Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 77

Editor: Sophie

 

Ngày hôm nay cả hai đều mệt rã rời. Lần đầu theo Phí Bạc Lâm ra ngoài chạy giao hàng, miệng thì bảo "không sao", nhưng vừa về đến nhà Ôn Phục đã tu liền ba cốc nước lọc, cảm giác như trong tóc toàn là bụi đường.

 

Không cần Phí Bạc Lâm thúc giục, cậu đã tự giác chạy vào nhà tắm kì cọ sạch sẽ từ đầu đến chân.

 

Ăn cơm xong, Phí Bạc Lâm mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa: "A...."

 

Ôn Phục mệt mỏi nằm lên người Phí Bạc Lâm: "A..."

 

Cả hai mệt đến mức đầu óc trống rỗng, không muốn nói một lời nào.

 

Phí Bạc Lâm chớp mắt. Anh vừa ăn cơm xong, cả người lâng lâng, theo thói quen đưa tay sờ đầu Ôn Phục đang gối lên eo mình, vừa xoa vừa hỏi: "Lần sau còn muốn đi theo nữa không?"

 

Đi theo anh một ngày, nếm thử mùi vị của việc giao hàng rồi, sau này chắc chắn sẽ không đòi quấn lấy anh nữa.

 

Ôn Phục cũng chớp mắt nhìn lên trần nhà màu trắng. Cậu từ từ suy ngẫm lời nói của Phí Bạc Lâm, rồi gật đầu: "Muốn."

 

Phí Bạc Lâm cúi xuống nhìn cậu, sắc mặt khó tả: "Không mệt à?"

 

Ôn Phục không chút do dự thừa nhận: "Mệt."

 

Cậu ngừng một chút, rồi nói: "Nhưng một mình anh còn mệt hơn."

 

Phí Bạc Lâm im lặng.

 

Ôn Phục thẳng thừng vạch trần anh: "Anh lừa em."

 

Còn định để cậu tưởng trước giờ anh chạy giao hàng nhàn lắm. Không cho ra ngoài rèn luyện thì tính biến người ta thành mèo cảnh chắc?

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm trở mình, hất Ôn Phục rơi phịch xuống đất.

 

Ôn Phục bị hất xuống ngồi bệt dưới đất, ngây người hai giây, rồi quay đầu liếc nhìn bóng lưng Phí Bạc Lâm, lười chấp nhặt với người lớn đang giận dỗi.

 

Cậu hừ một tiếng, tự mình đứng dậy thu dọn bát đũa mang vào bếp.

 

Chủ nhật Ôn Phục phải đến Học viện âm nhạc nghe giảng. Phí Bạc Lâm không đuổi cậu đi được. Mỗi lần anh bảo cậu đến trường là cậu lại im lặng, mặc quần đùi và áo ba lỗ cũ lượn lờ quanh Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Không đi học à?"

 

Ôn Phục cãi lại: "Vốn cũng không phải tiết của em."

 

Là Phí Bạc Lâm bắt cậu phải qua bên cạnh nghe giảng ké.

 

Nói đến đây, cậu lại càng hăng: "Cuối tuần mọi người trong trường em đều nghỉ, chỉ có mỗi em phải đi học."

 

Phí Bạc Lâm khoanh tay nhìn cậu, thấy cậu lại muốn bị dạy dỗ rồi: "Vậy em muốn làm gì?"

 

Ôn Phục hùng hồn: "Em muốn đi giao hàng với anh Bạc Lâm."

 

Phí Bạc Lâm cười lạnh: "Được thôi, đi."

 

Xuống lầu, đội mũ bảo hiểm. Phí Bạc Lâm bảo Ôn Phục ngồi vững ở ghế sau rồi phóng thẳng đến cổng Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên.

 

"Xuống xe." Giọng Phí Bạc Lâm không hề có ý thương lượng.

 

Ôn Phục ngoan ngoãn tháo mũ bảo hiểm xuống xe. Chân vừa chạm đất, cậu quay đầu đi về hướng ngược lại.

 

Phí Bạc Lâm không ngẩng đầu: "Một."

 

Ôn Phục không dừng lại.

 

Phí Bạc Lâm: "Hai."

 

Ôn Phục tiếp tục đi.

 

Phí Bạc Lâm: "Ba."

 

Ôn Phục lập tức quay đầu lại.

 

Phí Bạc Lâm: "Vào học đi."

 

Ôn Phục cúi đầu, không chịu nhúc nhích.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Tan học anh sẽ đến đón em, tối về ăn mì sốt thịt."

 

Ôn Phục ngẩng đầu, đi học.

 

Đợi Ôn Phục vào trường, Phí Bạc Lâm lấy điện thoại ra, bật ứng dụng để nhận đơn.

 

Vì đã hứa với Ôn Phục là buổi chiều sẽ về cùng nhau, nên hôm nay anh cần phải kết thúc việc nhận đơn đúng giờ. Sau 6 giờ anh sẽ đến đón Ôn Phục về nhà ăn cơm.

 

Để kiếm được càng nhiều tiền nhất có thể, Phí Bạc Lâm quyết định không nghỉ trưa. Ban ngày chạy bù thì buổi tối có thể bớt vài tiếng cũng được, vừa hay ngày mai có tiết học sớm, coi như tranh thủ dưỡng sức.

 

Nào ngờ, 5 giờ rưỡi cả thành phố bắt đầu đổ mưa. Mưa như trút nước, không ngừng lại, thậm chí còn có dấu hiệu càng lúc càng lớn.

 

Mỗi khi trời mưa nhu cầu đặt hàng trực tuyến sẽ tăng vọt.

 

Phí Bạc Lâm mặc chiếc áo mưa trong suốt đã chuẩn bị sẵn, tranh thủ lúc nghỉ giữa 2 đơn, anh nhắn tin cho Ôn Phục, bảo cậu đợi anh một lát ở trường, đợi mưa tạnh hoặc nhỏ đi thì anh sẽ đến đón.

 

Ôn Phục nhanh chóng trả lời "Được."

 

Nhận được tin nhắn, Phí Bạc Lâm yên tâm, tranh thủ mấy tiếng mưa bão để nhận đơn.

 

Bên này, Ôn Phục vừa gửi xong, còn nhìn màn hình một lúc, xác nhận Phí Bạc Lâm không dặn thêm gì mới cất điện thoại, tiếp tục viết nhạc.

 

Học viện âm nhạc có nhiều phòng nhạc cụ và phòng học chuyên môn. Bàn ghế trong những phòng học này được bố trí khá lộn xộn, không như các phòng học thông thường khác được sắp xếp theo hàng thẳng tắp. Học sinh có thể tự do chọn chỗ ngồi, bàn cũng có thể di chuyển tùy ý, làm sao cho thoải mái nhất có thể là được.

 

Lúc này lớp đã tan học, thầy giáo đã rời đi, nhưng một số người vẫn ở lại vì trời mưa.

 

Ôn Phục ngồi dựa vào tường ở một góc gần cửa ra vào, để khi Phí Bạc Lâm đến là có thể phóng ra ngay.

 

Ở trường đại học của mình, cậu khá khép kín, nhưng ở đây lại được lòng mọi người.

 

Một là vì Ôn Phục viết nhạc rất giỏi. Thầy giáo yêu cầu sáng tác ngay tại chỗ, cậu gần như có thể làm được ngay. Mặc dù có khả năng nổi bật, nhưng cậu chưa bao giờ kiêu ngạo vì tài năng của mình.

 

Cậu cũng không tự cho mình là ghê gớm. Cậu chỉ lặng lẽ viết xong phần của mình. Thầy giáo sẵn lòng nhận và sửa bài cho cậu thì cậu lắng nghe, thầy giáo bận thì cậu cũng không nói gì.

 

Hai là không biết bạn học nào đã là người đầu tiên mạnh dạn nhờ Ôn Phục giúp đỡ. Dù sao thì sau vài buổi học, mọi người đều phát hiện ra rằng Ôn Phục gần như không từ chối bất kỳ lời nhờ vả, giúp đỡ nào. Chỉ cần đến trước mặt cậu mở lời, dù là viết nhạc hay phối khí, dù bài tập có khó đến đâu, Ôn Phục cũng không từ chối.

 

Một lần, một người bạn không nhịn được hỏi cậu tại sao lại sẵn lòng giúp người khác làm bài tập như vậy. Ôn Phục chỉ trả lời hai từ: "Luyện tay."

 

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều cảm thấy áy náy. Cho đến cuối tháng 9, có lần đi học họ liếc thấy trên điện thoại của Ôn Phục một danh sách các sinh viên nghèo được duyệt đơn hỗ trợ hoàn cảnh khó khăn. Người đầu tiên trong danh sách chính là Ôn Phục. Nên từ đó khi nhờ Ôn Phục giúp làm bài tập, họ đã bàn bạc và đưa tiền cho cậu.

 

Giá cả rất hợp lý, 80 tệ một đơn.

 

Có tiền, nhờ cũng đỡ áy náy.

 

Nhưng tiếc là kinh doanh chưa được mấy ngày, Ôn Phục lại không nhận nữa. Cậu nói mỗi ngày chỉ nhận tiền của tối đa ba người, phụ trách bài tập của ba người.

 

Khi nói, tuy giọng cậu rất thản nhiên, nhưng mọi người trong lớp đều cảm thấy Ôn Phục có vẻ hơi tủi thân.

 

Tuy là Ôn Phục không nhận kinh doanh nữa, nhưng đối mặt với lời nhờ giúp đỡ, cậu vẫn trong nóng ngoài lạnh. Ai nhờ gì cũng giúp.

 

Còn về tiền bạc, Ôn Phục luôn có thì nhận, không có cũng không sao. Người khác muốn cho thì cậu nhận. Vốn dĩ, cậu không bận lòng chuyện sĩ diện. Có tiền là cậu kiếm. Cho bao nhiêu cũng được. Không có tiền đến nhờ cậu giúp, cậu vẫn sẵn lòng giúp.

 

Sau này họ phát hiện Ôn Phục rất thích sôcôla và sữa. Mỗi cuối tuần đến nghe giảng ké, cậu đều lấy một hộp sữa Jule trong túi ra uống cạn trong hai hơi.

 

Thế là thi thoảng họ đem theo đồ ăn vặt tiếp sức: Sôcôla trà xanh, kẹo gum vị Coca, bánh quy kẹp kem sô cô la vani,... nhiều nhất vẫn là sữa Jule. Đây đều là những món mà họ đã nghiêm cứu không ngừng nghỉ mới khám phá ra được. Chỉ cần đưa, Ôn Phục đều nhận không từ chối.

 

Chưa đầy một tháng, Ôn Phục thực sự trở thành một thành viên không chính thức của Học viện âm nhạc. Cậu còn được kéo vào một nhóm chat riêng của sinh viên khoa Nhạc Pop. Trong nhóm thường xuyên có các buổi diễn thuyết và các lớp học cộng đồng. Ôn Phục rảnh rỗi lại đến nghe ké vài tiết.

 

Lúc này cậu trả lời tin nhắn của Phí Bạc Lâm xong, vừa cất điện thoại, một người bên cạnh đã ghé qua hỏi: "Đồ Rê Mí, cậu đang nhắn tin cho ai vậy?"

 

Biệt danh này là do có lần Tạ Nhất Ninh gọi Ôn Phục trong nhóm chat riêng nhóm 5 người ở trường cấp 3 bị người khác nhìn thấy. Từ đó, biệt danh Đồ Rê Mí cũng lan truyền trong Học viện âm nhạc.

 

Ôn Phục đáp: "Anh trai tôi."

 

Người kia thấy cậu không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm.

 

Ôn Phục ít nói, ngày thường cũng không chủ động nói chuyện với người khác. Đôi khi họ hỏi những câu mà cậu không tiện trả lời, Ôn Phục sẽ dùng sự im lặng để đáp lại.

 

Nghe có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng sau nhiều lần mọi người đều hiểu tính cách của cậu nên cũng biết giữ chừng mực.

 

Thấy bên ngoài mưa to không ngớt, có người đề xuất gọi lẩu, mọi người cùng ăn chung.

 

Ba bốn người ở lại trong phòng học đều là những người chơi thân với nhau. Nghe thấy ăn lẩu, họ không khách sáo, đều đồng ý.

 

Có người hỏi: "Đồ Rê Mí, còn cậu thì sao?"

 

Ôn Phục nói: "Tôi không ăn."

 

"Sao vậy?"

 

Ôn Phục nói: "Tôi phải về nhà ăn cơm với anh tôi."

 

"Cậu với anh cậu ngày nào cũng có thể ăn cơm chung, còn với chúng tôi thì chỉ có lần này thôi."

 

"Đúng đó..."

 

Ôn Phục suy nghĩ một chút, hỏi: "Lẩu có đắt không?"

 

"Không đắt... không, cũng tùy quán... Cậu chưa ăn lẩu bao giờ à?"

 

"Tôi ăn rồi." Ôn Phục nói, "Ăn ở nhà."

 

Khẩu vị của Phí Bạc Lâm thanh đạm, nhưng Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên lại thích ăn lẩu. Hồi cấp 3, Ôn Phục thường nghe họ nói chuyện về việc ăn lẩu, khó tránh khỏi tò mò. Phí Bạc Lâm đã từng làm vài lần ở nhà.

 

"Chưa ăn ở ngoài bao giờ à?" Bạn học hỏi.

 

Ôn Phục lắc đầu.

 

"Vậy lần này thử đi!" Họ nói, "Thật sự không đắt đâu. Lẩu bình thường một người cũng chỉ 50 - 60 tệ thôi."

 

Ôn Phục tính toán, 50 - 60 tệ là số tiền mà Phí Bạc Lâm phải chạy giao hàng hai tiếng mới kiếm được.

 

Bạn học thấy cậu cúi đầu suy tư, bèn nói: "Vẫn không ăn sao?"

 

Ôn Phục gật đầu, thành thật nói: "Tiền sinh hoạt phí của tôi đều do anh tôi cho."

 

"Anh cậu cho là để cậu tiêu mà."

 

Ôn Phục giải thích: "Anh tôi kiếm tiền rất vất vả."

 

Mọi người đều biết cậu là người có sao nói vậy, không khoa trương cũng không bóng gió. Nói những lời này không phải để ai đó thương hại mình, mà chỉ đơn giản là đang bình tĩnh nói ra sự thật thôi.

 

Vì thái độ của Ôn Phục cũng đã rõ ràng, họ tiếp tục rủ rê cũng vô ích.

 

"Lại là anh cậu." Lúc này, một chàng trai ở phía đối diện phòng học cười hỏi cậu, "Sao trước đây ở trường cấp 3 chưa từng nghe nói cậu có anh trai vậy?"

 

Giọng điệu của câu nói này tiết lộ rằng anh ta từng biết Ôn Phục. Mọi người xung quanh đều im lặng. Ôn Phục cũng phản ứng một chút mới nghe hiểu: "Anh quen tôi à?"

 

"Quen" ở đây ý là hỏi đối phương có quen cậu ở cấp 3 không.

 

"Trước đây tôi cũng học Trường trung học Số 1." Người kia tủm tỉm cười nhìn cậu, "Tôi là học sinh nghệ thuật trong lớp 13. Cậu ở lớp 6. Cả hai chúng ta đều ở khối thường. Nhưng cậu học giỏi, thi vào Đại học Tứ Xuyên là bình thường. Tôi thi vào Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên hoàn toàn là do may mắn, bất ngờ thi đỗ. Hai trường cạnh nhau, giờ thành hàng xóm."

 

Ôn Phục chỉ hỏi bâng quơ, kết quả đối phương lại kể một lèo nhiều chuyện như vậy. Cậu hoàn toàn không có hứng thú. Người kia nói xong, cậu lại cúi đầu tiếp tục viết nhạc.

 

Ôn Phục không tiếp lời, không khí trở nên hơi lúng túng. Đối phương khẽ ho một tiếng, lại hỏi cậu qua nửa phòng học: "Anh cậu là ai? Sao hồi đó không nghe nói cậu có anh trai?"

 

Ôn Phục cảm thấy người này thật kỳ lạ. Mỗi khóa ở Trường trung học Số 1 có rất nhiều học sinh, tại sao bất kỳ ai cũng phải biết cậu có anh trai? Cậu và người này chỉ như người qua đường gặp nhau. Nếu không phải ban đầu đối phương đưa tiền làm bài tập và luôn mang đồ ăn vặt đến cho cậu, đến giờ cậu vẫn không có ấn tượng gì với hắn.

 

Hắn không biết cậu có anh trai, thì cậu cũng không biết hắn có chị gái hay em gái, có gì mà lạ.

 

Còn chuyện giới thiệu Phí Bạc Lâm, Ôn Phục lại rất tự nhiên. Cậu ngẩng lên, trả lời rất nghiêm túc: "Anh tôi là Phí Bạc Lâm."

 

Nụ cười của người kia cứng lại.

 

Sau đó vẻ mặt trở nên quái gở. Giọng nói nghe có vẻ không được thiện ý lắm, tuy vẫn cười, nhưng mang theo một chút mỉa mai: "Ồ, là Phí Bạc Lâm à."

 

Ôn Phục cảm thấy việc mọi học sinh cùng khóa ở trường cấp 3 đều biết Phí Bạc Lâm cũng là chuyện bình thường. Phí Bạc Lâm vốn dĩ là người nổi bật đến mức ai cũng phải nghe danh. Thế là cậu gật đầu: "Đúng vậy, là Phí Bạc Lâm."

 

"Tôi biết cậu ta." Người kia chậm rãi nói, cúi mắt nhìn mặt bàn, mân mê ngón tay và nói bằng giọng mỉa mai, "Người nói với tất cả mọi người rằng cậu ta có thể thi được hạng nhất toàn trường, kết quả cuối cùng lại chỉ hơn điểm sàn một chút. Bây giờ đang học tại Học viện Sư Phạm Tứ Xuyên. Diễn đàn bây giờ vẫn còn bài viết về cậu ta đấy."

 

Nói xong còn cười một tiếng đầy ẩn ý.

 

Không nói thêm lời nào, nhưng ý tứ cần thể hiện thì đã thể hiện ra hết.

 

"Anh tôi, trừ kỳ thi đại học, suốt lớp 12 lần nào cũng đứng nhất khối. Hồ sơ thành tích ở Nhất Trung ai cũng biết, ai cũng có thể tra."

 

Ôn Phục ngồi tại chỗ, không nổi nóng, cũng không quát tháo. Giọng nói của cậu bình thản và rõ ràng, truyền qua cả phòng học đến tai mọi người: "Anh ấy nói được làm được. Dù không vào khối chuyên, anh ấy vẫn luôn đứng đầu. Việc anh ấy bỏ lỡ kỳ thi tiếng Anh rồi vào Học viện Sư phạm Tứ Xuyên chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Giống như cậu thể hiện vượt trội, thi đỗ vào đây cũng là một bước ngoặt bất ngờ của cậu."

 

Hắn đơ cái mặt ra luôn, xịt keo cứng ngắc.

 

Không chỉ vì Ôn Phục đã phản bác hắn, mà còn vì từng lời cậu ta nói hắn không thể phản bác lại được. Toàn bộ đều là sự thật. Phí Bạc Lâm trong suốt 3 năm cấp 3 luôn duy trì vị trí hạng nhất toàn khối.

 

Phí Bạc Lâm không thể phủ nhận cú trượt dài trong kỳ thi đại học, giống như bất cứ ai biết chuyện không thể phủ nhận Phí Bạc Lâm đã đứng hạng nhất toàn khối trong suốt cả 3 năm cấp 3.

 

Và chuyện nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đã bỏ dở bài thi tiếng Anh mà vẫn vào được Học viện Sư Phạm Tứ Xuyên khiến mọi người trong phòng rơi vào im lặng.

 

Thậm chí họ còn nghi ngờ Học viện Sư Phạm Tứ Xuyên mà Ôn Phục nói có phải là ngôi trường cần phải cao hơn điểm chuẩn cấp 1 đại học năm nay 20 điểm mới vào được không.

 

Ngay tại khoảnh khắc căng thẳng này, từ phía cửa sau phòng học, một giọng nói quen thuộc vang lên: "4603, mời ra nhận đồ ăn."

 

Ôn Phục giật mình, nhìn về phía cánh cửa bên kia.

 

Bóng người mặc áo vàng của nhân viên giao đồ ngoài cửa, vừa đưa cho bạn cùng lớp nhận xong là lao đi rất nhanh. Ôn Phục theo bản năng lao ra khỏi phòng học nhưng không đuổi kịp bước chân của Phí Bạc Lâm.

 

Thang máy đi xuống đã đóng lại ngay trước khi cậu ra khỏi phòng. Ôn Phục không chút do dự quay sang cầu thang bộ thoát hiểm.

 

Bạn học ở cửa còn chưa kịp nói hết câu: "Đồ Rê Mí, ăn thử một chút đi..."

 

Ôn Phục lao đi như một cơn lốc, lướt nhanh xuống cầu thang.

 

Cậu chạy một mạch từ tầng 6 xuống tầng 4. Khi đang định tiếp tục lao xuống, có người gọi cậu lại: "Bạn Ôn Phục!"

 

Ôn Phục quay đầu lại, là một nam sinh khác.

 

Cậu đang vội đi tìm Phí Bạc Lâm. Đối phương lại chặn cậu lại và không nói gì. Cậu không khỏi mất kiên nhẫn, cau mày hỏi: "Có chuyện gì không?"

 

Đối phương gãi gãi sau gáy: "Thật ra... tôi cũng học ở Trường cấp 3 Số 1."

 

Người ở Trường cấp 3 Số 1 nhiều lắm. Ôn Phục cũng không biết hết.

 

Cậu quyết định nếu đối người này còn vòng vo, cậu sẽ đi ngay lập tức: "Rồi sao?"

 

"Thật ra trước đây tôi vẫn luôn chú ý đến cậu."

 

Tai cậu ta đã đỏ ửng. Dường như cậu ta cảm thấy hơi ngại với những gì sắp nói, "Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ cậu có phải là người tôi đang tìm không, nhưng không dám xác nhận. Vì vậy thời gian này tôi không dám làm phiền cậu. Mãi đến khi nghe thấy những gì cậu nói trong phòng học vừa nãy, tôi mới chắc chắn đó chính là cậu. Hồi cấp 3 tôi từng xem cậu biểu diễn. Tôi đã hỏi xin thông tin liên lạc của cậu trên tường và diễn đàn, nhưng... À đúng rồi, tôi tên là Phó Đồng..."

 

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Ôn Phục vịn tay vào lan can cầu thang, vẻ mặt lạnh lùng. Cậu không nghe lọt một chữ nào trong những lời dài dòng của người trước mặt. Cậu chỉ muốn chạy một mạch xuống tầng dưới, vì vậy cậu ngắt lời: "Cậu nói trọng điểm đi."

 

Phó Đồng nghiến răng: "Mặc dù hoàn cảnh và thời điểm này có thể không phù hợp, nhưng..."

 

Sự kiên nhẫn của Ôn Phục sắp cạn rồi.

 

"Tôi thích cậu!"

 

Phó Đồng hít một hơi thật sâu, đưa cho cậu một phong bì màu xanh da trời: "Làm bạn trai tôi nhé."

 

Ôn Phục sững sờ.

 

Lời tỏ tình ấy dập tắt hoàn toàn ngọn sóng thiếu kiên nhẫn đang cuộn trào trong lòng cậu.

 

Có lẽ tất cả cảm xúc đều bị dập tắt một cách bất ngờ.

 

Đồng thời đầu óc cậu trống rỗng.

 

Hai từ "thích" và "bạn trai" như một thứ gì đó kỳ lạ lao thẳng đến tấn công cậu, khiến cậu bất ngờ không kịp trở tay.

 

Sau đó cậu nhớ ra người này.

 

Là người đã chế giễu Phí Bạc Lâm trong diễn đàn với biệt danh "Baka lầu 20".

 

["Baka" (馬鹿 / バカ) trong tiếng Nhật có nghĩa là ngu ngốc, ngớ ngẩn, khờ khạo. Là một từ phổ biến trong đời sống hằng ngày và anime/manga.]

 

Phó Đồng thấy cậu ngây người, mãi không phản ứng, bèn thử đưa thư tình đến gần hơn: "Bạn Ôn Phục..."

 

Ôn Phục co giò bỏ chạy.

 

Lần này đến lượt Phó Đồng sững sờ.

 

Hai giây sau Phó Đồng cầm theo thư tình đuổi theo: "Ôn Phục!"

 

Ôn Phục nghe thấy cậu ta đuổi theo phía sau, chạy càng nhanh hơn. Cậu cắm đầu chạy, dốc sức chạy, liều mạng mà chạy như bay.

 

Hai chân Phó Đồng gần như tóe lửa: "Bạn Ôn Phục, đợi một chút!"

 

Danh dự của một người đàn ông, thành bại của tình yêu đều nằm trong khoảnh khắc này. Vì vậy Phó Đồng cũng liều mạng đuổi theo một cách điên cuồng.

 

Hai người một trước một sau, cách nhau cả quãng đường dài, rượt đuổi không ngừng. Chẳng mấy chốc đã không thể rút ngắn khoảng cách.

 

May mà sau khi Ôn Phục lao khỏi tòa nhà không bao xa, cậu thấy phía trước có người đội mũ bảo hiểm đang định lên xe điện.

 

Ôn Phục như thấy được chiếc phao cứu sinh: "Anh Bạc Lâm!!!"

 

Trời vừa tạnh mưa, Phí Bạc Lâm nhận được một đơn hàng từ Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên. Vì ở gần nên nền tảng ghép thêm hai đơn quanh đó.

 

Phí Bạc Lâm biết Ôn Phục đang ở Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên, nhưng phía sau vẫn còn hai đơn, anh chỉ có thể tranh thủ thời gian giao xong rồi quay lại đón Ôn Phục.

 

Thế nên vừa rồi khi giao đơn lẩu, anh vừa đưa đồ xong lập tức tranh thủ chen vào lúc cửa thang máy chưa đóng lại để đi xuống lầu. Anh hoàn toàn không để ý trong lớp học đó có những ai.

 

Lúc này anh đang chuẩn bị lái xe đến điểm giao hàng tiếp theo, loáng thoáng nghe thấy Ôn Phục gọi mình ở phía sau.

 

Phí Bạc Lâm quay đầu lại một cách khó hiểu, thấy Ôn Phục đang chạy điên cuồng về phía mình với vẻ mặt như gặp ma.

 

Mà đúng thật, phía sau cậu có một người lướt nhanh tới mức chỉ còn thấy cái bóng, dí theo dồn dập chẳng khác nào ma tốc độ.

Bình Luận (0)
Comment