Editor: Sophie
Vừa dứt lời, trong nhà tắm vang lên một tiếng "Ọc" rất to.
Bụng của Ôn Phục đang réo lên.
Phí Bạc Lâm nhìn Ôn Phục.
Ôn Phục ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm xoa xoa cái bụng lép kẹp của Ôn Phục.
"Đói rồi à?" Anh hỏi.
Ôn Phục gật đầu, nghĩ một lát rồi lại lắc đầu: "Anh Bạc Lâm không đói thì em cũng không đói."
Bây giờ là bốn giờ sáng. Hôm nay Phí Bạc Lâm chẳng vui vẻ gì, nếu để anh đang buồn mà vẫn phải gắng gượng dậy nấu cơm cho mình vào lúc bốn giờ sáng, Ôn Phục có muốn ăn cũng nuốt không trôi.
Phí Bạc Lâm nhanh chóng xả sạch tóc và tắm cho cậu, cầm khăn quấn quanh người Ôn Phục: "Mặc quần áo vào rồi ra bếp đun nước đi, anh cũng ăn một chút."
Bốn giờ rưỡi, hai người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, cắm cúi ăn hoành thánh.
Hoành thánh là do Phí Bạc Lâm đã gói sẵn từ tối hôm trước, là nhân thịt bò mà Ôn Phục thích nhất. Phí Bạc Lâm vốn định sau khi thi xong sẽ nấu hoành thánh đợi Ôn Phục về, không ngờ bữa ăn này phải đến tận rạng sáng ngày hôm sau mới được ăn.
Chừng hai chục cái hoành thánh, Ôn Phục húp xì xụp vài phút là sạch, đến cả nước cũng không còn.
Ăn xong, cậu ngoan ngoãn ngồi bên bàn, nhìn Phí Bạc Lâm từ từ ăn.
Phí Bạc Lâm ăn một lúc, đột nhiên mở lời: "Không hỏi anh hôm nay làm sao à?"
Ôn Phục nói: "Không hỏi."
Hỏi rồi Phí Bạc Lâm sẽ phải kể lại những chuyện đã xảy ra, kể một lần sẽ đau lòng thêm một lần. Cậu không muốn Phí Bạc Lâm đau lòng.
Đợi đến khi Phí Bạc Lâm muốn nói, chính là lúc vết thương đã đóng vảy, bóc ra cũng không còn đau nữa.
Cậu và Phí Bạc Lâm còn rất nhiều thời gian, có thể ngồi ăn rất nhiều bữa tối bên nhau, không nhất thiết phải biết tất cả mọi chuyện ngay trong bữa ăn này.
Phí Bạc Lâm đặt thìa xuống, chậm rãi nói với cậu: "E là chúng ta không thể học chung một trường đại học rồi."
Ôn Phục sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là: Chắc Phí Bạc Lâm thi quá tốt, còn mình thì không theo kịp.
Nhưng Ôn Phục tự thấy lần này mình làm bài cũng không tệ. Ngoại trừ môn tiếng Anh vì căng thẳng nên không thể tập trung, những môn khác, kể cả Ngữ văn vốn khó nhất cậu cũng giữ vững phong độ 110–120 điểm như thường.
Dù Phí Bạc Lâm có đi Bắc Kinh, vào Thanh Hoa, thì với số điểm mà Ôn Phục tự ước lượng, chỉ cần không phải ngành học top đầu thì cậu vẫn có cơ hội để vào được.
Khoảng cách giữa cậu và Phí Bạc Lâm chỉ là hơn mười điểm Ngữ văn. Phí Bạc Lâm không phải là người chỉ học Thanh Hoa. Hai người có thể nhường nhịn nhau, hơn mười điểm đó hoàn toàn không đủ để chia cắt họ ở hai trường khác nhau.
Trừ phi...
"Anh Bạc Lâm thi không tốt sao?" Ôn Phục hỏi, "Rất không tốt sao?"
Phí Bạc Lâm cúi đầu múc một thìa hoành thánh cho vào miệng, gật đầu: "Khoảng 550 điểm."
Ôn Phục nói: "Em sẽ vào trường của anh."
"Không được." Phí Bạc Lâm như đã lường trước lựa chọn của Ôn Phục, dứt khoát đặt bát đũa xuống. Anh nhìn cậu, giọng chậm rãi: "Anh nói với em chuyện này không phải để em phải hạ thấp mình mà theo anh. Tiểu Phục, em xứng đáng với điều tốt nhất, đừng lãng phí một điểm nào."
Ôn Phục vẫn vùng vẫy: "Em có thể chọn ngành tốt nhất..."
"Ngành có tốt đến mấy cũng không thể lãng phí hơn một trăm điểm được." Phí Bạc Lâm ngắt lời cậu, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thương lượng, "Tiểu Phục, đầu tiên em phải chọn thế nào để xứng đáng với nỗ lực của bản thân trước đây. Sau đó mới đến người khác."
Ôn Phục không thể cãi lại anh.
Im lặng hai giây, cậu vẫn muốn cãi: "Anh Bạc Lâm không phải người khác."
Phí Bạc Lâm giả vờ không nghe thấy: "Trong phạm vi có thể lựa chọn, em hãy chọn trường tốt nhất. Dù chúng ta không thể ở bên nhau, anh cũng sẽ chọn nơi gần em nhất."
"Không," Phí Bạc Lâm nghĩ lại rồi lập tức phủ nhận, "Chúng ta sẽ ở bên nhau."
Ôn Phục im lặng một lúc, hỏi: "Anh Bạc Lâm không học lại sao?"
Phí Bạc Lâm lắc đầu: "Chỉ là một kỳ thi đại học thôi."
Chỉ là một kỳ thi đại học thôi.
Ngày có kết quả, tổng điểm của Phí Bạc Lâm chỉ có 558 vì vắng thi môn tiếng Anh, cao hơn điểm chuẩn bậc một 30 điểm. Còn Ôn Phục cũng vì làm bài tiếng Anh không tốt, chỉ được 106 điểm, tổng điểm là 661, cao hơn điểm chuẩn bậc một 133 điểm.
Điểm số vừa được công bố, cả tổ giáo viên và diễn đàn của trường đều xôn xao.
Đặc biệt là diễn đàn, hỏa lực chủ yếu tập trung vào Phí Bạc Lâm.
Không gì khác ngoài việc lôi những bài viết cũ về chuyện anh từ chối vào lớp chuyên ra để chế giễu một lần nữa hoặc có những kẻ rảnh rỗi mở topic mới cố tình mỉa mai bằng những lời nói mà Phí Bạc Lâm đã từng nói.
Ví dụ như:
[Những ai đi ngang qua thì vào đây giải trí tí đi]
[Phí Bạc Lâm vừa bước vào diễn đàn, mọi người liền quay sang cười ồ. Có kẻ hô: "Này Phí Bạc Lâm, điểm thi đại học của cậu lại rớt nữa à!"
Anh ta không đáp, chỉ quay sang quầy nói: "Cho tôi hai tờ phiếu điểm, loại 'Năm Ba'." Rồi liền đưa điểm của bốn môn ra.
[Năm ba (Ngũ Niên Cao Khảo Tam Niên Mô Niệm) tức là đề thi đại học 5 năm, đề thi mô phỏng 3 năm.
Đây là tên một bộ sách tham khảo nổi tiếng ở Trung Quốc, học sinh hay gọi tắt là "五三 (Năm Ba)".]
Họ lại cố tình la to: "Lại đi ăn trộm ngôi thủ khoa rồi hả!"
Phí Bạc Lâm trừng mắt: "Sao các cậu có thể vu khống sự trong sạch của người ta..."
"Trong sạch gì chứ? Hôm kia tận mắt tôi thấy cậu thi được 558 điểm, bị người ta đè bẹp rồi."
Phí Bạc Lâm đỏ bừng mặt, gân xanh nổi trên trán, gân cổ cãi: "558 điểm không thể tính là ăn trộm... 558 điểm!... Chuyện của người đọc sách, sao có thể coi là ăn trộm được?"
Tiếp đó còn lảm nhảm những câu chẳng có đầu đuôi, nào là "Không vào lớp chuyên, tôi cũng có thể đứng nhất khối", khiến cả đám cười nghiêng ngả, trong ngoài quán rộn ràng một trận cười.]
[Lầu 1: Đúng là cao thủ chém gió ]
[Lầu 2: Đúng là cao thủ chém gió ]
[Lầu 3: Không vào lớp chuyên, tôi cũng có thể thi đứng đầu khối ~]
[Lầu 4: Mũi tên của Lầu 3 làm người ta đau lòng nhất hahaha ]
[Lầu 5: Chữ "nhất" (đứng đầu) có bốn cách viết, chủ thớt biết không ]
[Lầu 6: Lầu 5 hỏi Phí Bạc Lâm đi, Phí Bạc Lâm chắc chắn biết ]
[Lầu 7: Vị trí đầu tiên trong mơ hahaha, top 100 của khối cũng không thấy bóng cậu ta đâu ]
[Lầu 8: Cười chết. Đây không phải thiên tài Phí Bạc Lâm năm đó từ chối lớp chuyên sao? Sao người đứng đầu khối không phải họ Phí nhỉ ]
[Lầu 9: Có ai đi hỏi Phí Bạc Lâm không, sao không thi đứng đầu khối vậy ~ ]
Hoặc một bài viết khác: [Tin bên lề, về người đứng đầu khối kia.
Bạn tôi ở trường số 3 cùng phòng thi với cậu ta, ngồi ngay sau cậu ta. Nghe nói môn tiếng Anh cuối cùng, cậu ta không đến thi.]
[Lầu 1: Ý gì thế? Thế là môn tiếng Anh của cậu ta 0 điểm à? ]
[Lầu 2: Coi như vắng thi rồi còn gì.]
[Lầu 3: Không thể nào, chủ thớt đưa bằng chứng đi.]
[Lầu 4: (Chủ thớt) [Ảnh] Đây là số báo danh của bạn tôi. Một phòng thi 30 người, cậu ta đúng thứ 30, kề ngay sau người đó.]
[Lầu 5: Ôi trời, thế là cậu ta thật sự vắng thi à? Các môn khác có đi không? ]
[Lầu 6: (Chủ thớt) Có đi, chỉ có môn tiếng Anh là vắng thi thôi.]
[Lầu 7: Chẳng lẽ cố tình thi kém để đợi trường khác mời học lại, lấy học bổng học lại? ]
[Lầu 8: Có thể lắm. Mấy năm trước Miên Dương có thủ khoa đỗ Bắc Đại mà không đi, cố tình học lại, học bổng mười mấy vạn.]
[Lầu 9: Thế thì học lại vài năm là mua được nhà luôn rồi ]
[Lầu 10: Không cần vì mười mấy vạn mà bỏ Thanh Hoa, Bắc Đại chứ... Ra trường thiếu gì cách kiếm tiền, cậu ta thiếu tiền đến mức đó sao ]
[Lầu 11: Nghe nói điều kiện gia đình cậu ta không tốt, năm nào cũng thuộc diện học sinh nghèo.]
[Lầu 12: Thái độ lúc cậu ta từ chối lớp chuyên, trông chẳng giống người không có ô dù chống lưng.]
[Lầu 13: Cậu thì biết cái gì! Tiền phải kiếm, còn phải ra oai, học sinh nghèo thì năm nào cũng phải xin cho bằng được ]
[Lầu 14: Lầu 13 nói quá hơi quá rồi đấy. Nếu cậu ta không vắng thi tiếng Anh thì đúng là đứng đầu đó. Năm nay thủ khoa 689 thôi, chẳng lẽ cậu ta không nổi 130 tiếng Anh?]
[Lầu 15: Ai mà biết chắc được. Ôn Phục, người cũng không vào lớp chuyên mà tiếng Anh chỉ hơn 100 một chút. Sao cậu ta nhất định phải được 130?]
[Lầu 16: Đừng phong thủ khoa cho người ta nữa. 558 điểm còn chưa đủ xấu hổ sao? Nếu là tôi, tôi xé luôn cái mặt nhét vào túi áo, khỏi gặp người khác nữa ]
[Lầu 17: Mấy ông kia rảnh chế giễu người ta thì soi lại bảng điểm mình đi. Người ta vắng thi môn tiếng Anh còn trên bậc điểm chuẩn 30 điểm. Các ông đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại chưa? Show bảng điểm đi @Lầu 13 @Lầu 15 @Lầu 16 ]
[Lầu 18: Sao bảo show điểm cái là im re vậy? Đừng bắn pháo mồm nữa @Lầu 13 @Lầu 15 @Lầu 16 ]
[Lầu 19: Hay là ngay cả điểm "vắng thi tiếng Anh" của người ta mấy ông cũng không đạt nổi? @Lầu 13 @Lầu 15 @Lầu 16 ]
Tạ Nhất Ninh cầm điện thoại hỏi ba câu liên tiếp, khiến những người bình luận trong bài viết im bặt. Sau đó cô lại mở các bài viết khác ra tranh cãi với mọi người. Nói mệt rồi thì chọc Tô Hạo Nhiên, bảo Tô Hạo Nhiên lên thay mình, còn bản thân thì mở ứng dụng chat liên lạc với Phí Bạc Lâm.
[@Là 1 không phải 0: Nhóm trưởng, cậu vắng thi tiếng Anh à?]
[@Lin: Ừm, hôm đó có chút chuyện.]
[@Là 1 không phải 0: Có chút chuyện? Cậu gọi đây là có chút chuyện? Chuyện gì mà khiến cậu vắng thi đại học vậy đại ca?]
[@Lin: Không có gì.]
[@Là 1 không phải 0: Không có gì?]
[@Là 1 không phải 0: ...]
[@Là 1 không phải 0: Cậu không muốn nói thì thôi. Vậy sau này cậu tính sao?]
[@Là 1 không phải 0: Mặc dù tổng điểm của cậu cũng đủ để vào trường trọng điểm, nhưng tôi thấy hơi tiếc.]
[@Là 1 không phải 0: Cậu có định học lại không?]
[@Lin: Không học lại.]
[@Là 1 không phải 0: Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?]
[@Lin: Cũng chỉ là một kỳ thi đại học thôi.]
Mấy ngày nay, Phí Bạc Lâm nhận được không biết bao nhiêu cuộc gọi, từ thầy cô trong trường, ban giám hiệu cho đến những trường khác muốn chiêu mộ. Nhưng bất kể ai đặt câu hỏi, hoài nghi vì sao anh không chọn học lại, Phí Bạc Lâm đều chỉ bình thản đáp: "Chỉ là một kỳ thi đại học thôi."
Đời người vốn dĩ phải chinh phục hết ngọn núi này lại đến ngọn núi khác. Ở tuổi mười tám, anh vấp ngã trước ngọn núi mang tên kỳ thi đại học. Nhưng chỉ cần đôi chân chưa gãy, anh vẫn có thể phủi bụi trên đầu gối rồi đứng dậy mà đi tiếp.
Anh không phủ nhận thất bại, nhưng cũng quyết tâm không dừng lại.
Chỉ là một ngọn núi nhỏ, quãng đời mấy chục năm sau này anh vẫn còn vô số cơ hội để xoay chuyển.
Khi điền nguyện vọng, Phí Bạc Lâm và Ôn Phục cùng nhau nghiên cứu rất lâu. Trường đã phát cho mỗi học sinh lớp 12 một cuốn sách tham khảo điền nguyện vọng, trên đó liệt kê điểm chuẩn thấp nhất và điểm sàn trong ba năm gần nhất của tất cả các trường đại học chính quy trong nước.
Cuối cùng, Phí Bạc Lâm ở bên cạnh trông chừng Ôn Phục đăng ký vào ngành Tài chính của Đại học Tứ Xuyên. Còn bản thân anh, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đã chọn ngành Luật Công nghệ thông tin và Internet của Đại học Sư phạm Tứ Xuyên, ngôi trường có vị trí gần nhất với Đại học Tứ Xuyên.
Để đề phòng Ôn Phục tự ý đổi nguyện vọng, vào ngày cuối cùng trước hạn chót nộp nguyện vọng, Phí Bạc Lâm còn đặc biệt kiểm tra kỹ tờ nguyện vọng của Ôn Phục một lần.
Trước đó anh đã từng hỏi Ôn Phục có muốn đăng ký ngành học liên quan đến âm nhạc ở Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên không, nhưng Ôn Phục đã lắc đầu từ chối.
Một là rất nhiều ngành của Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên có giới hạn đối với học sinh khối tự nhiên. Hai là học các ngành nghệ thuật thực sự tốn kém.
Cậu yêu âm nhạc không sai, âm nhạc là ước mơ cũng không sai, nhưng ước mơ không thể nuôi sống cậu. Từ nhu cầu căn bản nhất là miếng cơm manh áo đến việc theo đuổi ước mơ còn cả một khoảng cách dài phải đi từng bước. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất với cậu chỉ là được sống đủ đầy, yên ổn bên Phí Bạc Lâm.
Tiếp theo Phí Bạc Lâm bắt đầu tính toán tiền tiết kiệm của họ.
Tổng học phí đại học của hai người mỗi năm là 9.200 tệ, cộng thêm các chi phí tài liệu, học tập các loại sau khi nhập học, chi phí học tập của hai người một năm ước tính khoảng 12.000 tệ. Tiền sinh hoạt phí của hai người, tính cả ăn uống và chi tiêu hàng ngày ít nhất là 2.000 tệ, một năm học tám tháng là 16.000 tệ. Cuối cùng, tiền đi lại giữa các thành phố và tiền dự phòng cho những lúc ốm đau hoặc các việc lớn nhỏ khác, tạm tính khoảng 2.000 tệ. Vậy thì một năm ở trường ít nhất phải chi 30.000 tệ.
Hai năm nay anh và Ôn Phục sống cùng nhau, chi tiêu rất tiết kiệm. Năm trước đã trả hết nợ, bây giờ đã tiết kiệm được 40.000 tệ.
Tính hết mọi khoản, Phí Bạc Lâm không kìm được mà buột miệng: "Giỏi thật đấy."
Một mình lo cho bản thân rồi lại nuôi thêm Ôn Phục, anh không chỉ trả xong mười vạn tệ viện phí cho Lâm Viễn Nghi, mà còn dành dụm được hẳn bốn vạn tệ. Tất nhiên phần lớn cũng nhờ dì Ngô hết lòng giúp đỡ, để tiệm tạp hóa có thể tiếp tục duy trì.
Hơn nữa anh còn có Ôn Phục ở bên cạnh. Dù ngày lễ có mưa to hay nắng gắt, cậu đều không than vãn mà nhận tất cả các đơn giao hàng của tiệm tạp hóa, điều này giúp doanh thu của tiệm trong các ngày lễ tăng gấp đôi so với trước đây.
Phí Bạc Lâm đang lẩm bẩm, Ôn Phục đã đưa cái đầu lơ mơ buồn ngủ đến cạnh tay anh.
Trời nóng hầm hập, Ôn Phục vừa ăn xong đã bị Phí Bạc Lâm ngăn không cho uống nước lạnh. Cậu bèn giận dỗi, cố ý ngồi tránh xa anh một khoảng bằng cả cánh tay. Một lúc sau, ngồi ở góc tường quạt cho mát, cơn buồn ngủ kéo đến, cậu gà gật rồi quên béng chuyện mình còn đang giận. Lúc nhận ra thì đã mơ màng dựa sát vào Phí Bạc Lâm lúc nào không hay.
Phí Bạc Lâm thấy mí mắt cậu sụp xuống sắp nhắm lại, bèn xoa đầu cậu: "Em cũng giỏi."
Ôn Phục nghe anh nói câu chẳng có đầu đuôi, lười biếng kéo dài giọng: "Cái gì giỏi ạ?"
"Giỏi nhất là không uống nước lạnh." Phí Bạc Lâm nói, "Em là người uống nước lạnh ít nhất mà anh từng thấy. Em là số một trong việc không uống nước lạnh ở khu này."
Ôn Phục liếc Phí Bạc Lâm, khẽ hừ một tiếng: "Em không tin."
Nói rồi cậu từ từ ngồi dậy, ngồi ngay ngắn. Đồng thời trong lòng nghĩ, hôm nay dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ không uống một ngụm nước lạnh nào.
Dỗ dành xong Ôn Phục, Phí Bạc Lâm lại bắt đầu tìm nhà trên mạng.
Học phí và sinh hoạt phí đã tính xong, đây chỉ là chi phí nhỏ. Tiền thuê nhà của anh và Ôn Phục mới là chi phí lớn nhất.
Các chi phí khác có thể tính theo tháng, nhưng không có nơi nào cho thuê nhà theo tháng, ít nhất là nửa năm hoặc ba tháng và thường phải có tiền đặt cọc.
Trước đây Ôn Phục đã sống lang bạt, Phí Bạc Lâm không muốn phải chuyển nhà liên tục. Anh quyết định tìm một căn nhà tốt và thuê ít nhất một năm. Nếu có thể, tốt nhất là ở một chỗ trong suốt bốn năm đại học.
Điều này cũng có nghĩa là anh phải chuẩn bị trước ít nhất một năm tiền thuê nhà.
Tổng tiền tiết kiệm hiện tại của hai người, nếu cộng thêm doanh thu của hai tháng hè, cũng chỉ có thể đủ để tìm một căn nhà có tiền thuê không quá 1.300 tệ một tháng.
Trường của anh và Ôn Phục cách nhau 20 phút đi tàu điện ngầm. Căn nhà rẻ nhất có thể thuê được ở khu vực này là căn hộ chung cư, nhưng cách âm không tốt. Phí Bạc Lâm hy vọng sau khi Ôn Phục vào đại học, ít nhất cậu sẽ có một nơi để tự do sáng tác và luyện đàn.
Tìm đi tìm lại, Phí Bạc Lâm ưng ý một căn hộ trong khu dân cư cũ. Mặc dù chỉ là căn hộ một phòng ngủ, nhưng môi giới đảm bảo cả cách âm và an ninh đều rất tốt. Hơn nữa nó gần ga tàu điện ngầm, nằm giữa hai trường học của Phí Bạc Lâm và Ôn Phục, rất tiện cho cả hai đi học. Quan trọng nhất, căn hộ này rộng 60 mét vuông và tiền thuê chỉ 1.100 tệ.
Đáng tiếc, chỉ sau một tuần anh thỏa thuận với môi giới để giữ căn hộ, nó đã bị người khác thuê mất.
Phí Bạc Lâm không còn cách nào khác. Có lẽ chỉ có thể đợi đến vài ngày trước khi nhập học, đến Cẩm Thành rồi tìm nhà. Nếu không, căn nhà ưng ý mà anh tìm được ở Vinh Châu bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác thuê mất.
Còn một tháng nữa là nhập học, Phí Bạc Lâm mở cửa hàng sớm hơn, đóng cửa muộn hơn. Anh muốn làm việc 25 giờ một ngày ở tiệm tạp hóa, chỉ mong kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Sau khi vào đại học, tiệm tạp hóa không thể tiếp tục kinh doanh. Anh phải chuyển nhượng. Hoặc là để dì Ngô tiếp quản toàn bộ, hoặc là cho người khác thuê để làm việc khác. Cùng lắm anh chỉ có thể nhận 2.000 tệ tiền thuê mỗi tháng.
Tóm lại, không thể có chuyện những tháng khách đông nhất vào kỳ nghỉ đông, nghỉ hè thì anh về trông cửa hàng, còn đến lúc nhập học lại giao cho người khác. Ai cũng muốn tranh thủ dịp lễ để kiếm lời, đâu thể để mình anh hưởng hết.
Việc này đồng nghĩa khi vào đại học, anh bắt buộc phải tìm một công việc bán thời gian. Nếu không, chỉ trông vào 2.000 tệ tiền thuê từ cửa hàng tạp hóa thì ngay cả chuyện ăn uống hằng ngày cũng chật vật, huống hồ nếu xảy ra chuyện bất ngờ thì đến tiền dự phòng cũng chẳng có.
Dạy kèm gia sư à? Không được. Thị trường lớn như vậy, ai có điều kiện mà lại chọn một người thi đại học chỉ được hơn 500 điểm về làm gia sư.
Mùa hè năm ấy trôi qua không dài. Ở nhà, Ôn Phục viết được rất nhiều giai điệu, nhưng vì thiếu đào tạo bài bản, chỉ dựa vào những phút ngẫu hứng nên chúng rời rạc, chẳng thể ghép thành một bài hát hoàn chỉnh.
Thêm vào đó, cậu ham chơi lại thiếu kiên nhẫn, mà Phí Bạc Lâm thì cứ nuông chiều. Thế là suốt cả mùa hè, tuy sáng tác nhiều nhưng rốt cuộc chẳng có bản nhạc nào thực sự trọn vẹn.
Còn Phí Bạc Lâm, ngày qua ngày chìm trong những khao khát, lo toan và tính toán cho tương lai, cuối cùng cũng cùng Ôn Phục bắt chuyến xe khách đến Cẩm Thành trước ngày nhập học một tuần.
Xe đường dài, người đông, mà đường đến Cẩm Thành lại xa, ngồi trọn năm tiếng đồng hồ mới tới.
Ôn Phục không thích sống nay đây mai đó, không thích chuyển nhà, càng không thích đi xe buýt.
Ngày xưa khi còn sống với cha nuôi, Ôn Phục thường xuyên đi xe buýt. Từ thị trấn đến thị xã, rồi từ thị xã này đến thị xã khác. Cha nuôi luôn tìm cách cho cậu trốn vé. Nếu không trốn được, cha nuôi sẽ chửi mắng Ôn Phục một trận ngay trước mặt nhân viên xe và mọi người trên xe, như thể cố tình dùng việc trút giận lên Ôn Phục để làm cho nhân viên xe khó xử. Sau khi mắng xong, cha nuôi miễn cưỡng mua vé bù, mua một vé ngồi cho mình và một vé đứng cho Ôn Phục.
Một vé ngồi 11 tệ, một vé đứng chỉ 6 tệ.
Từ khi còn vài tuổi cho đến lúc mười mấy tuổi, Ôn Phục cứ thế bám vào lưng ghế của cha nuôi, bắp chân bị vô số túi lớn túi nhỏ chất đầy lối đi ép chặt đến không nhúc nhích được. Cậu đứng suốt quãng đường giữa tiếng trò chuyện ồn ào và mùi khói thuốc, rượu bia, mồ hôi lẫn lộn.
Một chuyến xe buýt dài hai tiếng đồng hồ, giày của cậu bị biến dạng, chân cũng tê dại. Xuống xe còn bị cha nuôi quát tháo đánh đập thêm một lúc nữa.
Vì vậy trước mười bảy tuổi, Ôn Phục ghét nhất là đi xe.
Năm 2015, Vinh Châu chưa có tàu cao tốc đến Cẩm Thành, họ vẫn chỉ có thể đi xe buýt.
Ngày đi Cẩm Thành, Phí Bạc Lâm đeo chiếc cặp đầy những thứ mà Ôn Phục thích nhất như sữa Cúc Lạc, sô cô la và bánh quy. Đầu tiên anh cất hành lý của mình và Ôn Phục vào trong xe, rồi theo số ghế trên vé, dắt Ôn Phục tìm chỗ ngồi. Anh dùng khăn giấy lau sạch ghế một lần rồi mới để Ôn Phục ngồi vào vị trí bên trong cạnh cửa sổ, còn mình ngồi ở ngoài, ngăn cách Ôn Phục với lối đi đông đúc.
Sau đó Phí Bạc Lâm chỉnh hướng máy điều hòa nhỏ phía trên đầu Ôn Phục, đảm bảo Ôn Phục được mát mẻ mà đầu không bị gió điều hòa phả thẳng vào.
Cuối cùng anh dạy Ôn Phục cách thắt dây an toàn.
Ôn Phục đã lớn đến mười bảy tuổi, ngày hôm đó mới lần đầu tiên biết cách thắt dây an toàn khi ngồi trên xe buýt.
Sau khi làm xong mọi thứ, Phí Bạc Lâm lấy tai nghe ra, bảo Ôn Phục dựa vào mình và xem bộ phim "Harry Potter và Hội Phượng Hoàng" đã được tải sẵn ở nhà.
Đây là bộ phim yêu thích nhất của Ôn Phục kể từ khi cậu học cách xem video trên điện thoại. Cả mùa hè, cậu xem phim xong thì đến thư viện thành phố mượn sách, đọc sách xong lại xem phim một lần nữa.
Phí Bạc Lâm hỏi cậu có thực sự thích đến vậy không. Ôn Phục nói thích. Phí Bạc Lâm liền hỏi có muốn mua một bộ sách không.
Ôn Phục nghĩ một lúc rồi nói, mua sách thì thôi, vì lên đại học đâu còn ở nhà thường xuyên, mua về cũng chẳng mấy khi đọc. Nếu để trong nhà thuê, sách cũng sẽ phải theo mình lang bạt.
Thế là Ôn Phục cùng Phí Bạc Lâm bàn với nhau, sau này khi có một ngôi nhà mới của riêng hai người, họ sẽ mua một bộ Harry Potter để ở đó. Khi nào muốn đọc thì lấy ra, cũng chẳng phải bận tâm chuyện dọn đi dọn lại.
Hành khách trên xe đường dài rất yên tĩnh. Ôn Phục dựa vào người Phí Bạc Lâm. Rèm cửa sổ được kéo rất kín, ánh nắng gay gắt không chiếu vào người cậu, mùi của người khác cũng không bay đến xung quanh cậu. Ôn Phục xem phim trên điện thoại rồi ngủ thiếp đi. Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng tháo tai nghe ra để cậu tựa đầu lên vai mình.
Khi Ôn Phục tỉnh dậy, Phí Bạc Lâm đã vặn nắp chai nước và đưa đến miệng cậu.
Uống nước xong, Ôn Phục có thể ăn bánh quy và sô cô la. Ăn xong lại có thể tựa vào Phí Bạc Lâm ngủ một giấc.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, họ đã đến Cẩm Thành.
Ôn Phục dụi mắt, có vẻ không muốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Đã đến rồi ạ?"
Phí Bạc Lâm vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi: "Em muốn ngồi lâu hơn nữa à?"
Ôn Phục gật đầu: "Muốn."
Nếu có thể ngồi mãi trên xe với Phí Bạc Lâm thì tốt biết mấy.
Phí Bạc Lâm chỉ nghĩ cậu còn chưa tỉnh hẳn, bèn đáp lại một câu bâng quơ: "Tại sao?"
Đâu ai lại muốn ngồi mãi trên xe buýt, chịu đựng một chặng đường dài lê thê, nhàm chán đến mệt mỏi như vậy.
Nhưng Ôn Phục chỉ nói: "Thích đi cùng anh Bạc Lâm."
Phí Bạc Lâm cười: "Ngồi xe buýt cũng thích à?"
Ôn Phục suy nghĩ một lát.
Mặc dù hiện tại cậu chưa ngồi phương tiện giao thông đường dài nào khác, nhưng nếu có Phí Bạc Lâm thì...
"Ngồi gì cũng thích."