Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 70

Editor: Sophie

 

Trong phút chốc không gian giữa họ chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

 

Phản ứng đầu tiên của Phí Bạc Lâm là thở phào nhẹ nhõm nhưng sau giây phút đó anh lại không thể lý giải được cảm giác hụt hẫng thoáng qua trong lòng.

 

Anh khẽ "ồ" một tiếng rồi quay đầu vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

 

Ôn Phục ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, lúc này cậu thực sự không hiểu nổi.

 

Hơi nước trên gương nhà vệ sinh đã tan. Trên mặt gương sáng bóng không một hạt bụi hiện lên những đường nét ngày càng trưởng thành và sắc bén của Phí Bạc Lâm.

 

Anh rửa mặt, lau đi bọt kem đánh răng ở khóe miệng. Những giọt nước trong suốt chảy dọc theo quai hàm xuống đến cằm rồi dừng lại ở vết sẹo chừng một centimet.

 

Phí Bạc Lâm như bị ma xui quỷ khiến đưa tay sờ vào chỗ đó. Anh cảm thấy một xúc cảm quen thuộc đến lạ.

 

Không kịp suy nghĩ sâu xa anh liếc nhìn môi mình. Giống hệt đôi môi hơi sưng đỏ của Ôn Phục.

 

Chỉ là một thay đổi rất nhỏ nhưng Phí Bạc Lâm vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm vào mình trong gương hồi lâu, khó mà phân biệt được đây có phải là ảo giác hay không.

 

Buổi chiều cuối tuần, Phí Bạc Lâm một mình đi dạo quanh chợ.

 

Đến bữa tối, Ôn Phục nhìn mâm cơm toàn khổ qua: Canh khổ qua, khổ qua xào trứng, khổ qua nhồi thịt thì rơi vào im lặng.

 

Phí Bạc Lâm khẽ quay sang: "Đúng rồi."

 

Ôn Phục: ?

 

Phí Bạc Lâm: "Mặt em méo thêm chút nữa thì trên bàn sẽ có bốn món khổ qua đấy."

 

Ôn Phục: "..."

 

Phí Bạc Lâm gắp một miếng khổ qua xào trứng vào bát cậu: "Dạo này bị nóng trong người nên cố gắng ăn thanh đạm một chút."

 

Ôn Phục không hiểu gì: "Em đâu có nóng trong người."

 

Phí Bạc Lâm giải thích: "Môi của cả hai chúng ta đều sưng lên rồi mà còn không nóng trong người?"

 

Ôn Phục lần thứ hai chìm vào im lặng.

 

May mà cậu không kén ăn. Có món ngon thì ăn ngon, không có thì ăn gì cũng được. Khổ qua tuy đắng nhưng có thịt có trứng, Ôn Phục ăn liền hai bát cơm đầy.

 

Sau đó nhân lúc Phí Bạc Lâm rửa bát, cậu chạy xuống lầu, định ra tiệm tạp hóa lấy một hộp nước trái cây để bớt đắng.

 

Vừa chạy vào con hẻm ngắn trước cửa tiệm, Ôn Phục dừng lại trước bậc đá. Vẻ mặt phức tạp, cậu nhìn hai bậc thang im lìm một lúc rồi hừ khẽ, đá nhẹ một cái, dẫm mạnh thêm một cái nữa mới lấy chìa khóa mở cửa.

 

Vào trong tiệm, Ôn Phục thuần thục lấy một hộp nước trái cây màu hồng trên kệ bỏ vào tủ lạnh, rồi một mình lười biếng nằm trên quầy, cầm điện thoại xem hoạt hình.

 

Ở nhà Phí Bạc Lâm đã rửa bát xong, từ bếp bước ra bưng một đĩa táo đã cắt sẵn. Nhìn quanh phòng khách không thấy ai, anh gọi ra ban công: "Em gái?"

 

Không ai trả lời.

 

Anh đã đoán trước, liền lấy điện thoại ra. Tiếng tút vừa vang lên Ôn Phục đã nhấc máy: "Anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm: "Lấy nước xong thì về nhà ngay, đừng để trong tủ lạnh lâu quá. Bài thi thử môn Ngữ văn em vẫn chưa làm xong."

 

Ôn Phục lơ đãng: "Vâng."

 

Phí Bạc Lâm: "Đừng có câu giờ."

 

Ba phút sau, tiếng bước chân của Ôn Phục vang trên cầu thang.

 

Cửa chính ở nhà luôn mở cho thoáng mát. Nghe cậu đã lên tới tầng sáu, Phí Bạc Lâm bưng đĩa trái cây vào bàn học trong phòng ngủ, không quay đầu lại: "Vào làm nốt phần đọc hiểu Hán văn cuối cùng đi. Tối nay anh còn kiểm tra lại phần viết chính tả thơ cổ."

 

Đây là cuối tuần cuối cùng trước kỳ thi đại học. Phí Bạc Lâm muốn tận dụng để củng cố thêm điểm Ngữ văn cho Ôn Phục.

 

Trước đó, suốt hơn một năm liền Ôn Phục bị anh kèm cặp nghiêm khắc chẳng khác nào một khóa 'huấn luyện ma quỷ'.

 

Trong ba kỳ thi tổng hợp toàn thành phố, điểm Ngữ văn của Ôn Phục cơ bản đã ổn định trên 110. Cao hơn nữa thì không thể vì mảng ngữ pháp và làm văn luôn không tăng. Điểm bài luận mỗi lần dao động quanh 40, đôi khi chỉ hơn 30, hoàn toàn không cân xứng với tổng điểm Ngữ văn của cậu.

 

Tổng điểm các môn khác thì hai người gần như ngang ngửa.

 

Có lúc Ôn Phục vượt Phí Bạc Lâm vài điểm, có lúc Phí Bạc Lâm nhỉnh hơn vài điểm. Riêng Ngữ văn, đôi khi anh có thể bỏ xa Ôn Phục hơn 20 điểm. Hiện tại Phí Bạc Lâm trung bình 690 đến hơn 700, còn Ôn Phục ổn định ở mức 670.

 

Tuy có khoảng cách nhưng nếu sau này cùng đăng ký một trường đại học thì cũng không thành vấn đề. Chỉ là Phí Bạc Lâm hy vọng Ôn Phục sẽ cao điểm hơn, biết đâu hai người còn có thể học cùng chuyên ngành.

 

Thực ra không cùng chuyên ngành cũng được, nhưng anh vẫn mong ở đại học có thể nhìn thấy Ôn Phục nhiều hơn mỗi ngày.

 

Ôn Phục không thích Ngữ văn, song cậu mơ hồ cảm nhận được mục đích của Phí Bạc Lâm khi luôn bám sát môn này. Vì thế mỗi khi anh giao nhiệm vụ, cậu chưa từng phản kháng. Giao bao nhiêu làm bấy nhiêu, rất ngoan.

 

Chỉ là làm rất chậm.

 

Đối với những thứ không thích, Ôn Phục "lề mề" như một thói quen.

 

Một bên là kỳ vọng của Phí Bạc Lâm, một bên là bản tính của mình. Cậu vừa đáp ứng kỳ vọng của anh vừa giữ vững bản tính ấy.

 

Cậu lề mề về nhà, lề mề lấy bút, lề mề làm bài, rồi lề mề hoàn thành một đề thi Ngữ văn. Viết hai chữ, ăn một miếng táo. Đọc một câu hỏi, uống một ngụm nước trái cây.

 

Thấy cậu ăn xong táo với sữa rồi lại muốn đi vệ sinh, Phí Bạc Lâm kéo cậu lại, ấn cậu ngồi xuống bàn: "Làm xong rồi mới được đi."

 

Ôn Phục nói: "Anh Bạc Lâm, em muốn đi vệ sinh."

 

Phí Bạc Lâm không nhúc nhích, mắt cũng không ngước lên: "Anh tự biết em có cần hay không."

 

Ôn Phục: "..."

 

Thôi được. Đúng là không cần thật. Cậu chỉ muốn đi ra ngoài dạo một vòng.

 

Ôn Phục ngoan ngoãn làm nốt bài thi thử Ngữ văn trong phòng. Phí Bạc Lâm cho cậu đi vệ sinh, còn mình thì cầm bài của cậu để chấm.

 

Tối nay tuy lề mề nhưng cậu lại làm bài khá tốt. Đề thi thử của trường được ra theo đúng tiêu chuẩn độ khó của đề thi khu vực. Với "truyền thống" điểm làm văn 40 trong quá khứ, tổng điểm lần này của Ôn Phục cũng có thể trên 120.

 

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn vàng trên bàn. Khi Ôn Phục làm bài, Phí Bạc Lâm tựa đầu giường nghe tiếng Anh. Đến khi Ôn Phục quay lại, anh vẫn ngồi ở đó, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn bàn để chấm bài cho cậu.

 

Cậu kéo chiếc đèn bàn lại gần anh hơn. Khóe mắt hơi nhíu của Phí Bạc Lâm lập tức giãn ra.

 

Ôn Phục khoanh tay gục mặt xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh.

 

Một năm rưỡi trôi qua, Phí Bạc Lâm cao hơn, gầy hơn so với lần đầu họ gặp nhau. Đường nét khuôn mặt ngày càng rõ, ngũ quan nổi bật, sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm. Từ một người anh trai đẹp trai nay đã trở thành một người đàn ông đẹp trai.

 

Ôn Phục cũng muốn nhanh chóng "trở thành Phí Bạc Lâm". Cậu nhìn chằm chằm gương mặt ấy đến xuất thần.

 

Mình chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, vậy mà giữa mình và sự trưởng thành của anh dường như có một bức tường vô hình không thể vượt qua chỉ bằng việc lớn thêm tuổi. Bức tường đó là gì, cậu không hiểu.

 

"Làm tốt lắm." Phí Bạc Lâm cúi đầu, đột nhiên lên tiếng, hoàn toàn không nhận ra những suy nghĩ trong mắt Ôn Phục. "Ngày mai anh sẽ thưởng cho em một thứ."

 

Ôn Phục lập tức vứt hết suy nghĩ vừa rồi sang một bên, ngồi thẳng dậy: "Là gì ạ?"

 

Phí Bạc Lâm không nói: "Ngày mai em sẽ biết."

 

Trường trung học Số 1 Nhung Châu có một phong tục bất thành văn: Trong nửa tháng cuối trước kỳ thi đại học, học sinh lớp 12 có thể mang bất kỳ đồ nào của mình ra bán ở bất kỳ đâu trong trường. Dưới bóng cây, trong hành lang, thậm chí trước cửa căn tin, những món lặt vặt lớn nhỏ bày kín từng quầy.

 

Bên cạnh thường có một thùng carton. Lúc vào lớp đồ không dọn đi. Mua bán chủ yếu dựa vào lương tâm tự phục vụ. Tiểu thuyết, truyện tranh, tạp chí, máy chơi game, những thứ ngày thường bị cấm tuyệt đối trong trường và trong lớp học thì trong nửa tháng "bán hàng rong" cuối cùng này đều được phép bày trên những quầy nhỏ của học sinh lớp 12.

 

Trước đây khi còn học lớp 10 và 11, Phí Bạc Lâm cũng thích ghé các quầy lớp 12 để tìm sách tham khảo hoặc sổ tổng hợp lỗi do các anh chị lớp trên của lớp Hán Dương tự làm. Những thứ đó rẻ, giá trị sử dụng lại cao và cũng là mặt hàng bán chạy nhất.

 

Năm nay đến lượt anh học lớp 12. Sổ tổng hợp lỗi và sổ ghi chép của anh đã được học sinh lớp dưới thân với Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên đặt trước nên chẳng còn gì để bán.

 

Thứ bảy khi tan học buổi trưa đi ngang một quầy, Phí Bạc Lâm bất ngờ thấy cây đàn guitar mà Ôn Phục đã bỏ lỡ trong cuộc thi hát câu lạc bộ năm ngoái.

 

Người bán cây đàn, trùng hợp chính là học sinh giành giải nhất với bài "Thất Lý Hương".

 

Giá rất tốt, chỉ sáu trăm tệ, rẻ hơn cả nghìn tệ so với cây mà anh từng xem ở cửa hàng nhạc cụ.

 

Theo anh biết, phần thưởng của câu lạc bộ được mua từ chính cửa hàng nhạc cụ ấy. Cũng vì vậy mà trước kia khi định mua đàn cho Ôn Phục, anh đã đi thẳng đến đó.

 

Ban đầu anh dự định sau khi tốt nghiệp sẽ cắn răng mua cho Ôn Phục một cây đàn mới. Nhưng kinh tế gia đình đang khó khăn. Tiền nợ dì Ngô thì mới trả xong vào năm ngoái.

 

Mai này vào đại học, tiền học phí, tiền sinh hoạt và tiền thuê nhà của cả hai đều phải rút từ khoản tiết kiệm năm nay.

 

Anh nghĩ cây đàn lần này sẽ là cây đầu đời của Ôn Phục nên đã tính cho việc cậu dùng nhiều năm. Một cây đàn hơn một nghìn tệ, dùng năm năm thì mỗi năm chỉ hơn hai trăm tệ, khá là rẻ.

 

Đúng lúc anh còn phân vân, cây đàn guitar "vô địch" này xuất hiện.

 

Anh ngồi xổm trước quầy xem đàn thì người bán cũng ở đó. Cậu ta nói cây đàn này từ sau cuộc thi năm ngoái tới giờ hầu như chưa dùng, sắp tốt nghiệp mà hành lý quá nhiều, lười mang về nhà nên mới bán trong trường. Không tin thì cứ thử âm, dây đàn còn mới.

 

Phí Bạc Lâm thử và xác nhận cậu ta không nói dối. Anh lập tức đặt mua, hẹn cuối tuần về nhà lấy tiền rồi tuần sau đến lấy.

 

Cái cớ "thưởng" cho Ôn Phục vì làm bài tốt chỉ là nói miệng cho có. Dù tối đó Ôn Phục làm bài thế nào, anh cũng sẽ mua cây đàn này về.

 

Thời gian hẹn lấy đàn là sau buổi tự học tối chủ nhật. Phí Bạc Lâm dẫn Ôn Phục đến dưới bóng cây trước cửa căn tin. Có người đang đứng đợi với cây đàn trong tay.

 

Tuy năm ngoái đã giành giải vô địch với "Thất Lý Hương" nhưng cậu ta vẫn nhận ra đối thủ từng về nhì là Ôn Phục, có chút phấn khích: "Là cậu à? Cậu là người hát bài hát tự sáng tác đó sao?!"

 

Cậu ta không ngờ người mua đàn lại là "kỳ phùng địch thủ" năm ngoái. Việc bán đàn nhờ thế càng thêm ý nghĩa.

 

Nhưng câu ấy đối với Ôn Phục lại vô nghĩa. Cậu chưa từng nhớ mặt đối thủ nên sự chú ý chỉ đặt cả vào cây đàn.

 

"Là tôi này," Cậu ta tỏ ra rất hứng thú với Ôn Phục, một người cũng yêu âm nhạc, "Tôi là người hát 'Thất Lý Hương'!"

 

Lúc này Ôn Phục mới nhớ ra.

 

Cậu nhìn khuôn mặt đối phương dưới ánh trăng trước cửa căn tin: "Bài hát đó rất hay."

 

Nhận được lời khẳng định đến từ đối thủ. Cậu ta càng đắc ý: "Tôi biết tôi hát hay mà! Không thì sao có thể thắng cậu?"

 

Ôn Phục lắc đầu: "Cậu hát không hay bằng tôi. Là bài hát đó hay."

 

Phủ nhận thực lực nhưng khẳng định gu chọn bài.

 

"..." Nụ cười trên mặt cậu ta cứng lại.

 

Phí Bạc Lâm ho một tiếng, đưa tay: "Đưa đàn cho tôi."

 

Tiền đã trả, giờ chỉ đến lấy hàng.

 

Giao dịch xong xuôi. Ôn Phục cứ nhìn chằm chằm vào hộp đàn trong tay Phí Bạc Lâm mà không nói gì. Mãi đến khi ra khỏi cổng trường, cậu mới hỏi: "Anh Bạc Lâm, đây là phần thưởng của em sao?"

 

Phí Bạc Lâm ôm hộp đàn, qua đường rồi rẽ vào hẻm. Hẻm tối và dài nhưng trên đầu là mặt trăng, dưới chân là ánh trăng trải như dải lụa mềm.

 

Anh xoa đầu Ôn Phục, đưa cây đàn vào tay cậu: "Bây giờ không có tiền, anh chỉ có thể tặng em cây đàn cũ. Sau này kiếm được tiền thì anh sẽ mua cho em cây đàn tốt hơn."

 

Ôn Phục không rành chuyện cũ mới. Trong mắt cậu, đàn guitar là đàn guitar, cũ hay mới cũng chẳng có gì khác nhau. Mọi đồ vật trên đời chỉ có hai loại: Phí Bạc Lâm cho cậu và không phải Phí Bạc Lâm cho cậu.

 

Cậu ôm hộp đàn, khẽ đổi tay, ngước nhìn dưới ánh trăng như muốn xuyên qua lớp vỏ để thấy rõ hình dáng cây đàn.

 

Đây là cây đàn đầu tiên Phí Bạc Lâm mua cho Ôn Phục, với cậu thì chẳng có cây nào khác sánh bằng.

 

"Em chỉ cần cây này thôi." Ôn Phục ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm. "Sau này mỗi lần em chơi đàn, anh có luôn ở bên cạnh em không?"

 

"Có."

 

Phí Bạc Lâm nhìn thẳng vào mắt cậu. Nhất thời anh không nghĩ ra trên đời có lý do nào chia rẽ được hai người.

 

Đừng nói là chuyện chơi đàn guitar.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Ngoại trừ sinh lão bệnh tử, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

 

Ôn Phục sẽ mãi khắc ghi con hẻm dưới ánh trăng đêm ấy, ngày 31 tháng 5 năm 2015. Trong mắt Phí Bạc Lâm tràn đầy ý chí kiên định, đến cả cơn gió cũng như đang hòa vào lời hứa của họ.

 

Sau này cậu ôm cây đàn ấy đi khắp tám năm trời, trải qua tổng cộng 412 buổi biểu diễn. Và mỗi một lần tiếng đàn được cất lên là một lần Phí Bạc Lâm thất hứa.
Bình Luận (0)
Comment