Editor: Sophie
Bây giờ là cuối tháng Tám, Đại học Tứ Xuyên và Đại học Sư phạm Tứ Xuyên đều khai giảng vào tháng Chín, Phí Bạc Lâm đến sớm một chút là để thuê nhà trước.
Hôm nay vừa xuống xe liền dẫn Ôn Phục cùng mấy túi hành lý lớn nhỏ đi thẳng đến chỗ hẹn thuê nhà. Ở nhà anh đã hỏi kỹ từng tí một về mọi thông tin liên quan đến căn hộ để khỏi phải lãng phí công sức.
Lần này đến chỉ để tận mắt xem. Chỉ cần không có vấn đề lớn, họ cơ bản có thể ký hợp đồng và dọn vào ngay
Nhà ga cách căn hộ cho thuê rất xa. May mà giờ vẫn còn giữa trưa, còn vài tiếng nữa môi giới mới tan làm. Phí Bạc Lâm ghé quán ăn ở bến mua một hộp cơm, định để cho Ôn Phục vào nhà vừa chờ anh xem phòng vừa ăn. Hai người đi hơn một tiếng bằng xe buýt mới đến khu nhà.
Trên đường đi, Phí Bạc Lâm gọi điện cho môi giới. Đối phương nhanh chóng đến đợi anh ở cổng khu chung cư.
Vị trí của căn nhà rất tốt, tọa lạc ngay trung tâm khu thương mại, nằm trên trục giao thông kết nối hai trường đại học. Các tiện ích xung quanh cũng đầy đủ, có siêu thị, bệnh viện, công viên, và gần ga tàu điện ngầm. Những điều này Phí Bạc Lâm đã tìm hiểu kỹ trước khi đến.
Điểm duy nhất khiến anh chưa hài lòng là diện tích.
Chủ nhà ghi trên thông tin cho thuê là căn nhà rộng khoảng 50m². Lúc xét đến việc căn nhà ở vị trí trung tâm như vậy mà tiền thuê chỉ 1.000 tệ, Phí Bạc Lâm cảm thấy 50 mét vuông thật sự rất hời, dù sao nhà ở Vinh Châu của anh cũng chỉ có 60 mét vuông. Nào ngờ hỏi môi giới, môi giới nói căn nhà chỉ "khoảng" 50m², thực tế là 45m².
Thôi được rồi, Phí Bạc Lâm lại nghĩ. 45m² ở khu này mà 1.000 tệ một tháng cũng hiếm có.
Kết quả, hôm nay đến xem nhà, cái gọi là 45m² lại bao gồm cả diện tích công cộng của tầng và diện tích tường. Không gian sinh hoạt thực sự chỉ có 37m².
37m² là thế nào? Một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ nhỏ, thêm phòng tắm và bếp nhỏ đến mức hai người đứng cạnh nhau cũng thấy chật.
Thảo nào tiền thuê lại rẻ hơn các căn nhà khác cùng vị trí.
Điều duy nhất khiến Phí Bạc Lâm không nỡ bỏ là điều kiện cách âm của căn nhà.
Căn nhà này rất đặc biệt, nằm ở một tòa nhỏ, vị trí hơi khuất trong khu dân cư. Có lẽ chủ đầu tư tiếc phần đất nên chừa một khu để đặt tòa nhà, nhưng do hướng bắc nam bình thường không đặt vừa, tòa này bị thiết kế quay sang đông tây, nằm ngang giữa một mảng cây xanh, tách biệt khá xa với các tòa khác. Vì thế tiếng ồn ở đây khó truyền sang tòa bên cạnh.
Cũng chính vì thế, tiếng động phát ra ở đây thường sẽ không làm phiền đến các tòa nhà khác.
Và đây chính là điều Ôn Phục cần để luyện hát và chơi đàn.
Hơn nữa, họ ở tầng một. Theo môi giới, hai tầng một và hai đều chung chủ. Trước đây, nó được một người ở tỉnh khác thuê lại để làm studio. Vì đối phương trả giá không đủ cao, nhưng chủ nhà lại muốn cho thuê hết một lần, sau khi hai bên thương lượng, chủ nhà đã tách một căn phòng ra thành căn hộ 37m² này.
Phần còn lại cho người đó thuê mở studio. Nào ngờ họ vừa ký hợp đồng và đặt cọc xong, làm studio được nửa chừng thì bỏ đi, muốn trả nhà và lấy lại tiền cọc. Chủ nhà không chịu trả tiền cọc, lại không nhận được tiền thuê nhà còn lại. Trong nhà toàn là thiết bị của studio, vì hợp đồng nên cũng không thể cho người khác thuê. Hai bên cứ thế giằng co, ước tính chuyện này phải mất hai năm mới giải quyết xong.
Điều này có nghĩa là trong một thời gian dài, hai tầng này chỉ có có thể cho hai người họ thuê. Bình thường chơi đàn hát hò cũng sẽ không làm phiền ai.
Hơn nữa, trong nhà còn có một chiếc điều hòa mới tinh.
Nhà ở Vinh Châu không có điều hòa, trường cấp 3 cũng không. Mùa hè Ôn Phục chỉ có thể đi siêu thị cùng Phí Bạc Lâm để hưởng ké điều hòa vài chục phút.
Phí Bạc Lâm biết Ôn Phục sợ nóng. Vừa tốt nghiệp xong, anh đã từng tìm hiểu một vài hãng điều hòa trên mạng.
Nhưng Ôn Phục vô tình nhìn thấy từng khoản tiền mà Phí Bạc Lâm đã tính toán trong sổ tay cho tương lai. Khi thấy anh đang tìm hiểu về điều hòa, cậu đã bảo anh đừng mua.
"Có quạt là tốt rồi." Lúc đó Ôn Phục ngồi trên ban công bị mất điện, mặc chiếc áo phông không tay rộng thùng thình nói, "Nóng thì ăn dưa hấu."
Mặc dù Phí Bạc Lâm tạm gác lại ý định, nhưng khi tìm nhà anh đã cố tình để ý xem trong điều kiện cho thuê có mục điều hòa không. Khi phát hiện căn nhà này có một chiếc điều hòa mới tinh chưa ai dùng, anh đã rất động lòng.
Khi đang cân nhắc xem căn nhà này có đáng 1.000 tệ hay không, anh vô tình trông thấy Ôn Phục đi khắp căn phòng nhỏ, ngắm nghía đủ rồi lạy chạy ra cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài..
Anh đi đến, hơi cúi người cùng Ôn Phục nhìn ra ngoài. Môi giới kiên nhẫn đợi họ ở phía sau.
"Em có thích chỗ này không?" Phí Bạc Lâm hỏi nhỏ.
Ôn Phục gật đầu, đôi mắt tròn xoe đen láy từ từ quét qua thảm cỏ xanh mướt bên ngoài cửa sổ.
"Nhưng ở đây nhỏ quá." Phí Bạc Lâm nói.
"Em thích nhà nhỏ." Ôn Phục nói, "Anh Bạc Lâm gọi em, em sẽ chạy đến cạnh anh ngay."
Phí Bạc Lâm cúi đầu cười, lại nói: "Đến chiều sẽ hơi nắng."
"Em thích ánh nắng." Ôn Phục nói, "Anh Bạc Lâm cũng thích nơi này."
Được rồi.
Phí Bạc Lâm thực sự cũng khá thích nơi này.
Anh quay người đi mặc cả với môi giới.
Vị trí căn nhà tuy tốt, nhưng diện tích nhỏ và hướng không tốt, rất ít khi gặp được khách thuê dễ tính. Hơn nữa đối phương lại thuê trọn một năm. Môi giới cũng đã cân nhắc điều này. Sau khi gọi điện cho chủ nhà, anh ta chốt hợp đồng với Phí Bạc Lâm với giá 950 tệ một tháng.
Theo lý mà nói, phải đợi đến ngày hôm sau chủ nhà đến ký hợp đồng và đưa chìa khóa thì họ mới có thể chính thức chuyển vào. Nhưng môi giới thấy họ mang theo hành lý lỉnh kỉnh, biết họ là sinh viên đến nhập học. Bèn đặc biệt thương lượng với chủ nhà một chút, đưa cho Phí Bạc Lâm chiếc chìa khóa dự phòng mà anh ta đang giữ, để họ có thể dọn vào ở ngay tối nay.
Trong nhà, đồ đạc và điện nước đều đầy đủ, nhưng lâu ngày không có người ở nên đâu đâu cũng bám đầy bụi.
Sau khi môi giới rời đi, Phí Bạc Lâm bắt đầu dọn dẹp. Các món đồ lớn nhỏ được anh sắp xếp lại gọn gàng. Ôn Phục đi theo sau anh, xách nước và đưa giẻ lau. Hai người bận rộn hơn nửa tiếng, căn nhà 37m² đã lột xác hoàn toàn. Qua bàn tay của Phí Bạc Lâm, căn nhà nhỏ bỗng thoáng hơn, hai người ở cũng dư chỗ.
Lúc này là giữa hè, nắng vẫn rất gay gắt. Phí Bạc Lâm bận rộn xong cũng đổ đầy mồ hôi.
Ôn Phục lén nhìn chiếc điều hòa duy nhất trong phòng ngủ, ánh mắt sáng lên.
Phí Bạc Lâm nhận ra, liền bê chiếc ghế nhựa duy nhất trong nhà đến, đứng lên ghế lau chùi chiếc điều hòa sạch sẽ hết mức có thể. Anh cúi đầu nói với Ôn Phục: "Bật đi."
Mắt Ôn Phục sáng rực: "Vâng!"
Tiếng bấm điều khiển vang lên, máy lạnh rít lên rồi làn gió mát ùa ra
Phí Bạc Lâm xuống ghế đóng cửa sổ lại. Chẳng bao lâu cả căn nhà đã mát lạnh.
Nhà nhỏ cũng có lợi thế của nó, một chiếc điều hòa có thể làm mát cả phòng ngủ và phòng khách liền kề.
Làm xong hết thì đã là 4 giờ chiều. Hai người đói đến chóng mặt. Họ ngồi xổm bên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách, ngấu nghiến chia nhau một suất cơm hộp.
Khôi phục lại được chút sức lực, Phí Bạc Lâm bảo Ôn Phục đi tắm, còn mình thì mở hành lý ra, phân loại đồ dùng sinh hoạt mang từ nhà đến.
Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép, ga trải giường, chăn bông, thậm chí cả hộp cơm và băng cá nhân, cái gì có thể mang đi đều mang đến Cẩm Thành. Chưa đến một tiếng đồng hồ, căn nhà vừa được dọn dẹp trống trải nay lại được lấp đầy.
Khi Phí Bạc Lâm đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa, Ôn Phục đã làm theo lời anh, đi vứt rác ở tầng dưới, tiện thể đi siêu thị mua một gói mì, một đống gia vị, xoong nồi, bát đĩa, còn vác về một chiếc ghế nhựa.
Tất cả đồ đạc trong nhà họ đều tự mang đến Cẩm Thành. Chỉ có cây đàn guitar của Ôn Phục, Phí Bạc Lâm chọn cách vận chuyển qua SF Express, dự kiến ngày mai giao đến.
Một suất cơm hộp hai người ăn chỉ lưng lửng bụng. Phí Bạc Lâm tắm xong, cả người sảng khoái đi ra. Anh lại vào bếp nấu hai bát mì lớn, sau đó ngồi trên ghế nhựa cùng Ôn Phục ăn ngấu nghiến. Ăn xong cả hai đều tựa vào ghế sofa im lặng nửa tiếng.
Sau đó Phí Bạc Lâm mới kéo Ôn Phục đi đánh răng rửa mặt.
Cuối cùng cả hai mệt rũ người nằm trên giường, quyết định trả thù đời bằng cách bật điều hòa cả đêm.
Trong phòng mát rượi, là cái cảm giác mát lạnh mà Ôn Phục ở nhà tại Vinh Châu chưa bao giờ được trải nghiệm và cảm nhận.
Cậu nhìn trần nhà đen kịt rồi chớp mắt: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm đã quá mệt mỏi. Vài giây sau anh mới khẽ đáp lại với giọng ngái ngủ.
"Hửm?"
"Đây là nhà của chúng ta sau này à?"
"...Ừm." Mí mắt Phí Bạc Lâm đang đánh nhau, "Học đại học thì ở đây."
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, anh mới nhớ ra câu nói còn dang dở của mình. Anh lơ mơ bổ sung, cũng không biết Ôn Phục có nghe rõ không: "Sau này sẽ có một ngôi nhà mới thực sự thuộc về chúng ta."
Người nghèo mới khá lên mà không biết chừng mực thì dễ gặp hoạ. Nguyên tắc này cũng đúng trong các chuyện khác.
Ví dụ như để hai đứa trẻ mười mấy năm chưa từng bật điều hòa được bật cả đêm.
Ngày hôm sau, cả hai lờ đờ tỉnh dậy. Đứng trong nhà vệ sinh đánh răng trước gương, hai người hắt hơi liên tục.
Chưa tới nửa ngày thì đều ốm cùng một lúc.
Phí Bạc Lâm ít khi bị bệnh. Lần này, anh ốm nặng hơn cả Ôn Phục.
Không chỉ đầu đau như búa bổ, uống một viên thuốc hạ sốt cầm cự được một ngày, nửa đêm lại sốt cao.
Tất nhiên Ôn Phục cũng không khá hơn là bao.
Chỉ là sốt nhẹ hơn Phí Bạc Lâm.
Một người 37,8 độ, một người 38,5 độ.
Và thế là vào buổi tối sinh nhật tuổi 19 của Phí Bạc Lâm, họ dìu nhau đến bệnh viện. Hai cái đầu tựa vào nhau truyền dịch cả đêm.
Truyền dịch phải truyền ba ngày. Sau khi xem kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ nói ngoài việc bị cảm do đổ mồ hôi nhiều rồi bật điều hòa, họ còn bị nhiễm khuẩn nhẹ. Sau khi truyền dịch xong thì phải lấy thuốc về uống. Thuốc đủ cho ba ngày, mỗi ngày ba lần.
Khi nhìn thấy đơn thuốc có cả thuốc ngậm cam thảo, Ôn Phục khăng khăng với bác sĩ rằng sau khi truyền dịch cậu cảm thấy khỏe hẳn, không đau lưng, không mệt, có thể chạy ngay 1000m, hoàn toàn không cần uống thuốc nữa.
Bác sĩ nghe giọng nói khàn khàn như lưỡi dao cứa vào cổ họng của cậu, liền đuổi cậu ra ngoài và yêu cầu nhất định phải uống thuốc.
Ngày đầu tiên từ bệnh viện về, Phí Bạc Lâm vẫn rất mệt mỏi. Trước khi vào nhà vệ sinh tắm rửa, nghĩ cả hai đều đang ốm, anh đề nghị tự tách nhau ra tắm. Thế là anh tự uống thuốc rồi lại đứng nhìn Ôn Phục uống thuốc vào miệng xong mới đi vào phòng tắm.
Lúc quay lại, thấy trong thùng rác trong phòng có vài tờ giấy ăn bị vò nát, anh cũng không nghĩ nhiều. Anh giục Ôn Phục đi tắm rửa xong rồi lăn ra ngủ.
Ngày thứ hai truyền dịch xong, Phí Bạc Lâm đã khỏe hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn còn yếu hơn bình thường, nhưng đầu óc đã không còn choáng váng và cơ thể cũng không còn nặng nề nữa. Còn về Ôn Phục, ngoài việc giọng nói khàn khàn, cả người đã nhảy nhót như bình thường.
Tối hôm đó Phí Bạc Lâm vẫn uống thuốc cùng Ôn Phục. Uống xong, anh đi tắm rửa trước. Quay lại thấy thùng rác vốn sạch sẽ trước khi anh đi tắm, chỉ trong mười mấy phút đã lại có một tờ giấy ăn. Anh bắt đầu suy nghĩ.
Trưa ngày thứ ba, Phí Bạc Lâm đứng canh Ôn Phục uống thuốc xong, không rời đi mà khoanh tay nói với Ôn Phục: "Há miệng."
Ôn Phục rõ ràng đã khựng lại.
Sau đó, cậu mím môi, rồi há miệng: "A..."
Phí Bạc Lâm cúi xuống xem trong miệng Ôn Phục thấy không có thuốc, đúng là đã nuốt vào rồi. Thế là anh không nói gì.
Buổi tối họ vẫn uống thuốc cùng nhau. Phí Bạc Lâm vẫn uống xong rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đi được nửa đường anh đột nhiên quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy tiếng. Vừa về đến cửa phòng, anh đã thấy Ôn Phục ngẩng đầu, nhổ một đống thuốc viên giấu dưới gốc lưỡi vào thùng rác, sau đó rút vài tờ giấy ăn vò nát vứt vào thùng rác để che giấu hành vi phạm tội của mình.
Phí Bạc Lâm nhìn thấy tất cả, sau đó lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh.
Sáng sớm ngày thứ tư, Phí Bạc Lâm nói với Ôn Phục: "Anh nghe thấy giọng em vẫn chưa khỏi, uống thêm một ngày thuốc nữa."
Ôn Phục mở miệng, giọng nói khàn khàn như cây đàn nhị bị đứt dây: "Em khoẻ rồi mà."
Phí Bạc Lâm thản nhiên nói: "Hoặc là sau này không bao giờ bật điều hòa nữa, hoặc là hôm nay phải uống thuốc."
"..." Ôn Phục rũ đầu xuống, giọng ủ rũ, khàn khàn như vịt, nói với giọng điệu thỏa hiệp: "Em uống thuốc."
Khi uống, cậu chỉ biểu diễn cho có lệ: Cho viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước, còn cố ý làm động tác nuốt giả.
Theo lý mà nói, làm đến bước này Phí Bạc Lâm nên yên tâm đi vào bếp rửa bát rồi. Nhưng hôm nay Phí Bạc Lâm không động đậy. Anh trước hết khen cậu ngoan, sau đó ngồi đối diện lướt điện thoại.
Mấy ngày nay Phí Bạc Lâm tham gia vào vài nhóm tìm việc làm thêm trong thành phố. Không có việc gì làm, anh lại lướt điện thoại xem trong nhóm có đăng việc làm thêm nào mà mình có thể làm được không.
Tin trong nhóm có rất nhiều, lướt cả buổi cũng chưa hết. Phí Bạc Lâm có thể từ từ xem, còn Ôn Phục thì không đợi được, thuốc viên ngậm trong miệng sẽ từ từ tan ra, cái vị đó thật sự rất khó chịu.
Ngay khi cậu sắp không chịu nổi nữa, Phí Bạc Lâm đã tắt điện thoại, đứng dậy thu bát đĩa vào bếp.
Ôn Phục thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng dùng chân móc lấy thùng rác, nhổ thuốc ra ngoài rồi còn lặng lẽ chậc chậc vài cái. Vừa định tìm nước súc miệng để làm sạch bớt vị đắng trong miệng. Trong không gian phòng khách yên tĩnh, giọng nói u ám của Phí Bạc Lâm lạnh lùng truyền đến từ sau gáy cậu:
"Thuốc cam thảo ngậm trong miệng không đắng sao?"
Ôn Phục: "..."
Ôn Phục: !!!
Ôn Phục ngồi phịch xuống.
Ôn Phục trợn tròn mắt.
Ôn Phục biểu diễn một màn bị dọa dựng đứng lông tơ ngay tại chỗ cho Phí Bạc Lâm xem.
Sau đó cậu bị anh bóp gáy ép phải uống một đống thuốc viên.
Ba ngày sau Ôn Phục không còn dám giở trò gì nữa, ngoan ngoãn uống thuốc, kịp thời hồi phục trước khi huấn luyện quân sự bắt đầu.
Một tháng huấn luyện quân sự ở cả hai trường đều yêu cầu phải ở ký túc xá. Chỉ cuối tuần mới được về nhà.
Phí Bạc Lâm giao tiếp với mọi người rất hòa đồng, vẻ ngoài điển trai lại dễ gần. Anh không chỉ không gây mâu thuẫn với bạn cùng khoa, cùng lớp, mà còn tranh cử thành công chức vụ lớp trưởng trong thời gian huấn luyện quân sự.
Nhưng cách giao tiếp của Ôn Phục thì không ổn lắm. Bề ngoài đẹp trai nhưng khó gần; cậu cư xử lạnh nhạt, ít nói, thỉnh thoảng mở miệng còn nói khó nghe.
Có lần, một cậu bạn cùng ký túc xá tranh thủ giờ nghỉ tối, trước mặt mọi người bày tỏ với một nữ sinh mới quen chưa đầy một tuần. Cô gái đứng im lặng trong trái tim hoa hồng cậu ta xếp sẵn, mãi không nói lời nào. Cả phòng trừ Ôn Phục đều reo hò cổ vũ. Cuối cùng cô gái vẫn từ chối.
Ôn Phục trở về ký túc xá sau buổi huấn luyện, nghe thấy các bạn cùng phòng đang an ủi bạn nam kia.
"Mày đẹp trai thế kia! Là con nhỏ đó mắt không tròng!"
"Sau này thế nào nó cũng hối hận cho mà xem!"
"Bây giờ chê cười khi ngồi xe đạp, rồi đến lúc ngồi xe hơi mà khóc thì mới biết thế nào là đời."
"Thật ra nhan sắc của nó cũng không xứng với mày. Không ở bên nhau là tốt rồi, không thì thằng em tao bị thiệt!"
"Đúng rồi, Ôn Phục, mày nói gì đi chứ."
Ôn Phục đang cầm chậu định ra ban công giặt đồ, nghe thấy người khác gọi mình, chỉ đành quay lại nhìn bạn cùng phòng đang được an ủi, nói: "Cô ấy rất đẹp."
Cả phòng ký túc xá câm nín trong một giây.
Ôn Phục nói tiếp: "Cậu không đẹp."
"..."
"Cô ấy nên từ chối."
"..."
Từng lời nói của bạn cùng phòng đều bị cậu phản bác.
Thế là Ôn Phục bị các bạn cùng phòng cô lập.
Cứ như vậy, Ôn Phục tuy không gây mâu thuẫn với các bạn trong khoa, nhưng cũng không có mấy người muốn nói chuyện và kết bạn với cậu sau nhiều lần bị từ chối.
Cuối tuần về nhà, Phí Bạc Lâm nghe Ôn Phục kể xong chuyện này, không bình luận nhiều. Anh chỉ bảo Ôn Phục đăng nhập ứng dụng chat nhiều hơn, chú ý các thông báo trong nhóm lớp, tránh bỏ lỡ tin tức mà không có ai chịu nói cho, cuối cùng lại bị trừ điểm học phần.
Ôn Phục không kết bạn được, cũng không thích kết bạn. Vậy thì Phí Bạc Lâm sẽ dạy cậu cách tự sống tốt một mình ở đại học, làm tốt những việc cần làm.
Kế hoạch của Phí Bạc Lâm rất đơn giản. Anh mong rằng cả anh và Ôn Phục, khi có thể thì phải phấn đấu đạt thành tích, có cơ hội thì tranh cử. Còn nếu không, thì ít nhất cũng phải chăm chỉ học hành để có điểm cao, nỗ lực hết sức để giành học bổng và cơ hội học tiếp cao học.
Còn về bên Anh Quốc, rất nhiều chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.
Khi nào luật sư của cha anh liên hệ với anh, khi nào anh phải sang Anh, sang Anh phải làm gì, tất cả đều là những ẩn số.
Hứa Uy nói đúng. Tập đoàn của Phí Thị ở trong nước gần như đã đổi sang họ Hứa. Một nửa số đối tác làm ăn đã trở mặt sau khi Lâm Viễn Nghi rời đi.
Bản thân sức khỏe của cha anh cũng nguy kịch, mấy năm gần đây đã hôn mê nhiều lần. Rất nhiều tiền đã được dùng để duy trì sự sống. Đồng thời cổ phần của chính ông cũng bị nhà họ Hứa pha loãng hết lần này đến lần khác bằng nhiều lý do khác nhau, thậm chí còn trở thành pháp nhân của công ty.
Khi nhận ra thì đã quá muộn để cứu vãn. Và di chúc mà ông đã lập, sau khi người con trai út qua đời, người thừa kế đã được đổi thành Phí Bạc Lâm cũng đã quá muộn.
Người nhà họ Hứa đã sớm xem trộm di chúc và cũng lợi dụng nhiều lỗ hổng trong di chúc. Ngay cả luật sư cũng bị nửa uy h**p nửa dụ dỗ để kiểm soát. Nếu không phải nhà họ Trâu không cam lòng, phản bội nhà họ Hứa, lợi dụng Trâu Kỳ để lén lút có được thông tin liên lạc của Phí Bạc Lâm thì Hứa Uy và bọn họ thật sự sẽ một tay che trời, làm cho di chúc bị vô hiệu.
Nhưng ngay cả khi luật sư đã tìm mọi cách liên lạc với Phí Bạc Lâm, bây giờ nhà họ Phí cũng là một mớ hỗn độn.
Phí Bạc Lâm sang Anh, không những không được hưởng phúc mà còn phải đi dọn dẹp một đống rắc rối do cha anh gây ra.
Tiền mặt trong tài khoản cá nhân của cha anh mấy năm nay đã bị nhà họ Hứa lừa gạt, chiếm đoạt, chỉ còn lại mấy chục triệu. Tuy nhiên nhiều khoản sổ sách giá trị hàng chục tỷ làm giả của nhà họ Hứa đều ghi tên ông.
Muốn lật đổ nhà họ Hứa, phải lôi ra một loạt các sổ sách bị làm giả này. Mấy chục triệu tiền mặt so với một đống sổ sách khống trị giá hàng tỷ, chẳng khác nào một miếng bông to bằng nắm tay và một cái hố không đáy. Nhét hết vào cũng chẳng ăn thua.
Trớ trêu thay, cha anh đã đổi di chúc và người thừa kế. Một khi vạch trần nhà họ Hứa, Phí Thị sụp đổ, Phí Bạc Lâm có thể còn bị kiện ra tòa, phải giúp trả nợ.
Phí Bạc Lâm không muốn nghĩ đến điều này.
Nếu sau này luật sư không liên lạc với anh, thì là do họ đã hoàn toàn bất lực dưới áp lực của nhà họ Hứa. Anh sẽ yên phận học đại học, đi làm thêm, học hành chăm chỉ và cùng Ôn Phục sống một cuộc đời bình yên.
Còn nếu luật sư liên lạc với anh, dù chỉ có một chút cơ hội để phản công, anh cũng sẽ không chút do dự đưa Ôn Phục đến Anh.
Dù có phải đấu đến sứt đầu mẻ trán, đấu đến mất hết tất cả, anh cũng phải bắt Hứa Uy quỳ trước mộ Lâm Viễn Nghi dập đầu ba mươi cái, bắt tất cả người nhà họ Hứa phải trả giá cho nửa hũ tro cốt đó.