầu cậu ký." Cô mỉm cười, cảm thấy Phí Bạc Lâm khi hiểu chuyện lại khiến người ta quá yên tâm, "Nhưng chính cậu đã tự nói ra, tôi không còn lo lắng gì nữa."
Cô liệt kê cho Phí Bạc Lâm tất cả những thứ cần chuẩn bị mà hôm đó đã nói với Ôn Phục: "Thời gian đi nước ngoài làm thực tập sinh là hai năm, bây giờ còn hai tuần nữa, cậu mau chóng làm hộ chiếu, visa và thủ tục xin bảo lưu cho cậu ấy. Chuyện quay về học tiếp sau khi hoàn thành khóa học thì cậu không cần lo, tôi sẽ để cậu ấy tiếp tục học đại học."
"Còn cậu," Lôi Đới dừng lại, "Cậu là một đứa trẻ rất hiểu chuyện và tốt bụng. Lời hứa đã nói ra tôi mong cậu giữ lời. Nhưng quy tắc, hợp đồng thì cứng nhắc, con người thì linh hoạt. Cả cậu hay Ôn Phục chỉ cần đủ giỏi, ai lại dám ngăn cản?
Suy cho cùng tôi làm tất cả những điều này cũng là vì sự phát triển của nghệ sĩ và công ty. Đến một ngày cậu cảm thấy mình đủ mạnh để đường hoàng xuất hiện trước mặt Ôn Phục, tôi sẽ không nói gì cả. 'Vợ chồng nghèo trăm sự khổ' mong cậu hãy luôn nhớ câu nói này."
Phí Bạc Lâm cầm bút, lấy một cuốn sổ nhỏ từ chiếc ba lô cũ phía sau lưng ra, lần lượt ghi lại những thứ mà Lôi Đới nói: "Hộ chiếu", "visa", "đơn xin bảo lưu", "ngoại tệ". Đợi Lôi Đới nói xong anh mới đặt bút xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ đó thật lâu: "Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Lôi."
"Cứ gọi tôi là Stella." Giọng điệu của Lôi Đới trở nên sáng sủa hơn, "Hoặc gọi tôi là chị Đới."
Editor: Ai? Ai muốn ngược tàn canh gió lạnh nào? Ai bảo đây là truyện tag chữa lành? Bộ hỏng có cắn rứt lương tâm hỏ?!
Đúng là cái gì mà mình không làm được, thì vừa khóc vừa làm
Ai cần ngọt thì nhảy thẳng lên chương 90 hộ toai nha bà con, chớ toai cũng ráng edit nhưng trong thâm tâm muốn đi gỡ luôn cái tag chữa lành ở phần giới thiệu gồi. Aizaaaaaa