Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 75

Editor: Sophie

 

Phí Bạc Lâm thường cảm thấy đời mình như bị xé làm đôi.

 

Một bên là cuộc sống đại học ngày ngày tính toán từng đồng từng cắc để đi chợ nấu cơm. Một bên lại là tập đoàn gia đình trị giá hàng chục tỷ ngay trong cùng thành phố, cách anh chỉ mấy chục cây số, đang chờ anh đến gánh vác.

 

Mà sợi dây kết nối giữa hai cuộc đời ấy chỉ là một cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài vào ngày thi đại học kết thúc

 

Chỉ khác là, trong mắt người khác có lẽ tập đoàn là mây ngàn, còn đời sinh viên mới là bụi đất. Nhưng trong mắt Phí Bạc Lâm thì ngược lại: Cuộc sống sinh viên như ở trên mây, còn tập đoàn kia mới chính là vũng bùn, là nước sôi lửa bỏng.

 

Mỗi khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc lên trần nhà và chìm vào suy tư, Ôn Phục sẽ lặng lẽ gối đầu lên tay anh. Chỉ cần cúi xuống, Phí Bạc Lâm sẽ bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu đang nhìn mình.

 

Thế nên bất kể đây là mây hay bùn, Phí Bạc Lâm lại vững vàng đáp xuống mặt đất.

 

Sau kỳ quân sự, cả hai đứa đều đen đi rõ rệt. Không có người lớn bên cạnh, những chuyện như bôi kem chống nắng chẳng ai nghĩ ra. May mà hai tuần sau trời liên tục đổ mưa, da dẻ vốn trắng trẻo lại sớm hồi phục.

 

Sau Quốc khánh, Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng tìm được một công việc gia sư trong nhóm việc làm thêm.

 

Điều kiện công việc không mấy lý tưởng: Nhà của đối phương khá xa, tiền lương lại thấp. Hơn nữa, họ chỉ cần gia sư dạy thêm hai tiếng mỗi tối, từ thứ Hai đến thứ Sáu, sau 9 giờ khi đứa trẻ tan học. Vì thế, tin tuyển này đã được quản trị viên đăng trong nhóm suốt mấy ngày mà chẳng ai đoái hoài.

 

Vài ngày sau, khi Phí Bạc Lâm lướt thấy tin nhắn này, anh đã đọc đi đọc lại hai lần, xác nhận không có ai trong nhóm nhận rồi bắt đầu tính toán.

 

Anh và Ôn Phục đều là sinh viên năm nhất, năm ngày trong tuần cơ bản đã kín lịch với các môn chuyên ngành và môn đại cương. Tuy nhiên, khác với anh, học kỳ này Ôn Phục còn có khá nhiều tiết học buổi tối, từ thứ Hai đến thứ Năm mỗi tối đều phải đến 11 rưỡi mới về đến nhà.

 

Còn anh thì sau 5 rưỡi chiều đã có thể về nhà. Riêng về buổi tự học đặc trưng của sinh viên năm nhất, nhà trường quản lý rất lỏng lẻo. Vốn dĩ đây là một buổi học không cần thiết, cộng thêm cố vấn của Phí Bạc Lâm là một giáo viên trẻ rất cởi mở, anh chỉ cần thông báo trước tình hình là đối phương sẽ không ép buộc.

 

Chỉ là nơi dạy thêm cách nhà khá xa, đi lại mất hơn hai tiếng đồng hồ. Điều này cũng đồng nghĩa Phí Bạc Lâm sẽ phải về nhà sau 12 giờ đêm để nhận 60 tệ tiền lương mỗi giờ.

 

Trừ đi chi phí đi lại bằng tàu điện ngầm, một ngày kiếm được 100 tệ, một tuần có thể kiếm được 500 tệ.

 

Mặc dù hơi mệt, nhưng so với các công việc chân tay khác, gia sư đã là một công việc bán thời gian có lợi nhuận cao.

 

Sau khi nghĩ kỹ, Phí Bạc Lâm đã trả lời "1" dưới đơn này.

 

Rất nhanh, quản trị viên đã gửi thông tin liên lạc của phụ huynh đó cho anh.

 

Quá trình liên lạc rất suôn sẻ. Điểm thi đại học của Phí Bạc Lâm không cao lắm, anh cũng không giải thích nhiều. Nhưng đối phương cũng biết họ trả giá thấp nên cũng không có gì phải kén chọn. Vì vậy hai bên đã đi đến thống nhất, trong vòng 20 phút đã chốt thời gian dạy.

 

Bắt đầu từ tuần này, Phí Bạc Lâm sẽ đi làm thêm mỗi tối.

 

Điều đáng tiếc duy nhất là cuối tuần lại rảnh rỗi.

 

Anh thầm nghĩ, giá mà cuối tuần cũng có thêm một công việc thì tốt, làm hai việc, kiếm nhiều hơn, cũng yên tâm hơn.

 

Hiện tại tiền tiết kiệm của anh chỉ đủ chi tiêu cho anh và Ôn Phục trong một năm. Vẫn còn ba năm nữa. Nếu không lo liệu trước thì đến lúc hết tiền, chỉ còn cách làm ngày nào biết ngày đó, kiếm bao nhiêu ăn bấy nhiêu

 

Đúng lúc này, nhóm bật ra một tin nhắn mới.

 

Phí Bạc Lâm vốn định nhìn lướt qua, nhưng ánh mắt anh lại dừng lại trên màn hình khi nhìn thấy nội dung.

 

Một người giao đồ ăn đang tìm bạn đồng hành.

 

Người đó là tài xế trên ứng dụng giao hàng. Nhưng năm nay phải ôn thi, cuối tuần phải đi học. Chỉ có thể đi giao hàng vào thứ Hai và thứ Sáu.

 

Nhưng thuê xe điện nguyên tháng thì phí quá, liền lên nhóm tìm người đi chung, giao hàng vào cuối tuần. Ai chạy thì nhận đơn bằng điện thoại riêng, tiền ai nấy hưởng, người dùng xe cuối tuần chỉ cần trả tiền thuê xe máy điện hai ngày là được.

 

Phí Bạc Lâm lập tức nhấn vào khung trò chuyện riêng với đối phương, hỏi han kỹ càng.

 

Thời gian làm là từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, giữa trưa được nghỉ hai tiếng. Thông thường mỗi đơn có thể kiếm được 5 - 6 tệ. Khi mới bắt đầu chưa quen đường, kiếm được ít hơn một chút. Sau khi quen đường, một giờ kiếm 30 tệ không thành vấn đề. Sau sáu giờ tối vẫn có thể tự nhận đơn, qua mười một giờ còn được thêm phụ cấp.

 

So ra, lương tính theo giờ thấp hơn gia sư, nhưng vì làm được cả ngày, gộp lại thì thu nhập còn cao hơn.

 

Tiền lương theo giờ của gia sư dù cao đến đâu cũng chỉ cố định hai tiếng mỗi ngày là 120 tệ. Nếu đi giao hàng, một ngày có thể kiếm được 200 - 300 tệ không thành vấn đề.

 

Phí Bạc Lâm nhẩm tính sơ sơ, mỗi tháng thế nào cũng được 3000 - 4000 tệ. Sau này khi việc học nhẹ đi, anh còn có thể nhận thêm việc viết báo cáo thuê trên mạng.

 

Như vậy, chỉ cần không có biến cố, bốn năm đại học của anh và Ôn Phục sẽ được đảm bảo.

 

Anh và người tài xế kia trao đổi thông tin liên lạc, vừa hẹn xong thời gian và địa điểm gặp mặt, đã nghe thấy tiếng "xì xì" vang lên trong bếp.

 

Phí Bạc Lâm vội vàng đặt điện thoại xuống, tắt bếp ga. Mải lướt tin nhắn trong nhóm quá lâu, suýt chút nữa quên nồi mì đang sôi sùng sục, bọt trắng suýt trào ra khỏi nồi.

 

Anh cầm đũa, vừa gắp những sợi mì đã hơi mềm vào hai cái bát đã nêm sẵn gia vị vừa gọi: "Em gái ơi!"

 

Ôn Phục vút một tiếng xông đến, ghé vào cửa bếp.

 

Mỗi lần cậu như vậy, Phí Bạc Lâm đều không nhịn được cười. Có vẻ như những gì Ôn Phục nói vào ngày thuê nhà là đúng, chỉ cần anh gọi, Ôn Phục sẽ lao đến trước mặt anh trong nháy mắt.

 

"Đến bưng mì đi." Phí Bạc Lâm nói.

 

Ôn Phục thích ăn mì sốt thịt mà anh làm, ăn mãi không chán. Có lần ở cấp 3 cậu ăn liên tục hai tuần, Phí Bạc Lâm suýt không chịu nổi, Ôn Phục mới chịu thôi.

 

Hai người bưng mì ra bàn, mỗi người một chiếc ghế nhựa, ngồi bên bàn cặm cụi ăn mì.

 

Trong những khoảnh khắc bất chợt như vậy, Phí Bạc Lâm luôn có cảm giác họ vẫn ở trong ngôi nhà cũ ở Nhung Châu, ăn xong bát mì rồi còn phải chạy đi học thêm buổi tối.

 

Mới đó mà anh đã thi xong đại học, nhập học được một tháng rồi.

 

Có vẻ như lời giáo viên chủ nhiệm năm đó nói không sai, phần lớn cuộc sống cấp 3 của học sinh giống như một tòa thành. Người bên trong muốn ra, người bên ngoài muốn vào. Chỉ đến khi hoàn toàn từ biệt những ngày tháng ngồi trong một phòng học, một chỗ ngồi cố định, hàng ngày lắc lư đầu ngắm hoa nở hoa tàn qua cửa sổ kính, mới nhận ra thời gian đó quý giá đến nhường nào.

 

Ngẫm lại, ngay cả những khoảnh khắc xem Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên đấu khẩu cũng thấy như chuyện kiếp trước.

 

Ăn gần xong, Phí Bạc Lâm đặt đũa xuống, lau sạch miệng, uống một ngụm nước rồi nói: "Sau này cuối tuần ban ngày anh không ở nhà nữa."

 

Ôn Phục đang hút nốt sợi mì cuối cùng, nghe vậy thì động tác trong miệng dừng lại.

 

Phí Bạc Lâm nói tiếp: "Ngày thường cũng sẽ về muộn hơn."

 

Ôn Phục ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, khóe miệng còn dính chút nước mì.

 

Phí Bạc Lâm giải thích: "Anh đã tìm được hai công việc bán thời gian. Từ thứ Hai đến thứ Sáu đi gia sư, đến tối mới kết thúc. Cuối tuần thì đi giao hàng."

 

Ôn Phục không ăn mì nữa. Phí Bạc Lâm nhận ra trong mắt cậu có rất nhiều câu hỏi và điều muốn nói. Nhưng con người là như vậy, khi trong đầu có quá nhiều suy nghĩ thì lại trở nên lúng túng, không biết nên nói điều gì trước.

 

Vì vậy Ôn Phục im lặng một lúc, rồi mới bắt đầu hỏi: "Vậy mấy giờ anh về?"

 

"12 giờ." Phí Bạc Lâm đáp, "Em về nhà trước thì cứ nghỉ ngơi, không cần đợi anh. Buổi chiều anh sẽ nấu nhiều cơm để sẵn trong tủ lạnh, em đói thì lấy ra ăn."

 

Đầu óc Ôn Phục trống rỗng một lúc, sau đó lại hỗn loạn. Cậu hỏi tiếp: "Ngày nào cũng thế ạ?"

 

Anh gật đầu.

 

Cậu đờ đẫn quay lại, ngây người nhìn bát mì, cuối cùng cũng hiểu ra mình muốn nói gì.

 

"Em đi cùng anh."

 

Phí Bạc Lâm sớm đoán được, kiên nhẫn giải thích: "Mấy việc này đi một mình là đủ. Gia sư thì càng không thể mang em theo."

 

Ôn Phục nói: "Em cũng làm gia sư."

 

Phí Bạc Lâm: "Người ta chỉ cần một giáo viên thôi."

 

Ôn Phục nói: "Vậy em đi giao hàng."

 

"Cuối tuần em còn có tiết." Phí Bạc Lâm nhắc nhở, "Thứ Bảy học lý thuyết âm nhạc, Chủ nhật còn phải đến Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên dự thính."

 

Đây là do Phí Bạc Lâm đã sắp xếp cho Ôn Phục khi cậu đăng ký môn học.

 

Cậu thiếu hệ thống đào tạo bài bản, chỉ dựa vào năng khiếu thì khó mà đi xa. Nếu cứ để tài năng của cậu phát triển một cách hoang dã, cuối cùng sẽ khó thành công.

 

May mắn là trường của Ôn Phục ngay cạnh Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên. Chỉ cần rảnh là có thể tới dự thính

 

Lịch học năm nhất rất dày đặc, Ôn Phục chỉ có thời gian vào cuối tuần. Phí Bạc Lâm đã hỏi được thời khóa biểu và lịch học các môn tự chọn năm nhất, năm hai của khoa Nhạc Pop Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên trong nhóm của thành phố. Vừa hay Chủ nhật Ôn Phục có thể đến dự thính cả buổi sáng và buổi chiều.

 

Ôn Phục im lặng. Phí Bạc Lâm nghĩ cậu chỉ muốn dính lấy mình. Anh định nói vài lời dỗ dành thì thấy Ôn Phục cúi đầu, thấp giọng nói: "Trong nhà không thể bắt mình anh kiếm tiền."

 

Phí Bạc Lâm sững người.

 

Ôn Phục nói: "Em cũng có thể kiếm tiền."

 

Lúc này, trong lòng Phí Bạc Lâm như bị một luồng gió mạnh va vào. Trong luồng gió ấy có rất nhiều suy nghĩ về bản chất thật sự của Ôn Phục.

 

Cậu không phải là một người ngây thơ, không biết gì và không hiểu chuyện như anh vẫn nghĩ. Anh tự cho rằng mình đã nuôi dạy Ôn Phục rất tốt hoặc tự cho rằng nuôi dạy tốt là nuôi cậu thành một người ngây ngô không biết gì cả.

 

Nhưng anh mới nuôi Ôn Phục được mấy năm chứ. Tháp ngà ở Vinh Châu cũng chỉ cho Ôn Phục ở một năm rưỡi. Trước đó, bất kể trong hoàn cảnh và cách thức nào, Ôn Phục cũng luôn là người nuôi gia đình. Mặc dù là dựa vào trộm cắp, dựa vào việc lần lượt bước vào hang cọp miệng sói để nuôi một gia đình dơ bẩn.

 

Ôn Phục dường như đã trưởng thành.

 

Cậu bé gầy gò, cô độc, không màng chuyện đời năm 16 tuổi, chỉ cần có đôi vớ mới là vui mừng, chỉ nghe tin nhà đổi chăn là có thể lăn lộn trên giường cả đêm... đã là chuyện trong ký ức của Phí Bạc Lâm hai năm về trước.

 

"Còn một tháng nữa là sinh nhật em." Lần đầu tiên Phí Bạc Lâm nhượng bộ trong một chuyện như thế này. Anh biết mình cần tôn trọng suy nghĩ và bản ngã độc lập của một thiếu niên sắp tròn mười tám tuổi.

 

Họ nên ở vị trí bình đẳng. Phí Bạc Lâm không phải là cha mẹ của Ôn Phục. Dù có là phụ huynh, điều đó cũng không có nghĩa là anh có thể hoàn toàn kiểm soát suy nghĩ và quyết định của Ôn Phục.

 

"Đợi em đến tuổi trưởng thành, muốn làm công việc bán thời gian nào thì từ từ tìm." Anh xoa đầu Ôn Phục, giọng mềm mỏng.

 

Ôn Phục theo thói quen cọ vào lòng bàn tay anh, ngẩng đầu hỏi: "Thật không ạ?"

 

"Thật." Phí Bạc Lâm nói, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học."

 

"Thế còn anh? Anh không sợ ảnh hưởng sao?"

 

"Anh sẽ không." Phí Bạc Lâm cũng đảm bảo với Ôn Phục, "Nếu ảnh hưởng đến việc học, anh sẽ lập tức tìm việc làm thêm khác."

 

Thế là cả hai coi như thỏa thuận xong.

 

Ngày hôm sau, Phí Bạc Lâm bắt đầu công việc bán thời gian của mình.

 

Lịch học của sinh viên năm nhất rất dày đặc. Họ đều đi học từ sáng sớm, tối khuya mới về. Chỉ có vài tiếng trước khi đi ngủ ngủ mới có thể gặp nhau.

 

Phí Bạc Lâm tan học lúc 5 rưỡi chiều, 7 rưỡi phải lên tàu điện ngầm đến một khu khác của thành phố. Hai tiếng giữa đó là thời gian anh ăn tối và ở bên Ôn Phục

 

Để có thể ở bên nhau lâu hơn, mỗi tối hai người đều chạy về nhà cùng một lúc. Ôn Phục sẽ tiện đường mua những món mà Phí Bạc Lâm đã liệt kê cho cậu vào ngày hôm trước ở siêu thị. Phí Bạc Lâm về nhà là bắt đầu nấu ăn. Trừ mấy chục phút đi đường, một tiếng rưỡi ở nhà là thời gian mà họ trân trọng nhất.

 

Trong một tiếng rưỡi này, cả hai không làm gì nhiều. Chỉ đơn giản là ngồi ăn cơm trên một chiếc bàn, Ôn Phục sẽ kể cho Phí Bạc Lâm nghe hôm nay giáo viên ở trường đã bắt cả lớp xem PowerPoint bao lâu, giá rau ở siêu thị lại lén tăng thêm mấy hào, loại trái cây nào đang được giảm giá và tối nay cậu sẽ xem bộ phim hoạt hình nào đợi Phí Bạc Lâm về.

 

Phí Bạc Lâm luôn chỉ lặng lẽ lắng nghe, chẳng bao giờ chen ngang. Vốn dĩ cậu không phải người nói nhiều, nhưng dường như lại rất hiểu anh muốn nghe gì. Cậu nói càng nhiều, anh càng có cảm giác như cả hai thật sự cùng nhau đi học, cùng nhau trải qua đời sống sinh viên.

 

Vì vậy cậu kể những chuyện hàng ngày ở trường gần như lặp đi lặp lại mà không chán. Phí Bạc Lâm cũng luôn kiên nhẫn lặng lẽ lắng nghe. Nghe một trăm lần, anh cảm thấy như mình đã đi theo Ôn Phục suốt một trăm ngày.

 

Để Ôn Phục về nhà sau giờ học buổi tối không bị đói, Phí Bạc Lâm sẽ nấu nhiều hơn một chút, vừa dùng cho bữa tối vừa để lại một phần cho Ôn Phục trong tủ lạnh.

 

Anh thường dặn đi dặn lại: "Về thì ngủ sớm đi, đừng đợi." Nhưng đêm nào về, anh cũng thấy Ôn Phục thức.

 

Ôn Phục luôn khoanh chân ngồi trên ghế sofa, lúc thì xem phim hoạt hình, lúc thì ngẩn người. Thường thì vừa nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách là cậu đã chạy ra đứng đợi ở trước cửa. Điện thoại cậu không rời tay. Trước khi Phí Bạc Lâm về đến nhà, Ôn Phục sẽ liên tục làm mới giao diện tin nhắn trên điện thoại.

 

Cậu chưa bao giờ nhắn trước cho anh, sợ làm phiền. Anh cũng ngại nhắn trước, sợ làm cậu thức.

 

Hơn hai tiếng đi lại trên tàu điện ngầm là cơ hội duy nhất trong ngày để Phí Bạc Lâm có thể thở phào nhẹ nhõm ngoài thời gian ở nhà.

 

Ban ngày có quá nhiều tiết học, anh chỉ có thể tranh thủ một tiếng rưỡi nghỉ trưa để soạn bài, chuẩn bị nội dung dạy kèm buổi tối.

 

Lên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm lúc 7 rưỡi. Phí Bạc Lâm hiếm khi tìm được chỗ ngồi trong khoảng thời gian đông người này. Vì vậy việc chợp mắt gần như là không thể. Cùng lắm anh chỉ có thể vịn vào tay nắm, đứng giữa đám đông nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

 

11 giờ 20, lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà, anh mới được phép hoàn toàn thư giãn, cuối cùng cũng có thể thở phào và chợp mắt trong hơn một tiếng đồng hồ này.

 

Anh nghĩ, giá như một ngày có 25 tiếng thì tốt biết mấy. Chỉ cần có thêm một tiếng thôi cũng được, để anh có thể trò chuyện với Ôn Phục lâu hơn. Không phải lúc nào cũng thiếu cả tiền lẫn thời gian như thế này.

 

Ngày hôm đó, Cẩm Thành bất chợt đón một trận mưa, như báo hiệu mùa thu đã tới. Thời tiết trở nên mát mẻ. Phí Bạc Lâm ngồi trên chuyến tàu điện ngầm lúc 11 rưỡi, vô tình ngủ quên.

 

Khi anh tỉnh dậy, cả toa tàu trống không. Nhìn lên bảng thông tin mới phát hiện mình đã đi quá hai ga.

 

Khi tàu đến ga tiếp theo, anh kịp thời xuống xe. Nhưng lúc này đã không còn chuyến tàu điện ngầm nào đi ngược lại nữa.

 

Phí Bạc Lâm chỉ đành ra khỏi ga tàu điện ngầm, tìm xem trên đường có chiếc xe đạp công cộng nào để thuê không.

 

Khi đang tìm xe, một chiếc taxi không có khách đi qua bóp còi. Phí Bạc Lâm lịch sự vẫy tay với tài xế, ý là không đi.

 

Tính cả thời gian soạn bài, một ngày làm việc ba tiếng cũng chỉ kiếm được 120 tệ. Trừ tiền vé tàu điện ngầm đi lại, chỉ còn 100 tệ. Anh không nỡ tốn mười mấy tệ để đi taxi về nhà.

 

Tài xế nhìn thấu ý định của anh, lười biếng nói: "Khu này không có xe đạp công cộng đâu! Ngay cả xe ba bánh cũng không có luôn!"

 

Phí Bạc Lâm vẫn vẫy tay, thậm chí không có sức để nói thêm lời nào.

 

Tài xế khẽ cười khẩy, rất nhẹ nhưng rõ ràng, nhổ nước bọt rồi phóng đi, miệng buông lại một câu châm chọc.

 

Đối phương nói đúng. Phí Bạc Lâm tìm mười phút trên đường cũng không thấy một chiếc xe đạp công cộng nào. Lúc này còn cách nhà 15 phút đi bộ. Đi taxi cũng không đáng. Anh nghĩ một lúc, tiếp tục đi bộ.

 

Khi về đến nhà đã gần 1 giờ sáng. Sáng nay Ôn Phục đã dậy lúc 6 rưỡi để cùng anh ăn sáng. Anh nghĩ chắc lần này Ôn Phục ngủ rồi.

 

Anh đứng trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra. Trước khi c*m v** ổ khóa, anh thở ra một hơi thật dài, như muốn trút hết mệt mỏi mà mình phải chịu đựng bên ngoài trong ngày hôm nay để không mang về nhà.

 

Anh tựa vào khung cửa nghỉ ngơi một lúc rồi mới mở cửa.

 

Cửa mở được một nửa, anh không có chỗ để đặt chân.

 

Ôn Phục đang khoanh chân ngồi trên sàn nhà trước cửa, ngẩng đầu nhìn anh. Không biết đã đợi ở đây bao lâu rồi.

 

Phí Bạc Lâm thấy trong tay Ôn Phục có một cuốn sổ và một cây bút. Dường như vừa nghe thấy tiếng anh, cậu mới cất chúng đi.

 

Anh giữ nguyên tư thế mở cửa, lặng lẽ nhìn Ôn Phục.

 

Một lúc lâu sau, Phí Bạc Lâm nở một nụ cười nơi khóe miệng.

 

Như thể mệt mỏi tan biến cả rồi.

 

Anh cúi người, luồn hai tay qua nách Ôn Phục, ôm cậu từ dưới đất lên.

 

Ôn Phục thuận theo, ngả người dựa vào anh.

 

Phí Bạc Lâm giữ nguyên tư thế này, đặt đầu lên vai Ôn Phục rồi ôm cậu đi vào trong. Ôn Phục cũng từng bước lùi lại theo anh.

 

"Xin lỗi em nhé..." Giọng Phí Bạc Lâm hơi khàn đi vì mệt mỏi cả ngày, "Anh về muộn quá."

 

Ôn Phục ôm lại Phí Bạc Lâm, cũng tựa cằm lên vai anh: "Không muộn."

 

Cậu vừa lên tiếng, Phí Bạc Lâm dường như không thể gồng mình thêm được nữa. Trong khoảnh khắc này, anh hoàn toàn dừng lại, đứng giữa phòng khách dựa vào Ôn Phục để nghỉ ngơi.

 

"Sao em lại ngồi ở cửa?" Phí Bạc Lâm hít thở vài hơi, vừa nghỉ ngơi vừa hỏi.

 

Ôn Phục nói: "Để có thể nhìn thấy anh sớm hơn."

 

Phí Bạc Lâm lại mỉm cười.

 

Một lúc sau, anh hỏi nhỏ: "Có phải sợ anh vẫn đang học nên không dám gọi điện giục anh không?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

"Trong tay em cầm cuốn sổ gì thế?" Phí Bạc Lâm hỏi vu vơ, nghĩ đến gì liền hỏi cái đó, như thể chỉ muốn nghe giọng Ôn Phục, chỉ muốn nhận được phản hồi từ cậu. "Đang viết gì à?"

 

Ôn Phục gật đầu, nhưng sau một hồi suy nghĩ cậu lại nói: "Không có gì đâu."

 

Phí Bạc Lâm nghe là biết Ôn Phục có chuyện muốn giấu anh, nhưng giờ mệt quá, không tiện hỏi. Để mai vậy. Mai ngủ dậy sẽ hỏi. Xem cậu có giấu nổi anh không.

 

Anh không tin mèo lại dám giấu chủ nhân chuyện gì? Quả là không biết trời cao đất dày.

 

Hai người ôm nhau trong im lặng.

 

Trong phòng rất yên tĩnh, một chiếc quạt cây đang quay nhẹ nhàng ở mức thấp nhất.

 

Gió thổi qua họ, những người đang ôm lấy cổ nhau. Ôn Phục dùng tay vuốt nhẹ tóc sau gáy Phí Bạc Lâm, nhỏ giọng: "Anh Bạc Lâm mệt lắm phải không?"

 

Phí Bạc Lâm lắc đầu, rất muốn nói mình không mệt, muốn nói mình vẫn ổn.

 

Nhưng lòng bàn tay của Ôn Phục cứ vỗ nhẹ lên lưng anh. Động tác nhẹ nhàng an ủi đó khiến những lời muốn nói của anh không thể thốt ra.

 

Anh nhắm mắt lại, cười một cái như thể đã từ bỏ sự chống cự, cằm cọ vào hõm cổ Ôn Phục khẽ gật đầu: "Hình như là có một chút."

Bình Luận (0)
Comment