Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 72

Editor: Sophie

 

Trên máy bay Mạnh Dục đã sớm lấy chăn và bịt mắt để ngủ, chỉ còn lại Trâu Kỳ và Hứa Uy nói chuyện với nhau.

 

"Hôm nay mày hơi quá rồi đấy." Trâu Kỳ đưa cho Hứa Uy một ly sâm panh, "Không sợ nó quay lại trả thù à?"

 

"Thấy mày im lặng nãy giờ, tao biết ngay mày sẽ nói thế mà." Hứa Uy nhận lấy ly rượu từ tay cậu ta, "Trêu tức nó thì sao? Tao thích trêu tức nó đấy."

 

Hắn cầm lấy chiếc chăn, vừa trải ra vừa nói: "Trêu tức nó thì có thể gây ra sóng gió gì được nữa? Mấy năm nay ông già họ Phí sang châu Âu chữa bệnh, tập đoàn Phí Thị do một tay bố tao quản lý. Kể cả bây giờ tập đoàn có đổi sang họ Hứa thì cũng không ai dám báo cho ông già đó biết. Phí Bạc Lâm ư? Tao nghiền nát nó cũng đơn giản như nghiền nát một con kiến. Chẳng qua chỉ là tro cốt của mẹ nó mà thôi, tao đã rất lịch sự rồi đấy."

 

Việc chọc giận Phí Bạc Lâm vốn chẳng mang lại lợi ích gì cho Hứa Uy, nhưng cũng chẳng gây hại. Người bình thường sẽ nghĩ bớt một chuyện thì tránh được một rắc rối, nhưng Hứa Uy lại khác.

 

Hứa Uy lúc nào cũng hứng thú trong việc sỉ nhục Phí Bạc Lâm. Từ năm 5 tuổi cho đến 20 tuổi, hắn chưa từng thay đổi. Trong mắt hắn, việc hành hạ và chà đạp Phí Bạc Lâm đơn giản chẳng khác nào ăn cơm uống nước: Muốn thì làm, chẳng cần nghĩ đến hậu quả.

 

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải nắm chắc phần thắng. Nếu Phí Bạc Lâm có đủ khả năng trả đũa, Hứa Uy cũng không dám ngạo mạn đến vậy.

 

Giờ đây ông già họ Phí đang hôn mê, mạch sống của Phí Thị đều rơi vào tay nhà họ Hứa. Hứa Uy tự cho mình là kẻ duy nhất có thể liên lạc với Phí Bạc Lâm.

 

Chuyến bay vượt ngàn dặm này, suy cho cùng chỉ để cho Phí Bạc Lâm biết Lâm Viễn Nghi đã sống khổ sở thế nào trước khi chết. Quan trọng hơn, là để khắc sâu trong đầu anh rằng kẻ gây ra nỗi khổ ấy không phải họ Hứa, mà chính là cha ruột của anh.

 

Gây chia rẽ tình cha con mới là mục đích ban đầu của Hứa Uy. Còn chuyện đắc tội với Phí Bạc Lâm, với hắn chỉ là tiện tay. Dù sao trong mắt hắn, Phí Bạc Lâm chỉ là một con cá trong cái rạch nhỏ, nhảy nhót thế nào cũng không bơi ra được biển lớn mang tên Phí thị. Sỉ nhục "Phí đại công tử", kẻ từ nhỏ đến lớn luôn tự cho mình là cao quý chính là thú vui sảng khoái nhất của hắn.

 

Trâu Kỳ nhìn Hứa Uy từ tốn uống rượu, cười hỏi: "Mày chắc chắn là người nhà họ Phí không làm gì được mấy người sao?"

 

"Chứ còn sao nữa? Phí Bạc Lâm bây giờ nào có thời gian để hận nhà họ Hứa bọn tao. Người nó hận nhất chính là cha ruột mình. Với cái tính đó, nếu gặp ông già họ Phí mà có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được hai câu thì coi như tao thua."

 

Hứa Uy vừa nói vừa vỗ ngực Trâu Kỳ. "Luật sư của ông ta đâu dám manh động dưới sự giám sát của bọn tao. Trong tập đoàn, ngay cả người họ Trâu như mày cũng phải do nhà họ Hứa chúng tao quản. Nhà họ Phí à, sắp hết thời rồi."

 

Nhắc đến nhà họ Trâu, phải quay lại mấy chục năm trước.

 

Khi ấy cha mẹ Phí Bạc Lâm khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Giai đoạn đầu lập nghiệp, nhà họ Trâu rót vào không ít tiền bạc và nguồn lực, có thể coi là cổ đông lâu đời nhất của Phí thị. Nhưng sau này họ lại chê trách Lâm Viễn Nghi quản lý quá nhiều, quyền lực quá lớn. Không biết từ ai mà nảy ra cái ý tưởng tồi tệ: Để loại bỏ Lâm Viễn Nghi, họ đã cố tình giới thiệu một người phụ nữ mới cho cha của Phí Bạc Lâm, cũng chính là phu nhân chủ tịch hiện tại, dì ruột của Hứa Uy.

 

Những năm đó, từ đối tác làm ăn cho tới người thân trong nhà, tất cả đều giấu giếm Lâm Viễn Nghi.

 

Ai ngờ nhà họ Trâu đuổi được hổ lại rước về một con sói. Sau khi Lâm Viễn Nghi rời khỏi Phí thị, sức khỏe cha Phí đột ngột xuống dốc. Khi cha của Hứa Uy lên nắm quyền, ông ta chẳng những không độ lượng như Lâm Viễn Nghi mà còn tàn nhẫn, một lòng muốn nâng đỡ người nhà họ Hứa.

 

Nhà họ Trâu vốn chẳng có ai giỏi kinh doanh. Ngày trước có Lâm Viễn Nghi chống đỡ, họ chỉ biết ngồi hưởng cổ tức, trong lòng lại oán trách rằng gia đình mình không được coi trọng.

 

Đến khi nhà họ Hứa chen chân vào, lợi ích của họ bị chia năm xẻ bảy, cổ phần cũng phải nhượng đi hết lần này đến lần khác. Mười mấy năm trước vốn có thể ngang hàng với nhà họ Phí trong tập đoàn, giờ đây nhà họ Trâu chỉ còn biết cúi đầu nịnh bợ nhà họ Hứa.

 

Vinh Châu là quê của Mạnh Dục, Mạnh Dục đã dành nửa năm ở đó. Còn Trâu Kỳ thì không phải, quê hắn ở Cẩm Thành. Hồi nhỏ Trâu Kỳ chủ yếu lớn lên ở nước ngoài, vài năm gần đây gia đình sa sút, hắn mới quay về.

 

Hứa Uy nói muốn ghé Vinh Châu một chuyến và bảo Trâu Kỳ đi theo. Trâu Kỳ không dám từ chối, im thin thít mà đi theo ngay.

 

Hứa Uy nói to, chẳng nể mặt ai. Hắn vỗ ngực Trâu Kỳ, thiếu chút nữa là như mắng thẳng: "Trâu Kỳ, mày cũng chỉ là con chó của nhà họ Hứa."

 

Trâu Kỳ chỉ cười, đặt ly rượu xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáy mắt hắn u ám, khó đoán.

 

"Mong là vậy."

 

Hắn vỗ vai Hứa Uy. "Tốt nhất là đạp nát Phí Bạc Lâm, đừng để cậu ta ngóc đầu lên. Nếu không..."

 

Hứa Uy nhắm mắt, lười biếng hỏi: "Nếu không thì sao?"

 

Trâu Kỳ bật cười ha hả, đùa cợt: "Nếu không thì với cái đầu của mày, thực sự tao không biết mày sẽ chết như thế nào đâu!"

 

Khi tiếng chuông báo kết thúc kỳ thi vang lên, Ôn Phục là người đầu tiên lao ra khỏi phòng.

 

Cậu không đợi xe buýt của trường, mà lấy một trăm tệ Phí Bạc Lâm đã nhét cho hôm trước để bắt taxi, lao thẳng về nhà.

 

Càng gần đến gần, trong lòng cậu càng cảm thấy bất an.

 

Sau kỳ thi đường sá kẹt kín người, xe cộ đan xen không ngừng nghỉ. Một quãng đường taxi đi mất mười phút nhưng chỉ riêng việc tắc đường đã mất tám phút.

 

Ôn Phục ngồi trên xe nửa tiếng, nhìn quãng đường mới đi được một nửa, cậu nói với tài xế là mình không đi nữa, trả tiền cho nửa quãng đường rồi xuống xe xách cặp chạy như bay.

 

Ánh mặt trời lúc năm giờ chiều vẫn rất gay gắt. Ôn Phục chạy qua từng ô cửa kính xe. Trên đó phản chiếu từng vệt nắng vàng, mỗi ô đều lướt qua bóng dáng cậu.

 

Cậu chạy đến hụt hơi, không ngừng nghỉ leo lên tầng sáu nhà mình. Vừa mở cửa, cậu lập tức cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến lạ.

 

Phí Bạc Lâm ở nhà thường mở cửa chính: Một là để cậu khỏi cần dùng chìa khóa, hai là để gió lùa vào cho mát mẻ.

 

Thế nhưng hôm nay, hiếm hoi lắm Ôn Phục mới phải loay hoay mở cửa. Vừa bước vào nhà, cậu không nghe thấy một lời chào đón nào.

 

Chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm, nhưng Ôn Phục biết rõ, anh đang ở đây. Ngay giây phút đặt chân vào nhà, cậu đã cảm nhận được hơi thở của anh.

 

Cậu tháo cặp, cố nén hơi thở, bước thật khẽ. Vừa tiến dần về phía phòng ngủ, cậu vừa gọi, giọng run run: "Anh Bạc Lâm?"

 

Hơi thở của anh vẫn ở đó, rất rõ ràng... nhưng không một lời đáp lại.

 

Ôn Phục đẩy cửa bước vào phòng. Trước mắt cậu là Phí Bạc Lâm cuộn tròn trên giường, quay mặt vào tường. Tóc anh rối tung, quần áo xộc xệch, gấu quần đồng phục xanh lam lấm đầy bụi và cát.

 

"Anh Bạc Lâm?" Cậu lại gọi thêm một lần nữa.

 

Anh vẫn không động đậy.

 

Ôn Phục rón rén bước tới gần, mới thấy trong vòng tay anh có một chiếc hộp vuông vức được ôm chặt như sinh mệnh.

 

Phí Bạc Lâm không ngủ. Mắt anh hơi khép hờ, lông mi dài hơi ướt. Vệt đỏ ở khóe mắt vẫn chưa tan.

 

Nỗi cô đơn mơ hồ bao trùm lấy anh, để rồi quanh anh phảng phất sự xa cách, giống như có một lớp rào chắn vô hình tách anh ra khỏi thế giới này.

 

Anh như chìm sâu trong một dòng suy nghĩ miên man, bên ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong lại cuồn cuộn bão giông.

 

Ôn Phục cúi xuống, nằm sấp trên giường, đặt cằm lên vai Phí Bạc Lâm, khẽ gật đầu rồi gọi, giống như thói quen mỗi khi muốn dỗ dành anh: "Anh Bạc Lâm?"

 

Nhưng Phí Bạc Lâm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Ôn Phục bắt đầu cảm thấy bất an. Cậu cảm nhận rõ sự đau khổ dồn nén đang cuộn trào trong cơ thể Phí Bạc Lâm, nhưng anh không cho phép bản thân được thoát ra.

 

Nỗi đau ấy sẽ bị chôn vùi và âm thầm lên men trong cơ thể Phí Bạc Lâm, cuối cùng mục rữa biến thành căn bệnh ăn sâu vào tận xương tuỷ.

 

Ôn Phục khẽ quay đầu, cọ nhẹ vành tai anh, sau đó áp sát thái dương, cố chấp lắng nghe những tiếng ồn ào đang vang lên trong tâm trí anh.

 

Cậu biết Phí Bạc Lâm hẳn đã trải qua một biến cố nào đó, một tai nạn không thể lường trước. Sự im lặng đè nặng và nỗi đau sâu kín ấy tuyệt đối không thể chỉ do một bài thi tiếng Anh không tốt gây ra. Ngoài kỳ thi, ở một nơi cậu chưa kịp chạy đến, Phí Bạc Lâm đã gặp phải một chuyện khác.

 

Ôn Phục không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong đầu Phí Bạc Lâm. Vì đã chạy quá lâu, khi đột ngột dừng lại, nhịp tim dồn dập của chính cậu lấp kín cả màng nhĩ. Lần đầu tiên cậu thấy tiếng tim mình phiền phức đến thế, nó ồn ào ngăn trở mọi sự kết nối mong manh giữa cậu và Phí Bạc Lâm.

 

Cậu đứng dậy, lo lắng đi đi lại lại quanh đầu giường hai vòng, nhưng không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào để khiến Phí Bạc Lâm, người đang như một cái xác không hồn sống lại trong chốc lát.

 

Thế là cậu bỗng chốc ngồi khoanh chân xuống đất, nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng nắm lấy gấu áo của Phí Bạc Lâm, nghẹn ngào gọi: "Anh Bạc Lâm...".

 

Lạ thay, những giọt nước mắt Phí Bạc Lâm cố kìm nén dường như đã tìm thấy lối thoát, thấm vào cơ thể Ôn Phục chỉ qua cái chạm nhẹ. Khuôn mặt anh vẫn trống rỗng, không có lấy một gợn sóng, trong khi Ôn Phục, chỉ vừa nhìn thấy anh đã không kìm được nước mắt.

 

Sau đó Ôn Phục cũng không nói gì nữa. Cậu lặng lẽ nằm sấp bên mép giường, ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm.

 

Cậu chỉ muốn nói, không sao đâu. Chỉ cần Phí Bạc Lâm còn sống, chỉ cần cậu còn ở bên anh, thì dù trời có sập xuống, cậu cũng sẽ đào ra một góc cho anh. Ngoài chuyện sống chết, mọi thứ đều không là gì cả.

 

Thi trượt không sao, gặp tai nạn cũng không sao, thậm chí dù Phí Bạc Lâm có phóng hỏa giết người, Ôn Phục cũng lấy mạng mình ra gánh. Thật sự không sao đâu.

 

Nhưng cậu không thể nói ra, cậu biết bây giờ Phí Bạc Lâm cũng không nghe lọt tai.

 

Một người cuộn mình, một người ngồi yên, họ cứ thế bên nhau lặng lẽ từ lúc mặt trời lặn về phía tây đến khi khi trăng đã treo giữa trời.

 

Ôn Phục đói rồi.

 

Cậu chống tay vào mép giường đứng dậy, cử động đôi chân đã tê cứng vì ngồi khoanh chân quá lâu. Cậu nghiêng người qua sau lưng Phí Bạc Lâm, khẽ đưa tay chạm vào bụng anh. Cậu nghĩ Phí Bạc Lâm hẳn cũng đã đói, con người không phải làm bằng sắt đá, sống thì sẽ biết đói.

 

Ôn Phục rút tay ra khỏi áo anh, nhảy xuống giường, đôi chân vẫn còn tê. Cậu lảo đảo một chút rồi khập khiễng chạy vào bếp.

 

Cậu không biết nấu ăn, nghe khó tin thật.

 

Sống ở đây gần hai năm, Phí Bạc Lâm chưa từng để cậu phải nấu một lần nào. Lâu như vậy rồi, Ôn Phục vừa vào bếp, vẫn chỉ biết nấu món mì có muối mà không có vị của riêng mình.

 

Ôn Phục bưng một bát mì nhão trở về phòng. Phí Bạc Lâm vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngay cả một sợi tóc cũng không lay động. Cậu bưng đến trước giường, ngồi xổm xuống, nói: "Anh Bạc Lâm ăn mì đi."

 

Phí Bạc Lâm không đáp lại.

 

Ôn Phục ôm bát mì đợi một lúc, thấy anh vẫn không ăn, cậu đành đặt lên bàn học. Cậu cũng chẳng muốn ăn, vì trong đầu toàn nghĩ đến Phí Bạc Lâm nên cũng không thể nuốt nổi thứ gì

 

Lần đầu tiên Ôn Phục nhận ra, con người cũng có lúc dù đói đến mấy vẫn chẳng thể ăn nổi. Đợi thêm một lúc lâu, bát mì trên bàn đã hoàn toàn nhão ra, vừa nguội vừa khô. Ôn Phục định bưng bát mì về bếp, nhưng vừa đứng dậy thì đã bị Phí Bạc Lâm nắm lấy tay.

 

Cậu ngẩn ra: "Anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm đặt hộp tro cốt trong lòng xuống, trở mình, kéo Ôn Phục đến trước mặt. Anh ôm chặt lấy đôi chân cậu, giống như người chết đuối bám vào một khúc gỗ trôi. Rồi từ từ, anh cúi đầu tựa trán vào chân Ôn Phục.

 

Ôn Phục cúi đầu, đưa tay sờ l*n đ*nh đầu Phí Bạc Lâm, sờ thấy một ít mạt gỗ và cát.

 

"Em đừng đi." Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất trầm và khàn, "Đừng đi đâu cả."

 

Trong phòng tối đen như mực, điện thoại của Phí Bạc Lâm trên giường đột ngột đổ chuông. Ôn Phục cầm lên, thấy hiển thị một số điện thoại nước ngoài. Cậu nhớ lời Phí Bạc Lâm từng dạy: Những đầu số này thường là lừa đảo, cứ thấy thì cúp máy. Nghĩ vậy, cậu liền bấm tắt.

 

Đối phương lại gọi lại, Ôn Phục lại cúp máy.

 

Căn phòng tiếp tục chìm vào tĩnh lặng

 

Cậu trèo lên giường, nằm đối diện với Phí Bạc Lâm, dang tay ra ôm lấy anh.

 

Phí Bạc Lâm vùi đầu vào lòng cậu, im lặng không nói gì.

 

Ôn Phục khẽ vuốt từng sợi tóc của Phí Bạc Lâm, gỡ ra những mạt gỗ còn vương lại.

 

Cậu không biết anh đã đi đâu, cũng không biết anh đã trở về bằng cách nào. Điều duy nhất cậu cảm nhận được nơi anh là cảm giác kiệt quệ và bất lực nặng nề, cảm giác ấy lan ra khắp căn phòng, có lẽ phải mất vài ngày mới có thể tan biến.

 

Ôn Phục biết, mùa hè ngột ngạt và dài đằng đẵng nhất sắp đến rồi.

 

Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, từng hạt mưa tí tách rơi trên bệ cửa sổ, có những giọt mưa lơ lửng bay vào qua khe cửa sổ, làm bay tấm rèm treo tường, làm ướt mu bàn tay Ôn Phục.

 

Tay cậu che sau gáy Phí Bạc Lâm. Những hạt mưa rơi vào cánh tay cậu. Ôn Phục nhận ra chiếc hộp sau lưng Phí Bạc Lâm cũng sắp bị ướt.

 

Cậu hơi nhổm dậy, đẩy hộp tro cốt về phía đầu giường. Vừa đẩy xong, mưa ngoài trời đột nhiên nặng hạt.

 

Tiếng mưa ào ào trút xuống như thác đổ. Ôn Phục chợt nhận ra eo mình bị ướt một mảng.

 

Sao lại thế nhỉ?

 

Cậu ngây người nhìn cơn mưa lớn ngoài kia. Tại sao mưa lại rơi vào eo cậu?

 

Một lúc sau, cậu nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ trong lòng mình.

 

Lưng Phí Bạc Lâm khẽ run lên, chẳng bao lâu sau đến cả hai vai anh cũng run nhẹ, mơ hồ đến mức khó nhận ra.

 

Ôn Phục thoáng luống cuống trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

Còn có thể tệ hơn thế nào nữa? Tệ nhất cũng chỉ đến mức này thôi.

 

Hai người, một người đầy bùn đất, một người đầy mồ hôi, ôm chặt nhau trên chiếc giường duy nhất trong căn nhà. Gió thổi từ cửa sổ đập vào khung cửa cũ kỹ. Vô số hạt mưa nhỏ bay vào người cậu. Ngay cả trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất, Ôn Phục cũng chưa từng mơ thấy cảnh tượng như vậy.

 

Cậu nghĩ, cuộc sống tệ nhất cũng chỉ đến mức này thôi.

 

Cậu ôm lấy đầu và lưng Phí Bạc Lâm, đột nhiên nhận ra hai tay mình cũng có thể vòng qua vai Phí Bạc Lâm. Thì ra cơ thể Phí Bạc Lâm không cao lớn và vững chãi như cậu tưởng. Lưng Phí Bạc Lâm cũng gầy gò. Cậu có thể sờ thấy từng đốt xương sống nhỏ của anh, sờ thấy những sợi tóc lún phún vừa mới cạo xong lại mọc ra sau gáy.

 

Hoá ra Phí Bạc Lâm cũng biết khóc, cũng có lúc lặng lẽ cuộn tròn như một đứa trẻ cô đọc.

 

Ôn Phục muộn màng nhận ra, Phí Bạc Lâm chỉ lớn hơn cậu chưa đầy một tuổi. Thì ra khoảng cách một năm cũng không xa như cậu tưởng.

 

Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, Ôn Phục đã ôm Phí Bạc Lâm thiếp đi trước khi cơn mưa kết thúc.

 

Tỉnh dậy đã là nửa đêm, cậu nóng đến vã mồ hôi, miệng khát khô. Vừa định xuống giường bật quạt, điện thoại của Phí Bạc Lâm lại reo lên.

 

Phí Bạc Lâm cũng khẽ giật mình tỉnh dậy. Ôn Phục vội cầm máy, định tắt đi thì thấy dãy số giống hệt số gọi tới ban chiều. Bọn lừa đảo không cần nghỉ ngơi sao? Rảnh rỗi đến mức ngày đêm không ngừng quấy rối một người.

 

Ôn Phục nghĩ hay là bắt máy nói chuyện, dọa họ đừng gọi nữa, cảnh cáo nếu còn gọi sẽ trình báo cảnh sát, dù cậu biết mình chẳng bao giờ làm thật.

 

Thế là cậu bấm nút nghe. Chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã hỏi: "Xin hỏi, có phải là Phí Bạc Lâm...?"

 

Người bên kia cân nhắc lời nói, rồi hỏi lại: "Là cậu Phí Bạc Lâm phải không?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

Cậu cúi đầu nhìn Phí Bạc Lâm. Phí Bạc Lâm lúc này cũng đang nhìn cậu, rõ ràng là muốn cậu nhanh chóng cúp máy rồi quay lại ôm anh.

 

Ôn Phục quyết định hỏi thêm một câu: "Có chuyện gì không?"

 

"Cuối cùng cũng liên lạc được với cậu rồi." Đầu dây bên kia nặng nề thở dài, rồi tự giới thiệu: "Xin lỗi, thật sự bất đắc dĩ, mong cậu bỏ qua vì tôi phải dùng số điện thoại nước ngoài gọi liên tục. Tôi là luật sư của Chủ tịch Phí, cũng chính là cha của cậu. Tôi họ Trương..."

 

Ôn Phục nói: "Anh đợi một chút."

 

Cậu đưa điện thoại cho Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm nhận lấy, đặt lên tai.

 

"Alo?" Đối phương thử gọi, "Cậu Phí Bạc Lâm, cậu có ở đó không? Tôi không có nhiều thời gian, mong cậu phản hồi nhanh một chút."

 

Phí Bạc Lâm mấp máy môi, dùng giọng khàn khàn đáp lại: "Có chuyện gì?"

 

"Chuyện là thế này..."

 

Ôn Phục co đầu gối, tựa vào tường ngồi trên giường, lặng lẽ chờ Phí Bạc Lâm nghe điện thoại.

 

Cuộc gọi của họ có lẽ không quá lâu, nhưng lại chứa rất nhiều thông tin.

 

Ôn Phục thấy Phí Bạc Lâm từ từ ngồi dậy tựa vào đầu giường. Trong ống nghe, thỉnh thoảng truyền đến những từ ngữ xa lạ như "nghe lén", "Anh Quốc", "bệnh tình", "ông Trâu", "thao túng",...

 

Những âm thanh đó đến tai Ôn Phục thì chỉ còn là tiếng vo ve như muỗi kêu. Cậu nghe một lúc thì mí mắt bắt đầu nặng trĩu, sau đó không thể chịu được nữa, nghiêng người gối đầu lên chân Phí Bạc Lâm mà ngủ.

 

Trong cơn mơ màng, Ôn Phục cảm thấy có người bế mình lên.

 

Phí Bạc Lâm bế cậu rất chắc chắn, từng bước vững vàng. Ý thức của Ôn Phục thoáng dao động, nhưng rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

 

Giữa chừng, cậu mơ một giấc mơ hỗn loạn. Trong mơ cậu hóa thành kẻ hoang dã, tr*n tr**ng chạy loạn trong núi. Từ xa cậu nhìn thấy trên ngọn cây có quả, đang định hái xuống ăn thì bất ngờ bị dội thẳng một gáo nước nóng xuống đầu.

 

Cả người Ôn Phục run lên, suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

 

Mở mắt ra, cậu thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhà vệ sinh, tựa vào ngực Phí Bạc Lâm, không mảnh vải che thân. Tóc ướt đẫm, là Phí Bạc Lâm đang cầm vòi sen gội đầu cho cậu.

 

Ôn Phục ngây người.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm, nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt: "Mấy giờ rồi, anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm nói: "Bốn giờ."

 

Ôn Phục: "Chiều rồi à?"

 

Phí Bạc Lâm: "Sáng."

 

Ôn Phục: ?

 

Phí Bạc Lâm bóp một chút dầu gội, xoa lên đầu cậu, vừa gội vừa nói: "Em bẩn quá, gội xong rồi ngủ tiếp."

 

Ôn Phục cúi đầu xuống, dụi mắt, nhìn chằm chằm vào những viên gạch men trong nhà vệ sinh một lúc để tỉnh táo, đột nhiên hỏi: "Có người gọi điện cho anh à?"

 

"Ừm."

 

Ôn Phục lại hỏi: "Anh đỡ hơn chưa?"

 

Bàn tay Phí Bạc Lâm đang xoa tóc cậu ngừng lại một chút, không nói gì.

 

Ôn Phục đợi một lát, không nghe thấy anh trả lời, thế là nói: "Anh định đi Anh Quốc à?"

 

Cậu đã nghe được nội dung cuộc gọi, dù mập mờ đứt quãng nhưng Ôn Phục vẫn đoán ra được đôi chút.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Không đi."

 

Anh đặt tay l*n đ*nh đầu Ôn Phục, gạt đi một chút bọt xà phòng sắp chảy vào mắt cậu: "Ít nhất bây giờ thì không."

 

"Sau này có đi không?" Ôn Phục hỏi.

 

Ngón tay Phí Bạc Lâm không mạnh không nhẹ gãi vào đầu cậu: "Không biết."

 

Rồi lại im lặng.

 

Ôn Phục quay đầu lại, thấy Phí Bạc Lâm đang trầm tư nhìn vào khoảng không.

 

Trên gương mặt Phí Bạc Lâm vẫn không hề có lấy một nét cười hay cảm xúc nào khác. Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trên những viên gạch men, như đang suy nghĩ một bài toán khó, ánh mắt phẳng lặng, bình tĩnh và ổn định.

 

Ôn Phục phát hiện trong đáy mắt bình tĩnh của anh có một chút bóng tối u ám lóe lên. Chút bóng tối đó như một đám mây mù mờ mịt, che lấp đi nỗi hận và ngọn lửa giận dữ đang bừng cháy.

 

Nhận ra ánh mắt của Ôn Phục, Phí Bạc Lâm thu tầm nhìn lại. Anh xoay đầu Ôn Phục để cậu ngồi thẳng: "Dù có đi hay không, đi đến đâu anh cũng sẽ đưa em theo cùng."

 

"Có thật không?"

 

"Thật." Phí Bạc Lâm nói, "Chỉ là nếu đến một nơi khác, có thể sẽ phải chịu khổ."

 

"Em không sợ khổ." Ôn Phục cầm xà phòng lên, tự xoa khắp người một cách lộn xộn.

 

Phí Bạc Lâm lại nói: "Có thể chịu khổ xong vẫn là một người nghèo rớt mồng tơi, thảm hơn bây giờ."

 

"Thì em đưa anh về ngủ chỗ gầm cầu em từng ngủ." Ôn Phục xoa bọt xà phòng trong tay. "Em nuôi anh, sẽ không để anh chịu khổ."

Bình Luận (0)
Comment