Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 76

Editor: Sophie

 

Ngày hôm sau là thứ Bảy, dù không phải đi dạy gia sư nhưng Phí Bạc Lâm vẫn phải ra ngoài chạy giao hàng.

 

Thông thường, đồng nghiệp sẽ đem xe điện dùng chung đặt ở chỗ hẹn, khoảng 7 rưỡi thì Phí Bạc Lâm đi lấy.

 

Thế nhưng đêm qua anh ngủ muộn, sáng vừa mở mắt đã là 8 rưỡi.

 

Đây là một trong những lần hiếm hoi đồng hồ sinh học của Phí Bạc Lâm trật nhịp.

 

Anh vội cầm điện thoại, thấy đối phương từ 7 giờ đã gửi ảnh vị trí xe cho mình. Bắt đầu từ 8 giờ, vì anh không bật ứng dụng, trạm trưởng của trạm giao hàng đã gọi liền một lúc hơn chục cuộc điện thoại cho anh.

 

Ôn Phục cuộn tròn rúc vào lòng Phí Bạc Lâm, ngủ đến mức gối cũng bị hất sang một bên. Cậu tựa đầu vào ngực anh, mái tóc rối bời che khuất vầng trán và đôi mắt; gần như cả gương mặt đều vùi trong người anh, chỉ còn lộ ra chóp mũi và đôi môi.

 

Phí Bạc Lâm khẽ vén chăn, nhẹ nhàng xuống giường, đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại. Vừa rửa mặt, anh vừa gọi điện xin lỗi trạm trưởng.

 

May mắn trạm trưởng thấy anh là người mới, không mắng mỏ gì, chỉ bảo anh nhanh chóng bật ứng dụng để nhận đơn rồi dặn thêm một câu "sau này đừng thế nữa" xong cúp máy.

 

Phí Bạc Lâm nhanh chóng dọn dẹp. Anh còn muốn vào bếp luộc hai quả trứng cho Ôn Phục. Vừa mở cửa nhà vệ sinh đã thấy Ôn Phục đứng trước mặt với đôi mắt lim dim mơ màng nhìn anh.

 

"Mắt còn chưa mở mà đã chạy ra đây." Bạc Lâm ngoài miệng trách, nhưng lại đưa bàn tay còn đọng nước chùi mắt cho cậu, "Không ngủ nữa à?"

 

Ôn Phục lắc đầu.

 

Tối qua Phí Bạc Lâm về nhà còn giặt quần áo và tắm rửa, bận rộn đến khuya mới đi ngủ. Ôn Phục ngáp ngắn ngáp dài dính lấy anh, nhất quyết đợi đến 2 giờ rưỡi sáng mới cùng anh lên giường.

 

Thời gian này hai người ngủ nhiều nhất cũng chỉ được 6 tiếng. Tiết học của Ôn Phục là vào buổi chiều, thực ra cậu có thể ngủ thêm một giấc trưa nữa.

 

"Không ngủ nữa." Ôn Phục ngáp một cái, "Em đi giao hàng với anh Bạc Lâm."

 

Bạc Lâm tưởng cậu nói đùa: "Không đi học sao?"

 

"Thầy giáo bận việc gia đình." Ôn Phục nói, "Hôm nay nghỉ."

 

Để chứng minh, Ôn Phục vừa nói vừa lục tìm điện thoại, s* s**ng khắp người mà không thấy. Phí Bạc Lâm nhắc nhở: "Quần không có túi."

 

"... À."

 

Ôn Phục dừng tay, lại mơ mơ màng màng đi vào phòng khách.

 

Phí Bạc Lâm khoanh tay nói: "Điện thoại và cặp sách đều ở trong phòng."

 

Cậu lại quay người, loạng choạng đi về phòng ngủ như mộng du.

 

Bạc Lâm chỉ biết lắc đầu, đi vào bếp luộc trứng.

 

Anh đặt nồi lên bếp, đổ nước vào, rồi cũng vào phòng thay quần áo.

 

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy nửa người Ôn Phục nằm trên giường, hai chân vẫn ngoan cố chống trên mặt đất. Cả người cứ thế nửa nằm nửa đứng ngủ thiếp đi.

 

Anh vừa buồn cười vừa bất lực, tiến lại gần xoa đầu Ôn Phục.

 

Ôn Phục lập tức tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn anh, khàn giọng gọi: "Anh Bạc Lâm?"

 

"Lên giường ngủ đi." Phí Bạc Lâm nói, "Hôm nay không đi học thì cứ nghỉ ngơi một ngày."

 

Ôn Phục dụi mắt đứng dậy: "Em không buồn ngủ."

 

Nói xong lại ngáp một cái.

 

"Ngủ đi." Phí Bạc Lâm vuốt lại mái tóc rối như tổ quạ của cậu, "Hôm nay anh sẽ về sớm."

 

Ôn Phục cứng đầu: "Em thực sự không buồn ngủ."

 

Phí Bạc Lâm không để ý đến cậu.

 

Cậu lại nói: "Em ăn sáng xong sẽ không buồn ngủ nữa."

 

Phí Bạc Lâm vẫn không tiếp lời cậu.

 

Ôn Phục chui đến trước mặt Phí Bạc Lâm: "Em muốn đi cùng anh Bạc Lâm."

 

Phí Bạc Lâm bất đắc dĩ: "Giao hàng không vui đâu, vất vả lắm."

 

Cả căn phòng im lặng trong giây lát. Phí Bạc Lâm chợt nhận ra điều gì đó, bèn đổi giọng: "Không vất vả lắm đâu. Chỉ là... không có gì thú vị."

 

Nói vậy thì càng khiến cậu quyết tâm phải đi theo.

 

"Anh lái xe, em đi giao." Ôn Phục ngồi ở ghế sau của chiếc xe máy điện, đội chiếc mũ bảo hiểm Phí Bạc Lâm đưa cho, ăn hết quả trứng này đến quả trứng khác. Chiếc xe máy điện chạy ù ù, cậu ở phía sau ăn đến mức gió lùa vào đầy miệng, "Em chạy nhanh nên sẽ giao hàng rất nhanh."

 

Bạc Lâm bật cười: "Được."

 

Anh tính cho Ôn Phục đi theo một hôm, chịu chút khổ, sau này sẽ không còn quấn lấy anh đòi ra ngoài nữa.

 

Anh có trí nhớ tốt, nhớ đường cũng nhanh. Mới chạy hai tuần đã quen gần hết các con đường trong khu. Sau khi nhận đơn, anh chạy đi chạy lại giữa người bán và khách hàng.

 

Nhiều khi trong cùng một tòa nhà lại có mấy đơn, mỗi đơn một tầng, một phòng khác nhau, hai người liền tách ra, mỗi người một nửa.

 

Ôn Phục như một chú chó săn nhỏ. Phí Bạc Lâm vừa dừng xe, nói ra tầng và số phòng cụ thể, cậu lập tức xách hộp đồ ăn vèo một cái lao đi, chưa đầy vài phút đã quay lại, không th* d*c một chút nào, tốc độ nhanh như gió.

 

Giao vài lần, khi gặp lại cùng một tòa nhà có nhiều đơn, Ôn Phục lại yêu cầu Phí Bạc Lâm giao phần lớn cho cậu. Nếu không một mình giao xong rồi ngồi dựa vào xe đợi Phí Bạc Lâm cũng chẳng có gì hay ho.

 

Nhưng dù thế nào, cậu cũng luôn nhanh hơn Bạc Lâm.

 

Đây là kinh nghiệm và thói quen tích lũy qua nhiều năm len lỏi giữa đám đông. Khung người Ôn Phục hẹp hơn Phí Bạc Lâm, người cũng gầy hơn, chân tay nhanh nhẹn. Chui vào trong đám đông, cậu thoăn thoắt như cá gặp nước. Thang máy còn chỗ thì lập tức chen vào, bằng không liền quay người chạy thẳng xuống cầu thang bộ thoát hiểm..

 

Cậu bảo Phí Bạc Lâm chia thêm đơn cho cậu nhưng Phí Bạc Lâm không đồng ý.

 

Thế là Ôn Phục không có việc gì làm. Giao hàng xong đi xuống tầng, cậu dựa vào chiếc xe máy điện xem một chương trình thi hát mà cậu đang theo dõi mấy ngày nay.

 

Chương trình tên là "Tiếng ca mới của chúng ta". Ban giám đốc chương trình chuyên tìm kiếm những ca sĩ trẻ, có tiềm năng từ khắp nơi trên cả nước. Cách tham gia và phương thức thi đấu đều rất minh bạch. Đã bắt đầu ghi hình toàn bộ quá trình từ vòng sơ tuyển.

 

Chương trình gồm 6 giám khảo, mỗi người có 20 giám khảo tuyển chọn. Khi sơ tuyển các thí sinh sẽ được phỏng vấn cấp 1. Sau khi vượt qua, họ sẽ đến gặp giám khảo để bước vào vòng 2.

 

Vòng sơ tuyển có tổng cộng 5 vòng. 6 giám khảo được phân bổ ở các tỉnh, thành phố và khu vực khác nhau. Mỗi vòng một khu vực, mỗi giám khảo phải phụ trách ít nhất 5 khu vực sơ tuyển.

 

Hiện tại chương trình đang ở vòng 2. Ôn Phục đang xem vòng sơ tuyển cấp 2 ở Thanh Hải.

 

Trong đó có một thí sinh vừa mới xuất hiện đã leo lên hot search, chất giọng cao vút, khả năng sáng tác độc đáo, lập tức nổi bật giữa hàng loạt thí sinh bình thường. Bài hát gốc của cậu ta trong đêm phát sóng hôm đó còn chiếm trọn bảng xếp hạng các nền tảng.

 

Ôn Phục đang xem cảnh này.

 

Xem được nửa chừng, Phí Bạc Lâm lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cậu.

 

Lúc này trên điện thoại không có đơn nào. Hai người xích lại gần nhau, tranh thủ mấy phút nghỉ ngơi yên lặng xem điện thoại.

 

Phí Bạc Lâm chưa từng theo dõi kiểu chương trình này. Đây là lần đầu tiên anh xem nên cảm thấy hơi khó hiểu. Chỉ thấy phản ứng của mọi người trong chương trình đều rất hưng phấn, bèn hỏi: "Người này rất giỏi à?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Phí Bạc Lâm nói: "So với các thí sinh khác, ai hát hay hơn?"

 

Ôn Phục nói: "Cậu ấy hay hơn."

 

Phí Bạc Lâm lại hỏi: "So với em thì sao?"

 

Lần này Ôn Phục ngẫm nghĩ nhưng không quá lâu, chỉ hai giây cậu đã đưa ra phán đoán: "Em hát hay hơn."

 

Bạc Lâm bật cười, định nói vậy thì lần sau anh đưa em đi, đúng lúc điện thoại reo báo có đơn mới, hai người vội vã leo lên xe chạy đi.

 

Cứ chạy như vậy cả buổi sáng. Đến giờ ăn trưa, Phí Bạc Lâm ngừng nhận đơn. Bình thường giờ cao điểm anh sẽ tranh thủ ăn hộp cơm lề đường. Nếu có đơn, hộp cơm sẽ được đặt vào thùng giữ nhiệt, giao đơn trước rồi tranh thủ 3 - 5 phút giữa các đơn để lấy cơm ra ăn tiếp.

 

Làm nghề này thì đa số mọi người đều như vậy. Nghỉ ngơi lệch giờ. Buổi trưa và buổi tối là thời điểm kiếm được nhiều tiền nhất nên chẳng ai chịu nghỉ ngơi vào khung giờ này cả.

 

Nhưng hôm nay Phí Bạc Lâm có Ôn Phục đi cùng. Ôn Phục cần được ăn uống đầy đủ.

 

Hai người ghé một quán nhỏ ven đường trông có vẻ đông khách. Ôn Phục xuống xe, vào quán trước, vừa ngồi xuống đã tu liền hai bình trà. Phí Bạc Lâm lập cầm cốc nước cất khỏi tay cậu: "Uống nhiều nước quá lát nữa lại không ăn nổi cơm."

 

Ôn Phục trả lời chắc nịch: "Em ăn được."

 

Anh nghĩ cũng đúng, bụng dạ cậu từ trước đến giờ chưa từng sợ thiếu chỗ trống. Chỉ cần Phí Bạc Lâm ổn, trời sập xuống Ôn Phục cũng có thể ăn hết hai bát cơm.

 

Anh tháo mũ bảo hiểm của cậu xuống trước rồi bảo: "Em gọi món trước đi, thích ăn gì thì gọi, gọi ba bốn món." Phí Bạc Lâm đoán Ôn Phục chắc chắn đói rồi. Đồ ăn ngoài có khẩu phần nhỏ, gọi ít sẽ không đủ cho Ôn Phục ăn. Thế là anh dặn dò đồng thời xách mũ bảo hiểm của Ôn Phục đi ra ngoài, "Anh đi tìm chỗ đỗ xe."

 

Hôm nay là thứ Bảy, xe cộ đông đúc, chỗ đậu xe khan hiếm, quản lý đô thị có mặt khắp nơi. Khu vực họ đang ở không được phép đỗ xe bừa bãi. Phí Bạc Lâm muốn đỗ xe thì phải đi đến quảng trường trước một tòa nhà thương mại cách đó một cây số.

 

Thực đơn của quán được dán trên một tấm nhựa màu đỏ lớn ở tường ngoài cửa bếp. Vừa vào quán là có thể nhìn thấy các món ăn trên đó.

 

Ôn Phục vừa bận rộn nhìn thực đơn, vừa quay người về phía Phí Bạc Lâm: "Bao lâu thì anh về?"

 

Phí Bạc Lâm đã đi ra khỏi quán, ngồi lên xe: "15 phút!"

 

Vừa dứt lời, anh đã khởi động xe máy điện và đi mất.

 

Ánh mắt Ôn Phục lướt qua thực đơn hai lần, thực sự không biết gọi gì.

 

Không phải là không tìm được món muốn ăn, mà là cảm thấy các món quá đắt.

 

Một đĩa khoai tây xào 12 tệ, thịt xào ớt xanh 22 tệ, ngay cả bát canh cải thìa đậu phụ cũng 15 tệ.

 

Một đơn giao hàng Phí Bạc Lâm chạy khắp khu chỉ được 5 tệ, ở đây gọi hai món đã bằng hai tiếng chạy xe.

 

Bà chủ quán cầm bút và một cuốn sổ nhỏ đứng bên bàn của cậu: "Cậu đẹp trai, chọn món xong chưa?"

 

Ôn Phục nuốt nước bọt. Vẫn chưa nghĩ ra nên gọi món gì. Bỗng nhiên cậu liếc thấy trên bàn trà ngoài bếp có một rổ củ cải muối và một rổ dưa muối miễn phí.

 

Cậu lập tức đưa ra quyết định. Cậu chỉ gọi hai món xào thanh đạm mà Phí Bạc Lâm thường thích ăn, rồi hỏi bà chủ: "Cơm ăn bao nhiêu cũng được phải không ạ?"

 

Bà chủ cười tươi: "Thoải mái."

 

Cậu lại chỉ vào củ cải muối nói: "Dưa muối thì sao ạ?"

 

"Cũng vậy nhé." Bà chủ nói, "Để đó là để các cậu ăn tùy ý mà, chỉ gọi hai món này thôi sao?"

 

Ôn Phục gật đầu: "Đủ rồi ạ."

 

"Không đủ cho hai người ăn đâu."

 

"Đủ ạ."

 

Bà chủ cười ha ha, đi vào bếp: "Cơm ở kia nhé, các cậu muốn gọi thêm món thì cứ nói."

 

Ôn Phục gật đầu đáp lại.

 

Cậu đi đến nồi cơm, tự xúc cho mình một bát cơm lớn, rồi đi đến trước rổ củ cải muối, dùng chiếc đĩa nhỏ của quán để gắp một đĩa bưng về cùng cơm.

 

Sau đó cậu ăn hết một bát cơm lớn với củ cải.

 

Bát sứ ở các quán ăn ở Tứ Xuyên thường rất nhỏ. Một bát cơm đầy ú ụ chỉ bằng nửa bát cơm ở nhà. Ôn Phục nhìn trái nhìn phải, lại chạy ra khỏi quán nhìn về hướng Phí Bạc Lâm đã đi. Sau đó cậu chạy lại chỗ ngồi, tranh thủ 5 phút trước khi Phí Bạc Lâm quay lại, ăn thêm một bát cơm lớn nữa với dưa muối.

 

Trước đây khi đi theo cha nuôi, thỉnh thoảng cậu cũng làm như vậy. Đó là khi đói đến mức không chịu nổi nữa, Ôn Phục mới chạy đến quán ăn mua một tệ cơm trắng, thực ra là mua một chỗ ngồi để ăn. Cơm trắng ở quán có thể thêm không giới hạn. Ôn Phục trả tiền, gắp một chút dưa muối miễn phí, cứ thế ăn hết bát cơm trắng này đến bát cơm trắng khác cho đến khi no mới rời đi, bất chấp ánh nhìn của chủ quán và những vị khách khác.

 

Đến khi Bạc Lâm quay lại, cậu đã ăn xong hai bát cơm. Phí Bạc Lâm thấy trên bàn chỉ có hai món, đương nhiên nghĩ là chưa lên hết. Anh hỏi: "Em còn gọi món gì nữa không?"

 

Ôn Phục nói: "Không gọi nữa."

 

Phí Bạc Lâm ngạc nhiên: "Hai món sao đủ?" Rồi định gọi người đến gọi thêm một món nữa.

 

Ôn Phục ngăn lại: "Em không đói nữa."

 

Phí Bạc Lâm đâu có tin: "Chạy cả buổi sáng mà không đói sao?"

 

Ở nhà giờ này Ôn Phục ít nhất có thể húp hết hai bát mì sốt thịt lớn rồi.

 

Ôn Phục nói: "Em uống nước no rồi, không đói."

 

Phí Bạc Lâm nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực, ý là "Lúc nãy anh đã nói gì? Ai bảo em không nghe lời".

 

"Vậy lát nữa đói thì phải nói." Phí Bạc Lâm cầm đũa gắp thức ăn vào bát của cậu, "Trên đường lúc nào cũng có thể mua đồ ăn."

 

Có hai bát cơm trắng lót dạ, Ôn Phục đáp rất tự tin: "Sẽ không đói đâu."

 

Phí Bạc Lâm không cố cãi nhau với chú mèo nhỏ chẳng biết tự lượng sức: "Ăn cơm trước đã."

 

Với sức ăn của Ôn Phục, bát nhỏ của quán cơm hoàn toàn không đủ. Phí Bạc Lâm ước tính Ôn Phục ăn ít nhất cũng phải bốn bát, nhiều thì năm bát.

 

Nào ngờ Ôn Phục nói không đói hình như là thật, chỉ ăn được ba bát là dừng đũa, để lại phần lớn thức ăn cho Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm ngoài mặt thản nhiên, nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc.

 

Lại một lần nữa dặn dò Ôn Phục: "Buổi chiều đói thì nhất định phải nói."

 

Ôn Phục gật đầu, không cố cãi nhau với người lớn ngây thơ: "Em biết rồi."

 

Ăn trưa xong, hai người lại phóng xe như bay đi giao hàng.

 

Nhờ Ôn Phục phụ trách một nửa việc chạy vặt, đến 6 giờ chiều Phí Bạc Lâm đã kiếm được số tiền bằng một ngày làm việc trước đây. Buổi chiều anh định dẫn cậu đi ăn tối, Ôn Phục nói gì cũng không ăn, cứ khăng khăng mình có thể đợi đến tối về nhà rồi mới ăn.

 

Phí Bạc Lâm đoán có lẽ Ôn Phục xót tiền. Anh cũng không đành lòng để Ôn Phục chạy theo mình nữa, bèn tìm một chỗ râm mát trong công viên, mua cho Ôn Phục một cây xúc xích nướng và một cốc trà sữa. Bảo cậu ngồi đợi ở đó, mình chỉ giao thêm một tiếng nữa là về nhà.

 

Ôn Phục ngoan ngoãn ngồi nhìn Phí Bạc Lâm rời đi, đến khi không nhìn thấy nữa, cậu lập tức cúi đầu ngấu nghiến ăn xúc xích và uống hết trà sữa. Như vậy cũng miễn cưỡng lấp đầy cái bụng.

 

Khoảng 7 rưỡi, trong lúc đang ngẩn người nhìn các bác gái nhảy múa thì phía sau vang lên tiếng còi xe máy điện.

 

Ngoảnh lại đã thấy Phí Bạc Lâm mua đồ ăn, ngồi sẵn trên xe chờ.

 

Cậu nhìn anh mấy giây rồi chạy đến leo lên xe, đội mũ bảo hiểm và vòng tay ôm eo Phí Bạc Lâm.

 

Xe chạy trên đường, thỉnh thoảng lại có tiếng gió lướt qua tai hai người. Qua mũ bảo hiểm, Phí Bạc Lâm vừa nhìn đường vừa hỏi Ôn Phục: "Vừa nãy em đang nhìn gì thế?"

 

Giọng Ôn Phục bị gió cuốn đi, vang lên mơ hồ: "Nhìn anh Bạc Lâm"

 

"Nhìn anh à?" Phí Bạc Lâm giảm tốc độ để nghe rõ lời Ôn Phục, "Anh thì có gì hay mà nhìn?"

 

Anh đang mặc đồng phục giao hàng, đội mũ bảo hiểm. Cả ngày rong ruổi trên xe máy điện, người đầy bụi bặm, có gì đẹp mà nhìn.

 

"Đẹp." Để lời nói của mình đáng tin hơn, Ôn Phục còn dùng cả động tác cơ thể, liên tục gật đầu. Nào ngờ cậu quên mất cả hai đều đang đội mũ bảo hiểm. Vừa cử động, đầu họ đã va vào nhau một tiếng "cốp".

 

Ôn Phục khẽ "á" một tiếng. Phí Bạc Lâm cười, đưa một tay lên giữ chặt mũ bảo hiểm của mình, tiện thể đưa tay ra sau sờ sờ đầu Ôn Phục: "Không đau chứ? Đừng lộn xộn nữa."

 

Ôn Phục chưa kịp giải thích xong, sau khi đã nếm trải bài học cậu chủ động đưa đầu ra xa Phí Bạc Lâm một chút. Nhưng lại sợ gió quá lớn Phí Bạc Lâm không nghe rõ lời mình, thế là cậu lại nhanh chóng cẩn thận ghé đầu lại gần: "Anh Bạc Lâm làm gì cũng đẹp, mặc đồng phục giao hàng cũng đẹp nhất."

 

Nói xong cậu lại lập tức nhanh chóng ngả người ra sau để tránh va vào Phí Bạc Lâm.

 

Ánh mắt Phí Bạc Lâm khẽ lay động, dường như có sợi dây nào đó trong lòng cũng rung lên theo câu nói ấy.

 

Hoàng hôn kẹp giữa đường chân trời của thành phố và những tòa nhà xa xôi. Họ đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, giữa muôn vàn chiếc xe cũng đang dừng lại trước đèn đỏ.

 

Đèn neon nhấp nháy, thế giới thì ồn ào.

 

Chỉ có anh và Ôn Phục là tĩnh lặng.

 

Khoảnh khắc này giống như một hạt chu sa chảy qua kẽ tay họ và rơi vào dòng sông thời gian. Hóa ra, trong đời người cũng có những khoảnh khắc được thượng đế ban ơn, khẽ phủ lên mọi thứ một lớp vàng óng ánh.

 

Đèn xanh bật, thời gian lại trôi đi.

 

Phí Bạc Lâm khởi động chiếc xe máy điện, cố gắng gạt đi sự rung động vừa rồi. Không biết anh nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: "Tối qua lúc anh về nhà, em đang viết gì vậy?"

 

Ôn Phục im lặng một lúc, biết mình không thể giấu Phí Bạc Lâm, bèn thú nhận: "Làm bài tập."

 

"Bài tập?" Phí Bạc Lâm nói, "Bài tập gì?"

 

"Bài tập của Học viện âm nhạc." Ôn Phục giải thích, "Thầy giáo bảo họ sau giờ học mỗi người viết một đoạn nhịp 2/4, thứ Hai phải nộp."

 

Cậu nói "họ", không bao gồm bản thân. Phí Bạc Lâm lập tức hiểu ra: "Em viết hộ họ à?"

 

Ôn Phục vừa định gật đầu, ngước lên nhìn mũ bảo hiểm của Phí Bạc Lâm, lại nhịn xuống: "Mỗi người cho em 80 tệ."

 

Quả nhiên là đang kinh doanh.

 

Phí Bạc Lâm vừa bực vừa buồn cười: "Vậy em viết cho mấy người?"

 

"Ba người." Ôn Phục nói, "Họ nói nếu em viết hay, lần sau sẽ giới thiệu người khác đến nữa."

 

"Người khác?" Phí Bạc Lâm không biết phải nói sao, "Em còn muốn mở rộng kinh doanh à?"

 

Ôn Phục không lên tiếng.

 

Không lên tiếng tức là trong bụng đang ấp ủ một đống tính toán.

 

"Ba người thì được." Phí Bạc Lâm giới hạn cho cậu, "Nhiều hơn thì không thể."

 

Cậu lập tức ủ rũ, vòng tay ôm eo anh chùng xuống.

 

Phí Bạc Lâm không thương lượng về chuyện này, nghiêm giọng: "Tiểu Phục, sáng tác không giống với các công việc bán thời gian khác."

 

Cảm hứng của một người là có giới hạn. Dù Ôn Phục còn trẻ, cũng không thể phung phí tùy tiện.

 

Hơn nữa không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra sau này. Một đoạn nhạc nhỏ được viết ra trong một khoảnh khắc ngẫu hứng ở tuổi 18, biết đâu trong một lúc nào đó ở nhiều năm sau lại kết nối với chính mình của năm đó và hoàn toàn có thể trở thành một tác phẩm vĩ đại.

 

Nếu sợi dây dẫn này bị cắt đi một cách tùy tiện vì mấy trăm tệ ở hiện tại, thì kho báu quý giá dưới sợi dây dẫn đó, những tác phẩm hay chưa ra đời cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi, không bao giờ có cơ hội được đưa ra chiêm ngưỡng trước ánh sáng nữa.

 

Phí Bạc Lâm tin vào Ôn Phục. Chính vì tin tưởng, anh mới biết bất kỳ nốt nhạc nào ra đời từ bàn tay Ôn Phục đều là những hạt giống quý giá.

 

Thỉnh thoảng viết 2 3 lần thì được, coi như là bài tập của thầy giáo để luyện tay nghề. Viết quá nhiều sẽ là vắt kiệt tài năng và cảm hứng của Ôn Phục.

 

Và tài năng và cảm hứng của Ôn Phục, tuyệt đối không thể bán rẻ với giá 80 tệ.

 

Phí Bạc Lâm một lần nữa nhấn mạnh: "Nghe rõ chưa?"

 

Cánh tay đang ôm anh của Ôn Phục chỉ còn nắm hờ vạt áo, giọng rầu rĩ: "Em biết rồi."

 

Chú mèo nhỏ cuối cùng cũng cúi đầu.

 

"..."

 

"..."

 

Phí Bạc Lâm im lặng hai giây rồi khẽ nói: "Hôm nay ăn cá sốt chua ngọt."

 

Ôn Phục: ?

 

Chú mèo nhỏ đã ngẩng đầu lên.

 

Chú mèo nhỏ ôm chặt lấy eo của "đầu bếp" ở phía trước.

Bình Luận (0)
Comment