Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 71

Editor: Sophie

 

Ngày 5 tháng 6, toàn thành phố công bố số báo danh và phòng thi của thí sinh. Phí Bạc Lâm được sắp xếp thi ở tầng 1 trong tòa nhà Dạy học Ngũ Giác của trường. Phòng thi của anh cũng chính là căn phòng gần cổng trường nhất.

 

Oái oăm thay, Ôn Phục lại bị phân về điểm thi tại Trường số 3, cách xa tận nửa thành phố. Đến ngày thi, cậu chỉ có thể đi bằng xe buýt của trường, sáng đưa đến địa điểm rồi chờ đến khi thi xong mới được xe đón về.

 

Ngày 7, trời bất chợt đổ mưa, cả thành phố nhờ đó mà trở nên mát mẻ hơn.

 

Sáng hôm sau, đúng 8 rưỡi, chiếc xe buýt công cộng được tạm thời trưng dụng làm xe đưa đón học sinh đã dừng trước cổng trường.

 

Trước khi ra khỏi nhà, Phí Bạc Lâm đã cẩn thận chuẩn bị cho Ôn Phục hai hộp sữa, một suất cơm hộp, một quả táo cùng một chai nước. Nghĩ ngợi một lúc, anh lại vào tủ thuốc của gia đình lấy thêm một lọ thuốc chống say xe.

 

Sắp xếp xong đồ ăn và thuốc, anh tỉ mỉ kiểm tra lại hộp bút và túi tài liệu của Ôn Phục, tiện tay nhét thêm 100 tệ vào hộp bút của cậu. Đảm bảo mọi thứ đều chu toàn, anh mới đích thân đưa Ôn Phục lên xe buýt.

 

"Thi xong nhớ về nhà ăn cơm, đừng la cà trên đường cũng đừng ăn lung tung."

 

Ôn Phục đeo chiếc cặp sạch sẽ do Phí Bạc Lâm vừa giặt, gật đầu: "Dạ."

 

Vừa dứt lời, cậu leo lên xe, nhanh chóng tìm một chỗ gần cửa sổ rồi thò đầu ra nhìn anh.

 

Chiếc xe lăn bánh, Ôn Phục vẫy tay tạm biệt Phí Bạc Lâm.

 

Anh nói: "Lên xe rồi thì tháo cặp ra kẻo nặng."

 

Ôn Phục tháo cặp rồi lại vẫy tay với anh.

 

Anh mỉm cười, vẫy tay lại: "Đừng thò đầu ra ngoài nữa!"

 

"Vâng!"

 

Chú mèo nhỏ lập tức rụt đầu vào trong xe.

 

Chiếc xe buýt đi xa dần, điện thoại trong túi Phí Bạc Lâm đột ngột reo lên. Anh cúi đầu nhìn, lại là một cuộc gọi từ nước ngoài.

 

Nửa năm nay, anh không biết đã cúp bao nhiêu cuộc gọi từ nước ngoài rồi. Sau khi chặn số điện thoại vừa gọi đến, Phí Bạc Lâm tiện thể tắt nguồn điện thoại rồi mới quay người đi vào trường.

 

Ngày thi đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi thi xong môn Toán vào buổi chiều, Phí Bạc Lâm ước chừng được số điểm của mình. Độ khó của đề và phong độ làm bài của anh đều khá ổn định. Nhìn phản ứng của Ôn Phục sau khi về nhà, có vẻ cậu cũng làm bài khá tốt.

 

Ngày thứ hai, anh vẫn bỏ hộp cơm đã chuẩn bị từ trước vào cặp của Ôn Phục, tiễn cậu lên xe rồi mới đi vào phòng thi tổ hợp Khoa học Tự nhiên.

 

Mười một rưỡi chuông reo. Phí Bạc Lâm thu dọn thẻ dự thi và bút, thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ còn lại một môn tiếng Anh. Chỉ cần giữ vững phong đổ, điểm số trên 140 là hoàn toàn có thể.

 

Thi xong, thời học sinh cấp ba cũng kết thúc.

 

Anh thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến việc hai người sẽ đón sinh nhật tuổi 18 của Ôn Phục như thế nào, thuê một căn nhà ra sao, trong khoảng bao nhiêu tiền.

 

Khi bước ra khỏi phòng thi, theo thói quen anh mở điện thoại, phát hiện hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn, tất cả đều từ cùng một số lạ.

 

Lần này số điện thoại không phải từ nước ngoài mà là từ Tứ Xuyên.

 

Phí Bạc Lâm mở tin nhắn chưa đọc ra trước.

 

[Bạc Lâm, nghe điện thoại đi, có chuyện gấp!]

 

[Bạc Lâm, tôi là Hứa Uy. Cậu nghe điện thoại đi, lần này tôi thật sự có thứ muốn đưa cho cậu. Là tro cốt của mẹ cậu.]

 

Phí Bạc Lâm sững sờ.

 

Tro cốt của mẹ anh, là có ý gì?

 

Tro cốt của Lâm Viễn Nghi chẳng phải đang yên vị trong mộ phần sao? Tại sao Hứa Uy lại nói muốn đưa tro cốt của mẹ anh cho anh?

 

Đúng lúc Phí Bạc Lâm còn đang ngây người, số điện thoại đó lại gọi tới.

 

Trước đây những cuộc điện thoại của Hứa Uy đều bị Phí Bạc Lâm chặn. Sau đó hắn ta đổi hai số điện thoại khác gọi cho Phí Bạc Lâm, nhưng cả hai lần Phí Bạc Lâm đều cúp máy ngay khi nghe thấy giọng Hứa Uy.

 

Lần này Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm vào số điện thoại lạ này, im lặng một lúc, không cúp máy nữa.

 

Tuy nhiên, anh chẳng buồn chào hỏi, lập tức vào thẳng vấn đề: "Cậu có ý gì?"

 

"Bạc Lâm à, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi." Hứa Uy nghe có vẻ như vừa trút được gánh nặng, "Lần này tôi thật sự có chuyện nghiêm túc tìm cậu."

 

"Tôi thấy rồi." Phí Bạc Lâm không muốn nhiều lời với hắn, "Tro cốt của mẹ tôi là có ý gì?"

 

"Bạc Lâm à," Hứa Uy ngừng lại một chút, giọng điệu đột ngột trở nên mỉa mai, hoàn toàn không còn sự nghiêm túc như khi nhắn tin, "Năm đó khi mày nhận được hộp tro cốt, mày không thấy cái hộp đó rất nhẹ sao?"

 

Những ngón tay của Phí Bạc Lâm đang nắm chặt điện thoại run nhẹ, hơi thở vô thức trở nên nặng nề.

 

Ấn tượng đầu tiên của anh khi nhận được hộp tro cốt của Lâm Viễn Nghi năm đó là nó rất nhẹ, quá nhẹ, nhẹ đến mức không giống như một hộp đựng tro cốt của một người trưởng thành.

 

Nhưng anh không biết, bởi vì năm đó là lần đầu tiên Phí Bạc Lâm ở tuổi mười lăm, đối diện với cái chết.

 

Phí Bạc Lâm mười lăm tuổi cô độc một mình, hộp tro cốt đầu tiên mà anh chạm tay vào là của người thân duy nhất còn lại trên đời.

 

Không ai nói cho anh biết một hộp tro cốt bình thường nặng bao nhiêu, không ai dạy anh cách phân biệt trọng lượng tro cốt trong hộp có bình thường hay không.

 

Trong lòng anh đã từng nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ đó đã bị anh tự mình xua tan bằng sự tự trách ngày qua ngày. Anh nghĩ rằng anh đã không chăm sóc tốt cho Lâm Viễn Nghi khi bà còn sống, anh cho rằng tro cốt của một người đã chịu đủ đau đớn bệnh tật sau khi chết sẽ nhẹ như vậy.

 

"Rốt cuộc mày muốn nói gì?" Phí Bạc Lâm hỏi.

 

Trong điện thoại, Hứa Uy tự mình phơi bày sự thật: "Hộp tro cốt mà năm đó mày nhận được, bên trong chỉ có một nửa tro cốt của Lâm Viễn Nghi."

 

Hứa Uy không còn dùng bất kỳ cách gọi nào khác, mà nhấn mạnh đặc biệt vào cái tên "Lâm Viễn Nghi", dường như sợ Phí Bạc Lâm có bất kỳ cơ hội nào để không thừa nhận người mà hắn đang nói đến chính là bà.

 

Phí Bạc Lâm không hề nghi ngờ lời lời hắn nói, chỉ hỏi: "Một nửa còn lại đâu?"

 

"Ở chỗ tao chứ đâu." Hứa Uy uống một ngụm gì đó, có lẽ là nước ngọt hoặc rượu, phát ra một tiếng thở dài đầy sảng khoái rồi nói tiếp, "Lần này tao đến đây chính là để đưa nốt nửa tro cốt còn lại của bà ấy cho mày, nhưng cứ bận rộn mãi rồi quên mất. Mấy tháng nay mày lại không nghe điện thoại của tao. Hôm nay tao phải về Cẩm Thành rồi, ngày cuối cùng tao vẫn phải tìm cách báo cho mày một tiếng. Đến lấy nốt nửa tro cốt còn lại của mẹ mày đi."

 

"Ở đâu?"

 

"Đừng vội." Hứa Uy biết ngay anh sẽ hỏi câu này, "Hai giờ rưỡi chiều, tao sẽ cho mày một địa chỉ, tự mày đến mà lấy. Chỉ có nửa tiếng thôi, lỡ rồi thì thôi."

 

"Hai rưỡi tao phải thi, mày đổi giờ khác đi." Phí Bạc Lâm nói.

 

"Tao biết hai rưỡi mày phải thi, nên tao mới cho mày đến lấy vào hai rưỡi chứ." Hứa Uy cười ở đầu dây bên kia, tiếng cười đó khiến trái tim Phí Bạc Lâm lạnh đi từng chút, "Tro cốt của mẹ mày và kỳ thi, mày tự chọn một trong hai."

 

Không đợi anh trả lời, Hứa Uy cúp máy.

 

Phí Bạc Lâm đứng trước cửa phòng thi, những thí sinh phía sau lần lượt bước ra, anh đứng sững lại giữa dòng người, bàn tay buông thõng bên đùi siết lại thành nắm đấm.

 

Những gì Hứa Uy nói thường chỉ có một nửa là đáng tin. Hôm nay hắn bày ra màn kịch này, rõ ràng là muốn phá hỏng kỳ thi đại học của anh.

 

Phí Bạc Lâm đâu phải không hiểu đạo lý này.

 

Một cuộc điện thoại không đầu không cuối, hai tin nhắn không bằng chứng. Ngay cả khi Hứa Uy không có gì trong tay, nhưng chỉ cần tâm trí anh hơi lung lay, phân tâm trong buổi thi chiều thì mục đích của Hứa Uy đã đạt được một nửa rồi.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu, cặp sách vắt trên một vai, nhìn màn hình điện thoại đã tối đen một lúc. Dưới sự thúc giục của giáo viên, anh rời khỏi tòa nhà.

 

Mặt trời giữa trưa đã lên cao, chiếu xuống mặt đất nóng bỏng. Mọi người đi trên khoảng sân trống đều không thể mở mắt.

 

Phí Bạc Lâm ngồi trong căng tin, lấy hộp cơm của mình ra. Bên trong là suất cơm giống hệt suất cơm của Ôn Phục đang ăn ở Trường số 3 cách đó rất xa.

 

Anh không có cảm giác muốn ăn, không biết là vì nhiệt độ quá cao hay vì bị cuộc gọi của Hứa Uy làm phiền.

 

Anh cầm đũa gắp vài hạt cơm, vô vị đến mức không thể nuốt trôi.

 

Nếu Ôn Phục ở đây thì tốt biết mấy.

 

Phí Bạc Lâm đột nhiên nghĩ.

 

Anh cũng không biết nếu Ôn Phục ở đây thì có thể thay đổi được gì không, có lẽ chẳng thay đổi được gì, nhưng anh vẫn không kìm được mà nghĩ, nếu Ôn Phục ở đây thì tốt biết mấy.

 

Anh giống như một người lớn vô dụng. Mấy năm sống một mình trước đây cứ như sống uổng phí. Bây giờ chỉ rời xa Ôn Phục nửa ngày, lòng anh đã bất an, tinh thần không ổn định, gặp chút chuyện đã sống dở chết dở.

 

Những con ve sầu trên cây ngoài cửa sổ kêu râm ran như cổ họng bị rạch, tiếng kêu kéo dài hơn bao giờ hết. Một số người ăn xong thì gục xuống bàn căng tin chợp mắt, một số khác thì ôm cuốn sổ ghi chép tiếng Anh không rõ của ai để đọc.

 

Hộp cơm đầy ắp của Phí Bạc Lâm hầu như không động đến. Anh ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt đất ngoài căng tin bị ánh nắng gay gắt chiếu sáng lấp lánh.

 

Một giờ năm mươi phút.

 

Đã đến lúc phải vào phòng thi.

 

Phí Bạc Lâm nhìn điện thoại lần cuối, cất hộp cơm và sách từ vựng vào cặp, chuẩn bị đi đến phòng thi.

 

Vừa ra khỏi căng tin, điện thoại anh rung lên.

 

Phí Bạc Lâm dừng bước, tay đút vào túi áo khoác đồng phục nắm chặt chiếc điện thoại liên tục nhận được tin nhắn, đứng yên bất động.

 

Người trong căng tin dần dần đi hết, dòng người từ ký túc xá và cổng trường đổ về tòa nhà dạy học cũng cuồn cuộn tiến về phía trước, chỉ có Phí Bạc Lâm đứng yên dưới ánh nắng chói chang giữa tiếng ve sầu ồn ào.

 

Anh lấy điện thoại ra, mở khung tin nhắn.

 

[Ảnh]

 

[Hai giờ rưỡi, công viên Tuyết Than, đến lấy tro cốt của mẹ mày]

 

[Nửa tiếng]

 

[Nếu mày không đến, tro cốt của Lâm Viễn Nghi sẽ bị rắc xuống sông Kim Sa]

 

Trong bức ảnh là một hộp tro cốt có khóa, trên đó có ghi tên, ngày sinh và ngày mất của Lâm Viễn Nghi bằng tiếng Anh.

 

Ngày 4 tháng 3 năm 2012.

 

Nửa hộp tro cốt ban đầu của Lâm Viễn Nghi đã mất hơn một tháng để vượt biển đến tay Phí Bạc Lâm. Cho đến ngày hôm nay, trên hộp còn lại Phí Bạc Lâm mới biết được thời gian cụ thể mẹ anh qua đời.

 

Có lẽ sợ anh không tin, Hứa Uy lại bổ sung thêm một tin nhắn.

 

[Lúc mẹ mày chết, bọn tao đã cho người chia tro cốt thành hai phần. Phần này là nguyên bản được lấy ra từ nhà tang lễ, ngay cả cái hộp cũng không có ai động vào.]

 

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ thi.

 

Phí Bạc Lâm vứt cặp sách xuống, điên cuồng chạy ra khỏi trường.

 

Hai giờ mười phút chiều.

 

Khi Ôn Phục bước vào phòng thi, trái tim cậu bỗng nhiên thắt lại, nặng nề khó tả.

 

Cậu ngồi vào chỗ, lấy bút ra, một cách thần xui quỷ khiến lại nhìn về hướng Trường trung học Số 1.

 

Tuyết Than cách Trường Trung học số 1 Vinh Châu một con sông Kim Sa, nhìn thì có vẻ không xa, nhưng từ trường đi đến Tuyết Than phải đi qua cây cầu Trung Bá dài một ngàn mét.

 

Ngoài cổng Trường số 1 cấm bóp còi. Lúc này người dân và tài xế taxi đều tự nguyện tránh đi qua khu vực trường học.

 

Phí Bạc Lâm đã chạy rất xa, cuối cùng mới đón được một chiếc taxi trước cửa trung tâm thương mại ngoài trường.

 

Bây giờ là lúc nhiệt độ cao nhất trong ngày, cả thành phố như bị mặt trời nung cháy mà trở nên im lìm, uể oải. Ngay cả dòng sông cũng chẳng còn sức để cuộn trào, chỉ thỉnh thoảng vỗ nhè nhẹ vào bờ.

 

Phí Bạc Lâm xuống xe ở Tuyết Than. Nếu không phải tài xế gọi anh lại, anh suýt nữa đã quên trả tiền.

 

Đi đến tận mép sông, từ xa anh mới nhìn thấy ba người đang đứng trên bờ đá.

 

Chính xác hơn là không phải đứng, mà là đang ngồi xổm.

 

Hứa Uy và đồng bọn chờ Phí Bạc Lâm quá lâu, vì thấy chán nên bọn chúng lấy hộp tro cốt của Lâm Viễn Nghi ra, tìm cách đổ vào một chai nước rỗng để tiêu khiển.

 

Khi Phí Bạc Lâm đến nơi, bọn họ vừa đổ xong tro cốt.

 

Màu trắng, đầy một chai, được vặn chặt bằng nắp nhựa màu đỏ.

 

"Đến rồi à, Bạc Lâm." Hứa Uy ngẩng đầu đối diện với ánh mặt trời, mỉm cười chào Phí Bạc Lâm.

 

"Tro cốt của mẹ tao đâu?" Phí Bạc Lâm hỏi.

 

"Đây này." Hứa Uy giơ chai nước suối trong tay lên, không bất ngờ khi nhìn thấy khóe mắt Phí Bạc Lâm co lại.

 

Phí Bạc Lâm đưa tay ra định giật lấy. Hắn ta rụt tay lại, đứng dậy quay mặt về phía dòng sông, lấy điện thoại từ trong túi: "Tao sẽ cho mày xem một thứ trước."

 

Làm sao Phí Bạc Lâm có thể chờ đợi hắn ta? Anh vừa định xông lên giật lấy chai, Mạnh Dục và Trâu Kỳ bên cạnh đã tóm chặt lấy hai cánh tay anh.

 

"Tìm thấy rồi!" Có lẽ vì hôm nay tâm trạng tốt, Hứa Uy luôn giữ một nụ cười ngây thơ giả tạo, lấy ra một chiếc điện thoại thông minh rất cũ từ trong túi. Phí Bạc Lâm nhận ra ngay, đó là đồ của Lâm Viễn Nghi.

 

Anh liều mạng giằng co để thoát khỏi sự kìm kẹp nhằm giật lấy chiếc điện thoại, không những không lấy được trái lại còn bị Mạnh Dục đá một cái vào đầu gối, ngã quỵ xuống.

 

Những tảng đá ven sông bị nung nóng đến bỏng rát. Đầu gối của Phí Bạc Lâm va vào mặt đất, qua lớp quần đồng phục mỏng manh phát ra một tiếng "bốp".

 

Màn hình điện thoại được giơ ra trước mặt anh.

 

Gió sông thổi tung mái tóc Phí Bạc Lâm. Giữa những sợi tóc bay loạn, anh vẫn nhìn rõ hình ảnh hiện lên trên màn hình.

 

Đây là một đoạn video giám sát, một đoạn video rất dài mặc dù đã được nén thời gian và tăng tốc độ.

 

Video ghi lại hình ảnh Lâm Viễn Nghi nằm trên giường bệnh: Từ khi mới sang nước ngoài nhập viện, đến từng lần hợp tác điều trị để có thể gọi tên y tá và bác sĩ. Từ lúc còn tỉnh táo đến khi mê man, rồi đến vô số đêm trằn trọc vì đau đớn trên giường và cuối cùng rơi vào hôn mê sâu phải cấp cứu.

 

Những ngày cuối cùng, không còn ai đến phòng bệnh thăm bà nữa.

 

Lâm Viễn Nghi như bị cả thế giới lãng quên, lặng lẽ nằm trên giường chờ tử thần đến.

 

Hứa Uy và gia đình hoàn toàn không hề làm như những gì chúng nói, rằng đã dốc hết sức để cứu chữa Lâm Viễn Nghi.

 

Không một ai trong nhà họ Hứa hay nhà họ Phí bước vào căn phòng đó.

 

Phí Bạc Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình gầy guộc như một khúc gỗ khô, liên tục bị bệnh tật giày vò. Khi ý thức dần rời rạc, bà chỉ còn biết dùng lòng bàn tay đập vào lan can giường sắt để cầu cứu.

 

Hơi thở của Phí Bạc Lâm chợt ngừng lại.

 

Anh nhìn thấy vào đêm cuối cùng trong đoạn video, cả phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường. Lâm Viễn Nghi mở to mắt, trong căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, bà gọi "Mẹ ơi".

 

Lâm Viễn Nghi đang gọi mẹ của chính mình.

 

Nhỏ bé, rõ ràng, hết lần này đến lần khác.

 

Một cơn gió sông thổi bay giọt nước mắt lăn xuống cằm Phí Bạc Lâm. Anh gào lên một tiếng thê lương giữa bãi đá vắng lặng: "Mẹ ơi! Mẹ!"

 

Trâu Kỳ và Mạnh Dục giữ chặt lấy cánh tay anh. Phí Bạc Lâm vùng vẫy lao về phía trước, gần như muốn đâm đầu vào màn hình.

 

Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực hơn bao giờ hết, nhìn chằm chằm Hứa Uy rồi tiếp tục gào lên bằng giọng khàn đặc: "Trả cho tao!"

 

"Vội gì chứ." Hứa Uy cất điện thoại, đưa tay lên nhìn đồng hồ. Còn một tiếng rưỡi nữa là kết thúc kỳ thi.

 

"Mày nghe tao giải thích này, Bạc Lâm."

 

Hắn ta tung hứng chai nước suối đựng đầy tro cốt trong tay, quay mặt về hướng gió sông thổi đến, từ tốn nói: "Tao cũng không muốn giày vò mày như thế này đâu, càng không muốn giày vò mẹ mày. Nhưng mày phải nhớ, người làm tất cả những chuyện này không phải tao, càng không phải nhà họ Hứa, mà là người cha luôn phủi tay của mày. Chính ông ta không cho bọn tao điều trị cho Lâm Viễn Nghi. Ông ta bảo bọn tao cứ bỏ mặc bà ấy, ông ta hận Lâm Viễn Nghi. Món nợ này, mày đừng tính lên đầu nhà họ Hứa bọn tao!"

 

Phí Bạc Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay hắn. Vừa định giãy giụa anh đã bị Mạnh Dục túm tóc kéo lại phía sau: "Mày mà động đậy, tao sẽ ném tro cốt của mẹ mày xuống sông!"

 

Cả người Phí Bạc Lâm vô thức căng cứng, trừng mắt nhìn tay Hứa Uy một lúc lâu, cuối cùng anh cụp mắt xuống, không động đậy nữa.

 

"Nhưng mà mày nói xem, có phải cha mày bị điên rồi không? Tao thấy cả nhà họ Phí chúng mày đều có vấn đề!" Hứa Uy đi vài bước dọc theo bờ đá, "Ông ta hận bà ấy như thế rồi, vậy mà còn muốn tìm con trai bà ấy về để kế thừa gia nghiệp! Đây chẳng phải là rõ ràng không coi nhà họ Hứa bọn tao ra gì sao?"

 

Hứa Uy vừa nói vừa nhổ mạnh một bãi nước bọt về phía Phí Bạc Lâm. "Mẹ kiếp, ông ta không chỉ không coi tao là người mà còn coi tao như con chó! Ông ta còn sai tao đi tìm mày, bắt tao khúm núm mời mày về! Mời mày về để làm gì? Để ông ta đi chết! Chết xong rồi vẫn bắt nhà họ Hứa chúng tao tiếp tục phục vụ nhà họ Phí chúng mày! Tao khinh!"

 

Phí Bạc Lâm bị hắn ta đá một cái, cả người như mất hết sức lực, không chống cự.

 

Anh cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất, hai mắt trống rỗng, im lặng như khúc gỗ đợi Hứa Uy trút giận xong.

 

"Tao không còn cách nào khác, tao chỉ có thể hủy hoại mày." Giọng điệu Hứa Uy trở nên bình thản, giả vờ suy nghĩ, "Nhưng làm sao tao hủy hoại mày đây, Phí đại công tử. Để mày hận ông ta? Thế thì chưa đủ, không cần tao làm, Lâm Viễn Nghi đã đủ hận ông ta rồi. Lâm Viễn Nghi hận ông ta, Phí Bạc Lâm mày sẽ khác gì chứ? Nhưng Lâm Viễn Nghi chết thật tốt, Lâm Viễn Nghi vừa chết, từ nay về sau mày sẽ càng hận ông ta hơn. Nhưng tao vẫn thấy chưa đủ, thế thì phải làm sao?"

 

Hứa Uy đi một vòng quanh Phí Bạc Lâm, cuối cùng dừng lại trước mặt anh, vui vẻ tự hỏi tự đáp: "Tinh thần!"

 

Hắn ta chỉ vào mũi Phí Bạc Lâm: "Đặc biệt là những người như mày và Lâm Viễn Nghi, kẻ phải sống dựa vào tinh thần."

 

Phí Bạc Lâm không đáp lại, thậm chí không nhấc mí mắt.

 

"Muốn hủy hoại một người, không phải chỉ dựa vào việc làm tổn thương cơ thể hắn, mà là phải dập tắt ý chí của hắn." Hứa Uy đang nói đến chỗ cao trào, tự mình rao giảng đạo lý cho Phí Bạc Lâm, "Ý chí mất đi, con người cũng sẽ tàn phế."

 

Hắn ta nhấc chân, dùng mũi giày hất cằm Phí Bạc Lâm lên: "Giống như mày biến thành cái bộ dạng sống dở chết dở này, tao rất hài lòng!"

 

Phí Bạc Lâm vẫn không có phản ứng, mặc kệ hắn ta nói gì cũng không phản ứng.

 

Hứa Uy đột nhiên cảm thấy vô vị.

 

Hắn giật chân, ra hiệu cho Trâu Kỳ và Mạnh Dục buông Phí Bạc Lâm ra. Ném chai nhựa và chiếc điện thoại cũ xuống trước mặt Phí Bạc Lâm như ném rác, hắn quay người bỏ đi. "Tao còn phải đi ra sân bay. Phí đại công tử mau đi thu dọn tro cốt cho mẹ mày đi."

 

Bóng dáng Hứa Uy đã đi xa. Trâu Kỳ và Mạnh Dục cũng buông anh ra, rồi nhanh chóng chạy lên xe, sợ Phí Bạc Lâm sẽ biến thành một con chó điên đuổi theo bọn họ.

 

Phí Bạc Lâm quỳ tại chỗ không nhúc nhích. Cho đến khi xe của Hứa Uy biến mất trên đường, anh mới như nhận ra chiếc điện thoại và hộp tro cốt trên mặt đất. Không một chút cảm xúc, anh cứ thế từ từ nhặt từng thứ một.

 

Phí Bạc Lâm ôm chặt chai nhựa và chiếc điện thoại áp vào ngực, nghiêng đầu ghé tai lên miệng chai, như thể bằng cách đó có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lâm Viễn Nghi, nghe thấy tiếng "mẹ ơi" tha thiết hết lần này đến lần khác mà bà đã gọi trước khi qua đời.

 

Không biết là hơi ấm từ cơ thể hay từ ánh mặt trời đã khiến chiếc điện thoại và chai nhựa nóng lên, đến lúc ấy anh mới đưa tay ra lấy chiếc hộp tro cốt đặt gần đó. Anh cẩn thận vặn nắp chai, chậm rãi đổ từng chút tro cốt vào trong hộp.

 

Thế nhưng nước sông nổi gió không chịu nghe lời.

 

Mỗi khi anh đổ xuống một ít, gió lại cuốn tro cốt bay lên, tan biến vào không trung. Bất lực, Phí Bạc Lâm đành vặn nắp chai lại, ôm theo cả chiếc điện thoại và hộp tro cốt, lững thững đi mãi.

 

Cuối cùng anh tìm được một gốc cây chắn gió, dựa lưng vào thân cây rồi trượt xuống ngồi bệt trên đất. Một lần nữa, anh mở nắp chai nhựa, chậm chạp đổ tro cốt vào hộp.

 

Đổ được một nửa, bất ngờ có một chút tro cốt không cần gió vẫn khẽ bay lên, lướt qua má anh. Phí Bạc Lâm hơi sững lại, lúc này mới nhận ra gương mặt mình đã ướt. Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào hộp tro cốt.

 

Vẻ bình tĩnh cố chấp trên gương mặt anh rốt cuộc cũng nứt vỡ.

 

"Là mẹ sao?" Anh thì thầm hỏi tro cốt trong chai.

 

Một nhúm tro nhỏ lướt qua má, bay lên tựa làn khói mỏng rồi tan biến vào hư vô.

 

Phí Bạc Lâm ngẩn ngơ dõi theo, khẽ lẩm bẩm: "Mẹ ơi... là mẹ sao?"

 

Không một ai đáp lại.

 

Khi phần tro cốt cuối cùng đã nằm gọn trong hộp, chuông báo kết thúc kỳ thi cũng vang lên từ ngôi trường bên kia con sông.

 

Phí Bạc Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

 

Mặt trời lúc này thật rực rỡ.

 

Môn tiếng Anh đã kết thúc.

 

Thời học sinh cấp ba đã kết thúc.

 

Mọi thứ đều đã kết thúc rồi.

Bình Luận (0)
Comment