Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 84

Editor: Sophie

 

Sau khi cúp điện thoại Phí Bạc Lâm phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

 

Không chỉ Stella bất ngờ, ngay cả anh cũng ngạc nhiên trước sự quyết đoán và tốc độ của chính mình khi đưa ra lựa chọn đó. 

 

Có lẽ bởi suốt 19 năm qua hiếm khi anh được số phận ưu ái.

 

Thế nên vào khoảnh khắc Stella đưa ra điều kiện, sự nhạy bén và khát khao nắm bắt cơ hội đã lấn át tất cả, che khuất cả những rung động mềm yếu còn chưa kịp lên men.

 

Khi thốt ra bốn chữ "không cần suy nghĩ", Phí Bạc Lâm có một linh cảm mơ hồ rằng đã đến lúc. Suốt từ năm bốn tuổi đến mùa đông mười chín tuổi, anh chưa từng được ông trời thương xót.

 

Từ người mẹ đã mất cho đến Ôn Phục, từ quá khứ nương tựa vào nhau cho đến những ước mơ về tương lai, số phận chưa bao giờ rộng lượng giữ lại bên anh trọn vẹn những gì anh khao khát.

 

Trời đất vốn không chiều lòng người, kết cục này sớm muộn cũng phải đến.

 

Sau khi nhấn nút kết thúc cuộc gọi, ngón tay Phí Bạc Lâm ch*m r** v**t v* vết nứt trên miếng dán bảo vệ màn hình điện thoại.

 

Chiếc điện thoại này đã rơi vài lần trong nửa năm anh đi giao hàng. Miếng dán cường lực dần nứt toác, một miếng mới chỉ mười tệ nhưng anh vẫn nghĩ cái cũ còn dùng được nên chưa thay.

 

Mức pin đang nhanh chóng được sạc đầy, trên màn hình từ đỏ chuyển sang vàng rồi từ vàng chuyển sang xanh.

 

Để tiết kiệm thời gian tháng trước anh cắn răng mua bộ sạc nhanh đời mới cùng thương hiệu. Nhưng điện thoại của anh đã cũ không tương thích hoàn toàn với loại sạc này. 

 

Nó có thể nạp pin nhanh hơn, tiết kiệm được chút thời gian nhưng dùng lâu lại khiến pin phồng và tuổi thọ giảm nhanh, chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát, cuối cùng vẫn làm hỏng máy.

 

Thế nhưng sạc cũ thì lại quá chậm. Trong khi đó một ngày của Phí Bạc Lâm phải vừa học vừa làm đề tài nghiên cứu, lại còn đi làm thêm. Với lịch trình dày đặc như vậy anh không thể nào có đủ thời gian cho chiếc điện thoại cũ nhanh hết pin này sạc đi sạc lại một cách chậm chạp.

 

Đến thời gian cho sạc điện thoại cũng không có, lấy gì để anh can đảm mang cả mười năm thanh xuân của Ôn Phục ra đặt cược?

 

Tay phải anh vẫn cầm bút, đầu bút dừng lại trên trang giấy quá lâu làm nhòe một vệt mực ở cuối chữ cuối cùng.

 

Anh ngẩn người nhìn mấy chữ ít ỏi, đến mức khi sực nhớ phải gọi xin nghỉ chỗ dạy kèm thì pin điện thoại đã sạc đầy.

 

Phụ huynh đồng ý rất nhanh bởi vì trong hai tháng qua hiệu quả dạy kèm của Phí Bạc Lâm vượt xa mong đợi của họ. Với mức lương sáu mươi tệ một giờ, họ đã thuê được một gia sư có trình độ kiến thức như thủ khoa của thành phố.

 

Phí Bạc Lâm đã giành được sự tôn trọng lớn từ phụ huynh chỉ sau hai tháng. Chỉ cần anh không thôi việc, bất cứ yêu cầu nào họ cũng có thể đồng ý ngay lập tức.

 

Xin nghỉ xong Phí Bạc Lâm đi loanh quanh trong nhà. Khi thì nghĩ phải nói với Ôn Phục thế nào, khi thì lo làm sao để cậu chấp nhận, rồi lại tính chuyện nếu cậu ra nước ngoài thì cần chuẩn bị gì: Bao nhiêu tiền mới đủ, có nên mua thêm vài bộ đồ mùa đông, đồ ăn có mang lên máy bay được không, lỡ sang đó không quen thì phải làm sao.

 

Cứ như thế nghĩ tới nghĩ lui rồi mệt lả ôm cây đàn của Ôn Phục mà thiếp đi

 

Tỉnh dậy đã là chạng vạng. Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đỏ rực như lửa. Ánh nắng chiều len lỏi qua khe rèm chiếu vào căn phòng tối. 

 

Phí Bạc Lâm trở mình, vừa mở mắt đã thấy Ôn Phục đang úp mặt vào mép giường lặng lẽ trông anh ngủ.

 

Ôn Phục ngồi xếp bằng dưới sàn, hai tay đặt lên mép giường, cằm tựa lên cánh tay, không rõ đã chờ anh bao lâu.

 

Phí Bạc Lâm nửa tỉnh nửa mơ nhìn Ôn Phục một lúc, xác định đây không phải là mơ mới buông đàn ghita đưa tay vuốt mái tóc rối tung của Ôn Phục. Khi cất tiếng giọng anh có chút khàn khàn: "Em ngồi dưới đất không lạnh à?"

 

Ôn Phục lắc đầu.

 

Phí Bạc Lâm vươn người ngồi dậy kéo Ôn Phục từ dưới đất lên.

 

Không biết nghĩ gì, anh vừa đặt chân xuống đất thì Ôn Phục đã thản nhiên tách gối ngồi hẳn vào lòng anh. Phí Bạc Lâm theo bản năng vòng tay ôm lấy eo cậu, sợ cậu bị ngã.

 

Trong lúc mơ màng anh nhận ra tư thế này có chút kỳ lạ mà cũng có chút quen thuộc, nhưng trong ký ức của Phí Bạc Lâm đây rõ ràng là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngồi đối diện.

 

Anh ngẩng đầu nhìn Ôn Phục, đồng thời khẽ nhún chân để Ôn Phục hơi trượt xuống ngồi gần anh hơn một chút.

 

"Mấy giờ rồi?" Phí Bạc Lâm hỏi.

 

"Sáu giờ rưỡi."

 

Chiếc giường trong nhà không cao. Ôn Phục nắm lấy cánh tay anh, gập chân lại, đầu gối chạm vào mép giường giống như đêm đầu tiên Phí Bạc Lâm say rượu trên bậc thang trước cửa tiệm tạp hóa.

 

"Sao em chưa đi học?" Ánh mắt Phí Bạc Lâm chuyển sang những lọn tóc dựng ngược của Ôn Phục. Anh thử đưa tay vuốt tóc cậu. Vuốt vài lần mấy lọn tóc của Ôn Phục cũng cứng đầu như tính cách của chủ nhân không thể nào vuốt thẳng được, Phí Bạc Lâm đành bỏ cuộc.

 

Ôn Phục nói: "Không phải học nữa."

 

Lúc này Phí Bạc Lâm mới nhớ ra môn giáo dục tâm lý sinh viên mà Ôn Phục học vào tối thứ Hai chỉ kéo dài mười một tuần, tuần trước vừa kết thúc. Từ nay về sau thứ Hai Ôn Phục không còn phải học ca tối nữa.

 

"Còn anh Bạc Lâm?" Ôn Phục cũng bắt chước Phí Bạc Lâm đưa tay lên vuốt tóc anh. Chỉ vài cái đã vuốt thẳng. "Sao anh Bạc Lâm không đi dạy?"

 

Phí Bạc Lâm nhìn Ôn Phục một lúc rồi trả lời: "Anh xin nghỉ rồi."

 

"Tại sao?" Ôn Phục hỏi.

 

Phí Bạc Lâm không nói gì.

 

Anh chỉ nhìn Ôn Phục, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười khó đoán.

 

Nụ cười không sâu. Ánh mắt Ôn Phục dò xét lướt qua đôi mắt của Phí Bạc Lâm. Hai người nhìn nhau rất lâu, Ôn Phục đột nhiên cúi đầu xuống và nói: "Anh biết rồi."

 

Cậu sớm đã đoán Phí Bạc Lâm rồi sẽ biết. Từ cái ngày trợ lý của Lôi Đới đi theo cậu ra khỏi văn phòng, cố ý nói tuần sau gặp lại trước mặt Phí Bạc Lâm, Ôn Phục đã hiểu Phí Bạc Lâm sẽ có cách để biết mọi chuyện.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo sơ mi trên cổ áo len của Phí Bạc Lâm, không muốn ngẩng đầu.

 

Một lúc lâu sau Ôn Phục nghe thấy Phí Bạc Lâm khẽ thở dài: "Tại sao không nói cho anh biết?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

"Em nghĩ rằng sau khi anh biết sẽ đồng ý với họ. Để em có thể ký hợp đồng mà không cần em nữa đúng không?" Phí Bạc Lâm tự mình nói tiếp, "Em gái... em không tin anh."

 

Ôn Phục cảm thấy mình phải nói gì đó: "Em không có."

 

Giọng cậu rất nhỏ, khi nói ra ngay cả bản thân cũng không cảm thấy thuyết phục.

 

Phí Bạc Lâm nói đúng, yếu tố lớn nhất khiến Ôn Phục quyết định giấu diếm sau khi nghe điều kiện của Lôi Đới là cậu tin chắc Phí Bạc Lâm sẽ đồng ý với Lôi Đới, sẽ vì tương lai của cậu mà buộc cậu từ bỏ tương lai mà cả hai đã hứa hẹn.

 

Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt cậu vẫn cứng miệng, lắc đầu lẩm bẩm: "Em thật sự không có."

 

"Tiểu Phục." Tay Phí Bạc Lâm từ eo Ôn Phục chuyển xuống cổ tay cậu nhẹ nhàng xoa bóp, "Điều kiện đâu phải là thứ khó thay đổi, còn con người thì có thể linh hoạt. Nếu em không muốn chúng ta có thể bàn bạc với họ, bàn bạc đến khi mọi người đều hài lòng đúng không?"

 

Ôn Phục không tin: "Họ sẽ không đồng ý đâu."

 

"Họ đã đồng ý rồi." Phí Bạc Lâm nói.

 

Ôn Phục bán tín bán nghi, cuối cùng ngẩng đầu lên một chút: "Thật không?"

 

"Thật." Phí Bạc Lâm gật đầu, cố ý cúi sát chạm mũi Ôn Phục, "Anh đã nói chuyện với họ rồi, họ đồng ý nhượng bộ."

 

Ánh mắt Ôn Phục bỗng trở nên cảnh giác xen lẫn nghi ngờ, cứ như thể hai người vừa mới quen nhau, cần phải phân biệt lời nói của anh là thật hay là giả.

 

Cậu vừa dò xét trong mắt Phí Bạc Lâm vừa hỏi: "Nói như thế nào?"

 

"Bọn mình có thể giữ liên lạc." Phí Bạc Lâm kiên nhẫn dệt nên lời nói dối, "Em cứ đi theo họ ra nước ngoài làm thực tập sinh trước. Ở nước ngoài có thể gọi điện và nhắn tin cho anh mỗi ngày, chỉ cần kiểm soát thời gian, một ngày không quá hai mươi phút. Em vừa làm thực tập sinh vừa đợi anh, đợi anh xử lý xong chuyện ở nhà thì sẽ đến tìm em."

 

Anh vén những sợi tóc loà xoà trên trán Ôn Phục để có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu hơn.

 

Anh hoàng hôn nhuộm cam cả căn phòng, giọng nói trầm thấp của Phí Bạc Lâm khẽ vang bên tai Ôn Phục, êm ái như tiếng hát ru vỗ về.

 

"Em biết rồi mà, ở bên Anh còn có một chuyện rất quan trọng đang chờ anh xử lý. Chính là cuộc điện thoại hôm tốt nghiệp em nghe hộ anh đó.

 

Chuyện này anh nhất định phải hoàn thành. Tới lúc đó em ở nước ngoài làm thực tập sinh, anh cũng ở nước ngoài giải quyết công việc của mình. Rồi khi mọi chuyện ổn thỏa anh sẽ đến đón em. Sẽ không lâu đâu, anh hứa đấy.

 

Gặp lại nhau rồi mình sẽ thuê một căn nhà ở bên đó. Nghe nói bánh gạo cay ở đó ngon lắm, đợi anh sang sẽ học nấu cho em ăn. Thuê hai năm, hai năm sau em kết thúc thời gian thực tập thì về nước. Về rồi vẫn ở đây cùng nhau học nốt đại học. Được không?"

 

Anh dỗ dành cậu rất chân thành, ánh mắt không chớp lấy một lần nhìn thẳng vào Ôn Phục như thể đang nói ra sự thật. Đến mức chính anh cũng suýt tin vào lời nói dối của mình.

 

Ôn Phục vẫn hỏi lại: "Có thật không ạ?"

 

Dù Phí Bạc Lâm nghĩ gì, rõ ràng lúc này Ôn Phục sắp tin rồi. Chỉ cần anh đáp thêm lần nữa cậu sẽ tin.

 

Thế là Ôn Phục hoàn toàn ngẩng đầu lên, những dè chừng và nghi hoặc trong mắt cậu đều tan biến, thay vào đó chỉ còn lại tin tưởng và mong đợi. Giữa cậu và Phí Bạc Lâm chưa từng tồn tại sự dối trá, trước kia không có, sau này lại càng không.

 

Nên cậu tin chắc rằng ngay lúc này cũng sẽ như vậy.

 

Phí Bạc Lâm sao có thể lừa cậu?

 

Phí Bạc Lâm là người đến cả một từ "thích" cũng cất giấu suốt hai năm không dám thốt ra, một tâm hồn cẩn trọng như thế sao có thể thốt nên một lời dối trá tày trời để làm tổn thương Ôn Phục.

 

"Thật." Phí Bạc Lâm gật đầu không chút do dự, khẽ nghiêng người dùng trán cọ vào giữa lông mày Ôn Phục. Hai người tựa vào nhau hơi thở quấn quýt. Anh như đã hoàn toàn chìm đắm trong viễn cảnh tương lai do chính mình thêu dệt. Khóe môi anh cong lên, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định:

 

"Thế nên em phải cố gắng, anh cũng sẽ cố gắng. Chúng ta cùng nỗ lực làm tốt việc của mình rồi sẽ cùng nhau trở về, anh sẽ đón em về nhà."

 

Thấy Ôn Phục im lặng, anh bổ sung: "Nếu em vẫn không tin thì gọi điện hỏi Tổng giám đốc Lôi đi."

 

Ôn Phục sẽ không hỏi, Phí Bạc Lâm hiểu rõ cậu hơn ai hết. Không chỉ vì Ôn Phục tin anh mà còn vì Ôn Phục không muốn anh nghĩ rằng cậu không tin anh.

 

"Em tin mà." Ôn Phục nghiêng đầu tựa vào vai Phí Bạc Lâm, giọng cậu khe khẽ, mềm mại như thì thầm: "Là anh Bạc Lâm nói thì em tin."

 

Bàn tay Phí Bạc Lâm khẽ run lên rồi anh ôm lấy eo Ôn Phục, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.

 

"Vậy ngày mai anh với em cùng đi làm thủ tục bảo lưu nhé, được không?" Anh khẽ hỏi.

 

Ôn Phục không nói gì, trông có vẻ vẫn chưa bằng lòng lắm nhưng vì Phí Bạc Lâm đang chờ câu trả lời nên cậu tựa đầu lên vai anh từ từ gật đầu.

 

Thủ tục xin bảo lưu phải trải qua nhiều khâu. Trước tiên Phí Bạc Lâm yêu cầu Lôi Đới gửi hợp đồng đến. Cả hai cùng rà soát nội dung một lượt. Những lời hứa của Phí Bạc Lâm không được ghi lại trên giấy trắng mực đen nên Ôn Phục hoàn toàn không nghi ngờ. Anh bảo cậu ký, cậu liền ký.

 

Trong hai tuần chờ đơn xin bảo lưu được duyệt, Phí Bạc Lâm thậm chí chẳng có cơ hội để kịp cảm nhận nỗi buồn của cuộc chia ly đang đến gần.

 

Anh vội vàng làm visa và hộ chiếu cho Ôn Phục. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi giữa giờ học và giờ làm, anh lại tất bật chuẩn bị đồ đạc cho cậu ra nước ngoài.

 

Mỗi mùa anh đều mua cho cậu một bộ quần áo mới. Sợ Ôn Phục ăn uống không quen, anh dành cả cuối tuần nấu nhiều món kho khô, đóng gói hút chân không rồi xếp vào vali. 

 

Nghe nói mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, anh còn đặc biệt mua thêm một đôi găng tay đắt tiền và một chiếc áo khoác phao mỏng nhẹ dễ mặc. Những thứ này đã ngốn của anh ít nhất hai tuần lương đi giao hàng. Đồng thời Phí Bạc Lâm liên hệ với vận chuyển quốc tế, hỏi Lôi Đới địa chỉ ký túc xá của Ôn Phục để lên kế hoạch gửi đàn ghita bằng chuyển phát nhanh.

 

Nếu có thể anh còn muốn gửi cả chiếc chăn bông ở nhà đi. Ôn Phục vốn bất cẩn, sống cẩu thả, nếu ngủ trong ký túc xá thấy lạnh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện mua chăn mà chỉ cố gắng chịu rét suốt cả mùa đông.

 

Ăn, mặc, ở, đi lại, những gì Phí Bạc Lâm có thể nghĩ đến đều đã chuẩn bị xong.

 

Anh không dám xin nghỉ buổi nào trong công việc nữa. Ba chữ "ra nước ngoài" nghe thì ngắn ngủi nhưng lại chứa biết bao khoản chi tiêu lớn nhỏ. Phí Bạc Lâm vừa phải tính toán chi li vừa không tiếc tay mua sắm cho Ôn Phục đủ thứ.

 

Anh bận rộn đến mức chẳng có lúc nào thảnh thơi, ngày nào cũng tự hỏi liệu mình có bỏ sót điều gì không và trong tài khoản còn lại bao nhiêu tiền có thể dùng được.

 

Đúng ngày đơn bảo lưu được phê duyệt, Ôn Phục cũng vừa thi xong môn cuối cùng. Phí Bạc Lâm thì kết thúc kỳ thi sớm hơn vài ngày, ở nhà tranh thủ thu xếp hành lý cho cậu.

 

Vừa dọn dẹp anh vừa nhẩm tính: Toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình, sau khi lo đủ mọi thứ cần thiết cho chuyến đi nước ngoài của Ôn Phục thì chỉ còn lại hai mươi nghìn tệ. Cộng thêm tiền trợ cấp hộ nghèo, tiền thưởng nhập học và khoản tiền thuê cửa hàng tạp hóa mà dì Ngô gửi đến, tổng cộng là ba mươi sáu nghìn tệ.

 

Ba mươi sáu nghìn tệ, dù có đổi hết sang ngoại tệ cũng không đủ để Ôn Phục dùng trong hai năm ở nước ngoài.

 

Anh nghĩ đến căn nhà mình đang thuê.

 

Lúc đến Cẩm Thành thuê nhà Phí Bạc Lâm đã trả một lần tiền thuê một năm, đồng thời trả thêm hai tháng tiền đặt cọc, tổng cộng khoảng mười ba nghìn tệ.

 

Tháng này đưa Ôn Phục đi anh cũng phải quay về Nhung Châu, rồi chưa đợi đến năm sau nhập học đã phải sang Anh. Nếu trả lại căn nhà hiện tại, dù bị trừ mất hai tháng tiền cọc anh vẫn có thể lấy lại tám nghìn tệ.

 

Ngoài ra còn tiệm tạp hóa ở quê đang do dì Ngô kinh doanh. Chỉ cần Phí Bạc Lâm mở lời muốn bán, dì sẽ ngay lập tức đưa ra năm mươi nghìn tệ để mua lại.

 

Như vậy tiền để dành cho Ôn Phục đi nước ngoài gom góp lại có thể được một trăm nghìn tệ. Một trăm nghìn tệ nếu Ôn Phục biết tiết kiệm, ít nhất cũng đủ dùng cho đến khi cậu trở về.

 

Sau khi về nước, bất kể con đường phía trước ra sao, ở Nhung Châu vẫn còn một ngôi nhà nhỏ chờ Ôn Phục quay về.

 

Chỉ là cửa hàng tạp hóa đó...

 

Phí Bạc Lâm vẫn còn do dự.

 

Đó là thứ mà Lâm Viễn Nghi để lại cho anh trước khi bà qua đời. Khi bà nằm liệt giường, tiệm tạp hóa tạm thời thế chấp cho dì Ngô. Bà đã dặn dò Phí Bạc Lâm hết lần này đến lần khác không nên luyến tiếc quá khứ.

 

Dì Ngô là người tốt, sau này chắc chắn sẽ trả lại tiệm cho anh. Nhưng không phải họ là người tốt mà ta cứ lợi dụng họ mãi. Sau này nếu thực sự cần tiền mà phải bán tiệm tạp hoá đi thì cũng không thể để dì Ngô chuộc lại nữa. Đất vốn chẳng bao giờ chạy đi mất nhưng con người thì phải cố gắng tiến càng xa càng tốt.

 

Phí Bạc Lâm luôn nhớ câu nói này. May mắn là cuộc sống sau này ngày càng tốt hơn, anh không còn nghèo khó đến mức phải bán hết mọi thứ, đương nhiên cũng không còn ý định bán tiệm tạp hóa nữa.

 

Nhưng bây giờ thì khác. Dù là anh hay Ôn Phục trong thời gian ngắn cũng sẽ không quay lại để kinh doanh tiệm tạp hóa nữa. Với Phí Bạc Lâm, chuyến đi Anh lần này thắng ăn cả ngã về không. Dù rơi vào kết quả nào, vài chục nghìn tệ cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nhưng đưa cho Ôn Phục thì lại rất cần thiết.

 

Trời đông nhanh tối. Phí Bạc Lâm ngồi trước hai chiếc vali đã nhét đầy, cầm chiếc điện thoại đang sạc và lần lượt gọi cho chủ nhà cùng dì Ngô. Cuộc gọi kéo dài suốt một tiếng từ lúc chạng vạng đến khi trăng lên cao, nói đến khô cả họng mà Ôn Phục vẫn chưa về.

 

Vé máy bay đi Chiết Giang đã mua từ lâu. Ngày mai là ngày lên đường. Đến Chiết Giang Ôn Phục sẽ đi máy bay cùng Stella ra nước ngoài ngay trong đêm.

 

Thời gian gấp gáp nên Phí Bạc Lâm phải mềm mỏng năn nỉ rất lâu thì chủ nhà mới chịu chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản cho anh ngay trong tối nay. Còn năm mươi nghìn tệ của dì Ngô thì phải đợi đến sáng mai ra ngân hàng mới gửi được.

 

Giải quyết xong mọi việc thì đã chín giờ tối. Phí Bạc Lâm cúp máy, đưa tay véo sống mũi, cảm thấy chữ "tiền" như sắp đè nặng khiến anh không thở nổi.

 

Lúc này anh nhìn quanh mới nhận ra Ôn Phục không có ở nhà. Cây đàn ghita của cậu cũng biến mất. Anh đang định gọi điện hỏi thì nghe thấy ngoài hành lang vang lên những bước chân đầy phấn khởi.

 

Ôn Phục đeo đàn trên lưng, tay ôm một chiếc hộp dài màu trắng bước vào.

 

"Anh Bạc Lâm."

 

Đêm đông tháng mười hai lạnh buốt, cậu chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy vừa nhảy tới trước mặt Phí Bạc Lâm đưa chiếc hộp ra, đôi mắt sáng lấp lánh: "Cho anh."

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu nhìn, là chiếc điện thoại đời mới nhất hiện nay.

 

Không chỉ mới mà còn là một thương hiệu nổi tiếng vừa ra mắt tháng trước. Giá thị trường của bản thường đã hơn năm nghìn tệ còn chiếc Ôn Phục đưa cho anh là phiên bản cao cấp nhất.

 

Phí Bạc Lâm sững người. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Ôn Phục thật lâu không nhận lấy, chỉ bình tĩnh hỏi:

 

"Em mua à?"

 

Ôn Phục nghĩ một lúc, cảm thấy miễn cưỡng thì cũng coi là như vậy bèn gật đầu.

 

Đây là lần đầu tiên Phí Bạc Lâm không vui vẻ đón nhận món quà Ôn Phục tặng, đến cả một nụ cười cũng không có.

 

"Điện thoại của anh vẫn dùng được, không cần mua cái mới." Anh nói thẳng, giọng lạnh lùng.

 

Ôn Phục nghiêm túc phản bác: "Nhưng nó cũ lắm rồi."

 

Chiếc điện thoại kia thực sự đã không còn ổn từ lâu lắm rồi: Nửa ngày phải sạc một lần, mở ứng dụng thì chậm chạp, đến cả bấm vào một tin nhắn WeChat cũng có thể bị văng ra vài lần. Ai nhìn vào cũng sẽ bảo phải nên thay.

 

"Mang đi trả lại nhanh." Phí Bạc Lâm quay đầu thờ ơ tiếp tục xếp đồ vào vali không nói thêm một chữ.

 

Tay Ôn Phục lơ lửng trong không trung, sững sờ thốt ra: "Không trả lại được..."

 

"MANG ĐI TRẢ LẠI!" Phí Bạc Lâm không để cậu nói hết câu, cắt ngang bằng một tiếng quát. Giọng anh nặng nề, gằn từng chữ.

 

Tiếng quát ấy đến quá bất ngờ, như một lưỡi dao chém xuống không khí khiến căn phòng lạnh đi vài phần. Nhưng ngay cả khi nói vậy Phí Bạc Lâm vẫn đang cố kìm lại. Anh ép mình hạ thấp giọng ghìm bớt lửa giận, dù trong đầu đã rối loạn, máu nóng trào dâng đến mức gần như mất kiểm soát.

 

Anh thực sự không giận vì Ôn Phục thiếu suy nghĩ, cũng chẳng giận vì cậu không biết lo xa. Càng không phải vì cái ý nghĩ tầm thường "anh đang vì mấy nghìn tệ mà lao tâm khổ tứ, còn em lại vung tiền mua điện thoại cả chục nghìn". Những cảm xúc ấy vốn không phải của Phí Bạc Lâm.

 

Điều duy nhất khiến anh giận dữ đến vậy chính là Ôn Phục chưa từng nghĩ cho tương lai của chính mình.

 

Một chiếc điện thoại cả chục nghìn tệ nói mua là mua mà không hề tính xem số tiền ấy có thể đủ cho bao nhiêu bữa cơm, có thể kéo dài thêm bao nhiêu ngày sống ở nơi đất khách quê người.

 

Anh chưa từng mong Ôn Phục phải hiểu chuyện, càng không mong cậu tập quen với việc nhìn sắc mặt người khác mà sống dè dặt. Trong mắt anh Ôn Phục là người mà anh một tay nuôi nấng, vốn dĩ không nên mang trên người những dấu vết của sự khôn khéo hay biết điều ấy.

 

Nhưng chính vì cậu tin tưởng và ỷ lại vào anh quá mức nên mới không hề nghĩ đến ngày mai của mình. Và đó là điều khiến Phí Bạc Lâm cảm thấy đau khổ hơn bất cứ chuyện gì khác.

 

Dường như Ôn Phục luôn cảm thấy có Phí Bạc Lâm là đủ rồi, có tình yêu là đủ, có Phí Bạc Lâm là có chỗ dựa, có Phí Bạc Lâm thì không cần phải lên kế hoạch, không cần phải lo lắng cho tương lai một mình.

 

Chỉ có Phí Bạc Lâm biết anh không thể ở bên Ôn Phục lâu nữa.

 

Niềm vui ngập tràn của Ôn Phục hoàn toàn bị lời quát mắng này dập tắt, cậu cũng chết lặng tại chỗ.

 

Vẻ mặt Phí Bạc Lâm vô cùng lạnh lùng. Sự lo lắng suốt một tiếng đồng hồ khi nói chuyện với chủ nhà để tiết kiệm vài nghìn tệ cùng cảm giác kinh ngạc khi thấy chiếc điện thoại gần chục nghìn trong tay Ôn Phục hòa vào nhau, biểu hiện ra bên ngoài bằng những động tác vô hồn và máy móc. Anh hết lần này đến lần khác kiểm tra hành lý mặc kệ Ôn Phục đứng một bên.

 

Tay Ôn Phục dần dần buông xuống nhưng vẫn chưa hẳn, còn giữ một tư thế lưng chừng như vẫn cố gắng để anh nhận lấy: "Thật sự không trả lại được..."

 

"Không trả lại được?" Phí Bạc Lâm đột ngột quay đầu. Cơn giận bốc lên đến đỉnh điểm lại khiến anh trở nên hoàn toàn bình tĩnh. Anh giận đến mức cười khẩy:

 

"Vậy sau này ở nước ngoài không có cơm ăn thì ăn điện thoại đi."

 

Anh không phải kiểu người khách khí với ai, khi tức giận có thể rất cay nghiệt. Nhưng cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào Phí Bạc Lâm cũng chưa từng dùng giọng điệu mỉa mai để nói với Ôn Phục. 

 

Trước nay nếu Ôn Phục làm anh bực, anh sẽ cố gắng nói chuyện tử tế, nếu không được thì trực tiếp lôi đi. Những lời châm chọc cay nghiệt của anh luôn nhắm ra ngoài, chưa từng hướng về Ôn Phục.

 

Hôm nay chỉ vì một chiếc điện thoại, anh mới bị ép đến mức phải thốt ra những lời khó nghe.

 

Phí Bạc Lâm quay mặt đi, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Rốt cuộc là giận Ôn Phục hay giận chính mình, anh cũng không rõ.

 

Ôn Phục chưa từng thấy anh như vậy. Gương mặt cậu thoáng qua vẻ bối rối sau đó mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh: Anh đang trách mình tiêu nhiều tiền.

 

Ôn Phục buông tay xuống, ánh mắt rơi vào sau gáy Phí Bạc Lâm. Cậu bối rối mân mê vạt áo không biết nhìn đi đâu, giọng nói trầm xuống:

 

"Đây là giải thưởng từ cuộc thi ở Xuyên Âm và từ một lần bốc thăm trúng thưởng. Em đều được giải nhất, một cái là điện thoại, một cái là tiền... Hai cái cộng lại đủ để nâng lên bản tốt nhất nên em mới đồng ý."

 

Phí Bạc Lâm không trả lời. Bóng lưng anh lạnh lẽo, thờ ơ. Ôn Phục giải thích xong đợi một lúc thấy anh không mở lời, trong lòng cũng dấy lên chút giận hờn, cầm điện thoại quay người bỏ đi.

 

Cậu không rời khỏi nhà, chỉ đặt đàn xuống rồi đi ra ban công nhỏ chừng bốn mét vuông ngoài phòng khách. Ôn Phục đứng đó đối diện với cửa sổ và chiếc điện thoại, lặng lẽ không nói gì.

 

Không khí trong nhà lạnh ngắt, nặng nề như đông cứng lại. Cả hai đều không chịu nhún nhường, sự bực bội âm ỉ lan khắp nơi.

 

Vì chia ly đã đến rất gần rồi.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua Phí Bạc Lâm đi ra phòng khách, nhìn bóng lưng đang ôm gối ngồi ngoài ban công cứng nhắc nói: "Hành lý đã xếp xong rồi, em qua xem còn thiếu gì không."

 

Anh không hề muốn nói chuyện bằng giọng lạnh nhạt như thế. Anh cũng muốn và biết mình nên nói những lời mềm mỏng, nếu không thì nỗi ấm ức của Ôn Phục sẽ chẳng biết trút đi đâu.

 

Ngay khi Ôn Phục giải thích xong anh đã muốn quay lại để nói rõ ràng. Nhưng con người đâu phải máy móc, không thể bảo hạ nhiệt là hạ nhiệt ngay. Vừa mới cãi nhau máu nóng vẫn còn dồn lên, làm sao có thể lập tức cười nói như chưa có gì xảy ra.

 

Khi đã bình tĩnh lại, anh ngồi xuống sofa lặng lẽ nhìn Ôn Phục chậm rãi kiểm tra hành lý mà anh chuẩn bị cho cậu.

 

Không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ. Một trận cãi vã đã tạo ra một khoảng cách vừa gần gũi vừa xa cách.

 

Trong vali mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, rất chu đáo. Phí Bạc Lâm tin rằng mình không bỏ sót gì. Nhưng Ôn Phục đứng dậy mở tủ đầu giường, chui nửa người vào tìm rồi lấy ra bức ảnh tốt nghiệp chụp chung của hai người.

 

Trong hành lý có đủ mọi thứ chỉ thiếu một món thuộc về Phí Bạc Lâm. Thế là trong lúc vừa giận vừa dỗi, Ôn Phục nhét tấm ảnh chụp chung duy nhất của cả hai vào vali.

 

Đêm đó họ không nói thêm với nhau lời nào.

 

Sau khi tắt đèn hai người nằm trên giường. Ôn Phục cố tình quay lưng lại với Phí Bạc Lâm. Trước đây dù ngủ hay chưa ngủ, cậu cũng thường lăn qua lăn lại mãi nhưng tối nay lại chỉ co ro, im lìm một chỗ.

 

Phí Bạc Lâm mở mắt nhìn trần nhà tối đen. Trong đêm khuya khó phân biệt thời gian, anh nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hít mũi khe khẽ.

 

Anh quay đầu thấy Ôn Phục đang liên tục dụi mắt.

 

Trong khoảnh khắc đó ruột gan anh quặn thắt hối hận. Những lời mềm mỏng nào lại không thể nói? Hòa giải thôi mà tại sao anh phải cứng đầu như vậy? Ngày mai đã phải chia xa, tại sao đêm nay còn để lại hiềm khích?

 

Ngày mai Ôn Phục lên máy bay rồi sẽ trở thành người ở hai phương trời với anh. Vậy mà như thế vẫn không đáng để anh hạ mình sao? Rõ ràng chính anh là người quyết định đưa cậu đi trước. Lời nói dối còn chưa bị vạch trần mà anh đã làm cậu tổn thương.

 

Phí Bạc Lâm xoay người, đưa tay vòng qua dưới người Ôn Phục lặng lẽ ôm lấy cậu: "Anh xin lỗi."

 

Nhà nghèo nên việc gì cũng phải nghĩ ngợi tính toán. Anh đã biến thành một người lớn vụng về, vì một hiểu lầm mơ hồ mà nhe nanh, vô tình cắn phải chú mèo do chính mình nuôi lớn.

 

Anh cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Ôn Phục khẽ nói: "Em gái... anh xin lỗi."

 

Ôn Phục không đáp, vẫn còn giận.

 

Thật ra chẳng ai sai cả. Anh không nỡ để Ôn Phục thiếu tiền còn Ôn Phục không nỡ để anh phí thêm thời gian vì một chiếc điện thoại cũ.

 

Chỉ là họ đã ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức hoà chung một nhịp đập. Dù sống vội vã chật vật nhưng khi yêu thương thì lại hào phóng.

 

Sự chia ly cận kề này giống như ngọn gió lạnh mùa đông, len vào tận xương tuỷ của Ôn Phục.

Bình Luận (0)
Comment