Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 67

Editor: Sophie

 

Trở về nhà đã gần nửa đêm. Ôn Phục nhanh nhẹn chạy đến trước TV đưa tay bật nút nguồn.

 

Chỉ cần nhìn thôi Phí Bạc Lâm cũng biết cậu đã lén lút lặp đi lặp lại động tác này không ít lần trong lúc anh vắng nhà.

 

Trong nhà vừa có thêm đồ mới thì chú mèo nhỏ này luôn là nhóc hiếu kỳ nhất.

 

TV vừa mở đã chiếu kênh trung ương. Người dẫn chương trình mặc bộ lễ phục màu đỏ tươi, mỉm cười thân thiện hô vang từng tiếng đếm ngược: "Mười... chín... tám..."

 

Ôn Phục chăm chú nhìn màn hình, chờ đợi khoảnh khắc giao thừa. Nhưng vừa quay đầu lại cậu đã phát hiện Phí Bạc Lâm không còn ở bên cạnh.

 

Theo thói quen cậu chạy vào nhà vệ sinh. Quả nhiên Phí Bạc Lâm đang đứng trước bồn rửa tay.

 

Vì đã ra vào những nơi như KTV, lại còn dựa lưng vào tường trong buồng vệ sinh công cộng một lúc nên vừa về đến nhà anh liền đi thẳng vào phòng, nhanh chóng thay một bộ quần áo khác rồi chạy ra rửa tay mãi không thôi.

 

Nếu không phải lát nữa còn nấu ăn sẽ dính đầy mùi dầu mỡ, chắc hẳn anh đã tắm gội từ đầu đến chân ngay lập tức.

 

Ôn Phục vừa bước tới tầm mắt anh, Phí Bạc Lâm liền nắm lấy tay cậu đưa xuống dưới vòi nước: "Vừa đúng lúc, đến rửa tay nào."

 

Ôn Phục thừa lúc anh không để ý tắt vòi nước, kéo Phí Bạc Lâm đi về phía phòng khách: "Đếm ngược rồi."

 

Phí Bạc Lâm đang rửa tay thì bị Ôn Phục kéo tuột đi. Anh còn chưa kịp phản ứng, trong lòng vẫn thắc mắc sao cánh tay gầy gò kia lại nhiều sức mạnh đến vậy thì đã ngơ ngác ngồi cạnh Ôn Phục trước màn hình TV.

 

Chưa kịp thở, ba giây cuối cùng đã vang lên.

 

"Ba... hai... một..."

 

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!"

 

Trong TV tiếng reo hò như muốn chọc thủng màn hình. Ngoài TV hai người lại nghiêm trang ngồi thẳng lưng, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, vai kề vai, gối chạm gối, mắt không rời màn hình, trịnh trọng chẳng khác nào đang chụp ảnh cưới.

 

Ôn Phục nghiêm trang là do bản tính vốn vậy. Còn Phí Bạc Lâm trông nghiêm trang thật ra chỉ bởi trong đầu còn lơ mơ, chưa bắt được nhịp.

 

Sao lại bị kéo đến đây nhanh thế?

 

Là Ôn Phục kéo?

 

Cảm giác như chân còn chưa kịp chạm đất đã ngồi chình ình trước TV rồi?

 

Sức lực em ấy lớn vậy sao?

 

Thường ngày toàn giả vờ yếu đuối thôi à?

 

Nhưng rõ ràng con mèo nhỏ này lúc nào cũng ngoan ngoãn để anh xách lên mang đi cơ mà...

 

Anh còn đang loay hoay trong mớ suy nghĩ lộn xộn, cộng thêm hơi men ở Vân Đỉnh khiến đầu óc lại càng trì trệ thì Ôn Phục đã khẽ chọc vào cánh tay anh.

 

Phí Bạc Lâm đờ đẫn quay đầu, thấy ánh mắt long lanh kia, giọng cậu vẫn nhỏ nhẹ như mọi khi: "Anh Bạc Lâm, năm thứ hai rồi."

 

Ôn Phục mỉm cười: "Chúc mừng năm mới. Năm nay cũng phải vui vẻ nhé."

 

Những năm sau... cũng phải vui vẻ.

 

Phí Bạc Lâm ngẩn người rồi khẽ bật cười, nụ cười như bừng sáng trong đêm giao thừa. "Năm nào cũng phải đếm à?" Anh hỏi, "Có phải đếm trong 10 năm nữa không?"

 

Ôn Phục suy nghĩ một lát rồi trả lời anh: "Còn phải đếm trong 82 năm nữa."

 

"Tại sao lại là 82 năm?"

 

"Anh Bạc Lâm phải sống lâu trăm tuổi mà."

 

"Thế thì chẳng phải anh sẽ biến thành một lão già sao."

 

"Vậy em sẽ là lão già nhỏ."

 

"Em không phải lão già nhỏ, em là con mèo già nhỏ."

 

"Không phải con bướm già nhỏ sao?" Ôn Phục nghiêng đầu, "Cả con chim già nhỏ nữa. Anh Bạc Lâm, tại sao trong mắt anh em lại hóa thành đủ thứ như vậy?"

 

"..."

 

"..."

 

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

 

Phí Bạc Lâm cố nhịn một lúc nhưng không nhịn được, cuối cùng cũng cong mắt cười lớn thành tiếng.

 

Đôi mắt đen láy của Ôn Phục nhìn chằm chằm vào anh, luôn cảm thấy tối nay Phí Bạc Lâm có gì đó không đúng.

 

Dưới tác dụng chậm chạp của men rượu, Phí Bạc Lâm mơ hồ hiểu ra vì sao Ôn Phục trong mắt anh luôn hóa thành đủ loại động vật.

 

Có lẽ bởi gom hết mọi dáng vẻ dễ thương trên thế gian này, cuối cùng cũng chỉ gói gọn trong hai chữ "rung động".

 

Năm mới đến vội vàng.

 

Đợi sau khi đếm ngược xong Phí Bạc Lâm mới bắt tay vào nấu ăn.

 

Bước vào bếp, ánh mắt anh dừng lại trên đĩa đường phèn và dâu tây. Ngay cả bát mì của Ôn Phục cũng đã sạch trơn không sót lại chút nào.

 

Chú mèo nhỏ kia có thể chạy nửa thành phố để tìm anh nhưng những thứ cần cho vào bụng thì tuyệt đối chưa bao giờ thiếu.

 

Phí Bạc Lâm nhanh chóng rửa bát đũa. Trước khi ra ngoài anh đã dặn Ôn Phục khỏi phải rửa, vì rửa cũng chẳng sạch, thà để yên còn đỡ phiền hơn.

 

Rồi anh bắt đầu nấu ăn ngăn nắp đâu ra đấy.

 

Dù đã là nửa đêm nhưng Phí Bạc Lâm vẫn kiên nhẫn dành nửa tiếng làm món cá diêu hồng sốt chua ngọt, món mà Ôn Phục thích nhất.

 

Nấu xong bữa cơm tất niên giản dị, anh định gọi Ôn Phục vào dọn cơm. Chợt nghĩ ra điều gì đó,  anh thử khẽ gọi: "Em gái."

 

Chỉ ba giây sau Ôn Phục đã xuất hiện ở cửa bếp, mái đầu nghiêng nhẹ, đôi mắt long lanh: "Anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm mím môi cười, khóe mắt khẽ cong, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa buồn cười vừa ấm áp.

 

Giọng anh dịu đi mang theo sự cưng chiều lẫn ngọt ngào hiếm hoi: "Em vào dọn cơm đi."

 

Ăn cơm xong thì đã rất muộn. Ôn Phục định dùng nước xốt chua ngọt còn lại trong đĩa cá để trộn thêm bát cơm thứ ba nhưng bị Phí Bạc Lâm ngăn lại: "Không thể ăn thêm nữa, tuyến tụy sẽ không chịu được đâu."

 

Ôn Phục l**m môi, lảng sang một bên xem chương trình Gala chào Xuân phát lại.

 

Cho đến khi Phí Bạc Lâm dọn dẹp xong trong bếp, anh lại gọi một tiếng "em gái". Ôn Phục lại tự giác ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh chờ tắm cùng.

 

Phí Bạc Lâm ngày càng quen với cách gọi này, như thể trong nhà thực sự có một cô em gái.

 

Một buổi sáng trong kỳ nghỉ đông, Ôn Phục còn đang ngủ nướng. Trong bếp Phí Bạc Lâm vừa nấu mì vừa gọi, không thèm ngẩng đầu lên: "Em gái."

 

Ôn Phục nằm trong phòng còn chưa mở mắt đã lầu bầu đáp bằng giọng mũi: "Dạa?"

 

Cậu trở mình, dụi mắt rồi lơ mơ ngồi dậy với mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ cũ rộng thùng thình của Phí Bạc Lâm.

 

Vào một cuối tuần đầu xuân, Ôn Phục cuộn tròn bên máy sưởi trong cửa hàng tạp hóa, vừa sưởi ấm vừa dán mắt vào bộ phim hoạt hình. Ở góc cửa, Phí Bạc Lâm đang dọn hàng thì nhận được cuộc gọi từ quán ăn bên cạnh đặt bia. Cúp máy, anh gọi vọng qua mấy dãy kệ:

 

"Em gái."

 

Mắt Ôn Phục vẫn dán chặt vào màn hình, miệng theo phản xạ đáp:

 

"Sao vậy anh Bạc Lâm?"

 

"Lấy hai lon bia cho vào túi nhỏ. Lát anh đi giao."

 

"Vâng."

 

Đến một buổi tối đầu hè, Phí Bạc Lâm đang phơi quần áo ngoài ban công. Thấy trời sắp mưa anh nheo mắt nhìn trời rồi gọi: "Em gái!"

 

Ôn Phục lập tức chạy đến ôm mấy chậu hoa cỏ mỏng manh vào phòng. Tiện tay cậu còn ghé xem thử hạt dưa hấu lén gieo từ năm ngoái đã nảy mầm chưa.

 

Cả hai chẳng thấy có gì bất thường, nhưng ngầm hiểu: Chỉ khi ở trong nhà, cách gọi ấy mới tồn tại.

 

Ra ngoài Phí Bạc Lâm vẫn là cậu học trò chăm chỉ, ngoan ngoãn. Ôn Phục vẫn là Đồ Rê Mí học giỏi, kiệm lời.

 

Cả hai chỉ như một cặp bạn cùng bàn bình thường, không quá thân thiết nhưng cũng chẳng xa cách.

 

Nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở việc Phí Bạc Lâm thỉnh thoảng gọi một tiếng Tiểu Phục và Ôn Phục thỉnh thoảng đáp lại một câu anh Bạc Lâm.

 

Trong thời gian đó Hứa Uy có gọi hai lần cho Phí Bạc Lâm, nhưng vì bị chặn nên Phí Bạc Lâm không nhận được bất kỳ thông báo nào.

 

Sau đó Hứa Uy cũng không tìm đến nữa, im lặng như đang ẩn mình chờ đợi điều gì đó.

 

Thời gian như giọt nắng đọng trong cốc nước buổi sớm. Chỉ một cái chớp mắt đã vội vàng trôi đến tháng Năm.

 

Hôm nay là ngày học sinh lớp 12 được đặc cách chụp ảnh kỷ yếu. Từ chiều cho tới buổi tự học tối cả khối 12 đều được thả lỏng, tự do chọn chỗ trong trường hoặc ngoài sân để ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của tuổi học trò.

 

Sau khi hỏi ý kiến mọi người, Tạ Nhất Ninh mạnh dạn xin phép giáo viên chủ nhiệm cho lớp mời nhiếp ảnh gia bên ngoài đến chụp một bộ ảnh riêng.

 

Đáng tiếc thông báo của trường quá gấp, phần lớn các lớp không kịp đặt đồng phục lớp. Thế nên hôm đó trên sân trường chen chúc gần ba mươi lớp, tất cả đều khoác đồng phục trường, trông vừa ngố vừa dễ thương.

 

May thay yêu cầu thuê nhiếp ảnh riêng của lớp 6 lại được đồng ý.

 

Sau tiết học cuối cùng vào buổi trưa, cả khối 12 lập tức bùng nổ trong không khí hân hoan, ríu rít cười nói. Vào những ngày mà ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải canh từng phút, để có được một buổi chiều thoải mái thế này thật quá xa xỉ.

 

Lư Ngọc Thu lon ton đi cùng Tạ Nhất Ninh ra cổng đón nhiếp ảnh gia. Tô Hạo Nhiên thì nhất quyết đòi theo nên nhiệm vụ lấy cơm ở căng tin mới rơi vào tay Ôn Phục và Phí Bạc Lâm.

 

Tạ Nhất Ninh soạn lịch chụp tỉ mỉ đến từng phút. Ngoài ảnh tập thể lớn ở quảng trường còn phải chụp thêm ở mấy góc quen thuộc trong trường: Dãy hành lang nắng chiếu, gốc cây bàng già, cầu thang dẫn lên tầng năm... rồi cả chụp riêng nam, riêng nữ nữa.

 

Lớp 6 tan học lúc 12 giờ 15, ăn cơm xong phải tập trung trước 1 giờ nếu không sẽ lỡ mất ánh sáng chiều.

 

May mà mọi người đều hợp tác, đúng 12 giờ 50 gần như đã tập trung đầy đủ.

 

Phí Bạc Lâm và Ôn Phục lấy cơm cho Tạ Nhất Ninh và cả lớp từ sớm, cũng là hai người quay lại đầu tiên. Vừa đặt hộp cơm xuống bàn đã nghe ngoài hành lanh vang lên tiếng cười nói rộn ràng, tiếng giày dép chạy rầm rập, không khí kỷ yếu ngập tràn cả tầng lầu.

 

Khoảng 12 rưỡi, khi chỉ có hai người họ trong lớp, Tạ Nhất Ninh dẫn hai nhiếp ảnh gia vào.

 

Người chụp chính ở phía trước liên tục trao đổi với Tạ Nhất Ninh, xác nhận lại những địa điểm cần chụp và thảo luận về các chi tiết khi chụp để tránh lãng phí thời gian. Người chụp phụ ở phía sau thì kéo Tô Hạo Nhiên tán gẫu. Còn chưa vào được cửa lớp nhưng đường tiếng đã đi trước đường hình rồi.

 

Phí Bạc Lâm cảm thấy giọng nói đó hơi quen.

 

Sau đó họ lần lượt bước vào.

 

Người chụp chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với kiểu tóc thời thượng và bộ râu đậm chất nghệ thuật. Người chụp phụ bị che mặt ở phía sau, nhìn dáng người thì có vẻ rất trẻ.

 

Giây tiếp theo Tạ Nhất Ninh bước lên một bước để lấy hộp cơm của mình: "Ơ? Nhóm trưởng, các cậu đã về rồi à?"

 

Khi cô né người đi, gương mặt phía sau hiện ra.

 

Đối phương cong khóe môi, mỉm cười với Phí Bạc Lâm: "Lâu rồi không gặp, Bạc Lâm... cả Ôn Phục nữa."

 

Khuôn mặt Phí Bạc Lâm lập tức lạnh đi.

 

Là Mạnh Dục.

 

Vài ngày trước Mạnh Dục rảnh rỗi ghé phòng làm việc của một người bạn nhiếp ảnh gia. Vô tình cậu ta thấy danh sách tên mà bạn kia gửi cho một lớp học sinh cấp ba để hẹn chụp ảnh kỷ yếu.

 

Cái tên Phí Bạc Lâm đập vào mắt đầu tiên, kéo xuống dưới theo vần quả nhiên có cả Ôn Phục. Thế là Mạnh Dục liền mượn danh nghĩa chụp phụ để len lỏi trà trộn vào.

 

Ôn Phục hoàn toàn không biết Mạnh Dục là ai.

 

Cậu chỉ liếc sang Phí Bạc Lâm một cái, rồi như hiểu ra điều gì bèn quay đi, ánh mắt lạnh nhạt y hệt anh, quét thẳng về phía Mạnh Dục.

 

"Đừng mới gặp đã cau có thế chứ."

 

Mạnh Dục nhấc chân tiến thêm một bước về phía Ôn Phục. Phí Bạc Lâm theo phản xạ đưa tay chắn ngang trước mặt cậu.

 

"Nhìn kìa, còn đứng ra bảo vệ nữa."

 

Mạnh Dục nhướng mày cười nhạt, ngữ khí cố tình kéo dài, "Hứa Uy nói quả không sai..."

 

Đúng là cái tính nết khó ưa, chạm nhẹ cũng dựng cả người lên.

 

"Hòa nhã chút đi, hôm nay tôi đến để chụp ảnh cho các cậu đấy." Mạnh Dục cười giễu, giọng bỡn cợt: "Chọc giận tôi lát nữa bị chụp xấu thì đừng có trách."

 

Người chụp chính phía trước quay lại cau mày: "Không phải cậu bảo chỉ theo vào để chơi thôi à? Chụp gì mà chụp?"

 

Mạnh Dục bật cười ha hả: "Trêu họ tí thôi. Cậu nhìn sắc mặt hai người kia xem, khó coi chưa kìa."

 

Tạ Nhất Ninh từ nãy đến giờ muốn xen vào mà không được, lúc này chớp lấy cơ hội liền chỉ thẳng vào Mạnh Dục: "Cậu quen nhóm trưởng à?"

 

Mạnh Dục còn chưa kịp mở miệng, Phí Bạc Lâm đã cắt lời trước: "Có bạn chung, gặp một lần, không thân."

 

Giọng anh bình thản, gương mặt vừa rồi còn căng thẳng giờ đã trở lại điềm tĩnh. Dù chẳng phải nụ cười đẹp đẽ gì nhưng trông không khác mấy so với ngày thường.

 

"Thế còn Đồ Rê Mí thì sao?" Tạ Nhất Ninh tiến sát Ôn Phục, quan sát hàng lông mày đang cau chặt của cậu từ trái sang phải, chỉ thiếu nước đưa tay ra chạm thử.

 

"Đồ Rê Mí có thù oán gì với cậu ta à?"

 

Phí Bạc Lâm liếc sang Ôn Phục. Không ngờ cậu vẫn chưa thoát khỏi cơn giận.

 

Anh bèn đưa năm ngón tay ấn l*n đ*nh đầu Ôn Phục xoay gương mặt cậu về phía bàn học. Đồng thời anh lấy từ trong cặp ra một hộp sữa: "Uống sữa đi, đừng trừng mắt nữa."

 

"Vâng."

 

Nói uống sữa là uống sữa, Ôn Phục lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu ngậm ống hút không thèm liếc Mạnh Dục thêm một cái.

 

Mạnh Dục khoanh tay, vẫn không chịu thôi, nghiêng đầu chêm thêm một câu đầy mỉa mai: "Cậu ta nghe lời cậu quá nhỉ?"

 

Phí Bạc Lâm làm như không nghe thấy.

 

Tạ Nhất Ninh đã nhận ra rõ ràng giữa mấy người này có chuyện gì đó không ổn. Nhưng lúc này thời gian gấp rút, vài phút ngắn ngủi mà trong lớp đã có khá nhiều bạn đến. Cô không tiện hỏi sâu.

 

Hơn nữa khi hẹn chụp phía đối tác đã nói rõ: Mạnh Dục chỉ theo vào trường, không trực tiếp cầm máy. Người chịu trách nhiệm chính hôm nay là cô và Phí Bạc Lâm. Một lát nữa còn phải điểm danh, mỗi người một việc, e rằng cũng chẳng có cơ hội để hỏi thêm.

 

Sau khi mọi người tập trung đông đủ, Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh dẫn hai đội nam – nữ cùng nhiếp ảnh gia ra sân trường chụp ảnh.

 

Ôn Phục đứng ở cuối hàng. Lúc Phí Bạc Lâm quay lưng đi, Mạnh Dục chợt khẽ ghé sát tai cậu, giọng thì thầm: "Tôi có đồ của Phí Bạc Lâm muốn cho cậu xem."

 

Ôn Phục im lặng không đáp.

 

Mạnh Dục cười nhạt, lại nói: "Nếu cậu không đi với tôi, chiều nay tôi sẽ đến phòng giáo vụ tố cáo cậu ta đánh người. Đánh người, cậu hiểu chứ? Dù có tốt nghiệp cũng phải chịu kỷ luật."

 

Đến khi Phí Bạc Lâm quay đầu nhìn lại, Ôn Phục đã biến mất.

 

Lúc ấy đội hình lớp 6 vừa tới dưới chân tòa nhà, đi qua quảng trường xi măng sẽ đến sân sau. Phí Bạc Lâm nhìn đi nhìn lại mấy lần vào nhóm học sinh phía sau để chắc chắn mình không hoa mắt, nhưng thực sự không thấy Ôn Phục.

 

Mạnh Dục cũng chẳng thấy đâu.

 

Tim anh như chùng xuống. Vừa định quay người lại thì bị Cốc Minh Xuân gọi giật lại: "Phí Bạc Lâm, Tạ Nhất Ninh, hai em ra vị trí đã định đi."

 

Chụp ảnh thì phải có vài bạn cao để đứng làm chuẩn. Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh, một người là lớp trưởng, một người thì cao lớn nên đương nhiên phải đứng hàng đầu.

 

Anh miễn cưỡng bước vào vị trí, chờ mọi người đứng đủ phía sau rồi mới thấp giọng nói với Cốc Minh Xuân: "Cô ơi, Ôn Phục không có ở đây ạ."

 

Vừa dứt lời, một nam sinh đi cạnh Ôn Phục lúc xuống cầu thang liền đáp: "Cậu ấy bảo đi vệ sinh."

 

Cốc Minh Xuân đang bận xếp chỗ cho giáo viên đâu có thời gian để ý. Cô chỉ gật đầu qua loa: "Vậy thì đợi em ấy một lát."

 

Phí Bạc Lâm lập tức xoay người định quay về tòa nhà. Nhưng vừa rời khỏi đám đông Cốc Minh Xuân lại gọi với: "Phí Bạc Lâm, em đi đâu đấy?"

 

Anh quá nổi bật. Do thành tích học tập và vẻ ngoài, vị trí của anh được xếp ở hàng đầu, ngay chính giữa.

 

Hàng chính giữa vốn dành ba chỗ cho ba người: Phí Bạc Lâm, Tạ Nhất Ninh và Ôn Phục. Hàng trước đó mới là hiệu trưởng và thầy cô.

 

Giờ Ôn Phục không có ở đây, càng không thể để cả anh và Tạ Nhất Ninh đều vắng mặt.

 

Phí Bạc Lâm vẫn không định dừng bước: "Em đi tìm Ôn Phục."

 

"Quay lại đi." Cốc Minh Xuân ngoắc tay, "Chắc Ôn Phục đi vệ sinh thôi. Lát nữa em cũng biến mất thì lớp này thiếu người nọ vắng người kia, vậy còn chụp cái gì nữa?"

 

Thấy Phí Bạc Lâm không trả lời, cô hạ giọng an ủi: "Quay lại đi, để cô đi tìm."

 

Phí Bạc Lâm đành nén lại. Anh không thể khiến Cốc Minh Xuân mất mặt trước bao thầy cô và bạn bè, chỉ còn cách quay lại ngồi vào vị trí trung tâm.

 

Bên này, Cốc Minh Xuân chào hỏi hiệu trưởng và chủ nhiệm khối, rồi tự mình chạy nhanh đến nhà vệ sinh của tòa nhà để tìm người.

 

Tìm mãi gần mười phút, sân trường bắt đầu xôn xao.

 

Học sinh các lớp thì thầm phàn nàn: Ôn Phục đi đâu lâu như vậy, Cốc Minh Xuân cũng biến mất rồi? Các lớp khác thì nóng ruột, hiệu trưởng và chủ nhiệm khối cũng đang chờ để chụp ảnh chung.

 

Không lâu sau, Cốc Minh Xuân thở hổn hển chạy về. Cô vừa gật đầu xin lỗi các lãnh đạo phía trước vừa lau mồ hôi, rồi nói với nhiếp ảnh gia: "Kệ đi, chụp trước đã. Thằng nhóc này đến lúc quan trọng thì lại làm hỏng việc, tìm mãi không thấy."

 

Cô ngồi xuống phía trước, bên phải là Phí Bạc Lâm. Khi xoay đầu cô cố tình liếc sang, ngầm nhắc anh: Hiện tại tuyệt đối không được rời đi.

 

Nhiếp ảnh gia hơi khom người, giơ máy ảnh lên: "Mọi người đứng vững nhé, một hai ba, cười nào!"

 

Một tiếng "cạch" vang khẽ, khoảnh khắc được ghi lại.

 

Chiều ngày 28 tháng 5 năm 2015, bầu trời xanh trong, không một gợn mây.

 

Trong bức ảnh kỷ yếu lớp 6, bóng dáng Ôn Phục vĩnh viễn vắng mặt.

 

Gần như ngay sau khi bức ảnh tập thể vừa chụp xong, trong lúc hiệu trưởng và các giáo viên phía trước đứng dậy rời đi, Phí Bạc Lâm cũng bất ngờ xoay người len khỏi đám đông, co chân chạy thẳng về phía tòa nhà.

 

Nhưng Ôn Phục và Mạnh Dục không ở đó.

 

Họ đang ở một con đường nhỏ sau căng tin, góc khuất chẳng mấy ai đặt chân đến.

 

Mạnh Dục dụ Ôn Phục đến đây. Nhưng thay vì lấy đồ ra ngay, cậu ta nghiêng đầu hỏi: "Ôn Phục, nhà cậu ở đâu?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

Mạnh Dục lại nói: "Cậu chuyển trường đến à? Sao trước đây ở Nhung Châu không nghe ai nhắc đến cậu? Trông cậu đẹp trai quá."

 

Ôn Phục nhíu mày.

 

Cậu không hiểu tại sao Mạnh Dục lại thốt ra nhiều lời vô nghĩa như thế.

 

Cậu có đẹp hay không thì liên quan gì đến Mạnh Dục? Dù có đẹp như tiên trên trời cậu cũng chẳng muốn nghe Mạnh Dục khen một câu.

 

Nếu là Phí Bạc Lâm khen có lẽ cậu sẽ tự mãn suốt vài ngày. Nhưng Phí Bạc Lâm lại chưa từng khen. Anh chỉ vừa lau giày vừa giặt quần áo cho cậu, vừa cau mày hỏi: Tại sao lúc nào cậu cũng lôi thôi, lếch thếch như vậy.

 

Thực ra cậu không lôi thôi. Cậu chỉ thích ngồi trên sàn nhà.

 

Sàn nhà của họ mỗi ngày đều được Phí Bạc Lâm lau bóng loáng đến một hạt bụi cũng không tìm thấy. Nếu Phí Bạc Lâm thấy dáng vẻ của cậu khi còn lang thang cùng bố nuôi thì sẽ không nói cậu bây giờ lôi thôi đâu.

 

Nhưng cậu biết lời nói của Phí Bạc Lâm không phải là thật lòng.

 

Miệng thì chê lôi thôi, vậy mà ngày nào sau khi sấy tóc xong Phí Bạc Lâm cũng đặt cằm l*n đ*nh đầu cậu, cúi xuống khẽ hít hà.

 

Rõ ràng anh yêu cậu vô cùng.

 

Thậm chí anh còn tự hào vì cậu lúc nào cũng sạch sẽ, chỉ có điều anh nghĩ cậu không nhận ra.

 

Nhưng Mạnh Dục thì nhìn ra bằng cách nào?

 

Làm sao hắn biết chuyện cậu chuyển trường, lại còn nghe người khác nhắc đến? Ôn Phục chỉ thấy đầu óc Mạnh Dục có vấn đề.

 

Tai cậu ta đâu mọc trên người Phí Bạc Lâm, đương nhiên không thể biết chuyện của cậu.

 

Trong mắt Ôn Phục, ở Mạnh Dục đâu đâu cũng toát ra sự khó chịu. Mà nguyên nhân thì quá rõ ràng, tất cả đều bắt nguồn từ Phí Bạc Lâm.

 

Nhưng chuyện đó cũng chẳng cần phải suy đoán nhiều — Phí Bạc Lâm ghét ai thì thì cậu ghét người đó.

 

Nghĩ vậy, Ôn Phục mở miệng hỏi thẳng: "Cậu muốn cho tôi xem cái gì?"

 

Mạnh Dục híp mắt cười, mở điện thoại: "Cho cậu xem một bức ảnh."

 

Ôn Phục nghĩ ngay là ảnh của Phí Bạc Lâm. Nhưng khi màn hình đưa tới trước mặt, cậu mới nhận ra người trong ảnh lại là chính mình.

 

Đó là cậu, hồi cấp hai bị bắt vì ăn trộm tiền trong ký túc xá nam, bị đánh đến bầm dập, mặt mũi sưng vù.

 

Ôn Phục càng cảm thấy khó hiểu. Có gì hay ho để xem chứ?

 

"Cậu không phải muốn cho tôi xem anh Bạc Lâm sao?" Cậu nhíu mày hỏi.

 

Trên mặt Mạnh Dục thoáng hiện vẻ kỳ lạ, giống như không hiểu nổi vì sao Ôn Phục có thể bình thản đến vậy. Cậu ta cúi đầu nhìn điện thoại rồi ngẩng lên nhìn Ôn Phục: "Đây không phải là cậu sao?"

 

Ôn Phục gật đầu, giọng thản nhiên: "Đúng là tôi."

 

Mạnh Dục lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn cậu.

 

Lúc này cả hai đều cảm thấy đầu óc của đối phương có vấn đề.

 

Mạnh Dục nói: "Hồi cấp hai cậu đi trộm tiền bị người ta đánh ra nông nỗi này."

 

Ôn Phục không chớp mắt: "Đúng rồi."

 

Cậu không hiểu Mạnh Dục nói những điều này để làm gì. Chẳng lẽ Mạnh Dục muốn kể cho cậu nghe cậu đã trộm tiền mấy lần, mỗi ngày ăn mấy bữa sao? Cậu không có nhiều thời gian đến vậy, cậu còn phải quay lại chụp ảnh kỷ yếu cùng Phí Bạc Lâm.

 

Từ ánh mắt của Mạnh Dục có thể thấy hắn tin chắc đầu óc Ôn Phục có vấn đề. Không phải ngờ vực, mà là khẳng định. Ôn Phục nhìn lại, ánh mắt cũng chẳng khác gì, coi Mạnh Dục đúng là kẻ thần kinh.

 

"Không phải cậu muốn cho tôi xem ảnh của anh Bạc Lâm sao? Không có thì tôi đi đây." Ôn Phục nói rồi xoay lưng, dứt khoát định bỏ đi.

 

"Ê." Mạnh Dục gọi giật lại.

 

Ôn Phục quay đầu, lập tức bị màn hình điện thoại dí sát vào mặt.

 

Trong màn hình là Phí Bạc Lâm ở KTV Vân Đỉnh.

 

Bên cạnh là một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc gợi cảm đang dính sát lấy cánh tay trái của anh.

 

Còn Phí Bạc Lâm... lại thản nhiên, như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.

 

Mạnh Dục hạ điện thoại xuống, khóe môi nhếch lên, giọng khinh khỉnh: "Nhìn kĩ chưa? Nhìn cái mặt cậu kìa, quan tâm đến cậu ta hơn cả chính mình. Biểu cảm này gọi là gì thế?"

 

Ôn Phục nghẹn lời, chính cậu cũng không biết mình đang biểu hiện ra sao.

 

Chỉ cảm thấy gương mặt Mạnh Dục trước mắt bỗng trở nên đáng ghét đến mức buồn nôn, so với một phút trước còn gấp mười lần.

 

Cậu cố tránh đi nhưng ánh mắt vẫn trượt vào màn hình điện thoại kia. Phí Bạc Lâm trong ảnh, lạnh lùng đến mức xa lạ khiến ngực cậu nghẹn ứ, khó thở.

 

Ánh mắt không biết nên đặt đâu, Ôn Phục đành để nó lạc lõng trên nền xi măng lạnh ngắt  của con đường phía sau căng tin.

 

Mạnh Dục bất thình lình cúi thấp xuống dí sát vào tầm mắt cậu, nụ cười đầy mỉa mai: "Thế nào? Sắp khóc rồi à?"

 

Khóc?

 

Ôn Phục nhíu mày, "chát" một cái, tát mạnh vào mặt Mạnh Dục.

 

Tiếng động vang lên khiến cả ba đều sững sờ, bao gồm cả Phí Bạc Lâm vừa đến phía sau họ.

 

Mạnh Dục ôm mặt ngây người đối diện với Ôn Phục trong hai giây. Trong lòng cậu ta nảy sinh cảm giác nhục nhã.

 

Sau đó cậu ta nhận ra rằng còn có tám phần là mình cảm thấy sướng.

 

Hai mắt cậu ta sáng rực, nắm lấy cổ tay Ôn Phục đưa nửa bên mặt còn lại sang: "Lại đây, đánh thêm cái nữa đi."

 

Ôn Phục ghê tởm đến mức muốn nôn.

 

Cậu thậm chí còn muốn tung một cú đá thẳng vào "chỗ đó" của Mạnh Dục.

 

Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị vùng ra, bàn tay Phí Bạc Lâm từ phía sau đã nắm lấy kéo mạnh cánh tay cậu ra khỏi tay cậu ta.

 

Đúng lúc ấy nửa bên mặt còn lại của Mạnh Dục cũng hứng thêm một cú tát nảy lửa.

 

Hai người đồng loạt ngẩng đầu.

 

Phí Bạc Lâm cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt: "Đánh xong rồi vậy có thể đi chưa?"

 

Khoảnh khắc đó, hai phần nhục nhã trong lòng Mạnh Dục biến thành mười phần. Cậu ta lập tức co rúm lại, trong khi khuôn mặt thì sưng húp.

 

Phí Bạc Lâm ra tay tuyệt đối không hề nương tình.

 

Mạnh Dục đang định bật dậy nổi khùng, thì từ phía sau Ôn Phục bỗng cất giọng, chú mèo nhỏ còn cố ý bắt chước: "Đánh xong rồi thì có thể đi chưaaa?"

Bình Luận (0)
Comment