Editor: Sophie
Mạnh Dục biết làm gì được?
Đánh thì không lại hai người kia, mà cái mặt thì chính mình tự đưa ra. Chẳng lẽ lại chìa thêm lần nữa bắt Ôn Phục đánh ngay trước mặt Phí Bạc Lâm rồi mới chịu bỏ qua? Hơn nữa nơi này là trường học, nếu ầm ĩ thêm thì cậu ta chỉ còn nước bị tống ra ngoài.
Nhưng rõ ràng hai người kia chẳng thèm hỏi ý kiến hắn. Trong lúc Mạnh Dục còn ngẩn người, Phí Bạc Lâm đã kéo Ôn Phục đi mất.
Kết quả là vừa rẽ ra khỏi con đường nhỏ, Ôn Phục lập tức buông tay Phí Bạc Lâm ra.
Ban đầu Phí Bạc Lâm chỉ nghĩ Ôn Phục sợ nóng nên không để tâm. Nhưng cậu không chỉ buông tay mà còn lùi sang một bên, giữ khoảng cách như thể chẳng hề quen biết anh.
Đến lúc ấy anh mới nhận ra sắc mặt Ôn Phục có gì đó không ổn. Không phải khi đứng trước mặt Mạnh Dục mà là sau khi đi ra, chỉ còn lại hai người đối diện nhau mới lộ rõ.
Không đến mức khó coi nhưng rõ ràng rất lạnh lùng. Ánh mắt né tránh anh, chỉ nhìn xuống đất.
Gương mặt mang đúng vẻ người lạ chớ đến gần. Hệt như ngày đầu tiên cậu chuyển lớp.
Đặt vào hoàn cảnh này thì Phí Bạc Lâm chính là người lạ.
Anh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Mạnh Dục đã nói gì với em?"
Ôn Phục lắc đầu.
Có gì mà nói chứ. Chẳng qua là hai bức ảnh: Một bức cậu bị đánh, một bức Phí Bạc Lâm cầm ly rượu. Nhưng nói một lần thì nhớ lại một lần. Mà mỗi lần nhớ lại thì Phí Bạc Lâm trong mắt cậu lại đáng ghét thêm một chút.
Đáng ghét vì uống rượu ư? Nhưng ngay cả khi bỏ cái ly kia đi thì nhìn vào vẫn thấy đáng ghét.
Vậy là vì người phụ nữ dựa sát bên cạnh ư? Ôn Phục nghĩ, nếu bỏ người phụ nữ đó đi dường như anh lại không còn đáng ghét nữa.
Nhưng cậu không hề ghét cô ta. Hai con người hoàn toàn xa lạ, chẳng thù oán gì.
Cậu chỉ ghét Phí Bạc Lâm trong bức ảnh đó thôi.
Nhưng tại sao? Tại sao lại ghét anh? Tại sao khi bỏ người phụ nữ kia đi thì anh lại không còn đáng ghét?
Ý nghĩ ấy khiến Ôn Phục càng thêm rối rắm.
Cậu thấy đầu óc mình cũng có vấn đề giống hệt Mạnh Dục. Trách đi trách lại cuối cùng lại quay sang trách bản thân. Phí Bạc Lâm có thể đáng ghét thật nhưng rõ ràng người bị tổn thương là cậu. Tại sao cậu lại thấy hình như lỗi nằm ở phía mình?
Cậu không hề muốn ghét anh nhưng càng nghĩ càng thấy vô lý. Vô lý đến nghẹn lại trong ngực, khiến sắc mặt cậu ngày càng khó coi.
"Em gái."
"Hả?"
Ôn Phục vẫn còn thất thần. Nghe được tiếng gọi quen thuộc, cơ thể phản ứng trước cả suy nghĩ, mơ hồ bật ra câu trả lời.
Khi đối diện với ánh mắt của Phí Bạc Lâm, vẻ mơ hồ trên mặt Ôn Phục ngay lập tức biến thành tức giận, cậu quay mặt đi không thèm để ý đến Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm nhận ra, nếu cứ để Ôn Phục tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ thế này, tối nay "mèo nhà" rất có thể sẽ hóa thành "mèo hoang" đi bụi mất.
Anh đang định mở miệng trêu chọc để xoa dịu bầu không khí thì từ xa Tạ Nhất Ninh đã hớt hải chạy tới gọi to: "Nhóm trưởng! Đồ Rê Mí!"
Hai người buộc phải dừng lại.
Tạ Nhất Ninh dẫn theo Lư Ngọc Thu và Tô Hạo Nhiên chạy đến, thở hồng hộc: "Cuối cùng cũng tìm thấy hai cậu. Đi đâu thế? Mọi người tìm muốn gãy chân rồi."
Cả hai đều im lặng.
Thấy vậy Tạ Nhất Ninh cũng không chấp, nắm tay kéo họ về phía cửa lớp trên tầng năm: "Ảnh tập thể chụp xong từ lâu rồi. Giờ đang chụp ảnh đôi, lát nữa là đến ảnh nhóm. Mình đã năn nỉ mãi nhiếp ảnh gia mới để lại hai suất cho các cậu, giờ mau quyết định muốn chụp với ai đi. Đừng để mọi người chờ nữa."
Ôn Phục đứng dựa vào tường, vừa cạo lớp vôi bằng móng tay vừa kéo cao cổ áo đồng phục, dửng dưng chẳng buồn nghe Tạ Nhất Ninh nói.
Phí Bạc Lâm liếc nhìn cậu một cái rồi nói: "Tôi và em ấy chụp chung."
"Thế Đồ Rê Mí thì sao?" Tạ Nhất Ninh đảo mắt, bắt gặp Ôn Phục đang cúi gằm ở góc tường liền gọi: "Đồ Rê Mí, lại đây! Nhóm trưởng muốn chụp ảnh với cậu kìa."
Ôn Phục ngẩng đầu, ánh mắt va phải Phí Bạc Lâm. Cậu nhét hai tay vào túi áo, quay mặt đi sải bước ra ban công, giả vờ ngắm cảnh dưới lầu để lại cho Phí Bạc Lâm một cái gáy lạnh lùng.
Lạnh thì lạnh nhưng trên đầu lại có một sợi tóc cứng ngắc chĩa thẳng lên.
Người có mắt đều biết đây là giận dỗi. Nhưng Phí Bạc Lâm không mở lời, Ôn Phục càng không lên tiếng thành ra chẳng ai tiện hỏi.
Tốt nhất vẫn là coi như không thấy. Tạ Nhất Ninh vốn tinh ý, lập tức giả vờ thản nhiên, khẽ gọi: "Đồ Rê Mí! Máy ảnh ở bên này không phải ở dưới lầu. Mau lại đây!"
Ôn Phục chẳng buồn đáp.
Trong đầu cậu giờ chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh kia.
Càng nghĩ càng bực.
Càng bực mặt càng cau có.
"Không qua thật à?" Tạ Nhất Ninh hỏi từ phía sau lưng Ôn Phục.
Ôn Phục vẫn im lặng, không nhúc nhích.
Phí Bạc Lâm cúi đầu, suy nghĩ hai giây rồi ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười với nhiếp ảnh gia: "Thôi, tôi chụp một mình vậy."
Anh dừng lại một chút, liếc về phía Ôn Phục chậm rãi nói: "Cấp ba chỉ có một cơ hội chụp ảnh thế này thôi, đừng lãng phí."
Ngay lập tức, nhúm tóc ngốc trên đầu Ôn Phục khựng lại trong gió.
Phông nền mà Phí Bạc Lâm chọn là bức tường gạch trắng đơn giản ngay ngoài cửa. Anh mặc bộ đồng phục mùa hè màu xám xanh đặc trưng của khối 11 và 12, đứng trước ống kính không tạo bất kỳ tư thế đặc biệt nào, chỉ mỉm cười thân thiện như thường ngày.
Nhiếp ảnh gia hơi khom người, giơ máy ảnh lên trước mắt, giọng quen thuộc vang lên: "Cứ thế này là được rồi, đừng cử động nhé. Một... hai... ba!"
Trong ảnh, lại xuất hiện thêm một người nữa.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi trước khi bấm máy, gần như không ai nhìn rõ Ôn Phục đã chạy đến bên cạnh bằng cách nào.
Tất cả chỉ thấy bóng cậu vụt đến như gió.
Còn Phí Bạc Lâm như thể sớm đoán trước được chuyện này, ngay khoảnh khắc Ôn Phục lao tới anh đã kịp đưa tay xuống kéo cổ áo đồng phục của cậu.
Cổ áo vốn bị kéo cao che gần nửa mặt, nay bị anh chỉnh lại để lộ khuôn mặt còn vương vẻ bực bội.
Cạch.
Bức tường trắng, bộ đồng phục mùa hè, hai tâm hồn đồng điệu lặng lẽ sánh đôi. Thời thanh xuân của họ cuối cùng đã được đóng khung trong khoảnh khắc bất ngờ ấy.
"Đây là sức mạnh của nhà vô địch chạy ngắn sao..." Tạ Nhất Ninh vừa phàn nàn vừa bật cười bất lực trước hành động đột ngột của Ôn Phục. Cô bước lại gần nhiếp ảnh gia, nghiêng người nhìn vào màn hình tặc lưỡi lắc đầu:
"Đồ Rê Mí, mặt cậu trông khó coi thật đấy.
Phí Bạc Lâm cũng bước tới. Nhưng trái ngược với Tạ Nhất Ninh, anh rất hài lòng: "Không tệ."
Hiếm khi chú mèo nhỏ chịu để lộ bộ mặt nổi cáu, đã thế còn được chụp lại, chẳng phải chính là tư liệu quý sao.
Ôn Phục đứng bên cạnh Phí Bạc Lâm, nhìn vào bức ảnh không nói gì. Trong đầu cậu vẫn không ngừng quay lại hình ảnh khác, là bức ảnh mà Mạnh Dục đã đưa cho cậu xem.
Mặt trời buổi chiều quá gay gắt. Nhiều học sinh trong lớp vì sợ nóng nên đã bỏ chụp ảnh ngoài trời.
Lịch trình chụp ảnh ban đầu còn lo không đủ thời gian, cuối cùng lại kết thúc sớm hơn dự kiến vì thời tiết.
Đến buổi tối, dù vẫn còn thời gian tự do chụp ảnh trong khuôn viên trường cho khối 12, nhưng lớp Hán Dương đã tự giác quay về lớp sau bữa tối để tự học.
Các lớp thường khác cũng lần lượt trở lại trạng thái yên tĩnh theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm.
Cốc Minh Xuân không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho lớp 6. Tạ Nhất Ninh đã đặc biệt đến văn phòng hỏi giáo viên buổi tối có cần hạn chế hoạt động hay không, cô nói: "Chỉ còn từng ấy ngày thôi, có thể thư giãn được chừng nào thì cứ thư giãn đi."
Ngụ ý tối nay cứ để học sinh chơi, cô sẽ không quản.
Vì vậy trong toàn bộ khu vực của khối thường chỉ có lớp 6 là tối om, không tìm thấy một bóng người nào.
Chủ nhiệm khối đi kiểm tra đến cửa lớp 6 thì bắt gặp cảnh này, cảm thấy không ra thể thống gì. Ông gọi điện thoại tìm Cốc Minh Xuân để chất vấn, nhưng bị Cốc Minh Xuân lấp l**m qua loa.
Tạ Nhất Ninh thì trực tiếp sai Tô Hạo Nhiên tìm một người bạn ship đồ ăn bên ngoài mua một tá bia lon mang vào trường.
Lợi dụng lúc bảo vệ không chú ý, họ tìm một góc tối nhất trên bãi cỏ sân trường, rủ Phí Bạc Lâm, Ôn Phục và Lư Ngọc Thu cùng nhau ngắm sao.
Lúc đầu Tô Hạo Nhiên còn muốn rủ mọi người chơi bài cho vui nhưng ai cũng thấy như vậy hơi liều, dễ phạm luật nên cuối cùng đành bỏ ý định.
Ôn Phục không thích chơi bài. Ôn Phục nhìn thấy bài sẽ nhớ đến bố nuôi của mình, nhớ đến cái mùi thuốc lá kinh tởm xen lẫn trong tiếng ồn ào.
Nên khi Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh nói không thể chơi bài còn Tô Hạo Nhiên và Lư Ngọc Thu lại có ý kiến ngược lại, Ôn Phục đã bỏ lá phiếu quan trọng của mình cho phe chính nghĩa.
"Đồ Rê Mí, tôi đã quan sát cậu rất lâu rồi." Tô Hạo Nhiên nheo mắt, tỏ ra bất bình trước hành động luôn bỏ phiếu một chiều của Ôn Phục trong thời gian qua.
"Cậu không thể vì nhóm trưởng học giỏi, đẹp trai mà thấy cái gì cậu ấy nói cũng đúng chứ? Không thể thuận theo tôi một lần sao?"
"Lời này tôi nghe không lọt tai lắm đâu." Tạ Nhất Ninh ném một lon bia vào lòng Tô Hạo Nhiên, "Cậu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đấy hả?"
Tô Hạo Nhiên hừ một tiếng quay mặt sang một bên uống một ngụm bia, lẩm bẩm: "Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, người đi cùng cậu ra nước ngoài chỉ có tôi thôi."
"Ra nước ngoài?" Lư Ngọc Thu bật nắp lon bia "tách" một tiếng giòn tan, lập tức nắm bắt được tin tức quan trọng. "Ra nước ngoài làm gì? Ai muốn ra nước ngoài? Sao không ai nói cho tôi biết vậy?"
Tạ Nhất Ninh nâng lon bia lên uống một ngụm, đầu lưỡi lướt qua vành lon, khẽ l**m môi: "Là mình."
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.
"Vốn dĩ định tìm một thời điểm thích hợp rồi mới nói cho các cậu biết." Tạ Nhất Ninh mỉm cười xoay lon bia trong tay, nhưng nụ cười chưa kịp kéo dài thì nghẹn lại nơi cổ họng, không biết phải bắt đầu từ đâu. "Trước đây mình..."
"Ninh Ninh trước đây sống ở Cẩm Thành, cùng khu biệt thự với tôi." Tô Hạo Nhiên không chờ cô nói hết, dứt khoát giành lời, cằm khẽ hất lên, vẻ ngạo mạn lập tức hiện ra. "Chúng tôi là thanh mai trúc mã đấy."
"Nói ít thôi, cũng chẳng ai bắt cậu phải câm." Tạ Nhất Ninh cúi người nhặt mấy viên sỏi nhỏ vương vãi trên mặt đất, ném nhẹ vào người hắn sau đó thản nhiên tiếp lời: "Trước kia tôi học mỹ thuật ở một trường quốc tế. Nhưng đến năm lớp chín công ty của bố mẹ gặp vấn đề về vốn, chỉ trong vòng một tháng đã phá sản, gánh khoản nợ hai trăm triệu. Nhà thầu ôm tiền bỏ trốn, công ty không còn cách nào trả nợ, bố mẹ tôi từ chủ nợ bỗng biến thành con nợ. Họ chạy ra nước ngoài để tìm cách đòi lại tiền, để mặc tôi ở lại quê nhà thuê một căn phòng nhỏ sống cùng bà ngoại."
"Chuyện này thì mình biết." Lư Ngọc Thu gật gù. "Nhưng tại sao tốt nghiệp lại phải ra nước ngoài? Bố mẹ cậu đã đòi được tiền chưa?"
"Đòi được rồi, cả tiền công trình trong nước cũng đã trả xong." Tạ Nhất Ninh lắc nhẹ lon bia trong tay, tiếng va đập leng keng phát ra. "Mình vốn đã chuẩn bị tinh thần là sẽ chẳng bao giờ có tin tức gì từ họ nữa. Không ngờ tháng trước họ gọi điện về bảo mình chuẩn bị visa và thủ tục nhập học. Công ty mới của họ ở nước ngoài bận rộn quá nên muốn mình sang sống cùng vài năm. Chờ ổn định nếu mình muốn quay về thì có thể quay về."
"Ở đâu?"
"Ý." Lúc nói đến hai chữ này, Tạ Nhất Ninh mới thật sự mỉm cười. "Mặc dù có chút không nỡ nhưng mình rất muốn đến Florence để học."
Học viện Nghệ thuật Florence.
Người khác có thể không rõ, nhưng Tô Hạo Nhiên thì biết. Đó chính là nơi từ thuở nhỏ Tạ Nhất Ninh đã tha thiết ấp ủ một giấc mơ, ngay từ lần đầu tiên chạm vào thế giới hội họa.
Thế nhưng sau biến cố gia đình phá sản, cô buộc phải rời bỏ tất cả chuyển đến Nhung Châu để học cấp ba. Từ đó về sau cái tên ấy chưa từng một lần được nhắc lại.
"Đã nộp hồ sơ chưa?" Lư Ngọc Thu hỏi.
"Đâu có dễ vậy." Tạ Nhất Ninh cười khẽ. "Mình đã bỏ bê mỹ thuật lâu rồi, chỉ riêng phần portfolio thôi cũng đủ khiến mình đau đầu. Muốn ra ngoài học lại, ít nhất cũng phải mất một hai năm."
"Thế còn cậu?" Lư Ngọc Thu xoay người, ánh mắt nhìn sang Tô Hạo Nhiên. "Mục tiêu của Tạ Nhất Ninh là Florence, còn lý do gì khiến cậu muốn sang Ý?"
"Tạ Nhất Ninh chứ còn gì nữa."
Tô Hạo Nhiên nháy mắt với cô. Đột nhiên hắn làm ra vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực chào một cái: "Tôi, Tô Hạo Nhiên, mục tiêu thành tựu cả đời là được ở bên cạnh Tạ Nhất Ninh trọn đời. Điều này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì! Xin tổ chức hãy yên tâm!"
Lư Ngọc Thu: "... Tô Hạo Nhiên, cậu trẻ trâu chết đi được."
Tạ Nhất Ninh cũng lườm hắn, quay đầu uống bia nhưng không mắng nữa.
Từ nhỏ Tô Hạo Nhiên làm việc gì cũng rất có chủ kiến.
Từ khi còn nhỏ hắn đã được cha chỉ dạy về kinh doanh. Việc kinh doanh không chỉ thuần thục mà còn có những quan điểm riêng. Hơn nữa hắn có tài ăn nói. Nói hay thì là khéo ăn khéo nói, nói dở thì là ba hoa chích chòe. Từ cụ già bảy mươi tuổi đến đứa trẻ con sáu tuổi, ai cũng có thể trở thành anh em với hắn.
Mặc dù học hành không ra gì nhưng những khả năng khác thì không chê vào đâu được. Chưa nói đến việc gia đình hắn vốn dĩ có điều kiện, cho dù hắn tay trắng lập nghiệp thì đi đến đâu cũng không phải lo miếng cơm manh áo.
Ôn Phục im lặng lắng nghe họ trò chuyện. Cậu không biết Ý và Florence ở đâu. Không biết chúng nằm ở phía đông hay phía tây Nhung Châu, cách Nhung Châu bao nhiêu vạn km. Đó là những cái tên mà cậu chỉ có thể chạm đến trên TV hoặc trong sách giáo khoa.
Cậu thấy họ đều uống bia nên cổ họng cũng khô lại. Yết hầu khẽ trượt, muốn lén lấy một lon bia khi Phí Bạc Lâm không để ý.
Trước đây ở cửa hàng tạp hóa, cậu đã thấy rất nhiều bia trên kệ. Mỗi lần định thử đều bị Phí Bạc Lâm ngăn lại.
Hôm nay cậu chỉ dám lén lút đưa tay về phía đống bia.
"Mèo nhỏ" tôi đây, tuy đang giận dỗi nhưng làm chuyện xấu cũng chỉ dám lén lút mà thôi.
Vừa thấy ngón tay sắp chạm vào lon bia, Phí Bạc Lâm như mọc thêm con mắt thứ ba. Vừa nói chuyện với mọi người, anh vừa lẳng lặng đưa tay ra chắn trước đống bia.
Ôn Phục: "..."
Cậu nhíu mày ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cúi xuống của Phí Bạc Lâm: "Chưa đủ tuổi, không được uống."
Ôn Phục rụt tay lại nhưng trông có vẻ không cam tâm.
Phí Bạc Lâm lấy một hộp sữa từ trong cặp ra: "Uống cái này đi."
Là hộp sữa chua vị dâu tây màu hồng mà cậu thích nhất.
Ôn Phục cúi đầu m*t ống hút sữa chua.
Tạ Nhất Ninh mở lon bia thứ ba, nói một câu công bằng: "Chúng ta đều đã vi phạm nội quy của trường rồi, đủ tuổi hay chưa thì có gì quan trọng đâu."
Trong tay Phí Bạc Lâm cũng là lon bia thứ hai đã uống hết.
Anh chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Em gái còn nhỏ."
Tạ Nhất Ninh: ?
Tô Hạo Nhiên: ?
Lư Ngọc Thu: ?
Ba người đồng thanh: "Ai?"
Động tác uống sữa chua của Ôn Phục khựng lại. Cậu lại gần Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm anh một lúc rồi khẳng định: "Anh Bạc Lâm say rồi."
Phí Bạc Lâm mỉm cười: "Anh không say."
Tạ Nhất Ninh cũng đến gần quan sát vài giây: "Tôi thấy cũng không giống say. Cậu ấy rất tỉnh táo. Mà em gái là ai? Nhóm trưởng có em gái à?"
Phí Bạc Lâm trông thực sự rất tỉnh táo, ánh mắt không hề mơ hồ. Khuôn mặt anh không đỏ, tim không đập nhanh. Anh có thể bắt kịp bất cứ điều gì họ nói không khác gì ngày thường.
Ôn Phục như không nghe thấy, vẫn quả quyết nói lại một lần nữa: "Anh Bạc Lâm say rồi."
"Tôi thấy cậu lại bênh vực rồi đấy." Tô Hạo Nhiên chỉ vào Ôn Phục cười nói, "Nhóm trưởng mới uống có mấy lon, còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu!"
Nói xong cậu ta còn cụng lon với Phí Bạc Lâm. Vài người họ uống hết sạch mấy lon bia còn lại.
Họ nằm trên bãi cỏ.
Gió đêm mùa hè thổi những lon bia rỗng bên chân bay đi. Bầu trời đêm đầy sao như một dải ngân hà rộng lớn ôm trọn cơn gió, tiếng côn trùng và niềm vui thoáng qua của đêm nay.
"Này," Tạ Nhất Ninh chọc Lư Ngọc Thu, "Sau này mình ra nước ngoài, cậu không được cắt đứt liên lạc với mình đâu đấy."
"Làm sao mà thế được." Lư Ngọc Thu tựa đầu vào vai Tạ Nhất Ninh, "Mình còn phải chờ cậu mua hộ mỹ phẩm cho mình nữa."
Tạ Nhất Ninh nhìn Lư Ngọc Thu: "Mình thấy cậu không giống người thích trang điểm đâu."
Lư Ngọc Thu: "Thi mình bán lại với giá cao."
Tô Hạo Nhiên tặc lưỡi lắc đầu: "Dân buôn chợ đen."
Tạ Nhất Ninh tặc lưỡi lắc đầu: "Dân buôn độc ác."
Ôn Phục cũng lắc đầu theo: "Dân buôn độc ác."
Điều này khiến sự chú ý của mọi người chuyển sang cậu.
Tô Hạo Nhiên hỏi trước: "Đồ Rê Mí, cậu định vào trường đại học nào?"
Ôn Phục nói: "Không biết."
Phí Bạc Lâm đi đâu thì cậu đi đó.
"Với thành tích của Đồ Rê Mí, trừ vài trường ở Bắc Kinh cần phải cố gắng thêm, còn lại các trường ở Tứ Xuyên có thể tùy ý chọn." Tạ Nhất Ninh nói, "Nhưng sau này cậu muốn học chuyên ngành gì vậy Đồ Rê Mí? Dù sao chắc chắn không phải là tiếng Hán rồi."
Ôn Phục: "Tại sao?"
Tạ Nhất Ninh nói một cách đương nhiên: "Cần phải hỏi tại sao hả?"
Lư Ngọc Thu nói một cách đương nhiên: "Cần phải hỏi tại sao hả?"
Tô Hạo Nhiên nói một cách đương nhiên: "Cần phải hỏi tại sao hả?"
Ôn Phục im lặng.
"Nhưng tôi nghĩ cậu chuyển sang làm ca sĩ cũng không tệ." Lư Ngọc Thu nằm bên phải Ôn Phục, tiện tay vỗ vai cậu. "Sau này đi tham gia The Voice Trung Quốc hay gì đó, biết đâu một phát lên mây biến thành ngôi sao lớn."
"Người khác có thể không được nhưng Đồ Rê Mí thì thật sự có thể." Tạ Nhất Ninh thảnh thơi gối hai tay sau đầu, ánh mắt hơi híp lại. "Chỉ cần nắm bắt được cơ hội, Đồ Rê Mí chịu khó cố gắng thêm một chút, biết đâu mười năm sau trong làng nhạc Trung Quốc sẽ vang lên một cái tên lẫy lừng, Ôn Phục."
Tô Hạo Nhiên: "Sang không đổi bạn, giàu không thay lòng!"
Lư Ngọc Thu: "Sang không đổi bạn, giàu không thay lòng!"
Tạ Nhất Ninh: "Sang không đổi bạn, giàu không thay lòng!"
"Hai người cút đi." Lư Ngọc Thu nói, "Có giàu đến mấy cũng không giàu bằng hai người đâu."
Tạ Nhất Ninh: "Hì hì."
Tô Hạo Nhiên: "Hì hì."
"Thế còn nhóm trưởng?" Tạ Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm qua Lư Ngọc Thu và Ôn Phục. "Sau này nhóm trưởng muốn làm gì? Muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại?"
"Hai trường đó thì tha hồ mà chọn." Tô Hạo Nhiên phất tay. "Với thành tích của nhóm trưởng, chỉ có cậu ấy chọn người khác, chứ không đến lượt người khác chọn cậu ấy. Các cậu xem mấy lần thi thử gần đây cậu ấy đã bao giờ dưới 680 điểm chưa?"
Phí Bạc Lâm nhìn lên trời, lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Chỉ cần tốt hơn bây giờ là được."
Thanh Hoa không quan trọng, Bắc Đại cũng không quan trọng. Chỉ cần có thể sống tốt hơn bây giờ, có thể sống một cuộc đời mà anh và Ôn Phục muốn là được.
"Tốt hơn bây giờ là tốt hơn bao nhiêu?" Lư Ngọc Thu hỏi.
Phí Bạc Lâm nhìn lên bầu trời, chìm vào suy tư trong chốc lát rồi nói: "Mua cho em gái... thật nhiều quần áo mới."
Ôn Phục lại quay đầu nhìn chằm chằm anh: "Anh Bạc Lâm say rồi."
"Say gì mà say." Tạ Nhất Ninh phản bác, "Tôi còn chưa say đây này. Chẳng qua là mua quần áo mới thôi mà, mua cho ai mà chẳng được. Sau này tôi thành họa sĩ lớn, sẽ thiết kế quần áo riêng cho em gái nhóm trưởng! Mấy cô em gái cũng được, đảm bảo họ mặc không hết!"
Lư Ngọc Thu cười: "Vậy tôi sẽ xây dựng thương hiệu cá nhân cho cậu!"
"Được đấy." Tạ Nhất Ninh cười ha ha, "Hít" một tiếng, "Câu đó nói thế nào nhỉ... Sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
Tô Hạo Nhiên: "Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
Lư Ngọc Thu: "Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
Ôn Phục nhỏ giọng lặp lại: "Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
Ba người phía trước cười ồ lên.
Cười xong, Lư Ngọc Thu lại nhìn Phí Bạc Lâm: "Nhóm trưởng, sao cậu không nói gì?"
Tạ Nhất Ninh phụ họa: "Đúng thế, chẳng hòa đồng gì cả. Lẽ nào cậu lên đến đỉnh cao thì không muốn gặp chúng tôi nữa à?"
Những lời ép buộc đó khiến Phí Bạc Lâm mỉm cười bất lực, anh nói: "Tôi vừa nói trong lòng rồi."
"Lời hay phải nói ra mới có tác dụng chứ." Lư Ngọc Thu nói, "Lén lút nói trong lòng thì đâu có tính."
"Được rồi." Phí Bạc Lâm lắc đầu, mắt cũng cong lên vì cười. Khi nói anh vô tình liếc nhìn Ôn Phục: "Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
"Thế mới phải chứ." Tạ Nhất Ninh lại lặp lại, hướng về bầu trời đen kịt mà hô lên: "Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
"Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
"Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!"
"..."
"..."
Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên. Họ chẳng rõ đã vẫy tay chào nhau lúc nào.
Khi Ôn Phục và Phí Bạc Lâm bước ra khỏi cổng trường, con đường trước mắt vắng lặng, thỉnh thoảng mới có một vài ánh đèn xe xa xa.
Đến ngã tư đèn giao thông kịp chuyển sang đỏ. Dù xung quanh không có chiếc xe nào nhưng Ôn Phục vẫn đứng yên như thói quen anh từng dạy.
Không ngờ Phí Bạc Lâm ở bên cạnh lại bước thẳng lên vạch kẻ đường không chút do dự.
Ôn Phục vội giữ tay anh: "Anh Bạc Lâm?"
Anh quay đầu lại, giọng bình thản: "Sao vậy?"
"Đèn đỏ."
"Anh biết. Đi thôi."
Cậu vẫn đứng im, nhìn anh lặp lại lần nữa: "Đèn đỏ."
"Đèn đỏ thì đi, đèn xanh thì dừng." Phí Bạc Lâm nắm lấy tay cậu, giọng bình tĩnh đến lạ: "Đi thôi, nhanh về nhà nào!"
Ôn Phục: "..."
Cậu thở dài trong lòng.
Đây đã là lần thứ ba trong đêm nay cậu chắc chắn một điều: Phí Bạc Lâm say thật rồi.
Nhưng cả thế giới lại không ai tin cậu.
May mà đèn đỏ nhanh chóng tắt. Sau vài giây đèn vàng, đèn báo hiệu chuyển sang xanh. Ôn Phục vội kéo Phí Bạc Lâm đi sang đường nhưng anh giữ chặt cậu lại:
"Chờ đèn đỏ rồi hẵng đi."
Ôn Phục im lặng không biết nói gì, cuối cùng cậu đành phải cố kéo anh qua đường khi đèn đang xanh.
Quay đầu thì thấy Phí Bạc Lâm mang vẻ mặt đầy bất lực như thể đang nói "Sao em lại không nhớ luật giao thông anh đã dạy thế."
Nghĩ đến việc anh đang say, Ôn Phục chỉ tự nhủ chú mèo nhỏ không chấp người lớn rồi kéo anh đi thẳng về hướng nhà mình.
Đến trước cửa tiệm tạp hóa, Phí Bạc Lâm nhất quyết kéo cậu vào trông tiệm và bảo chưa tới mười hai giờ thì vẫn có thể kinh doanh thêm một lúc.
Trớ trêu thay, khi anh giao ca với dì Ngô thì giọng nói và dáng vẻ lại vô cùng bình thường, từng câu từng chữ đều rõ ràng trôi chảy.
Ôn Phục đoán cho dù cậu có nói Phí Bạc Lâm say thì dì Ngô cũng sẽ không tin, hơn nữa chuyện này vốn không thể nói với người lớn.
May mắn suốt hơn một tiếng đồng hồ sau đó ngoài vài người đàn ông ghé mua thuốc lá thì không có thêm khách nào.
Chỉ đến khi người khách cuối cùng trả 30 tệ mà Phí Bạc Lâm lại định thối 50, Ôn Phục mới lặng lẽ ngăn anh lại. Cậu chỉ vào kệ hàng vốn đã trống trơn rồi nói: "Có một hộp sữa ở đó bị đổ, anh Bạc Lâm có thể nhặt lên được không?"
Phí Bạc Lâm không chút do dự liền đi tới. Khi anh quay lại vị khách vừa rời đi.
Trên tay đang xách một hộp xà phòng. Anh chìa ra nghiêm túc nói: "Em uống đi."
Ôn Phục nhìn hộp xà phòng, im lặng một lúc rồi nhận lấy và nhét vào cặp: "Cảm ơn anh Bạc Lâm, ngày mai em sẽ uống."
Đúng 12 giờ, Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng quyết định đóng cửa.
Ôn Phục khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trước cửa tiệm có hai bậc thềm thấp. Bước xuống là con đường nhỏ dài chừng ba mét, đi hết con đường này rẽ ra mới đến đường trong khu dân cư.
Hai bên đường nhỏ là những luống hoa và hai cây ngọc lan trắng. Đến mùa hè những cây ngọc lan trắng vươn tán lá sum suê che mát, con đường ngắn ngủi tràn ngập bóng cây. Hương hoa nhẹ nhàng bay vào tận trong tiệm, đứng sâu bên trong vẫn thoang thoảng mùi thơm dịu mát.
Cứ ngỡ cuối cùng cũng có thể về nhà, nào ngờ Phí Bạc Lâm vừa khóa cửa đã quay người ngồi phịch xuống bậc thềm, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Ôn Phục đi phía trước, vừa bước ra khỏi con đường nhỏ đã nhận ra phía sau im ắng lạ thường. Cậu quay đầu lại, thấy Phí Bạc Lâm duỗi thẳng đôi chân dài trên bậc thềm ung dung ngồi xuống, tay xoay xoay chiếc chìa khóa, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không nhìn về phía cậu.
"..."
Mèo nhỏ thở dài.
Ôn Phục quay lại đi đến trước mặt Phí Bạc Lâm. Đứng dưới bóng cây cậu khẽ nói: "Anh Bạc Lâm, về nhà thôi."
Phí Bạc Lâm không nói gì, chỉ nhìn Ôn Phục rồi vỗ nhẹ hai cái vào chân mình.
Ý là muốn Ôn Phục ngồi lên.
Nếu là bình thường thì đây tuyệt đối không phải hành động mà Phí Bạc Lâm sẽ làm. Anh vốn là người rất có chừng mực. Ngay cả khi tắm chỉ cần Ôn Phục đứng quá gần, anh cũng sẽ kéo cậu ra, như thể hai người mà lại kề sát nhau thì sẽ gây ra chuyện gì đó tày đình.
Nhưng bây giờ Phí Bạc Lâm đã say, say theo một cách rất bất thường. Mà Phí Bạc Lâm đã bất thường thì làm gì cũng hóa thành bình thường cả.
Ôn Phục đưa tay xuống định nắm lấy tay anh: "Về nhà trước đã."
Phí Bạc Lâm lại giữ chặt cổ tay Ôn Phục kéo cậu về phía mình: "Lên đây."
Ôn Phục không còn cách nào khác đành ngồi xuống chân anh.
Bậc thềm rất thấp.
Cậu ngồi trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi, đầu gối khẽ chạm vào mép đá. Phí Bạc Lâm hơi cong một chân như để ngăn không cho cậu bất ngờ lùi lại. Đồng thời anh đặt cánh tay của Ôn Phục lên vai mình.
Ôn Phục rơi gọn trong vòng tay anh. Cậu ngẩng đầu nhìn hàng mi dày và đôi mắt đen như đá quý của Phí Bạc Lâm.
Lòng bàn tay anh đặt lên lưng cậu.
Đồng phục mùa hè của Trường cấp ba Số 1 vốn không dày, chất liệu mỏng manh đến mức nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh dễ dàng truyền thẳng vào sống lưng Ôn Phục.
Phí Bạc Lâm không nói gì. Ôn Phục khẽ gọi: "Anh Bạc Lâm?"
Anh không đáp mà chỉ lặng lẽ nhìn cậu, như thể đang chìm vào một ký ức rất xa xăm.
"Em gái."
Phí Bạc Lâm bỗng thốt lên.
Ôn Phục chưa kịp phản ứng thì anh đã vùi đầu vào hõm vai cậu, hít một hơi thật sâu, giọng nói chầm chậm như bị chặn lại nơi cổ họng: "Khi nào em..."
Câu chữ rời rạc như thể anh đang dằn xuống một điều gì đó không thể nói ra.
Bàn tay của Ôn Phục đặt trên vai anh liền đưa ra sau gáy, nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc như cách Phí Bạc Lâm thường an ủi cậu.
"Anh Bạc Lâm."
Ôn Phục nghiêng đầu, cọ nhẹ vào đỉnh đầu anh thì thầm: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Phí Bạc Lâm không trả lời. Anh nắm lấy bàn tay còn lại của Ôn Phục đang đặt trước ngực mình, bóp nhẹ một cái rồi dẫn dắt cậu áp bàn tay lên mặt anh.
Ngón tay Ôn Phục vô tình lướt qua vết sẹo trên cằm. Có lẽ Phí Bạc Lâm nhận ra điều đó nhưng anh không hề né tránh, để mặc cho ngón tay cậu dừng lại.
Vết sẹo ấy từng phải tiêm ba mũi uốn ván. Mũi đầu tiên anh đi một mình, tối hôm đó Ôn Phục chỉ dám theo đến bệnh viện rồi đứng ngoài cổng. Hai mũi sau Ôn Phục đều đi cùng. Khi bác sĩ chích kim, cậu luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm. Mỗi lần kim xuyên qua da thịt anh, hàng mày cậu lại nhíu lại như thể nỗi đau ấy xảy ra trên chính cơ thể mình.
Phí Bạc Lâm đều biết.
Sau khi ra khỏi bệnh viện anh liền mua một cây kem cho Ôn Phục như để xua đi chút khổ đau, coi vết thương và vết sẹo chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Ôn Phục chạm vào vết sẹo , không hiểu anh muốn gì.
"Vẫn còn đau sao?" Cậu ngửa lòng bàn tay, chụm ngón trỏ và ngón giữa, đầu ngón tay mềm mại mang theo hơi lạnh khẽ lướt dọc vết sẹo, lau qua lau lại. "Vì uống rượu nên lại nhức à?"
Phí Bạc Lâm lắc đầu nhưng một lúc sau lại gật đầu.
"Đều tại em."
Anh không phủ nhận mà còn khẳng định, "Đều tại em hết."
Động tác ngón tay Ôn Phục bỗng khựng lại.
Từ trước tới nay Phí Bạc Lâm chưa bao giờ nỡ nặng lời với cậu, càng chưa từng thốt ra câu trách móc.
Cậu nghĩ rằng chính rượu đã làm tan hết những uất ức mà anh vẫn giấu trong lòng. Vì say nên anh chẳng còn bận tâm Ôn Phục sẽ nghĩ gì khi nghe những lời ấy, cũng chẳng quan tâm cậu sẽ thấy khó chịu ra sao nếu nhìn thấy tấm ảnh anh chụp ở KTV.
Ôn Phục vừa bối rối vừa tủi thân. Đâu phải cậu bắt Phí Bạc Lâm uống rượu. Cậu còn chưa trách Phí Bạc Lâm để người khác chụp được bức ảnh như vậy thì Phí Bạc Lâm đã lật lại chuyện cũ, trách cậu về chuyện xảy ra lâu lắm rồi.
Lẽ nào cậu muốn Phí Bạc Lâm đau sao? Cậu cũng đâu cố ý.
Mỗi lần thấy Phí Bạc Lâm tiêm, cậu lại nghĩ cái cảm giác khi chiếc kim tiêm dài và mảnh đó đâm vào vết thương sẽ như thế nào? Nếu Phí Bạc Lâm không đau thì thôi. Còn nếu Phí Bạc Lâm đau thì cậu cũng nên đau theo.
Sao trên đời có nhiều loại phẫu thuật như vậy mà không có loại nào có thể chuyển vết thương của người này sang người khác nhỉ?
Nếu một ngày có loại phẫu thuật này thì cậu nhất định sẽ là người đầu tiên đưa Phí Bạc Lâm đi làm. Để chuyển vết sẹo trên cằm của Phí Bạc Lâm sang người cậu. Tốt nhất là chuyển luôn cả hình dạng ban đầu, vết thương đầy máu, bị cái đinh gỉ tạo ra một vết hở gớm ghiếc.
Cứ thế, để nó dài ra trên người cậu, không bao giờ lành lại để cậu cũng được đau một lần cái nỗi đau của Phí Bạc Lâm, để cậu nhớ rằng sau này nếu đêm khuya lại gặp một người chạy dưới mưa đến tìm mình, nhất định không được làm người đó ngã xuống đất.
Thôi đi.
Ôn Phục nghĩ, kiểu người như vậy cậu gặp một Phí Bạc Lâm là đủ rồi, không cần thêm ai nữa.
"Vậy phải làm sao?" Cậu hỏi Phí Bạc Lâm.
Giọng nói của Ôn Phục hơi cứng nhắc, như thể không chịu nhận lỗi cũng không chịu cúi đầu.
Phí Bạc Lâm nghe vậy ngước mặt lên nhìn cậu. Vẻ mặt anh cười như không cười, có chút lạnh lùng như thể đã nhìn thấu từng chữ trong suy nghĩ của cậu.
Vì vậy anh cũng bật lại Ôn Phục, hỏi ngược lại: "Cả xin lỗi cũng không biết? Anh đã dạy em thế nào?"
Ôn Phục cứng nhắc nói: "Xin lỗi."
Vẻ mặt không cam tâm, không tình nguyện.
Phí Bạc Lâm càng dồn ép: "Một câu xin lỗi là đủ rồi à?"
Ôn Phục đầy đủ lý lẽ: "Nhiều hơn nữa thì anh chưa dạy."
Phí Bạc Lâm nhướng mày, càng giống đang cười lạnh hơn: "Em nhất quyết phải để anh dạy thì mới làm à?"
Ôn Phục nói: "Vâng ạ."
"Vậy em nói ra đi."
"Gì cơ?"
"Nói ra." Phí Bạc Lâm lặp lại, "Rằng em cần anh dạy."
Ôn Phục nhớ lại những ngày tháng đen tối khi cậu phải nói chuyện với Phí Bạc Lâm một cách tuân thủ ngữ pháp nghiêm ngặt.
Bây giờ Phí Bạc Lâm say lại bắt đầu hành hạ cậu như vậy.
Thế là cậu hỏi trước: "Dạy em cái gì?"
Phí Bạc Lâm hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Ôn Phục cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút say xỉn và trêu chọc của Phí Bạc Lâm, nói từng chữ một: "Nhờ anh Bạc Lâm dạy em làm thế nào để xin lỗi anh nhé!
"Vậy em phải nhìn cho thật kỹ nhé."
Phí Bạc Lâm đột nhiên giữ lấy gáy cậu và hôn lên môi.