Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 69

Editor: Sophie

 

Người ta nói khi con người bị k*ch th*ch thì mọi giác quan đều trở nên vô cùng nhạy bén, mèo có lẽ cũng vậy.

 

Phí Bạc Lâm thấy hàng mi của Ôn Phục khẽ chớp, trong mắt cậu thoáng hiện nỗi kinh ngạc và khó hiểu, chóp tai ẩn dưới mái tóc cũng khẽ rung động.

 

Thế nhưng Ôn Phục không né tránh. Hàng mi đang ngước lên nhanh chóng cụp xuống. Cậu yên lặng nhìn thẳng vào Phí Bạc Lâm, có lẽ đang suy nghĩ xem hành động này giữa hai người liệu có mang ý nghĩa gì khác không.

 

Hơi thở của Phí Bạc Lâm lan sang từ nụ hôn nhẹ. Ôn Phục cảm nhận được chút hương rượu thoang thoảng vương trên đầu lưỡi, mang theo vị ngọt trái cây và ngũ cốc, cùng mùi hương tươi mát vốn có của Phí Bạc Lâm.

 

Ôn Phục khẽ cau mày. Cậu không biết liệu các thành viên trong gia đình khác có l**m nhau như thế này không.

 

Nụ hôn của Phí Bạc Lâm trông có vẻ nhẹ nhàng và kéo dài, nhưng thực ra gáy của Ôn Phục bị anh ghì chặt, không cho cậu lùi bước.

 

Cậu nghe hai tiếng thở hổn hển xen vào hơi thở dài của Phí Bạc Lâm, tách biệt hoàn toàn với tiếng lá cây xào xạc trên đầu. Ngoài vòng tay mang hơi men và nụ hôn sâu thăm dò ấy, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt.

 

Cơn gió mờ nhạt. Tiếng trò chuyện của những cư dân cách đó mười mét mờ nhạt. Tiếng hát ở đầu hẻm cách trăm mét mờ nhạt. Tiếng sóng sông Kim Sa cuồn cuộn cách ngàn mét cũng mờ nhạt.

 

Ôn Phục tưởng như nghe được tất cả, nhưng rốt cuộc đều thua một hơi thở khẽ của Phí Bạc Lâm ngay trước mắt.

 

Cậu đã nếm trọn vị của Phí Bạc Lâm đến mức chính mình cũng dính chút hơi men.

 

Môi cả hai đều ướt át. Khi tách ra, đầu lưỡi Ôn Phục hơi tê dại. Phí Bạc Lâm đòi hỏi quá mạnh mẽ dưới những động tác tưởng như nhẹ nhàng kia.

 

Thế nhưng anh nhìn Ôn Phục không hề có chút hối lỗi nào, vẫn một dáng vẻ lả lơi như lúc trước.

 

Phí Bạc Lâm nhếch môi, như cười như không, hỏi: "Học được chưa?"

 

Ôn Phục nghĩ anh say thật rồi. Ngày mai tỉnh dậy Phí Bạc Lâm sẽ hối hận. Hối hận vì nhất quyết bắt cậu ngồi trong lòng. Hối hận vì bắt cậu xin lỗi. Hối hận vì để cả hai phải m*t đến tê dại đầu lưỡi mới chịu tách ra.

 

Thường ngày anh sẽ không như thế. Ôn Phục muốn dựa vào anh khi tắm mà anh còn không đồng ý.

 

Ôn Phục không trả lời, chỉ hỏi lại: "Sau này đều như vậy sao?"

 

"Đều như vậy."

 

"Với ai cũng vậy sao?"

 

Phí Bạc Lâm nhún đùi một cái. Ôn Phục trượt xuống một chút và cảm thấy có thứ gì đó đang cọ vào đùi mình.

 

"Không được."

 

"Cái gì không được?"

 

Ôn Phục vừa định cúi nhìn thì bàn tay đang giữ gáy cậu của Phí Bạc Lâm trượt sang má, ngón cái nâng cằm buộc cậu phải nhìn mình.

 

"Anh không được làm như vậy, em cũng không được."

 

Ngón tay cái của Phí Bạc Lâm tì vào xương cằm Ôn Phục. "Còn ngồi yên đó, có cần anh dạy lại lần nữa không?"

 

Những hành vi của anh khi say còn tệ hơn bình thường rất nhiều. Mỗi câu nói đều đầy gai nhọn đâm vào tai. Nhưng nếu Ôn Phục kể ra ai cũng sẽ không tin. Người ta tin rằng trên đời này không ai say rượu lại hành xử như vậy.

 

Ấy thế mà Ôn Phục lại gặp phải, cơn say của Phí Bạc Lâm chỉ dành riêng cho một mình cậu. Cậu phải chịu đựng những hành vi phiền toái này mà không thể nói với ai.

 

Ôn Phục cau mày. Cậu hôn lên môi Phí Bạc Lâm rồi tiện thể cắn luôn.

 

Phí Bạc Lâm bị cắn mà không né, ngay cả một tiếng rên cũng không. Anh chỉ ngước mắt nhìn chằm chằm Ôn Phục, mang theo nụ cười như có như không mang theo chất vấn: "Anh dạy em như thế này sao?"

 

Quả nhiên Ôn Phục không dám dùng sức. Cậu hoàn toàn giống một con mèo nhà được nuôi dưỡng, dù nanh vuốt có sắc đến đâu thì khi cắn vào chủ cũng không đau, không rách da.

 

Răng chỉ cắn một cái vào môi dưới của Phí Bạc Lâm, rồi cậu thử đưa đầu lưỡi vào sâu trong khoang miệng, đúng như cách anh vừa dạy.

 

Phí Bạc Lâm mở miệng, tay lại ấn vào gáy Ôn Phục.

 

Tiếng bước chân đang tiến lại gần, làm cho âm thanh ẩm ướt giữa hai bờ môi bất chợt ngừng một nhịp.

 

Ôn Phục nghĩ Phí Bạc Lâm lại ngại ngùng rồi. Rốt cuộc anh vẫn ngại nhất việc bị người khác nhìn thấy những chuyện này.

 

Cậu vừa định lùi ra thì Phí Bạc Lâm bỗng ngửa đầu, một tay ghì chặt gáy, phản khách thành chủ c**n l** đ** l*** cậu.

 

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại ngay sau lưng Ôn Phục.

 

Tiếng bước chân ấy chậm lại trên con đường nhỏ, mang theo một chút nghi ngờ.

 

Phí Bạc Lâm nghiêng đầu, mũi cọ vào mũi Ôn Phục, trông như chỉ đổi tư thế hôn. Nhưng con mắt còn lại đã không còn chút ý cười nào.

 

Ánh nhìn lạnh lùng, bình tĩnh và vô cảm của anh vượt qua vai Ôn Phục, chiếu thẳng vào người phía sau.

 

Đó là con của gia đình hàng xóm trên tầng hai, tên Từ Bách, mười hai tuổi vừa lên cấp hai. Có lẽ khi đi ngang qua đã chú ý bóng người ngồi trên bậc đá nên theo bản năng dừng lại. Nào ngờ lại tình cờ bắt gặp ánh mắt trắng trợn của Phí Bạc Lâm, toát lên vẻ lạnh lùng, vừa xua đuổi vừa cảnh cáo

 

Từ Bách nhận ra Phí Bạc Lâm. Người anh hàng xóm dễ gần này tính tình tốt, xưa nay sẽ không dùng ánh mắt như vậy để dọa một đứa trẻ, càng không đời nào làm chuyện hôn hít không biết xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Ngay khoảnh khắc đối diện ánh mắt ấy, cậu bé rùng mình như thấy ma, không dám thở mạnh, chạy biến luôn.

 

Khi Ôn Phục quay đầu lại, con đường bên ngoài trống không chẳng thấy bóng người. Cậu quay lại. Môi trên mỏng manh lấp lánh nước, hơi sưng tấy mà bản thân lại không nhận ra: "Vừa rồi là ai vậy?"

 

Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm vào môi cậu, lắc đầu: "Không biết."

 

Ôn Phục biết rõ anh nhất định biết. Anh hẳn đã nhìn thấy người đến là ai nhưng không nói, vẫn tỏ vẻ không quan tâm.

 

"Anh Bạc Lâm," Cậu ngồi trên đùi Phí Bạc Lâm, sau một lúc im lặng liền nhắc nhở, "Bị nhìn thấy rồi."

 

Ôn Phục chắc chắn mình nghe rõ tiếng bước chân và tiếng chạy, nghe cả vài giây người đó dừng lại sau lưng.

 

Cậu thì không sao. Trong khu chung cư, người quen cậu vốn ít ỏi. Hơn nữa chuyện bị bắt gặp này đối với những năm qua còn chẳng bằng một lần trộm tiền vào đồn công an.

 

Có gì mà lạ đâu, trên TV người ta hôn nhau đầy.

 

Cậu và Phí Bạc Lâm hôn nhau có gì lạ.

 

Phí Bạc Lâm cho cậu ăn, cho cậu mặc, cho cậu một cuộc đời thứ hai, muốn cậu làm gì cũng được.

 

Nhưng cậu cũng biết, với tính cách của Phí Bạc Lâm, anh nhất định không muốn bị người khác nhìn thấy.

 

Trong lòng Phí Bạc Lâm tồn tại một thế giới u ám, sự thật về anh được giấu kín ở đó. Ôn Phục là người hiểu rõ nhất.

 

Người này thực ra không muốn ai biết anh làm gì và nghĩ gì. Giống như chuyện họ sống chung mỗi ngày, anh thích gọi cậu là em gái. Thỉnh thoảng trong mơ anh sẽ gọi tên Ôn Phục. Những chuyện này Phí Bạc Lâm giấu rất kỹ trước mọi người. Anh không dặn, Ôn Phục cũng không nói.

 

Nhưng hiện tại là Phí Bạc Lâm đang say rượu. Khi say anh bộc lộ một mặt hoàn toàn đối lập với bình thường: Không lương thiện, không ôn hòa, không thân thiện dễ gần, trong bụng đầy mưu hèn chờ Ôn Phục sa vào, trong mắt chỉ toàn vẻ lả lơi và những trò đùa vô liêm sỉ.

 

Một Phí Bạc Lâm như vậy lười quan tâm người đi ngang sẽ nghĩ gì. Còn hối hận ư? Đó là chuyện của một Phí Bạc Lâm khác sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, không liên quan gì đến anh lúc này.

 

Tay anh buông xuống nắm lấy cổ tay Ôn Phục. Ánh mắt lướt qua từng tấc cơ thể cậu như lướt qua một tác phẩm do chính tay mình tạo ra. Như thể đêm nay cuối cùng cũng đã thỏa mãn. Như thể nếu không bị ai đó nhìn thấy một lần thì vẫn chưa đủ.

 

Anh giống một con mèo lớn đã được cho ăn no, mang theo con mèo nhỏ của mình về nhà.

 

Không trách người khác không tin. Phí Bạc Lâm say rượu mà hành động tỉnh táo như người thường, thậm chí còn có thể nấu bữa khuya cho Ôn Phục, nấu xong lại dẫn cậu đi gội đầu, tắm rửa.

 

Chỉ là khi đánh răng, anh lại giở trò vô lại. Cơ thể cao lớn đứng sau lưng Ôn Phục, lười biếng một tay khoác lên vai cậu, người dựa vào cậu, cúi xuống cũng nhất định phải bám vào cậu mới chịu đánh răng.

 

Ôn Phục cứ để anh gác đầu lên vai. Cậu rửa mặt qua loa rồi đưa tay rửa mặt cẩn thận cho anh.

 

Cuối cùng cậu dẫn một Phí Bạc Lâm đang bám trên lưng mình lên giường đi ngủ.

 

...

 

Sáu giờ hai mươi sáng hôm sau, theo đồng hồ sinh học, Phí Bạc Lâm tỉnh dậy từ cơn đau đầu lúc ẩn lúc hiện. Anh hoàn toàn không nghĩ đó là do mình đã uống ba lon bia. Dù ai uống ba lon cũng không say đến mức đau đầu, chuyện này nghe có vẻ nực cười. Anh nghĩ có thể tối qua bị cảm gió nên sáng nay có triệu chứng cảm cúm. Nhưng bị cảm gió thế nào thì lại chẳng nhớ nổi.

 

Ký ức cuối cùng về đêm qua chỉ dừng ở khoảnh khắc Tạ Nhất Ninh nói muốn đi Florence du học, sau đó não anh trống rỗng.

 

Trên eo anh có một cánh tay. Ôn Phục như thường lệ ôm chặt anh trong giấc ngủ. Mái tóc rối bù che trán, giữa hai lông mày vừa vặn cọ vào vai anh.

 

Phí Bạc Lâm xoa thái dương, nhẹ nhàng gỡ tay Ôn Phục ra, tự mình xuống giường, tắt quạt, đi vào bếp nấu mì.

 

Khi bưng mì ra, Ôn Phục đã rửa mặt xong và ngồi đợi ở bàn. Anh vừa đặt bát xuống, thấy khóe miệng Ôn Phục còn vương chút bọt kem đánh răng, liền rút giấy lau. Lau một lúc thì thấy có gì đó không đúng. Khóe miệng và môi trên của Ôn Phục hơi sưng đỏ.

 

Phí Bạc Lâm vứt giấy đi, vừa nhìn Ôn Phục cúi đầu ăn mì vừa hỏi:
"Tối qua..."

 

Chưa nói hết câu, anh chợt nhận ra tiếng húp mì của Ôn Phục khựng lại. 

 

"Sao thế? Tối qua có chuyện gì xảy ra à?"

 

Ôn Phục ăn hết miếng mì trong miệng, ngẩng đầu khỏi bát, lướt nhìn khuôn mặt anh rồi nói: "Tối qua anh Bạc Lâm say rồi."

 

Dù không muốn thừa nhận, Phí Bạc Lâm vẫn chuẩn bị tinh thần chấp nhận. Dù sao đau đầu thì có thể bỏ qua, chứ không ai cảm cúm mà lại mất trí nhớ hoàn toàn.

 

"Vậy anh về bằng cách nào?"

 

"Đi bộ về ạ."

 

Ôn Phục sẽ không nói dối, nên anh hỏi tiếp:
"Anh có làm gì kỳ lạ không?"

 

Ôn Phục cúi đầu ăn mì. Hai ba giây sau cậu trả lời:

 

"Anh Lâm vượt đèn đỏ.

 

"Có xảy ra chuyện gì không?" Ví dụ đâm vào người hay xe.

 

Ôn Phục lắc đầu: "Không ạ."

 

"Còn gì nữa không?" Trực giác mách bảo anh đêm qua không chỉ có chuyện này. "Anh còn làm gì khác không?"

 

Ôn Phục trông có vẻ lơ đãng, nghĩ một lúc rồi từ tốn đáp: "Tối qua có người mua thuốc lá. Thuốc hai mươi lăm, người đó trả ba mươi, anh Bạc Lâm thối lại năm mươi."

 

"..."

 

Phí Bạc Lâm nói khẽ: "Anh còn trông tiệm nữa à?"

 

"Vâng." Ôn Phục gật đầu. "Anh Bạc Lâm trông rất bình thường."

 

"Còn chuyện gì khác không?" Phí Bạc Lâm nghe đến đây thấy cũng chẳng có gì lớn, bèn vào nhà vệ sinh, nặn kem đánh răng, vừa đánh răng vừa đi ra nghe tiếp.

 

Ôn Phục ăn mì ngắt quãng, vừa ăn vừa nghĩ thật nhanh cách kể chuyện tối qua theo một cách mà Phí Bạc Lâm có thể chấp nhận. "Anh Lâm còn trách em."

 

Tay Phí Bạc Lâm khựng lại: "Anh trách em chuyện gì?"

 

Ôn Phục nhìn xuống cằm anh: "Trách vết thương em gây ra cho anh."

 

Phí Bạc Lâm theo ánh mắt cậu thì đương nhiên hiểu vết nào. Nhưng anh hơi ngạc nhiên, vì sao lại trách Ôn Phục. Đừng nói là say rượu mới dám nói thật. Dù có mười nghìn ý nghĩ trong đầu, không cái nào là từng trách Ôn Phục cả.

 

"Vậy anh có bắt em làm gì không?" Anh đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

 

"Anh bắt em xin lỗi." Ôn Phục vẫn không nói hết sự thật.

 

"Xin lỗi chưa?"

 

"Rồi ạ."

 

"Xin lỗi thế nào?"

 

Ôn Phục cúi mắt, im lặng hai giây rồi nói: "Anh đã ôm em."

 

Phí Bạc Lâm quả nhiên nghiêm túc lại: "Rồi sao nữa?"

 

Ôn Phục quay đầu quan sát gương mặt anh. Trong ánh mắt ấy, cậu nhận ra một thoáng lo lắng xen lẫn nỗi sợ hãi âm thầm. Những điều anh giấu kín chưa từng nói ra, cuối cùng lại để Ôn Phục nhìn thấu.

 

Cậu có thể nhìn thấu từng chút cảm xúc trong đáy mắt anh. Phí Bạc Lâm thực sự lo lắng không biết đêm qua có làm chuyện gì vượt giới hạn không. 

 

Anh không cho phép mình làm điều gì quá đáng với Ôn Phục khi không tỉnh táo. Như thể chỉ cần Ôn Phục nói ra sự thật, anh sẽ bị nỗi hối hận nhấn chìm và không thể tha thứ cho bản thân.

 

Đáng tiếc, những điều Phí Bạc Lâm tỉnh táo không cho phép, Phí Bạc Lâm say rượu đã làm thay anh.

 

Vì thế Ôn Phục đã nói câu nói dối đầu tiên với anh: "Không còn gì nữa."

Bình Luận (0)
Comment